Chân Nhân Không Lộ Tướng
Chương 47: Tới cửa cầu hôn
Lục Tử Triệt một đường đen mặt hồi phủ, Cố Thường và Lục Đậu phía sau thì một đường nín cười trở về.
Sau khi bản thân trở về phủ, dọc đường đi qua, mỗi khi hạ nhân đối mặt với khuôn mặt đen như đáy nồi của Lục Tử Triệt đều ném ra ánh mắt ngờ vực, Cố Thường cũng bày ra một bộ dáng sâu xa khó hiểu càng không ngừng quét mắt về phía đế giày của Lục Tử Triệt, nàng không nói thẳng ra, chỉ là ám chỉ thật sự thẳng thừng.
Tiếc rằng không biết là do nét mặt nàng không thích hợp, hay do đầu óc bọn hạ nhân đều đần độn, cứ thế không một người có thể nhìn hiểu ý của nàng.
Sau khi Lục Tử Triệt trở về phòng lập tức cởi giày ra, ra lệnh cho Uông Tiểu Phi mang ra thật xa ném đi, theo như người chứng kiến nói quá trình Uông Tiểu Phi ném đôi giầy được làm thủ công tinh xảo còn mới tới chín mươi phần trăm đó hành động rất đáng ngờ, bộ dáng lén lút không giống như là ném đôi giày, mà giống như đi trộm đồ, cái kia ba bước vừa quay đầu lại nhìn bốn phía đề phòng bộ dáng hơi kém bị quý phủ hộ vệ cho làm tặc trói lại.
Sau đó, đôi giày kia đi đâu rồi ai cũng không biết, Uông Tiểu Phi miệng rất chặt, ai cũng không tra ra cái gì, vì thế đôi giầy trị giá hơn mười lượng dùng da hươu đắt giá chế tác vì cái gì vận mệnh thê thảm bị chủ nhân vụng trộm vứt bỏ như vậy thành câu đố.
Khi Cố Thường nghe nói chuyện này cười đến mức suýt chút nữa từ trên giường lăn xuống đất, Lục Tử Triệt kia thật là thích sạch sẽ, mới đạp phải một bãi phân ngựa nho nhỏ lại phản ứng lớn như vậy! Tới chỗ rửa dọn cọ sạch đế giày là được, bây giờ không sai hạ nhân đi cọ đế giày, không phải là được rồi sao? Đến mức ném đi?
Nghĩ tới Cố Gia Bảo bọn họ nuôi nhiều ngựa như vậy, ngựa chạy khắp nơi, trong bãi nuôi ngựa, phân ngựa trong chớp mắt sẽ lại có thêm vài đống, toàn thể Cố gia ai mà chưa từng đạp phải một hai bãi phân ngựa chứ? Thật đúng là không có ai ghét bỏ ngay lập tức đem giày ném đi, nếu dẫm phải một bãi liền ném một hồi giầy, thì Cố Phong Niên và Cố Trác hai người thường xuyên ở bãi nuôi ngựa làm việc vậy một ngày phải thay bao nhiêu đôi giày mới đây.
Thực ra Cố Thường hiểu lầm rồi, tuy Lục Tử Triệt lưng dắt bạc vạn, cũng sẽ không tùy tiện lãng phí, hắn phẫn nộ ném đôi giày da hươu đi chỉ vì tức giận trước đó Cố Thường nói câu "Phải chăng buổi sáng hắn giẫn phải phân", nếu còn giữ giày lại, trong lòng hắn sẽ luôn có bóng ma tâm lý.
Cố Phong Niên nghe nói khuê nữ lại bị tên Quách đại lang kia quấy rầy, lập tức kêu nàng tới phòng, dặn dò nhấn mạnh nàng về sau không nên lại một mình ra ngoài, nhất định muốn ra ngoài thì phải để cho Lục Tử Triệt đi cùng, có nam nhân bên cạnh, những kẻ tiểu nhân cũng không dám tùy ý quấy rối.
"Cha, có phải cha bị hồ đồ rồi không? Ta và hắn cô nam quả nữ, cùng đi ra ngoài giống dạng gì?" Cố Thường rất im lặng nhìn cha nàng, quả nhiên nương không đi cùng, cha nàng liền bắt đầu trở lên không đáng tin cậy như thế này.
"Chuyện này..." Cố Phong Niên sờ mũi một cái, mở trừng hai mắt có chút lo lắng không đáng kể nói: "Chúng ta không phải là nhà gia thế hiển quý, sẽ không có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy."
"Ngộ nhỡ có người nhìn chằm chằm thì sao?"
"Vậy thì nói các ngươi là huynh muội." Cố Phong Niên cũng cảm thấy lý do này quá mức gượng ép, cũng không cùng họ lấy đâu ra huynh muội, vì thế thêm câu, "Vậy nói là anh em mới kết nghĩa."
Sau khi bản thân trở về phủ, dọc đường đi qua, mỗi khi hạ nhân đối mặt với khuôn mặt đen như đáy nồi của Lục Tử Triệt đều ném ra ánh mắt ngờ vực, Cố Thường cũng bày ra một bộ dáng sâu xa khó hiểu càng không ngừng quét mắt về phía đế giày của Lục Tử Triệt, nàng không nói thẳng ra, chỉ là ám chỉ thật sự thẳng thừng.
Tiếc rằng không biết là do nét mặt nàng không thích hợp, hay do đầu óc bọn hạ nhân đều đần độn, cứ thế không một người có thể nhìn hiểu ý của nàng.
Sau khi Lục Tử Triệt trở về phòng lập tức cởi giày ra, ra lệnh cho Uông Tiểu Phi mang ra thật xa ném đi, theo như người chứng kiến nói quá trình Uông Tiểu Phi ném đôi giầy được làm thủ công tinh xảo còn mới tới chín mươi phần trăm đó hành động rất đáng ngờ, bộ dáng lén lút không giống như là ném đôi giày, mà giống như đi trộm đồ, cái kia ba bước vừa quay đầu lại nhìn bốn phía đề phòng bộ dáng hơi kém bị quý phủ hộ vệ cho làm tặc trói lại.
Sau đó, đôi giày kia đi đâu rồi ai cũng không biết, Uông Tiểu Phi miệng rất chặt, ai cũng không tra ra cái gì, vì thế đôi giầy trị giá hơn mười lượng dùng da hươu đắt giá chế tác vì cái gì vận mệnh thê thảm bị chủ nhân vụng trộm vứt bỏ như vậy thành câu đố.
Khi Cố Thường nghe nói chuyện này cười đến mức suýt chút nữa từ trên giường lăn xuống đất, Lục Tử Triệt kia thật là thích sạch sẽ, mới đạp phải một bãi phân ngựa nho nhỏ lại phản ứng lớn như vậy! Tới chỗ rửa dọn cọ sạch đế giày là được, bây giờ không sai hạ nhân đi cọ đế giày, không phải là được rồi sao? Đến mức ném đi?
Nghĩ tới Cố Gia Bảo bọn họ nuôi nhiều ngựa như vậy, ngựa chạy khắp nơi, trong bãi nuôi ngựa, phân ngựa trong chớp mắt sẽ lại có thêm vài đống, toàn thể Cố gia ai mà chưa từng đạp phải một hai bãi phân ngựa chứ? Thật đúng là không có ai ghét bỏ ngay lập tức đem giày ném đi, nếu dẫm phải một bãi liền ném một hồi giầy, thì Cố Phong Niên và Cố Trác hai người thường xuyên ở bãi nuôi ngựa làm việc vậy một ngày phải thay bao nhiêu đôi giày mới đây.
Thực ra Cố Thường hiểu lầm rồi, tuy Lục Tử Triệt lưng dắt bạc vạn, cũng sẽ không tùy tiện lãng phí, hắn phẫn nộ ném đôi giày da hươu đi chỉ vì tức giận trước đó Cố Thường nói câu "Phải chăng buổi sáng hắn giẫn phải phân", nếu còn giữ giày lại, trong lòng hắn sẽ luôn có bóng ma tâm lý.
Cố Phong Niên nghe nói khuê nữ lại bị tên Quách đại lang kia quấy rầy, lập tức kêu nàng tới phòng, dặn dò nhấn mạnh nàng về sau không nên lại một mình ra ngoài, nhất định muốn ra ngoài thì phải để cho Lục Tử Triệt đi cùng, có nam nhân bên cạnh, những kẻ tiểu nhân cũng không dám tùy ý quấy rối.
"Cha, có phải cha bị hồ đồ rồi không? Ta và hắn cô nam quả nữ, cùng đi ra ngoài giống dạng gì?" Cố Thường rất im lặng nhìn cha nàng, quả nhiên nương không đi cùng, cha nàng liền bắt đầu trở lên không đáng tin cậy như thế này.
"Chuyện này..." Cố Phong Niên sờ mũi một cái, mở trừng hai mắt có chút lo lắng không đáng kể nói: "Chúng ta không phải là nhà gia thế hiển quý, sẽ không có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy."
"Ngộ nhỡ có người nhìn chằm chằm thì sao?"
"Vậy thì nói các ngươi là huynh muội." Cố Phong Niên cũng cảm thấy lý do này quá mức gượng ép, cũng không cùng họ lấy đâu ra huynh muội, vì thế thêm câu, "Vậy nói là anh em mới kết nghĩa."
Tác giả :
Mèo Mặt To Thích Ăn Cá