Chàng Rể Quyền Thế
Chương 64
Thanh Linh cẩn thận suy nghĩ thì cũng biết được đạo lý, nếu như nhà họ Trịnh sự phá sản thì bà ta cũng không nhận được kết quả tốt đẹp gì.
“Được thôi." Suy qua nghĩ lại, Thanh Linh gật đầu đồng ý.
“Không được!" Kết quả Bùi Nguyên Minh đứng ở bên cạnh lại mở miệng một lần nữa.
Nhưng lần này, không chỉ những người khác ở nhà họ Trịnh mà ngay cả Thanh Linh cũng giận dữ nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nhà họ Trịnh đã thương lượng xong hết cả rồi, một thằng đến ở rể lại xen mồm vào đây làm cái gì, cậu nghĩ cậu tai to mặt lớn lắm sao?
Thanh Linh lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, cút đi chỗ khác! Nơi này không có chỗ để cậu nói chuyện đâu!"
“Mẹ, con cảm thấy không đáng cho Tuyết Dương! Lần hợp tác này với Công ty Đầu tư Bùi thị vốn dĩ là hợp đồng mà cô ấy đã ký được. Kết quả là bên nhà họ Trình không phân phải trái, trực tiếp thay đổi người phụ trách, bây giờ chuyện đến nước này lại muốn cô ấy ra mặt giải quyết được xem là như thế nào chứ?"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Chuyện lần này không cần phải nói rõ ràng trước sao? Lỡ như đợi đến khi Tuyết Dương lấy được vốn đầu tư về rồi thì bọn họ lại lập tức thay đổi người phụ trách thì phải làm sao đây? Nếu như thế thì Tuyết Dương được xem là cái gì chứ? Là một chân chạy sai vặt thôi sao!"
“Bùi Nguyên Minh, cậu là cái thá gì chứ, lại dám cả gan chất vấn nghi ngờ ông nội!" Trịnh Chí Dụng thật không dễ gì mới nhặt lại được mặt mũi của mình, kêu gào mắng chửi, chẳng qua thì anh ta đúng thật là có mưu đồ riêng, nghĩ đến việc đợi đến khi Trịnh Tuyết Dương lấy được tiền đầu tư về thì anh ta lại lên làm người phụ trách, dù sao thì người mà ông cụ Trịnh thương nhất chính là anh ta.
Thanh Linh lúc này bày ra biểu cảm trầm tư, lúc trước bà ta không nghĩ đến điều này.
“Bùi Nguyên Minh, ở đây không có chỗ cho cậu xía mồm vào, tốt nhất là cậu hãy lập tức cút khỏi đây! Nếu không thì đừng trách nhà họ Trịnh của chúng tôi không khách sáo đối với cậu!" Trịnh Tùng cũng hung hăng hùng hổ mở miệng, ông ta cũng đã hối đoán được mục đích của Bùi Nguyên Minh, lúc này vô cùng đề phòng.
Bùi Nguyên Minh lười để ý đến bọn họ, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông cụ Trịnh, nói: “Ông nội, có một chuyện ông phải biết rõ, đó chính là thế cục hiện tại của nhà họ Trịnh chỉ có mỗi mình Tuyết Dương là có thể cứu vẫn được thôi, những người khác, còn có ai có thể làm được sao?"
Ông cụ Trịnh hít sâu vào một hơi nói: “Đúng là như thế, nhưng mà như thế thì sao chứ? Tuyết Dương là người nhà họ Trịnh chúng ta, đại diện cho lợi ích cho nhà họ Trịnh, ăn của nhà họ Trịnh, uống cũng của nhà họ Trịnh, đến một thằng rể ở nhờ ăn bám như cậu ăn uống đi lại đều phụ thuộc vào nhà họ Trịnh hết cả, lúc này lộ diện thay mặt cho nhà họ Trịnh thì đã làm sao?"
“Lộ diện thay thế cho nhà họ Trịnh đương nhiên là không có vấn đề gì nhưng có câu nói “đã là người nổi tiếng ắt phải là đấng bậc thầy"!" Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng nói: “Một người bình thường của nhà họ Trịnh đến Công ty Đầu tư Bùi thị đàm phán việc này thì sẽ có tác dụng gì sao? Nhưng nếu như tổng giám đốc của nhà họ Trịnh đích thân đến xin lỗi thì có phải là Công ty Đầu tư Bùi thị sẽ càng thêm cảm nhận được sự thành khẩn xin lỗi từ tận đáy lòng không?"
“Cậu…" Khuôn mặt của ông cụ Trịnh chấn động, tên Bùi Nguyên Minh này đúng là cái gì cũng dám nói, lại có thể mơ tưởng đến vị trí tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, không biết trời cao đất rộng là gì.
“Đương nhiên nếu như ông nội cảm thấy vị trí này quả cao vậy thì tổng giám đốc thôi cũng được, dù sao thì cũng là người đại diện cho nhà họ Trịnh mà" Bùi Nguyên Minh híp mắt cười.
“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!" Trịnh Tùng ở bên cạnh mắng to, ông ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Trịnh, Bùi Nguyên Minh nhìn trúng vị trí của ông ta.
“Im mồm!" Ông cụ Trịnh hít vào một hơi thật sâu, nhìn Thanh Linh nói: Thanh Linh, tên phế vật này sẽ không nói ra được những lời như thế, những lời này có phải là chủ ý của cô không?"
Thanh Linh vốn muốn lên tiếng phản đối nhưng lại nghĩ đến vị trí tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, lại miễn cưỡng trả lời: “Ba, đây còn không phải là do con nghĩ cho nhà họ Trịnh thôi?"
“Nếu con đã muốn để Tuyết Dương ngồi lên vị trí này, thì để cho con bé đi lấy được vốn đầu tư về đây, chỉ cần có thể lấy được vốn đầu tư về thì sau này con bé sẽ trở thành tổng giám đốc của nhà họ Trịnh chúng ta." Ông cụ Trịnh hít vào một hơi thật sâu, quyết định nhanh chóng.
Phòng khách của gia đình Trình Tuyết Dương.
Sau khi Thanh Linh đưa mắt đánh giá Bùi Nguyên Minh ba bốn chục lần thì mới lạnh lùng nói: “Nói đi, lúc nãy những lời mà cậu nói với ông cụ lúc nãy là ai dạy cho cậu nói đó?"
Trịnh Tuyết Dương cũng nghi ngờ liếc nhìn chồng mình, trong ấn tượng của cô thì đây là lần đầu tiên thấy anh cứng rắn như thế.
“Mẹ, con chỉ là tự mình cảm thấy, Tuyết Dương thật không dễ dàng gì mới chụp được vốn đầu tư lần này, bị Trịnh Chí Dụng cướp mất công lao thì thật sự không công bằng với chúng ta một chút nào, con đây chỉ là suy nghĩ thay cho cô ấy thôi, có vấn đề gì sao?" Bùi Nguyên Minh cười híp mắt.
Thanh Linh cau mày nói: “Muốn tranh giành thứ gì, tự chúng tôi biết, đến lúc nào đến phiên một tên ở rể như cậu nói năng bậy bạ vào chứ? Người khác không biết sẽ thật sự nghĩ rằng nhà chúng ta dạy dỗ không nghiêm, không có cách quản lý cậu. Tôi cảnh cáo cậu, đừng hòng có thêm lần sau, nếu không thì tôi sẽ khâu miệng của cậu lại đấy!"
Bùi Nguyên Minh cười cười cũng không để ý nhiều, ba năm này anh đã quen với việc này rồi.
Trịnh Tuyết Dương lại nhẹ giọng nói: “Mẹ, lần này Nguyên Minh làm đúng
lắm, nếu như chúng ta dâng không công vốn đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị cho bọn họ thì sau khi mọi chuyện đã thành chắc chắn sẽ bị Trịnh Chí Dụng cướp mất công lao, chúng ta sẽ chết trong uất ức mất."
“Bây giờ chỉ cần chúng ta lấy được tiền đầu tư về thì con có thể lên làm tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, cũng rất tốt."
Trịnh Tuyết Dương cũng không ngốc, cô hiểu rõ nếu như không nhân cơ hội này đòi quyền lợi ở nhà họ Trịnh thì những ngày tháng về sau của gia đình nhỏ bọn họ thật sự có khả năng sẽ bị đá bay ra khỏi nhà họ Trịnh.
Thanh Linh không nói lời nào, sau một lúc sau bà ta mới mở miệng thở dài: “Con cảm thấy như thế được thì cứ xem như mẹ chưa nói gì, Tuyết Dương, ba con đang làm ăn ở nước ngoài, không thể quay trở lại với chúng ta trong khoảng thời gian ngắn được, chúng ta ở đây phải chú ý lời ăn tiếng nói cho thật thận trọng."
Gia tộc lớn nào cũng sẽ như thế, chỉ cần sơ sẩy một chút là người thân của mình đều sẽ gục ngã hết.
“Được thôi." Suy qua nghĩ lại, Thanh Linh gật đầu đồng ý.
“Không được!" Kết quả Bùi Nguyên Minh đứng ở bên cạnh lại mở miệng một lần nữa.
Nhưng lần này, không chỉ những người khác ở nhà họ Trịnh mà ngay cả Thanh Linh cũng giận dữ nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nhà họ Trịnh đã thương lượng xong hết cả rồi, một thằng đến ở rể lại xen mồm vào đây làm cái gì, cậu nghĩ cậu tai to mặt lớn lắm sao?
Thanh Linh lạnh lùng nói: “Bùi Nguyên Minh, cút đi chỗ khác! Nơi này không có chỗ để cậu nói chuyện đâu!"
“Mẹ, con cảm thấy không đáng cho Tuyết Dương! Lần hợp tác này với Công ty Đầu tư Bùi thị vốn dĩ là hợp đồng mà cô ấy đã ký được. Kết quả là bên nhà họ Trình không phân phải trái, trực tiếp thay đổi người phụ trách, bây giờ chuyện đến nước này lại muốn cô ấy ra mặt giải quyết được xem là như thế nào chứ?"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Chuyện lần này không cần phải nói rõ ràng trước sao? Lỡ như đợi đến khi Tuyết Dương lấy được vốn đầu tư về rồi thì bọn họ lại lập tức thay đổi người phụ trách thì phải làm sao đây? Nếu như thế thì Tuyết Dương được xem là cái gì chứ? Là một chân chạy sai vặt thôi sao!"
“Bùi Nguyên Minh, cậu là cái thá gì chứ, lại dám cả gan chất vấn nghi ngờ ông nội!" Trịnh Chí Dụng thật không dễ gì mới nhặt lại được mặt mũi của mình, kêu gào mắng chửi, chẳng qua thì anh ta đúng thật là có mưu đồ riêng, nghĩ đến việc đợi đến khi Trịnh Tuyết Dương lấy được tiền đầu tư về thì anh ta lại lên làm người phụ trách, dù sao thì người mà ông cụ Trịnh thương nhất chính là anh ta.
Thanh Linh lúc này bày ra biểu cảm trầm tư, lúc trước bà ta không nghĩ đến điều này.
“Bùi Nguyên Minh, ở đây không có chỗ cho cậu xía mồm vào, tốt nhất là cậu hãy lập tức cút khỏi đây! Nếu không thì đừng trách nhà họ Trịnh của chúng tôi không khách sáo đối với cậu!" Trịnh Tùng cũng hung hăng hùng hổ mở miệng, ông ta cũng đã hối đoán được mục đích của Bùi Nguyên Minh, lúc này vô cùng đề phòng.
Bùi Nguyên Minh lười để ý đến bọn họ, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông cụ Trịnh, nói: “Ông nội, có một chuyện ông phải biết rõ, đó chính là thế cục hiện tại của nhà họ Trịnh chỉ có mỗi mình Tuyết Dương là có thể cứu vẫn được thôi, những người khác, còn có ai có thể làm được sao?"
Ông cụ Trịnh hít sâu vào một hơi nói: “Đúng là như thế, nhưng mà như thế thì sao chứ? Tuyết Dương là người nhà họ Trịnh chúng ta, đại diện cho lợi ích cho nhà họ Trịnh, ăn của nhà họ Trịnh, uống cũng của nhà họ Trịnh, đến một thằng rể ở nhờ ăn bám như cậu ăn uống đi lại đều phụ thuộc vào nhà họ Trịnh hết cả, lúc này lộ diện thay mặt cho nhà họ Trịnh thì đã làm sao?"
“Lộ diện thay thế cho nhà họ Trịnh đương nhiên là không có vấn đề gì nhưng có câu nói “đã là người nổi tiếng ắt phải là đấng bậc thầy"!" Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng nói: “Một người bình thường của nhà họ Trịnh đến Công ty Đầu tư Bùi thị đàm phán việc này thì sẽ có tác dụng gì sao? Nhưng nếu như tổng giám đốc của nhà họ Trịnh đích thân đến xin lỗi thì có phải là Công ty Đầu tư Bùi thị sẽ càng thêm cảm nhận được sự thành khẩn xin lỗi từ tận đáy lòng không?"
“Cậu…" Khuôn mặt của ông cụ Trịnh chấn động, tên Bùi Nguyên Minh này đúng là cái gì cũng dám nói, lại có thể mơ tưởng đến vị trí tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, không biết trời cao đất rộng là gì.
“Đương nhiên nếu như ông nội cảm thấy vị trí này quả cao vậy thì tổng giám đốc thôi cũng được, dù sao thì cũng là người đại diện cho nhà họ Trịnh mà" Bùi Nguyên Minh híp mắt cười.
“Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!" Trịnh Tùng ở bên cạnh mắng to, ông ta chính là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Trịnh, Bùi Nguyên Minh nhìn trúng vị trí của ông ta.
“Im mồm!" Ông cụ Trịnh hít vào một hơi thật sâu, nhìn Thanh Linh nói: Thanh Linh, tên phế vật này sẽ không nói ra được những lời như thế, những lời này có phải là chủ ý của cô không?"
Thanh Linh vốn muốn lên tiếng phản đối nhưng lại nghĩ đến vị trí tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, lại miễn cưỡng trả lời: “Ba, đây còn không phải là do con nghĩ cho nhà họ Trịnh thôi?"
“Nếu con đã muốn để Tuyết Dương ngồi lên vị trí này, thì để cho con bé đi lấy được vốn đầu tư về đây, chỉ cần có thể lấy được vốn đầu tư về thì sau này con bé sẽ trở thành tổng giám đốc của nhà họ Trịnh chúng ta." Ông cụ Trịnh hít vào một hơi thật sâu, quyết định nhanh chóng.
Phòng khách của gia đình Trình Tuyết Dương.
Sau khi Thanh Linh đưa mắt đánh giá Bùi Nguyên Minh ba bốn chục lần thì mới lạnh lùng nói: “Nói đi, lúc nãy những lời mà cậu nói với ông cụ lúc nãy là ai dạy cho cậu nói đó?"
Trịnh Tuyết Dương cũng nghi ngờ liếc nhìn chồng mình, trong ấn tượng của cô thì đây là lần đầu tiên thấy anh cứng rắn như thế.
“Mẹ, con chỉ là tự mình cảm thấy, Tuyết Dương thật không dễ dàng gì mới chụp được vốn đầu tư lần này, bị Trịnh Chí Dụng cướp mất công lao thì thật sự không công bằng với chúng ta một chút nào, con đây chỉ là suy nghĩ thay cho cô ấy thôi, có vấn đề gì sao?" Bùi Nguyên Minh cười híp mắt.
Thanh Linh cau mày nói: “Muốn tranh giành thứ gì, tự chúng tôi biết, đến lúc nào đến phiên một tên ở rể như cậu nói năng bậy bạ vào chứ? Người khác không biết sẽ thật sự nghĩ rằng nhà chúng ta dạy dỗ không nghiêm, không có cách quản lý cậu. Tôi cảnh cáo cậu, đừng hòng có thêm lần sau, nếu không thì tôi sẽ khâu miệng của cậu lại đấy!"
Bùi Nguyên Minh cười cười cũng không để ý nhiều, ba năm này anh đã quen với việc này rồi.
Trịnh Tuyết Dương lại nhẹ giọng nói: “Mẹ, lần này Nguyên Minh làm đúng
lắm, nếu như chúng ta dâng không công vốn đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị cho bọn họ thì sau khi mọi chuyện đã thành chắc chắn sẽ bị Trịnh Chí Dụng cướp mất công lao, chúng ta sẽ chết trong uất ức mất."
“Bây giờ chỉ cần chúng ta lấy được tiền đầu tư về thì con có thể lên làm tổng giám đốc của nhà họ Trịnh, cũng rất tốt."
Trịnh Tuyết Dương cũng không ngốc, cô hiểu rõ nếu như không nhân cơ hội này đòi quyền lợi ở nhà họ Trịnh thì những ngày tháng về sau của gia đình nhỏ bọn họ thật sự có khả năng sẽ bị đá bay ra khỏi nhà họ Trịnh.
Thanh Linh không nói lời nào, sau một lúc sau bà ta mới mở miệng thở dài: “Con cảm thấy như thế được thì cứ xem như mẹ chưa nói gì, Tuyết Dương, ba con đang làm ăn ở nước ngoài, không thể quay trở lại với chúng ta trong khoảng thời gian ngắn được, chúng ta ở đây phải chú ý lời ăn tiếng nói cho thật thận trọng."
Gia tộc lớn nào cũng sẽ như thế, chỉ cần sơ sẩy một chút là người thân của mình đều sẽ gục ngã hết.
Tác giả :
N-H