Chân Tình Ngàn Năm
Chương 11
Trải qua một đêm ép buộc, khi Dạ Thủy Linh tỉnh lại , đã là gần giữa trưa . Bên ngoài phòng sớm đã có cung nữ giúp nàng chuẩn bị sẵn nước ấm nước ấm, bên trong thùng gỗ còn rải rác những cánh hoa hồng đỏ thắm thơm ngát, để cho nàng tỉnh lại có thể lập tức rột rửa. Nàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn thân thể nhiều chỗ đầy vết xanh tím, đã chứng minh tối hôm qua hết thảy đều là thật sự, không phải nàng đang nằm mộng...... Nhiều lúc nàng hy vọng tất cả chỉ là một giấc mộng...... Để cho nàng có thể nhanh chóng tỉnh mộng… Nhìn trên giường vẫn còn lưu lại loang lổ vết máu, làm cho Dạ Thủy Linh không ngừng ai oán buồn bã, mười bảy năm qua nàng luôn trong sạch, nhưng lại không thể nào tin nổi lại bị mất như thế, càng hoang đường là đối phương còn là một người cổ đại?! Như thế rất tốt, đã thật sự danh phù kỳ thực thành phi tử của hắn , nhưng mà cho dù như thế, nàng vẫn không hề tiêu tan ý định ham muốn trở về, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp đào tẩu, nàng mới không cần ở lại đây, thời đại Đường triều cái gì cũng không có. Vừa không có máy tính, cũng không có ti vi cùng âm hưởng...... Phương tiện gì cũng không có a….. Dạ Thủy Linh hạ quyết tâm, nên gắng gượng ngồi dậy nhìn quanh tìm bộ quần áo đã rách mướp hôm qua che đậy thân thể lại, nhưng không hiểu sao hai chận vừa mới đặt xuống đất, bỗng chốc mềm nhũn té sấp xuống chiếc giường mềm mại. Đột nhiên phát ra tiếng vang, làm các cung nữ đang đứng hầu bên ngoài chú ý. Hai gã cung nữ hướng vào bên trong sa màn hô" Dạ phi nương nương?" Sau một lúc lâu, bên trong vẫn không có đáp lại, hai cung nữ trực tiếp đi vào bên trong, nhìn thấy chính là hình ảnh Thủy Linh đang thân ái hôn lên thành giường Hai cung nữ hoảng sợ vội vàng một tả một hữu đem nàng nâng đứng lên. “ Ngô......" Chỉ cần nàng vừa động, sẽ liên lụy đến miệng vết thương nơi riêng tư của nàng . Ác! Trời ạ! Nàng nơi đó...... Đau quá...... Chết tiệt thối cổ nhân......Thật sự là rất quá đáng. Dám dùng thuốc kích dục bắt ép nàng đi vào khuôn khổ, không thể tin nổi loại hành vi man rợ như thế này đã xuất phát từ thời cổ đại. “ Dạ phi nương nương thứ tội, nô tì đáng chết, để cho nương nương té đau." Nâng Dạ Thủy Linh dậy, hai cung nữ lập tức quỳ xuống, sớm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Vương đã hạ lệnh xuống, bảo các nàng ta chăm sóc Dạ Phi cho thật cẩn thận, không thể có gì sơ xuất, bằng không cái đầu trên cổ các nàng ta khó mà giữ được, là các nàng sơ sẩy, mới có thể để cho Dạ phi nương nương ngã sấp xuống. Hiện tại là xảy ra chuyện gì? Nàng chẳng qua là không cẩn thận chân mềm nhũn, các nàng liên quỳ rạp trên mặt đất, có cần phải bị dọa thành như vậy không?! “Không phải lỗi các ngươi, là tự chính ta không cẩn thận, các ngươi mau đứng lên đi!" Nàng cũng không muốn bị giảm thọ. Nghĩ Dạ phi nương nương lòng từ bi, không cùng các nàng so đo, các nàng thế này mới dám đứng dậy. “Đa tạ nương nương khoan thứ." Hai cung nữ nhẹ nhàng thi lễ cảm tạ. “ Ách...... Các ngươi không cần khách khí như thế ! Ta không già như vậy, đừng gọi ta là nương nương , gọi ta Thủy Linh hoặc Tiểu Linh là được rồi." Nàng tự giới thiệu nói. Di? Lời nói của nương nương thật kì lạ, nghe Thúy nhi tỷ nói nương nương vừa tỉnh liền hồ ngôn loạn ngữ, sẽ không là thật đi! Có khi nào bị chấn thương ở đầu không? Hai cung nữ nghi hoặc nhìn nhau, trong lòng âm thầm thắc mắc. “Nô tỳ không dám, chúng nô tỳ nhóm vẫn là xưng hô ngài nương nương thì tốt hơn." Các nàng sao dám gọi thắng danh của chủ tử . “Vậy được rồi! Tùy các ngươi." Ngẫm lại các nàng là cổ nhân, tuy rằng rất là không quen, nhưng ý tưởng của người cổ đại thật khác với tương lai, nên vẫn theo quy cũ của các nàng ta thì tốt hơn, không nên làm khó các nàng. “Tạ nương nương." Dạ phi nương nương thật sự là người tốt. Tận đáy lòng của các nàng nghĩ. Nói xong, một cung nữ nhẹ vén sa màn lên, một người khác đỡ lấy nàng bước ra bên ngoài phòng để tẩy tịnh. “ Thỉnh Dạ phi nương nương lau người! Chúng nô tỷ muốn tẩy tóc cho nương nương ." Cung nữ nói muốn gội đầu cho Dạ Thủy Linh. “ Á! Cái kia...... Ta tự mình làm là được rồi." Nàng ngượng ngùng nói. “ Nô tỳ đến giúp nương nương ! Đây là chuyện nô tỳ nên làm." “Thật sự không cần, ta tự mình là có thể , các ngươi đều đi ra ngoài trước đi!" Nàng đuổi các nàng ta, bốn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, làm sao nàng có thể tắm rửa được.
Tác giả :
Vũ Anh Tuyết