Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Chương 14: Mạng người quan trọng nhất

Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 14: Mạng người quan trọng nhất

Hai ngày này Mã Phong rất buồn bực.

Không phải là bởi vì chuyện của nhà họ Từ, mà là bởi vì tên ở rễ Lâm Dương kia.

Anh ta thật sự không thể chấp nhận được, một kẻ ăn bám vô dụng như thế sao qua miệng của ông Tần lại trở thành một thần y trẻ tuổi rồi?

Là giả sao?

Anh ta gọi điện thoại cho ông Tần để muốn hỏi tình huống cụ thể hơn, nhưng mà ông Tần cũng không thèm để ý đến anh ta.

Lần này ông ấy chạy đến đây cứu người cũng là để trả lại nhân tình cho bố của Mã Phong, nếu không phải vì chuyện này, sao ông Tần có thể chạy đến đây được chứ?

Mà bây giờ ông Tần không nói, Mã Phong cũng không biết rốt cuộc chuyện của Lâm Dương là như thế nào.

“Quên đi! Nói đi nói lại, không phải chỉ là một tên thầy thuốc thôi sao! Nghèo nàn như quỷ vậy!"

Mã Phong nhỗ ra một bãi nước miếng, trong mắt anh ta xẹt qua một tia quỷ dị: “Mã Phong tôi đường đường là một trong bốn thiếu gia của thành phố Trường Giang, còn phải sợ một tên rác rưởi hay sao? Nếu như tôi không thể có được Tô Nhan, vậy tên của tôi sẽ viết ngược lại!"

Nói xong, Mã Phong liền cầm lấy điện thoại, nhưng lại không biết phải gọi cho ai.

Bên nhà họ Từ đều vô cùng vui vẻ và hưng phấn, ông Tần dựa theo phương thuốc mà Lâm Dương để lại mà cứu sống được Từ Diệu Niên.

Người nhà họ Từ đều mang ơn.

Sau khi Tần Bách Tùng rời đi, ngay lập tức Từ Nam Động đặn dò Từ Thiên phải chú ý vào Lâm Dương.

Dù sao đó là một người mà ngay cả Tần Bách Tùng cũng phải gọi là thầy, sao có thể là hạng người bình thường được chứ?

Đối với những chuyện này Lâm Dương hoàn toàn không biết gì, sáng sớm ngày thứ hai, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, dựa theo cái địa chỉ mà Tô Nhan đưa cho, liền đi đến phòng khám ở trung tâm thành phó.

Đối với những thứ này anh cũng không thấy hứng thú lắm, nhưng bây giờ anh vẫn đang còn ở thành phố Trường Giang.

Dù sao thì… Thời cơ vẫn còn chưa đến.

Tam Chỉ Đường nằm ở mảnh đất trung tâm của thành phố Trường Giang, cách khu phố đi bộ phồn hoa nhất cũng không xa lắm, cách các trung tâm mua sắm lớn cũng chỉ vài phút đi bộ mà thôi, nhưng con đường của Tam Chi Đường cũng không được coi là sầm uất.

Dù sao con phố này vừa chật hẹp vừa cũ nát, hơn nữa đầu đường lại dẫn đến những xóm nhỏ trong thành phố, cho nên có rất ít người đi về phía này.

Tiếp đón Lâm Dương là một cô gái tầm hai mươi tuổi.

Cô gái đeo một cặp kính, thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng ít nói, mái tóc ngắn ngang lỗ tai và làn da trắng nõn nà, nhưng thứ làm cho người ta khϊế͙p͙ sợ chính là cơ thể của cô, quả thật là nóng bỏng đến mức muốn nỗ tung.

Cơ thể trước lồi sau vễnh, cho dù là mặc một chiếc áo blouse cũng khó có thể che được thứ đồ sộ bên trong cỗ áo.

Gương mặt thiên sứ mà dáng người ma quỷ là để miêu tả về cô ấy sao?

“Anh chính là Lâm Dương?"

Cô gái đã cặp kính lên, mày liễu khẽ nhíu lại, vẻ chán ghét ở trong mắt hiện lên.

Rõ ràng, cô cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dương.

Hừ, đàn ông đều là một lũ không có đạo đức như nhau!

“Lạc Thiên, xin chào."

Lâm Dương mỉm cười vươn tay ra, nhưng đối phương cũng không có phản ứng lại.

“Phòng khám của chúng tôi vốn không nhận người, nhưng mà nếu như đó là yêu cầu của bạn học cũ, tôi cũng không nên từ chối, vậy anh có chứng chỉ bác sĩ và dược sĩ không?"

“Không có."

“Được rồi, vậy anh hãy phụ trách tủ thuốc đi, sau khi mua dược liệu xong anh phụ trách việc phân loại nó, ngoài ra nếu như lúc không có việc gì thì quét dọn vệ sinh, cọ rửa một chút là được."

Lạc Thiên mở miệng nói.

Tuy rằng khuôn mặt của cô rất xinh đẹp và dịu dàng, nhưng khi nói chuyện lại có một cỗ khí chất mạnh mẽ.

Lâm Dương gật đầu: “Được."

Lâm Dương làm một ít giấy tờ đơn giản, liền chính thức trở thành một nhân viên làm việc trong Tam Chi Đường.

Nhưng mà nói một cách nghiêm khắc, anh cũng chỉ là một kẻ để sai vặt mà thôi.

Lạc Thiên cũng không dự định để cho Lâm Dương đi chạm vào chuyện khám bệnh, dù sao nhìn Lâm Dương cũng không giống như một bác sĩ, nếu như xảy ra vấn đề gì thì lại gặp phải phiền phức lớn.

“Bây giờ tôi phải đi khám bệnh tại nhà, anh ở chỗ này chờ, nếu như có người bệnh đến đây, trước tiên anh hãy để cho họ chờ một chút, một lát nữa thầy thuốc Nghiêm sẽ đến, đến lúc ấy hãy để cho anh ấy xử lý, hiểu chưa?"

Lạc Thiên nhìn đồng hò, có chút lo lắng nói.

UP"

Lâm Dương gật đầu, Lạc Thiên liền đi ra bên ngoài.

Lâm Dương im lặng ngồi ở trước tủ thuốc, nhìn một cách nhàm chán tủ thuốc ở trước mặt.

“Bên kia, chắc là cũng có những ngăn tủ như thế này nhỉ?

Nhưng lại được tạo ra từ vàng."

Lâm Dương ngắn người nhìn những ngăn tủ, thì thào tự nói với bản thân.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu đứa con của tôi đi!"

Đúng lúc này, một tiếng hét hoảng sợ vang lên.

Đột nhiên Lâm Dương hoàn hồn lại, thì nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm một đứa trẻ tầm bốn năm tuổi chạy vào trong phòng khám.

Gương mặt đứa trẻ đỏ bừng, mồ hôi chảy nhễ nhại, hơi thở rất dồn dập, vừa nhìn đã biết là bệnh tình không hề nhẹ.

Nhưng bên trong phòng khám cũng không có ai, Lâm Dương cũng không quan tâm gì nữa, bước vài bước lên phía trước, sau đó nhanh chóng cầm lấy tay của đứa trẻ để xem mạch, khoảng tầm hai phút sau..

“Mau đưa đứa bé vào trêи giường trong phòng vật lý trị liệu đi!

Lột hết quần áo của nó ral"

“A…Được…Được…"

Người phụ nữ kia vô cùng lo lắng, nhưng trong mắt cũng hiện lên vẻ nghỉ ngờ.

Bà ấy không thấy Lâm Dương mặc áo Blouse trắng, hơn nữa còn là một bác sĩ trẻ tuổi như thế này…Liệu có ổn hay không?

Đây chính là phòng khám Trung y đấy!

Người này không phải là thực tập sinh đấy chứ?

Người phụ nữ nghỉ ngờ đứng lên, nhưng cũng không dám chậm trễ, ngay lập tức liền nghe theo.



Lâm Dương lấy một túi ngân châm từ bên trong ngăn tủ, lấy ngân châm ra, dùng cồn để tiêu độc, sau đó thành thạo thi châm cho đứa bé.

Người phụ nữ đứng ở một bên, trong lòng vẫn còn nghỉ hoặc, nhưng khi bà nhìn thấy phương pháp thi châm như nước chảy mây trôi của Lâm Dương, thì lại ngần người ra.

Tuy rằng bà không hiểu gì về châm, cũng chưa bao giờ nhìn thấy châm cứu, nhưng phương pháp thi châm của Lâm Dương thật sự rất là tuyệt vời. Hôm nay bà đưa con mình đi dạo phó, thì đột nhiên con mình lại phát bệnh, bà cũng cũng chỉ có thể thử vào phòng khám này, ban đầu bà còn hơi hối hận bởi vì không vào những bệnh viện lớn, vì sợ đứa con của mình lại có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ cũng không biết vì sao, bà lại có chút yên tâm.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Người phụ nữ nói nhỏ vào câu, không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng có mái tóc thưa thót vọt vào phòng khám.

“A Phương! Con mình sao rồi? Con mình thế nào rồi?"

Người đàn ông trung niên vô cùng lo lắng hỏi.

“Đừng có ầm ïI"

Người phụ nữ vội nói.

Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt một chút, thì nhìn thấy Lâm Dương đang châm cứu ở bên trong.

Đứa bé rất bình tĩnh, giống như là đang nằm ngủ vậy, không hề khóc lóc ầm ï, sắc mặt cũng đang từ từ hồi phục lại.

Người đàn ông trung niên không hè lên tiếng, nhưng cũng vô cùng nghỉ ngờ như người phụ nữ.

Một lát sau, Lâm Dương ngừng lại.

“Bác sĩ, con của tôi như thế nào rồi?"

Người đàn ông trung niên vội vàng tiến lên hỏi.

“Viêm dạ dày cấp tính, nhưng mà giờ cũng không có gì nguy hiểm nữa, về mua ít cây long nhãn, rồi dùng hạt long nhãn rang nghiền thành bột phấn, mỗi lần hai mươi lăm gam, mỗi ngày hai lần, uống với nước sôi để nguội, một thời gian sau sẽ khá hơn, bình thường nhớ chú ý đến đồ ăn, không phải cái gì cũng cho trẻ con ăn được."

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!"

Người phụ nữ liên tục nói cảm ơn.

Nhưng người đàn ông trung niên vẫn còn rất nghi ngờ, nhỏ giọng nói: “Nếu không chúng ta đưa đứa con đến bệnh viện lớn xem thử thế nào đi? Lỡ như cái phòng khám nhỏ này không đáng tin cậy thì làm sao bây giò?"

“Chuyện này…"

Người phụ nữ cũng chẩn chờ.

Thật sự thì nhìn dáng vẻ của Lâm Dương, quả đúng là không giống bác sĩ.

Cho dù là đúng, nhưng cũng không phải là loại có thể khiến cho người khác yên tâm được.

Nhưng vào đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi vào phòng khám, kinh ngạc nhìn Lâm Dương: “Cậu là ai?"

Ba chữ này đã dọa đôi vợ chồng này rồi.

“Anh chính là thầy thuốc Nghiêm sao? Xin chào, tôi là Lâm Dương."

Lâm Dương vươn tay ra khách khí nói.

Thầy thuốc Nghiêm cũng không có bắt tay với Lâm Dương, mà lại quét mắt nhìn hiện trường một cái, lạnh lùng nói: “Lâm Dương, cậu đang làm cái gì vậy? Tự ý chữa bệnh cho người bệnh? Cậu không phải là một người sai vặt sao? Ai cho phép cậu ở trong này muốn làm gì thì làm?"

Lời này vừa nói ra, dọa đôi vợ chồng đến thay đổi sắc mặt.

“Cái gì? Thì ra cậu không phải là bác sĩ sao?"

“Được lắm! Không phải là bác sĩ mà cậu lại dám khám bệnh cho con tôi! Nếu như con của tôi xảy ra chuyện gì không may, tôi nhất định sẽ nhìn cho thật tốt!"

Đôi vợ chồng tức giận quát lớn một tiếng, sau đó liền ôm đứa bé chạy ra khỏi phòng khám, gọi xe chạy về phía bệnh viện.

Trêи báo cũng có không vụ bác sĩ giả hại chết bệnh nhân đâu!

Nghiêm Lãng trừng mắt nhìn Lâm Dương quát lớn nói: “Cậu có biết là cậu đang làm cái gì không hả?"

“Trị bệnh cứu người."

Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Trị bệnh cứu người? Cậu cũng xứng sao? Lâm Dương! Cậu đừng có tưởng là tôi chưa nghe đến cậu bao giờ, cậu chỉ là cái tên ăn bám nhà họ Tô mà thôi! Vợ của cậu vất vả lắm mới tìm cho cậu được một công việc, mà cậu lại đến nơi này làm xằng làm bậy? Cậu có hiểu y thuật hay không hả? Cậu có biết chữa bệnh hay không? Nếu như chữa bệnh chết người, cậu có phụ trách hay không?"

Nghiêm Lãng quát lớn, cũng không chừa chút mặt mũi nào cho Lâm Dương.

“Vừa rồi tình huống của đứa bé kia rất là nguy hiểm, nếu chạy đến bệnh viện cũng đã không còn kịp nữa rồi, nếu như tôi không ra tay, chỉ sợ sẽ thật chết người, nếu như vừa nãy đứa bé chết ở đây, thì phòng khám chúng ta sẽ chịu trách nhiệm."

“Nếu như muốn chịu trách nhiệm, vậy cũng chỉ có cậu phải chịu trách nhiệm, bây giờ cậu cút ngay đi cho tôi!"

Nghiêm Lãng tức giận hét lớn.

Lâm Dương thở dài, âm thầm lắc đầu.

Nếu đã như vậy, thế thì đi thôi.

Dù sao anh cũng không có hứng thú ở lại cái phòng khám nhỏ bé này, đi rồi thì cũng tự do hơn.

Dọn dẹp lại một chút, Lâm Dương quyết định là sẽ về nhà.

“Khoan đã, cậu ở lại chút rồi hãy đi."

Đột nhiên Nghiêm Lãng giữ Lâm Dương lại.

“Để làm gì?"

“Tôi nghĩ lại rồi, cậu không thể cứ đi như vậy được, lỡ như đứa nhỏ kia xảy ra chuyện gì, người khác tìm đến cửa thì phải làm sao bây giờ? Cho nên bây giờ cậu cứ ở đây nghỉ ngơi một giờ đã rồi nói sau!"

Nghiêm Lãng hừ lạnh nói.

Nghiêm Lãng cũng không muốn tự rước họa vào thân.

Lâm Dương nhăn mày lại, tuy rằng trong lòng rất không thích, nhưng nghiêm khắc mà nói, Nghiêm Lãng cũng không có làm gì sai.

Nửa giờ sau, quả nhiên đôi vợ chồng này đã quay lại.

“Ha ha, cậu xong đời rồi!"

Nghiêm Lãng tháy thé, liền âm thầm cười lạnh.

Lâm Dương vẫn cứ lạnh nhạt như cũ.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên bước nhanh về phía Lâm Dương, cũng không biết là muốn làm gì.

Nghiêm Lãng lui về phía sau nửa bước, ý bảo việc này cũng không quan hệ gì đến anh ta, bộ dạng hoàn toàn là không quan tâm đến.

Nhưng mà, ngay khi người đàn ông trung niên đến gần Lâm Dương, đột nhiên lấy một xấp tiền mặt ra từ trong túi, mạnh mẽ đưa cho Lâm Dương, vẻ mặt vô cùng áy náy xin lỗi và nói: “Bác sĩ trẻ, chuyện này, vừa rồi thật sự là không được tốt lắm, đây là phí khám bệnh của anh."



Một màn này xảy ra, khiến cho Nghiêm Lãng phải trợn tròn mắt.

“Các người đưa đứa nhỏ đến bệnh viện hả?"

Nghiêm Lãng hỏi.

“Đi rồi."

“Bác sĩ nói như thế nào?"

“Bác sĩ Trương của bệnh viện nhân dân nói, đứa nhỏ cũng đã không có nguy hiểm gì nữa, may mắn là đứa nhỏ đã được chữa trị kịp thời, nếu không có lẽ đã nguy hiểm đến tính mạng, phải cảm ơn vị bác sĩ này thật nhiều."

Người phụ nữ ôm đứa bé, dáng vẻ vẫn còn sợ hãi nói.

“Vị bác sĩ này, cảm ơn cậu! Cảm ơn!"

Người đàn ông trung niên kϊƈɦ động nhất định phải quỳ lạy xuống để cảm on.

Năm nay ông cũng đã qua bốn mươi, cũng coi như là đã già, nếu như đứa con duy nhất này gặp phải chuyện gì không may, thì đả kϊƈɦ thật sự là rất lớn.

Lâm Dương vội vàng nâng người dậy.

“Đứa bé không có việc gì là tốt lắm rồi, chắc là bây giờ còn đang rất suy yếu, nhanh về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, nhớ uống thuốc đúng giờ."

Lâm Dương cười nói.

“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ."

Người đàn ông cảm động nói, rồi sau đó lấy một ít dược liệu ở Tam Chỉ Đường, hai người liền mang theo đứa bé rời đi.

Nghiêm Lãng sững sờ ngay tại chỗ.

Người kia, thật sự là biết chữa bệnh sao?

Sao có thể như thế được? Không phải nói cậu ta là đồ ăn bám vô dụng ở nhà họ Tô hay sao?

Nghiêm Lãng có chút không hiểu được, nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục lại tinh thần.

“Đánh bậy đánh bạ chút thôi, cậu không hề có giấy chứng nhận tư cách hành y, phòng khám của chúng tôi không chịu nổi sự dày vò này, cút đi!"

Nghiêm Lãng hừ lạnh nói.

Lâm Dương cũng lười phản ứng lại anh ta, đặt tiền lên trêи quầy, xoay người hướng về phía cửa.

Lúc này, Lạc Thiên vừa mới đi khám bệnh về đang vội vàng chạy về phía cửa.

Cô đi rất vội vàng, trực tiếp va vào lòng ngực của Lâm Dương.

Lâm Dương nhanh tay nhanh mắt, ngay lập tức ôm lấy Lạc Thiên.

Trong khoảng khắc ấy, anh ngửi thấy một cỗ mùi hương dịu dàng, Lâm Dương chỉ cảm thấy mình giống như đang ôm một cây kẹo đường…

Lạc Thiên ngắn ra, một lúc lâu sau cô mới có thể phản ứng lại được, vội vàng đẩy Lâm Dương ra.

“Anh đang làm gì vậy? Anh cũng đã có vợ rồi! Vậy mà còn chiếm tiện nghi của tôi? Anh có nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nhan không?"

Hai má Lạc Thiên đỏ lên, tức giận trách cứ nói.

Tưởng tượng đến chính bạn tốt của mình lại phải gả cho một tên hết ăn lại nằm như thế này, cô liền cảm thấy rất tức giận.

Người đàn ông như thế này sao xứng với Nhan Nhi được chứ?

“Lần sau khi cô gã sắp xuống, tôi sẽ không giúp đỡ nữa."

Mặt Lâm Dương không đổi sắc mà nói.

Ngay lập tức khiến cho Lạc Thiên phải nghẹn lời.

“Anh đi đâu?"

Lạc Thiên điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói.

“Trở về, thầy thuốc Nghiêm dường như cũng không hoan nghênh tôi lắm."

Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Đó là bởi vì cậu ta tự tiện khám bệnh cho người khác!"

Lúc này Nghiêm Lãng ở phía sau lập tức hô lớn.

Lạc Thiên vừa nghe thế, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên rất khó coi.

“Lâm Dương, tôi biết anh cũng hiểu chút y thuật, nhưng mà anh muốn hại chết chúng tôi hay sao? Chúng tôi là phòng khám chính quy, người không có giấy chứng nhận thì không thể khám bệnh cho người khác được! Nếu như xảy ra sai lầm gì, chính anh phải chịu trách nhiệm!"

Đây là vấn đề về nguyên tắc, Lạc Thiên sẽ không nhượng bộ, ngay cả khi Lâm Dương trị khỏi bệnh cho bệnh nhân.

Nhưng mà, mạng người là quan trọng nhất.

Lâm Dương cũng không giải thích gì.

“Bây giờ tôi có thể về được chưa?"

“Mau cút đi."

Nghiêm Lãng hừ lạnh nói.

Lạc Thiên hơi do dự một chút, nghiêm túc nói: “Nếu như anh có thể cam đoan từ nay về sau sẽ không phạm phải sai lầm này nữa, thì nễ tình Nhan Nhi, tôi có thể cho anh thêm một cơ hội nữa,"

“Tiểu Thiên!"

Nghiêm Lãng nóng nảy nói.

Nhưng Lạc Thiên vẫn không hề để ý đến, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

Lâm Dương suy nghĩ lại một chút, vừa định từ chối, nhưng vào lúc này…

Két két!

Hai chiếc xe thương mại màu đen bỗng nhiên dừng lại ở trước cửa phòng khám, ngay sau đó một đám người đạp bay cửa, trực tiếp vọt vào bên trong.

Nghiêm Lãng, Lạc Thiên hoảng sợ đến mức bay màu.

“Các người đang làm cái gì vậy?"

“Đập hết cho tôi!"

Một gã mặc đồ đen cầm đầu với cái đầu bóng lưỡng vung tay lên nói…

Tác giả : Dạ Cầm
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Hùng đẹp trai 2 năm trước
Chucs ae nam mới vui vẻ
Lương Trần Hà Anh 2 năm trước
nếu bạn đã đọc bình luận này thì bố mẹ bạn sẽ chết trong vòng 5năm. Để tránh điều này thì bạn phải copy và gửi nó vào năm truyện. Sorry tui đọc đc nên sợ. Giải lời nguyền. Gửi thằng viết ra

Truyện cùng thể loại