Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 77

Editor: huyetsacthiensu

Editor: mình xin đính chính một chút là theo như mình edit ở đoạn dưới này thì Phụ thân của Tả Đình Đình là từ tứ phẩm (hay còn gọi là tòng tứ phẩm): khác với chính, từ (tòng) chỉ là phụ, giúp việc cho chính. Các chương trước có phần giới thiệu về Tả đại nhân mình có viết là quan tứ phẩm sẽ là từ tứ phẩm mọi người nhé.

Phía sau mơ hồ truyền đến lời Trình thị mắng với âm thanh của Bán Đông khách khí lại xa cách đều bị ném qua sau đầu, một khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng bước nhanh về phía trước, kinh ngạc nhìn phía trước, suy nghĩ đã sớm đi vào cõi thần tiên. A Đoàn biết bản thân đang tức giận, giận nhị thẩm chà đạp tâm ý của Thái Tử ca ca như vậy.

đã sớm biết con người nàng ta, nhưng vẫn tức giận không chịu được, ngực lấp đầy hoảng sợ.

“Tiểu thư." Đột nhiên bị người kéo bả vai lại, quay đầu nhìn, là Giang Vạn Lí đang chờ bên cạnh. Sắc mặt của hắn cũng không tốt, thậm chí mơ hồ hiện ra màu đen, chắc hẵn cũng đã biết sự việc vừa rồi. Gương mặt A Đoàn lạnh lùng, Giang Vạn Lí cũng không khuyên, chỉ đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy quả đào đã hơi biến hình A Đoàn vẫn bóp trong lòng bàn tay.

Cầm khăn cho A Đoàn lau tay.

“Những cái khác nô tài cũng không dám nói nhiều, nô tài chỉ có thể nói người hiền bị người khác khi dễ." Nghiêng đầu nhin về chính sảnh bên cạnh, âm thanh rất lạnh “Có một số người ỷ vào một chút mối quan hệ thân thích, không chỉ được đằng chân lân đằng đầu mà còn muốn dẫm lên mặt chúng ta. Càng quen nàng ta càng không biết tiến lùi."

Giang Vạn Lí không cảm thấy Bán Đông làm sai chút nào, trong lòng đã trầm trồ khen nàng! đã sớm nhìn nhị phòng không vừa mắt, nhưng mà các nàng mỗi lần chỉ chiếm được món tiện nghi nhỏ đã bỏ chạy làm cho người ta cảm thấy tràn đầy hoảng sợ lại không thể làm được chuyện gì quá giới hạn, người cũng không phải thánh nhân, một lần hai lần còn được, hàng năm đều như vậy, đã sớm kìm nén đến phát hỏa!

Nếu không phải gia nói không thể can thiệp vào việc tiểu thư làm, đã sớm…

A Đoàn cúi đầu nhìn nước đào còn dính trên tay, không len tiếng.

Tả Đình Đình ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng thẳng tắp, nhìn một đống quần áo trước mặt xuất thần. Nha hoàn cũng biết điều, biết mình không được tự nhiên, sau khi dâng trà thì đi ra sau cửa chờ, Tam tiểu thư càng tỉ mỉ hơn. rõ ràng nhìn thấy nàng mở từng tủ quần áo lấy ra hai bộ, nhìn như không chọn cẩn thận, nhưng vừa cầm lên xem thì phát hiện cũng không phải như vậy.

Mỗi màu đều có một bộ mùa thu một bộ mùa đông, có thể mặc bây giờ. Hơn nữa tuy rằng tất cả đều có chất lượng quý báu, đa dạng nhưng không rườm rà, đều thẳng thớm đơn giản, nếu không nhìn kỹ, chỉ cảm thấy bình thường, rất hợp với thân phận của mình. Cho dù mặc đến thư viện, cũng sẽ không gợi ra sự chú ý của người khác.

Tâm tiểu thư như vậy, không giống với lời đồn.

Cũng không phả là tin đồn, chỉ là mọi người đều cho là như vậy. Thân phận của nàng đã được công khai, lại có An Dương công chúa che chở, ai không có việc gì làm lại đi tung tin đồn về nàng chứ? Chỉ là thân phận quá cao, trừ những người ở hàng ngũ vương tôn quận chúa, thật sự không ái dám cùng nàng vô duyên vô cớ kết bạn. Bình thường nàng cũng rất im lặng trước nay chưa từng khoe khoang, bộ dáng không thích nói chuyện, càng không dễ thân cận.

“Ngươi đang ngẩn người cái gì vậy?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tả Đình Đình đứng bật dậy, trừng to mắt nhìn A Đoàn từ bên ngoài đivào.

A Đoàn bị bộ dáng Tả Đình Đình chọc cười, khóe miệng nhếch lên mấy phân, đi đến chỗ rửa tay “Sao lá gan vẫn nhỏ như vậy, chẳng lẽ ta có thể ăn thịt ngươi?" Tả Đình Đình ngượng ngùng gãi đầu “Phản xạ có điều kiện, mẫu thân ta đã dặn, không được đánh mất lễ nghĩa…"

A Đoàn không nói chuyện nữa, cúi đầu cẩn thận rửa tay, khóe miệng vẫn duy trì một độ cong.

Tả Đình Đình nhìn thoáng qua sườn mặt A Đoàn đang im lặng, khẽ nhíu mày sau đó tiếp tục kiếm đề tài nói chuyện “Tam tiểu thư, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng ta thật sự không dám nhận đồ của ngươi, nếu nhận phụ thân ta sẽ đánh gãy chân ta mất, tuyệ đối không phải đe dọa đâu, phụ thân ta thật sự có thể làm ra loại việc này!"

Bĩu môi bất đắc dĩ “Cho nên ngươi vẫn nên cầm lại đi."

Cầm lấy khăn lau tay, A Đoàn nói rất lạng lùng “Đồ ta đã đưa không có lý gì sẽ nhận trở lại. Vẫn là câu nói lia, nếu ngươi không cần sẽ đem đi đốt."

“Tam tiểu thư…"

Tả Đình Đình còn muốn nói gì đó, A Đoàn lại xoay người đối mặt với nàng, sau đó ngón trỏ đặt trên môi nàng, vừa oan ức vừa đáng thương nói “Ngươi là người đầu tiên trừ An Dương được tính là bạn bè của ta, ngươi thật sự không cần sao?" Tả Đình Đình ngậm miệng không nói gì nữa, lúc này A Đoàn mới hài lòng.

“đi thôi, trước tiên đi thay quần áo đã, đừng làm nhăn quần áo của phu nhân.

Thay quần áo xong, Tả Đình Đình không được tự nhiên ngồi trước gương đồng, cố gắng tập trung tầm mắt vào bản thân ở trong gương. Quần áo màu xanh lam, đơn giản phóng khoáng, nhìn cũng khônghóa quý, nhưng vì sao Tả Đình Đình luôn cảm thấy không giống mình trước kia? Có thêm một loại khí chất không nói rõ được.

một bộ quần áo có tác dụng lớn như vậy sao?

A Đoàn đứng ở phía sau cũng nhìn Tả Đình Đình trong gương, mày hơi nhíu, mắt dừng ở trên tóc nàng. Cuối cùng trực tiếp động tay, lấy xuống tất cả trang sức không phù hợp với tuổi trên đầu Tả Đình Đình. Tầm mắt đảo qua một loạt hộp trang sức trên bàn trang điểm, cuối cùng dừng trên hộp An Dương đưa từ trong cung ra.

An Dương biết mình không thích phô trương, bộ trang sức này cũng nhỏ nhắn tinh xảo, lớn nhất chỉ bằng ngón tay cái, màu sắc cũng lấy nhạt làm chủ. Thoáng lật lật, chọn mấy đóa hoa nhỏ cánh màu trắng nhụy hoa màu phấn hồng, cài lên búi tóc bên tai Tả Đình Đình. Lấy tay làm lược, đưa tóc Tả Đình Đình về phía trước.

Tả Đình Đình kinh ngạc nhìn mình trong gương, không nghĩ đến bản thân có thể xinh đẹp như vậy, không cần vàng bạc, chỉ là vài đóa hoa mà thôi, nhưng hiệu quả so với trang sức khi xuất giá của mẫu thân còn cao hơn. A Đoàn cũng nghiêng đầu cười “Quý nhất chưa chắc đã là tốt nhất, thích hợp với bản thân mới là tốt nhất."

Lại bóp bóp gương mặt tròn trịa của Tả Đình Đình, thịt thịt, xúc cảm quả không sai, A Đoàn đột nhiên hiểu vì sao Thái Tử ca ca thích bóp mặt mình như vậy. Cười nhìn vào mắt nhau “Ngươi có làn da trắng tóc đen, mặt cũng dễ thương, thật ra ngày thường không cần đeo trang sức, chỉ cần mấy đóa hoa đơn giản cũng đã xinh đẹp rồi."

Giống như mẫu thân nói, cô nương còn trẻ nên đeo những thứ này, chính là độ tuổi phù hợp nhất, về sau lớn hơn muốn đeo cũng không đeo được.

Tả Đình Đình đầu tiên là rất ngạc nhiên nhìn mình trong gương, sau khi nghe được lời nói của A Đoàn, ánh mắt cũng sáng lên. Trang sức mặc dù không có nhiều, nhưng nhà ai mà không có vườn hoa chứ? Đây là thứ đô nhiều nhất nhưng không đáng tiền nhất. Nhưng cũng chỉ vui mừng một lúc, đột nhiên ánh sáng trong mắt không còn, cười cười với A Đoàn, không tiếp lời.

Theo thói quen cúi đầu nhìn mười ngón tay hai bên trái phải của mình.

A Đoàn nghiêng đầu nhìn miệng suy sụp của Tả Đình Đình, đó là không muốn nhưng lại không thể không xót xa. Cẩn thận suy nghĩ mới giật mình “Ngươi đang sợ các cô nương trong thư viện phát hiệnngươi đột nhiên thay đổi, hoặc là sợ các nàng càng bắt nạt ngươi sao?"

“Các nàng ấy không bắt nạt ta, nhiều lắm cũng chỉ là nói hai câu cười ta mà thôi." Tả Đình Đình cười khổ phất tay, sau đó đột nhiên hồi thần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm A Đoàn “Sao ngươi biết ta nghĩ đến cái này?" Trong đôi mắt to tròn tràn đầy sự nghi ngờ, những suy nghĩ vừa rồi đã sớm ném lên chín tầng mây.

A Đoàn bật cười, đối với cô nương “Đầu não đơn giản" này lần nữa có cảm giác thân thiết.

Lắc đầu đi đến bên cạnh rót thêm hai chén trà nóng, đưa mộ chén cho Tả Đình Đình còn đang ngốc hồ đồ há to miệng. Bình thản đi đến bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà sau đó nhìn chằm chằm vào Tả Đình Đình, hoi trực tiếp “nói thật, ta không thể giải thích nổi, ngươi thân là đích nữa, vì sao lại lâm vào tình cảnh hướng nội lại hơi nhu nhược như vậy?"

Lời nói quá bộc trực này làm cho Tả Đình Đình ngây người, một lúc lâu mới phản ứng kịp, cũng khôngnhìn A Đoàn, chỉ cúi đầu cười khổ “Đích nữ thì thế nào chứ, hàn môn (gia đình bần hàn) đích nữ còn không bằng cao môn (gia đình cao quý) thứ nữ đâu…"

“Hàn môn?"

Tả Đình Đình gật đầu, sau đó cũng nhìn thẳng về phía A Đoàn “Tam tiểu thư là quý nữ chân chính, đương nhiên không biết gia thế quan trọng như thế nào đối với một nữ tử. Ở đây là dưới chân thiên tử, tùy tiện ném gì ra ngoài nói không chừng cũng có thể rơi trúng vương gia. Phụ thân ta là quan từ tứ phẩm, hơn nữa lại giữ chức quan nghe thì cao quý nhưng không có thực quyền gì ở Hàn Lâm Viện."

“Phụ thân ta thanh liêm, ta rất bội phục người ở điều này, cho nên ta không thể tìm phiên toái gì về cho phụ thân ta."

“Đưa ta đến thư viện đi học ta cảm thấy phụ thân ta đã làm rất tốt, ta không thể lại gây chuyện rắc rối."

Có lẽ là đề tài quá nặng nề, A Đoàn vẫn không nói gì, Tả Đình Đình còn tưởng là do bản thân ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, lại vội vàng sửa miệng “Hơn nữa các cô nương trong thư viện có thể làm gì được ta chứ? Nhiều nhất là tranh cãi ngoài miệng thôi, ta không để ý đến, các nàng nói vài câu là xong."

A Đoàn nhướn mày, cười không rõ ý tứ “Cho nên ngươi có thói quen mặc cho người khác sắp đặt, coi như không phải lỗi của ngươi?"

Tả Đình Đình không nói gì, cũng không phủ nhận, coi như chấp nhận.

“Phanh!" Đột nhiên vang lên âm thanh thật lớn, Tả Đình Đình khiếp sợ nhìn qua A Đoàn, vẻ mặt nàng bình tĩnh, chỉ là chén trà bị đặt mạnh lên mặt bàn. Lắc đầu, nói vô cùng đáng tiếc “Tả đại nhân thông minh như vậy, lại có một người con gái ngu dốt, thật là đáng tiếc."

“Ngu dốt?" Tả Đình Đình nắm thật chặt vạt áo của mình.

A Đoàn vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, chỉ là trong con ngươi là sự nghiêm túc hiếm thấy với không hăng hái “Tả đại nhân là quan từ tứ phẩm, chức quan quả thật không cao." Ở dưới chân thiên tử, quan từ tứ phẩm quả thật không có tư cách gì nhảy ra, ngay cả chính quan tam phẩm cũng phải kẹp chặt đuôi làm người (ý chỉ phải khiêm tốn dè dặt, không được kiêu căng ngạo mạn như ở chỗ khác), nơi này thật sự là quá nhiều hoàng thân quốc thích.

“Nhận chức ở Hàn Lâm Viện, cũng thật sự không có thực quyền gì."

“Tả đại nhân thi đỗ khoa cử từ khi chưa đủ hai mươi đến bây giờ, hơn mười năm rồi mới là quan từ tứ phẩm quả thật không cao."

A Đoàn nói một câu trên mặt Tả Đình Đình lại đỏ thêm một phần, lời vừa rồi vừa dưt, mặt đã đỏ khôngkhống chế được, thậm chí còn muốn đứng dậy cáo biệt. A Đoàn cũng giống như không biết rằng nóinhững lời này sẽ làm cho người khác vô cùng xấu hổ, vẫn như trước cười như không cười nhìn Tả Đình Đình, nhìn đến mức nàng ấy đứng ngồi không yên.

rõ ràng lá ý châm biếm, nhưng nàng lại nói với vẻ mặt bình tĩnh, đặc biệt kỳ lạ.

Tả Đình Đình bị làm cho sợ hãi, không biết A Đoàn làm ầm ĩ chuyện gì, rõ ràng vừa rồi còn ôn hòa như vậy, cũng không dám nhìn ánh mắt A Đoàn, cúi đầu nhìn mũi chân mình, tội nghiệp. A Đoàn lại cười, cái bộ dáng ủy khuất này, giống như mình đang bắt nạt nàng. rõ ràng là đang giúp nàng.

Thở dài một hơi trực tiếp đi vào vấn đề chính.

“Tả đại nhân ở Hàn Lâm Viện quả thật không có thực quyền gì. Nhưng mà ngươi đừng quên, quan viên của Hàn Lâm Viện ở các triều đại đều đi lên từ khoa cử, đó là nơi văn nhân (người học văn) tụ tập. Thứ nhất là văn nhân cao quý trong sạch; thứ hai, ở Hàn Lâm Viện có cơ hội gặp mặt Hoàng Thượng bất cứ lúc nào."

Thư sinh vô dụng, có thật là thư sinh vô dụng không? Thư sinh há miệng là có thể khẩu chiến quần hùng. Văn nhân cao quý trong sạch thật ra là nói cho dễ nghe thôi, vì ngươi học vấn cao nên mọi người đêu phải nể phục ngươi? thật ra cơ bản là sợ bị văn nhân nắm được đằng chuôi sau đó cáo trạng lên Hoàng Thượng mà thôi!"

“Tả đại nhân cả đời thanh liêm không dựa vào quyền quý có thể đến được từ tứ phẩm đã là đáng quý, chứng minh rằng Hoàng Thượng nhớ rõ người này, cho dù ở vị trí không cao, ít nhất Hoàng thượng nhớ rõ người này, trong lòng có người này. Ai có thể thật sự gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Phụ thân ngươi có thể làm được là dựa vào việc Hoàng Thượng nhớ rõ ông ấy."

“Người bên ngoài sẽ sợ đắc tội hắn, sợ hắn tố cáo."

“Thế mà ngươi còn nói cái gì mà hàn môn đích nữ không bằng cao môn thứ nữ, Tả đại nhân thanh liêm cả đời, nhưng đến ngay cả con gái của mình cũng không rõ sự để tâm của ông ấy, thật là đáng buồn."

Những lời này đã đốt lên lửa giận của Tả Đình Đình, đứng dậy trừng to mắt nhìn A Đoàn “Ta không có!" Vội vàng phủ nhận “Ta chỉ không dám đắc tội những người đó mà thôi, ta sợ gây rắc rối cho cha ta, cho nên ta vẫn luôn cẩn thân, mặc kệ người khác nói gì ta cũng nghe, ta đã sai rồi sao?"

“Ngươi sai rồi." A Đoàn cũng đứng lên, không nhượng bộ.

“Tuy rằng trước đây ta không quen biết ngươi, nhưng lúc trước ở thư viện ta cũng đã nghe qua về ngươi, chứng minh cũng không có bị người khác bắt nạt quá mức, ít nhất thì không có việc gì truyền đến tai ta."

“Ta hỏi ngươi, có phải mỗi lần các nàng đều giễu cợt ngươi, sau đó ngươi cam chịu hoặc ngây ngốc pha trò làm các nàng ấy càng cười lớn hơn, sau đó mỗi lần sau khi giễu cợt ngươi thì làm chuyện gì cũng sẽgoi ngươi, sau đó lại lặp lại việc cười nhạo ngươi?"

Tả Đình Đình cắn chặt môi, sau đó gật đầu. không sai, cuộc sống của mình ở thư viện chính là như vậy.

“Lần trước ta gặp chuyện không may, ngươi với các cô nương ở thư viện đi thăm ta. Trừ ngươi ra, những người khác đều là cao môn nữ nhi. Có phải ngươi có nhắc đến việc đến thăm ta, các nàng cười nhạo ngươi, nói ngươi muốn tạo quan hệ với ta? Nhưng cuối cùng các nàng vẫn đưa ngươi đi cùng đúng không?"

Gật đầu, đúng vậy. Lần nào cũng bị cười nhạo, sau đó sẽ lại đồng ý.

nói đến như vậy còn không rõ sao? A Đoàn lắc đầu, nhắm mắt “Phụ thân ngươi thanh liêm lại có vị trí trước mặt Hoàng Thượng, hắn thanh liêm lại không lo lắng, cho nên người khác cũng không dám làm gì hắn, nhiệu nhất là khó chịu trong lòng thôi. Đương nhiên, sợ nhất là ông ấy tố cáo trước mặt Hoàng Thượng mà thôi."

“Những cô nương kia cũng được người nhà dặn dò, các nàng không dám quá đắc tội với ngươi, cho dù phụ thân các nàng có chức quan cao hơn so với phụ thân ngươi. Tiểu quỷ khó đối phó, có đôi khi mộtcâu của thái giám thân cận bên cạnh Hoàng Thượng cũng có thể quyết định sống chết của một người. không dám đắc tội chết ngươi, nhưng cũng không muốn tha cho ngươi, cho nên mới là tình trạng bây giờ."

Trong con ngươi trong trẻo tràn đầy là khuôn mặt khiếp sợ của Tả Đình Đình.

“Nếu như lúc đầu ngươi đến thư việ học, có một nửa là bộ dáng ngông nghênh mà không phải là bộ dáng lấy lòng người khác mặc người khác dẫm đạp, tuyệt đối không phải là tình trạng bây giờ."

“Tất cả những điều này, đều là do chính ngươi tạo thành."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại