Chàng Rể Chiến Thần
Chương 208: Cô gái ngang ngược
Cô gái vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Cũng không phải là bởi vì cô ta muốn Dương Chấn xin lỗi, à chính là vì bốn chữ ‘nhà họ Hàn tôi’ mà cô ta thốt ra này.
Nói cách khác, cô gái này là người của nhà họ Hàn?
Nhưng cũng có người sau khi biết thân phận của cô gái thì lại cười trên nỗi đau của người khác, giống như Trịnh Mỹ Linh và Trần Anh Hào vậy.
“Giả chính là giả! Chẳng lẽ bởi vì đây là đồ cổ của nhà họ Hàn nên dù là giả cũng không cho người khác nói sao?"
Vừa mới bắt đầu, Dương Chấn vẫn còn mấy phần kiên nhẫn, nhưng cô gái lấy nhà họ Hàn ra dọa người, anh cũng hơi mất hứng rồi.
“Dương Chấn, anh bắt nạt một cô gái như vậy, có phải quá đáng lắm rồi không?"
Cô gái kia còn chưa lên tiếng, Trần Anh Hào là người đầu tiên không nhịn được, giương mắt lạnh lùng chất vấn Dương Chấn.
Dương Chấn thản nhiên quét mắt nhìn anh ta, không chút lưu tình nói: “Nếu như anh đến để nịnh bợ, vậy tốt nhất cút xa một chút, đừng mơ giẫm đạp tôi để đi nịnh bợ người khác, nếu như anh đến gây phiền phức cho tôi, vậy càng nên cút xa một chút, từ trước đến giờ tôi không lãng phí thời gian đấu võ mồm với đồ vô dụng."
“Anh! Anh nói cái gì?"
Trần Anh Hào tức giận không thôi, cho dù anh ta vẫn luôn tự xưng là con người lịch sự, bên ngoài đều luôn làm bộ làm tịch, nhưng lời nói lúc này của Dương Chấn vẫn khiến anh ta hoàn toàn thất thố.
“Dương Chấn, anh cũng chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ mà tinh tướng, anh Hào chính là gia chủ tương lai của gia tộc giàu sang quyền thế bậc nhất Châu Thành, một người con rể của một gia tộc nhỏ sắp phá sản, có tư cách gì đứng ở chỗ này?"
Trịnh Mỹ Linh cố ý lớn tiếng nói: “Hơn nữa, chị họ là nhờ có thư mời của anh Hào mới có thể bước vào nơi này, anh thì sao? Vào bằng cách nào? Sẽ không phải nhân lúc bảo vệ không chú ý mà lén lút tiến vào chứ?"
Cô ta vừa nói lời này, sắc mặt Tần Nhã lập tức thay đổi.
Cô biết rõ đây là nơi nào, nếu Dương Chấn thật sự lén lút đi vào, cho dù là tập đoàn Đại Hà hay là nhà họ Hàn, đều sẽ không bỏ qua cho Dương Chấn.
Động tĩnh bên này lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, mà tất cả đều là ông lớn ở Châu Thành.
Dương Chấn vốn ăn mặc bình thường, ngoại trừ khí chất hơn người ra, cũng không có gì giống với con cháu gia tộc lớn.
Lại thêm lời Trịnh Mỹ Linh vừa mới nói, rất nhiều người đều nảy sinh nghi ngờ về thân phận của Dương Chấn, người trẻ tuổi ăn mặc kiểu này, thật sự có tư cách lấy được thư mời của nhà họ Hàn sao?
“Em gái, tôi mãnh liệt đề nghị, cô lập tức sắp xếp người kiểm tra đối chiếu thân phận của anh ta, dù sao đây cũng là triển lãm đồ cổ nhà họ Hàn tổ chức, nếu bị tiểu nhân lòng mang suy nghĩ xấu xa lẻn vào, vậy sẽ làm hỏng đến danh tiếng của nhà họ Hàn rồi."
Trần Anh Hào tỏ vẻ suy nghĩ vì nhà họ Hàn, nói với cô gái nhà họ Hàn."
“Tôi tên là Hàn Phỉ Phỉ, đừng dùng cách gọi thô tục như vậy gọi tôi!"
Cô gái tỏ ra bất mãn nói.
Nếu như lúc trước Dương Chấn cứu ông cụ kia xong, thoáng dừng lại một lát, có lẽ sẽ gặp Hàn Phỉ Phỉ một lần, cũng sẽ biết, người mình cứu là gia chủ Hàn Khiếu Thiên của gia tộc quyền thế tỉnh thành.
Hàn Phỉ Phỉ nhìn thế nào cũng thấy Trần Anh Hào không vừa mắt, mặc dù rất chán ghét Dương Chấn, nhưng ít nhất anh cũng không giả tạo như Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào cũng không thèm để ý, nở nụ cười nói: “Cô Hàn, trước khi tôi đến, thằng nhóc này không có thư mời, có có ý đồ theo tôi trà trộn vào, nhưng mà bị tôi phát hiện kịp thời ngăn lại, bây giờ, cô có thể kiểm tra xem anh ta thật sự có thư mời hay không."
Trịnh Mỹ Linh trêu tức nhìn Dương Chấn: “Bây giờ, tôi cũng rất muốn nhìn, xem còn ai bằng lòng giúp đỡ anh!"
Đối với Dương Chấn mà nói, hai người này chỉ là tôm tép.
“Khoảng nửa tháng trước, ở Giang Châu, đấu giá Mạnh Ký có một cậu cả của gia tộc quyền quý họ Trần cũng giống như anh, nghi ngờ người khác không có thư mời, kết quả cậu cả gia tộc quyền quý này lập tức bị đuổi ra khỏi buổi đấu giá."
Dương Chấn chợt cười ha hả nói: “Kết quả anh ta không phục, người phụ trách Hồng Phúc của đấu giá Mạnh Ký tuyên bố ngay tại chỗ, sau này hễ là buổi đấu giá anh ta phụ trách, không cho phép bất kỳ người nào của nhà họ Trần tiến vào, anh biết cậu cả Trần này tên là gì không?"
Chuyện này vốn là nỗi nhục của nhà họ Trần, nhưng bởi vì Hồng Phúc là người của nhà họ Mạnh, nhà họ Trần cũng không dám tranh cãi.
Bây giờ, Dương Chấn nhắc lại chuyện này trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Trần Anh Hào.
Sắc mặt Trần Anh Hào lập tức âm trầm đến cực độ, nụ cười lịch sự trên mặt anh ta biến mất, tràn đầy tức giận nhìn Dương Chấn chằm chặp.
Dương Chấn nhắm mắt làm ngơ, mỉm cười, lại chợt nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu cả họ Trần kia tên là Trần Anh Tuấn? Ồ? Sao giống tên anh vậy? Các anh sẽ không phải là anh em ruột đấy chứ?"
Dương Chấn tỏ ra kinh ngạc nói, ngay cả Tần Nhã cũng phải trợn tròn mắt, Dương Chấn lại còn có dáng vẻ thế này nữa?
“Dương Chấn, anh là đang khiêu khích nhà họ Trần!" Khuôn mặt Trần Anh Hào vặn vẹo tức giận.
“Từ đầu đến cuối đều là anh khiêu khích tôi mà nhỉ?" . Ngôn Tình Ngược
Dương Chấn cười nhạt, lại nói: “Nhưng cho dù tôi khiêu khích nhà họ Trần anh thì sao chứ?"
Lúc này Dương Chấn cười mỉm, tỏ vẻ không thèm đặt nhà họ Trần ở trong mắt.
Biểu hiện của Dương Chấn càng bình tĩnh, trong lòng Trần Anh Hào càng lung lay, bỗng nhiên anh ta có loại ảo giác, chính mình không nên chọc vào Dương Chấn.
Những ông lớn Châu Thành đang xem trò vui cũng rất kinh ngạc.
Dù sao Trần Anh Hào cũng là cậu chủ của gia tộc quyền quý bậc nhất Châu Thành, giờ lại bị một người còn trẻ tuổi hơn anh ta nhằm vào.
Hàn Phỉ Phỉ vốn vẫn đang chờ Dương Chấn nói xin lỗi, bây giờ không nói chuyện, tò mò đánh giá Dương Chấn, một người trẻ tuổi dám nói đồ cổ nhà họ Hàn trưng bày là hàng giả trước mặt mọi người.
“Tốt, rất tốt, tôi nhớ kỹ anh rồi!"
Hồi lâu sau, Trần Anh Hào chỉ nói một câu như vậy.
Sau đó nhìn về phía Hàn Phỉ Phỉ nói: “Cô Hàn, chắc hẳn cô cũng đã nhìn thấy sắc mặt của thằng nhóc này, hoàn toàn chính là tiểu nhân đắc ý, tôi hi vọng, cô Hàn có thể kiểm tra thư mời của anh ta!"
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người lại dồn lên trên người Dương Chấn.
Tần Nhã chỉ có thể âm thầm lo lắng chứ không làm được gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên sắc mặt Hàn Phỉ Phỉ trở lên lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Trần Anh Hào, tức giận nói: “Anh là cái thá gì chứ? Cũng có tư cách yêu cầu tôi làm gì sao?"
Trần Anh Hào ngẩn ra, vốn cho rằng Hàn Phỉ Phỉ sẽ kiểm tra thư mời của Dương Chấn, thật không ngờ, trái lại là anh ta còn bị đối phương giận dữ mắng chửi trước mặt mọi người.
Những người khác đều câm như hến, ai cũng nhìn ra, cô cả nhà họ Hàn này có thái độ vô cùng không tốt với Trần Anh Hào.
Vậy mà Trịnh Mỹ Linh ngu xuẩn này vẫn muốn đứng ra, cô ta vội vàng giải thích: “Cô Hàn, cô hiểu lầm rồi, anh Hào không yêu cầu cô làm thế nào, chỉ là đưa ra một đề nghị cho cô, dù sao đây là triển lãm đồ cổ của nhà họ Hàn, nếu như ai cũng có thể trà trộn vào, vậy chẳng phải làm hỏng danh tiếng của nhà họ Hàn rồi sao?"
“Cô thì là cái thá gì? Cũng xứng nói chuyện với tôi sao?"
Hàn Phỉ Phỉ lại lớn tiếng mắng Trịnh Mỹ Linh, còn nói: “Nghe ý của cô, nếu như hôm nay tôi không làm theo lời các cô nói, các cô sẽ bịa đặt tung tin đồn nhảm ra bên ngoài, nói ai cũng có thể trà trộn vào triển lãm đồ cổ của nhà họ Hàn tôi?"
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Mỹ Linh lập tức thay đổi, cô ta bị dọa sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa quỳ xuống.
“Cô Hàn, tôi không có ý đó, dù cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám bịa đặt!"
Trịnh Mỹ Linh cuống lên, vội vàng giải thích.
“Bảo vệ đâu? Đuổi đôi cẩu nam nữ này ra ngoài cho tôi!"
Hàn Phỉ Phỉ căn bản không nghe giải thích, quát lớn một tiếng, lập tức có mấy bảo vệ chạy vào, đi về phía Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh.
Cũng không phải là bởi vì cô ta muốn Dương Chấn xin lỗi, à chính là vì bốn chữ ‘nhà họ Hàn tôi’ mà cô ta thốt ra này.
Nói cách khác, cô gái này là người của nhà họ Hàn?
Nhưng cũng có người sau khi biết thân phận của cô gái thì lại cười trên nỗi đau của người khác, giống như Trịnh Mỹ Linh và Trần Anh Hào vậy.
“Giả chính là giả! Chẳng lẽ bởi vì đây là đồ cổ của nhà họ Hàn nên dù là giả cũng không cho người khác nói sao?"
Vừa mới bắt đầu, Dương Chấn vẫn còn mấy phần kiên nhẫn, nhưng cô gái lấy nhà họ Hàn ra dọa người, anh cũng hơi mất hứng rồi.
“Dương Chấn, anh bắt nạt một cô gái như vậy, có phải quá đáng lắm rồi không?"
Cô gái kia còn chưa lên tiếng, Trần Anh Hào là người đầu tiên không nhịn được, giương mắt lạnh lùng chất vấn Dương Chấn.
Dương Chấn thản nhiên quét mắt nhìn anh ta, không chút lưu tình nói: “Nếu như anh đến để nịnh bợ, vậy tốt nhất cút xa một chút, đừng mơ giẫm đạp tôi để đi nịnh bợ người khác, nếu như anh đến gây phiền phức cho tôi, vậy càng nên cút xa một chút, từ trước đến giờ tôi không lãng phí thời gian đấu võ mồm với đồ vô dụng."
“Anh! Anh nói cái gì?"
Trần Anh Hào tức giận không thôi, cho dù anh ta vẫn luôn tự xưng là con người lịch sự, bên ngoài đều luôn làm bộ làm tịch, nhưng lời nói lúc này của Dương Chấn vẫn khiến anh ta hoàn toàn thất thố.
“Dương Chấn, anh cũng chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ mà tinh tướng, anh Hào chính là gia chủ tương lai của gia tộc giàu sang quyền thế bậc nhất Châu Thành, một người con rể của một gia tộc nhỏ sắp phá sản, có tư cách gì đứng ở chỗ này?"
Trịnh Mỹ Linh cố ý lớn tiếng nói: “Hơn nữa, chị họ là nhờ có thư mời của anh Hào mới có thể bước vào nơi này, anh thì sao? Vào bằng cách nào? Sẽ không phải nhân lúc bảo vệ không chú ý mà lén lút tiến vào chứ?"
Cô ta vừa nói lời này, sắc mặt Tần Nhã lập tức thay đổi.
Cô biết rõ đây là nơi nào, nếu Dương Chấn thật sự lén lút đi vào, cho dù là tập đoàn Đại Hà hay là nhà họ Hàn, đều sẽ không bỏ qua cho Dương Chấn.
Động tĩnh bên này lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, mà tất cả đều là ông lớn ở Châu Thành.
Dương Chấn vốn ăn mặc bình thường, ngoại trừ khí chất hơn người ra, cũng không có gì giống với con cháu gia tộc lớn.
Lại thêm lời Trịnh Mỹ Linh vừa mới nói, rất nhiều người đều nảy sinh nghi ngờ về thân phận của Dương Chấn, người trẻ tuổi ăn mặc kiểu này, thật sự có tư cách lấy được thư mời của nhà họ Hàn sao?
“Em gái, tôi mãnh liệt đề nghị, cô lập tức sắp xếp người kiểm tra đối chiếu thân phận của anh ta, dù sao đây cũng là triển lãm đồ cổ nhà họ Hàn tổ chức, nếu bị tiểu nhân lòng mang suy nghĩ xấu xa lẻn vào, vậy sẽ làm hỏng đến danh tiếng của nhà họ Hàn rồi."
Trần Anh Hào tỏ vẻ suy nghĩ vì nhà họ Hàn, nói với cô gái nhà họ Hàn."
“Tôi tên là Hàn Phỉ Phỉ, đừng dùng cách gọi thô tục như vậy gọi tôi!"
Cô gái tỏ ra bất mãn nói.
Nếu như lúc trước Dương Chấn cứu ông cụ kia xong, thoáng dừng lại một lát, có lẽ sẽ gặp Hàn Phỉ Phỉ một lần, cũng sẽ biết, người mình cứu là gia chủ Hàn Khiếu Thiên của gia tộc quyền thế tỉnh thành.
Hàn Phỉ Phỉ nhìn thế nào cũng thấy Trần Anh Hào không vừa mắt, mặc dù rất chán ghét Dương Chấn, nhưng ít nhất anh cũng không giả tạo như Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào cũng không thèm để ý, nở nụ cười nói: “Cô Hàn, trước khi tôi đến, thằng nhóc này không có thư mời, có có ý đồ theo tôi trà trộn vào, nhưng mà bị tôi phát hiện kịp thời ngăn lại, bây giờ, cô có thể kiểm tra xem anh ta thật sự có thư mời hay không."
Trịnh Mỹ Linh trêu tức nhìn Dương Chấn: “Bây giờ, tôi cũng rất muốn nhìn, xem còn ai bằng lòng giúp đỡ anh!"
Đối với Dương Chấn mà nói, hai người này chỉ là tôm tép.
“Khoảng nửa tháng trước, ở Giang Châu, đấu giá Mạnh Ký có một cậu cả của gia tộc quyền quý họ Trần cũng giống như anh, nghi ngờ người khác không có thư mời, kết quả cậu cả gia tộc quyền quý này lập tức bị đuổi ra khỏi buổi đấu giá."
Dương Chấn chợt cười ha hả nói: “Kết quả anh ta không phục, người phụ trách Hồng Phúc của đấu giá Mạnh Ký tuyên bố ngay tại chỗ, sau này hễ là buổi đấu giá anh ta phụ trách, không cho phép bất kỳ người nào của nhà họ Trần tiến vào, anh biết cậu cả Trần này tên là gì không?"
Chuyện này vốn là nỗi nhục của nhà họ Trần, nhưng bởi vì Hồng Phúc là người của nhà họ Mạnh, nhà họ Trần cũng không dám tranh cãi.
Bây giờ, Dương Chấn nhắc lại chuyện này trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Trần Anh Hào.
Sắc mặt Trần Anh Hào lập tức âm trầm đến cực độ, nụ cười lịch sự trên mặt anh ta biến mất, tràn đầy tức giận nhìn Dương Chấn chằm chặp.
Dương Chấn nhắm mắt làm ngơ, mỉm cười, lại chợt nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu cả họ Trần kia tên là Trần Anh Tuấn? Ồ? Sao giống tên anh vậy? Các anh sẽ không phải là anh em ruột đấy chứ?"
Dương Chấn tỏ ra kinh ngạc nói, ngay cả Tần Nhã cũng phải trợn tròn mắt, Dương Chấn lại còn có dáng vẻ thế này nữa?
“Dương Chấn, anh là đang khiêu khích nhà họ Trần!" Khuôn mặt Trần Anh Hào vặn vẹo tức giận.
“Từ đầu đến cuối đều là anh khiêu khích tôi mà nhỉ?" . Ngôn Tình Ngược
Dương Chấn cười nhạt, lại nói: “Nhưng cho dù tôi khiêu khích nhà họ Trần anh thì sao chứ?"
Lúc này Dương Chấn cười mỉm, tỏ vẻ không thèm đặt nhà họ Trần ở trong mắt.
Biểu hiện của Dương Chấn càng bình tĩnh, trong lòng Trần Anh Hào càng lung lay, bỗng nhiên anh ta có loại ảo giác, chính mình không nên chọc vào Dương Chấn.
Những ông lớn Châu Thành đang xem trò vui cũng rất kinh ngạc.
Dù sao Trần Anh Hào cũng là cậu chủ của gia tộc quyền quý bậc nhất Châu Thành, giờ lại bị một người còn trẻ tuổi hơn anh ta nhằm vào.
Hàn Phỉ Phỉ vốn vẫn đang chờ Dương Chấn nói xin lỗi, bây giờ không nói chuyện, tò mò đánh giá Dương Chấn, một người trẻ tuổi dám nói đồ cổ nhà họ Hàn trưng bày là hàng giả trước mặt mọi người.
“Tốt, rất tốt, tôi nhớ kỹ anh rồi!"
Hồi lâu sau, Trần Anh Hào chỉ nói một câu như vậy.
Sau đó nhìn về phía Hàn Phỉ Phỉ nói: “Cô Hàn, chắc hẳn cô cũng đã nhìn thấy sắc mặt của thằng nhóc này, hoàn toàn chính là tiểu nhân đắc ý, tôi hi vọng, cô Hàn có thể kiểm tra thư mời của anh ta!"
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người lại dồn lên trên người Dương Chấn.
Tần Nhã chỉ có thể âm thầm lo lắng chứ không làm được gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên sắc mặt Hàn Phỉ Phỉ trở lên lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Trần Anh Hào, tức giận nói: “Anh là cái thá gì chứ? Cũng có tư cách yêu cầu tôi làm gì sao?"
Trần Anh Hào ngẩn ra, vốn cho rằng Hàn Phỉ Phỉ sẽ kiểm tra thư mời của Dương Chấn, thật không ngờ, trái lại là anh ta còn bị đối phương giận dữ mắng chửi trước mặt mọi người.
Những người khác đều câm như hến, ai cũng nhìn ra, cô cả nhà họ Hàn này có thái độ vô cùng không tốt với Trần Anh Hào.
Vậy mà Trịnh Mỹ Linh ngu xuẩn này vẫn muốn đứng ra, cô ta vội vàng giải thích: “Cô Hàn, cô hiểu lầm rồi, anh Hào không yêu cầu cô làm thế nào, chỉ là đưa ra một đề nghị cho cô, dù sao đây là triển lãm đồ cổ của nhà họ Hàn, nếu như ai cũng có thể trà trộn vào, vậy chẳng phải làm hỏng danh tiếng của nhà họ Hàn rồi sao?"
“Cô thì là cái thá gì? Cũng xứng nói chuyện với tôi sao?"
Hàn Phỉ Phỉ lại lớn tiếng mắng Trịnh Mỹ Linh, còn nói: “Nghe ý của cô, nếu như hôm nay tôi không làm theo lời các cô nói, các cô sẽ bịa đặt tung tin đồn nhảm ra bên ngoài, nói ai cũng có thể trà trộn vào triển lãm đồ cổ của nhà họ Hàn tôi?"
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Mỹ Linh lập tức thay đổi, cô ta bị dọa sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa quỳ xuống.
“Cô Hàn, tôi không có ý đó, dù cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám bịa đặt!"
Trịnh Mỹ Linh cuống lên, vội vàng giải thích.
“Bảo vệ đâu? Đuổi đôi cẩu nam nữ này ra ngoài cho tôi!"
Hàn Phỉ Phỉ căn bản không nghe giải thích, quát lớn một tiếng, lập tức có mấy bảo vệ chạy vào, đi về phía Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh.
Tác giả :
Tiếu Ngạo Dư Sinh