Chàng rể phi thường
Chương 10: Có mắt mà không thấy rồng
“Thẻ kim cương á?"
“Anh, anh là hội viên kim cương ở đây à?"
Trần Mộng Dao ngạc nhiên há hốc mồm ra to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Đương nhiên, giờ thì em có thể yên tâm rồi chứ?" Sở Phàm đảo mắt nói.
“Nhưng......nhưng mà sao anh lại có được thứ này vậy? Nghe nói hội viên kim cương ở đây cần phải có ba trăm nghìn hay năm trăm nghìn gì đấy? Một số tiền khủng đó!" Trần Mộng Dao tuy chưa tiếp xúc với dịch vụ của hội viên Thanh Đằng Các nhưng cũng có hiểu qua chút ít.
Cô không biết thẻ kim cương cần có lần nạp đầu tiên là một triệu tệ, nếu không chắc ngạc nhiên đến mức không khép nổi miệng nữa ấy chứ.
“Được rồi, không nhiều lời nữa, em qua đây."
Sở Phàm kéo cô đến thẳng quầy phục vụ của khu cầm đồ.
Lúc này có mấy cặp đôi nam nữ cũng đang đứng chọn những đồ trang sức quý, chiếm hết cả chỗ ở quầy.
Trong Thanh Đằng Các, nếu so với khu giao dịch đồ trang sức quý kiểu hơi phổ biến một chút, thì có nhiều người lại thích đến khu cầm đồ mua hàng hơn, ở đây dễ xuất hiện những thứ đồ đẹp mà hiếm, dù sao cũng có nhiều người cần dùng đến tiền nên đi cầm những đồ vật quý báu của mình, đây chính là cơ hội của bọn họ.
“Ông xã, chiếc vòng tay này hợp với em nhỉ? Giá chỉ có một trăm hai mươi nghìn, là băng chủng đó, mua cho em đi, em quyết định lấy cái này!"
“Em hứa là anh mà mua cho em thì em sẽ không tiêu bất cứ tiền gì trong hai tháng!"
Tại quầy dịch vụ, một người đàn bà trung niên ăn mặc sặc sỡ trang điểm đậm đang nũng nịu, người đàn ông mặc comple đi giày da bên cạnh ra vẻ vô cùng lưỡng lự, chứng tỏ cái giá này cũng có hơi chát đây.
“Mấy hôm trước em vừa mua dây chuyền hạt bạc đính vàng, giờ lại muốn mua......có tiền cũng không phải để tiêu như vậy." Trong giọng người đàn ông có chút trách cứ.
“Anh Sở Phàm, chính là chiếc vòng tay mà hai người họ đang cầm......" Trần Mộng Dao chỉ vào chiếc vòng ngọc băng chủng đang ở trên tay người đàn bà trung niên kia.
“Tôi lấy chiếc vòng ngọc này."
Thấy người đàn ông đứng ở đó còn đang do dự, Sở Phàm dứt khoát một cách sắc bén, nói mua luôn.
Kết quả làm cho đôi vợ chồng này cảm thấy khó chịu.
“Cậu là ai thế? Ngông cuồng nhỉ? Chiếc vòng này bà xã tôi thấy trước, cậu lấy cái gì mà lấy hả?" Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Sở Phàm.
“Đúng, mày lấy cái gì mà lấy? Loại rẻ rách, mày có mua nổi không hả?"
Người đàn bà trung niên quay đầu sang cũng nhìn thấy Sở Phàm và Trần Mộng Dao, bà ta như thể cố tình nói to vậy: “Thanh Đằng Các đúng là càng ngày càng kém rồi nhỉ! Cái gì mà chó hoang mèo dại cũng cho vào đây, hai đứa sinh viên nghèo kiết xác ăn mặc như vậy mà cũng dám đến xem đồ cao cấp à? Thế này chẳng phải là làm ảnh hưởng trải nghiệm của những người thực sự muốn mua sắm như chúng tôi hay sao?"
Sở Phàm không muốn tranh luận nhiều với bà ta về truyện này, đến thẳng phía trước mặt bà ta rồi nói: “Bà cứ cầm lên xem mãi cũng chẳng nói là có mua hay không, tôi nói mua luôn thì không được à?"
“Mày mua? Mày mua nổi không?" Nghe thấy câu nói đó người đàn bà trung niên phụt cười ngay lúc đấy.
Những người xung quanh nghe thấy hai bên đôi co nên cũng không mua đồ nữa, toàn bộ ánh mắt dồn về phía bọn họ.
Đúng là chuyện hiếm có, ở cửa hàng bán đồ trang sức quý này lại xảy ra chuyện cãi nhau? Chẳng nhẽ chiếc vòng tay này có gì đặc biệt à?
“Ông xã, mau mua cho em nhanh lên! Đừng để người khác cười cho vào mặt!" Người trung niên còn phải cảm ơn thằng nhãi ranh này mới đúng, bà ta biết ông xã mình hay sĩ diện, nếu không phải là thằng nhãi ranh này đến khiêu khích như vậy thì bà ta đúng là chưa chắc đã mua được chiếc vòng tay này đâu.
“Được rồi, mua mua mua, chúng ta mua, giờ thanh toán luôn!" Người đàn ông trung niên cắn răng sót ruột lấy chiếc thẻ bạch kim của ông ta ra.
“Tôi trả một trăm rưỡi." Sở Phàm hét lên.
“Khu cầm đồ và khu bán đấu giá đều có thể thoải mái trả giá, ai trả giá cao thì người ấy được, có phải như vậy không?" Sở Phàm hỏi nhân viên phục vụ ở quầy.
“Vâng ạ, đúng là có thể tự do trả giá ạ." Cô nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
Sở Phàm ra giá như vậy cũng chính là đã đắc tội với hai vợ chồng người trung niên này, đến cả Trần Mộng Dao cũng không nhịn được mà kéo anh lại, nhíu mày ra hiệu cho Sở Phàm đừng làm vậy.
Nhưng Sở Phàm đến đây chính là để giúp cô chuộc lại chiếc vòng ngọc, sao có thể bỏ cuộc đúng lúc này được? Chiếc vòng ngọc mà Mộng Dao đã đeo hơn mười năm trời lại bị người đàn bà này mua mất thì có đáng không?
“Cậu ta đến đây là để làm loạn, tôi hy vọng là đuổi cậu ta ra, nếu không thì sau này chúng tôi sẽ không bao giờ đến Thanh Đằng Các của các cô nữa!" Người đàn ông trung niên tức đến mức thở gấp.
“Chú Vương ạ......chuyện trả giá là hợp pháp và hợp lý, nếu anh ấy không có tiền để trả, bên cháu sẽ gọi điện cho bên trật tự đô thị đến bắt anh ấy vì tội quấy nhiễu, đây là chuyện riêng của Thanh Đằng Các chúng cháu, chú phải trả giá cao hơn giá của anh ấy thì chú mới có thể đem chiếc vòng ngọc này đi, đây là quy tắc của Thanh Đằng Các bên cháu ạ." Nhân viên phục vụ cũng nhẫn nại giải thích.
“Tôi trả một trăm sáu mươi nghìn!" Chưa đợi cho ông Vương nói, bà Vương liền đập bàn một cách tức giận, ánh mắt hống hách nhìn vào Sở Phàm.
“Hai trăm nghìn." Sở Phàm giơ hai ngón tay ra.
“Mày!" Bà Vương mặt đỏ bừng bừng, nhìn trừng trừng vào Sở Phàm, hai con ngươi như muốn nổ ra vậy.
“Anh Sở Phàm, hay là thôi đi......đáng sợ quá đi mất." Trần Mộng Dao mặt mày tái nhợt.
Hai trăm nghìn? Đang đùa à, cô rõ ràng không hề nghĩ rằng Sở Phàm lại có nhiều tiền như vậy.
“Chiếc vòng ngọc này hôm nay anh nhất định sẽ chuộc về cho em bằng được, nếu không rơi vào tay bọn họ rồi sau này không biết nó sẽ còn lưu lạc đi đâu, lúc đó muốn chuộc lại thì khó lắm." Sở Phàm nói như đinh đóng cột.
“Hai trăm mốt!" Ông Vương hít sâu một hơi, từ hai trăm nghìn lên hai trăm mốt, đều là vì thằng nhãi ranh này, ông ta tức đến mức muốn điên lên.
“Ba trăm nghìn!" Sắc mặt Sở Phàm không hề thay đổi.
“Tôi muốn gặp sếp của các cô! Bảo sếp của các cô ra đây! Tôi dám khẳng định cậu ta đến đây là để làm loạn! Cậu ta rõ ràng không thể mua nổi, nếu Thanh Đằng Các các cô đến chuyện thường ngày cơ bản như thế này mà cũng không phân biệt nổi, thì tôi nghĩ các cô cũng nên đóng cửa đi!"
Ông Vương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng thế! Bảo sếp của các cô ra đây, hoặc bảo cậu ta đưa chứng minh tài sản ra! Cậu ta tay không đến đây cố tình hét giá cao để chọc tức chúng tôi, kiểu mua bán này chúng tôi không chấp nhận được! Ai mà biết liệu có phải là Thanh Đằng Các các cô cố tình bày ra trò này không chứ?" Bà Vương chỉ còn thiếu nước chửi nữa thôi.
Nhân viên cũng khó xử, cô ấy nhìn Sở Phàm: “Anh ơi, anh có thể cho em xem thẻ hội viên của mình được không ạ? Sau khi xác nhận anh có khả năng thanh toán thì anh vẫn có thể tiếp tục trả giá ạ."
Sở Phàm đứng một lúc, trong ánh mắt khinh rẻ của hai người đó, lấy ra tấm thẻ kim cương lấp lánh đặt lên bàn.
“Thẻ kim cương!"
“Hả, trông tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy, số người có thẻ kim cương của Thanh Đằng Các ở cả khu Tịnh An này chắc không quá số ngón tay trên hai bàn tay nhỉ? Mà đều là sếp khủng tài sản lên đến cả hàng trăm triệu ấy chứ!"
“Thằng cha này là con nhà giàu của dòng họ nào đây?"
Vô số những ánh mắt khó hiểu tò mò nhìn qua Sở Phàm, quan sát, suy đoán, thậm chí có một vài ánh mắt u ám ra vẻ khinh bỉ.
“Tít!"
Chiếc thẻ kim cương được quét vào máy: “Hạng thẻ, thẻ kim cương, số dư, 0 tệ."
Không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.
Ngay lập tức bà Vương cười lớn, cười đến mức ngả nghiêng.
“Ha ha ha, buồn cười chết đi được, mày nhặt được thẻ này ở đâu đấy? Một chiếc thẻ rỗng mà cũng dám đưa ra à? Tao đang thắc mắc loại rẻ rách như mày sao mà làm được thẻ kim cương? Thì ra là nhặt được cái thẻ bỏ đi, bên trong không có xu nào thì mày định thanh toán bằng gì?"
Hai vợ chồng họ Vương đều cười lớn, lúc thấy Sở Phàm đưa chiếc thẻ ra còn khiến bọn họ giật mình, tưởng là đã dây phải với nhân vật máu mặt nào, ai ngờ lại là một con cọp giấy? Cầm chiếc thẻ rỗng mà cũng mặt dày đưa ra? Lúc này thì hiện nguyên hình rồi chứ?
“Tôi quên mất chưa nạp rồi......" Sở Phàm vò đầu bứt tai, lúc mở thẻ có nạp vào một triệu, vừa đúng lần trước mua chiếc vòng tay bằng đồng đen hết tròn một triệu, nên trong thẻ không còn xu nào.
“Lại còn quên chưa nạp cơ à? Mày có tiền mà nạp không?"
“Còn không mau đuổi cậu ta ra ngoài đi? Thế này còn chưa rõ ràng à? Thằng ranh con này đúng là đồ rác rưởi lừa đảo!" Bà Vương được đà lấn tới.
“Sếp......sếp của chúng em tới rồi, để sếp giải quyết vậy......" Nhân viên đang không biết nên phải làm gì thì đúng lúc ngẩng đầu lên thấy một người phụ nữ cao gầy đi tới, sắc mặt cô ấy đột nhiên tươi tắn hẳn lên, rồi vội vàng nói.
Chỉ thấy người phụ nữ cao gầy đó mặc chiếc váy liền thân màu đỏ, đi đôi giày cao gót bảy phân, trang điểm nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp đang lại gần, lúc này tiểu điểm đã chuyển về phía cô ấy.
“Chú Vương, cô Vương có gì mà tức giận vậy?"
“Hừm, Thanh Đằng Các các cô càng ngày càng kém rồi đấy? Loại người nào cũng cho vào đây, không tức giận sao được." Bà Vương bĩu môi, khoanh hai tay trước ngực ra vẻ ta đây.
Cô sếp của Thanh Đằng Các mặc chiếc váy đỏ này chỉ mỉm cười nhẹ, rồi quay người đi đến trước mặt Sở Phàm nói với giọng lịch sự: “Cậu là cậu Sở đúng không nhỉ?"
“Anh, anh là hội viên kim cương ở đây à?"
Trần Mộng Dao ngạc nhiên há hốc mồm ra to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Đương nhiên, giờ thì em có thể yên tâm rồi chứ?" Sở Phàm đảo mắt nói.
“Nhưng......nhưng mà sao anh lại có được thứ này vậy? Nghe nói hội viên kim cương ở đây cần phải có ba trăm nghìn hay năm trăm nghìn gì đấy? Một số tiền khủng đó!" Trần Mộng Dao tuy chưa tiếp xúc với dịch vụ của hội viên Thanh Đằng Các nhưng cũng có hiểu qua chút ít.
Cô không biết thẻ kim cương cần có lần nạp đầu tiên là một triệu tệ, nếu không chắc ngạc nhiên đến mức không khép nổi miệng nữa ấy chứ.
“Được rồi, không nhiều lời nữa, em qua đây."
Sở Phàm kéo cô đến thẳng quầy phục vụ của khu cầm đồ.
Lúc này có mấy cặp đôi nam nữ cũng đang đứng chọn những đồ trang sức quý, chiếm hết cả chỗ ở quầy.
Trong Thanh Đằng Các, nếu so với khu giao dịch đồ trang sức quý kiểu hơi phổ biến một chút, thì có nhiều người lại thích đến khu cầm đồ mua hàng hơn, ở đây dễ xuất hiện những thứ đồ đẹp mà hiếm, dù sao cũng có nhiều người cần dùng đến tiền nên đi cầm những đồ vật quý báu của mình, đây chính là cơ hội của bọn họ.
“Ông xã, chiếc vòng tay này hợp với em nhỉ? Giá chỉ có một trăm hai mươi nghìn, là băng chủng đó, mua cho em đi, em quyết định lấy cái này!"
“Em hứa là anh mà mua cho em thì em sẽ không tiêu bất cứ tiền gì trong hai tháng!"
Tại quầy dịch vụ, một người đàn bà trung niên ăn mặc sặc sỡ trang điểm đậm đang nũng nịu, người đàn ông mặc comple đi giày da bên cạnh ra vẻ vô cùng lưỡng lự, chứng tỏ cái giá này cũng có hơi chát đây.
“Mấy hôm trước em vừa mua dây chuyền hạt bạc đính vàng, giờ lại muốn mua......có tiền cũng không phải để tiêu như vậy." Trong giọng người đàn ông có chút trách cứ.
“Anh Sở Phàm, chính là chiếc vòng tay mà hai người họ đang cầm......" Trần Mộng Dao chỉ vào chiếc vòng ngọc băng chủng đang ở trên tay người đàn bà trung niên kia.
“Tôi lấy chiếc vòng ngọc này."
Thấy người đàn ông đứng ở đó còn đang do dự, Sở Phàm dứt khoát một cách sắc bén, nói mua luôn.
Kết quả làm cho đôi vợ chồng này cảm thấy khó chịu.
“Cậu là ai thế? Ngông cuồng nhỉ? Chiếc vòng này bà xã tôi thấy trước, cậu lấy cái gì mà lấy hả?" Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Sở Phàm.
“Đúng, mày lấy cái gì mà lấy? Loại rẻ rách, mày có mua nổi không hả?"
Người đàn bà trung niên quay đầu sang cũng nhìn thấy Sở Phàm và Trần Mộng Dao, bà ta như thể cố tình nói to vậy: “Thanh Đằng Các đúng là càng ngày càng kém rồi nhỉ! Cái gì mà chó hoang mèo dại cũng cho vào đây, hai đứa sinh viên nghèo kiết xác ăn mặc như vậy mà cũng dám đến xem đồ cao cấp à? Thế này chẳng phải là làm ảnh hưởng trải nghiệm của những người thực sự muốn mua sắm như chúng tôi hay sao?"
Sở Phàm không muốn tranh luận nhiều với bà ta về truyện này, đến thẳng phía trước mặt bà ta rồi nói: “Bà cứ cầm lên xem mãi cũng chẳng nói là có mua hay không, tôi nói mua luôn thì không được à?"
“Mày mua? Mày mua nổi không?" Nghe thấy câu nói đó người đàn bà trung niên phụt cười ngay lúc đấy.
Những người xung quanh nghe thấy hai bên đôi co nên cũng không mua đồ nữa, toàn bộ ánh mắt dồn về phía bọn họ.
Đúng là chuyện hiếm có, ở cửa hàng bán đồ trang sức quý này lại xảy ra chuyện cãi nhau? Chẳng nhẽ chiếc vòng tay này có gì đặc biệt à?
“Ông xã, mau mua cho em nhanh lên! Đừng để người khác cười cho vào mặt!" Người trung niên còn phải cảm ơn thằng nhãi ranh này mới đúng, bà ta biết ông xã mình hay sĩ diện, nếu không phải là thằng nhãi ranh này đến khiêu khích như vậy thì bà ta đúng là chưa chắc đã mua được chiếc vòng tay này đâu.
“Được rồi, mua mua mua, chúng ta mua, giờ thanh toán luôn!" Người đàn ông trung niên cắn răng sót ruột lấy chiếc thẻ bạch kim của ông ta ra.
“Tôi trả một trăm rưỡi." Sở Phàm hét lên.
“Khu cầm đồ và khu bán đấu giá đều có thể thoải mái trả giá, ai trả giá cao thì người ấy được, có phải như vậy không?" Sở Phàm hỏi nhân viên phục vụ ở quầy.
“Vâng ạ, đúng là có thể tự do trả giá ạ." Cô nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
Sở Phàm ra giá như vậy cũng chính là đã đắc tội với hai vợ chồng người trung niên này, đến cả Trần Mộng Dao cũng không nhịn được mà kéo anh lại, nhíu mày ra hiệu cho Sở Phàm đừng làm vậy.
Nhưng Sở Phàm đến đây chính là để giúp cô chuộc lại chiếc vòng ngọc, sao có thể bỏ cuộc đúng lúc này được? Chiếc vòng ngọc mà Mộng Dao đã đeo hơn mười năm trời lại bị người đàn bà này mua mất thì có đáng không?
“Cậu ta đến đây là để làm loạn, tôi hy vọng là đuổi cậu ta ra, nếu không thì sau này chúng tôi sẽ không bao giờ đến Thanh Đằng Các của các cô nữa!" Người đàn ông trung niên tức đến mức thở gấp.
“Chú Vương ạ......chuyện trả giá là hợp pháp và hợp lý, nếu anh ấy không có tiền để trả, bên cháu sẽ gọi điện cho bên trật tự đô thị đến bắt anh ấy vì tội quấy nhiễu, đây là chuyện riêng của Thanh Đằng Các chúng cháu, chú phải trả giá cao hơn giá của anh ấy thì chú mới có thể đem chiếc vòng ngọc này đi, đây là quy tắc của Thanh Đằng Các bên cháu ạ." Nhân viên phục vụ cũng nhẫn nại giải thích.
“Tôi trả một trăm sáu mươi nghìn!" Chưa đợi cho ông Vương nói, bà Vương liền đập bàn một cách tức giận, ánh mắt hống hách nhìn vào Sở Phàm.
“Hai trăm nghìn." Sở Phàm giơ hai ngón tay ra.
“Mày!" Bà Vương mặt đỏ bừng bừng, nhìn trừng trừng vào Sở Phàm, hai con ngươi như muốn nổ ra vậy.
“Anh Sở Phàm, hay là thôi đi......đáng sợ quá đi mất." Trần Mộng Dao mặt mày tái nhợt.
Hai trăm nghìn? Đang đùa à, cô rõ ràng không hề nghĩ rằng Sở Phàm lại có nhiều tiền như vậy.
“Chiếc vòng ngọc này hôm nay anh nhất định sẽ chuộc về cho em bằng được, nếu không rơi vào tay bọn họ rồi sau này không biết nó sẽ còn lưu lạc đi đâu, lúc đó muốn chuộc lại thì khó lắm." Sở Phàm nói như đinh đóng cột.
“Hai trăm mốt!" Ông Vương hít sâu một hơi, từ hai trăm nghìn lên hai trăm mốt, đều là vì thằng nhãi ranh này, ông ta tức đến mức muốn điên lên.
“Ba trăm nghìn!" Sắc mặt Sở Phàm không hề thay đổi.
“Tôi muốn gặp sếp của các cô! Bảo sếp của các cô ra đây! Tôi dám khẳng định cậu ta đến đây là để làm loạn! Cậu ta rõ ràng không thể mua nổi, nếu Thanh Đằng Các các cô đến chuyện thường ngày cơ bản như thế này mà cũng không phân biệt nổi, thì tôi nghĩ các cô cũng nên đóng cửa đi!"
Ông Vương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng thế! Bảo sếp của các cô ra đây, hoặc bảo cậu ta đưa chứng minh tài sản ra! Cậu ta tay không đến đây cố tình hét giá cao để chọc tức chúng tôi, kiểu mua bán này chúng tôi không chấp nhận được! Ai mà biết liệu có phải là Thanh Đằng Các các cô cố tình bày ra trò này không chứ?" Bà Vương chỉ còn thiếu nước chửi nữa thôi.
Nhân viên cũng khó xử, cô ấy nhìn Sở Phàm: “Anh ơi, anh có thể cho em xem thẻ hội viên của mình được không ạ? Sau khi xác nhận anh có khả năng thanh toán thì anh vẫn có thể tiếp tục trả giá ạ."
Sở Phàm đứng một lúc, trong ánh mắt khinh rẻ của hai người đó, lấy ra tấm thẻ kim cương lấp lánh đặt lên bàn.
“Thẻ kim cương!"
“Hả, trông tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy, số người có thẻ kim cương của Thanh Đằng Các ở cả khu Tịnh An này chắc không quá số ngón tay trên hai bàn tay nhỉ? Mà đều là sếp khủng tài sản lên đến cả hàng trăm triệu ấy chứ!"
“Thằng cha này là con nhà giàu của dòng họ nào đây?"
Vô số những ánh mắt khó hiểu tò mò nhìn qua Sở Phàm, quan sát, suy đoán, thậm chí có một vài ánh mắt u ám ra vẻ khinh bỉ.
“Tít!"
Chiếc thẻ kim cương được quét vào máy: “Hạng thẻ, thẻ kim cương, số dư, 0 tệ."
Không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng.
Ngay lập tức bà Vương cười lớn, cười đến mức ngả nghiêng.
“Ha ha ha, buồn cười chết đi được, mày nhặt được thẻ này ở đâu đấy? Một chiếc thẻ rỗng mà cũng dám đưa ra à? Tao đang thắc mắc loại rẻ rách như mày sao mà làm được thẻ kim cương? Thì ra là nhặt được cái thẻ bỏ đi, bên trong không có xu nào thì mày định thanh toán bằng gì?"
Hai vợ chồng họ Vương đều cười lớn, lúc thấy Sở Phàm đưa chiếc thẻ ra còn khiến bọn họ giật mình, tưởng là đã dây phải với nhân vật máu mặt nào, ai ngờ lại là một con cọp giấy? Cầm chiếc thẻ rỗng mà cũng mặt dày đưa ra? Lúc này thì hiện nguyên hình rồi chứ?
“Tôi quên mất chưa nạp rồi......" Sở Phàm vò đầu bứt tai, lúc mở thẻ có nạp vào một triệu, vừa đúng lần trước mua chiếc vòng tay bằng đồng đen hết tròn một triệu, nên trong thẻ không còn xu nào.
“Lại còn quên chưa nạp cơ à? Mày có tiền mà nạp không?"
“Còn không mau đuổi cậu ta ra ngoài đi? Thế này còn chưa rõ ràng à? Thằng ranh con này đúng là đồ rác rưởi lừa đảo!" Bà Vương được đà lấn tới.
“Sếp......sếp của chúng em tới rồi, để sếp giải quyết vậy......" Nhân viên đang không biết nên phải làm gì thì đúng lúc ngẩng đầu lên thấy một người phụ nữ cao gầy đi tới, sắc mặt cô ấy đột nhiên tươi tắn hẳn lên, rồi vội vàng nói.
Chỉ thấy người phụ nữ cao gầy đó mặc chiếc váy liền thân màu đỏ, đi đôi giày cao gót bảy phân, trang điểm nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp đang lại gần, lúc này tiểu điểm đã chuyển về phía cô ấy.
“Chú Vương, cô Vương có gì mà tức giận vậy?"
“Hừm, Thanh Đằng Các các cô càng ngày càng kém rồi đấy? Loại người nào cũng cho vào đây, không tức giận sao được." Bà Vương bĩu môi, khoanh hai tay trước ngực ra vẻ ta đây.
Cô sếp của Thanh Đằng Các mặc chiếc váy đỏ này chỉ mỉm cười nhẹ, rồi quay người đi đến trước mặt Sở Phàm nói với giọng lịch sự: “Cậu là cậu Sở đúng không nhỉ?"
Tác giả :
Tâm Văn