Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ
Chương 17
Edit: Ong MD
Beta: Như Bình
Bà nội Trường Sinh bỏ trốn theo thầy Chu!
Hai ngày sau khi bà Tứ và thầy Chu rời khỏi thôn, lời đồn này tựa như hắt nước lạnh vào chảo dầu sôi bùng nổ khắp thôn.
“Bà thấy tận mắt sao? Thật là sáng tinh mơ hai người bọn họ dắt nhau đi!"
“Đúng vậy, đúng vậy! Ta nhìn tận mắt thật mà! Trường Sinh và vợ nó còn đến tiễn nữa!"
“Nói bậy! Có lý nào lại đi tiễn bà nội trốn theo trai chứ! Chắc bà nhìn nhầm rồi!"
“À… Đúng, đúng… Nhất định là ta nhìn nhầm rồi, hai người bọn họ lén lút bỏ trốn."
“Bà biết không? Bà nội Trường Sinh và thầy Chu đã qua lại với nhau từ lâu rồi!"
“Đúng vậy! Ta mà lại không biết sao? Từ khi Hoắc Lão Tứ chết đi, hai người bọn họ đã bắt đầu dan díu với nhau, liếc mắt đưa tình!"
“Nhưng ta thật không thấy vậy mà…"
“Bà đúng là có mắt như mù, chuyện này mà nhìn không ra hả? Ta thấy lúc Hoắc Lão Tứ còn sống hai người bọn họ đã mèo mỡ với nhau rồi, chắc chắn là Hoắc Lão Tứ bị hai người bọn họ làm cho tức chết!"
“Đúng vậy rồi… Nếu không thì một người đang khỏe mạnh nói một tiếng bệnh liền bệnh, nói không bệnh thì lại mạnh khỏe như vâm sao? Chắc chắc là vì nguyên nhân này rồi."
“Không phải thầy ấy nói phải về quê thăm người thân sao? Tiểu Lục tử nhà ta đang học bên đó, thầy Chu còn đến tận nhà ta, nói rằng trước hết sẽ mời người khác dạy thay một thời gian, thầy ấy sẽ trở về."
“Đây chẳng qua là tìm cớ để giữ thể diện thôi, nhưng người đọc sách cũng coi như có lương tâm, thầy ấy tìm một thầy đồ khác không làm trễ nãi việc học của thằng bé."
“Đúng vậy… Có điều thấy ấy đi rồi, từ giờ có bị đau đầu, cảm mạo gì đó cũng không biết phải tìm ai coi giúp …"
“Các bà nói xem sao thầy Chu lại vừa mắt bà nội Trường Sinh vậy? Bà ta chỉ là một bà góa, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, tính tình cũng dữ dằn… Thật không hiểu thấy ấy nghĩ gì nữa."
“Ừ, sao, bà không vừa lòng hả? Hay là bà cũng nhắm thầy Chu phải không?"
“Hừ, ta cảm thấy đáng tiếc cho ông ấy mà thôi, dù sao cũng là người có học, có học vấn, bộ dạng lại đàng hoàng, chín chắn. Tuy ông ấy cũng xấp xỉ bốn mươi rồi, nhưng ông ấy vẫn chưa chính thức cưới vợ, nếu nhìn trúng ai thì cũng phải là con gái nhà lành! Trước đây ta còn tính làm mai muội muội ta cho ông ấy, ai…"
“Hôm qua, ta gặp mẹ Hà Hoa, nghe bà ấy nói hai người đó không phải bỏ trốn, mà bà nội Trường Sinh bị bệnh nặng, đi cùng thầy Chu tìm thầy thuốc giỏi hơn."
“Lời này mà bà cũng tin sao? Nếu nói người khác thì không sao, nhưng hiểu biết y thuật xung quanh vùng này không chỉ có hai người đó, bọn họ bị bệnh gì mà phải ra ngoài tìm thầy thuốc chứ? Cho dù thực sự bị bệnh nặng thì cùng lắm là vào thành chữa bệnh, bọn họ chưa gì mà đã bỏ đi vậy là sao chứ? Còn nữa, bà thấy bà ta có chỗ nào giống bị bệnh không, ta thấy còn khỏe hơn cả ta nữa kìa…"
“Như vậy là… Nhưng mẹ Hà Hoa đúng là…"
“Ai da, bà ấy nói gì bà cũng nghe hay sao, bà nghĩ thử đi, bây giờ nhà lão Lý chẳng khác gì bị người nhà lén chơi một cú, bằng chứng là hai người họ bỏ mặc thằng ngốc kia lại. Còn cha Hà Hoa là loại người nào chứ, ông ta đi thừa nhận mình bị người khác giăng bẫy sẽ vui lắm sao? Còn không cố cắn răng nuốt hết vào bụng à."
“Hừ hừ, ta còn nhớ sau ngày Hà Hoa gả đi, cha Hà Hoa đã đánh nhau với Trường Sinh một trận, giờ đã gần nửa năm rồi, bà thấy Trường Sinh qua nhà lão Lý được mấy lần? Để xem, bọn họ còn cố giữ thể diện được bao lâu!"
“Nói đi nói lại, Hà Hoa đúng là mạng khổ đủ đường, bà nội Trường Sinh bỏ đi, chẳng phải là ném thằng ngốc kia sang cho nó hả?"
“Chẳng phải sao! Ta đã nói lúc trước sao bà nội Trường Sinh không tiếc của, có thể đem nửa mẫu ruộng Hoắc gia làm sính lễ được chứ? Thì ra là muốn cưới vợ về để mình rảnh nợ, trốn theo trai!"
“Ta thấy thê thảm nhất chính là Trường Sinh, cha mẹ chết từ nhỏ, có ông nội nhưng cũng không thể nhìn nó trưởng thành, nay bà nội cũng bỏ trốn mất rồi… Nhưng cũng coi như bà ta đã hết lòng quan tâm chăm sóc, không phải bà ruột mà nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy, trước khi đi còn cưới cho nó một cô vợ, nếu ngay cả vợ cũng không có thì nó sống như thế nào đây…"
“Ai da… Đúng vậy… Đáng thương quá…"
Trong thôn, ở sân phơi lúa, bên cạnh giếng, Hà Hoa chỉ cần vừa ra khỏi cửa là có thể nghe thấy những lời xì xào đàm tiếu kiểu này. Ánh mắt người trong thôn nhìn cô cũng thay đổi mấy bận, đầu tiên là giật mình khinh thường, sau đó là chế giễu xem trò vui, cuối cùng chuyển thành thông cảm là nhiều nhất. Những người vì chuyện cháy nhà của mụ góa Trần mà tránh xa cô giờ lại bắt đầu cười nói hớn hở với cô, bọn họ nói vài câu đầy bóng gió, úp úp mở mở, kêu cô có gặp phải khó khăn gì thì cứ việc mở miệng, nếu giúp được họ nhất định sẽ giúp. Hà Hoa cảm thấy mình có mọc thêm một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được chuyện bà Tứ và thầy Chu đột ngột bỏ đi, cô chỉ trả lời qua loa, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Nhưng sau đó không bao lâu người dân trong thôn cũng chẳng còn hứng thú với chuyện của bà Tứ và thầy Chu nữa, bởi vì đã có người khác thu hút sự chú ý của họ, đó là thầy đồ mới tới Tôn Hành Chu.
Bởi vì thôn này cách thành hơi xa, cứ qua qua lại lại sẽ rất bất tiện, sau khi thầy Chu rời đi Tôn Hành Chu đã chuyển đến ở phòng của thầy. Thứ nhất là để dạy thay thầy Chu, thứ hai cũng coi như tạm thời coi nhà giúp thầy Chu. Tôn Hành Chu vừa tới thôn một ngày đã trở thành nhân vật nóng bỏng tay, mượn lời của các cô ba bà tám khắp thôn như sau: Tiên sinh này mặt mày tuấn tú, học thức cao thâm, lúc cười còn có 2 cái lúm đồng tiền, thanh tao không giống người phàm, một nhân vật xuất chúng cỡ này bỗng nhiên xuất hiện đã kéo vị trí của tri huyện đại nhân xuống thấp đến mấy bậc!
Hà Hoa chưa nhìn thấy tri huyện đại nhân, nhưng cũng biết vị Tôn tiên sinh này thật sự không kém gì lời đồn thổi kia, chưa nói đến mặt mày tuấn tú hay học thức rất cao, chỉ cần phong thái cử chỉ của thầy ấy đã khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Hà Hoa không biết cảm giác của những người khác có giống thế hay không, nhưng mỗi khi cô gần y, nói chuyện với y, liền thấy thật không tự nhiên. Chung quy lại là cảm thấy xấu hổ không dám ngẩng đầu, nếu y cười với cô, cô còn cảm thấy tim đập ầm ầm trong ngực, cô sẽ cảm thấy không biết nên làm gì, cũng không dám nhìn y.
Bởi vì cảm giác này, Hà Hoa luôn muốn trốn tránh Tôn Hành Chu, nhưng trước lúc đi thầy Chu đã dặn dò nên dường như Tôn Hành Chu xem cô như người duy nhất có thể giúp đỡ, có việc gì y cũng tới hỏi cô. Hà Hoa hơi khó xử, ngày thường làm việc cũng không dám mặc quần áo cũ, chỉ có hai bộ quần áo đẹp cứ mặc qua mặc lại, có hai lần làm dơ cổ tay áo, khiến cô hết sức đau lòng.
Hôm nay, cô đang trong bếp thu dọn củi, Tôn Hành Chu lại đến tìm cô, nói là mùa đông giá rét, buổi tối muốn đốt lò sưởi dưới giường nhưng trước đây chưa từng làm nên không biết làm thế nào cả, nhờ cô qua đó xem giúp. Hà Hoa hơi khó xử nhưng cũng không từ chối, chỉ nói y về trước, mình sẽ qua trễ một chút.
Hà Hoa tiễn Tôn Hành Chu đi liền trở về phòng, ngẫm nghĩ cô gọi Trường Sinh theo cùng. Tôn Hành Chu không giống với thầy Chu, cô là một người đã có chồng không nên đến chỗ y một mình, kêu Trường Sinh đi cũng tránh người khác xì xào.
Lúc chạng vạng Tôn Hành Chu nghe tiếng gõ cửa, mở cửa thấy Hà Hoa đầu tiên là cười, chợt thấy Trường Sinh đi theo sau Hà Hoa lại hơi giật mình như ngớ ra. Nhưng lập tức nhìn Trường Sinh cười cười, nói: “Chỉ có chút việc vặt thế này mà phải làm phiền đại ca và đại tẩu đến đây giúp đỡ, thật là áy náy quá."
Hà Hoa chỉ hé miệng nói: “Không có gì."
Tôn Hành Chu nghiêng người mời Hà Hoa và Trường Sinh vào trong sân, đợi Trường Sinh đi qua trước mặt y mới để ý quan sát kỹ một lần.
Ba người vào phòng, Hà Hoa dặn Trường Sinh ngồi chờ trong phòng, còn mình đi cùng Tôn Hành Chu ra gian ngoài dọn dẹp cái miệng lò. Hà Hoa ngồi trên mặt đất im lặng làm việc, Tôn Hành Chu đứng bên cạnh cúi người nhìn, thỉnh thoảng cười nói: “Trong trăm người thì người vô dụng nhất chính là thư sinh (*), quả thật không sai, uổng công đệ đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, ngay cả khả năng tự lo cho mình cũng không biết, khiến đại tẩu chê cười rồi."
“Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh", nghĩa là trong mười người thì có chín người chịu được ánh mắt kinh bạc của đời, còn trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh.
Hà Hoa cũng không ngẩng đầu, vừa cào bếp vừa nói: “Thầy là người nhã nhặn, đương nhiên không làm những chuyện này. Người ở trong thành như các thầy đều ngủ trên giường gỗ chạm trổ hoa văn, chỉ có nông dân như chúng tôi mới ngủ loại giường đất này, thật là thiệt thòi cho thầy."
Tôn Hành Chu nói: “Thiệt thòi gì chứ? Đây không phải lần đầu tiên đệ ngủ loại giường sưởi này, mấy năm trước đã từng ngủ rồi, đệ lại thấy loại giường này tốt hơn giường gỗ nhiều lắm. Dùng vào mùa đông thì ấm áp và thoải mái hơn nhiều, hôm nay đệ học cách đốt lò sưởi ấm của đại tẩu, mai mốt sẽ học thầy Chu tìm một thôn núi nhỏ, yên tĩnh sinh sống, được như vậy cũng là phúc phần của đệ."
Hà Hoa vẫn cúi đầu, khẽ cười cười, nói: “Nơi hoang vu hẻo lánh thế này không tốt đẹp như thầy nghĩ đâu, thầy ở lâu sẽ không nói như vậy nữa."
Tôn Hành Chu nói: “So với trong thành thì đúng là khổ hơn một chút, nhưng bà con láng giềng thật nhiệt tình, đệ đến mấy ngày nay được mọi người giúp đỡ rất nhiều, còn làm phiền đại tẩu không ít."
Hà Hoa nói: “Thầy đừng khách sáo như vậy, thầy Chu dặn ta phải giúp đỡ thầy nhiều một chút, đây cũng là chuyện ta nên làm."
Tôn Hành Chu cười nói: “Tuy nói như vậy nhưng trong lòng đệ vẫn áy náy lắm. Hay như vầy đi, ngày mai đệ phải về thành, đại tẩu thích cái gì thì cứ nói với đệ, đệ mua cho đại tẩu, cũng coi như chút thành ý của đệ."
Hà Hoa vội nói: “Chuyện này không được, sao ta có thể bắt thầy mua gì chứ!"
Tôn Hành Chu đang định nói tiếp, chợt nghe trong phòng có tiếng loảng xoảng, giống như có vật gì đó rơi trên mặt đất vỡ nát. Hai người vội chạy vào nhà xem, thì thấy Trường Sinh đứng giữa phòng, tay ôm một đống xoong chảo chum vại, một cái ống đựng bút bằng gốm lăn bên chân hắn, vỡ thành mấy mảnh.
Trường Sinh cúi đầu ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hà Hoa, vô tội nói: “Ta không cố ý."
Hà Hoa cảm thấy lúng túng, tiến đến trước mặt Trường Sinh nhỏ giọng nói: “Không phải ta bảo huynh ngồi chờ ư, sao huynh lại tự tiện lấy đồ đạc nhà người ta."
Trường Sinh nói: “Không phải nhà người ta, là đồ của thầy Chu, ta dọn dẹp giúp thầy."
Hà Hoa nhỏ giọng nói: “Thầy Chu không có ở đây, bây giờ Tôn tiên sinh đang ở nơi này, chúng ta không thể đụng vào đồ của người khác."
Trường Sinh nói đầy thuyết phục: “Không phải, ta biết mà, đây là đồ của thầy Chu." Nói xong lại nhìn đống lộn xộn trên bàn nói: “Chúng không phải là của thầy Chu, không được để trong này."
Hà Hoa nhìn mấy thứ trên bàn, đương nhiên đều bị Trường Sinh đổ hết ra, điều này càng làm cô cảm thấy xấu hổ, cô lấy hết mấy thứ Trường Sinh ôm trong lòng vừa thu dọn đống lộn xộn trên bàn vừa sẵng giọng nói nhỏ: “Đáng lẽ không nên mang huynh đi theo, toàn là phá rối."
Trường Sinh giật lấy cái bình trong tay Hà Hoa đổ hết mọi thứ trong đó ra, hơi tức giận giống như hét lớn lên: “Đây là của thầy Chu!"
Hà Hoa cực kỳ xấu hổ, từ thẹn hóa thành giận, nhưng lại không thể nổi nóng với Trường Sinh trước mặt người ngoài, mặt mày cô đỏ bừng lên nói không nên lời, mắt lạnh lùng nhưng nhìn lại rất giống cô vợ nhỏ bị chồng quát mắng, khinh khi.
Tôn Hành Chu vẫn đứng ở cửa, thấy vậy vội chạy lại hoà giải, cười nói: “Là đệ không đúng, đệ không nên tùy tiện lấy đồ của thầy Chu."
Y nói như vậy càng làm Hà Hoa cảm thấy xấu hổ không chịu nỗi, cô ngẩng đầu nhìn y cố nặn nụ cười xin lỗi.
Trường Sinh cũng không nhìn Tôn Hành Chu, chỉ nhìn Hà Hoa chằm chằm, giống như hắn cũng rất ấm ức lẩm bẩm: “Phòng này cũng là của thầy Chu…"
Nghe xong lời này, Tôn Hành Chu cũng sửng sốt không biết nên nói thế nào cho phải. Hà Hoa càng xấu hổ vô cùng, nên không dám ở lại lâu, luôn miệng xin lỗi Tôn Hành Chu rồi kéo Trường Sinh đi ngay.
Rốt cuộc Trường Sinh cũng ôm mấy thứ của thầy Chu ra ngoài, dọc đường đi Hà Hoa không quở trách gì, Trường Sinh cũng không cãi lại, chỉ buồn buồn cúi đầu đi theo sau cô, vừa than thở vừa ấm ức: “Đó là đồ của thầy Chu mà…"
Beta: Như Bình
Bà nội Trường Sinh bỏ trốn theo thầy Chu!
Hai ngày sau khi bà Tứ và thầy Chu rời khỏi thôn, lời đồn này tựa như hắt nước lạnh vào chảo dầu sôi bùng nổ khắp thôn.
“Bà thấy tận mắt sao? Thật là sáng tinh mơ hai người bọn họ dắt nhau đi!"
“Đúng vậy, đúng vậy! Ta nhìn tận mắt thật mà! Trường Sinh và vợ nó còn đến tiễn nữa!"
“Nói bậy! Có lý nào lại đi tiễn bà nội trốn theo trai chứ! Chắc bà nhìn nhầm rồi!"
“À… Đúng, đúng… Nhất định là ta nhìn nhầm rồi, hai người bọn họ lén lút bỏ trốn."
“Bà biết không? Bà nội Trường Sinh và thầy Chu đã qua lại với nhau từ lâu rồi!"
“Đúng vậy! Ta mà lại không biết sao? Từ khi Hoắc Lão Tứ chết đi, hai người bọn họ đã bắt đầu dan díu với nhau, liếc mắt đưa tình!"
“Nhưng ta thật không thấy vậy mà…"
“Bà đúng là có mắt như mù, chuyện này mà nhìn không ra hả? Ta thấy lúc Hoắc Lão Tứ còn sống hai người bọn họ đã mèo mỡ với nhau rồi, chắc chắn là Hoắc Lão Tứ bị hai người bọn họ làm cho tức chết!"
“Đúng vậy rồi… Nếu không thì một người đang khỏe mạnh nói một tiếng bệnh liền bệnh, nói không bệnh thì lại mạnh khỏe như vâm sao? Chắc chắc là vì nguyên nhân này rồi."
“Không phải thầy ấy nói phải về quê thăm người thân sao? Tiểu Lục tử nhà ta đang học bên đó, thầy Chu còn đến tận nhà ta, nói rằng trước hết sẽ mời người khác dạy thay một thời gian, thầy ấy sẽ trở về."
“Đây chẳng qua là tìm cớ để giữ thể diện thôi, nhưng người đọc sách cũng coi như có lương tâm, thầy ấy tìm một thầy đồ khác không làm trễ nãi việc học của thằng bé."
“Đúng vậy… Có điều thấy ấy đi rồi, từ giờ có bị đau đầu, cảm mạo gì đó cũng không biết phải tìm ai coi giúp …"
“Các bà nói xem sao thầy Chu lại vừa mắt bà nội Trường Sinh vậy? Bà ta chỉ là một bà góa, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, tính tình cũng dữ dằn… Thật không hiểu thấy ấy nghĩ gì nữa."
“Ừ, sao, bà không vừa lòng hả? Hay là bà cũng nhắm thầy Chu phải không?"
“Hừ, ta cảm thấy đáng tiếc cho ông ấy mà thôi, dù sao cũng là người có học, có học vấn, bộ dạng lại đàng hoàng, chín chắn. Tuy ông ấy cũng xấp xỉ bốn mươi rồi, nhưng ông ấy vẫn chưa chính thức cưới vợ, nếu nhìn trúng ai thì cũng phải là con gái nhà lành! Trước đây ta còn tính làm mai muội muội ta cho ông ấy, ai…"
“Hôm qua, ta gặp mẹ Hà Hoa, nghe bà ấy nói hai người đó không phải bỏ trốn, mà bà nội Trường Sinh bị bệnh nặng, đi cùng thầy Chu tìm thầy thuốc giỏi hơn."
“Lời này mà bà cũng tin sao? Nếu nói người khác thì không sao, nhưng hiểu biết y thuật xung quanh vùng này không chỉ có hai người đó, bọn họ bị bệnh gì mà phải ra ngoài tìm thầy thuốc chứ? Cho dù thực sự bị bệnh nặng thì cùng lắm là vào thành chữa bệnh, bọn họ chưa gì mà đã bỏ đi vậy là sao chứ? Còn nữa, bà thấy bà ta có chỗ nào giống bị bệnh không, ta thấy còn khỏe hơn cả ta nữa kìa…"
“Như vậy là… Nhưng mẹ Hà Hoa đúng là…"
“Ai da, bà ấy nói gì bà cũng nghe hay sao, bà nghĩ thử đi, bây giờ nhà lão Lý chẳng khác gì bị người nhà lén chơi một cú, bằng chứng là hai người họ bỏ mặc thằng ngốc kia lại. Còn cha Hà Hoa là loại người nào chứ, ông ta đi thừa nhận mình bị người khác giăng bẫy sẽ vui lắm sao? Còn không cố cắn răng nuốt hết vào bụng à."
“Hừ hừ, ta còn nhớ sau ngày Hà Hoa gả đi, cha Hà Hoa đã đánh nhau với Trường Sinh một trận, giờ đã gần nửa năm rồi, bà thấy Trường Sinh qua nhà lão Lý được mấy lần? Để xem, bọn họ còn cố giữ thể diện được bao lâu!"
“Nói đi nói lại, Hà Hoa đúng là mạng khổ đủ đường, bà nội Trường Sinh bỏ đi, chẳng phải là ném thằng ngốc kia sang cho nó hả?"
“Chẳng phải sao! Ta đã nói lúc trước sao bà nội Trường Sinh không tiếc của, có thể đem nửa mẫu ruộng Hoắc gia làm sính lễ được chứ? Thì ra là muốn cưới vợ về để mình rảnh nợ, trốn theo trai!"
“Ta thấy thê thảm nhất chính là Trường Sinh, cha mẹ chết từ nhỏ, có ông nội nhưng cũng không thể nhìn nó trưởng thành, nay bà nội cũng bỏ trốn mất rồi… Nhưng cũng coi như bà ta đã hết lòng quan tâm chăm sóc, không phải bà ruột mà nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy, trước khi đi còn cưới cho nó một cô vợ, nếu ngay cả vợ cũng không có thì nó sống như thế nào đây…"
“Ai da… Đúng vậy… Đáng thương quá…"
Trong thôn, ở sân phơi lúa, bên cạnh giếng, Hà Hoa chỉ cần vừa ra khỏi cửa là có thể nghe thấy những lời xì xào đàm tiếu kiểu này. Ánh mắt người trong thôn nhìn cô cũng thay đổi mấy bận, đầu tiên là giật mình khinh thường, sau đó là chế giễu xem trò vui, cuối cùng chuyển thành thông cảm là nhiều nhất. Những người vì chuyện cháy nhà của mụ góa Trần mà tránh xa cô giờ lại bắt đầu cười nói hớn hở với cô, bọn họ nói vài câu đầy bóng gió, úp úp mở mở, kêu cô có gặp phải khó khăn gì thì cứ việc mở miệng, nếu giúp được họ nhất định sẽ giúp. Hà Hoa cảm thấy mình có mọc thêm một trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được chuyện bà Tứ và thầy Chu đột ngột bỏ đi, cô chỉ trả lời qua loa, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Nhưng sau đó không bao lâu người dân trong thôn cũng chẳng còn hứng thú với chuyện của bà Tứ và thầy Chu nữa, bởi vì đã có người khác thu hút sự chú ý của họ, đó là thầy đồ mới tới Tôn Hành Chu.
Bởi vì thôn này cách thành hơi xa, cứ qua qua lại lại sẽ rất bất tiện, sau khi thầy Chu rời đi Tôn Hành Chu đã chuyển đến ở phòng của thầy. Thứ nhất là để dạy thay thầy Chu, thứ hai cũng coi như tạm thời coi nhà giúp thầy Chu. Tôn Hành Chu vừa tới thôn một ngày đã trở thành nhân vật nóng bỏng tay, mượn lời của các cô ba bà tám khắp thôn như sau: Tiên sinh này mặt mày tuấn tú, học thức cao thâm, lúc cười còn có 2 cái lúm đồng tiền, thanh tao không giống người phàm, một nhân vật xuất chúng cỡ này bỗng nhiên xuất hiện đã kéo vị trí của tri huyện đại nhân xuống thấp đến mấy bậc!
Hà Hoa chưa nhìn thấy tri huyện đại nhân, nhưng cũng biết vị Tôn tiên sinh này thật sự không kém gì lời đồn thổi kia, chưa nói đến mặt mày tuấn tú hay học thức rất cao, chỉ cần phong thái cử chỉ của thầy ấy đã khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Hà Hoa không biết cảm giác của những người khác có giống thế hay không, nhưng mỗi khi cô gần y, nói chuyện với y, liền thấy thật không tự nhiên. Chung quy lại là cảm thấy xấu hổ không dám ngẩng đầu, nếu y cười với cô, cô còn cảm thấy tim đập ầm ầm trong ngực, cô sẽ cảm thấy không biết nên làm gì, cũng không dám nhìn y.
Bởi vì cảm giác này, Hà Hoa luôn muốn trốn tránh Tôn Hành Chu, nhưng trước lúc đi thầy Chu đã dặn dò nên dường như Tôn Hành Chu xem cô như người duy nhất có thể giúp đỡ, có việc gì y cũng tới hỏi cô. Hà Hoa hơi khó xử, ngày thường làm việc cũng không dám mặc quần áo cũ, chỉ có hai bộ quần áo đẹp cứ mặc qua mặc lại, có hai lần làm dơ cổ tay áo, khiến cô hết sức đau lòng.
Hôm nay, cô đang trong bếp thu dọn củi, Tôn Hành Chu lại đến tìm cô, nói là mùa đông giá rét, buổi tối muốn đốt lò sưởi dưới giường nhưng trước đây chưa từng làm nên không biết làm thế nào cả, nhờ cô qua đó xem giúp. Hà Hoa hơi khó xử nhưng cũng không từ chối, chỉ nói y về trước, mình sẽ qua trễ một chút.
Hà Hoa tiễn Tôn Hành Chu đi liền trở về phòng, ngẫm nghĩ cô gọi Trường Sinh theo cùng. Tôn Hành Chu không giống với thầy Chu, cô là một người đã có chồng không nên đến chỗ y một mình, kêu Trường Sinh đi cũng tránh người khác xì xào.
Lúc chạng vạng Tôn Hành Chu nghe tiếng gõ cửa, mở cửa thấy Hà Hoa đầu tiên là cười, chợt thấy Trường Sinh đi theo sau Hà Hoa lại hơi giật mình như ngớ ra. Nhưng lập tức nhìn Trường Sinh cười cười, nói: “Chỉ có chút việc vặt thế này mà phải làm phiền đại ca và đại tẩu đến đây giúp đỡ, thật là áy náy quá."
Hà Hoa chỉ hé miệng nói: “Không có gì."
Tôn Hành Chu nghiêng người mời Hà Hoa và Trường Sinh vào trong sân, đợi Trường Sinh đi qua trước mặt y mới để ý quan sát kỹ một lần.
Ba người vào phòng, Hà Hoa dặn Trường Sinh ngồi chờ trong phòng, còn mình đi cùng Tôn Hành Chu ra gian ngoài dọn dẹp cái miệng lò. Hà Hoa ngồi trên mặt đất im lặng làm việc, Tôn Hành Chu đứng bên cạnh cúi người nhìn, thỉnh thoảng cười nói: “Trong trăm người thì người vô dụng nhất chính là thư sinh (*), quả thật không sai, uổng công đệ đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, ngay cả khả năng tự lo cho mình cũng không biết, khiến đại tẩu chê cười rồi."
“Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh", nghĩa là trong mười người thì có chín người chịu được ánh mắt kinh bạc của đời, còn trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh.
Hà Hoa cũng không ngẩng đầu, vừa cào bếp vừa nói: “Thầy là người nhã nhặn, đương nhiên không làm những chuyện này. Người ở trong thành như các thầy đều ngủ trên giường gỗ chạm trổ hoa văn, chỉ có nông dân như chúng tôi mới ngủ loại giường đất này, thật là thiệt thòi cho thầy."
Tôn Hành Chu nói: “Thiệt thòi gì chứ? Đây không phải lần đầu tiên đệ ngủ loại giường sưởi này, mấy năm trước đã từng ngủ rồi, đệ lại thấy loại giường này tốt hơn giường gỗ nhiều lắm. Dùng vào mùa đông thì ấm áp và thoải mái hơn nhiều, hôm nay đệ học cách đốt lò sưởi ấm của đại tẩu, mai mốt sẽ học thầy Chu tìm một thôn núi nhỏ, yên tĩnh sinh sống, được như vậy cũng là phúc phần của đệ."
Hà Hoa vẫn cúi đầu, khẽ cười cười, nói: “Nơi hoang vu hẻo lánh thế này không tốt đẹp như thầy nghĩ đâu, thầy ở lâu sẽ không nói như vậy nữa."
Tôn Hành Chu nói: “So với trong thành thì đúng là khổ hơn một chút, nhưng bà con láng giềng thật nhiệt tình, đệ đến mấy ngày nay được mọi người giúp đỡ rất nhiều, còn làm phiền đại tẩu không ít."
Hà Hoa nói: “Thầy đừng khách sáo như vậy, thầy Chu dặn ta phải giúp đỡ thầy nhiều một chút, đây cũng là chuyện ta nên làm."
Tôn Hành Chu cười nói: “Tuy nói như vậy nhưng trong lòng đệ vẫn áy náy lắm. Hay như vầy đi, ngày mai đệ phải về thành, đại tẩu thích cái gì thì cứ nói với đệ, đệ mua cho đại tẩu, cũng coi như chút thành ý của đệ."
Hà Hoa vội nói: “Chuyện này không được, sao ta có thể bắt thầy mua gì chứ!"
Tôn Hành Chu đang định nói tiếp, chợt nghe trong phòng có tiếng loảng xoảng, giống như có vật gì đó rơi trên mặt đất vỡ nát. Hai người vội chạy vào nhà xem, thì thấy Trường Sinh đứng giữa phòng, tay ôm một đống xoong chảo chum vại, một cái ống đựng bút bằng gốm lăn bên chân hắn, vỡ thành mấy mảnh.
Trường Sinh cúi đầu ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hà Hoa, vô tội nói: “Ta không cố ý."
Hà Hoa cảm thấy lúng túng, tiến đến trước mặt Trường Sinh nhỏ giọng nói: “Không phải ta bảo huynh ngồi chờ ư, sao huynh lại tự tiện lấy đồ đạc nhà người ta."
Trường Sinh nói: “Không phải nhà người ta, là đồ của thầy Chu, ta dọn dẹp giúp thầy."
Hà Hoa nhỏ giọng nói: “Thầy Chu không có ở đây, bây giờ Tôn tiên sinh đang ở nơi này, chúng ta không thể đụng vào đồ của người khác."
Trường Sinh nói đầy thuyết phục: “Không phải, ta biết mà, đây là đồ của thầy Chu." Nói xong lại nhìn đống lộn xộn trên bàn nói: “Chúng không phải là của thầy Chu, không được để trong này."
Hà Hoa nhìn mấy thứ trên bàn, đương nhiên đều bị Trường Sinh đổ hết ra, điều này càng làm cô cảm thấy xấu hổ, cô lấy hết mấy thứ Trường Sinh ôm trong lòng vừa thu dọn đống lộn xộn trên bàn vừa sẵng giọng nói nhỏ: “Đáng lẽ không nên mang huynh đi theo, toàn là phá rối."
Trường Sinh giật lấy cái bình trong tay Hà Hoa đổ hết mọi thứ trong đó ra, hơi tức giận giống như hét lớn lên: “Đây là của thầy Chu!"
Hà Hoa cực kỳ xấu hổ, từ thẹn hóa thành giận, nhưng lại không thể nổi nóng với Trường Sinh trước mặt người ngoài, mặt mày cô đỏ bừng lên nói không nên lời, mắt lạnh lùng nhưng nhìn lại rất giống cô vợ nhỏ bị chồng quát mắng, khinh khi.
Tôn Hành Chu vẫn đứng ở cửa, thấy vậy vội chạy lại hoà giải, cười nói: “Là đệ không đúng, đệ không nên tùy tiện lấy đồ của thầy Chu."
Y nói như vậy càng làm Hà Hoa cảm thấy xấu hổ không chịu nỗi, cô ngẩng đầu nhìn y cố nặn nụ cười xin lỗi.
Trường Sinh cũng không nhìn Tôn Hành Chu, chỉ nhìn Hà Hoa chằm chằm, giống như hắn cũng rất ấm ức lẩm bẩm: “Phòng này cũng là của thầy Chu…"
Nghe xong lời này, Tôn Hành Chu cũng sửng sốt không biết nên nói thế nào cho phải. Hà Hoa càng xấu hổ vô cùng, nên không dám ở lại lâu, luôn miệng xin lỗi Tôn Hành Chu rồi kéo Trường Sinh đi ngay.
Rốt cuộc Trường Sinh cũng ôm mấy thứ của thầy Chu ra ngoài, dọc đường đi Hà Hoa không quở trách gì, Trường Sinh cũng không cãi lại, chỉ buồn buồn cúi đầu đi theo sau cô, vừa than thở vừa ấm ức: “Đó là đồ của thầy Chu mà…"
Tác giả :
Phúc Bảo