Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 54: Cho anh đóng cửa
Nghe thấy nhân viên bán hàng nói vậy, suýt chút nữa Trương Tình Vũ đã tức đến mức nỗ cả phổi.
“Anh….Anh….Anh có ý gì chứ?"
Bà ta tức giận vỗ bàn quát lớn.
Những vị khách trong quán đều ghé mắt nhìn.
“Các người cố ý ức hϊế͙p͙ người có phải hay không?"
Tô Nhan chất vần nói.
“Máy vị khách à, mời các vị bình tĩnh một chút, nếu như các vị còn cố tình gây sự như thế này, chúng tôi sẽ có quyền đuổi các vị ra khỏi quán chúng tôi."
Vẻ mặt nhân viên phục vụ nghiêm túc nói.
“Gọi quản lý của các người ra đây!"
Người thành thật như Tô Quảng cũng không thể ngồi yên được.
“Quản lý của chúng tôi không ở đây."
“Vậy thì quản đốc của các người ở đâu?"
“Quản đốc vừa mới đi ra ngoài!"
“Một nhà hàng lớn như các ngươi mà ngay cả người phụ trách cũng không có hay sao?"
Tô Quảng trừng mắt tức giận nói.
“Có chuyện gì thì ngài có thể nói với tôi."
Gương mặt nhân viên phục vụ có nụ cười nói.
“Cậu…."
Tô Quảng tức giận đến mức không có lời nào để nói.
“Không đổi không đổi! Bà đây không đổi!"
Trương Tình Vũ trực tiếp đặt ʍôиɠ ngồi lên trêи ghé: “Trừ phi các người gọi quản lý đến đây, nếu không chúng tôi sẽ không đổi chỗ!"
“Máy vị khách à, các người làm như thế này, chúng tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp cưỡng chế."
Nhân viên phục vụ bắt đắc dĩ nói.
Lúc đang nói chuyện, mấy nhân viên bảo vệ đã đi đến.
“Các người…Đồ khốn…"
Gương mặt Trương Tình Vũ tức giận đến mức đỏ bừng lên.
“Tôi nhất định sẽ đi đến hiệp hội người tiêu dùng để tố cáo các người!"
Tô Nhan tức giận nói.
“Hoan nghênh, lúc nào cũng được."
Nhân viên phục cười nói.
Ba người vô cùng giận dữ, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy.
Người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đúng lúc này, có mấy thân ảnh đi đến.
Người đến đúng là Tô Trương Dương.
Anh ta đang choàng tay ôm một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ ít vải, giả vờ lơ đãng nhìn qua phía này, sau khi nhìn thấy cả nhà Tô Quảng, lúc này lại lên tiếng châm chọc.
“Úi chà? Đây không phải là chú tư và dì tư sao? Sao vậy hả?
Mọi người đến đây ăn cơm sao?"
“Có phải là do anh làm hay không?"
Tô Nhan giật mình, ngay lập tức đứng dậy tức giận nói.
“Ha ha, là tôi làm thì sao chứ?"
Tô Trương Dương híp mắt cười nói.
“Thì ra là đồ súc sinh nhà mày!"
Trương Tình Vũ cũng nỗi giận, nhìn về phía Tô Trương Dương nói: “Thế mà mày còn dám nhắm vào chú tư và dì tư của mày sao?
Mày ăn phải gan gấu mật báo rồi sao?"
“Chú tư dì tư? A? Tôi gọi mấy người một tiếng, mà mấy người lại tự coi mình thành nhân vật lớn rồi hay sao! Mấy người đã bị bà nội đuổi ra khỏi nhà họ Tô từ lâu rồi, các người cũng không phải là người nhà họ Tô chúng tôi, cũng không có liên quan gì đến tôi hết!"
Tô Trương Dương khinh thường nói.
“Đúng vậy, một đám người nghèo hèn nhà quê như vậy, còn muốn làm họ hàng thân thích với cậu chủ Tô sao? Không tự nhìn xem mình có cái đức hạnh gì?"
Người phụ nữ bị Tô Trương Dương ôm lấy cười khẩy nói.
“Cậu chủ Tô?"
Tô Nhan hơi hơi sửng sốt.
Lâm Dương cũng hơi kinh ngạc.
Cái hạng mục ở khu Thanh Sơn kia nhà họ Tô cũng chưa khiến cho nhóm ông chủ kia ưng ý, theo lý mà nói, những ông chủ kia cũng sẽ không đưa hạng mục trong tay mình cho nhà họ Tô làm mới đúng, nhà họ Tô lại càng phải nhận lấy một khoản nợ lớn và sự tức giận của nhóm các ông chủ, doanh nghiệp của nhà họ Tô cũng chỉ tồn tại trêи danh nghĩa, Tô Trương Dương là con trai của Tô Bắc, trước không nói là có phải gánh vác trách nhiệm hay không, nhưng chắc chắn là anh ta cũng không có tiền trong tay.
Nhưng bây giờ, một thân quần áo và phụ kiện của Tô Trương Dương chỉ sợ cũng không ít hơn một trăm nghìn tệ đúng không?
Hơn nữa bên hông anh ta thế mà còn có một chùm chìa khóa Porsche mới tinh nữa.
Nhà họ Tô phát tài sao?
“Ái chà? Tô Trương Dương, cậu vênh váo cái gì? Dám chạy đến đây trêu chọc người khác? Biết con dâu của tôi là ai hay không? Cậu còn dám ở trước mặt chúng tôi làm loạn hay sao, cần thận tôi bảo Lâm Dương gọi nhà họ Ninh đến thu nhập các người!"
Trương Tình Vũ tức giận nói.
“Nhà họ Ninh? Hahaha, đừng đùa chứ, đừng cho là bọn tôi không biết, mặc kệ là nhà họ Ninh hay nhà họ Từ, đối với đồ con rễ rác rưởi kia của các người cũng không có chút giao tình nào, trêи thực tế hạng mục khu Thanh Sơn cũng không phải do Lâm Dương phụ trách, ƈôи ȶɦịt tối ngày hôm ấy nhà họ Ninh chỉ là cho anh ta chút mặt mũi mà thôi! Bà tự coi đó là thật sao?"
Tô Trương Dương cười lớn nói.
Trương Tình Vũ thay đổi sắc mặt, trong thời gian ngắn không nói được câu nào.
Qủa đúng là không thể nào giấu được chuyện này, bà cụ Tô chỉ cần điều tra qua một chút là sẽ biết, hơn nữa Lâm Dương thật đúng là không hề phụ trách hạng mục khu Thanh Sơn.
“Mấy người đã biết chuyện này không liên quan đến Lâm Dương, vậy vì sao mấy người còn muốn làm khó chúng tôi?
Hơn nữa các người còn định giải thích như thế nào với những nhà đầu tư kia?"
Tô Nhan hỏi.
“Việc này cũng không cần mấy người quan tâm, về phần vì sao muốn làm khó mấy người sao? Rất đơn giản! Thì là bởi vì một nhà các người dám không nghe theo lời bà nội, dám không nghe theo những gì mà chúng tôi nói, nhà các người dám chống đối lại chúng tôi, đương nhiên là chúng tôi cũng sẽ không khách khí nữa."
Tô Trương Dương híp mắt cười nói, sau đó lại phất tay: “Nhân viên phục vụ, nhanh lên, đuổi đám người nghèo nàn này đi đi!"
“Vâng thưa ngài Tô! Mấy vị khách, mời các người ngay lập tức đi ra ngoài chờ một lát, đồ ăn ở trêи bàn chúng tôi sẽ ngay lập tức đóng gói cho các người mang về!"
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
“Các người…"
Trương Tình Vũ sắp nổ tung luôn rồi, nói năng có chút lộn xộn: “Cậu ta trả các người bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả gấp đôi!"
“Gấp đôi? Ha ha ha, bà có thể trả nỗi hay sao?"
Ngay lập tức Tô Trương Dương và những người khác cười thành tiếng.
“Có lẽ là bà không biết quy tắc của nơi này chứ gì?"
Người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc ít vải kia cười nói, sau đó nhìn về Tô Trương Dương nói: “Trương Dương, hãy để cho bà dì quê mùa này nhìn thấy cái thẻ của anh đi."
“Ha ha, được được."
Tô Trương Dương lấy từ trong vì ra một chiếc thẻ màu đen.
“Đây là?"
Trương Tình Vũ sửng sốt.
“Đây chính là thẻ hội viên chí tôn của nhà hàng chúng tôi, chỉ có những vị khách mỗi năm chỉ tiêu hơn một triệu ở nhà hàng chúng tôi mới có thể có được."
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Nếu như mấy vị có thể đăng ký hai tắm thẻ chí tôn ở nhà hàng chúng tôi, thì chúng tôi có thể cung cấp giúp các vị một chỗ để ăn cơm."
Vừa nghe thấy những lời này, gương mặt của Trương Tình Vũ cũng tái đi rồi.
Hai cái thẻ?
Đây không phải là hai triệu hay sao?
Cho dù bọn họ có bán nhà thì chỉ sợ là cũng không đủ.
“Sao anh có thể có nhiều tiền như vậy chứ?"
Tô Nhan ngạc nhiên nói.
Tô Trương Dương híp mắt nói: “Rất nhanh các người sẽ biết thôi."
Rất nhanh?
Lúc này, mấy người bảo vệ đã đi đến, bộ dạng giống như là sắp đuổi người đi vậy.
“Đi thôi bố mẹ, chúng ta đi tìm nơi khác để ăn!"
Tô Nhan nghiền răng nghiền lợi nói.
“Được! Nơi này cũng không có gì để ăn, mẹ cũng muốn đổi chỗ khác từ lâu rồi."
Trương Tình Vũ tức giận đùng đùng nói.
Tô Quảng cũng mang vẻ mặt buồn bực.
Nhưng đến lúc này rồi, ngoại trừ bỏ đi ra, dường như là không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Lâm Dương lại mở miệng nói: “Bố mẹ, chúng ta đợi lát nữa rồi đi!"
“Còn ngại không đủ mất mặt hay sao?"
Trương Tình Vũ trừng mắt nhìn anh nói.
“Không vội."
Lâm Dương nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói: “Chúng ta ngồi xuống nhìn xem cái thẻ một triệu của Tô Trương Dương bị đỗ đi như nước lã không phải cũng rất vui hay sao?"
Lời này vừa mới dứt, mọi người đều sửng sốt.
“Những lời này của cậu là có ý gì vậy?"
Tô Trương Dương cười mỉm hỏi.
“Nếu như nhà hàng này không chào đón gia đình chúng ta, vậy tôi cũng chỉ có thể để cho nó đóng cửa thôi."
Lâm Dương nói.
“Cái gì?"
“Cậu muốn để cho nhà hàng này đóng cửa ư?"
“Cậu có biết ông chủ đứng phía sau nhà hàng này là ai hay không?"
“Ha ha ha ha, một kẻ vô dụng như cậu, mà cũng có lá gan nói những lời như vậy sao?"
“Quả đúng là buồn cười chết mắt."
“Ha ha ha ha…."
Tô Trương Dương và đám người đều cười đến nghiêng ngả.
Những vị khách khác đang ăn cơm cũng không nhịn được mà che miệng cười.
“Vị khách này, ông chủ của chúng tôi là Liễu Hướng Tiễn, không biết ngài đã nghe qua hay chưa?"
“Cái gì? Liễu Hướng Tiễn?"
“Ông hai nhà họ Liễu của thành phố Trường Giang sao?"
“Nhà họ Liễu chính là một trong bốn gia tộc lớn đấy!"
“Nhà hàng này thế mà lại là do ông hai nhà họ Liễu mở sao?"
Một ít người không biết thân phận kia của ông chủ, sau khi nghe nói như vậy, lại hoảng sợ đến thay đổi sắc mặt, líu lưỡi không thôi.
“Với thực lực này, người nào ở thành phố Trường Giang cũng không dám không cho ông hai nhà họ Liễu chút mặt mũi chứ, còn người kia là cái thá gì? Mà còn mạnh miệng nói ra những lời như vậy, cũng không sợ đút lưỡi."
“Khoác lác vừa thôi!"
Bốn phía truyền đến những tiếng châm chọc và cười nhạo.
Lúc này ngay cả Trương Tình Vũ cũng không nghe nồi nữa, vội vàng quát khẽ nói: “Lâm Dương! Cậu đủ chưa hả?"
Lâm Dương cũng không hé răng, chỉ là lấy ra điện thoại rồi gọi điện, một lát sau liền cúp máy.
“Cậu không biết xấu hổ, nhưng tôi còn muốn thể diện! Cậu không đi sao? Tôi đi!"
Trương Tình Vũ tức giận trực tiếp chạy ra khỏi nhà hàng.
Hiện trường lại lần thứ hai phát ra tiếng cười nhạo.
“Lâm Dương, anh lại phát điên cái gì vậy?"
Tô Nhan cũng nóng nảy, đưa mắt nhìn mẹ của mình, cũng vội vàng nhìn về phía Lâm Dương, vô cùng tức giận.
“Chờ một lát."
“Đồ ngốc!"
Tô Nhan tức giận đến mức nước mắt sắp rơi xuống, dậm chân một cái, cũng muốn bỏ đi.
Nhưng đúng vào lúc này….
Két!
Đột nhiên trước cửa nhà hàng có mấy chiếc xe dừng lại, sau đó một đám người mặc đồng phục bước vào.
“Ai là ông chủ?"
Một người hô lớn.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, vội vàng đi lên nói: “Máy vị đồng chí, có việc gì hay sao?"
“Kiểm tra bất ngờ, chúng tôi nhận được tin báo, nói là nhà hàng của các người tồn tại vấn đề nghiêm trọng về vệ sinh an toàn thực phẩm!"
Người kia lấy tài liệu ra, nghiêm túc nói.
Lời này vừa rơi xuống, Tô Trương Dương và nhân viên phục vụ kia đều sửng sốt.
Tất cả mọi người trong nhà hàng cũng trợn tròn mắt.
“Sao có thể như thế được? Phòng bếp của nhà hàng chúng tôi cũng rất sạch sẽ, chúng tôi có giấy chứng nhận mà, đã đạt tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm từ lâu rồi."
Nhân viên phục vụ vội nói.
“Có đạt tiêu chuẩn hay không thì anh nói cũng không được tính, chúng tôi sẽ kiểm tra!"
Người nọ phát tay một cái.
Ngay lập tức mấy người kia chạy vào.
Một lát sau, một người cầm lấy một con chuột chết đi đến.
“Chủ nhiệm, hoàn cảnh của nền nhà, ống cống, tường nhà, trần nhà, cửa số của nhà hàng này đều cực kỳ tệ, điều kiện vệ sinh của phòng bếp cũng rất bản thỉu và lộn xộn, việc xả khí thải và nước thải cũng không phù hợp với tiêu chuẩn của quốc gia, cần phải ngừng kinh doanh để chắn chỉnh lại."
“Được."
Người nọ gật đầu, nhìn về phía nhân viên phục vụ rồi nói: “Hãy ngay lập tức ngừng kinh doanh, chờ đợi thông báo chấn chỉnh đi!"
“Cái gì?"
Nhân viên phục vụ trợn tròn mắt.
Tô Nhan, Tô Quảng cũng bắt ngờ.
Trong đó người khϊế͙p͙ sợ nhất, chính là Trương Tình Vũ đang đứng ở cửa.
: Tắt cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Dương, trong mắt lộ vẻ không thẻ tin được…
Đây là…Do Lâm Dương làm ra hay sao?