Chàng Câm
Chương 2
"Tại sao lại gặp lũ người này cơ chứ?"
Huân nhìn lũ côn đồ trước mặt mình lo sợ.
- Thằng tàn phế như mày mà cũng còn đi học sao? Tao tưởng mày phải đi bán vé số ngoài đường để nuôi thằng cha nghiện ngập với thằng em trai nhỏ của mày chứ. - Tên đang nói với Huân là trùm của cái nhóm côn đồ này tên là Khánh Huy.
Do tiếng của Huy khá to nên nhanh chóng đã thu hút nhiều ánh nhìn từ mọi người. Hắn bực mình liền giả vờ khoác vai Huân thân thiết lôi cậu ra phía sau trường, tay ra dấu cho đồng bọn đi theo. Tới nơi, với sức mạnh của mình Huy đẩy Huân tới phía trước một cách thô bạo khiến cậu theo không kịp mà mất đà ngã xuống.
- Mày thiệt giỏi đấy, dù câm nhưng mà vẫn khiến tao mất mặt được trước đám đông nhỉ? - Huy đút hai tay vào túi quần bước lại gần Huân đá liên tiếp vào người cậu, lũ đồng bọn thì đứng cười phá lên. Bỗng từ đâu có một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang chút bực bội phát ra:
- Lũ ồn ào.
- Đứa nào nói đấy? - Huy quay lại, lũ kia lắc đầu lia lịa. Khánh Huy nhìn khắp nơi phát ra tiếng nói, thấy có một cây to gần đó liền tiến lại gần, vừa thử nhìn lên thì một bàn chân nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt khiến Huy ngã về phía sau.
Sau đó, cô gái với mái tóc xoăn dài Ngọc Nghi nhảy xuống đứng trước mặt tên Huy vẫn đang ôm đất, nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Huân vừa thấy Ngọc Nghi liền hoảng hốt đứng dậy chạy tới đẩy đẩy cô như muốn kêu cô mau chạy đi. Nhưng mà không kịp rồi, Huy đã đứng dậy và cùng đồng bọn đứng bao vây xung quanh cả hai.
"Chết rồi!!!"
- Con nhỏ xấc láo mày biết mày vừa động vào ai không hả? Đây là đại ca Huy nổi tiếng trong khu vực này đấy biết không? - Một tên trong số đó lên tiếng.
- Hờ tao không biết thằng đại ca nào hết, tao chỉ biết là tao vừa đạp phải một con côn trùng to xác chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu. - Ngọc Nghi vừa nói vừa cột lại mái tóc của mình.
- Con nhỏ này!! - Huy nghe xong tức đến đỏ cả mặt, giơ tay tát Nghi nhưng lại không trúng do cô bước lùi lại né được.
Huân không hiểu từ lúc nào kiếm được một nhánh cây liền nhân lúc đó đánh vào mặt Huy.
- Hai đứa mày ngon lắm. Tụi bây đánh cho tao. - Huy tay ôm lấy vùng mặt vừa bị Huân đánh, tức giận la lên ra lệnh. Đám đồng bọn của Huy liền lao đến đánh đá tới tấp.
Ngọc Nghi cứ như là có học võ, cô vừa né một cách điêu luyện vừa đẩy, kéo Huân né theo rồi đẩy cậu ra xa. Lúc này, Ngọc Nghi cúi xuống nắm lấy một nắm đất cát ném vào mắt lũ kia rồi nhân lúc chúng đang không thấy gì liền lôi Huân theo mà bỏ chạy.
Huy tức không chịu nổi vì không thể đuổi theo, nếu cả hai chạy về phía sân sẽ có rất nhiều người.
Chạy thoát được, Ngọc Nghi buông Huân ra rồi cả hai đứng thở mệt nhọc. Lấy lại được sức Nghi mới bắt đầu hỏi:
- Lũ đó bắt nạt cậu à?
Huân gật đầu.
- Sao cậu không chống lại?
Huân lắc đầu như nói rằng cậu không thể.
- Hồi ra về tớ với cậu về chung đi, dù sao tớ cũng góp phần làm tụi nó nổi điên nên thế nào cũng chặn đường cậu để xả giận cho mà coi. Có tớ đi cùng có gì giúp nhau thoát được hen? - Nghi cười nói với Huân.
Nụ cười đó thật đẹp khiến cậu không thể rời mắt được nhưng có một màu đỏ đang thấm dần qua lớp băng bên tay phải của Nghi đã khiến cậu quay về với hiện thực liền bắt đầu lo lắng kéo Nghi đến phòng y tế.
- Ơ không sao đâu mà, cái này tớ đi rửa rồi băng lại là được liền không cần tới phòng y tế đâu.
Nghe Nghi nói, Huân liền giơ hai tay làm thành chữ X muốn nói rằng không được rồi lại tiếp tục kéo cô tới phòng y tế. Nghi thấy là có nói gì nữa thì Huân cũng không nghe nên cô đành cười trừ rồi để mặc cậu kéo đi.
Trong lúc Nghi ngồi trong phòng y tế băng bó thì Huân như là một dũng sĩ ròm đứng canh trước cửa cho cô. Sau khi băng xong thì tiếng trống lại vang lên, Ngọc Nghi bước ra rồi cùng với Huân đi về lớp. Cả hai lại tiếp tục cuộc trò chuyện đến quên mất thời gian.
Huân cũng muốn hỏi cô về những việc cậu nghe được trong giờ ra chơi nhưng mà nghĩ lại dù sao cả hai cũng đâu phải thân thiết gì hỏi vậy thật là có chút mất lịch sự nên thôi vậy. Cậu lại tiếp tục cầm bút viết.
Ngọc Nghi biết được cậu có em trai thì hớn hở lắm nha, cô nói với cậu:
- Chút nữa cho tớ đi đón em cậu chung với nha, là học sinh tiểu học thì chắc dễ thương lắm nhỉ? - Ngọc Nghi dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mèo với hai miếng băng cá nhân hai bên má của cô mà ngồi tưởng tượng.
Thấy Ngọc Nghi vui vậy Huân cũng gật đầu rồi ghi tiếp vào giấy:
"Cậu đừng vui mừng quá nha, em tớ cũng ốm nhom ốm nhách như tớ nên không được dễ thương đâu."
Ngọc Nghi đọc xong liền cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Ốm cũng có cái dễ thương của ốm mà.
Cả hai lại tiếp tục cười rồi trò chuyện tiếp. Bỗng cô giáo kêu tên Ngọc Nghi:
- Trần Ngọc Nghi.
- Ơ dạ?? - Ngọc Nghi giật mình đứng dậy ngơ ngơ.
- Dạ cái gì? Nãy giờ cả lớp đang giới thiệu bản thân tới lượt em đấy. - Cô giáo nói.
- À - Ngọc Nghi hiểu ra rồi vui vẻ nói. - Chào mọi người tớ tên là Trần Ngọc Nghi, rất thích môn thể dục và âm nhạc. Rất hân hạnh được làm quen với mọi người!
- Do thích môn thể dục nên cậu mới bị thương đầy mình à? - một bạn nam hỏi.
- Đúng rồi đó. - Cô đáp lại.
- Rồi tiếp theo là Nguyễn Thanh Huân. - cô giáo dò tên và đọc lại.
Thanh Huân đứng dậy cầm cuốn vở ghi ghi rồi giơ ra cho cả lớp coi:
"Chào các bạn, tớ tên là Nguyễn Thanh Huân, do tớ không thể nói chuyện từ lúc được sinh ra rồi nên tớ chỉ có thể dùng tín hiệu câm hoặc giấy bút trong giao tiếp thôi. Mong các bạn giúp đỡ."
Đọc đến đó cả lớp cười phá lên rồi một cặp sinh đôi nữ ngồi bàn trên quay xuống đồng thanh nói với cậu:
- Khách sáo quá đi ông ơi, bạn bè cùng lớp cả mà tất nhiên là phải giúp đỡ nhau rồi. - Cả lớp gật đầu đồng ý với cặp sinh đôi
Thấy vậy Huân vui lắm, cậu cười tươi hết cỡ rồi gật đầu ngồi xuống. Bao nhiêu năm đi học rồi mà giờ cậu mới thấy ấm áp và hạnh phúc như vầy đây. Cái cảm giác hạnh phúc đó theo Huân tới tận lúc ra về cũng chưa hết nữa đấy. Hôm nay thật là một ngày vui nha, Huân quên béng luôn chuyện cậu bị đánh mà cùng với Ngọc Nghi cả hai thong thả đi bộ về.
Huân nhìn lũ côn đồ trước mặt mình lo sợ.
- Thằng tàn phế như mày mà cũng còn đi học sao? Tao tưởng mày phải đi bán vé số ngoài đường để nuôi thằng cha nghiện ngập với thằng em trai nhỏ của mày chứ. - Tên đang nói với Huân là trùm của cái nhóm côn đồ này tên là Khánh Huy.
Do tiếng của Huy khá to nên nhanh chóng đã thu hút nhiều ánh nhìn từ mọi người. Hắn bực mình liền giả vờ khoác vai Huân thân thiết lôi cậu ra phía sau trường, tay ra dấu cho đồng bọn đi theo. Tới nơi, với sức mạnh của mình Huy đẩy Huân tới phía trước một cách thô bạo khiến cậu theo không kịp mà mất đà ngã xuống.
- Mày thiệt giỏi đấy, dù câm nhưng mà vẫn khiến tao mất mặt được trước đám đông nhỉ? - Huy đút hai tay vào túi quần bước lại gần Huân đá liên tiếp vào người cậu, lũ đồng bọn thì đứng cười phá lên. Bỗng từ đâu có một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang chút bực bội phát ra:
- Lũ ồn ào.
- Đứa nào nói đấy? - Huy quay lại, lũ kia lắc đầu lia lịa. Khánh Huy nhìn khắp nơi phát ra tiếng nói, thấy có một cây to gần đó liền tiến lại gần, vừa thử nhìn lên thì một bàn chân nhỏ nhắn đạp mạnh vào mặt khiến Huy ngã về phía sau.
Sau đó, cô gái với mái tóc xoăn dài Ngọc Nghi nhảy xuống đứng trước mặt tên Huy vẫn đang ôm đất, nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Huân vừa thấy Ngọc Nghi liền hoảng hốt đứng dậy chạy tới đẩy đẩy cô như muốn kêu cô mau chạy đi. Nhưng mà không kịp rồi, Huy đã đứng dậy và cùng đồng bọn đứng bao vây xung quanh cả hai.
"Chết rồi!!!"
- Con nhỏ xấc láo mày biết mày vừa động vào ai không hả? Đây là đại ca Huy nổi tiếng trong khu vực này đấy biết không? - Một tên trong số đó lên tiếng.
- Hờ tao không biết thằng đại ca nào hết, tao chỉ biết là tao vừa đạp phải một con côn trùng to xác chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu. - Ngọc Nghi vừa nói vừa cột lại mái tóc của mình.
- Con nhỏ này!! - Huy nghe xong tức đến đỏ cả mặt, giơ tay tát Nghi nhưng lại không trúng do cô bước lùi lại né được.
Huân không hiểu từ lúc nào kiếm được một nhánh cây liền nhân lúc đó đánh vào mặt Huy.
- Hai đứa mày ngon lắm. Tụi bây đánh cho tao. - Huy tay ôm lấy vùng mặt vừa bị Huân đánh, tức giận la lên ra lệnh. Đám đồng bọn của Huy liền lao đến đánh đá tới tấp.
Ngọc Nghi cứ như là có học võ, cô vừa né một cách điêu luyện vừa đẩy, kéo Huân né theo rồi đẩy cậu ra xa. Lúc này, Ngọc Nghi cúi xuống nắm lấy một nắm đất cát ném vào mắt lũ kia rồi nhân lúc chúng đang không thấy gì liền lôi Huân theo mà bỏ chạy.
Huy tức không chịu nổi vì không thể đuổi theo, nếu cả hai chạy về phía sân sẽ có rất nhiều người.
Chạy thoát được, Ngọc Nghi buông Huân ra rồi cả hai đứng thở mệt nhọc. Lấy lại được sức Nghi mới bắt đầu hỏi:
- Lũ đó bắt nạt cậu à?
Huân gật đầu.
- Sao cậu không chống lại?
Huân lắc đầu như nói rằng cậu không thể.
- Hồi ra về tớ với cậu về chung đi, dù sao tớ cũng góp phần làm tụi nó nổi điên nên thế nào cũng chặn đường cậu để xả giận cho mà coi. Có tớ đi cùng có gì giúp nhau thoát được hen? - Nghi cười nói với Huân.
Nụ cười đó thật đẹp khiến cậu không thể rời mắt được nhưng có một màu đỏ đang thấm dần qua lớp băng bên tay phải của Nghi đã khiến cậu quay về với hiện thực liền bắt đầu lo lắng kéo Nghi đến phòng y tế.
- Ơ không sao đâu mà, cái này tớ đi rửa rồi băng lại là được liền không cần tới phòng y tế đâu.
Nghe Nghi nói, Huân liền giơ hai tay làm thành chữ X muốn nói rằng không được rồi lại tiếp tục kéo cô tới phòng y tế. Nghi thấy là có nói gì nữa thì Huân cũng không nghe nên cô đành cười trừ rồi để mặc cậu kéo đi.
Trong lúc Nghi ngồi trong phòng y tế băng bó thì Huân như là một dũng sĩ ròm đứng canh trước cửa cho cô. Sau khi băng xong thì tiếng trống lại vang lên, Ngọc Nghi bước ra rồi cùng với Huân đi về lớp. Cả hai lại tiếp tục cuộc trò chuyện đến quên mất thời gian.
Huân cũng muốn hỏi cô về những việc cậu nghe được trong giờ ra chơi nhưng mà nghĩ lại dù sao cả hai cũng đâu phải thân thiết gì hỏi vậy thật là có chút mất lịch sự nên thôi vậy. Cậu lại tiếp tục cầm bút viết.
Ngọc Nghi biết được cậu có em trai thì hớn hở lắm nha, cô nói với cậu:
- Chút nữa cho tớ đi đón em cậu chung với nha, là học sinh tiểu học thì chắc dễ thương lắm nhỉ? - Ngọc Nghi dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mèo với hai miếng băng cá nhân hai bên má của cô mà ngồi tưởng tượng.
Thấy Ngọc Nghi vui vậy Huân cũng gật đầu rồi ghi tiếp vào giấy:
"Cậu đừng vui mừng quá nha, em tớ cũng ốm nhom ốm nhách như tớ nên không được dễ thương đâu."
Ngọc Nghi đọc xong liền cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Ốm cũng có cái dễ thương của ốm mà.
Cả hai lại tiếp tục cười rồi trò chuyện tiếp. Bỗng cô giáo kêu tên Ngọc Nghi:
- Trần Ngọc Nghi.
- Ơ dạ?? - Ngọc Nghi giật mình đứng dậy ngơ ngơ.
- Dạ cái gì? Nãy giờ cả lớp đang giới thiệu bản thân tới lượt em đấy. - Cô giáo nói.
- À - Ngọc Nghi hiểu ra rồi vui vẻ nói. - Chào mọi người tớ tên là Trần Ngọc Nghi, rất thích môn thể dục và âm nhạc. Rất hân hạnh được làm quen với mọi người!
- Do thích môn thể dục nên cậu mới bị thương đầy mình à? - một bạn nam hỏi.
- Đúng rồi đó. - Cô đáp lại.
- Rồi tiếp theo là Nguyễn Thanh Huân. - cô giáo dò tên và đọc lại.
Thanh Huân đứng dậy cầm cuốn vở ghi ghi rồi giơ ra cho cả lớp coi:
"Chào các bạn, tớ tên là Nguyễn Thanh Huân, do tớ không thể nói chuyện từ lúc được sinh ra rồi nên tớ chỉ có thể dùng tín hiệu câm hoặc giấy bút trong giao tiếp thôi. Mong các bạn giúp đỡ."
Đọc đến đó cả lớp cười phá lên rồi một cặp sinh đôi nữ ngồi bàn trên quay xuống đồng thanh nói với cậu:
- Khách sáo quá đi ông ơi, bạn bè cùng lớp cả mà tất nhiên là phải giúp đỡ nhau rồi. - Cả lớp gật đầu đồng ý với cặp sinh đôi
Thấy vậy Huân vui lắm, cậu cười tươi hết cỡ rồi gật đầu ngồi xuống. Bao nhiêu năm đi học rồi mà giờ cậu mới thấy ấm áp và hạnh phúc như vầy đây. Cái cảm giác hạnh phúc đó theo Huân tới tận lúc ra về cũng chưa hết nữa đấy. Hôm nay thật là một ngày vui nha, Huân quên béng luôn chuyện cậu bị đánh mà cùng với Ngọc Nghi cả hai thong thả đi bộ về.
Tác giả :
Yukii Kasano