Chàng Rể Chiến Thần
Chương 147: Nhận anh làm anh trai
Ngụy Thâm đâu dám ngăn cản, vội vã gật đầu, miệng còn phát ra mấy tiếng ô ô.
Lúc nãy Dương Chấn túm đầu ông ta đập mạnh xuống bàn trà, đã làm mũi lún xuống, răng cũng bị gãy mấy chiếc.
Lúc này, mặt ông ta sưng vù, không nói ra được một câu.
Lúc này Dương Chấn mới nhấc chân rời đi, lúc anh đi tới cửa thì bỗng ngừng bước nói: “Tôi cho ông một đêm để suy nghĩ, trước mười giờ sáng mai, tôi đợi câu trả lời của ông ở Tắm Rửa Hoàng Hà"
Dứt lời, Dương Chấn liền rời đi.
Cả người Ngụy Thâm như mất nước, trở nên mềm nhũn, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc Dương Chấn về tới biệt thự, trời đã tối rồi.
“Anh rể, anh về rồi!"
Thấy Dương Chấn về, Tần Yên liền chủ động chào hỏi.
Dương Chấn nhìn chằm chằm Tân Yên mấy giây, sắc mặt như thường, mắt đầy sức sống, không giống như đang giả vờ, nói cách khác, cô đã lãng quên chuyện hôm nay rồi.
“Anh đang lo lắng, chuyện hồi chiều sẽ để lại bóng ma cho em à?"
Tân Yên đi tới, chủ động ôm lấy cánh tay Dương Chấn, cười hì hì hỏi.
Dương Chấn lặng lẽ rút tay về, cười đáp: “Trông em có vẻ không sao rồi!"
Nhưng anh vừa rút tay về, Tân Yên lại ôm lấy, cười tủm tỉm nói: “Anh rể, từ hôm nay trở đi, em sẽ không gọi anh là anh rể nữa!
“Hả?"
Dương Chấn sửng sốt: “Em không gọi anh là anh rể thì gọi là gì?"
“Từ nhỏ em đã muốn có một anh trai, em sống hơn 20 năm rồi, nhưng chỉ có anh là làm em cảm thấy mình đã tìm được anh trai, nên bắt đầu từ hôm nay, em sẽ gọi anh là anh trail"
Tân Yên lắc lắc cánh tay Dương Chấn, cười hì hì nói.
Tân Nhã nhìn cánh tay Dương Chấn đang bị Tân Yên ôm lấy, trong lòng hơi ghen tuông, vội đi tới kéo Tân Yên ra: “Được rồi, để anh rể em ăn cơm trước đã, rồi hãng nói mấy chuyện khác"
“Chị, em đã nói rồi, anh ấy là anh em, sao chị vẫn nói là anh rể?" Tân Yên lườm Tân Nhã.
Tân Nhã bất đắc dĩ nói: “Được được được, anh ấy là anh em, để anh em ăn cơm trước đã, được chưa?"
“Hai con đang nói lung tung gì đấy?"
Chu Kim Hảo không biết ra ngoài từ khi nào, nghe thấy cuộc đối thoại của hai chị em, thì nhất thời đen mặt hỏi.
“Con muốn nhận anh Chấn làm anh trai, sao lại nói lung tung chứ?" Tần Yên không vui nói.
Từ khi Chu Kim Hảo làm tổn thương trái tim Tân Yên, thì đến giờ cô vẫn chưa tha thứ cho bà.
“Hừ!"
Chu Kim Hảo hừ lạnh: “Chẳng phải là vì Tô Thanh Sơn nợ ân tình cậu ta à? Bằng không cậu ta đâu thể tặng cho con một căn biệt thự thế này"
Bà không hề biết rằng Dương Chấn đã mua căn biệt thự này, kể từ lần trước ở Star Hotel, chính miệng Tô Thanh Sơn đã nói cho bà biết, anh đã giúp đỡ nhà họ Tô, nên bà luôn cho rằng, căn biệt thự là Tô Thanh Sơn tặng anh để trả ơn.
“Mẹ, căn biệt thự này là do Dương Chấn mua, không liên quan gì đến nhà họ Tô?" Tân Nhã giải thích.
“Năm năm trước, cậu ta lừa ba con cầm một tỷ rưỡi bỏ đi, sau 5 năm làm lính trở về nhà, tự dưng có thể mua được căn biệt thự xa hoa thế này?" Chu Kim Hảo chế giễu nói.
“Chu Kim Hảo, bà đủ rồi đấy!"
Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên từ phía cửa, là Tân Đại Quang đã tan làm về nhà.
“Năm năm trước, Dương Chấn tìm tôi mượn một tỷ rưỡi là để cứu mẹ cậu ta, nhưng tiếc là cậu ta chưa kịp mang tiền tới bệnh viện, thì mẹ cậu ta đã qua đời"
Tân Đại Quang lạnh mặt nói: “Hôm sau Dương Chấn đã trả tiền lại, bà cũng biết rõ chuyện này, vì tôi cho cậu ta mượn tiền, mà bà ầmï với tôi một trận, nhưng cậu ta vừa trả tiền, bà đã đưa cho cháu mượn, 5 năm trôi qua rồi, nhưng tôi chưa thấy cháu bà trả tiền cho tôi!"
“Tân Đại Quang, ông đang nói bậy gì đó?"
Chu Kim Hảo nhất thời thẹn quá hóa giận, vội phủ nhận.
Tân Đại Quang hừ lạnh: “Bà biết rất rõ tôi có nói bậy hay không!"
Từ khi trải qua nửa tháng đen tối đó, Tân Đại Quang như biến thành một người khác.
Giờ ông càng bừng bừng khí thế nói.
“Tân Đại Quang, chẳng phải cháu tôi chỉ mượn một tỷ rưỡi thôi à? Bà đây theo ông chịu khổ nhiều năm như vậy, tôi tự cho.
nó mượn tỷ rưỡi thì sao? Hơn nữa, chúng ta là vợ chồng, tiền đó cũng là tài sản chung của vợ chồng chúng ta"
Chu Kim Hảo nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu’ khóc lóc gào thét. “Một tỷ rưỡi đó là của hồi môn mà tôi nhịn ăn nhịn mặc đề dành cho hai đứa con gái, nhưng bà thì hay rồi, chưa được tôi đồng ý, đã tự ý làm chủ, cho cháu bà mượn tiền"
Mắt Tân Đại Quang đục ngầu, tức giận nói: “Nhưng kết quả thì sao? Cháu bà vừa | xoay người đã cầm tiền đi mua xe. Lúc đó, công ty Nhã lại rơi vào khủng hoảng, đang thiếu tiên, bà có đau lòng cho con gái bà không? Bà có từng nghĩ số tiền này sẽ giúp công ty con bé vượt qua khó khăn không?
“Sau đó công ty Nhã bị gia tộc cướp mất, khiến con bé sinh non, người làm mẹ như bà vì ngủ nướng, mà đến khi Nhã sinh rồi, mới chạy tới bệnh viện, bà có xứng làm mộ không
“Lúc hai đứa con gái vừa đi đại học, tôi
đưa tiền cho bà, bảo bà nộp học phí cho | con gái, nhưng bà thì sao? Bà lại cầm tiền đi mua trang sức."
“Còn nữa..."
Tân Đại Quang đã sớm chịu đựng đủ Chu
Kim Hảo rồi, nên giờ hoàn toàn bùng nổ, nói ra hết những chuyện năm xưa. LUCIUIIC Tân Nhã và Tần Yên đã sớm mặt đấy nước mắt, nếu Tần Đại Quang không nói ra, thì cả đời này hai người sẽ không bao giờ biết được sự thật.
“Im miệng! Ông ngậm miệng lại cho tôi!"
Chu Kim Hảo thẹn quá hóa giận: "Ông nói bậy, Tân Đại Quang, đây đều là lời nói dối do ông bịa ra, có phải ông thấy hai đứa con gái đều có bản lĩnh, nên bịa ra mấy lời này để lấy lòng hai đứa? Tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng!"
Tân Đại Quang đã sớm nhận biết sự trơ tráo của Chu Kim Hảo, nên phát tiết đủ rồi, phụ nữ vô liêm sỉ này, mà xoay người trở về phòng mình.
thì chẳng muốn tranh luận với người “Nhã, Yên, ba con đang bịa chuyện đấy, mẹ hoàn toàn không làm mấy chuyện đó."
Thấy ánh mắt thất vọng của hai đứa con gái, Chu Kim Hảo liền lên tiếng.
Tân Yên cười khẩy: “Mẹ biết rất rõ ba có bịa chuyện hay không mài"
Nói xong, Tân Yên cũng quay về phòng mình.
“Nhã, con phải tin mẹ, mẹ tuyệt đối không phải hạng người đó!"
Chu Kim Hảo kích động nắm tay Tân Nhã nói.
“Mẹ, con mệt rồi!"
Trong lòng Tân Nhã rất mệt mỏi, cô thoát khỏi tay Chu Kim Hảo, rồi cũng đi về phòng.
Nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại Dương Chấn và Chu Kim Hảo.
Dương Chấn lạnh lùng liếc nhìn Chu Kim Hảo, rồi cũng xoay người rời đi.
Anh tin những lời Tân Đại Quang nói là thật, anh không ngờ người phụ nữ này có thể làm ra những chuyện ghê tởm như thế.
Nhất là khi Tân Nhã sinh non, không ngờ Chu Kim Hảo vì ngủ nướng, mà không chịu tới bệnh viện.
“Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Dương Chấn vừa đi được mấy bước, Chu Kim Hảo đã gào lên, chạy tới trước mặt anh, giơ tay lên tát vào mặt anh: “Đều tại tên vô dụng nhà cậu!"
“Bốp!"
Dương Chấn nắm lấy cổ tay Chu Kim Hảo, mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Tôi gọi bà một tiếng mẹ là vì Tân Nhã, nhưng không có nghĩa là tôi có thể dung túng để bà làm càn!"
“Hơn nữa, đây là biệt thự của tôi, dù là tôi mua hay Tô Thanh Sơn tặng, thì giấy chứng nhận quyền sở hữu vẫn đứng tên tôi.
Nếu bà muốn tiếp tục ở đây, thì thành thật một chút cho tôi! Bằng không, tôi không ngại đuổi bà ra khỏi đây đâu!"
Dứt lời, Dương Chấn buông tay, nhấc chân rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước thì anh bỗng ngừng lại.
Anh không quay đầu lại, mà lạnh lùng nói: “Bà đừng bao giờ xem sự nhường nhịn của người khác thành lý do để bà vô liêm sỉ!"
Chu Kim Hảo trợn tròn mắt, nhìn bóng lưng Dương Chấn rời đi với vẻ mặt khó tin.
Nhưng mặt bà nhanh chóng trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhất định phải khiến cậu hối hận!"
Lúc nãy Dương Chấn túm đầu ông ta đập mạnh xuống bàn trà, đã làm mũi lún xuống, răng cũng bị gãy mấy chiếc.
Lúc này, mặt ông ta sưng vù, không nói ra được một câu.
Lúc này Dương Chấn mới nhấc chân rời đi, lúc anh đi tới cửa thì bỗng ngừng bước nói: “Tôi cho ông một đêm để suy nghĩ, trước mười giờ sáng mai, tôi đợi câu trả lời của ông ở Tắm Rửa Hoàng Hà"
Dứt lời, Dương Chấn liền rời đi.
Cả người Ngụy Thâm như mất nước, trở nên mềm nhũn, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc Dương Chấn về tới biệt thự, trời đã tối rồi.
“Anh rể, anh về rồi!"
Thấy Dương Chấn về, Tần Yên liền chủ động chào hỏi.
Dương Chấn nhìn chằm chằm Tân Yên mấy giây, sắc mặt như thường, mắt đầy sức sống, không giống như đang giả vờ, nói cách khác, cô đã lãng quên chuyện hôm nay rồi.
“Anh đang lo lắng, chuyện hồi chiều sẽ để lại bóng ma cho em à?"
Tân Yên đi tới, chủ động ôm lấy cánh tay Dương Chấn, cười hì hì hỏi.
Dương Chấn lặng lẽ rút tay về, cười đáp: “Trông em có vẻ không sao rồi!"
Nhưng anh vừa rút tay về, Tân Yên lại ôm lấy, cười tủm tỉm nói: “Anh rể, từ hôm nay trở đi, em sẽ không gọi anh là anh rể nữa!
“Hả?"
Dương Chấn sửng sốt: “Em không gọi anh là anh rể thì gọi là gì?"
“Từ nhỏ em đã muốn có một anh trai, em sống hơn 20 năm rồi, nhưng chỉ có anh là làm em cảm thấy mình đã tìm được anh trai, nên bắt đầu từ hôm nay, em sẽ gọi anh là anh trail"
Tân Yên lắc lắc cánh tay Dương Chấn, cười hì hì nói.
Tân Nhã nhìn cánh tay Dương Chấn đang bị Tân Yên ôm lấy, trong lòng hơi ghen tuông, vội đi tới kéo Tân Yên ra: “Được rồi, để anh rể em ăn cơm trước đã, rồi hãng nói mấy chuyện khác"
“Chị, em đã nói rồi, anh ấy là anh em, sao chị vẫn nói là anh rể?" Tân Yên lườm Tân Nhã.
Tân Nhã bất đắc dĩ nói: “Được được được, anh ấy là anh em, để anh em ăn cơm trước đã, được chưa?"
“Hai con đang nói lung tung gì đấy?"
Chu Kim Hảo không biết ra ngoài từ khi nào, nghe thấy cuộc đối thoại của hai chị em, thì nhất thời đen mặt hỏi.
“Con muốn nhận anh Chấn làm anh trai, sao lại nói lung tung chứ?" Tần Yên không vui nói.
Từ khi Chu Kim Hảo làm tổn thương trái tim Tân Yên, thì đến giờ cô vẫn chưa tha thứ cho bà.
“Hừ!"
Chu Kim Hảo hừ lạnh: “Chẳng phải là vì Tô Thanh Sơn nợ ân tình cậu ta à? Bằng không cậu ta đâu thể tặng cho con một căn biệt thự thế này"
Bà không hề biết rằng Dương Chấn đã mua căn biệt thự này, kể từ lần trước ở Star Hotel, chính miệng Tô Thanh Sơn đã nói cho bà biết, anh đã giúp đỡ nhà họ Tô, nên bà luôn cho rằng, căn biệt thự là Tô Thanh Sơn tặng anh để trả ơn.
“Mẹ, căn biệt thự này là do Dương Chấn mua, không liên quan gì đến nhà họ Tô?" Tân Nhã giải thích.
“Năm năm trước, cậu ta lừa ba con cầm một tỷ rưỡi bỏ đi, sau 5 năm làm lính trở về nhà, tự dưng có thể mua được căn biệt thự xa hoa thế này?" Chu Kim Hảo chế giễu nói.
“Chu Kim Hảo, bà đủ rồi đấy!"
Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên từ phía cửa, là Tân Đại Quang đã tan làm về nhà.
“Năm năm trước, Dương Chấn tìm tôi mượn một tỷ rưỡi là để cứu mẹ cậu ta, nhưng tiếc là cậu ta chưa kịp mang tiền tới bệnh viện, thì mẹ cậu ta đã qua đời"
Tân Đại Quang lạnh mặt nói: “Hôm sau Dương Chấn đã trả tiền lại, bà cũng biết rõ chuyện này, vì tôi cho cậu ta mượn tiền, mà bà ầmï với tôi một trận, nhưng cậu ta vừa trả tiền, bà đã đưa cho cháu mượn, 5 năm trôi qua rồi, nhưng tôi chưa thấy cháu bà trả tiền cho tôi!"
“Tân Đại Quang, ông đang nói bậy gì đó?"
Chu Kim Hảo nhất thời thẹn quá hóa giận, vội phủ nhận.
Tân Đại Quang hừ lạnh: “Bà biết rất rõ tôi có nói bậy hay không!"
Từ khi trải qua nửa tháng đen tối đó, Tân Đại Quang như biến thành một người khác.
Giờ ông càng bừng bừng khí thế nói.
“Tân Đại Quang, chẳng phải cháu tôi chỉ mượn một tỷ rưỡi thôi à? Bà đây theo ông chịu khổ nhiều năm như vậy, tôi tự cho.
nó mượn tỷ rưỡi thì sao? Hơn nữa, chúng ta là vợ chồng, tiền đó cũng là tài sản chung của vợ chồng chúng ta"
Chu Kim Hảo nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu’ khóc lóc gào thét. “Một tỷ rưỡi đó là của hồi môn mà tôi nhịn ăn nhịn mặc đề dành cho hai đứa con gái, nhưng bà thì hay rồi, chưa được tôi đồng ý, đã tự ý làm chủ, cho cháu bà mượn tiền"
Mắt Tân Đại Quang đục ngầu, tức giận nói: “Nhưng kết quả thì sao? Cháu bà vừa | xoay người đã cầm tiền đi mua xe. Lúc đó, công ty Nhã lại rơi vào khủng hoảng, đang thiếu tiên, bà có đau lòng cho con gái bà không? Bà có từng nghĩ số tiền này sẽ giúp công ty con bé vượt qua khó khăn không?
“Sau đó công ty Nhã bị gia tộc cướp mất, khiến con bé sinh non, người làm mẹ như bà vì ngủ nướng, mà đến khi Nhã sinh rồi, mới chạy tới bệnh viện, bà có xứng làm mộ không
“Lúc hai đứa con gái vừa đi đại học, tôi
đưa tiền cho bà, bảo bà nộp học phí cho | con gái, nhưng bà thì sao? Bà lại cầm tiền đi mua trang sức."
“Còn nữa..."
Tân Đại Quang đã sớm chịu đựng đủ Chu
Kim Hảo rồi, nên giờ hoàn toàn bùng nổ, nói ra hết những chuyện năm xưa. LUCIUIIC Tân Nhã và Tần Yên đã sớm mặt đấy nước mắt, nếu Tần Đại Quang không nói ra, thì cả đời này hai người sẽ không bao giờ biết được sự thật.
“Im miệng! Ông ngậm miệng lại cho tôi!"
Chu Kim Hảo thẹn quá hóa giận: "Ông nói bậy, Tân Đại Quang, đây đều là lời nói dối do ông bịa ra, có phải ông thấy hai đứa con gái đều có bản lĩnh, nên bịa ra mấy lời này để lấy lòng hai đứa? Tôi nói cho ông biết, ông đừng hòng!"
Tân Đại Quang đã sớm nhận biết sự trơ tráo của Chu Kim Hảo, nên phát tiết đủ rồi, phụ nữ vô liêm sỉ này, mà xoay người trở về phòng mình.
thì chẳng muốn tranh luận với người “Nhã, Yên, ba con đang bịa chuyện đấy, mẹ hoàn toàn không làm mấy chuyện đó."
Thấy ánh mắt thất vọng của hai đứa con gái, Chu Kim Hảo liền lên tiếng.
Tân Yên cười khẩy: “Mẹ biết rất rõ ba có bịa chuyện hay không mài"
Nói xong, Tân Yên cũng quay về phòng mình.
“Nhã, con phải tin mẹ, mẹ tuyệt đối không phải hạng người đó!"
Chu Kim Hảo kích động nắm tay Tân Nhã nói.
“Mẹ, con mệt rồi!"
Trong lòng Tân Nhã rất mệt mỏi, cô thoát khỏi tay Chu Kim Hảo, rồi cũng đi về phòng.
Nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại Dương Chấn và Chu Kim Hảo.
Dương Chấn lạnh lùng liếc nhìn Chu Kim Hảo, rồi cũng xoay người rời đi.
Anh tin những lời Tân Đại Quang nói là thật, anh không ngờ người phụ nữ này có thể làm ra những chuyện ghê tởm như thế.
Nhất là khi Tân Nhã sinh non, không ngờ Chu Kim Hảo vì ngủ nướng, mà không chịu tới bệnh viện.
“Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Dương Chấn vừa đi được mấy bước, Chu Kim Hảo đã gào lên, chạy tới trước mặt anh, giơ tay lên tát vào mặt anh: “Đều tại tên vô dụng nhà cậu!"
“Bốp!"
Dương Chấn nắm lấy cổ tay Chu Kim Hảo, mắt bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Tôi gọi bà một tiếng mẹ là vì Tân Nhã, nhưng không có nghĩa là tôi có thể dung túng để bà làm càn!"
“Hơn nữa, đây là biệt thự của tôi, dù là tôi mua hay Tô Thanh Sơn tặng, thì giấy chứng nhận quyền sở hữu vẫn đứng tên tôi.
Nếu bà muốn tiếp tục ở đây, thì thành thật một chút cho tôi! Bằng không, tôi không ngại đuổi bà ra khỏi đây đâu!"
Dứt lời, Dương Chấn buông tay, nhấc chân rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước thì anh bỗng ngừng lại.
Anh không quay đầu lại, mà lạnh lùng nói: “Bà đừng bao giờ xem sự nhường nhịn của người khác thành lý do để bà vô liêm sỉ!"
Chu Kim Hảo trợn tròn mắt, nhìn bóng lưng Dương Chấn rời đi với vẻ mặt khó tin.
Nhưng mặt bà nhanh chóng trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nhất định phải khiến cậu hối hận!"
Tác giả :
Tiếu Ngạo Dư Sinh