Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 43: Qủy Cốc châm thứ mười ba Sạch sẽ lưu loát.

Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 43: Qủy Cốc châm thứ mười ba Sạch sẽ lưu loát.

Ba châm chỉ châm trong một chớp mắt!

Mà còn hoàn mỹ đến như thế, còn phóng khoáng đến như thế!

Toàn trường sôi trào!

Vô số người lao về phía chiếc bàn của Lâm Dương, muốn nhìn ba cây châm thần kỳ này một cách thật gần.

Ngay cả bên phía những người Hàn cũng không ngồi yên, đều tiến lên sát vào bàn thuốc.

“Nhanh! Nhanh đầy ông ra đấy!"

Lạc Bắc Minh vội vàng hô.

Cơ thể mềm mại của Lạc Thiên run lên, vội vàng đẩy chiếc xe lăn lên.

Sau khi đến gần bàn thuốc rồi, đôi mắt Lạc Bắc Minh như chuông đồng, gương mặt bắt định.

“Hoàn mỹ! Thật là hoàn mỹ"

“Bồ Tát sống" Khấu Quan cũng không nhịn được mà khen ngợi.

Ông ta đi một vòng quanh con dao phẫu thuật, giống như say mê mà nói: “Ba cây ngân châm chui vào lưỡi dao một cách hoàn mỹ, dung hợp một cách tuyệt vời với lưỡi dao, lưỡi dao mỏng manh, sau khi ba cây ngân châm đâm sâu vào cũng không bị biến dạng, cũng không bị lồi ra, đủ để có thể thấy được trình độ châm ba cây châm này đã đạt đến cảnh giới cực hạn rồi, cho dù là tôi thì cũng không thể châm được ba cây châm như thế này!"

Những người xung quanh ð lên một tiếng.

Tuy rằng Khấu Quan là người rất lương thiện, nhưng cũng vô cùng bảo thủ! Còn nổi tiếng với danh hiệu người thầy nghiêm khắc.

Nhưng mà hôm nay ông ta lại dành cho người khác một đánh giá cao đến vậy!

Khó có thể tin đượ!

c"Là giả! Tất cả đều là giả!"

Đột nhiên, người tên là Trương Ân kia vọt đến, phẫn nộ quát lớn: “Đám người Trung Quốc này là đồ dối trá! Đám người Trung Quốc này đều đang làm bậy!"

“Bác sĩ Trương, có nhiều trọng tài nhìn thấy như vậy, sao bác sĩ Lâm có thể gian dối được chứ? Chẳng lẽ cậu ngi ngờ chúng tôi bị bác sĩ Lâm mua chuộc, tùy ý cho cậu ta làm bậy hay sao?"

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn trung sơn kia hừ lạn nói.

“Nhưng nếu như tên người Trung Quốc này không ăn gian, vậy thì sao anh ta có thể đâm một cây kim châm mỏng như vậy vào trong một con dao thép được chứ? Chuyện này không thể nào làm được! Nhất định là do anh ta đã chuẩn bị đạo cụ từ trước!"

Trương Ân cao giọng hét lên.

Đừng nói là anh ta, rất nhiều người cũng muốn nghĩ như vậy.

Dù sao dùng ngân châm đâm vào trong lưỡi dao…

Cũng quá dọa người!

Phim ảnh cũng không dám quay như vậy!

“Là khí!"

Kháu Quan giải thích nói.

“Khí?"

Những người xung quanh sửng sốt.

“Đúng vậy! Sự hô hấp của con người, sự trao đổi chất và dinh dưỡng. Mạch máu vận hành, di chuyển mềm mại nhu thuận, đều do khí điều hành, mỗi người chúng ta đều có tinh thần khí, tinh thần có thể khỏe mạnh, dồi dào mãnh liệt thì khí cũng sẽ mạnh mẽ hùng hậu! Khí của bác sĩ Lâm cũng rất dồi dào, lúc thi châm cậu ta dùng khí, đương nhiên, không chỉ có khí, mà còn dùng cả kỹ thuật Tứ lạng bạt thiên cân nữa! Nguyên lý cơ bản cũng có thể giải thích được, nếu như cậu không tin, thì có thể hỏi thầy của cậu, y vương nhất định là có nghiên cứu về y học Trung Quốc, chắc là có thể giải thích được như thế nào là lấy “khí" điều khiển châm!"

Khấu Quan cười nói.

Lời này vừa rơi xuống, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người y vương.

Sắc mặt của nhiều vị bác sĩ nổi tiếng đứng xung quanh cũng trắng đi máy phần.

Lấy “khí" điều khiển châm?

Điều đó chỉ tồn tại trong một ít bộ sách y học cổ xưa thôi đấy!

Đừng nói là Khấu Quan, chỉ sợ ở đây cũng không có người nào có thể làm được..

Lúc này, y vương đứng lên.

“Thầy, con…."

Trương Ân há miệng thở dốc nói.

“Không có chuyện gì đâu, đứa nhỏ, con đã làm rất tốt!"

Park Yong dun lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra, khiến cho không ít người thở gấp.

Park Yong Jun cũng không phản bác lại những gì mà Khấu Quan nói.

Nói cách khác….Ông ta đã thừa nhận những gì mà Khấu Quan nói, thừa nhận Lâm Dương đã chiến thắng cuộc tỉ thí này!

Ngay lập tức, phía người Hàn liền ngậm miệng lại.

“Y học Trung Quốc thần kỳ đến như vậy sao? Tôi nhất định phải bái anh ta làm thầy!"

Hai mắt Anna trừng lớn, đôi mắt xinh đẹp lóe lên.

“Thấy chưa? Ngài Mạc Thanh, đây chính là thực lực của Lâm Dương!"

Tề Trọng Quốc lạnh lùng nói.

Sắc mặt Mạc Thanh trắng bệch, sững sờ ngay tại chỗ.

“Ngài Tề, nếu như giống như những gì ngài nói, vậy ngài có thể làm được giống như Lâm Dương không?"

Hác Cục đứng ở bên cạnh hỏi.

“Để cho tôi luyện thêm mười năm, tôi cũng không làm được!"

T Trọng Quốc hừ lạnh nói.

“A2"

Miệng Hác Cục mở ra thật lớn.

Ai có thể ngờ được, thực lực của tên Lâm Dương này lại đáng sợ đến như thế này!



“Người kế tiếp là ông, y vương Hàn Quốc!"

Lâm Dương nhìn về phía người y vương kia nói: “Người đệ tử kia của ông có thực lực quá kém, ông đi lên đi!"

“Cậu đang nói cái gì vậy?"

“Cậu muốn khiêu chiến với thầy của chúng tôi sao? Cuồng vọng!"

Mọi người chỉ vào Lâm Dương rồi chửi ầm lên.

Tuy rằng Trương Ân đã thua, nhưng Trương Ân chính là đệ tử trẻ tuổi nhất đoàn bác sĩ Hàn Quốc, anh ta thua cũng không ảnh hưởng đến tình hình trước mắt, phía Hàn Quốc cũng không đến mức suy sút.

“Cậu muốn so cái gì?"

Lúc này, đột nhiên y vương Hàn Quốc ngắng đầu lên hỏi.

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều ngạc nhiên.

Y vương Hàn Quốc thế mà lại chấp nhận lời khiêu chiến của Lâm Dương!

“Thầy!"

Người phe Hàn Quốc khϊế͙p͙ sợ.

Đại diện của các bên cũng mang bộ dạng không thể nào tin được.

“Chỉ là một tên nhóc trẻ tuổi, nếu như tôi từ chối, vậy không phải là đang để cho những người Trung Quốc này cười nhạo sao? Y học Hàn Quốc của chúng ta vô cùng rộng rãi uyên thâm, cho dù y học Trung Quốc khiêu chiến, thì chỉ cần ứng phó một chút là sẽ vượt qual"

Y vương Hàn Quốc nói.

Tuy rằng tiếng Trung vẫn sứt sẹo như trước, nhưng sự kiêu ngạo ở bên trong đã lộ ra không còn gì nữa.

Người bên phía Hàn Quốc nghe vậy, cũng liền tin tưởng.

“Được rồi, để cho thầy dạy dỗ kẻ không biết trời cao đất rộng này một chút đi!"

Thanh âm vừa rơi xuống, mọi người liền tản ra.

Những người xung quanh cũng lui xuống.

Những người Trung Quốc thì lại hết hồn.

“Mời trọng tài tiến hành lựa chọn hạng mục tỉ thí đi."

Y vương Hàn Quốc nói với người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn.

Người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn gật đầu, đi đến bên chiếc thùng thủy tin.

“Chờ một chút!"

Lâm Dương hô lên.

“Có vấn đề gì hay sao?"

Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn nhìn Lâm Dương.

“Lấy tất cả các đề mục của cuộc tỉ thí ra đi, để cho ông ta chọn!"

Lâm Dương nói.

“Cái gì?"

“Đồ khốn! Cậu cũng quá kiêu ngạo rồi!"

Những đại diện cho Hàn Quốc đều giận tím mặt.

Phía bên Trung Quốc cũng vô cùng kinh ngạc.

“Cậu đây là đang coi thường tôi hay sao?"

Lông mày y vương Hàn Quốc trầm lại, lạnh giọng nói.

“Không phải là tôi đang khinh thường ông."

Lâm Dương lắc lắc đầu cười nói: “Tôi đang khinh thường y học Hàn Quốc."

“Tôi muốn giết cậu!"

Phía bên Hàn Quốc hoàn toàn nỗ tung lên.

Tuy rằng phía bên Trung Quốc cũng cảm thấy Lâm Dương rất ngông cuồng, nhưng không biết vì sao, mỗi người đều cảm thấy rất vui vẻ…

“Được!"

Y vương Hàn Quốc tức giận: “Một khi đã như vậy, thì cũng đừng trách tôi ra tay không lưu tình!"

Nói xong, y vương Hàn Quốc bước nhanh đến trước hòm thủy tinh, tùy tiện lấy ra một quả bóng nhựa, hung hăng đập mạnh lên mặt bàn.

Tách tách.

Quả bóng vỡ ra, tờ giấy ở bên trong rơi xuống bên ngoài.

“Chữa lành!"

Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn la lên.

“Đây là cái gì?"

Những giọng nói hoang mang vang lên lần thứ hai.

Liền nhìn thấy người mặc áo Tôn trung sơn gọi một cuộc điện thoại, sau đó một cái cáng được nâng lên.

ẫ Trêи cáng năm một người, trêи tay anh ta có một vêt thương, hơn nữa là vừa mới được chữa trị, vị trí được băng bó lại vẫn còn có vết máu.

“Người này là người bệnh được đưa đến bệnh viện ngày hôm nay, anh ta là công nhân ở nhà xưởng, bởi vì có một sự cố, mà hai ngón tay của anh ta đã bị máy móc cắt đi, trước mắt đã được phẫu thuật ghép nối lại, nhưng hiện tại cũng không thể nào có thể ghép hai ngón tay của anh ta lại một cách hoàn mỹ được, nhất định sẽ để lại di chứng, sau này cũng không thể nào cầm được vật nặng, cho nên lúc này tỷ thí sẽ bắt đầu từ bệnh nhân này, hai vị có thể lựa chọn một trong hai ngón tay của ông ta, sử dụng y thuật để tiến hành chữa lành, trọng tài chúng tôi sẽ sử dụng dụng cụ để xem xét sự khép lại của mạch máu, xương, gân và bắp thịt của anh ta, sau đó sẽ phân ra thắng bại!

Người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn nói.

Vừa mới dứt lời, hiện trường bàn tán sôi nỗi.

“Loại phẫu thuật này vốn là loại phẫu thuật vô cùng tinh vi, chỉ dựa vào Trung y thì không thể nào làm được!"

Có người lắc đầu nói.



“Nếu thật sự không thể làm được, vậy chúng ta sẽ một lần nữa chọn lại nội dung tỉ thí, có coi đây là nội dung để tỉ thí hay không, tùy vào sự quyết định của hai vị."

Người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn nói.

“Tôi không có vấn đề gì."

Y vương đồng ý một cách sản kɧօáϊ.

“Tôi cũng không có vấn đề gì."

Lâm Dương cũng gật đầu nói.

Da đầu của vô số người run lên.

“Vậy xin mời hãy bắt đầu đi."

Người đàn ông mặc áo Tôn trung sơn nói.

Hai người lập tức đi qua, mỗi người một ngón tay, bắt đầu mở bàn tay đang bị băng bó kia ra, sau đó kiểm tra thật cần thận.

Không thể không nói, nơi ghép nối của ngón tay này rất là hoàn mỹ, trình độ y học của thành phó Trường Giang vẫn là rất cao.

Sau khi hai người kiểm tra qua, ngay lập tức liền bắt đầu bốc thuốc, giã thuốc, chế ra thuốc.

Loại thương thế như thế này thì không thể nào khôi phục được khi chỉ dựa vào ngân châm được.

Thậm chí miệng vết thương cũng không thể lành được trong vòng một hai ngày.

Nhưng chỉ cần khôi phục được bảy tám phần, là có thể đủ để quyết định được thắng bại rồi.

. Ì Vốn y vương Hàn Quốc cảm thấy rất nắm chắc để có thể giành được chiến thắng, nhưng đến khi nhìn thấy những nước đi của Lâm Dương cũng giống như dược vương, nụ cười của ông ta lại dần biến mắt.

“Vô sỉ! Vô sỉ! Thế mà lại bắt chước thầy!"

“Đồ tên Trung Quốc đê tiện!"

Phía bên người Hàn Quốc lại bắt đầu chửi bậy.

Không ít người đều đang cười nhạt, thầm nói phía Hàn Quốc vô liêm sỉ.

Bắt chước?

Những nước đi của Lâm Dương còn nhanh hơn y vương Hàn Quốc không ít, cho dù là bắt chước, thì phải là y vương Hàn Quốc bắt chước Lâm Dương mới đúng!

Nhưng mà Lâm Dương lại dừng lại, thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ khiến cho các người phải thua một cách tâm phục khẩu phục!"

Nói xong, Lâm Dương trực tiếp đổ đi tất cả dược liệu đã chuẩn bị xong, lại bắt đầu bốc thuốc thêm một lần nữa.

Y vương Hàn Quốc sửng sốt.

Những chuyên gia Trung y ở xung quanh cũng ngơ ngắn.

Lâm Dương lại nhặt một bộ dược liệu hoàn toàn khác so với y vương Hàn Quốc, sau đó nghiền nát, giã nhỏ, sau đó lại tiêu độc khử trùng ngân châm, bắt đầu thi châm trêи đầu ngón tay của người bệnh, rịt thuốc…

Chuyện này khiến cho đám người chửi bậy không nói được lời nào, một đám người đỏ cả mặt.

Y vương Hàn Quốc châm cứu theo theo cách truyền thống của Hàn Quốc, nhưng mà cũng không hoàn toàn là châm cứu truyền thống. Mười ngón tay ông ta di chuyển, mười ba cây ngân châm được sắp xếp rơi xuống, đâm vào trong miệng vết thương của người bệnh, ngân châm nhẹ nhàng, nhưng lại phát ra tiếng động kỳ lạ.

“Đông Giám mười ba châm!"

Kháu Quan thất thanh hô lên.

“Cái gì? Đông Giám mười ba châm?"

Tề Trọng Quốc cũng kinh ngạc nói.

“Đó là cái gì?"

Hác cục kỳ quái hỏi.

“Đó là một kỹ thuật châm cứu được được phát triển từ Quỷ Cốc mười ba châm của bí thuật Trung Quốc chúng ta, được lưu giữ trong bảo khố giám đông y. Trêи thực tế nó chính là sự thay đổi của Qủy Cốc mười ba châm, tuy rằng không bằng Qủy Cốc mười ba châm, nhưng lấy tình hình hiện tại mà nói, đã là rất đáng sợ rồi."

Khấu Quan nói.

Mọi người hít một hơi thật sâu.

“Vậy Qủy Cốc mười ba châm kia thì sao?"

Hác Cục hỏi theo bản năng.

“Đã thất truyền từ lâu rồi."

Tề Trọng Quốc giận dữ nói: “Nghe nói có một lần Qủy Cốc mười ba châm đã xuất hiện ở tỉnh Thiên Hành, nhưng mà đó cũng là chuyện của vài chục năm trước rồi, cho đến tận bây giờ, cũng chưa từng nghe ai khác thấy nó."

“Hậu nhân của chúng ta cũng không chịu thua kém."

“Đúng vậy, nếu như có kỹ xảo của tổ tông, thì cần gì để cho những tên hài này diễn những vở kịch ở nơi nhỏ bé chật hẹp này chứ."

Những người bác sĩ già xung quanh thở dài nói, gương mặt lộ vẻ hỗ thẹn.

Hác Cục cũng thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Tề Trọng Quốc lại trừng lớn mắt.

Khâu Quan, Lạc Bắc Minh, Lạc Thiên và những vị bác sĩ có tiếng, toàn bộ đều giống như là bị điên vậy, khϊế͙p͙ sợ nhìn lấy cảnh tượng này.

“Không có khả năng! Không có khả năng! Chuyện này nhất định là không có khả năng!"

Y vương Hàn Quốc còn chưa hoàn thành Đông Giám mười ba châm đột nhiên đứng dậy, cả người đều run rẫy.

“Thầy ơi!"

Những người phía Hàn Quốc đều kêu lên một cách sợ hãi.

“Làm…Làm sao vậy?"

Hác Cục vội hỏi.

Tề Trọng Quốc ngơ ngác nhìn Lâm Dương, run rầy nói: “Đó là….Qủy Cốc mười ba châm!"

“Cái gì?"

Mọi người xôn xao!

Lâm Dương….Thế mà sử dụng Qủy Cốc mười ba châm?

Tác giả : Dạ Cầm
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Hùng đẹp trai 2 năm trước
Chucs ae nam mới vui vẻ
Lương Trần Hà Anh 2 năm trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ. Giải lời nguyền. Gửi thằng viết ra

Truyện cùng thể loại