Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 369
Làm sao có thể có tiền đồ gì được?"
“Hừ, con người của Trương Tỉnh Vũ cũng thật là, không có tiền thì nói không có tiền. Còn bao biện cái gì? Thật là buồn cười."
“Đúng vậy, chuyện này cũng quá xáu hỏ rồi, phải không?"
Tiếng thảo luận nhỏ vụn không ngừng.
Sắc mặt của Trương Tinh Vũ ngay lập tức đỏ bừng đến cực điểm.
Bây giờ bà ta hận không thể khiến cho mặt đất lập tức nứt ra, bản thân trực tiếp chui vào trong đó.
Chuyện này thật là xấu hồ làm sao!
“A Quảng, chúng ta… chúng ta đi thôi … chúng ta nhanh đi thôi …" Trương Tinh Vũ cúi đầu, kéo áo chồng mình, muốn rời đi.
Bà ta bây giờ chỉ muốn về nhà.
Lâm Dương thở dài, cũng không nói gì, định rời đi.
Nhưng chính vào lúc này, cánh cửa đột nhiên bị người ta đóng lại.
Trương Tinh Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu, lại nhìn thấy Lý Tiểu Mỹ với vẻ mặt nghiêm túc bước tới.
“Trương Tinh Vũ, các người không thể cứ như vậy mà rời đi!"
“Tiểu Mỹ, bà đang làm cái gì vậy?" Trương Tinh Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người bạn học cũ đã quen biết mắy chục năm này của mình.
Bà ta nhớ người này là lớp trưởng của bà ta từ hồi cấp 2, vì người thông minh lanh lợi, rất được lòng các bạn cùng lớp, bà ta cũng rất thích, có quan hệ tốt đẹp với nhau, nhưng bà ta dần dần phát hiện ra Lý Tiểu Mỹ này có một người có tham vọng rất lớn và luôn khao khát cao hơn, luôn hướng về thứ cao hơn, tốt đẹp hơn, mặc dù hiện tại bà ta đang sống rất tốt, nhưng không biết sao, Trương Tinh Vũ lại phát hiện ra rằng mình và Lý Tiểu Mỹ này đã là người của hai thế giới rồi.
Có thể ngay từ đầu, Lý Tiểu Mỹ đã không coi bà ta như một người bạn thực sự…
Trương Tinh Vũ hy vọng Lý Tiểu Mỹ có thể nể tình quan hệ bạn học cũ giữa họ, mà để bà ta rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, để lòng tự trọng vẫn còn chưa vỡ hết của bà ta có thể được bảo toàn một chút.
Nhưng rất rõ ràng … Lý Tiểu Mỹ không định làm như vậy…
“Trương Tinh Vũ, bà gây chuyện trong bữa tiệc của tôi cũng thôi đi, bà còn dung túng cho con rẻ của mình làm tổn thương ông Dan Moore, và để con rễ của bà mặc một bộ hàng nhái đến đây. Nếu như đó chỉ là một bộ hàng nhái bình thường thì tôi cũng không tính toán, nẻ tình bà là bạn cùng lớp của tôi, tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, nhưng bà thực sự lại mặc bộ đồ nhái của ông Danmore.
Bà có biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là bà đang xúc phạm ông Danmore, gia đình của bà hoàn toàn không tôn trọng ông Danmore. Ông Danmore là khách quý của tôi. Nếu như các người không tôn trọng ông ấy, chính là không tôn trọng tôi! Tôi muốn các người lập tức trịnh trọng xin lỗi tôi và ông Danmore ngay! Nếu không … các người đừng hòng dễ dàng bước ra khỏi cánh cổng này!"
Lý Tiểu Mỹ lời lẽ đanh thép hét lên.
Ngay khi những lời này rơi xuống, khuôn mặt của Trương Tỉnh Vũ hoàn toàn không còn chút máu.
Bà ta liên tục lùi lại phía sau, trừng to mắt không thể nào tin được nhìn Lý Tiểu Mỹ.
Đồng thời, các bạn học khác cũng lên tiếng.
“Tiểu Mỹ nói đúng, Tinh Vũ, bà thật là quá đáng rồi!"
“Chúng tôi cũng không phải là kẻ nịnh hót, bà hà tất phải phùng má giả làm người mập như vậy!"
“Tinh Vũ, đã nhiều năm như vậy rồi, bà vẫn chưa thay đổi tật xấu thà chết cũng bảo vệ mặt mũi của mình sao?
Haha, thật nực cười."
“Thật đáng xấu hổ, Tinh Vũ, bà cho rằng người mắt mặt chỉ có bản thân bà sao? Bà làm mắt mặt tất cả mọi người, bà nhanh chóng xin lỗi đi, nếu không chuyện này không xong đâu!"
“Đúng vậy, nhanh xin lỗi “Xin lỗi!"
“Trương Tỉnh Vũ, bà đã nghe thấy chưa? Xin lỗi!"
Nhiều giọng nói khác nhau vang lên trong căn phòng.
Mọi người vô cùng phẫn nộ, cảm xúc kϊƈɦ động.
Trương Tỉnh Vũ ngay lập tức bị nhắn chìm trong những lời buộc tội của mọi người.
Bà ta cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng, đôi tay siết chặt.
Tuy nhiên, đến lúc này rồi, bà ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa.
Những người bạn học cũ này khiên bà ta phải chịu áp lực quá lớn.
Cuối cùng bà ta cũng không chịu đựng nổi nữa!
Bà ta cảm thấy gần như không thể thở được.
Chỉ nhìn thấy bà ta tiền lên phía trước hai bước …
“Tinh Vũ…" Tô Quảng vội vàng gọi một tiếng.
Trương Tinh Vũ không nói gì, đi đến trước mặt Dan Moore và Lý Tiểu Mỹ, bà ta liếc nhìn bọn họ một cách mệt mỏi, hít một hơi thật sâu và bắt đầu nói.
Nhưng giây tiếp theo…