Chàng Rể Quyền Thế
Chương 105
Lòng hiếu kỳ của Trịnh Tuyết Dương bị dấy lên, cô cũng không nhịn được nói: “Tóm lại quan hệ giữa anh và Hạ Vân là gi thế? Lúc học đại học ấy, quan hệ giữa hai người sẽ không phải là bạn bè trai gái chứ?"
Lúc nói lời này, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy bản thân mình không thế tưởng tượng nổi. Người chồng vô dụng của mình có bao nhiêu bản lĩnh trong lòng cô rõ nhất, sao anh có thế có một cỏ bạn gái cũ ưu tú như Hạ Vân được?
Bùi Nguyên Minh đở khóc dở cười, nói: “Vợ à, em đừng có đoán mò. Quan hệ giữa bọn anh không phải loại quan hệ đó. Em cứ coi như quan hệ giữa hai người bọn anh không tốt là được!"
Nghe vậy, hai mắt Thanh Linh lập tức sáng lên, tựa như bà ta đã bắt được nhược điểm trí mạng của Bùi Nguyên Minh mà vội quát lên: “Giỏi lắm! Một mình cậu bám váy đàn bà còn không xong lại còn dám phản bội con gái tôi, có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết! Cậu phải ly hôn với con gái tôi ngay lập tức! Ngay và luôn!"
“Mẹ à! Có chuyện gì thì để về nhà nói sau" Trịnh Tuyết Dương trừng mắt nhìn Thanh Linh một cái, vội vã nói.
“Không được!"
Không đợi Thanh Linh mở miệng nói tiếp, Trịnh Chí Dụng đã lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện này không thế đế yên được. Bùi Nguyên Minh, ngay bây giờ mày gọi điện thoại cho Hạ Vân, nói rõ chuyện của hai người đi, nếu không mày đừng hòng ra khỏi chỗ này:
“Anh điên à?" Bùi Nguyên Minh thật không hiểu nổi, rốt cuộc cái tên Trịnh Chí Dụng này muốn làm gì?
Đúng lúc này, Trịnh Tùng đang ngồi bên trên bồng nhiên mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu như cậu có thể chứng minh được trong tay cậu có số điện thoại di động riêng của Hạ Vân, hơn nữa còn cung cấp nó cho Chí Dụng, ngày mai tôi sẽ cho cậu đến công ty nhà họ Trịnh làm việc, một tháng trả cho cậu mười bảy triệu rưỡi"
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Bác cả, bác đừng quên, bây giờ tôi có việc làm rồi"
“A, làm nhân viên vệ sinh của Công ty đầu tư Bùi Thị cũng được gọi là có việc làm sao?" Không biết ai lạnh lùng mở miệng nói câu đó. nhưng có thể thấy người này cũng không ưa Bùi Nguyên Minh cho lắm.
Thế nhưng người đó không mở miệng cũng còn tốt, vừa mở miệng đã khiến Trịnh Chí Dụng bật cười: “Bùi Nguyên Minh, lẽ nào mày dựa vào việc làm công nhân vệ sinh cho Công ty đầu tư Bùi Thị nên mới lén lút hỏi thăm được số điện thoại di động riêng của Hạ Vân đấy chứ? Ha ha ha ha, buồn cười chết tao mất! Tao đã từng thấy không it người ra vẻ ta đây, nhưng xưa nay chưa bao giờ thấy ai ra vẻ ta đây như mày hết. Trịnh Tuyết Dương, anh chồng này của em cũng quá buồn cười rồi. Phải chăng khi đó em bị ngu nên mới đồng ý kết hôn với nó? Ha ha ha…"
Lời nói này của Trịnh Chí Dụng khiến cho sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh lập tức thay đối. Trịnh Tiếu Huyên ngồi đó cũng trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, lấm bấm nói: “Oắt con vô đụng, vợ của mình bị người ta bảt nạt mà cũng không đám nói lấy một câu "
Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh cũng không mấy quan tâm, nhưng lúc này vẻ mặt anh đã hoàn toàn lạnh lẽo. Anh chậm rãi đứng lên, bước từng bước một đi về phía Trịnh Chí Dụng.
“Bốp"
Gần như ánh mắt của mọi người lập tức hội tụ tại chỗ của hai người bọn họ.
“Mày… Mày lại định làm gì thế?" Trịnh Chí Dụng sợ đến mức không nhịn được lui về phía sau. Anh ta vân rất sợ tên Bùi Nguyên Minh này lại ra tay đánh người. Thế nhưng vừa lui về phía sau nửa bước, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch. Tại sao người lùi bước lại là anh ta? Hành động này chẳng phải đang nói anh ta sợ Bùi Nguyên Minh sao?
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn làm gì hết. Chỉ muốn anh xin lỗi vợ tôi thôi"
Trịnh Chí Dụng tức giận mảng ầm lên: “Mày bị ngu đấy à? Muốn tao xin lỗi nó á? Cứ nằm đấy mà mơ đi!"
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lại muốn đánh nữa, Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, ngoại trừ khóc lóc om sòm ra thì mày còn làm được gì chứ. Mày không thể hành động như một người đàn ông chân chính được à?"
“Có ý gì?" Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.
“Mày chứng minh đi. Nếu mày có thế chứng minh được chuyện mày có số điện thoại di động của Hạ Vân, tao sẽ xin lỗi vợ mày. Thế nhưng nếu như mày không làm được, hừ hừ…’ Trịnh Chí Dụng liên tục cười một cách lạnh lùng.
“Được!" Bùi Nguyên Minh gật đầu, tiện tay lấy cái cục gạch Nokia ra bắt đầu bấm số. *Tút tút tút. "
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Quý khách vui lòng gọi lại sau…
*Tút tút tút. "
Bàn tay đang nắm điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh hơi cứng lại. Tại sao Hạ Vân lại không nghe điện thoại?
“Đây chính là cái mà mày gọi là số điện thoại di động của Hạ Vân à? Ha ha ha ha, đúng là một thằng ngu! Có lẽ tối nay đầu tao bị úng nước nên mới tính toán với một thäảng ngu sỉ như mày!" Trịnh Chí Dụng cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức xoay người rời đi. . Truyện Sắc
“Rác rưởi!" Trịnh Tiểu Huyên mắng một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập sự ghét bỏ. Cô ta thâm nghĩ có người anh rể thể này thật khiến người ta mất mặt.
Thanh Linh cũng đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó mới trầm giọng nói: “Cút! Bắt đầu từ bây giờ mày cút khỏi nhà họ Trịnh ngay cho tao. Nếu mày dám trở về, tao sẽ tìm người đánh gãy chân mày!"
Khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương có chút phức tạp, chồng cô không có số điện thoại di động của Hạ Vân đúng là chuyện mất mặt. Thế nhưng không hiểu tại sao bán thân cô lại cảm thấy có chút vui mừng?
“Cút! Rời đi nhà họ Trịnh đi!"
“Nhà họ Trịnh chúng tao không cần một thắng oắt con vô dụng như mày!"
“Cút nhanh đi!"
“Đã ở rể lại còn lên mặt, mày cho rằng mày là ai thế?"
“Mày chỉ là con chó nhà họ Trịnh nuôi mà thôi, thể mà còn không biết thân biết phận tự coi bản thân là người? Có mặt người ngoài mới cho mày chút mặt mũi mày lại cho rắng mày là người thật đấy à? Nên nhớ chó cũng chỉ mãi là chó mà thôi!"
Vẻ mặt của cả đám người nhà họ Trịnh đều lạnh lẽo, bọn họ đều âm thầm nghĩ cái ngôi sao chối này thật quá đáng ghét, sớm nên đuổi anh ra khỏi cửa mới phải.
Bùi Nguyên Minh cười cười, lười phải giải thích với những người này. Anh lập tức xoay người rời khỏi phòng khách. Ngay sau khi anh rời đi, tiếng trào phúng, tiếng cười lạnh không ngừng vang lên bên tai.
Lúc nói lời này, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy bản thân mình không thế tưởng tượng nổi. Người chồng vô dụng của mình có bao nhiêu bản lĩnh trong lòng cô rõ nhất, sao anh có thế có một cỏ bạn gái cũ ưu tú như Hạ Vân được?
Bùi Nguyên Minh đở khóc dở cười, nói: “Vợ à, em đừng có đoán mò. Quan hệ giữa bọn anh không phải loại quan hệ đó. Em cứ coi như quan hệ giữa hai người bọn anh không tốt là được!"
Nghe vậy, hai mắt Thanh Linh lập tức sáng lên, tựa như bà ta đã bắt được nhược điểm trí mạng của Bùi Nguyên Minh mà vội quát lên: “Giỏi lắm! Một mình cậu bám váy đàn bà còn không xong lại còn dám phản bội con gái tôi, có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Bùi Nguyên Minh, tôi nói cho cậu biết! Cậu phải ly hôn với con gái tôi ngay lập tức! Ngay và luôn!"
“Mẹ à! Có chuyện gì thì để về nhà nói sau" Trịnh Tuyết Dương trừng mắt nhìn Thanh Linh một cái, vội vã nói.
“Không được!"
Không đợi Thanh Linh mở miệng nói tiếp, Trịnh Chí Dụng đã lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện này không thế đế yên được. Bùi Nguyên Minh, ngay bây giờ mày gọi điện thoại cho Hạ Vân, nói rõ chuyện của hai người đi, nếu không mày đừng hòng ra khỏi chỗ này:
“Anh điên à?" Bùi Nguyên Minh thật không hiểu nổi, rốt cuộc cái tên Trịnh Chí Dụng này muốn làm gì?
Đúng lúc này, Trịnh Tùng đang ngồi bên trên bồng nhiên mở miệng nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu như cậu có thể chứng minh được trong tay cậu có số điện thoại di động riêng của Hạ Vân, hơn nữa còn cung cấp nó cho Chí Dụng, ngày mai tôi sẽ cho cậu đến công ty nhà họ Trịnh làm việc, một tháng trả cho cậu mười bảy triệu rưỡi"
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Bác cả, bác đừng quên, bây giờ tôi có việc làm rồi"
“A, làm nhân viên vệ sinh của Công ty đầu tư Bùi Thị cũng được gọi là có việc làm sao?" Không biết ai lạnh lùng mở miệng nói câu đó. nhưng có thể thấy người này cũng không ưa Bùi Nguyên Minh cho lắm.
Thế nhưng người đó không mở miệng cũng còn tốt, vừa mở miệng đã khiến Trịnh Chí Dụng bật cười: “Bùi Nguyên Minh, lẽ nào mày dựa vào việc làm công nhân vệ sinh cho Công ty đầu tư Bùi Thị nên mới lén lút hỏi thăm được số điện thoại di động riêng của Hạ Vân đấy chứ? Ha ha ha ha, buồn cười chết tao mất! Tao đã từng thấy không it người ra vẻ ta đây, nhưng xưa nay chưa bao giờ thấy ai ra vẻ ta đây như mày hết. Trịnh Tuyết Dương, anh chồng này của em cũng quá buồn cười rồi. Phải chăng khi đó em bị ngu nên mới đồng ý kết hôn với nó? Ha ha ha…"
Lời nói này của Trịnh Chí Dụng khiến cho sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh lập tức thay đối. Trịnh Tiếu Huyên ngồi đó cũng trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, lấm bấm nói: “Oắt con vô đụng, vợ của mình bị người ta bảt nạt mà cũng không đám nói lấy một câu "
Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh cũng không mấy quan tâm, nhưng lúc này vẻ mặt anh đã hoàn toàn lạnh lẽo. Anh chậm rãi đứng lên, bước từng bước một đi về phía Trịnh Chí Dụng.
“Bốp"
Gần như ánh mắt của mọi người lập tức hội tụ tại chỗ của hai người bọn họ.
“Mày… Mày lại định làm gì thế?" Trịnh Chí Dụng sợ đến mức không nhịn được lui về phía sau. Anh ta vân rất sợ tên Bùi Nguyên Minh này lại ra tay đánh người. Thế nhưng vừa lui về phía sau nửa bước, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch. Tại sao người lùi bước lại là anh ta? Hành động này chẳng phải đang nói anh ta sợ Bùi Nguyên Minh sao?
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn làm gì hết. Chỉ muốn anh xin lỗi vợ tôi thôi"
Trịnh Chí Dụng tức giận mảng ầm lên: “Mày bị ngu đấy à? Muốn tao xin lỗi nó á? Cứ nằm đấy mà mơ đi!"
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh lại muốn đánh nữa, Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói: “Đồ vô dụng, ngoại trừ khóc lóc om sòm ra thì mày còn làm được gì chứ. Mày không thể hành động như một người đàn ông chân chính được à?"
“Có ý gì?" Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói.
“Mày chứng minh đi. Nếu mày có thế chứng minh được chuyện mày có số điện thoại di động của Hạ Vân, tao sẽ xin lỗi vợ mày. Thế nhưng nếu như mày không làm được, hừ hừ…’ Trịnh Chí Dụng liên tục cười một cách lạnh lùng.
“Được!" Bùi Nguyên Minh gật đầu, tiện tay lấy cái cục gạch Nokia ra bắt đầu bấm số. *Tút tút tút. "
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Quý khách vui lòng gọi lại sau…
*Tút tút tút. "
Bàn tay đang nắm điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh hơi cứng lại. Tại sao Hạ Vân lại không nghe điện thoại?
“Đây chính là cái mà mày gọi là số điện thoại di động của Hạ Vân à? Ha ha ha ha, đúng là một thằng ngu! Có lẽ tối nay đầu tao bị úng nước nên mới tính toán với một thäảng ngu sỉ như mày!" Trịnh Chí Dụng cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức xoay người rời đi. . Truyện Sắc
“Rác rưởi!" Trịnh Tiểu Huyên mắng một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập sự ghét bỏ. Cô ta thâm nghĩ có người anh rể thể này thật khiến người ta mất mặt.
Thanh Linh cũng đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó mới trầm giọng nói: “Cút! Bắt đầu từ bây giờ mày cút khỏi nhà họ Trịnh ngay cho tao. Nếu mày dám trở về, tao sẽ tìm người đánh gãy chân mày!"
Khuôn mặt Trịnh Tuyết Dương có chút phức tạp, chồng cô không có số điện thoại di động của Hạ Vân đúng là chuyện mất mặt. Thế nhưng không hiểu tại sao bán thân cô lại cảm thấy có chút vui mừng?
“Cút! Rời đi nhà họ Trịnh đi!"
“Nhà họ Trịnh chúng tao không cần một thắng oắt con vô dụng như mày!"
“Cút nhanh đi!"
“Đã ở rể lại còn lên mặt, mày cho rằng mày là ai thế?"
“Mày chỉ là con chó nhà họ Trịnh nuôi mà thôi, thể mà còn không biết thân biết phận tự coi bản thân là người? Có mặt người ngoài mới cho mày chút mặt mũi mày lại cho rắng mày là người thật đấy à? Nên nhớ chó cũng chỉ mãi là chó mà thôi!"
Vẻ mặt của cả đám người nhà họ Trịnh đều lạnh lẽo, bọn họ đều âm thầm nghĩ cái ngôi sao chối này thật quá đáng ghét, sớm nên đuổi anh ra khỏi cửa mới phải.
Bùi Nguyên Minh cười cười, lười phải giải thích với những người này. Anh lập tức xoay người rời khỏi phòng khách. Ngay sau khi anh rời đi, tiếng trào phúng, tiếng cười lạnh không ngừng vang lên bên tai.
Tác giả :
N-H