Chàng Rể Chiến Thần
Chương 212: Em đồng ý không?
Lúc này hai người hoàn toàn không kìm lòng được.
Nhảy bunjee, di chuyển tới lui trong không trung, phạm vi ngày càng nhỏ, mãi đến khi chân hai người chạm xuống đất, bọn họ mới lấy lại tinh thần.
“Cảnh này thật sự quá đẹp! Hâm mộ quá!"
“Chồng, tự nhiên em cũng muốn đi nhảy bunjee, nhảy đôi với anh!"
“Tình yêu giữa bọn họ chắc chắn rất sâu đậm mới có thể làm được chuyện như thế nhỉ?"
…
Xung quanh đầy người vây xem, ai cũng nhìn hai người với vẻ cực kỳ hâm mộ.
Nhưng cách quá xa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai người ôm hôn nhau, chứ không thấy rõ vẻ ngoài của hai người.
Lấy lại tinh thần từ trong sự thâm tình khi nãy, Tần Nhã e thẹn, mặt đỏ, tai cũng đỏ.
“Em dùng son hiệu gì vậy?"
Dương Chấn đột nhiên hỏi.
“Hả?"
Tần Nhã vô cùng ngạc nhiên.
“Chà chà!"
Cô còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy Dương Chấn bĩu môi, hưởng thụ nói: “Hương vị của son môi hiệu này thật không tệ, rất ngọt!"
Anh vừa câu nói này, Tần Nhã lập tức hiểu ra, mặt lại đỏ lên lần nữa.
“Dương Chấn!"
Tần Nhã nổi giận.
“Ha ha!"
Dương Chấn cười lớn một tiếng, nắm tay Tần Nhã rời đi, đây chắc chắn là một ngày rất tốt đẹp.
Đối với Dương Chấn, đây là một ngày đáng để kỷ niệm, nụ hôn này nhanh chóng làm ấm lên tình cảm giữa hai người.
Tần Nhã cũng thấy đáng để kỷ niệm, cô chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên cảm nhận được hương vị của tình yêu.
Hai người ở công viên trò chơi Châu Thành cả buổi chiều, khắp nơi đều từng giữ lại tiếng cười của bọn họ.
Từ đầu đến cuối, Dương Chấn đều nắm chặt tay Tần Nhã, sợ lạc mất cô.
Mãi đến hoàng hôn mặt trời lặn, hai người mới rời khỏi công viên trò chơi.
“Anh ơi, chị này là bạn gái anh sao? Chị ấy đẹp quá! Chị gái đẹp như vậy, anh không định mua một cành hoa tặng cho chị ấy sao? Hoa của em rất rẻ, một cành chỉ ba mươi nghìn thôi."
Mới ra khỏi công viên trò chơi, một cô gái nhỏ khoảng bảy tám tuổi cầm giỏ hoa trong tay đi tới, trong giỏ có hơn trăm cành hoa, những cành hoa được bó riêng.
Lúc này, cô bé chớp đôi mắt to, cười híp mắt nói với Dương Chấn.
Dương Chấn và Tần Nhã đều tỏ vẻ ngạc nhiên, trẻ con bây giờ đều giỏi ăn nói như vậy sao?
Thấy bé gái ăn mặc hết sức bình thường, cách đó còn có một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt chất phác, cũng cầm một giỏ hoa hồng, đang chào bán ở xung quanh.
“Chắc em mới bảy tám tuổi thôi đúng không? Vẫn còn nhỏ, sao lại ra ngoài kiếm tiền thế này?"
Dương Chấn dịu dàng hỏi.
Bé gái rất giỏi ăn nói, nở nụ cười ngây thơ: “Em đã tám tuổi rồi, không còn nhỏ nữa! Một mình mẹ nuôi em còn phải nuôi sống gia đình rất vất vả, hôm nay được nghỉ, em làm bài tập xong nên ra ngoài với mẹ, bán hoa giúp mẹ."
Câu nói đứa bé nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà là thế này sao?
Dương Chấn đột nhiên nhớ đến tháng ngày một mình Tần Nhã nuôi Tiếu Tiếu, chắc hẳn cũng vất vả lắm!
Dù bé gái chỉ tám tuổi, nhưng cũng hiểu chuyện hơn trẻ con của gia đình bình thường nhiều.
“Chỗ em có tổng cộng bao nhiêu đóa hoa hồng?" Dương Chấn hỏi.
“Anh trai, vừa khéo còn một trăm đóa ạ!" Bé gái cười trả lời.
Dương Chấn cười, lấy một xấp tiền ra, đếm ba triệu sáu đưa cho bé gái.
“Anh mua hết hoa của em, sáu trăm nghìn còn lại xem như mua giỏ hoa của em, không có vấn đề gì chứ?" Dương Chấn cười nói.
Cô bé nghe Dương Chấn nói mua hết lập tức vô cùng vui vẻ, vội nói: “Cảm ơn anh trai, chúc anh trai và chị gái trăm năm hòa thuận, hạnh phúc lâu dài!"
Nói xong, cô bé trả sáu trăm nghìn lại cho Dương Chấn, nở nụ cười rạng rỡ: “Anh trai, anh mua một lần nhiều hoa như vậy, giỏ hoa này cũng không đáng tiền, coi như em tặng anh."
“Vì không làm tổn thương lòng tự trọng của bé gái, Dương Chấn cất tiền đi, cười nhận lấy giỏ hoa.
Sau đó, anh lấy một cành hoa hồng từ bên trong ra, tặng cho cô bé: “Cành hoa này anh trai tặng em, hy vọng em có thể mãi mãi nhớ rằng, trên đời này, ai cũng là có một không hai, dù gặp phải khó khăn gì, em mãi mãi vẫn là tốt nhất, mãi mãi là niềm tự hào của mẹ em!"
Nói xong, Dương Chấn đứng dậy, dắt Tần Nhã rời đi.
Mắt bé gái ươn ướt, đưa mắt nhìn bóng lưng của Dương Chấn và Tần Nhã đến khi hoàn toàn biến mất trong đám người, cô bé mới lặng lẽ nói: “Cảm ơn anh trai!"
“Không ngờ anh biết nói chuyện thế đấy, nhìn con bé cảm động kìa!"
Tần Nhã tươi cười quay đầu nhìn sườn mặt của Dương Chấn, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, lại nhìn giỏ hoa hồng trong tay Dương Chấn, kiêu ngạo nói: “Hoa của anh là muốn tặng cho người đẹp nào đấy?"
Khi nãy sau khi mua chín mươi chín đóa hoa hồng, Dương Chấn vẫn luôn tự cầm, cũng không có ý tặng cho Tần Nhã.
Cuối cùng Tần Nhã không nhịn được hỏi anh.
Dương Chấn cười thầm, cuối cùng em vẫn hết kiên nhẫn rồi hả?
“Em đoán xem!"
Dương Chấn cưới híp mắt đáp.
Tần Nhã liếc anh, vẻ mặt kiêu ngạo: “Em không đoán!"
Dương Chấn chỉ cười chứ không nói gì, nắm tay Tần Nhã đi về phía trước.
“Dương Chấn, anh mau xem kìa!"
Tần Nhã đột nhiên chỉ về một phía, vui vẻ nói.
Lúc này có một đôi vợ chồng già tóc bạc trắng đang tay trong tay, bước chậm trước mắt bọn họ.
Tần Nhã hâm mộ nói: “Em cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời này là già rồi, còn có thể nắm tay đời bạn già tản bộ, đây mới là tình yêu vĩnh hằng!"
Dương Chấn cười, đi về phía đôi vợ chồng kia, sau đó đưa giỏ hoa hồng cho ông lão: “Ông, hoa này tặng ông!"
Ông lão cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó vội vàng nói cảm ơn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của hai vị chứa đựng nụ cười hạnh phúc.
Tần Nhã vốn cho rằng Dương Chấn sẽ tặng giỏ hoa hồng kia cho mình, đến lúc này, cô mới biết mình nghĩ nhiều rồi.
Đột nhiên thấy hơi mất mát, nhưng khi thấy ông lão tặng hoa cho bà lão, trên mặt bọn họ là nụ cười hạnh phúc, cô lại cảm thấy rất có ý nghĩa.
“Đi thôi!"
Sau khi tặng hoa xong, Dương Chấn cười, lại nắm tay Tần Nhã tiếp tục đi về phía trước.
“Anh muốn dẫn em đi đâu?"
Tần Nhã thấy hướng Dương Chấn dẫn mình đi không phải bãi đỗ xe thì khó hiểu hỏi.
“Đợi lát nữa em sẽ biết!" Dương Chấn cười nói.
Tần Nhã lườm anh một cái, lúc trước khi Dương Chấn nói muốn dẫn cô bay cũng nói câu này, bây giờ lại nói nữa.
Mãi đến khi Dương Chấn dẫn cô vào trung tâm thương mại Vạn Phong, Tần Nhã càng nghi ngờ hơn, nhưng Dương Chấn không nói, cô cũng không hỏi.
Trung tâm thương mại Vạn Phong nằm ở phía đối diện công viên trò chơi Châu Thành, đi bộ khoảng hai trăm mét là đến.
Lúc này, trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng, dòng người tấp nập, rất nhiều người đều lấy điện thoại ra quay chụp cảnh trên nóc đại sảnh.
Trên nóc đại sảnh là vô số bong bóng màu hồng tập trung thành một “trái tim" lớn.
“Thật đẹp quá!"
Tần Nhã ngẩng đầu nhìn trái tim lớn, hâm mộ nói: “Đừng nói nơi này là nơi tỏ tình nhé?"
“Có lẽ thế!"
Dương Chấn cong môi.
Dứt lời, anh nắm tay Tần Nhã, đi đến giữa đại sảnh.
“Anh muốn làm gì?"
Tần Nhã lập tức hoảng hốt, vội vàng hỏi.
Vì trong đại sảnh không có một ai, mọi người đều đứng xung quanh quan sát.
Nhưng kỳ lạ là nhân viên bảo vệ xung quanh không hề ngăn Dương Chấn lại.
Dù Tần Minh ngạc nhiên, nhưng cũng nhận ra có chuyện gì, nghĩ đến khả năng nào đó, tim cô đập thình thịch.
Lúc này, hai người đã đi tới giữa đại sảnh, cùng lúc đó, một khúc piano du dương vang lên, là bài “For Alice" của Beethoven.
Vô số ánh mắt cùng nhìn về phía trung tâm, nhìn hai người nổi bật nhất kia.
Một nhân viên đột nhiên đi tới, cẩn thận mở hộp trang sức ra, bên trong để một chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng màu hồng.
Đây là chiếc nhẫn kim cương ngôi sao hồng lúc Dương Chấn tỏ tình Tần Nhã lần đầu tiên kia, là anh bỏ ra một nghìn năm trăm tỷ mua được từ một sàn đấu giá.
“Tiểu Nhã, lần trước, em không đồng ý với anh."
Dương Chấn nở nụ cười cưng chiều.
“Phịch!"
Nói hết câu, anh đột nhiên quỳ một chân xuống đất, tay cầm chiếc nhẫn kim cương ngôi sao hồng kia, nhìn Tần Nhã bằng vẻ mặt thâm tình: “Vợ, lần này, em có đồng ý lấy anh không?"
Nhảy bunjee, di chuyển tới lui trong không trung, phạm vi ngày càng nhỏ, mãi đến khi chân hai người chạm xuống đất, bọn họ mới lấy lại tinh thần.
“Cảnh này thật sự quá đẹp! Hâm mộ quá!"
“Chồng, tự nhiên em cũng muốn đi nhảy bunjee, nhảy đôi với anh!"
“Tình yêu giữa bọn họ chắc chắn rất sâu đậm mới có thể làm được chuyện như thế nhỉ?"
…
Xung quanh đầy người vây xem, ai cũng nhìn hai người với vẻ cực kỳ hâm mộ.
Nhưng cách quá xa, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai người ôm hôn nhau, chứ không thấy rõ vẻ ngoài của hai người.
Lấy lại tinh thần từ trong sự thâm tình khi nãy, Tần Nhã e thẹn, mặt đỏ, tai cũng đỏ.
“Em dùng son hiệu gì vậy?"
Dương Chấn đột nhiên hỏi.
“Hả?"
Tần Nhã vô cùng ngạc nhiên.
“Chà chà!"
Cô còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy Dương Chấn bĩu môi, hưởng thụ nói: “Hương vị của son môi hiệu này thật không tệ, rất ngọt!"
Anh vừa câu nói này, Tần Nhã lập tức hiểu ra, mặt lại đỏ lên lần nữa.
“Dương Chấn!"
Tần Nhã nổi giận.
“Ha ha!"
Dương Chấn cười lớn một tiếng, nắm tay Tần Nhã rời đi, đây chắc chắn là một ngày rất tốt đẹp.
Đối với Dương Chấn, đây là một ngày đáng để kỷ niệm, nụ hôn này nhanh chóng làm ấm lên tình cảm giữa hai người.
Tần Nhã cũng thấy đáng để kỷ niệm, cô chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên cảm nhận được hương vị của tình yêu.
Hai người ở công viên trò chơi Châu Thành cả buổi chiều, khắp nơi đều từng giữ lại tiếng cười của bọn họ.
Từ đầu đến cuối, Dương Chấn đều nắm chặt tay Tần Nhã, sợ lạc mất cô.
Mãi đến hoàng hôn mặt trời lặn, hai người mới rời khỏi công viên trò chơi.
“Anh ơi, chị này là bạn gái anh sao? Chị ấy đẹp quá! Chị gái đẹp như vậy, anh không định mua một cành hoa tặng cho chị ấy sao? Hoa của em rất rẻ, một cành chỉ ba mươi nghìn thôi."
Mới ra khỏi công viên trò chơi, một cô gái nhỏ khoảng bảy tám tuổi cầm giỏ hoa trong tay đi tới, trong giỏ có hơn trăm cành hoa, những cành hoa được bó riêng.
Lúc này, cô bé chớp đôi mắt to, cười híp mắt nói với Dương Chấn.
Dương Chấn và Tần Nhã đều tỏ vẻ ngạc nhiên, trẻ con bây giờ đều giỏi ăn nói như vậy sao?
Thấy bé gái ăn mặc hết sức bình thường, cách đó còn có một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt chất phác, cũng cầm một giỏ hoa hồng, đang chào bán ở xung quanh.
“Chắc em mới bảy tám tuổi thôi đúng không? Vẫn còn nhỏ, sao lại ra ngoài kiếm tiền thế này?"
Dương Chấn dịu dàng hỏi.
Bé gái rất giỏi ăn nói, nở nụ cười ngây thơ: “Em đã tám tuổi rồi, không còn nhỏ nữa! Một mình mẹ nuôi em còn phải nuôi sống gia đình rất vất vả, hôm nay được nghỉ, em làm bài tập xong nên ra ngoài với mẹ, bán hoa giúp mẹ."
Câu nói đứa bé nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà là thế này sao?
Dương Chấn đột nhiên nhớ đến tháng ngày một mình Tần Nhã nuôi Tiếu Tiếu, chắc hẳn cũng vất vả lắm!
Dù bé gái chỉ tám tuổi, nhưng cũng hiểu chuyện hơn trẻ con của gia đình bình thường nhiều.
“Chỗ em có tổng cộng bao nhiêu đóa hoa hồng?" Dương Chấn hỏi.
“Anh trai, vừa khéo còn một trăm đóa ạ!" Bé gái cười trả lời.
Dương Chấn cười, lấy một xấp tiền ra, đếm ba triệu sáu đưa cho bé gái.
“Anh mua hết hoa của em, sáu trăm nghìn còn lại xem như mua giỏ hoa của em, không có vấn đề gì chứ?" Dương Chấn cười nói.
Cô bé nghe Dương Chấn nói mua hết lập tức vô cùng vui vẻ, vội nói: “Cảm ơn anh trai, chúc anh trai và chị gái trăm năm hòa thuận, hạnh phúc lâu dài!"
Nói xong, cô bé trả sáu trăm nghìn lại cho Dương Chấn, nở nụ cười rạng rỡ: “Anh trai, anh mua một lần nhiều hoa như vậy, giỏ hoa này cũng không đáng tiền, coi như em tặng anh."
“Vì không làm tổn thương lòng tự trọng của bé gái, Dương Chấn cất tiền đi, cười nhận lấy giỏ hoa.
Sau đó, anh lấy một cành hoa hồng từ bên trong ra, tặng cho cô bé: “Cành hoa này anh trai tặng em, hy vọng em có thể mãi mãi nhớ rằng, trên đời này, ai cũng là có một không hai, dù gặp phải khó khăn gì, em mãi mãi vẫn là tốt nhất, mãi mãi là niềm tự hào của mẹ em!"
Nói xong, Dương Chấn đứng dậy, dắt Tần Nhã rời đi.
Mắt bé gái ươn ướt, đưa mắt nhìn bóng lưng của Dương Chấn và Tần Nhã đến khi hoàn toàn biến mất trong đám người, cô bé mới lặng lẽ nói: “Cảm ơn anh trai!"
“Không ngờ anh biết nói chuyện thế đấy, nhìn con bé cảm động kìa!"
Tần Nhã tươi cười quay đầu nhìn sườn mặt của Dương Chấn, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, lại nhìn giỏ hoa hồng trong tay Dương Chấn, kiêu ngạo nói: “Hoa của anh là muốn tặng cho người đẹp nào đấy?"
Khi nãy sau khi mua chín mươi chín đóa hoa hồng, Dương Chấn vẫn luôn tự cầm, cũng không có ý tặng cho Tần Nhã.
Cuối cùng Tần Nhã không nhịn được hỏi anh.
Dương Chấn cười thầm, cuối cùng em vẫn hết kiên nhẫn rồi hả?
“Em đoán xem!"
Dương Chấn cưới híp mắt đáp.
Tần Nhã liếc anh, vẻ mặt kiêu ngạo: “Em không đoán!"
Dương Chấn chỉ cười chứ không nói gì, nắm tay Tần Nhã đi về phía trước.
“Dương Chấn, anh mau xem kìa!"
Tần Nhã đột nhiên chỉ về một phía, vui vẻ nói.
Lúc này có một đôi vợ chồng già tóc bạc trắng đang tay trong tay, bước chậm trước mắt bọn họ.
Tần Nhã hâm mộ nói: “Em cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời này là già rồi, còn có thể nắm tay đời bạn già tản bộ, đây mới là tình yêu vĩnh hằng!"
Dương Chấn cười, đi về phía đôi vợ chồng kia, sau đó đưa giỏ hoa hồng cho ông lão: “Ông, hoa này tặng ông!"
Ông lão cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó vội vàng nói cảm ơn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của hai vị chứa đựng nụ cười hạnh phúc.
Tần Nhã vốn cho rằng Dương Chấn sẽ tặng giỏ hoa hồng kia cho mình, đến lúc này, cô mới biết mình nghĩ nhiều rồi.
Đột nhiên thấy hơi mất mát, nhưng khi thấy ông lão tặng hoa cho bà lão, trên mặt bọn họ là nụ cười hạnh phúc, cô lại cảm thấy rất có ý nghĩa.
“Đi thôi!"
Sau khi tặng hoa xong, Dương Chấn cười, lại nắm tay Tần Nhã tiếp tục đi về phía trước.
“Anh muốn dẫn em đi đâu?"
Tần Nhã thấy hướng Dương Chấn dẫn mình đi không phải bãi đỗ xe thì khó hiểu hỏi.
“Đợi lát nữa em sẽ biết!" Dương Chấn cười nói.
Tần Nhã lườm anh một cái, lúc trước khi Dương Chấn nói muốn dẫn cô bay cũng nói câu này, bây giờ lại nói nữa.
Mãi đến khi Dương Chấn dẫn cô vào trung tâm thương mại Vạn Phong, Tần Nhã càng nghi ngờ hơn, nhưng Dương Chấn không nói, cô cũng không hỏi.
Trung tâm thương mại Vạn Phong nằm ở phía đối diện công viên trò chơi Châu Thành, đi bộ khoảng hai trăm mét là đến.
Lúc này, trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng, dòng người tấp nập, rất nhiều người đều lấy điện thoại ra quay chụp cảnh trên nóc đại sảnh.
Trên nóc đại sảnh là vô số bong bóng màu hồng tập trung thành một “trái tim" lớn.
“Thật đẹp quá!"
Tần Nhã ngẩng đầu nhìn trái tim lớn, hâm mộ nói: “Đừng nói nơi này là nơi tỏ tình nhé?"
“Có lẽ thế!"
Dương Chấn cong môi.
Dứt lời, anh nắm tay Tần Nhã, đi đến giữa đại sảnh.
“Anh muốn làm gì?"
Tần Nhã lập tức hoảng hốt, vội vàng hỏi.
Vì trong đại sảnh không có một ai, mọi người đều đứng xung quanh quan sát.
Nhưng kỳ lạ là nhân viên bảo vệ xung quanh không hề ngăn Dương Chấn lại.
Dù Tần Minh ngạc nhiên, nhưng cũng nhận ra có chuyện gì, nghĩ đến khả năng nào đó, tim cô đập thình thịch.
Lúc này, hai người đã đi tới giữa đại sảnh, cùng lúc đó, một khúc piano du dương vang lên, là bài “For Alice" của Beethoven.
Vô số ánh mắt cùng nhìn về phía trung tâm, nhìn hai người nổi bật nhất kia.
Một nhân viên đột nhiên đi tới, cẩn thận mở hộp trang sức ra, bên trong để một chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng màu hồng.
Đây là chiếc nhẫn kim cương ngôi sao hồng lúc Dương Chấn tỏ tình Tần Nhã lần đầu tiên kia, là anh bỏ ra một nghìn năm trăm tỷ mua được từ một sàn đấu giá.
“Tiểu Nhã, lần trước, em không đồng ý với anh."
Dương Chấn nở nụ cười cưng chiều.
“Phịch!"
Nói hết câu, anh đột nhiên quỳ một chân xuống đất, tay cầm chiếc nhẫn kim cương ngôi sao hồng kia, nhìn Tần Nhã bằng vẻ mặt thâm tình: “Vợ, lần này, em có đồng ý lấy anh không?"
Tác giả :
Tiếu Ngạo Dư Sinh