Chân Tình Ngàn Năm
Chương 87
“ Thật đẹp......" Nàng cầm lấy gói to , từng chút từng chút lục tinh linh ở nàng mắt lóe ra ánh hào quang động lòng người . “Thích không? Ta có thể bắt thật nhiều mang về cho nàng ." Miệng Xích Nhĩ Đa bất giác nhếch lên, ôm nàng vào lòng nói. “ Không." nàng lắc lắc đầu. “ Sao?" “ Mang về chúng nó sẽ sống không được ." Đây mới là địa phương của chúng nó nên sinh sống . Nàng cùng Xích Nhĩ Đa cùng nhau nằm ở trên cỏ, nhìn tinh không chói mắt . Bất cứ thứ gì, đều có địa phương nó nên sinh tồn , nhân loại không nên ích kỷ dễ dàng đoạt đi hoặc chiếm làm của riêng mình . Hắn không phản đối, đồng ý lời của nói nàng , lúc này, hắn từ trong lòng lấy ra một vật khá lấp lánh, cố ý ở trước mắt nàng vung vẩy, chờ đến khi Dạ Thủy Linh nhìn rõ ràng vật kia, kích động ngồi bật dậy. Hai tay có chút run run tiếp nhận bạch ngọc hạng luyện trong tay Xích Nhĩ Đa , đúng vậy, nàng đã không nhìn lầm , kia đúng là thứ nàng vẫn muốn tìm “ Bạch ngọc hạng luyện“. Trước kia, khi nàng chưa đến thời đại này lão nhân , tự xưng là Nguyệt lão gia gia giúp nàng đeo trên cổ . “ Chàng...... Chàng làm sao có vòng ngọc này ?" Không chỉ có tay nhỏ bé của nàng đang run rẩy, ngay cả thanh âm cũng thế. “ Sao vậy? Linh nhi không thích?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng kinh ngạc , hắn nghĩ đến nàng không thích lễ vật hắn đưa cho nàng . “ Không...... Không phải, chàng trả lời ta trước...... Sao lại có......" Vòng ngọc quan trọng này? Xích Nhĩ Đa cười khẽ , nhớ lại lúc ấy,"Còn nhớ không? Lúc nàng mới đến, vẫn muốn chạy trốn." “ Vâng......" Cho tới nay, nàng đều rất muốn trở về, cho tới bây giờ, nàng phát hiện chính mình đã không trở về được nữa, bởi vì nàng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh người mà nàng yêu , người đó chính là Xích Nhĩ Đa. “Có một lần, nàng cưỡi Cực Phong chạy ra cung, bởi vì không biết tập tính của nó , nàng cũng không năng lực khống chế nó, chỉ thiếu chút nữa đã bị nó hất xuống ngựa......"Khi đó thật là thực mạo hiểm. “ Ách......" Lời nói của hắn làm cho nàng nghĩ đến đều cảm thấy mất mặt, hiện tại không thể không bội phục dũng khí hơn người của chính mình lúc đó, nhưng mà chuyện này cùng bạch ngọc hạng luyện có cái quan hệ gì ?! “Lúc hai chúng ta trên đường săn thú đi trong chợ, một luồng ánh sáng trắng đập vào mắt nàng nhớ không? Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn trong nháy mắt." Kinh hoàng khi nghe Xích Nhĩ Đa nói như thế , nàng mới nhớ tới, giống như thực sự đã có chuyện như thế," Vâng......" “ Sau đó, ta liền cho người đi tìm, cho dù lật tung các gian hàng ở khu chợ đó, cũng muốn đem vật kia tìm ra, cuối cùng, thủ hạ bổn Vương ở trong tay một lão nhân gia mua lại vật này với giá gấp ba giá ban đầu, đúng ra, Vòng ngọc này ta định tặng cho nàng từ lâu, chẳng qua vẫn đều không có cơ hội......" Xích Nhĩ Đa giải thích . Nước mắt, lại đảo quanh ở hốc mắt nàng , chẳng lẽ đây là ý trời đã định sao? Vì cái gì, vì cái gì cố tình vào lúc này mới để nàng tìm thấy Vòng bạch ngọc này???? Như thế này có ý gì? Nàng sắp hoàn thành sứ mệnh? Phải đi về hiện đại ? Không, nàng không muốn trở về nhanh như thế! Xích Nhĩ Đa thấy nàng bất vi sở động, vươn tay tiếp nhận lấy bạch ngọc hạng luyện trên tay nàng, động tác ôn nhu giúp nàng mang ở trên cổ. Thần kỳ bạch ngọc hạng luyện, trong bóng tối mù mịt, bỗng dưng lộ ra một đạo hào quang sáng trắng. “ Linh nhi, vòng ngọc này thực thích hợp với nàng, vòng ngọc mang ở trên cổ của nàng thật đẹp giống như nàng." Hắn ca ngợi nói. “Cám ơn......" Nàng xoay người chủ động hôn lên môi hắn , đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn. Xích Nhĩ Đa đương nhiên cũng không keo kiệt đáp trả nụ hôn kịch liệt nóng ấm của nàng, đem nàng áp đảo trên mặt cỏ, tham lam hấp thu hương thơm ngon ngọt trong miệng nàng, ngậm mút lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, mãi đến cả hai người không thể thở nổi...... “ Bảo bối Linh nhi của ta học xấu......" Thế nhưng muốn chủ động câu dẫn hắn. Dạ Thủy Linh hôn đến choáng váng ,bàn tay nhỏ bé gác trên vai hắn, thân thể kề sát vào hắn cọ xát, hai chân quấn quýt lấy đôi chân dài của hắn.
Tác giả :
Vũ Anh Tuyết