Chàng rể đại gia
Chương 29: Có tiền, nhưng không phải cho cô!
"Không có ý gì. Chỉ là những món ăn này là do các người chọn, tôi và Xuyên Tử đều không thích ăn chúng, vì vậy chúng tôi sẽ gọi món riêng."
Chu Dương đưa tay ra giữ chặt Ngưu Xuyên đang muốn nói chuyện, nhẹ nhàng nói.
Anh không thèm nói vòng vo, mà trực tiếp nói rõ.
Cả Tiểu Tịnh và Tiểu Du đều sững sờ, động tác của họ chậm chạp dừng lại, nhìn chằm chằm vào Chu Dương, rồi lại nhìn sang Ngưu Xuyên.
"Không có gì, chỉ là anh Dương không thích ăn những món này."
Ngưu Xuyên cuối cùng vẫn không để ý đến việc ngăn cản của Chu Dương, nói câu giải thích.
"Hơ hơ, Xuyên Tử, không cần phải giải thích, ý tôi rất rõ ràng, món là do các cô ăn nên các cô tự đi mà trả tiền.
Chu Dương lạnh lùng nói.
Việc đến bước này, xem ra Tiểu Tịnh và Tiểu Du hoàn toàn không muốn đến xem mắt với Ngưu Xuyên, đây rõ ràng muốn chặt chém Ngưu Xuyên một khoản tiền.
Làm anh em tốt, Chu Dương hoàn toàn không thể chỉ ngồi nhìn không giúp được.
"Anh Dương, anh đừng như vậy, em..."
Ngưu Xuyên vừa nghe xong lập tức lo lắng.
"Xuyên Tử, cậu có biết mấy món mà cô ta chọn bao nhiêu tiền không?"
Chu Dương lạnh lùng chỉ vào đồ ăn trên bàn hỏi.
"Một vài món ăn đáng giá bao nhiêu, em đã mang theo tiền."
Ngưu Xuyên cũng có chút lo lắng, cậu ta không biết tại sao mọi thứ lại thành như thế này, cậu ta lập tức lấy tiền từ túi ra, vừa đủ bốn ngàn, để tất cả tiền ở trên bàn.
"Xuyên Tử, cậu vẫn còn quá tốt bụng, cậu có thể vì tôi mà đối phó với Trần Tuấn Sinh, tôi đương nhiên sẽ không thể ngồi nhìn cậu bị người khác lừa."
“Bốn ngàn này không đủ cả phần lẻ nữa, những món này, ít nhất là hơn mười lăm ngàn!"
Chu Dương vừa nói xong, Ngưu Xuyên hoàn toàn bị choáng váng.
“Làm sao có thể!"
Thấy Ngưu Xuyên vẫn không tin, Chu Dương trong lòng nghiến răng, trực tiếp gọi phục vụ.
“Cô nói, những món ăn này có giá bao nhiêu."
Người phục vụ mang thực đơn đến, đưa cho Chu Dương.
"Thưa tiên sinh, cộng với sáu loại đồ uống mà các người đã gọi trước đó, tổng cộng là mười tám ngàn tám trăm tệ, đây là hóa đơn."
Chu Dương không nhận lấy hóa đơn, mà để Ngưu Xuyên xem rõ ràng.
“Cái này làm sao có thể?"
Ngưu Xuyên nhìn vào những con số dài trên hóa đơn, hai tay có chút run lên.
Số tiền này đủ bằng năm tháng tiền lương của cậu ta rồi.
"Hừ! Chỉ có hơn mười ngàn thôi, không có tiền mà bày đặt giả dạng sếp lớn, còn dám đến nơi này, đều do cậu đáng đời tự tìm đến!"
Lúc này, Tiểu Tịnh không những không hoảng sợ mà còn kiêu ngạo, hai tay khoanh ngực, ánh mặt lạnh lùng nhìn Chu Dương và Ngưu Xuyên.
"Tiền, chúng tôi có, nhưng không phải cho cô! Ngoài ra, cũng vui lòng cô tự biết vị trí của bản thân. Các cô và Xuyên Tử lần đầu tiên gặp nhau, vậy mà cô dám tự chủ trương gọi nhiều món như vậy, chỉ sợ rằng căn bản là không muốn đến xem mắt."
Chu Dương lạnh lùng nói, đôi mắt sắc bén như dao hướng đến người Tiểu Tịnh.
“Hừ, không có tiền còn làm bộ làm tịch. Bây giờ muốn quỵt tiền, đừng hòng!"
Tiểu Tịnh cuối cùng lộ ra bộ mặt thật, cũng không thèm quan tâm tình cảnh hiện tại, hướng về phía Chu Dương và Ngưu Xuyên mắng.
Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra và gọi điện.
"Hai người đợi đó cho tôi, hôm nay nếu không trả tiền, các người đừng hòng đi ra ngoài."
Tiếng động ở đây hơi lớn, mọi người trong khách sạn Huy Hoàng cũng đã chú ý thấy tình hình bên này.
“Mấy vị, nếu mấy vị có mâu thuẫn thì vui lòng đổi sang nơi khác để giải quyết, đừng làm phiền những vị khách khác."
Người phục vụ cũng là một người điềm tĩnh. Thay vì trực tiếp kêu gọi bảo vệ lôi bọn Chu Dương ra ngoài, anh ta lại đưa họ đến phòng chờ của khách sạn.
“Anh Dương, thế này không ổn cho lắm, anh..."
Ngưu Xuyên lúc này có chút bất lực.
Một bên là anh em tốt Chu Dương, một bên là đối tượng hôm nay xem mặt.
Giúp đỡ bên nào, đối với bên còn lại, dường như cũng là điều không tốt.
"Xuyên Tử, lẽ nào cậu vẫn không nhìn ra à? Bọn họ hoàn toàn không có ý muốn xem mặt với cậu, bọn họ chỉ muốn lừa gạt mà thôi, mà cậu chính là đối tượng bị bọn họ chọn."
Chu Dương nóng nảy đánh nhẹ vào ót của Ngưu Xuyên.
Lúc trước Chu Dương cũng không được như ý, đối mặt với hoàn cảnh của Ngưu Xuyên, anh không có cách nào giúp đỡ.
Nhưng bây giờ, anh đã thay đổi, cũng có thể dễ dàng giải quyết tình huống của Ngưu Xuyên, vì vậy Chu Dương không hi vọng Ngưu Xuyên vẫn bị đối xử lạnh nhạt, thậm chí là bị lừa gạt như trước.
"Nhưng cô ấy là do đồng hương em giới thiệu, làm sao đồng hương em lại lừa dối em được?
Khi Ngưu Xuyên còn đang rối bời, điện thoại của cậu ta đột nhiên reo lên.
“Alo...."
Ngưu Xuyên im lặng trả lời điện thoại, nhưng khuôn mặt cậu ngày càng khó coi.
“Làm sao vậy?"
Chu Dương cảm thấy có chuyện không ổn, liền hỏi.
“Là người đồng hương em gọi, hắn ta nói rằng không thể chọc giận người đứng sau hai cô gái đó, muốn em tính tiền và đền cho họ mười ngàn."
Khi Ngưu Xuyên nói điều này, giọng nói có chút run rẩy.
Chu Dương bây giờ hoàn toàn hiểu ra đám người này toàn là bọn lừa đảo.
Mục tiêu của bọn họ chính là lừa mười ngàn của Ngưu Xuyên.
Còn về cái người gọi là đồng hương đó, tình nghĩa làng xóm chắc là đã quên từ lâu rồi.
“Hừ, bây giờ mới biết sợ? Không phải lúc nãy rất khoa trương sao?"
Tiểu Tịnh thấy Ngưu Xuyên và Chu Dương không nói chuyện, nghĩ rằng họ sợ nên lập tức cười khẩy.
“Xuyên Tử, bây giờ cậu nên hiểu rõ rồi."
Chu Dương lấy tay vỗ nhẹ vào vai của Ngưu Xuyên, trầm giọng an ủi.
“Anh Dương, em nên làm gì bây giờ?"
Ngưu Xuyên ngước đầu lên, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
Cậu ta không thể nghĩ ra, rõ ràng là đồng hương giới thiệu xem mắt, tại sao lại trở thành như thế này.
“Yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể đụng vào cậu!"
Chu Dương lạnh nhạt nói, ánh mắt lập tức nhìn thẳng vào Tiểu Tịnh.
“Tôi thật muốn biết, mấy người sao lại đặt mục tiêu lên người Xuyên Tử."
"Anh đang nói về cái gì? Tôi hoàn toàn nghe không hiểu, nhanh trả tiền đi, nếu không, ngay cả ở nơi này, đại ca tôi sẽ không tha cho anh đâu!"
Một chút hoảng loạn lóe lên trong mắt Tiểu Tịnh, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh xuống.
“Tiểu Tịnh? Tiểu Tịnh đang ở đâu?"
Một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên.
Chu Dương sắc mặt không thay đổi, nhưng vẻ mặt Tiểu Tịnh lại rất vui mừng.
“Em đang ở đây, đại ca."
Tiểu Tịnh hét về phía bên ngoài phòng nghỉ.
Chỉ chốc lát, một tên tóc vàng trông như con báo đốm cùng với bảy tám người đi đến đây.
“Tiểu Tử, là cậu bắt nạt em gái tôi?"
Ngay khi tên tóc vàng bước vào, hắn ngang ngược chỉ vào Chu Dương, khuôn mặt hung ác hỏi.
“Đến nhanh như vậy, xem ra đã có chuẩn bị từ trước, cảnh lừa đảo các người làm hơi lớn rồi đó."
Chu Dương không trả lời, nhưng lạnh lùng nhìn tên tóc vàng, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Tại lúc này, cho dù Ngưu Xuyên phản ứng chậm thế nào, cậu ta cũng hiểu ra rồi.
“Các người lừa tôi, Vương Đại Hổ đâu?"
Vương Đại Hổ chính là người đồng hương của Ngưu Xuyên, là do hắn ta giới thiệu lần xem mắt này.
“Hừ hừ, Vương Đại Hổ nợ tôi năm ngàn, nói cậu sẽ đưa ra mười ngàn, bây giờ có thể lấy tiền ra rồi."
Tên tóc vàng lạnh giọng hừ một tiếng, một chân đạp lên ghế, đẩy về phía cửa phòng chờ để ngăn Chu Dương và Ngưu Xuyên đạp cửa trốn thoát.
“Tôi có tiền, nhưng không biết làm sao đưa cho cậu."
Chu Dương lạnh lùng nói, lúc này cũng đã bình tĩnh lại rồi, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
“Tôi chỉ muốn tiền mặt!"
“Được, tôi có tiền, mà còn có rất nhiều tiền, nhưng tôi chỉ sợ cậu không có mạng để lấy."
Chu Dương đưa tay ra giữ chặt Ngưu Xuyên đang muốn nói chuyện, nhẹ nhàng nói.
Anh không thèm nói vòng vo, mà trực tiếp nói rõ.
Cả Tiểu Tịnh và Tiểu Du đều sững sờ, động tác của họ chậm chạp dừng lại, nhìn chằm chằm vào Chu Dương, rồi lại nhìn sang Ngưu Xuyên.
"Không có gì, chỉ là anh Dương không thích ăn những món này."
Ngưu Xuyên cuối cùng vẫn không để ý đến việc ngăn cản của Chu Dương, nói câu giải thích.
"Hơ hơ, Xuyên Tử, không cần phải giải thích, ý tôi rất rõ ràng, món là do các cô ăn nên các cô tự đi mà trả tiền.
Chu Dương lạnh lùng nói.
Việc đến bước này, xem ra Tiểu Tịnh và Tiểu Du hoàn toàn không muốn đến xem mắt với Ngưu Xuyên, đây rõ ràng muốn chặt chém Ngưu Xuyên một khoản tiền.
Làm anh em tốt, Chu Dương hoàn toàn không thể chỉ ngồi nhìn không giúp được.
"Anh Dương, anh đừng như vậy, em..."
Ngưu Xuyên vừa nghe xong lập tức lo lắng.
"Xuyên Tử, cậu có biết mấy món mà cô ta chọn bao nhiêu tiền không?"
Chu Dương lạnh lùng chỉ vào đồ ăn trên bàn hỏi.
"Một vài món ăn đáng giá bao nhiêu, em đã mang theo tiền."
Ngưu Xuyên cũng có chút lo lắng, cậu ta không biết tại sao mọi thứ lại thành như thế này, cậu ta lập tức lấy tiền từ túi ra, vừa đủ bốn ngàn, để tất cả tiền ở trên bàn.
"Xuyên Tử, cậu vẫn còn quá tốt bụng, cậu có thể vì tôi mà đối phó với Trần Tuấn Sinh, tôi đương nhiên sẽ không thể ngồi nhìn cậu bị người khác lừa."
“Bốn ngàn này không đủ cả phần lẻ nữa, những món này, ít nhất là hơn mười lăm ngàn!"
Chu Dương vừa nói xong, Ngưu Xuyên hoàn toàn bị choáng váng.
“Làm sao có thể!"
Thấy Ngưu Xuyên vẫn không tin, Chu Dương trong lòng nghiến răng, trực tiếp gọi phục vụ.
“Cô nói, những món ăn này có giá bao nhiêu."
Người phục vụ mang thực đơn đến, đưa cho Chu Dương.
"Thưa tiên sinh, cộng với sáu loại đồ uống mà các người đã gọi trước đó, tổng cộng là mười tám ngàn tám trăm tệ, đây là hóa đơn."
Chu Dương không nhận lấy hóa đơn, mà để Ngưu Xuyên xem rõ ràng.
“Cái này làm sao có thể?"
Ngưu Xuyên nhìn vào những con số dài trên hóa đơn, hai tay có chút run lên.
Số tiền này đủ bằng năm tháng tiền lương của cậu ta rồi.
"Hừ! Chỉ có hơn mười ngàn thôi, không có tiền mà bày đặt giả dạng sếp lớn, còn dám đến nơi này, đều do cậu đáng đời tự tìm đến!"
Lúc này, Tiểu Tịnh không những không hoảng sợ mà còn kiêu ngạo, hai tay khoanh ngực, ánh mặt lạnh lùng nhìn Chu Dương và Ngưu Xuyên.
"Tiền, chúng tôi có, nhưng không phải cho cô! Ngoài ra, cũng vui lòng cô tự biết vị trí của bản thân. Các cô và Xuyên Tử lần đầu tiên gặp nhau, vậy mà cô dám tự chủ trương gọi nhiều món như vậy, chỉ sợ rằng căn bản là không muốn đến xem mắt."
Chu Dương lạnh lùng nói, đôi mắt sắc bén như dao hướng đến người Tiểu Tịnh.
“Hừ, không có tiền còn làm bộ làm tịch. Bây giờ muốn quỵt tiền, đừng hòng!"
Tiểu Tịnh cuối cùng lộ ra bộ mặt thật, cũng không thèm quan tâm tình cảnh hiện tại, hướng về phía Chu Dương và Ngưu Xuyên mắng.
Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra và gọi điện.
"Hai người đợi đó cho tôi, hôm nay nếu không trả tiền, các người đừng hòng đi ra ngoài."
Tiếng động ở đây hơi lớn, mọi người trong khách sạn Huy Hoàng cũng đã chú ý thấy tình hình bên này.
“Mấy vị, nếu mấy vị có mâu thuẫn thì vui lòng đổi sang nơi khác để giải quyết, đừng làm phiền những vị khách khác."
Người phục vụ cũng là một người điềm tĩnh. Thay vì trực tiếp kêu gọi bảo vệ lôi bọn Chu Dương ra ngoài, anh ta lại đưa họ đến phòng chờ của khách sạn.
“Anh Dương, thế này không ổn cho lắm, anh..."
Ngưu Xuyên lúc này có chút bất lực.
Một bên là anh em tốt Chu Dương, một bên là đối tượng hôm nay xem mặt.
Giúp đỡ bên nào, đối với bên còn lại, dường như cũng là điều không tốt.
"Xuyên Tử, lẽ nào cậu vẫn không nhìn ra à? Bọn họ hoàn toàn không có ý muốn xem mặt với cậu, bọn họ chỉ muốn lừa gạt mà thôi, mà cậu chính là đối tượng bị bọn họ chọn."
Chu Dương nóng nảy đánh nhẹ vào ót của Ngưu Xuyên.
Lúc trước Chu Dương cũng không được như ý, đối mặt với hoàn cảnh của Ngưu Xuyên, anh không có cách nào giúp đỡ.
Nhưng bây giờ, anh đã thay đổi, cũng có thể dễ dàng giải quyết tình huống của Ngưu Xuyên, vì vậy Chu Dương không hi vọng Ngưu Xuyên vẫn bị đối xử lạnh nhạt, thậm chí là bị lừa gạt như trước.
"Nhưng cô ấy là do đồng hương em giới thiệu, làm sao đồng hương em lại lừa dối em được?
Khi Ngưu Xuyên còn đang rối bời, điện thoại của cậu ta đột nhiên reo lên.
“Alo...."
Ngưu Xuyên im lặng trả lời điện thoại, nhưng khuôn mặt cậu ngày càng khó coi.
“Làm sao vậy?"
Chu Dương cảm thấy có chuyện không ổn, liền hỏi.
“Là người đồng hương em gọi, hắn ta nói rằng không thể chọc giận người đứng sau hai cô gái đó, muốn em tính tiền và đền cho họ mười ngàn."
Khi Ngưu Xuyên nói điều này, giọng nói có chút run rẩy.
Chu Dương bây giờ hoàn toàn hiểu ra đám người này toàn là bọn lừa đảo.
Mục tiêu của bọn họ chính là lừa mười ngàn của Ngưu Xuyên.
Còn về cái người gọi là đồng hương đó, tình nghĩa làng xóm chắc là đã quên từ lâu rồi.
“Hừ, bây giờ mới biết sợ? Không phải lúc nãy rất khoa trương sao?"
Tiểu Tịnh thấy Ngưu Xuyên và Chu Dương không nói chuyện, nghĩ rằng họ sợ nên lập tức cười khẩy.
“Xuyên Tử, bây giờ cậu nên hiểu rõ rồi."
Chu Dương lấy tay vỗ nhẹ vào vai của Ngưu Xuyên, trầm giọng an ủi.
“Anh Dương, em nên làm gì bây giờ?"
Ngưu Xuyên ngước đầu lên, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
Cậu ta không thể nghĩ ra, rõ ràng là đồng hương giới thiệu xem mắt, tại sao lại trở thành như thế này.
“Yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể đụng vào cậu!"
Chu Dương lạnh nhạt nói, ánh mắt lập tức nhìn thẳng vào Tiểu Tịnh.
“Tôi thật muốn biết, mấy người sao lại đặt mục tiêu lên người Xuyên Tử."
"Anh đang nói về cái gì? Tôi hoàn toàn nghe không hiểu, nhanh trả tiền đi, nếu không, ngay cả ở nơi này, đại ca tôi sẽ không tha cho anh đâu!"
Một chút hoảng loạn lóe lên trong mắt Tiểu Tịnh, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh xuống.
“Tiểu Tịnh? Tiểu Tịnh đang ở đâu?"
Một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên.
Chu Dương sắc mặt không thay đổi, nhưng vẻ mặt Tiểu Tịnh lại rất vui mừng.
“Em đang ở đây, đại ca."
Tiểu Tịnh hét về phía bên ngoài phòng nghỉ.
Chỉ chốc lát, một tên tóc vàng trông như con báo đốm cùng với bảy tám người đi đến đây.
“Tiểu Tử, là cậu bắt nạt em gái tôi?"
Ngay khi tên tóc vàng bước vào, hắn ngang ngược chỉ vào Chu Dương, khuôn mặt hung ác hỏi.
“Đến nhanh như vậy, xem ra đã có chuẩn bị từ trước, cảnh lừa đảo các người làm hơi lớn rồi đó."
Chu Dương không trả lời, nhưng lạnh lùng nhìn tên tóc vàng, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Tại lúc này, cho dù Ngưu Xuyên phản ứng chậm thế nào, cậu ta cũng hiểu ra rồi.
“Các người lừa tôi, Vương Đại Hổ đâu?"
Vương Đại Hổ chính là người đồng hương của Ngưu Xuyên, là do hắn ta giới thiệu lần xem mắt này.
“Hừ hừ, Vương Đại Hổ nợ tôi năm ngàn, nói cậu sẽ đưa ra mười ngàn, bây giờ có thể lấy tiền ra rồi."
Tên tóc vàng lạnh giọng hừ một tiếng, một chân đạp lên ghế, đẩy về phía cửa phòng chờ để ngăn Chu Dương và Ngưu Xuyên đạp cửa trốn thoát.
“Tôi có tiền, nhưng không biết làm sao đưa cho cậu."
Chu Dương lạnh lùng nói, lúc này cũng đã bình tĩnh lại rồi, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
“Tôi chỉ muốn tiền mặt!"
“Được, tôi có tiền, mà còn có rất nhiều tiền, nhưng tôi chỉ sợ cậu không có mạng để lấy."
Tác giả :
Tình Văn