Chàng Rể Chiến Thần
Chương 159: Tôi kết hôn rồi
Dương Chấn nhất thời cũng hoảng hồn, vội chạy về phía Tần Nhã: “Nhã, em đừng hiểu lầm…"
“Tay cũng đã nắm rồi, còn cần giải thích cái gì sao?"
Tần Nhã đẩy Dương Chấn ra, quay người đi về phía phòng bệnh của Tần Đại Quang.
“Nhã…"
Dương Chấn đuổi theo, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Tần Nhã lạnh lùng ngắt lời: “Giờ em không muốn gặp anh, cũng không muốn nghe bất kỳ giải thích nào của anh."
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Dương Chấn cảm thấy khổ sở, lúc này, mà cứ quấn lấy Tần Nhã giải thích, sẽ chỉ khiến cô càng thêm tức giận.
“Dương Chấn, tôi xin lỗi, vừa nãy tâm tình tôi quá kích động, khiến cô ấy hiểu lầm rồi."
Hạ Hà đi tới, vẻ mặt áy náy nói.
“Không sao, không trách cô, tôi sẽ tìm cơ hội giải thích với cô ấy."
Dương Chấn khẽ lắc đầu, chợt tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"
Có hiểu lầm vừa nãy, Hạ Hà cũng không tiện mở miệng vay tiền nữa, mà nói: “Cô ấy chắc là mẹ của Tiếu Tiếu nhỉ? Thật xinh đẹp! Tôi cùng anh đi tìm cô ấy giải thích, có được không?"
Dương Chấn vội ngăn cản: “Cô không cần để ý đến chuyện này, chỉ là một hiểu lầm mà thôi, chờ cô ấy hết giận, tôi sẽ giải thích."
Hạ Hà khẽ gật đầu, không nói tiếp nữa, nhưng vẻ mặt lại đầy áy náy.
Nơi khác, Tần Nhã đã đi khỏi thật xa, mà vẫn không thấy Dương Chấn đuổi theo, cô cảm thấy rất tức giận: “Khốn kiếp, em nói không muốn nghe anh giải thích thì anh không giải thích sao?"
Khi tận mắt nhìn thấy Hạ Hà nắm lấy tay Dương Chấn, cô đúng là rất tức giận, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến nhân phẩm của Dương Chấn, chuyện vừa nãy nhất định là có ẩn tình khác, dù không có, cũng là người phụ nữ kia nắm lấy tay Dương Chấn.
Nếu Dương Chấn biết suy nghĩ trong lòng Tần Nhã lúc này, chắc chắn sẽ hết sức buồn bã.
“Anh… Hạ Hà!"
Lúc này, bác sĩ Hàn mới từ chỗ viện trưởng đi ra, nhìn thấy Dương Chấn và Hạ Hà, bà định gọi Dương Chấn, chợt nhớ tới chuyện Dương Chấn yêu cầu giữ bí mật.
“Hạ, tôi báo cho cô một tin tốt, tiền chữa bệnh của mẹ cô và tiền chữa bệnh nợ bệnh viện giai đoạn trước, toàn bộ đều đã được trả rồi."
Trước tiên, bác sĩ Hàn nói tin tốt này cho Hạ Hà.
Hạ Hà ngơ ngác, bỗng cảm giác vui như lên trời, vừa nãy còn đang phát sầu vì chuyện tiền bạc, bác sĩ Hàn đã cho cô niềm vui bất ngờ lớn như thế.
“Bác sĩ Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lúc lâu sau, Hạ Hà mới lấy lại tinh thần.
Bác sĩ Hàn nắm lấy tay Hạ Hà, vui mừng nói: “Có nhà hảo tâm quyên tặng bệnh viện một khoản tiền lớn, muốn thành lập quỹ ngân sách chứng nhiễm độc niệu, ngay vừa rồi, viện trưởng đã cho người ra văn bản chính thức, mẹ cô sẽ thành đối tượng đầu tiên nhận giúp đỡ từ quỹ ngân sách này."
Lúc này, Hạ Hà mới hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức vui đến phát khóc, kích động nói: “Cảm ơn bác sĩ Hàn! Cảm ơn Bác sĩ Hàn!"
“Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn nhà hảo tâm đó, tôi cũng không giúp đỡ được gì, sau này cô hãy yên tâm chăm sóc mẹ cô, một khi tìm được quả thận phù hợp thì chúng tôi sẽ lập tức phẫu thuật thay thận cho mẹ cô."
Bác sĩ Hàn vừa cười vừa nói, bà rất thương Hạ Hà, tuổi còn trẻ mà đã phải gánh vác áp lực lớn như vậy.
“Bác sĩ Hàn, tôi muốn hỏi một chút, nhà hảo tâm mà bác sĩ nói là ai? Tôi muốn tự mình cảm ơn anh ta." Hạ Hà lại hỏi.
Bác sĩ Hàn lắc đầu bất đắc dĩ: “Đối phương là nặc danh quyên tặng, thật sự là Lôi Phong sống làm việc tốt không lưu danh, nếu anh ta đã quyết định như vậy, chắc chắn không muốn người khác quan tâm anh ta quá nhiều."
Hạ Hà khẽ gật đầu, trong mắt có chút thất vọng.
“Đây là bạn trai cô à, nhìn rất nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là chàng trai tốt, gặp được thì hãy gả thôi, tuyệt đối đừng bỏ lỡ."
Bác sĩ Hàn nhìn Dương Chấn, bật cười lớn nói, bây giờ nhìn Dương Chấn, bà cảm thấy càng nhìn càng thích.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Hà lập tức đỏ lên, vội vàng nói: “Bác sĩ Hàn, bác sĩ đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ là một người bạn của tôi mà thôi."
“Bạn trai bạn gái không phải đều bắt đầu từ bạn bè sao?"
Bác sĩ Hàn không để ý, cười nói: “Đã báo tin tốt cho cô rồi, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa."
Dứt lời, bà quay người rời đi.
Gương mặt tinh xảo của Hạ Hà nổi lên một tầng đỏ ửng.
Dương Chấn mỉm cười nói: “Hãy dẫn tôi đi thăm dì đi!"
Đi theo Hạ Hà đến phòng bệnh của mẹ cô, Dương Chấn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ bình thường, nhìn có vẻ suy yếu nằm trên giường bệnh.
“Mẹ, đây là bạn con, Dương Chấn!"
Hạ Hà nói với người phụ nữ trung niên một tiếng.
Lúc này mẹ Hạ mới mở mắt ra, khi nhìn thấy Dương Chấn, đôi mắt bỗng sáng lên.
“Cháu chào dì."
Dương Chấn đặt một giỏ hoa quả ở tủ đầu giường, mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Mẹ Hạ lập tức mỉm cười dịu dàng, chỉ vào cái ghế bên cạnh giường bệnh: “Tiểu Dương, mau ngồi!"
“Đúng rồi mẹ, con báo cho mẹ một tin tức tốt, vừa nãy bác sĩ Hàn nói, có nhà hảo tâm nặc danh quyên tặng một khoản tiền lớn, sắp thành lập quỹ ngân sách chứng nhiễm độc niệu, mà mẹ sẽ trở thành đối tượng đầu tiên nhận được giúp đỡ từ quỹ ngân sách này." Hạ Hà lập tức chia sẻ tin tốt cho mẹ Hạ.
“Thật sao?". Truyện Cung Đấu
“Đương nhiên là thật, bác sĩ Hàn chính miệng nói cho con biết."
“Vậy thì tốt quá, cuối cùng con gái mẹ không cần vì tiền mà suốt ngày bôn ba buồn rầu nữa"
…
Nhìn hai mẹ con ôm nhau, dáng vẻ vui đến phát khóc, Dương Chấn cảm thấy rất thỏa mãn.
Nếu như, năm năm trước, cũng có quỹ ngân sách như vậy, có lẽ, mẹ sẽ không qua đời.
Trò chuyện với hai mẹ con vài câu, Dương Chấn chuẩn bị rời đi.
Vừa đứng dậy, chợt lại bị mẹ Hạ giữ chặt, nhiệt tình hỏi: “Dương, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
“Cháu năm nay 27." Dương Chấn trả lời chi tiết.
“Dương, quê cháu ở đâu?" Mẹ Hạ hỏi.
“Tính là Giang Châu đi." Dương Chấn vẫn không hề ý thức được cái gì.
“Dương, trong nhà cháu có mấy người?" Mẹ Hạ lại hỏi.
…
Dương Chấn nhanh chóng ý thức được gì đó, lập tức có chút dở khóc dở cười, anh đang bị mẹ Hạ coi là bạn trai Hạ Hà phải không?
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?
Bị bác sĩ Hàn hiểu lầm, sau đó lại bị mẹ Hạ hiểu lầm, thậm chí ngay cả Tần Nhã cũng hiểu lầm.
“Mẹ, mẹ đang tra hộ khẩu à?"
Hạ Hà vẻ mặt giận dữ: “Dương Chấn đã kết hôn rồi, con gái anh ấy cũng đã bốn năm tuổi rồi."
“Hả? Đã kết hôn rồi à?" Mẹ Hạ vẻ mặt thất vọng.
“Dì, dì nghỉ ngơi trước, hôm nào cháu lại đến thăm dì." Dương Chấn vội vàng đứng lên cáo từ.
Sau khi Hạ Hà tiễn Dương Chấn đến bên ngoài, vẻ mặt áy náy nói: “Tôi xin lỗi, lại khiến anh bị hiểu lầm."
“Chính là tên nhóc đó."
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc chợt vang lên, chính là Trang Tất Phàm trước đó mới bị Dương Chấn đạp một đạp.
Phía sau anh ta có hai người vệ sĩ mặc âu phục đi theo, nghe Trang Tất Phàm nói vậy, hai vệ sĩ cùng chạy về phía Dương Chấn.
Hạ Hà lập tức vẻ mặt bối rối, nhìn Trang Tất Phàm tức giận nói: “Anh muốn làm gì?"
“Đồ phụ nữ đê tiện, cô còn có mặt mũi hỏi tôi làm gì à?"
Trang Tất Phàm cười lạnh: “Nếu nó dám làm bạn trai của cô, vậy trước tiên tôi sẽ phế nó."
Dương Chấn ánh mắt dần lạnh đi, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Nơi này là bệnh viện, đừng ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi, có chuyện gì, chúng ta đi ra bên ngoài nói."
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà dám nói điều kiện với ông đây?"
Trang Tất Phàm vô cùng giận dữ, phân phó: “Phế thằng nhãi này cho tao!"
“Tay cũng đã nắm rồi, còn cần giải thích cái gì sao?"
Tần Nhã đẩy Dương Chấn ra, quay người đi về phía phòng bệnh của Tần Đại Quang.
“Nhã…"
Dương Chấn đuổi theo, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Tần Nhã lạnh lùng ngắt lời: “Giờ em không muốn gặp anh, cũng không muốn nghe bất kỳ giải thích nào của anh."
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Dương Chấn cảm thấy khổ sở, lúc này, mà cứ quấn lấy Tần Nhã giải thích, sẽ chỉ khiến cô càng thêm tức giận.
“Dương Chấn, tôi xin lỗi, vừa nãy tâm tình tôi quá kích động, khiến cô ấy hiểu lầm rồi."
Hạ Hà đi tới, vẻ mặt áy náy nói.
“Không sao, không trách cô, tôi sẽ tìm cơ hội giải thích với cô ấy."
Dương Chấn khẽ lắc đầu, chợt tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?"
Có hiểu lầm vừa nãy, Hạ Hà cũng không tiện mở miệng vay tiền nữa, mà nói: “Cô ấy chắc là mẹ của Tiếu Tiếu nhỉ? Thật xinh đẹp! Tôi cùng anh đi tìm cô ấy giải thích, có được không?"
Dương Chấn vội ngăn cản: “Cô không cần để ý đến chuyện này, chỉ là một hiểu lầm mà thôi, chờ cô ấy hết giận, tôi sẽ giải thích."
Hạ Hà khẽ gật đầu, không nói tiếp nữa, nhưng vẻ mặt lại đầy áy náy.
Nơi khác, Tần Nhã đã đi khỏi thật xa, mà vẫn không thấy Dương Chấn đuổi theo, cô cảm thấy rất tức giận: “Khốn kiếp, em nói không muốn nghe anh giải thích thì anh không giải thích sao?"
Khi tận mắt nhìn thấy Hạ Hà nắm lấy tay Dương Chấn, cô đúng là rất tức giận, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến nhân phẩm của Dương Chấn, chuyện vừa nãy nhất định là có ẩn tình khác, dù không có, cũng là người phụ nữ kia nắm lấy tay Dương Chấn.
Nếu Dương Chấn biết suy nghĩ trong lòng Tần Nhã lúc này, chắc chắn sẽ hết sức buồn bã.
“Anh… Hạ Hà!"
Lúc này, bác sĩ Hàn mới từ chỗ viện trưởng đi ra, nhìn thấy Dương Chấn và Hạ Hà, bà định gọi Dương Chấn, chợt nhớ tới chuyện Dương Chấn yêu cầu giữ bí mật.
“Hạ, tôi báo cho cô một tin tốt, tiền chữa bệnh của mẹ cô và tiền chữa bệnh nợ bệnh viện giai đoạn trước, toàn bộ đều đã được trả rồi."
Trước tiên, bác sĩ Hàn nói tin tốt này cho Hạ Hà.
Hạ Hà ngơ ngác, bỗng cảm giác vui như lên trời, vừa nãy còn đang phát sầu vì chuyện tiền bạc, bác sĩ Hàn đã cho cô niềm vui bất ngờ lớn như thế.
“Bác sĩ Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lúc lâu sau, Hạ Hà mới lấy lại tinh thần.
Bác sĩ Hàn nắm lấy tay Hạ Hà, vui mừng nói: “Có nhà hảo tâm quyên tặng bệnh viện một khoản tiền lớn, muốn thành lập quỹ ngân sách chứng nhiễm độc niệu, ngay vừa rồi, viện trưởng đã cho người ra văn bản chính thức, mẹ cô sẽ thành đối tượng đầu tiên nhận giúp đỡ từ quỹ ngân sách này."
Lúc này, Hạ Hà mới hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức vui đến phát khóc, kích động nói: “Cảm ơn bác sĩ Hàn! Cảm ơn Bác sĩ Hàn!"
“Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn nhà hảo tâm đó, tôi cũng không giúp đỡ được gì, sau này cô hãy yên tâm chăm sóc mẹ cô, một khi tìm được quả thận phù hợp thì chúng tôi sẽ lập tức phẫu thuật thay thận cho mẹ cô."
Bác sĩ Hàn vừa cười vừa nói, bà rất thương Hạ Hà, tuổi còn trẻ mà đã phải gánh vác áp lực lớn như vậy.
“Bác sĩ Hàn, tôi muốn hỏi một chút, nhà hảo tâm mà bác sĩ nói là ai? Tôi muốn tự mình cảm ơn anh ta." Hạ Hà lại hỏi.
Bác sĩ Hàn lắc đầu bất đắc dĩ: “Đối phương là nặc danh quyên tặng, thật sự là Lôi Phong sống làm việc tốt không lưu danh, nếu anh ta đã quyết định như vậy, chắc chắn không muốn người khác quan tâm anh ta quá nhiều."
Hạ Hà khẽ gật đầu, trong mắt có chút thất vọng.
“Đây là bạn trai cô à, nhìn rất nhanh nhẹn, vừa nhìn đã biết là chàng trai tốt, gặp được thì hãy gả thôi, tuyệt đối đừng bỏ lỡ."
Bác sĩ Hàn nhìn Dương Chấn, bật cười lớn nói, bây giờ nhìn Dương Chấn, bà cảm thấy càng nhìn càng thích.
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Hà lập tức đỏ lên, vội vàng nói: “Bác sĩ Hàn, bác sĩ đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ là một người bạn của tôi mà thôi."
“Bạn trai bạn gái không phải đều bắt đầu từ bạn bè sao?"
Bác sĩ Hàn không để ý, cười nói: “Đã báo tin tốt cho cô rồi, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa."
Dứt lời, bà quay người rời đi.
Gương mặt tinh xảo của Hạ Hà nổi lên một tầng đỏ ửng.
Dương Chấn mỉm cười nói: “Hãy dẫn tôi đi thăm dì đi!"
Đi theo Hạ Hà đến phòng bệnh của mẹ cô, Dương Chấn nhìn thấy một người phụ nữ trung niên dáng vẻ bình thường, nhìn có vẻ suy yếu nằm trên giường bệnh.
“Mẹ, đây là bạn con, Dương Chấn!"
Hạ Hà nói với người phụ nữ trung niên một tiếng.
Lúc này mẹ Hạ mới mở mắt ra, khi nhìn thấy Dương Chấn, đôi mắt bỗng sáng lên.
“Cháu chào dì."
Dương Chấn đặt một giỏ hoa quả ở tủ đầu giường, mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Mẹ Hạ lập tức mỉm cười dịu dàng, chỉ vào cái ghế bên cạnh giường bệnh: “Tiểu Dương, mau ngồi!"
“Đúng rồi mẹ, con báo cho mẹ một tin tức tốt, vừa nãy bác sĩ Hàn nói, có nhà hảo tâm nặc danh quyên tặng một khoản tiền lớn, sắp thành lập quỹ ngân sách chứng nhiễm độc niệu, mà mẹ sẽ trở thành đối tượng đầu tiên nhận được giúp đỡ từ quỹ ngân sách này." Hạ Hà lập tức chia sẻ tin tốt cho mẹ Hạ.
“Thật sao?". Truyện Cung Đấu
“Đương nhiên là thật, bác sĩ Hàn chính miệng nói cho con biết."
“Vậy thì tốt quá, cuối cùng con gái mẹ không cần vì tiền mà suốt ngày bôn ba buồn rầu nữa"
…
Nhìn hai mẹ con ôm nhau, dáng vẻ vui đến phát khóc, Dương Chấn cảm thấy rất thỏa mãn.
Nếu như, năm năm trước, cũng có quỹ ngân sách như vậy, có lẽ, mẹ sẽ không qua đời.
Trò chuyện với hai mẹ con vài câu, Dương Chấn chuẩn bị rời đi.
Vừa đứng dậy, chợt lại bị mẹ Hạ giữ chặt, nhiệt tình hỏi: “Dương, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
“Cháu năm nay 27." Dương Chấn trả lời chi tiết.
“Dương, quê cháu ở đâu?" Mẹ Hạ hỏi.
“Tính là Giang Châu đi." Dương Chấn vẫn không hề ý thức được cái gì.
“Dương, trong nhà cháu có mấy người?" Mẹ Hạ lại hỏi.
…
Dương Chấn nhanh chóng ý thức được gì đó, lập tức có chút dở khóc dở cười, anh đang bị mẹ Hạ coi là bạn trai Hạ Hà phải không?
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?
Bị bác sĩ Hàn hiểu lầm, sau đó lại bị mẹ Hạ hiểu lầm, thậm chí ngay cả Tần Nhã cũng hiểu lầm.
“Mẹ, mẹ đang tra hộ khẩu à?"
Hạ Hà vẻ mặt giận dữ: “Dương Chấn đã kết hôn rồi, con gái anh ấy cũng đã bốn năm tuổi rồi."
“Hả? Đã kết hôn rồi à?" Mẹ Hạ vẻ mặt thất vọng.
“Dì, dì nghỉ ngơi trước, hôm nào cháu lại đến thăm dì." Dương Chấn vội vàng đứng lên cáo từ.
Sau khi Hạ Hà tiễn Dương Chấn đến bên ngoài, vẻ mặt áy náy nói: “Tôi xin lỗi, lại khiến anh bị hiểu lầm."
“Chính là tên nhóc đó."
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc chợt vang lên, chính là Trang Tất Phàm trước đó mới bị Dương Chấn đạp một đạp.
Phía sau anh ta có hai người vệ sĩ mặc âu phục đi theo, nghe Trang Tất Phàm nói vậy, hai vệ sĩ cùng chạy về phía Dương Chấn.
Hạ Hà lập tức vẻ mặt bối rối, nhìn Trang Tất Phàm tức giận nói: “Anh muốn làm gì?"
“Đồ phụ nữ đê tiện, cô còn có mặt mũi hỏi tôi làm gì à?"
Trang Tất Phàm cười lạnh: “Nếu nó dám làm bạn trai của cô, vậy trước tiên tôi sẽ phế nó."
Dương Chấn ánh mắt dần lạnh đi, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Nơi này là bệnh viện, đừng ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi, có chuyện gì, chúng ta đi ra bên ngoài nói."
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà dám nói điều kiện với ông đây?"
Trang Tất Phàm vô cùng giận dữ, phân phó: “Phế thằng nhãi này cho tao!"
Tác giả :
Tiếu Ngạo Dư Sinh