Chàng rể đại gia
Chương 49: Đồng ý gia nhập
Lập tức, cả đại sảnh đều trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người lặng nhìn Chu Dương, không ngờ anh lại nói ra những lời giống như có ý tỏ tình vậy.
Trong nháy mắt, mọi người nhốn nháo lên
"Trời ạ, đây là tỏ tình à?"
"Tất nhiên rồi, thật cảm động quá, không ngờ chàng trai trẻ lại có dũng khí như vậy!"
"Ôi ôi, sao tôi lại không gặp được người đàn ông như thế này cơ chứ."
. . . . . .
Mọi người vừa trải qua sự hoảng hốt, ngay sau đó là cảm giác ngưỡng mộ.
Chu Dương một phút kích động, lập tức lấy lại ý thức, trong lòng cười khổ sở.
Vừa rồi anh thật sự kích động, không suy tính kỹ đã nói ra những lời như vậy.
Chưa nói đến việc những câu nói đó có thể khiến Thẩm Bích Quân hiểu lầm, mà nếu truyền đến tai Tạ Linh Ngọc, bị cô ấy hiểu lầm, Chu Dương thật sự không dám tưởng tượng đến.
Dù sao ngày hôm trước mới nói lời bảo đảm với Tạ Linh Ngọc, hôm nay lại thế này, đổi thành người khác cũng không có cách nào chấp nhận được.
"Thẩm tổng, tôi. . . . ."
Chu Dương biết tất cả là lỗi của mình, cười khổ sở nhìn Thẩm Bích Quân, lời nói được một nửa, liền dừng lại.
Trầm Bích Quân là ai chứ, người tinh mắt như cô, sớm đã nhìn ra rồi.
Tất cả chỉ là Chu Dương nhất thời kích động mà thôi, đương nhiên không thể coi là thật.
"Chu Dương, tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi, nhưng có những việc, anh không biết, nên tốt nhất đừng để tâm."
Thẩm Bích Quân ánh mắt sâu sắc nhìn Chu Dương, cười nhẹ.
Chỉ là, nụ cười này có chút gượng ép.
Khóe môi cười không hề hài hòa với biểu cảm trên khuôn mặt.
Nhưng Chu Dương không hề chú ý tới, nghe những câu này của Thẩm Bích Quân, anh thở phào nhẹ nhỏm
"Chỉ là, cô với . . . . . ."
Chu Dương muốn nói gì đó nhưnglại thôi, Thẩm Bích Quân cũng hiểu ý anh.
"Yên tâm đi, bố tôi cũng chỉ vì quan tâm tôi quá, nhìn thấy mấy tin đồn này, có chút tức giận, giải thích rõ là được rồi."
Thẩm Bích Quân cười nhẹ, cúi người xuống, nhặt hết tờ báo ở dưới sàn.
"A, đúng rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm, Bích Quân là con gái của tôi, sao tôi lại không tốt với nó chứ."
Thẩm Duy Ngôn nghe vậy, ngầm hiểu, lập tức bật cười.
"Nói láo! Bố, sao bố có thể như vậy, đều là do con tiện nhân này, không phải bố nói bắt cô ta nôn ra toàn bộ cổ phần công ty Danh Dương sao, còn dự án IO nữa, tất cả con đều muốn."
Thẩm Duy Ngôn biết khó mà dừng lại, nhưng Thẩm Trạch lại không nghĩ thế.
Vừa nghe Thẩm Duy Ngôn nói vậy liền sửng sốt, nổi giận đùng đùng.
"Láo xược, câm miệng!"
"Bốp!"
Ngay sau đó, khi tất cả mọi người không ngờ đến, Thẩm Duy Ngôn quay người tát mạnh lên mặt Thẩm Trạch.
Má phải Thẩm Duy Ngôn sưng lên, nhìn rõ vết năm ngón tay.
"Lão Thẩm, ông điên rồi sao, nó là con trai ông đấy, sao có thể động tay đánh nó chứ? Là vì con tiện nhân này?"
Vốn dĩ lúc Thẩm Trạch bị Thuận Gia đánh một bạt tai, bà Thẩm đã không đám lên tiếng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Duy Ngôn động tay đánh Thẩm Trạch, như là châm ngòi thuốc nổ trỏng lòng bà, lập tức bước đến đỡ Thẩm Trạch, còn chưa xem vết thương thế nào đã mắng Thẩm Duy Ngôn thậm tệ.
Sự việc này khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Ngay cả Chu Dương cũng há hốc mồm, còn không dám tin sự việc trước mắt mình.
Thẩm Gia tuy không phải là gia tộc đặc biệt cao quý, những cũng có chút danh tiếng, nhiều người mong cũng không với tới.
Nhưng giờ khắc này, gia chủ Thẩm Gia, cả gia đình Thẩm Duy Ngôn lại ở khách sạn Huy Hoàng khóc lóc.
Những điều này truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người phải cười đến rụng răng.
Nhưng giây tiếp theo, lòng Chu Dương lại trầm xuống.
Không phải vì Thẩm Duy Ngôn cúi đầu mà anh thấy hưng phấn, cũng không vì Thẩm Trạch bị đánh mà anh vui vẻ.
Anh chỉ cảm thấy bi thương.
Hóa ra Thẩm Bích Quân từ nhỏ đã sống trong gia đình như thế này.
Thậm chí so sánh với bản thân Chu Dương, cuộc sống của Thẩm Bích Quân còn thê thảm hơn.
Dường như trừ tiền bạc ra, cô chả có thứ gì.
Chu Dương ít nhất cũng có người mẹ yêu thương mình.
Nghĩ đến đây, Chu Dương không kìm lòng được quay qua ngơ ngẩn nhìn Thẩm Bích Quân.
Lúc này Thẩm Bích Quân cúi đầu, hai vai không ngừng run nhẹ, kìm nén âm thanh trong cổ họng.
Cô ấy khóc.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Chu Dương là muốn đi an ủi cô, nhưng lại không biết an ủi như thế nào.
Có điều còn chưa đợi anh có bất kỳ hành động nào, Thẩm Bích Quân đột nhiên tiến lên một bước, trực tiếp dựa vào lòng Chu Dương.
Khoảnh khắc này, Chu Dương cảm thấy cả thế giới đều ngưng lại.
Trước mặt anh, không có Thẩm Duy Ngôn, không có Thẩm Trạch, cũng không có Hổ Gia, Thuận Gia, chỉ có mỗi Thẩm Bích Quân.
Mà Thẩm Bích Quân lúc này không có chỗ dựa đang ở trong lòng anh không ngừng khóc lóc.
Chu Dương ngây người, những người khác thì không.
Hổ Gia khẽ cười một tiếng, gật đầu với Bào Ca, Bào Ca nhanh chóng đưa theo bảo vệ nhanh chóng sắp xếp lại.
Dù sao khách sạn Huy Hoàng cũng là của Hổ gia, đương nhiên ông muốn làm gì thì làm.
Vợ chồng Thẩm Duy Ngôn và Thẩm Trạch cũng bị Bào ca trực tiếp dẫn đi.
Lập tức, Chu Dương liền thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Anh có chút mơ hồ ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy không có một bóng người, Hổ Gia, Thuận Gia đang ở gần đó lặng lẽ nhìn anh.
Chu Dương cảm nhận có người ở trước mặt, mặt ửng đỏ, cúi đầu liền thấy Thẩm Bích Quân đang tựa vào ngực anh, hít thở nhẹ nhàng..
Hình như cô ấy ngủ rồi.
Chu Dương có chút dở khóc dở cười, không biết là thần kinh Thẩm Bích Quân quá tốt hay là bản thân anh không hề có tính uy hiếp nào, khiến cô ấy yên tâm mà ngủ như vậy.
"Hổ Gia, sắp xếp cho tôi một phòng đi."
Mười phút sau, Chu Dương có chút xấu hổ rời khỏi phòng, nhìn mảng nước mắt trước ngực, lắc đầu cười khổ sở.
"Có lẽ đợi cô ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn nhiều."
Tự lẩm bẩm một lúc, Chu Dương liền ra ngoài đi tìm hổ Gia.
Hai giờ sau, sảnh Triều Phượng.
Chu Dương, Hổ Gia, Thuận Gia ba người yên lặng ngồi trên bàn,
Hai giờ qua. Chu Dương nghe ngóng qua Thuận Gia, Hổ gia về tình hình Thẩm Gia, đặc biệt là tình hình Thẩm Duy Ngôn.
Bây giờ, một số tình hình Thẩm gia Chu Dương đã biết rồi, mặc dù anh có thể không quan tâm, dù sao cũng là chuyện gia đình người ta.
Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Bích Quân, Chu Dương lại có chút mềm lòng.
Bản thân anh trước kia còn nghĩ Thẩm Bích Quân là một người kiên cường, nhưng không hề hay biết, trong cái vẻ kiên cường đó ẩn chứa biết bao nhiêu uất ức và nước mắt..
"Chu tổng, hay là để Thẩm tổng tham gia vào kế hoạch của chúng ta đi."
Đột nhiên, Hổ Gia mở miệng nói, khuôn mặt cười cười nhìn Chu Dương.
Thuận Gia ở bên cạnh cúi đầu uống trà, không nói gì.
Chu Dương cân nhắc suy nghĩ, không chắc chắn.
"Chỉ là tôi không biết Thẩm tổng có đồng ý hay không, ông cũng biết, một khi đã tham gia thì có thể ảnh hưởng không hề nhỏ."
Chu Dương do dự nói.
"Tôi gia nhập!"
Đúng lúc này, cửa sảnh Triều Phượng bị đẩy ra, một giọng nữ khàn khàn vang lên.
Tất cả mọi người lặng nhìn Chu Dương, không ngờ anh lại nói ra những lời giống như có ý tỏ tình vậy.
Trong nháy mắt, mọi người nhốn nháo lên
"Trời ạ, đây là tỏ tình à?"
"Tất nhiên rồi, thật cảm động quá, không ngờ chàng trai trẻ lại có dũng khí như vậy!"
"Ôi ôi, sao tôi lại không gặp được người đàn ông như thế này cơ chứ."
. . . . . .
Mọi người vừa trải qua sự hoảng hốt, ngay sau đó là cảm giác ngưỡng mộ.
Chu Dương một phút kích động, lập tức lấy lại ý thức, trong lòng cười khổ sở.
Vừa rồi anh thật sự kích động, không suy tính kỹ đã nói ra những lời như vậy.
Chưa nói đến việc những câu nói đó có thể khiến Thẩm Bích Quân hiểu lầm, mà nếu truyền đến tai Tạ Linh Ngọc, bị cô ấy hiểu lầm, Chu Dương thật sự không dám tưởng tượng đến.
Dù sao ngày hôm trước mới nói lời bảo đảm với Tạ Linh Ngọc, hôm nay lại thế này, đổi thành người khác cũng không có cách nào chấp nhận được.
"Thẩm tổng, tôi. . . . ."
Chu Dương biết tất cả là lỗi của mình, cười khổ sở nhìn Thẩm Bích Quân, lời nói được một nửa, liền dừng lại.
Trầm Bích Quân là ai chứ, người tinh mắt như cô, sớm đã nhìn ra rồi.
Tất cả chỉ là Chu Dương nhất thời kích động mà thôi, đương nhiên không thể coi là thật.
"Chu Dương, tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi, nhưng có những việc, anh không biết, nên tốt nhất đừng để tâm."
Thẩm Bích Quân ánh mắt sâu sắc nhìn Chu Dương, cười nhẹ.
Chỉ là, nụ cười này có chút gượng ép.
Khóe môi cười không hề hài hòa với biểu cảm trên khuôn mặt.
Nhưng Chu Dương không hề chú ý tới, nghe những câu này của Thẩm Bích Quân, anh thở phào nhẹ nhỏm
"Chỉ là, cô với . . . . . ."
Chu Dương muốn nói gì đó nhưnglại thôi, Thẩm Bích Quân cũng hiểu ý anh.
"Yên tâm đi, bố tôi cũng chỉ vì quan tâm tôi quá, nhìn thấy mấy tin đồn này, có chút tức giận, giải thích rõ là được rồi."
Thẩm Bích Quân cười nhẹ, cúi người xuống, nhặt hết tờ báo ở dưới sàn.
"A, đúng rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm, Bích Quân là con gái của tôi, sao tôi lại không tốt với nó chứ."
Thẩm Duy Ngôn nghe vậy, ngầm hiểu, lập tức bật cười.
"Nói láo! Bố, sao bố có thể như vậy, đều là do con tiện nhân này, không phải bố nói bắt cô ta nôn ra toàn bộ cổ phần công ty Danh Dương sao, còn dự án IO nữa, tất cả con đều muốn."
Thẩm Duy Ngôn biết khó mà dừng lại, nhưng Thẩm Trạch lại không nghĩ thế.
Vừa nghe Thẩm Duy Ngôn nói vậy liền sửng sốt, nổi giận đùng đùng.
"Láo xược, câm miệng!"
"Bốp!"
Ngay sau đó, khi tất cả mọi người không ngờ đến, Thẩm Duy Ngôn quay người tát mạnh lên mặt Thẩm Trạch.
Má phải Thẩm Duy Ngôn sưng lên, nhìn rõ vết năm ngón tay.
"Lão Thẩm, ông điên rồi sao, nó là con trai ông đấy, sao có thể động tay đánh nó chứ? Là vì con tiện nhân này?"
Vốn dĩ lúc Thẩm Trạch bị Thuận Gia đánh một bạt tai, bà Thẩm đã không đám lên tiếng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Duy Ngôn động tay đánh Thẩm Trạch, như là châm ngòi thuốc nổ trỏng lòng bà, lập tức bước đến đỡ Thẩm Trạch, còn chưa xem vết thương thế nào đã mắng Thẩm Duy Ngôn thậm tệ.
Sự việc này khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Ngay cả Chu Dương cũng há hốc mồm, còn không dám tin sự việc trước mắt mình.
Thẩm Gia tuy không phải là gia tộc đặc biệt cao quý, những cũng có chút danh tiếng, nhiều người mong cũng không với tới.
Nhưng giờ khắc này, gia chủ Thẩm Gia, cả gia đình Thẩm Duy Ngôn lại ở khách sạn Huy Hoàng khóc lóc.
Những điều này truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người phải cười đến rụng răng.
Nhưng giây tiếp theo, lòng Chu Dương lại trầm xuống.
Không phải vì Thẩm Duy Ngôn cúi đầu mà anh thấy hưng phấn, cũng không vì Thẩm Trạch bị đánh mà anh vui vẻ.
Anh chỉ cảm thấy bi thương.
Hóa ra Thẩm Bích Quân từ nhỏ đã sống trong gia đình như thế này.
Thậm chí so sánh với bản thân Chu Dương, cuộc sống của Thẩm Bích Quân còn thê thảm hơn.
Dường như trừ tiền bạc ra, cô chả có thứ gì.
Chu Dương ít nhất cũng có người mẹ yêu thương mình.
Nghĩ đến đây, Chu Dương không kìm lòng được quay qua ngơ ngẩn nhìn Thẩm Bích Quân.
Lúc này Thẩm Bích Quân cúi đầu, hai vai không ngừng run nhẹ, kìm nén âm thanh trong cổ họng.
Cô ấy khóc.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng Chu Dương là muốn đi an ủi cô, nhưng lại không biết an ủi như thế nào.
Có điều còn chưa đợi anh có bất kỳ hành động nào, Thẩm Bích Quân đột nhiên tiến lên một bước, trực tiếp dựa vào lòng Chu Dương.
Khoảnh khắc này, Chu Dương cảm thấy cả thế giới đều ngưng lại.
Trước mặt anh, không có Thẩm Duy Ngôn, không có Thẩm Trạch, cũng không có Hổ Gia, Thuận Gia, chỉ có mỗi Thẩm Bích Quân.
Mà Thẩm Bích Quân lúc này không có chỗ dựa đang ở trong lòng anh không ngừng khóc lóc.
Chu Dương ngây người, những người khác thì không.
Hổ Gia khẽ cười một tiếng, gật đầu với Bào Ca, Bào Ca nhanh chóng đưa theo bảo vệ nhanh chóng sắp xếp lại.
Dù sao khách sạn Huy Hoàng cũng là của Hổ gia, đương nhiên ông muốn làm gì thì làm.
Vợ chồng Thẩm Duy Ngôn và Thẩm Trạch cũng bị Bào ca trực tiếp dẫn đi.
Lập tức, Chu Dương liền thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Anh có chút mơ hồ ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy không có một bóng người, Hổ Gia, Thuận Gia đang ở gần đó lặng lẽ nhìn anh.
Chu Dương cảm nhận có người ở trước mặt, mặt ửng đỏ, cúi đầu liền thấy Thẩm Bích Quân đang tựa vào ngực anh, hít thở nhẹ nhàng..
Hình như cô ấy ngủ rồi.
Chu Dương có chút dở khóc dở cười, không biết là thần kinh Thẩm Bích Quân quá tốt hay là bản thân anh không hề có tính uy hiếp nào, khiến cô ấy yên tâm mà ngủ như vậy.
"Hổ Gia, sắp xếp cho tôi một phòng đi."
Mười phút sau, Chu Dương có chút xấu hổ rời khỏi phòng, nhìn mảng nước mắt trước ngực, lắc đầu cười khổ sở.
"Có lẽ đợi cô ngủ một giấc dậy sẽ tốt hơn nhiều."
Tự lẩm bẩm một lúc, Chu Dương liền ra ngoài đi tìm hổ Gia.
Hai giờ sau, sảnh Triều Phượng.
Chu Dương, Hổ Gia, Thuận Gia ba người yên lặng ngồi trên bàn,
Hai giờ qua. Chu Dương nghe ngóng qua Thuận Gia, Hổ gia về tình hình Thẩm Gia, đặc biệt là tình hình Thẩm Duy Ngôn.
Bây giờ, một số tình hình Thẩm gia Chu Dương đã biết rồi, mặc dù anh có thể không quan tâm, dù sao cũng là chuyện gia đình người ta.
Nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Bích Quân, Chu Dương lại có chút mềm lòng.
Bản thân anh trước kia còn nghĩ Thẩm Bích Quân là một người kiên cường, nhưng không hề hay biết, trong cái vẻ kiên cường đó ẩn chứa biết bao nhiêu uất ức và nước mắt..
"Chu tổng, hay là để Thẩm tổng tham gia vào kế hoạch của chúng ta đi."
Đột nhiên, Hổ Gia mở miệng nói, khuôn mặt cười cười nhìn Chu Dương.
Thuận Gia ở bên cạnh cúi đầu uống trà, không nói gì.
Chu Dương cân nhắc suy nghĩ, không chắc chắn.
"Chỉ là tôi không biết Thẩm tổng có đồng ý hay không, ông cũng biết, một khi đã tham gia thì có thể ảnh hưởng không hề nhỏ."
Chu Dương do dự nói.
"Tôi gia nhập!"
Đúng lúc này, cửa sảnh Triều Phượng bị đẩy ra, một giọng nữ khàn khàn vang lên.
Tác giả :
Tình Văn