Chàng Rể Đào Hoa
Chương 215
Chương 215: Bảy phần may mắn, ba phần phụ thuộc vào sự chăm chỉ
Trần Hoàng Thiên không muốn đúng không? Tất nhiên là muốn rồi!
Gương mặt của Dương Ninh Vân ưa nhìn, vóc dáng rất chuẩn, đặc biệt là đôi chân vừa thẳng vừa dài, chỉ cần là đàn ông thì đều bị đôi chân đó của cô ấy khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất.
Trần Hoàng Thiên là đàn ông, từ lâu đã thèm muốn lần đầu tiên của Dương Ninh Vân, chỉ là trước đây mặc dù cô ấy không chống cự lại những gì mà anh làm với cô, nhưng cô nhất quyết không cho Trần Hoàng Thiênng Kiên vượt quá giới hạn.
Trần Hoàng Thiên cảm thấy thương cô ấy, muốn cùng cô ấy tái hôn, suy cho cùng bây giờ thực lực của anh ấy đã cao hơn trước gấp đôi. Hơn nữa, nếu Đỗ Văn Mạnh uống thuốc sinh lực để hồi phục vết thương, thì những dược liệu trăm năm đều sẽ cho anh ấy, cho dù anh ấy không thể đạt tới chín tầng trời, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Mà bậc thầy đạt tới chín tầng trời, nhìn ra thế giới rất ít người, bây giờ anh ấy cảm thấy tái hôn lại với Dương Ninh Vân, chắc sẽ không mang đến cho cô ấy quá nhiều nguy hiểm, ngược lại hệ số nguy hiểm của cô ấy càng cao.
Cũng như ngày hôm nay, nếu không phải cô ấy ở Hoa Đô thì hậu quả không thể lường được.
Nhưng cô ấy vẫn còn tức giận. Không đồng ý tái hôn, Trần Hoàng Thiên không có cách gì, chỉ có thể đưa lần đầu tiên của cô và cùng cô ấy nói chuyện.
Phụ nữ mà, chỉ cần làm cho ẩm ướt thì cơn giận sẽ không còn nữa.
Đương nhiên, đây cũng là những điều mà anh ấy hiểu được từ sách, còn có tác dụng hay không, anh phải thử thì mới biết, vì vậy anh cũng không khách sáo với Dương Ninh Vân.
Về phần Dương Ninh Vân, đã một tháng rồi cô không có tận hưởng được sự nuông chiều của anh đối với cô, trên thực tế cô cũng rất nhớ cảm giác đó đến mức không kìm lòng nổi mà cởi áo của Trần Hoàng Thiên ra.
Nhưng vào lúc này, một tiếng chuông đã phá vỡ bầu không khí hài hòa đẹp đẽ này. “Trần Hoàng Thiên, em… nhận điện thoại.
Dương Ninh Vân đẩy Trần Hoàng Thiên ra, vẻ mặt bừng bừng.
Trần Hoàng Thiên không nói gì, liền chặn miệng của cô lại.
Nghe tiếng chuông vẫn tiếp tục reo không ngừng, Dương Ninh Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, dù sao cô cũng không đành lòng bỏ qua sự quan tâm của Trần Hoàng Thiên.
Nhưng nó tắt rồi lại reo, liên tiếp ba bốn lần, cuối cùng Dương Ninh Vân không nhịn được, đẩy Trần Hoàng Thiên ra khỏi giường, chạy đến sô pha, lấy điện thoại trong túi Chanel ra và nghe máy. “Trợ lý Ngụy, có chuyện gì vậy?"
Cô ấy bình tĩnh lại rồi hỏi. “Chủ tịch, có chuyện vui!" Giọng nói vui mừng của
Ngụy Nhật Anh phát ra từ điện thoại. Dương Ninh Vân sững sờ, ngay lập tức hỏi: “Có chuyện vui gì vậy?" “Chủ tịch, vừa rồi ông chủ của chợ đầu mối thực phẩm lớn nhất Kim Đô gọi điện thoại đến. Ông ta nói là qua Internet biết được công ty chúng ta cần kiểm kê gấp thực phẩm trong nhà kho, yêu cầu chúng ta giảm giá năm phần trăm đối với tất cả thực phẩm cho ông ta, ông ta phân phối thực phẩm cho những người buôn bán ở chợ đầu mối, kiếm được năm phần trăm lợi nhuận đó, nếu bán chạy, ông ta sẽ thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài với chúng ta, ông ta đã đến đây đặt cọc ba trăm tỷ rồi." Gần như Ngụy Nhật Anh nói ra những lời đó trong một hơi thở. “Thật không?"
Giọng của Dương Ninh Vân tỏ ra kích động. “Đương nhiên là thật rồi, tôi làm sao dám lừa chủ tịch Ngụy Nhật Anh cười nói. “Quá tốt rồi!" Những giọt nước mắt vui mừng của Dương Ninh Vân sắp trào ra: “Tôi sẽ trở về Đông Đô ngay lập tức, cô sắp xếp bốc hàng lên xe trước. “Vâng chủ tịch.
Bíp bíp…
Tắt máy, Dương Ninh Vân ngồi trên sô pha vui vẻ, che mặt khóc vì sung sướng.
Để thanh lý thực phẩm trong nhà kho, đích thân cô điều hành công việc, chạy hết ba ngày, đi đến nhiều chợ, nói đến mỏi miệng, chạy muốn gãy chân, còn bị một bầy súc vật hại đến mức sống dở chết dở, bị họ sỉ nhục, suýt nữa còn bị cưỡng hiếp.
Trả giá cao như vậy thì không cần nói đến số tiền mười lăm tỷ.
Một cuộc điện thoại đã giải quyết hết vấn đề khó khăn mà cô vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không giải quyết được. Lúc này, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột. “Chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Hoàng Thiên giả vờ không hiểu, bước tới cơ thể mỏng manh của Dương Ninh Vân, nhẹ nhàng hỏi. “Bốn năm tỷ thực phẩm chất đống trong nhà kho đã được một ông chủ lớn ở Kim Đô mua hết một lần." Dương Ninh Vân nói. Lau đi giọt nước mắt vui mừng, cô nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Có phải là anh âm thầm giúp em không?"
Trần Hoàng Thiên lắc đầu, vẻ mặt ngây ngô, nói: “Anh còn chưa đến Kim Đô, ở Kim Đô cũng không có chi nhánh của công ty Giải trí Hoàng Gia, vì vậy anh không có quen ai ở Kim Độ, làm sao có thể là anh?" “Thật sự không phải là anh chứ?" Dương Ninh Vân có chút không tin tưởng. “Thật sự không phải!" Trần Hoàng Thiên thành thật nói.
Dương Ninh Vân nhíu mày: “Vậy thì thật lạ, chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống một khách hàng lớn như vậy?"
Trần Hoàng Thiên cười nói: “Trong cuộc đời này, thành công của một người bảy phần là do may mắn, ba phần phụ thuộc vào sự chăm chỉ làm việc, trong siêu hình học cũng nói rằng một may mắn, hai vận mệnh, ba phong thủy, như vậy có thể thấy may mắn quan trọng như thế nào “Và một khi vận may đến, không thể ngăn cản nó, vì vậy không phải nghe Dương Chỉ Văn nói láo, cái gì mà không biết nịnh nọt phụ nữ, không lấy lòng đàn ông thì sẽ không thể làm việc lớn, thật vớ vẩn, vận may đến rồi. Chỉ cần nằm bắt, thì có thể lên như diều gặp gió. “Vì vậy em phải trân trọng bản thân, đừng bán rẻ linh hồn và thân thể, anh tin em là người có năng lực, có thể làm được việc lớn với năng lực đó.
Dương Ninh Vân cần thận thưởng thức. Cảm thấy hình như những lời mà Trần Hoàng Thiên nói đều rất có lý: “Em nhớ rồi, em sẽ trân trọng bản thân, tụi mình đã ly hôn rồi, không phải là vợ chồng nữa, vì vậy anh đừng khỏa thân ở trước mặt em, vào nhà vệ sinh trốn đi!" Dương Ninh Vân bĩu đôi môi nhỏ nhắn gợi cảm ra và nói với giọng ra lệnh.
Trần Hoàng Thiên sững sờ, sau đó yếu ớt hỏi: “Em không phải nói anh đúng không?" “Anh không phải là chồng của em, cũng không phải là bạn trai, nên em phải nói anh, hừm!"
Dương Ninh Vân hừm một tiếng. Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng cũng không hề che đậy, chỉ đứng dậy nhặt quần áo ở trên sàn mặc vào, cũng không quên nhìn Trần Hoàng Thiênng Kiên với đôi mắt đầy ẩn ý, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xấu hổ, cô mới mang chiếc Chanel vội vàng rời đi.
Trần Hoàng Thiên ở lại đó buồn rầu.
Lại không thể làm được chuyện! Ngụy Nhật Anh đáng ghét này, trễ rồi mà không thể gọi điện thoại được?
Hơi muộn một chút, nhưng cũng có thể làm được
Hai ngày sau.
Sân vận động thành phố Hoa Đô.
Trần Hoàng Thiên từ xe Bentley bước xuống, mới phát hiện rằng ở sân vận động những chiếc xe sang trọng nhiều như mưa. Ở khắp mọi nơi đều có thể nhìn thấy RollsRoyce và Bentley, bình thường trên đường phố khó có thể nhìn thấy gần cả trăm chiếc siêu xe được đậu như vậy. “Xem ra sự kiện võ đạo này cũng thu hút sự quan tâm của nhà giàu."
Trong lòng Trần Hoàng Thiên nghĩ thầm, đột nhiên điện thoại reo lên. Ngay sau khi nghe máy, giọng nói lo lắng của Phan Đình Thọ vang lên: “Ngài Trần, ngài đến rồi à?" “Đã đến bãi đậu xe rồi, nếu ông có việc bận, tôi sẽ chủ ý, nếu cần thì tôi sẽ giúp ông giữ lấy danh hiệu giỏi nhất
Lĩnh Nam. Trần Hoàng Thiên nói. “Vậy thì tốt quá! Vậy thì tốt quá!" Phan Đình Thọ nói một cách nhẹ nhõm.
Trần Hoàng Thiên cúp máy, chuẩn bị bước vào sân vận động, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: “Chủ tịch Trần
Trần Hoàng Thiên nghiêng đầu nhìn sang một bên, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đẹp từ chiếc xe Porsche 911 bước xuống, đột nhiên mỉm cười và đi về phía anh ấy. “Là cô à Ngụy Nhật Anh. Trần Hoàng Thiên mim cười, hai ngày trước là cô ấy gọi điện cho Dương Ninh Vân, hại anh ta không làm được chuyện với Dương Ninh Vân. “Đúng rồi." Ngụy Nhật Anh cười: “Chủ tịch Trần cũng đi xem trận đấu võ đạo sao?"
Trần Hoàng Thiên gật đầu, cười một cách đau khổ rồi nói: “Tôi không còn là chủ tịch của cô nữa rồi, cứ gọi tên của tôi là được. Khi chưa ly hôn với Dương Ninh Vân, anh ấy là chủ tịch của Hoa Tây và Hứa Minh Hiền là trợ lý của anh. Dương Ninh Vân là tổng giám đốc, Ngụy Nhật Anh là trợ lý tổng giám đốc.
Sau khi ly hôn, anh và Hứa Minh Hiền đều rời khỏi Hoa Tây, Dương Ninh Vân làm chủ tịch và Ngụy Nhật Anh trở thành trợ lý chủ tịch.
Cô ấy cũng hai mươi tư tuổi rồi, là một cô gái chịu thương chịu khó. Trần Hoàng Thiên rất ấn tượng với cô ấy.
Ngụy Nhật Anh mỉm cười: “Vậy tôi gọi anh là anh Thiên nhé, suy cho cùng anh cũng từng là chủ tịch của tôi, chỉ gọi tên thôi thì cảm thấy rất tệ. “Được." Trần Hoàng Thiên gật đầu, mở miệng hỏi: “Công ty không bận sao, tại sao chạy đến đây vậy?"
Ngụy Nhật anh bĩu môi: “Tôi đã từ chức rồi." “Từ chức?" Trần Hoàng Thiên nhíu mày. Trêu đùa một câu: “Có phải vì chủ tịch Dương không vui, nên đuổi cô đi đúng không?"
Anh nhớ lúc Dương Ninh Vân thất thủ, đã chuẩn bị xong tâm lý bị anh ấy phá vỡ giới hạn, đột nhiên Ngụy Nhật Anh gọi đến, điều này khiến cô ấy hơi mất hứng. “Không phải." Ngụy Nhật Anh lắc đầu: “Chủ tịch Dương đối xử với tôi rất tốt. Tôi cũng không nỡ nghỉ việc, là người nhà tôi đã gọi tôi trở về, họ muốn gả tôi cho một người mà tôi không thích, hoàn thành thông gia của gia đình"
Trần Hoàng Thiên mới biết, Ngụy Nhật Anh cũng có hình bóng của gia đình đứng sau. “Nhật Anh, đây là ai?"
Đúng lúc này, một đôi nam nữa bước tới, một thanh niên có vẻ ngoài hơi giống Ngụy Nhật Anh hỏi. “Anh trai, đây là Trần Hoàng Thiên, là chủ tịch trước đây của Hoa Tây." Ngụy Nhật Anh giới thiệu.
Ngụy Hòa Phong gật đầu, sau đó hỏi: “Đó là vị chủ tịch vừa ly hôn với tổng giám đốc của em cách đây một tháng, chọn cách rời khỏi nhà và giao toàn bộ cổ phần công ty cho giám đốc của em, đúng không?" “Vâng." Ngụy Nhật Anh gật đầu. “Anh biết rồi." Đột nhiên người phụ nữ đang nắm tay Ngụy Hòa Phong bật cười: “Hóa ra trước đây anh ta là nhân vật bị trói sau lưng ngựa rồi kéo đi, chẳng trách sao vợ anh ta lại coi thường anh ta, người đàn ông vô dụng như vậy, nếu đổi lại là tôi tôi cũng muốn ly hôn với anh ta. “Chị dâu, chị đang nói gì vậy!" Sắc mặt của Ngụy Nhật Anh trở nên khó chịu, bất mãn nói: “Đừng dùng tầm nhìn của ếch ngồi đáy giếng để nói về anh Thiên, như vậy chỉ khiến chị vô giá trị mà thôi!" “Nói chuyện với chị dâu của em như thế nào!" Ngụy Hòa Phong hét lên: “Không phải chỉ là một người đàn ông đã ly hôn sao, có gì tuyệt vời chứ, em tốt nhất nên tránh xa anh ta ra một chút, hãy cẩn thận không chừng anh ta sẽ đưa ra quy tắc ẩn cho em, đến lúc đó cậu Lưu không cần em nữa, chỉ có em khóc cho em thôi!" “Anh à, anh… “Anh cái gì mà anh, đi theo anh!" Ngụy Hòa Phong kéo
Ngụy Nhật Anh đi.
Ngụy Nhật Anh nhìn Ngụy Hòa Phong một cách cay đảng, sau đó quay sang nhìn Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt ấy nảy nói: “Thật xin lỗi anh Thiên, anh trai tôi anh ấy anh đừng để bụng nhé. “Không sao đâu.
Trần Hoàng Thiên mỉm cười, sải bước đi về phía cổng sân vận động.