Chân Nhân Không Lộ Tướng
Chương 50: Ghen
Lúc Cố Thường trở về phòng đem bảo bối năm trăm lượng bạc mới “Kiếm" được cất xong, tính ra chính mình đã kiếm được từ Lục Tử Triệt hơn 1000 lượng bạc, trước đây nàng cứu hắn một mạng, hắn ở Cố Gia Bảo dưỡng thương, nàng nhân cơ hội đòi hắn một số lớn.
Lần này hắn cứu mình một mạng, không hề đòi thù lao với mình, trong lòng Cố Thường có chút ngượng ngùng với bản chất con buôn của mình, lần trước tuy rằng Cố Gia Bảo cứu mạng Lục Tử Triệt và chăm sóc hắn dưỡng thương hao tốn rất nhiều ngân lượng, nhưng khác nhau nhiều vì hắn cho nhiều tiền bạc, lần này nàng cũng là ăn ở Lục gia dưỡng thương cũng ở Lục gia...
“Tiểu thư, sao người yêu tiền như vậy, nô tỳ có biện pháp tốt hơn có thể làm cho người nhanh chóng có nhiều tiền hơn." Lục Đậu thấy Cố Thường nhìn “kho tàng nhỏ" mặt mày hớn hở, nhịn không được mở miệng nói.
Cố Thường thu hồi suy nghĩ, hỏi Lục Đậu: “Cách gì?"
“Gả cho Lục Tử Triệt a!" Lục Đậu nghiêm túc nói.
“Đây chính là biện pháp tốt mà ngươi nghĩ ra?!" Cố Thường hung hăng trừng mắt nhìn Lục Đậu.
Lục Đậu bị trừng thật sự không phục, không sợ chết nói: “Em đều thấy được, sau khi vào cửa các người, khi tiểu thư bị Lục Tử Triệt ôm vào trong ngực mặt đỏ rần."
“Đó là ta sợ!"
“Mới không phải, ánh mắt nô tỳ không mù đỏ mặt vì kinh sợ với đỏ mặt thẹn thùng, phân biệt được."
Cuối cùng là Lục Đậu bị Cố Thường đánh đuổi ra, không tới nửa khắc, hơn phân nửa hạ nhân Lục phủ đều biết Lục Đậu bởi vì “Nói sai" chọc giận chủ tử nàng kết quả bị phạt không cho ăn cơm chiều.
Đối với điều này mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc Lục Đậu nói lời nói người người oán trách gì sao chọc Cố Thường từ trước đến nay luôn luôn rất tốt phạt không cho nàng ăn cơm?
Hiếm khi Lục Đậu giữ miệng thật chặt, ai hỏi cũng không nói, nói ra sau đó khiến tiểu thư nhà nàng xấu hổ dưới cơn thịnh nộ không chừng phạt nàng thế nào nữa, nói lời thật mà thôi, ai ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Lúc trong phòng chỉ còn một mình Cố Thường thì nàng ngồi ở trước gương đồng sờ sờ mặt mình, nhớ lại lúc nàng bị Lục Tử Triệt ôm trong ngực, khi đó giống như tim đập nhanh nửa nhịp, song đây cũng là phản ứng bình thường đi? Cho dù hoàng hoa đại cô nương đột nhiên bị nam nhân ôm vào trong ngực đều sẽ ngượng ngùng mà? Nhất là nam nhân đó dáng dấp lại đẹp tới người người oán trách như vậy, không có phản ứng mới là không bình thường.
Nhưng mặc kệ phản ứng của mình có bình thường hay không, Lục Tử Triệt là tên khốn kiếp sự thật này thật không thể thay đổi! Dám lợi dụng nàng như vậy, còn ngại thanh danh nàng không đủ kém sao, năm trăm lượng bạc nghĩ một chút cũng không nhiều, nếu có lần sau nữa, càng phải hung hăng đòi nhiều hơn!
Không biết là quá tức giận suy nghĩ nhiều hay sao, ban đêm lúc ngủ Cố Thường thế nhưng nằm mơ, là lần đầu thấy Lục Tử Triệt trong giấc mộng của nàng, cảnh tượng trong mộng còn rất hương diễm, nàng mặc một thân váy đỏ xinh đẹp ngã trên mặt đất đầy cánh hoa màu hồng, sau đó Lục Tử Triệt một thân bạch y tự thiên hạ xuống, thâm tình chân thành đem nàng từ trong thảm hoa kéo dậy, sau đó, sau đó thế nhưng cười đem nàng ôm vào trong lòng.
Làm cho Cố Thường giật mình, khi bị hắn ôm vào trong ngực vậy mà nàng lại thẹn thùng đến đỏ mặt, từ từ nhắm hai mắt rúc vào trong ngực hắn bộ dáng thật hưởng thụ, khóe miệng còn mang theo vui sướng cười, chính mình trong mộng ôm tình lang dường như tâm tình thỏa mãn ngọt ngào chân thật khiến nàng tưởng đó là hiện thực chứ không phải mộng cảnh...
Cố Thường giật mình tỉnh dậy, trong nháy chợt tỉnh lại mắt đó, ngực lại còn lưu lại vài tia tâm tình ngọt ngào vui sướng trong mộng, sợ tới mức nàng lau mồ hôi trán lẩm bẩm nói: “Gặp quỷ, gặp quỷ, lại mơ đến hắn!"
Trời thương xót, tuy rằng nàng không chán ghét Lục Tử Triệt giống như trước đây, nhưng cách thích đúng là còn rất xa nha, có thể nói Cố Thường không nghĩ tới muốn thích hắn hoặc là về sau cùng hắn thế nào thế nào, ai ngờ lần đầu tiên giấc mộng cùng người ta nói chuyện yêu đương lại hiến cho hắn!
Bên này Cố Thường ngủ không được tốt, gặp giấc mộng kỳ quái, bên kia Lục Tử Triệt cũng giống như thế, giấc mộng của hắn xích độ còn lớn hơn.
Lục Tử Triệt mơ thấy hắn nằm ở trên giường đọc sách, kết quả Cố Thường vừa tắm rửa xong cả người thơm ngào ngạt chỉ khoác một kiện sa mỏng liền đi tới chân thành về phía hắn, sau đó thâm tình chân thành nhìn hắn, vạch tầng sa mỏng bò lên giường của hắn, ôm hông của hắn, hôn lên miệng hắn, sau đó...
Sáng sớm sau khi hai người trong cuộc rời giường, vẻ mặt đều rất quỷ dị, đương nhiên thân là nam nhân phản ứng thân thể khó khống chế hơn Lục Tử Triệt bên kia có chút lúng túng, chăn và đệm giường đều cần giặt phơi lại.
Nhưng chuyện này từ sau khi hắn thành niên phát sinh không ít, vì thế cũng không có gì, chỉ là đối tượng trong mộng trêu chọc hắn lại là Cố Thường điểm này làm hắn không quá tự tại mà thôi.
“Tiểu thư, người làm chuyện gì trái với lương tâm rồi, sao suốt ngày như kẻ trộm vậy?" Lục Đậu đem phản ứng cả ngày của chủ tử nhà mình thu vào trong mắt, vào buổi tối, sau vô số lần nhìn thấy Cố Thường chột dạ sờ mặt liếc lung tung bốn phía rốt cuộc khi không nhịn được đem nghi vấn nói ra miệng.
Cố Thường nghe vậy đùng một cái cầm tấm khăn trong tay ném qua, trầm mặt uy hiếp nói: “Có phải ngươi ngứa da hay không? Muốn chết phải không?"
“Không không, nô tỳ không ngứa da, chính là miệng ti tiện. “Lục Đậu bị phản ứng của Cố Thường làm hoảng sợ, phản ứng nhanh chóng nhảy tới cửa lén liếc trộm Cố Thường đang gắt gao trừng nàng nói, “Tiểu thư khát nước phải không? Nô tỳ tới phòng bếp hỏi chút xem còn có canh ngân nhĩ hạt sen hay không, bưng tới cho tiểu thư một chén."
Nhìn bóng dáng mập lùn của Lục Đậu nhanh chóng biến mất ở cửa phòng, Cố Thường suýt chút nữa cười thành tiếng, vóc dáng vụng về như vậy có thể làm ra động tác linh hoạt như thế thật là không dễ dàng.
Hai ngày sau Cố Thường và Lục Tử Triệt cũng không gặp nhau, hai người đều có chút ý tứ tránh né đối phương, hơn nữa quả thật gần đây Lục Tử Triệt bề bộn nhiều việc, vì thế thời gian dài không gặp mặt, cảm giác không được tự nhiên mộng xuân mang đến cũng từ từ biến mất.
Ngày hôm đó, Quách Tiểu Trà lại tới cửa, hắn cũng biết hẹn Cố Thường không đi, liền lấy danh nghĩa tới tìm Lục Tử Triệt nói chuyện ở Lục phủ ăn cơm chiều, thực ra là muốn cùng Cố Thường nói chuyện phiếm.
Quách Tiểu Trà cũng nghe ngóng kĩ lưỡng, vừa lúc ngày hôm đó Lục Tử Triệt trở về sớm, hắn liền chạy tới.
“Đại ca, đã lâu không gặp, tiểu đệ rất nhớ người, đêm nay cho ta ở lại đây dùng cơm nhé? Nếu vì thân phận khách nhân của người ở Lục gia không tiện nói chuyện, vậy mời ta đi tửu lâu ăn cũng không sao, tiện thể mang Cố cô nương đi cùng nhé." Quách Tiểu Trà kêu người ta mời ăn cơm mặt không đỏ không thở mạnh, cười tủm tỉm giống như quan hệ với Lục Tử Triệt vô cùng thân thiết vậy.
“Ngươi tới tìm ta, hay tìm Cố Thường?" Lục Tử Triệt nhìn thấy bộ dáng Quách Tiểu Trà cười giống như một đóa hoa dường như liền cảm thấy nắm tay ngứa.
“Đều tìm, đều tìm ha hả." Quách Tiểu Trà liếc bốn phía một cái, dưới áp lực từ ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Tử Triệt hắn không sợ chết hỏi, “Cố cô nương đâu? Không ai thông báo với nàng ta tới sao?"
Lục Tử Triệt cau mày: “Sao, có người thông báo với nàng ngươi đã đến rồi nàng sẽ lập tức chạy tới?"
Vừa mới dứt lời, thanh âm truyền đến khiến mi tâm Lục Tử Triệt âm ỉ đau lại khiến Quách Tiểu Trà mừng rỡ không thôi: “Ta tới đây!"
Sau khi Cố Thường nghe nói Quách Tiểu Trà tới lập tức tới đây, nàng sẽ không lại ra ngoài chạy chơi nữa, nhưng ở trong phủ gặp bằng hữu thì không có nguy hiểm, sau khi đi tới thấy Lục Tử Triệt cũng ở đó, nụ cười trên mặt cứng đờ, cước bộ hơi chững lại.
Đem phản ứng của nàng thu vào trong mắt, Lục Tử Triệt không vui nói: “Nghe nói hắn tới nàng hưng phấn quá mức chạy tới, vừa thấy ta ở đây lại muốn đi phải không?"
Trong thanh âm ẩn chứa vị chua ngay cả chính hắn cũng không phát giác, đương nhiên cũng đừng hy vọng Cố Thường và Quách Tiểu Trà hai kẻ đầu óc không lắm linh quang nhận ra.
Lục Đậu đã hiểu, có điều nàng sẽ không nói ra, tiểu thư nhà nàng gần đây tính tình quỷ dị thật đúng là khiến cho người ta không chịu nổi.
Cố Thường liều mạng áp chế phản ứng vi diệu dâng lên trong lòng khi nhìn thấy Lục Tử Triệt, nhíu mày quan sát trên dưới Lục Tử Triệt vài cái hỏi: “Ngươi không uống lộn thuốc chứ? Ta không nhớ rõ chính mình chọc tới ngươi."
Thấy hai người này muốn cãi nhau, Quách Tiểu Trà lập tức làm người giảng hòa, kéo Lục Tử Triệt đi vào trong đình: “Hôm nay ánh nắng vừa vặn, chúng ta nói chút chuyện vui, chớ vì việc nhỏ tranh cãi, tổn thương hòa khí."
Lục Tử Triệt bình tĩnh nhìn Cố Thường một lát, thuận thế để Quách Tiểu Trà lôi đi.
Cố Thường ù ù cạc cạc nhìn Lục Tử Triệt đi phía trước, hỏi Lục Đậu: “Hắn đang phát điên cái gì?"
Lục Đậu rất nghiêm chỉnh nói: “Hắn không nổi điên, hắn chỉ là đang..." Ăn dấm hai chữ chưa nói.
“Chỉ là đang cái gì?"
“Nô tỳ cũng chưa nghĩ ra." Lục Đậu không dám nói lung tung, lựa chọn làm người “Mọi người đều say ta độc tỉnh“.
Cố Thường liếc trắng mắt nhìn Lục Đậu: “Có một nha hoàn ngốc thật là bi ai."
Có một chủ tử ngốc càng bi ai! Lục Đậu giận mà không dám nói gì, hừ một tiếng xoay mặt qua một bên hờn dỗi, nàng quyết định về sau chuyện gì có liên quan đến Lục Tử Triệt nàng đều không nói nữa, để cho chủ tử ngốc tự mình rối rắm đi!
Quách Tiểu Trà kéo Lục Tử Triệt đến lương đình ngồi xong, rất không khách khí ra mệnh lệnh người đi dâng trà mang điểm tâm, không biết còn tưởng rằng hắn là chủ nhân chứ.
Ba người ngồi trên ghế đá vây quanh một bàn đá, trên ghế đều lót đệm thật dày, thời tiết rất tốt ánh nắng tươi đẹp, nhiệt độ không khí không quá thấp, song bọn hạ nhân vẫn là chuyển than lửa tới để sưởi, như vậy, Cố Thường bọn họ ngồi trong đình cũng không cảm thấy lạnh.
“Ta kể cho các ngươi, Lương Dung kia vừa qua muốn tự tử, nghe nói Lương đại nhân đang làm mai cho nàng." Quách Tiểu Trà vui sướng khi người gặp họa nói.
Cố Thường nghe vậy đầu tiên là liếc Lục Tử Triệt một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, không biết là hắn đối với chuyện này cảm động hay là đối với Lương Dung quá mức không thèm để ý.
“Nàng nhìn ta làm gì?" Đột nhiên Lục Tử Triệt nghiêng đầu nhìn Cố Thường, đôi mắt sâu thẳm, trong veo như nước suối dưới ánh mặt trời phảng phất ấm áp làm người ta sa vào.
Mỹ nam kế vận dụng rất thành công, Cố Thường bị ánh mắt đẹp của hắn nhìn, tâm can run rẩy, ê a nói: “Lương Dung là người ái mộ ngươi."
Lục Tử Triệt thu hồi tầm mắt, bưng ly trà Quách Tiểu Trà rót cho hắn lên hoàn toàn không thèm để ý nói: “Người ái mộ tra rất nhiều."
Cố Thường không nói nhìn hắn chằm chằm, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy thật ngứa, không biết một bàn tay vỗ vào mặt hắn có thể thoải mái...
“Nàng giơ tay lên làm gì?" Quách Tiểu Trà bỗng nhiên lên tiếng.
Lục Tử Triệt cũng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một bàn tay của Cố Thường đã giơ lên cao đối diện phía hắn, trong con người anh tuấn đột nhiên thoáng qua một tia hứng thú, ung dung quan sát nàng.
Cố Thường mới phát hiện trong lúc vô tình chính mình đã giơ tay lên, vội thu tay nghiêm trang nói: “Cánh tay có chút mỏi, nâng lên hoạt động một chút, các ngươi nói tiếp đi, ta đang nghe mà."
Vì thế Quách Tiểu Trà nói tiếp chuyện về Lương Dung, tóm lại chính là Lương đại nhân quyết tâm muốn tìm cho nàng một nhà chồng, định tìm một thư sinh nghèo có công danh gả nàng đi, như vậy nàng cùng với trượng phu rời khỏi vài năm trong kinh thành lời đồn đãi về nàng cũng dần mất đi.
Nhà quyền quý hoặc quan gia đệ tử kinh thành đều biết Lương Dung vì muốn gả cho Lục Tử Triệt nháo ra rất nhiều chuyện đáng chê cười, không người nào nguyện ý cưới nữ tử như vậy.
Đối với việc này Cố Thường không có bát quái giống như Quách Tiểu Trà, hai tay bưng ly trà có chút đồng tình cảm thán: “Nữ nhân bị ép gả cho nam nhân mình không thích thật tội nghiệp, như xảy ra với ta, ta cũng sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ."
Quách Tiểu Trà đang cười hết sức hả hê nghe vậy đột nhiên không cười được nữa, sờ sờ mũi ánh mắt dao động vài cái nói ra lời ngay cả mình cũng không tin: “Ta cũng rất đồng cảm với nàng ta, thật sự."
Lục Tử Triệt như có điều suy nghĩ dùng ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ mặt bàn, sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Thường hỏi: “Nàng và ta định thân từ nhỏ, nếu như không có sự kiện Ngọc Diện Hồ kia, nếu như chúng ta bị trưởng bối yêu cầu lập tức thành hôn, nàng sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ sao?"
“Nói thật cho ngươi biết, khi đó ta cũng không biết ngươi lớn lên tròn dẹt ra sao, đối với ngươi không có một chút thiện cảm, nếu thật sự đến ngày đó ta tuyệt đối sẽ lựa chọn đào hôn!" Cố Thường rất thành thực trả lời, sau khi nói xong lại nheo lại mắt cười rộ lên, “Thời điểm ngươi từ hôn ta một chút cũng không đau lòng, còn thở phào nhẹ nhõm."
“Nàng cứ như vậy không muốn gả cho ta?" Sắc mặt Lục Tử Triệt có chút khó coi.
Cố Thường nhìn hắn tựa như nhìn ngươi điên: “Là ngươi không muốn cưới ta trước, quản ta có muốn gả cho ngươi hay không làm gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ sau khi ngươi từ hôn ta phải sống chết kêu khóc không phải ngươi không gả?"
Lục Tử Triệt nghẹn, biết mình phản ứng hơi quá, trầm mặt hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác không để ý tới Cố Thường nữa.
Quách Tiểu Trà ở một bên nhìn như lọt vào trong sương mù, ngu ngơ hỏi: “Các ngươi đã định thân? Định thân với Cố Gia Bảo không phải là Lục Tam sao? Đại ca và Lục Tam kia thật tốt đến mức chẳng những có thể mặc chung một cái quần, ngay cả vị hôn thê cũng có thể cùng chung?"
Lời nói này thật quá mức, Lục Tử Triệt nghiêm mắt trừng hắn, ngón tay bắn ra một luồng khí vô hình nháy mắt đánh rơi ly trà trước mặt Quách Tiểu Trà xuống đất, lạnh giọng cảnh cáo: “Không nói chuyện không ai bảo người câm!"
Chén trà vỡ thành nhiều mảnh, Quách Tiểu Trà sợ tới mức che miệng lại, lắc đầu như trống bỏi, mãnh liệt nháy mắt với Cố Thường để cho nàng giúp hắn nói chút lời hay.
Cố Thường cũng không để ý hắn, nàng còn đang bị câu “Cùng sở hữu" của hắn chọc tức.
Quách Tiểu Trà không có biện pháp, không tiếp tục đề tài hắn không nghĩ ra, mang theo vài phần nịnh nọt nhìn Lục Tử Triệt nói: “Đại ca, nghe nói ngươi bề bộn nhiều việc? Tiểu đệ ngượng ngùng quấy rầy ngươi quá lâu, không bằng..."
“Không bằng ngươi trở về đi." Lục Tử Triệt nhạt giọng nói.
“Không phải." Quách Tiểu Trà vội vàng lắc đầu, nhắm mắt nói, “Ta nói là đại ca bận rộn cứ đi trước, Cố cô nương ở lại là được, không cần lo lắng chuyện ảnh hưởng khuê dự, bốn phía có nha đầu bà tử, chúng ta ngồi giữa ban ngày ban mặt, không có vấn đề."
Dư quang khóe mắt Lục Tử Triệt quét đến biểu tình của Cố Thường lộ ra tán thành, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp cự tuyệt: “Dẹp ý niệm này đi, hôm nay ta thật sự rảnh rỗi!"
Quách Tiểu Trà khóc không ra nước mắt, cái kẻ đại ca nhận nửa đường này có phải bị kích thích chỗ nào hay không? Sao gần đây hai lần gặp mặt đối phương đều không bình thường như vậy?
Lần này hắn cứu mình một mạng, không hề đòi thù lao với mình, trong lòng Cố Thường có chút ngượng ngùng với bản chất con buôn của mình, lần trước tuy rằng Cố Gia Bảo cứu mạng Lục Tử Triệt và chăm sóc hắn dưỡng thương hao tốn rất nhiều ngân lượng, nhưng khác nhau nhiều vì hắn cho nhiều tiền bạc, lần này nàng cũng là ăn ở Lục gia dưỡng thương cũng ở Lục gia...
“Tiểu thư, sao người yêu tiền như vậy, nô tỳ có biện pháp tốt hơn có thể làm cho người nhanh chóng có nhiều tiền hơn." Lục Đậu thấy Cố Thường nhìn “kho tàng nhỏ" mặt mày hớn hở, nhịn không được mở miệng nói.
Cố Thường thu hồi suy nghĩ, hỏi Lục Đậu: “Cách gì?"
“Gả cho Lục Tử Triệt a!" Lục Đậu nghiêm túc nói.
“Đây chính là biện pháp tốt mà ngươi nghĩ ra?!" Cố Thường hung hăng trừng mắt nhìn Lục Đậu.
Lục Đậu bị trừng thật sự không phục, không sợ chết nói: “Em đều thấy được, sau khi vào cửa các người, khi tiểu thư bị Lục Tử Triệt ôm vào trong ngực mặt đỏ rần."
“Đó là ta sợ!"
“Mới không phải, ánh mắt nô tỳ không mù đỏ mặt vì kinh sợ với đỏ mặt thẹn thùng, phân biệt được."
Cuối cùng là Lục Đậu bị Cố Thường đánh đuổi ra, không tới nửa khắc, hơn phân nửa hạ nhân Lục phủ đều biết Lục Đậu bởi vì “Nói sai" chọc giận chủ tử nàng kết quả bị phạt không cho ăn cơm chiều.
Đối với điều này mọi người đều rất tò mò, rốt cuộc Lục Đậu nói lời nói người người oán trách gì sao chọc Cố Thường từ trước đến nay luôn luôn rất tốt phạt không cho nàng ăn cơm?
Hiếm khi Lục Đậu giữ miệng thật chặt, ai hỏi cũng không nói, nói ra sau đó khiến tiểu thư nhà nàng xấu hổ dưới cơn thịnh nộ không chừng phạt nàng thế nào nữa, nói lời thật mà thôi, ai ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
Lúc trong phòng chỉ còn một mình Cố Thường thì nàng ngồi ở trước gương đồng sờ sờ mặt mình, nhớ lại lúc nàng bị Lục Tử Triệt ôm trong ngực, khi đó giống như tim đập nhanh nửa nhịp, song đây cũng là phản ứng bình thường đi? Cho dù hoàng hoa đại cô nương đột nhiên bị nam nhân ôm vào trong ngực đều sẽ ngượng ngùng mà? Nhất là nam nhân đó dáng dấp lại đẹp tới người người oán trách như vậy, không có phản ứng mới là không bình thường.
Nhưng mặc kệ phản ứng của mình có bình thường hay không, Lục Tử Triệt là tên khốn kiếp sự thật này thật không thể thay đổi! Dám lợi dụng nàng như vậy, còn ngại thanh danh nàng không đủ kém sao, năm trăm lượng bạc nghĩ một chút cũng không nhiều, nếu có lần sau nữa, càng phải hung hăng đòi nhiều hơn!
Không biết là quá tức giận suy nghĩ nhiều hay sao, ban đêm lúc ngủ Cố Thường thế nhưng nằm mơ, là lần đầu thấy Lục Tử Triệt trong giấc mộng của nàng, cảnh tượng trong mộng còn rất hương diễm, nàng mặc một thân váy đỏ xinh đẹp ngã trên mặt đất đầy cánh hoa màu hồng, sau đó Lục Tử Triệt một thân bạch y tự thiên hạ xuống, thâm tình chân thành đem nàng từ trong thảm hoa kéo dậy, sau đó, sau đó thế nhưng cười đem nàng ôm vào trong lòng.
Làm cho Cố Thường giật mình, khi bị hắn ôm vào trong ngực vậy mà nàng lại thẹn thùng đến đỏ mặt, từ từ nhắm hai mắt rúc vào trong ngực hắn bộ dáng thật hưởng thụ, khóe miệng còn mang theo vui sướng cười, chính mình trong mộng ôm tình lang dường như tâm tình thỏa mãn ngọt ngào chân thật khiến nàng tưởng đó là hiện thực chứ không phải mộng cảnh...
Cố Thường giật mình tỉnh dậy, trong nháy chợt tỉnh lại mắt đó, ngực lại còn lưu lại vài tia tâm tình ngọt ngào vui sướng trong mộng, sợ tới mức nàng lau mồ hôi trán lẩm bẩm nói: “Gặp quỷ, gặp quỷ, lại mơ đến hắn!"
Trời thương xót, tuy rằng nàng không chán ghét Lục Tử Triệt giống như trước đây, nhưng cách thích đúng là còn rất xa nha, có thể nói Cố Thường không nghĩ tới muốn thích hắn hoặc là về sau cùng hắn thế nào thế nào, ai ngờ lần đầu tiên giấc mộng cùng người ta nói chuyện yêu đương lại hiến cho hắn!
Bên này Cố Thường ngủ không được tốt, gặp giấc mộng kỳ quái, bên kia Lục Tử Triệt cũng giống như thế, giấc mộng của hắn xích độ còn lớn hơn.
Lục Tử Triệt mơ thấy hắn nằm ở trên giường đọc sách, kết quả Cố Thường vừa tắm rửa xong cả người thơm ngào ngạt chỉ khoác một kiện sa mỏng liền đi tới chân thành về phía hắn, sau đó thâm tình chân thành nhìn hắn, vạch tầng sa mỏng bò lên giường của hắn, ôm hông của hắn, hôn lên miệng hắn, sau đó...
Sáng sớm sau khi hai người trong cuộc rời giường, vẻ mặt đều rất quỷ dị, đương nhiên thân là nam nhân phản ứng thân thể khó khống chế hơn Lục Tử Triệt bên kia có chút lúng túng, chăn và đệm giường đều cần giặt phơi lại.
Nhưng chuyện này từ sau khi hắn thành niên phát sinh không ít, vì thế cũng không có gì, chỉ là đối tượng trong mộng trêu chọc hắn lại là Cố Thường điểm này làm hắn không quá tự tại mà thôi.
“Tiểu thư, người làm chuyện gì trái với lương tâm rồi, sao suốt ngày như kẻ trộm vậy?" Lục Đậu đem phản ứng cả ngày của chủ tử nhà mình thu vào trong mắt, vào buổi tối, sau vô số lần nhìn thấy Cố Thường chột dạ sờ mặt liếc lung tung bốn phía rốt cuộc khi không nhịn được đem nghi vấn nói ra miệng.
Cố Thường nghe vậy đùng một cái cầm tấm khăn trong tay ném qua, trầm mặt uy hiếp nói: “Có phải ngươi ngứa da hay không? Muốn chết phải không?"
“Không không, nô tỳ không ngứa da, chính là miệng ti tiện. “Lục Đậu bị phản ứng của Cố Thường làm hoảng sợ, phản ứng nhanh chóng nhảy tới cửa lén liếc trộm Cố Thường đang gắt gao trừng nàng nói, “Tiểu thư khát nước phải không? Nô tỳ tới phòng bếp hỏi chút xem còn có canh ngân nhĩ hạt sen hay không, bưng tới cho tiểu thư một chén."
Nhìn bóng dáng mập lùn của Lục Đậu nhanh chóng biến mất ở cửa phòng, Cố Thường suýt chút nữa cười thành tiếng, vóc dáng vụng về như vậy có thể làm ra động tác linh hoạt như thế thật là không dễ dàng.
Hai ngày sau Cố Thường và Lục Tử Triệt cũng không gặp nhau, hai người đều có chút ý tứ tránh né đối phương, hơn nữa quả thật gần đây Lục Tử Triệt bề bộn nhiều việc, vì thế thời gian dài không gặp mặt, cảm giác không được tự nhiên mộng xuân mang đến cũng từ từ biến mất.
Ngày hôm đó, Quách Tiểu Trà lại tới cửa, hắn cũng biết hẹn Cố Thường không đi, liền lấy danh nghĩa tới tìm Lục Tử Triệt nói chuyện ở Lục phủ ăn cơm chiều, thực ra là muốn cùng Cố Thường nói chuyện phiếm.
Quách Tiểu Trà cũng nghe ngóng kĩ lưỡng, vừa lúc ngày hôm đó Lục Tử Triệt trở về sớm, hắn liền chạy tới.
“Đại ca, đã lâu không gặp, tiểu đệ rất nhớ người, đêm nay cho ta ở lại đây dùng cơm nhé? Nếu vì thân phận khách nhân của người ở Lục gia không tiện nói chuyện, vậy mời ta đi tửu lâu ăn cũng không sao, tiện thể mang Cố cô nương đi cùng nhé." Quách Tiểu Trà kêu người ta mời ăn cơm mặt không đỏ không thở mạnh, cười tủm tỉm giống như quan hệ với Lục Tử Triệt vô cùng thân thiết vậy.
“Ngươi tới tìm ta, hay tìm Cố Thường?" Lục Tử Triệt nhìn thấy bộ dáng Quách Tiểu Trà cười giống như một đóa hoa dường như liền cảm thấy nắm tay ngứa.
“Đều tìm, đều tìm ha hả." Quách Tiểu Trà liếc bốn phía một cái, dưới áp lực từ ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Tử Triệt hắn không sợ chết hỏi, “Cố cô nương đâu? Không ai thông báo với nàng ta tới sao?"
Lục Tử Triệt cau mày: “Sao, có người thông báo với nàng ngươi đã đến rồi nàng sẽ lập tức chạy tới?"
Vừa mới dứt lời, thanh âm truyền đến khiến mi tâm Lục Tử Triệt âm ỉ đau lại khiến Quách Tiểu Trà mừng rỡ không thôi: “Ta tới đây!"
Sau khi Cố Thường nghe nói Quách Tiểu Trà tới lập tức tới đây, nàng sẽ không lại ra ngoài chạy chơi nữa, nhưng ở trong phủ gặp bằng hữu thì không có nguy hiểm, sau khi đi tới thấy Lục Tử Triệt cũng ở đó, nụ cười trên mặt cứng đờ, cước bộ hơi chững lại.
Đem phản ứng của nàng thu vào trong mắt, Lục Tử Triệt không vui nói: “Nghe nói hắn tới nàng hưng phấn quá mức chạy tới, vừa thấy ta ở đây lại muốn đi phải không?"
Trong thanh âm ẩn chứa vị chua ngay cả chính hắn cũng không phát giác, đương nhiên cũng đừng hy vọng Cố Thường và Quách Tiểu Trà hai kẻ đầu óc không lắm linh quang nhận ra.
Lục Đậu đã hiểu, có điều nàng sẽ không nói ra, tiểu thư nhà nàng gần đây tính tình quỷ dị thật đúng là khiến cho người ta không chịu nổi.
Cố Thường liều mạng áp chế phản ứng vi diệu dâng lên trong lòng khi nhìn thấy Lục Tử Triệt, nhíu mày quan sát trên dưới Lục Tử Triệt vài cái hỏi: “Ngươi không uống lộn thuốc chứ? Ta không nhớ rõ chính mình chọc tới ngươi."
Thấy hai người này muốn cãi nhau, Quách Tiểu Trà lập tức làm người giảng hòa, kéo Lục Tử Triệt đi vào trong đình: “Hôm nay ánh nắng vừa vặn, chúng ta nói chút chuyện vui, chớ vì việc nhỏ tranh cãi, tổn thương hòa khí."
Lục Tử Triệt bình tĩnh nhìn Cố Thường một lát, thuận thế để Quách Tiểu Trà lôi đi.
Cố Thường ù ù cạc cạc nhìn Lục Tử Triệt đi phía trước, hỏi Lục Đậu: “Hắn đang phát điên cái gì?"
Lục Đậu rất nghiêm chỉnh nói: “Hắn không nổi điên, hắn chỉ là đang..." Ăn dấm hai chữ chưa nói.
“Chỉ là đang cái gì?"
“Nô tỳ cũng chưa nghĩ ra." Lục Đậu không dám nói lung tung, lựa chọn làm người “Mọi người đều say ta độc tỉnh“.
Cố Thường liếc trắng mắt nhìn Lục Đậu: “Có một nha hoàn ngốc thật là bi ai."
Có một chủ tử ngốc càng bi ai! Lục Đậu giận mà không dám nói gì, hừ một tiếng xoay mặt qua một bên hờn dỗi, nàng quyết định về sau chuyện gì có liên quan đến Lục Tử Triệt nàng đều không nói nữa, để cho chủ tử ngốc tự mình rối rắm đi!
Quách Tiểu Trà kéo Lục Tử Triệt đến lương đình ngồi xong, rất không khách khí ra mệnh lệnh người đi dâng trà mang điểm tâm, không biết còn tưởng rằng hắn là chủ nhân chứ.
Ba người ngồi trên ghế đá vây quanh một bàn đá, trên ghế đều lót đệm thật dày, thời tiết rất tốt ánh nắng tươi đẹp, nhiệt độ không khí không quá thấp, song bọn hạ nhân vẫn là chuyển than lửa tới để sưởi, như vậy, Cố Thường bọn họ ngồi trong đình cũng không cảm thấy lạnh.
“Ta kể cho các ngươi, Lương Dung kia vừa qua muốn tự tử, nghe nói Lương đại nhân đang làm mai cho nàng." Quách Tiểu Trà vui sướng khi người gặp họa nói.
Cố Thường nghe vậy đầu tiên là liếc Lục Tử Triệt một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, không biết là hắn đối với chuyện này cảm động hay là đối với Lương Dung quá mức không thèm để ý.
“Nàng nhìn ta làm gì?" Đột nhiên Lục Tử Triệt nghiêng đầu nhìn Cố Thường, đôi mắt sâu thẳm, trong veo như nước suối dưới ánh mặt trời phảng phất ấm áp làm người ta sa vào.
Mỹ nam kế vận dụng rất thành công, Cố Thường bị ánh mắt đẹp của hắn nhìn, tâm can run rẩy, ê a nói: “Lương Dung là người ái mộ ngươi."
Lục Tử Triệt thu hồi tầm mắt, bưng ly trà Quách Tiểu Trà rót cho hắn lên hoàn toàn không thèm để ý nói: “Người ái mộ tra rất nhiều."
Cố Thường không nói nhìn hắn chằm chằm, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy thật ngứa, không biết một bàn tay vỗ vào mặt hắn có thể thoải mái...
“Nàng giơ tay lên làm gì?" Quách Tiểu Trà bỗng nhiên lên tiếng.
Lục Tử Triệt cũng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một bàn tay của Cố Thường đã giơ lên cao đối diện phía hắn, trong con người anh tuấn đột nhiên thoáng qua một tia hứng thú, ung dung quan sát nàng.
Cố Thường mới phát hiện trong lúc vô tình chính mình đã giơ tay lên, vội thu tay nghiêm trang nói: “Cánh tay có chút mỏi, nâng lên hoạt động một chút, các ngươi nói tiếp đi, ta đang nghe mà."
Vì thế Quách Tiểu Trà nói tiếp chuyện về Lương Dung, tóm lại chính là Lương đại nhân quyết tâm muốn tìm cho nàng một nhà chồng, định tìm một thư sinh nghèo có công danh gả nàng đi, như vậy nàng cùng với trượng phu rời khỏi vài năm trong kinh thành lời đồn đãi về nàng cũng dần mất đi.
Nhà quyền quý hoặc quan gia đệ tử kinh thành đều biết Lương Dung vì muốn gả cho Lục Tử Triệt nháo ra rất nhiều chuyện đáng chê cười, không người nào nguyện ý cưới nữ tử như vậy.
Đối với việc này Cố Thường không có bát quái giống như Quách Tiểu Trà, hai tay bưng ly trà có chút đồng tình cảm thán: “Nữ nhân bị ép gả cho nam nhân mình không thích thật tội nghiệp, như xảy ra với ta, ta cũng sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ."
Quách Tiểu Trà đang cười hết sức hả hê nghe vậy đột nhiên không cười được nữa, sờ sờ mũi ánh mắt dao động vài cái nói ra lời ngay cả mình cũng không tin: “Ta cũng rất đồng cảm với nàng ta, thật sự."
Lục Tử Triệt như có điều suy nghĩ dùng ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ mặt bàn, sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Thường hỏi: “Nàng và ta định thân từ nhỏ, nếu như không có sự kiện Ngọc Diện Hồ kia, nếu như chúng ta bị trưởng bối yêu cầu lập tức thành hôn, nàng sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ sao?"
“Nói thật cho ngươi biết, khi đó ta cũng không biết ngươi lớn lên tròn dẹt ra sao, đối với ngươi không có một chút thiện cảm, nếu thật sự đến ngày đó ta tuyệt đối sẽ lựa chọn đào hôn!" Cố Thường rất thành thực trả lời, sau khi nói xong lại nheo lại mắt cười rộ lên, “Thời điểm ngươi từ hôn ta một chút cũng không đau lòng, còn thở phào nhẹ nhõm."
“Nàng cứ như vậy không muốn gả cho ta?" Sắc mặt Lục Tử Triệt có chút khó coi.
Cố Thường nhìn hắn tựa như nhìn ngươi điên: “Là ngươi không muốn cưới ta trước, quản ta có muốn gả cho ngươi hay không làm gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ sau khi ngươi từ hôn ta phải sống chết kêu khóc không phải ngươi không gả?"
Lục Tử Triệt nghẹn, biết mình phản ứng hơi quá, trầm mặt hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác không để ý tới Cố Thường nữa.
Quách Tiểu Trà ở một bên nhìn như lọt vào trong sương mù, ngu ngơ hỏi: “Các ngươi đã định thân? Định thân với Cố Gia Bảo không phải là Lục Tam sao? Đại ca và Lục Tam kia thật tốt đến mức chẳng những có thể mặc chung một cái quần, ngay cả vị hôn thê cũng có thể cùng chung?"
Lời nói này thật quá mức, Lục Tử Triệt nghiêm mắt trừng hắn, ngón tay bắn ra một luồng khí vô hình nháy mắt đánh rơi ly trà trước mặt Quách Tiểu Trà xuống đất, lạnh giọng cảnh cáo: “Không nói chuyện không ai bảo người câm!"
Chén trà vỡ thành nhiều mảnh, Quách Tiểu Trà sợ tới mức che miệng lại, lắc đầu như trống bỏi, mãnh liệt nháy mắt với Cố Thường để cho nàng giúp hắn nói chút lời hay.
Cố Thường cũng không để ý hắn, nàng còn đang bị câu “Cùng sở hữu" của hắn chọc tức.
Quách Tiểu Trà không có biện pháp, không tiếp tục đề tài hắn không nghĩ ra, mang theo vài phần nịnh nọt nhìn Lục Tử Triệt nói: “Đại ca, nghe nói ngươi bề bộn nhiều việc? Tiểu đệ ngượng ngùng quấy rầy ngươi quá lâu, không bằng..."
“Không bằng ngươi trở về đi." Lục Tử Triệt nhạt giọng nói.
“Không phải." Quách Tiểu Trà vội vàng lắc đầu, nhắm mắt nói, “Ta nói là đại ca bận rộn cứ đi trước, Cố cô nương ở lại là được, không cần lo lắng chuyện ảnh hưởng khuê dự, bốn phía có nha đầu bà tử, chúng ta ngồi giữa ban ngày ban mặt, không có vấn đề."
Dư quang khóe mắt Lục Tử Triệt quét đến biểu tình của Cố Thường lộ ra tán thành, sắc mặt trầm xuống, trực tiếp cự tuyệt: “Dẹp ý niệm này đi, hôm nay ta thật sự rảnh rỗi!"
Quách Tiểu Trà khóc không ra nước mắt, cái kẻ đại ca nhận nửa đường này có phải bị kích thích chỗ nào hay không? Sao gần đây hai lần gặp mặt đối phương đều không bình thường như vậy?
Tác giả :
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá