Chàng Rể Đào Hoa

Chương 30

“Tổng giám đốc Dương đã được công nhận là một cô gái cực kỳ xinh đẹp ở trong vòng quan hệ những người làm ngành kinh doanh, có thể so sánh được với tổng giám đốc Phương của tập đoàn Cửu Đỉnh, đều là người tốt nghiệp Harvard, một người đẹp có năng lực, có vẻ ngoài xinh đẹp, có trình độ học vấn cao đến như vậy, hoàn toàn dư sức để gả vào nhà giàu có, kết quả lại gả cho một tên vô dụng cái gì cũng không có, đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà."

“Tổng giám đốc Dương của chúng tôi xinh đẹp như vậy, trước kia còn có rất nhiều con ông cháu cha tới tập đoàn tặng hoa cho tổng giám đốc Dương, thậm chí còn có người đã nhờ bà mai tới hỏi cưới, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, vậy mà cô ấy lại gả cho một tên vô dụng, nghe nói còn là một thằng shipper nữa kia!"

“Bác hai thật là, tìm con rể có tiêu chuẩn cao hơn một chút không tốt sao, ai lại đi tìm một thằng con rể đã nghèo rớt mùng tơi còn vô dụng không biết làm gì, khiến cho mặt mũi của chị Ninh Vân và nhà họ Dương đều bị mất hết!"

“…"

Giờ khắc này, rất nhiều khách hàng chính, nhân viên, bà con thông gia của tập đoàn nhà họ Dương, đều đang nhỏ giọng thầm thì bàn tán.

Mà những lời nói thì thầm bàn tán vào ra này, lọt vào tai Dương Chấn Kỷ, lại cực kỳ chói tai, cực kỳ khó chịu.

Nếu không phải là ba trăm năm mươi tỷ kia do Trần Hoàng Thiên mượn được nhờ thẻ vàng của bạn học, ông ấy thật muốn đuổi Trần Hoàng Thiên này đi cho rồi, thật là làm cho ông mất mặt quá!

Dương Ninh Vân cảm nhận được những ánh mắt khác thường, nghe thấy đủ các loại giọng nói giễu cợt, gương mặt xinh đẹp của cô cũng đã đỏ lên vì tức giận, tại sao mà ở đâu người ta cũng muốn lôi cô và Trần Hoàng Thiên ra bàn tán mấy câu hết vậy!

Thật sự là không chịu nổi!

Nếu không phải tình hình lúc này không cho phép cô cư xử theo cảm tính, cô thực sự muốn nổi giận ngay tại đây!

Đúng lúc này, Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Dương Chí Văn, thản nhiên nói: “Anh đã không thích tôi như vậy, thì cách tôi xa xa một chút có được không, cứ bám theo sau tôi như cái đuôi vậy làm cái gì?"

“Ai mẹ nó đi theo cậu bao giờ?" Dương Chí Văn tức giận nói: “Hơn nữa, đây là tiệc rượu mừng sinh nhật của ông nội tôi, đáng lẽ ra là cậu phải cách bọn tôi xa một chút mới đúng, tốt nhất là chạy về nhà đi, cứ lảng vảng ở đây càng thêm mất mặt xấu hổ, bêu xấu cả nhà họ Dương chúng tôi!"

“Đúng rồi!" Dương Ngọc Mai khẽ nói: “Mặt mũi của nhà họ Dương đều đã bị cậu làm cho mất hết rồi, làm sao lại còn không biết ngại mà tới đây lúc này nữa, thật sự là chết cũng không biết xấu hổ!"

“Em họ Ninh Vân à, em vẫn nên bảo thằng chồng vô dụng của em về nhà làm việc nhà đi, đừng có ở đây làm cho ông ngoại và những khách khứa mất hứng nữa." Lưu Ngọc Huyền cười nhạt nói.

Sau đó, cô ta còn không quên bổ sung thêm một câu: “Thêm nữa, xách theo thằng chồng tới những sự kiện quan trọng như thế này, em nên mua cho cậu ta một bộ quần áo nhìn tạm tạm một chút, ít nhất cũng phải có tấm bảng tên chứ nhỉ? Tôi nhìn cái cách cậu ta ăn mặt, trông cứ như người làm công vậy, mất mặt chết đi được!"

“Ha ha ha!"

Tức thì câu nói này liền tạo nên một trận cười vang.

“Chị…" Dương Ninh Vân nhìn chằm chằm Lưu Ngọc Huyền, lồng ngực phập phồng không ngừng. Tức giận đến nỗi cắn chặt môi muốn rỉ máu.

Cô ta nói như vậy là hoàn toàn cố ý muốn làm cho mình khó chịu!

“Đồ vô dụng đáng chết! Mày cút về đi cho tao!" Lý Tú Lam thở phì phò đi tới, xông thẳng tới chỗ Dương Ninh Vân, nổi trận lôi đình: “Mẹ đã nói con đừng có dắt nó tới, con lại cứ không chịu, nhất định phải dắt nó theo, lần này mất mặt không chịu nổi nữa rồi, con dễ chịu chưa?"

Mắt của Dương Ninh Vân đã đỏ cả lên, trong lòng tức giận đến nỗi muốn khóc lên.

“Muốn tôi cút đi hả, cũng dễ thôi!"

Trần Hoàng Thiên rốt cục cũng không nhịn được được nữa, tức giận nói: “Chuẩn bị đầy đủ ba trăm năm mươi tỷ mà tập đoàn nhà họ Dương dùng thẻ vàng khách VIP ngân hàng Hoa Kì của tôi vay không lãi suất ra đây, tôi trả hết nợ cho ngân hàng Hoa Kì, sau đó tôi sẽ lập tức ra khỏi đây, không cần các người phải đuổi!"

Lập tức không khí toàn bộ hội trường liền trở nên yên tĩnh!

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trần Hoàng Thiên.

Đồ vô dụng này có thẻ vàng khách VIP, còn giúp tập đoàn nhà họ Dương được vay vốn không lãi suất sao?

Nếu như chuyện này là thật, vậy anh ta cũng chưa chắc đã là đồ vô dụng đâu!

“Sao vậy, sao không ai nói gì nữa?"

Trần Hoàng Thiên liếc nhìn một đám con cháu nhà họ Dương, ánh mắt dừng lại ở chỗ Dương Chí Văn: “Anh bảo tôi cút về nhà, nhưng nếu không có ba trăm năm mươi tỷ kia, tiệc rượu ngày hôm nay liệu có tiền để mà trang hoàng xa hoa, ăn uống linh đình như thế không, mà anh còn có thể đứng được ở đây không?"

Tôi…"Dương Chí Văn lập tức nghẹn lời.

Tiếp theo đó, Trần Hoàng Thiên lại nhìn về phía Dương Ngọc Mai: “Mặt mũi của nhà họ Dương bị tôi làm cho mất hết, vậy thì cô trái lại cũng có tiền đồ, cũng nở mày nở mặt lắm đó. Đoạn thời gian trước nhà họ Dương gặp phải khủng hoảng kinh tế, vậy thì cô có bảo anh bạn trai quý hóa của cô vay giúp nhà họ Dương ba mươi tỷ không?"

“Tôi…"Dương Ngọc Mai xấu hổ cúi đầu xuống.

Sau đó, Trần Hoàng Thiên lại nhìn về phía Lưu Ngọc Huyền: “Tôi ăn mặc giống người làm công, mất mặt quá, vậy thì trái lại cô ăn mặc xa xỉ như vậy, có lấy ra nổi thẻ vàng khách VIP không?"

Dứt lời, Trần Hoàng Thiên móc thẻ vàng khách VIP của ngân hàng Hoa Kì ra, đập lên bàn.

“Tôi…"Dương Ngọc Mai lúc này đã bị vả mặt đến nỗi muốn sưng to lên, thẻ vàng khách VIP cô ta còn chưa từng nghe nói tới, làm sao có thể có được!

“Chuyện này, chuyện này, chuyện này…" Lúc này, có một người đàn ông mang đồ tây giày da kính đen, tay run run cầm lên thẻ vàng khách VIP từ trên bàn trà, nói với giọng không dám tin: “Đây chính là thẻ vàng khách VIP chỉ phát cho người nào có dòng tiền lưu động ở ngân hàng Hoa Kì hàng năm vượt qua ngưỡng một trăm năm mươi tỷ thôi sao?"

“Đúng vậy, tổng giám đốc Diệp, đây chính là thẻ vàng khách VIP." Thư ký tổng thanh tra tập đoàn nhà họ Dương đi tới, đáp lời: “Hai ngày trước, tổng giám đốc Dương của chúng tôi, đã dùng tấm thẻ vàng khách VIP này, đến nhận khoản vay không lãi suất từ ngân hàng Hoa Kì cho tập đoàn nhà họ Dương."

Vị tổng giám đốc họ Diệp này, lập tức đã giữ chặt tay Trần Hoàng Thiên, cười rạng rỡ nói: “Anh Trần, vậy hay là anh đến tập đoàn của tôi làm việc đi, anh không cần phải làm việc gì cả, tôi sẽ trả cho anh tiền lương là sáu tỷ đồng. Anh chỉ cần hàng năm dùng thẻ vàng khách VIP này vay ba trăm năm mươi tỷ không lãi suất giúp tôi là được."

Nói đùa sao, đã vay ba trăm năm mươi tỷ, tiền lãi là mười hai đến mười lăm tỷ rồi, trả lương cho Trần Hoàng Thiên sáu tỷ một năm, vậy thì ông ta còn có thể kiếm được sáu đến chín tỷ nữa, kiếm tiền dễ như trở bàn tay, cớ sao không làm?

“Trời ạ! Lương những sáu tỷ một năm! Đủ để đè bẹp hơn chín mươi phần trăm người làm công trên khắp cả nước rồi! Người này nếu như là đồ vô dụng, vậy chúng ta thì tính là cái thá gì nữa?"

Có người kinh ngạc thốt lên ra.

Lập tức, rất nhiều người, đều ném cho Trần Hoàng Thiên ánh mắt hâm mộ cùng mong đợi.

“Có thể." Trần Hoàng Thiên cất giọng nói nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Vậy ngày mai tôi sẽ bảo ngân hàng Hoa Kì kia siết lấy ba trăm năm mươi tỷ kia, tôi đến tập đoàn của ông làm việc, kiếm chút tiền cho vợ tôi tiêu."

“Được được được!"Tổng giám đốc Diệp sướng đến phát rồ rồi.

Dương Chấn Kỷ lại tức giận: “Tổng giám đốc Diệp, ông dám công khai ngay trước mặt tôi mà cướp người đi như vậy, không khỏi quá không tử tế nhỉ?"

“Chủ tịch Dương, mấy người coi đồ quý như rác rưởi, còn tôi biến rác rưởi thành đồ quý, dù sao các người đã chán ghét anh ta như vậy, muốn đuổi anh ta đi. Vậy tôi chỉ mời anh ta tới làm ở tập đoàn của tôi thôi, sao lại thành cướp người của các người rồi?" Tổng giám đốc Diệp mới đáp trả.

“Tôi… Tôi nói muốn đuổi nó đi khi nào?" Mặt mo của Dương Chấn Kỷ đỏ lên, nói: “Đó là mấy đứa con cháu không biết gì của nhà tôi nói, lời đám nhóc thì tính là gì, lời của bọn nó không có nghĩa là lời tôi nói, tôi không coi lời của bọn nó là thật, nên ông chớ có cướp Trần Hoàng Thiên đi."

Ông ấy sợ ngân hàng Hoa Kì thật sự muốn thu hồi lại ba trăm năm mươi tỷ kia, đến nỗi phải bán hết của cải đi mà trả nợ, vậy thì bọn họ chịu thiệt thòi lớn rồi!

“Nhưng tôi thì coi những lời kia là thật." Trần Hoàng Thiên bực tức nói: “Bọn họ đều là người trưởng thành hai mươi tuổi trở lên cả rồi, trước mặt nhiều người như vậy còn ở đây sỉ nhục tôi, lại còn châm chọc vợ tôi, nếu như những lời này mà là lời của con trẻ, vậy thì lấy bằng chứng chứng minh tất cả bọn họ đều não tàn ra đây cho tôi, nếu có tôi sẽ không so đo với bọn họ nữa!"

“Bằng không, tôi liền đi sang chỗ tổng giám đốc Diệp làm, xử lý chuyện vay vốn giúp cho tổng giám đốc Diệp!"

Dương Chấn Kỷ lập tức căng thẳng, vội vàng thúc giục Dương Ninh Vân: “Nhanh khuyên nhủ Trần Hoàng Thiên đi!"

“Có khuyên tôi cũng vô dụng!" Thái độ Trần Hoàng Thiên vô cùng kiên quyết: “Trừ phi ông bảo ba người Dương Chí Văn, Dương Ngọc Mai, Lưu Ngọc Huyền ở trước mặt xin lỗi Ninh Vân ở trước mặt tất cả mọi người, Dương Chí Văn nhất định phải quỳ xuống đất xin lỗi, nếu không dù có ai khuyên tôi cũng vô dụng!"

“Con mẹ nó…"

Dương Chí Văn đang muốn tức giận, liền nghe ông cụ nghiêm nghị quát:

“Quỳ xuống!"

“Ông nội…"

“Quỳ xuống xin lỗi Ninh Vân, nếu không nhà họ Dương về sau không có phần của mày!" Dương Chấn Kỷ mới cắt ngang lời anh ta.

Lúc này anh ta mới phát hiện, sau khi vay được một khoảng ba trăm năm mươi tỷ, khiến cho Trần Hoàng Thiên lại nâng cao vị trí của mình, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ đến khi tình hình tập đoàn ổn định hơn, tài chính sung túc, đến lúc đó mới không sợ bị thằng nhãi đó ngồi trên đầu nữa.

Bụp bụp!

Dương Chí Văn quỳ gối trước mặt Dương Ninh Vân, cúi đầu xuống, nói ra với giọng điệu không cam lòng: “Xin lỗi em, Ninh Vân, anh không nên gây chuyện, xin em tha thứ cho anh."

“Đứng lên đi." Dương Ninh Vân lạnh lùng nói, nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, cô quả thực muốn làm khó làm dễ Dương Chí Văn một chút. Cái tên này thực sự quá đáng ghét!

“Ngọc Mai, Ngọc Huyền, mau xin lỗi Ninh Vân đi." Dương Chấn Kỷ lên tiếng.

Hai cô gái, giống như con trẻ nhà người ta phạm lỗi sai, đi tới trước mặt Dương Ninh Vân, cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi, chị sai rồi, xin em tha lỗi cho chị."

“Tôi tha thứ rồi." Dương Ninh Vân mới thản nhiên cười nói.

Lúc này Trần Hoàng Thiên mới lấy lại thẻ vàng khách VIP từ trên tay tổng giám đốc Diệp lại, cũng cười nói: “Tổng giám đốc Diệp, tuy lần này hợp tác không thành công nhưng ân nghĩa còn đó, sau này nếu như ông gặp khó khăn về tài chính, tôi sẽ giúp ông vay vài chục tỷ."

Chỉ dựa vào khoản tiền tiết kiệm của anh ở ngân hàng Hoa Kì, lời hứa vay vốn giúp vài chục tỷ này với tổng giám đốc Diệp, cũng giống như một bữa ăn sáng với anh mà thôi.

“Được, vậy chúng ta trao đổi số điện thoại đi." Tổng giám đốc Diệp mặc dù cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng có thế quen biết được một người có thẻ vàng khách VIP cũng là một vinh dự rất lớn.

“Tiên sư nó, cầm thẻ vàng khách VIP của người khác ra giả ngầu như thế, có ngày chết không kịp ngáp!" Trong lòng Dương Chí Văn ác độc rủa, nhưng cũng không dám nói ra.

Nhưng lúc này Lâm Giang lại là người mở miệng: “Thế nhưng, tôi nghe nói, thẻ vàng khách VIP này của cậu là bạn học cho mượn, cậu thực sự cho rằng mình là khách VIP của ngân hàng Hoa Kì sao?"

“Tôi có thể đứng ra vay vốn được, anh để ý chuyện tôi có phải khách VIP hay không làm gì?" Trần Hoàng Thiên tức giận đáp lại.

“Được, cậu là khách VIP, cậu thì ngầu lòi rồi?"Lâm Giang cười lạnh: “Nếu cậu đã là khách VIP, vậy thì liền mở món quà sinh nhật cậu tặng cho ông ngoại ra đi, để cho chúng tôi nhìn xem, khách VIP ngân hàng Hoa Kì như cậu, sẽ tặng quà cho ông ngoại đáng giá được mấy đồng."

Lời kia vừa thốt ra, bọn người Dương Chí Văn với Dương Ngọc Mai lập tức nở một nụ cười khẩy.

Thằng vô dụng này cũng chỉ có thể cầm thẻ vàng khách VIP của người khác ra mà khoe khoang khoác lác, còn bản thân có thể có được bao nhiêu tiền chứ, nói mua quà cho ông cụ, giá trị đến mấy trăm nghìn có khi còn không tới."

Trần Hoàng Thiên cũng không thèm đếm xỉa tới anh ta, dù sao món quà này cũng là do anh chuẩn bị cho ông cụ, cho nên mới đặt thẳng lên bàn trà, thuận tiện nói một câu: “Ông nội, sinh nhật vui vẻ."

“Có lòng rồi." Dương Chấn Kỷ ngoài cười nhưng trong không cười.

“Ông nội, mở ra nhìn xem thử đi?" Dương Chí Văn không kịp chờ đợi nữa, rất muốn thấy Trần Hoàng Thiên xấu mặt.

“Cút sang một bên!" Dương Chấn Kỷ quát, ông ấy sao có thể không biết ý đồ kia của Dương Chí Văn, cho nên mới không muốn mở ra, đỡ khiến cho Trần Hoàng Thiên bị người ta trào phúng, rồi lại lấy ba trăm năm mươi tỷ kia ra uy hiếp.

“Ông cụ, vẫn nên mở ra xem một chút đi." Lâm Giang nói: “Quà tặng quý hay không quý, không phải cũng là tấm lòng thành của Trần Hoàng Thiên sao, cớ gì phải sợ cậu ấy tặng quà rẻ mạt chứ?"

“Đúng vậy, ông ơi mở ra xem một chút đi!"

Rất nhiều người đều muốn nhìn một chút xem, một thằng con ở rể vô dụng lại cầm thẻ vàng khách VIP, sẽ tặng món quà thế nào cho Dương Chấn Kỷ.

“Vậy liền… Mở ra đi." Dương Chấn Kỷ cũng không thể làm cho nhiều người như vậy bị mất hứng chứ nhỉ? Huống chi Lâm Giang nói không sai, quà tặng chỉ là tấm lòng, không cần thiết quá chú ý giá trị.

“Để con mở ra cho."

Dương Chí Văn không thể chờ đợi được nữa đã vội vàng ra tay, cắt đứt dải lụa màu buộc quanh chiếc hộp, sau đó mở hộp ra.

Một giây sau!

Anh ta không nhịn được mà thốt ra một câu chửi tục:

“Mẹ nó!"

Tác giả : Tra Nam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại