Chàng Rể Chiến Thần
Chương 209: Tôi thất lễ rồi
Hàn Phỉ Phỉ vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ!
Nhất là Trần Anh Hào, nếu như không phải mấy tên bảo vệ đã đi về phía anh ta, thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi hay không.
Anh ta đường đường là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, lại bị trục xuất trước mặt mọi người?
Quan trọng là, còn ở Châu Thành, sân nhà của anh ta.
Nhưng người đuổi anh ta lại là cô cả nhà họ Hàn, anh ta vốn không dám phản kháng.
“Cô Hàn, cô không thể đuổi chúng tôi! Anh Hào chính là gia chủ tương lai của nhà họ Trần!"
Trịnh Mỹ Linh ngớ ra một lát, sau đó vội vàng lớn tiếng nói với Hàn Phỉ Phỉ.
Hàn Phỉ Phỉ hừ lạnh: “Chỉ là nhà họ Trần, Hàn Phỉ Phỉ tôi còn chưa đặt vào mắt đâu, đừng nói chỉ là một cậu ấm của nhà họ Trần, coi như gia chủ nhà họ Trần ở chỗ này, tôi bảo ông ta cút ra ngoài, ông ta dám không cút sao?"
Lúc này Hàn Phỉ Phỉ vô cùng ngang ngược.
Thoạt nhìn chỉ hai mươi tuổi, nhưng khí thế lại mạnh mẽ như vậy, cho dù là một số quyền quý của Châu Thành cũng không sánh bằng.
Sắc mặt Trần Anh Hào đã khó coi đến cùng cực.
“Cô Hàn…"
Trịnh Mỹ Linh còn muốn bước lên tiếp tục tranh luận, bỗng nhiên Trần Anh Hào quát lớn: “Im miệng!"
Trịnh Mỹ Linh giật mình sợ hãi, vội vàng ngậm miệng, trong lòng khiếp sợ nhìn Trần Anh Hào.
Đối với cô ta mà nói, Trần Anh Hào còn quan trọng hơn Hàn Phỉ Phỉ, dù sao nhà họ Trịnh cũng ở Châu Thành, rất nhiều chuyện đều phải nhìn sắc mặt nhà họ Trần, nếu như thật sự chọc giận Trần Anh Hào, liên lụy không chỉ cô ta, mà là toàn bộ nhà họ Trịnh.
“Cô Hàn, tạm biệt!"
Dù Trần Anh Hào bị trục xuất, cũng không muốn chật vật rời đi, trái lại nói lời tạm biệt với người đuổi anh ta là Hàn Phỉ Phỉ, sau đó mới rời khỏi.
Khi sắp đi, nét mặt Trịnh Mỹ Linh tràn đầy ác độc trừng mắt lườm Dương Chấn.
Dưới cái nhìn của cô ta, tất cả những chuyện này đều do Dương Chấn, nếu như không phải Dương Chấn, sao cô ta và Trần Anh Hào lại bị đuổi ra ngoài trước mặt mọi người chứ?
Toàn bộ quá trình Dương Chấn đều không có biểu cảm gì, bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, phảng phất như tất cả đều không liên quan gì đến anh.
“Ruồi nhặng đã đuổi đi, bây giờ anh cũng nên cho tôi một lời giải thích rồi?"
Hàn Phỉ Phỉ chợt nhìn về phía Dương Chấn nói.
Rất nhiều người chuyển mắt nhìn sang Dương Chấn, đều tràn đầy vẻ thông cảm.
Như bọn họ nghĩ, Trần Anh Hào chỉ yêu cầu kiểm tra thư mời của Dương Chấn đã chọc giận Hàn Phỉ Phỉ, đồng thời bị đuổi ra khỏi triển lãm đồ cổ, còn Dương Chấn thì nói ngọc Như Ý kia là giả ở trước mặt mọi người, chỉ sợ kết quả sẽ còn thảm hại hơn.
Nhưng cũng có rất nhiều người ôm mục đích xem trò vui, muốn nhìn xem Hàn Phỉ Phỉ sẽ đối phó với Dương Chấn như thế nào.
Ánh mắt Dương Chấn rơi vào ngọc Như Ý bên trong tủ pha lê, bỗng nhiên lên tiếng: “Đây là một miếng ngọc cổ màu ố, chỉ có đồ ngọc có tuổi đời xa xưa mới sẽ hình thành màu ố tự nhiên, nhưng miếng ngọc Như Ý này, ngọc là thật, màu ố lại là giả!"
“Ngọc là thật, màu ố là giả? Có ý gì?"
Hàn Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi, giống như một học sinh khiêm tốn đặt câu hỏi.
Những người khác đều kinh ngạc, cô gái mới trục xuất Trần Anh Hào vừa rồi, so với cô gái lúc này, quả thật tưởng như hai người.
Thậm chí trong đầu rất nhiều người còn nghi ngờ, chẳng lẽ hai người này đã quen biết nhau từ sớm rồi?
“Mặc dù ngọc là thật, nhưng phẩm chất lại không được tốt lắm."
Dương Chấn cũng không để ý thay đổi trên mặt mọi người, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào miếng ngọc Như Ý ửng đỏ kia, tiếp tục nói: “Ngọc cổ làm giả màu ố, trên cơ bản đều dùng ngọc có phẩm chất khá kém, bởi vì phẩm chất không tinh khiết, màu sắc sẽ không đúng, vì vậy đường vân đặc biệt thô ráp, độ lộng lẫy cũng nhạt nhòa hơn.
“Miếng ngọc Như Ý này cũng giống như vậy, cô nhìn màu sắc của nó, không đúng chút nào, độ lộng lẫy cũng vô cùng nhạt nhòa, bởi vì bản thân đã là một miếng ngọc cổ, màu ố cũng là do người xưa làm ra, vì vậy rất khó phân biệt. Loại ngọc cổ được tạo màu nhân tạo trước khi khai quật này, quả thật vô cùng hiếm."
Nghe thấy lời Dương Chấn, Hàn Phỉ Phỉ đi đến trước tủ trưng bày bằng pha lê, nghiêm túc nhìn chằm chằm miếng ngọc Như Ý kia.
“Dường như màu sắc thật sự không được đúng lắm, độ lộng lẫy cũng vô cùng nhạt nhòa!"
Hàn Phỉ Phỉ hơi kinh ngạc, khi quay lại nhìn Dương Chấn, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần ngạc nhiên.
“Chỉ dựa vào màu sắc đã nói màu ố của nó là giả, cũng quyết đoán quá rồi?"
Sau đó Hàn Phỉ Phỉ lại nói tiếp, trong ánh mắt mang theo gian xảo.
“Ngọc có màu ố tự nhiên, màu sắc phân bố theo từng cấp độ, nói cách khác, bên trong cũng có màu ố, nhưng ngọc có màu ố giả, chỉ bề ngoài có màu sắc."
Dương Chấn nhàn nhạt cười, lại nói tiếp: “Trừ cái đó ra, ngọc có màu ố giả, nếu như là ố đỏ hoặc ố xanh đồng, dùng bông cồn là có thể lau sạch, ngọc Như Ý này chính là ố đỏ, nếu như cô Hàn không tin, có thể thử một lần!"
Hàn Phỉ Phỉ không chút do dự, sai bảo người đàn ông trung niên đi giày da mặc Âu phục bên cạnh: “Lấy ít bông cồn đến!"
“Vâng, cô Hàn!"
Người đàn ông trung niên vội vàng đi thu xếp.
Người xung quanh đều tỏ vẻ tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc có phải bị Dương Chấn đoán trúng rồi hay không.
Hàn Phỉ Phỉ vui vẻ nhìn Dương Chấn: “Không ngờ anh rất hiểu về ngọc cổ! Không bằng, sau này đi theo cô chủ tôi? Tôi đảm bảo đời này anh không lo áo cơm!"
Cô ta vừa nói lời này xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dương Chấn không những không bị đuổi ra, trái lại còn được Hàn Phỉ Phỉ nhìn trúng.
Dương Chấn cười nhạt: “Đừng nói là cô, cho dù nhà họ Hàn cũng không có tư cách bảo tôi làm gì!"
Anh nói câu này dọa mọi người sợ ngây ra.
Ngay trước mặt người nhà họ Hàn, nói nhà họ Hàn không có tư cách để anh đi theo, quả thật quá kiêu căng rồi!
Cho dù anh thật sự am hiểu ngọc cổ, cũng không nên kiêu căng trước mặt người nhà họ Hàn?
Nhưng dù vậy, Hàn Phỉ Phỉ lại không hề tức giận, chỉ cười híp mắt nhìn Dương Chấn: “Kiêu căng hơn tôi tưởng tượng nhiều!"
Dương Chấn kỳ lạ liếc nhìn người phụ nữ này, sao cảm giác như cô ta biết mình vậy?
Đúng lúc này, một nhân viên công tác mua rượu cồn đến.
“Làm như lời anh ta vừa nói, dùng rượu cồn lau ngọc Như Ý này!"
Hàn Phỉ Phỉ nói với người kia.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều chạy đến vây xem.
Nhân viên công tác cẩn thận từng li từng tí mang ngọc Như Ý ra, lấy rượu cồn lau.
Lúc mới bắt đầu, không hề có phản ứng gì, nhưng khi lau bằng rượu cồn đến lần thứ ba, cuối cùng ngọc Như Ý đã thay đổi.
“Thật sự có thay đổi!" Chợt có người hoảng sợ nói.
Chỉ thấy màu ửng đỏ ở tầng ngoài bắt đầu nhạt hơn vừa rồi rất nhiều.
Sắc mặt Hàn Phỉ Phỉ cũng vô cùng khó coi, sai bảo: “Lau tiếp cho tôi!"
Ngay sau đó, lại dùng liên tiếp bảy tám miếng bông cồn, sau mỗi một lần lau, màu đỏ bên ngoài ngọc Như Ý đều nhạt hơn rất nhiều.
Tiếp tục lau thêm một lát nữa, ngọc Như Ý vốn dĩ màu đỏ ửng, vậy mà thật sự biến thành một miếng ngọc Như Ý màu trắng bình thường.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới hoàn hồn, vậy mà thật sự bị Dương Chấn nói trún, màu ố trên miếng ngọc Như Ý này là giả!
Ánh mắt mọi người nhìn Dương Chấn cũng không giống lúc trước nữa, không ai dám khinh thường anh.
Tần Nhã vẫn luôn căng thẳng lo lắng cho Dương Chấn, cuối cùng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Hàn, bây giờ cần tôi nói xin lỗi không?"
Dương Chấn cười híp mắt nhìn Hàn Phỉ Phỉ.
“Ngài Dương, xin lỗi, vừa rồi là tôi thất lễ!"
Ngay trong lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hàn Phỉ Phỉ vừa rồi còn ra vẻ tiểu thư, vậy mà bây giờ cúi đầu chín mươi độ xin lỗi Dương Chấn.
Nhất là Trần Anh Hào, nếu như không phải mấy tên bảo vệ đã đi về phía anh ta, thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi hay không.
Anh ta đường đường là người thừa kế tương lai của nhà họ Trần, lại bị trục xuất trước mặt mọi người?
Quan trọng là, còn ở Châu Thành, sân nhà của anh ta.
Nhưng người đuổi anh ta lại là cô cả nhà họ Hàn, anh ta vốn không dám phản kháng.
“Cô Hàn, cô không thể đuổi chúng tôi! Anh Hào chính là gia chủ tương lai của nhà họ Trần!"
Trịnh Mỹ Linh ngớ ra một lát, sau đó vội vàng lớn tiếng nói với Hàn Phỉ Phỉ.
Hàn Phỉ Phỉ hừ lạnh: “Chỉ là nhà họ Trần, Hàn Phỉ Phỉ tôi còn chưa đặt vào mắt đâu, đừng nói chỉ là một cậu ấm của nhà họ Trần, coi như gia chủ nhà họ Trần ở chỗ này, tôi bảo ông ta cút ra ngoài, ông ta dám không cút sao?"
Lúc này Hàn Phỉ Phỉ vô cùng ngang ngược.
Thoạt nhìn chỉ hai mươi tuổi, nhưng khí thế lại mạnh mẽ như vậy, cho dù là một số quyền quý của Châu Thành cũng không sánh bằng.
Sắc mặt Trần Anh Hào đã khó coi đến cùng cực.
“Cô Hàn…"
Trịnh Mỹ Linh còn muốn bước lên tiếp tục tranh luận, bỗng nhiên Trần Anh Hào quát lớn: “Im miệng!"
Trịnh Mỹ Linh giật mình sợ hãi, vội vàng ngậm miệng, trong lòng khiếp sợ nhìn Trần Anh Hào.
Đối với cô ta mà nói, Trần Anh Hào còn quan trọng hơn Hàn Phỉ Phỉ, dù sao nhà họ Trịnh cũng ở Châu Thành, rất nhiều chuyện đều phải nhìn sắc mặt nhà họ Trần, nếu như thật sự chọc giận Trần Anh Hào, liên lụy không chỉ cô ta, mà là toàn bộ nhà họ Trịnh.
“Cô Hàn, tạm biệt!"
Dù Trần Anh Hào bị trục xuất, cũng không muốn chật vật rời đi, trái lại nói lời tạm biệt với người đuổi anh ta là Hàn Phỉ Phỉ, sau đó mới rời khỏi.
Khi sắp đi, nét mặt Trịnh Mỹ Linh tràn đầy ác độc trừng mắt lườm Dương Chấn.
Dưới cái nhìn của cô ta, tất cả những chuyện này đều do Dương Chấn, nếu như không phải Dương Chấn, sao cô ta và Trần Anh Hào lại bị đuổi ra ngoài trước mặt mọi người chứ?
Toàn bộ quá trình Dương Chấn đều không có biểu cảm gì, bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, phảng phất như tất cả đều không liên quan gì đến anh.
“Ruồi nhặng đã đuổi đi, bây giờ anh cũng nên cho tôi một lời giải thích rồi?"
Hàn Phỉ Phỉ chợt nhìn về phía Dương Chấn nói.
Rất nhiều người chuyển mắt nhìn sang Dương Chấn, đều tràn đầy vẻ thông cảm.
Như bọn họ nghĩ, Trần Anh Hào chỉ yêu cầu kiểm tra thư mời của Dương Chấn đã chọc giận Hàn Phỉ Phỉ, đồng thời bị đuổi ra khỏi triển lãm đồ cổ, còn Dương Chấn thì nói ngọc Như Ý kia là giả ở trước mặt mọi người, chỉ sợ kết quả sẽ còn thảm hại hơn.
Nhưng cũng có rất nhiều người ôm mục đích xem trò vui, muốn nhìn xem Hàn Phỉ Phỉ sẽ đối phó với Dương Chấn như thế nào.
Ánh mắt Dương Chấn rơi vào ngọc Như Ý bên trong tủ pha lê, bỗng nhiên lên tiếng: “Đây là một miếng ngọc cổ màu ố, chỉ có đồ ngọc có tuổi đời xa xưa mới sẽ hình thành màu ố tự nhiên, nhưng miếng ngọc Như Ý này, ngọc là thật, màu ố lại là giả!"
“Ngọc là thật, màu ố là giả? Có ý gì?"
Hàn Phỉ Phỉ nghi ngờ hỏi, giống như một học sinh khiêm tốn đặt câu hỏi.
Những người khác đều kinh ngạc, cô gái mới trục xuất Trần Anh Hào vừa rồi, so với cô gái lúc này, quả thật tưởng như hai người.
Thậm chí trong đầu rất nhiều người còn nghi ngờ, chẳng lẽ hai người này đã quen biết nhau từ sớm rồi?
“Mặc dù ngọc là thật, nhưng phẩm chất lại không được tốt lắm."
Dương Chấn cũng không để ý thay đổi trên mặt mọi người, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào miếng ngọc Như Ý ửng đỏ kia, tiếp tục nói: “Ngọc cổ làm giả màu ố, trên cơ bản đều dùng ngọc có phẩm chất khá kém, bởi vì phẩm chất không tinh khiết, màu sắc sẽ không đúng, vì vậy đường vân đặc biệt thô ráp, độ lộng lẫy cũng nhạt nhòa hơn.
“Miếng ngọc Như Ý này cũng giống như vậy, cô nhìn màu sắc của nó, không đúng chút nào, độ lộng lẫy cũng vô cùng nhạt nhòa, bởi vì bản thân đã là một miếng ngọc cổ, màu ố cũng là do người xưa làm ra, vì vậy rất khó phân biệt. Loại ngọc cổ được tạo màu nhân tạo trước khi khai quật này, quả thật vô cùng hiếm."
Nghe thấy lời Dương Chấn, Hàn Phỉ Phỉ đi đến trước tủ trưng bày bằng pha lê, nghiêm túc nhìn chằm chằm miếng ngọc Như Ý kia.
“Dường như màu sắc thật sự không được đúng lắm, độ lộng lẫy cũng vô cùng nhạt nhòa!"
Hàn Phỉ Phỉ hơi kinh ngạc, khi quay lại nhìn Dương Chấn, trong ánh mắt tăng thêm mấy phần ngạc nhiên.
“Chỉ dựa vào màu sắc đã nói màu ố của nó là giả, cũng quyết đoán quá rồi?"
Sau đó Hàn Phỉ Phỉ lại nói tiếp, trong ánh mắt mang theo gian xảo.
“Ngọc có màu ố tự nhiên, màu sắc phân bố theo từng cấp độ, nói cách khác, bên trong cũng có màu ố, nhưng ngọc có màu ố giả, chỉ bề ngoài có màu sắc."
Dương Chấn nhàn nhạt cười, lại nói tiếp: “Trừ cái đó ra, ngọc có màu ố giả, nếu như là ố đỏ hoặc ố xanh đồng, dùng bông cồn là có thể lau sạch, ngọc Như Ý này chính là ố đỏ, nếu như cô Hàn không tin, có thể thử một lần!"
Hàn Phỉ Phỉ không chút do dự, sai bảo người đàn ông trung niên đi giày da mặc Âu phục bên cạnh: “Lấy ít bông cồn đến!"
“Vâng, cô Hàn!"
Người đàn ông trung niên vội vàng đi thu xếp.
Người xung quanh đều tỏ vẻ tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc có phải bị Dương Chấn đoán trúng rồi hay không.
Hàn Phỉ Phỉ vui vẻ nhìn Dương Chấn: “Không ngờ anh rất hiểu về ngọc cổ! Không bằng, sau này đi theo cô chủ tôi? Tôi đảm bảo đời này anh không lo áo cơm!"
Cô ta vừa nói lời này xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dương Chấn không những không bị đuổi ra, trái lại còn được Hàn Phỉ Phỉ nhìn trúng.
Dương Chấn cười nhạt: “Đừng nói là cô, cho dù nhà họ Hàn cũng không có tư cách bảo tôi làm gì!"
Anh nói câu này dọa mọi người sợ ngây ra.
Ngay trước mặt người nhà họ Hàn, nói nhà họ Hàn không có tư cách để anh đi theo, quả thật quá kiêu căng rồi!
Cho dù anh thật sự am hiểu ngọc cổ, cũng không nên kiêu căng trước mặt người nhà họ Hàn?
Nhưng dù vậy, Hàn Phỉ Phỉ lại không hề tức giận, chỉ cười híp mắt nhìn Dương Chấn: “Kiêu căng hơn tôi tưởng tượng nhiều!"
Dương Chấn kỳ lạ liếc nhìn người phụ nữ này, sao cảm giác như cô ta biết mình vậy?
Đúng lúc này, một nhân viên công tác mua rượu cồn đến.
“Làm như lời anh ta vừa nói, dùng rượu cồn lau ngọc Như Ý này!"
Hàn Phỉ Phỉ nói với người kia.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều chạy đến vây xem.
Nhân viên công tác cẩn thận từng li từng tí mang ngọc Như Ý ra, lấy rượu cồn lau.
Lúc mới bắt đầu, không hề có phản ứng gì, nhưng khi lau bằng rượu cồn đến lần thứ ba, cuối cùng ngọc Như Ý đã thay đổi.
“Thật sự có thay đổi!" Chợt có người hoảng sợ nói.
Chỉ thấy màu ửng đỏ ở tầng ngoài bắt đầu nhạt hơn vừa rồi rất nhiều.
Sắc mặt Hàn Phỉ Phỉ cũng vô cùng khó coi, sai bảo: “Lau tiếp cho tôi!"
Ngay sau đó, lại dùng liên tiếp bảy tám miếng bông cồn, sau mỗi một lần lau, màu đỏ bên ngoài ngọc Như Ý đều nhạt hơn rất nhiều.
Tiếp tục lau thêm một lát nữa, ngọc Như Ý vốn dĩ màu đỏ ửng, vậy mà thật sự biến thành một miếng ngọc Như Ý màu trắng bình thường.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới hoàn hồn, vậy mà thật sự bị Dương Chấn nói trún, màu ố trên miếng ngọc Như Ý này là giả!
Ánh mắt mọi người nhìn Dương Chấn cũng không giống lúc trước nữa, không ai dám khinh thường anh.
Tần Nhã vẫn luôn căng thẳng lo lắng cho Dương Chấn, cuối cùng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Cô Hàn, bây giờ cần tôi nói xin lỗi không?"
Dương Chấn cười híp mắt nhìn Hàn Phỉ Phỉ.
“Ngài Dương, xin lỗi, vừa rồi là tôi thất lễ!"
Ngay trong lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hàn Phỉ Phỉ vừa rồi còn ra vẻ tiểu thư, vậy mà bây giờ cúi đầu chín mươi độ xin lỗi Dương Chấn.
Tác giả :
Tiếu Ngạo Dư Sinh