Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 107
Editor: huyetsacthiensu
Nếu là tiệc rượu, đương nhiên phải có tiết mục góp vui, cung nhân đúng lúc dẫn một nhóm vũ công ra. Vũ công mặc quần áo tơ lụa, tay nâng đủ loại hoa cỏ mùa xuân, múa đoạn muôn hoa đua nở. Lại cảm nhận được dụng tâm lương khổ (hết sức để tâm) của Hoàng Hậu nương nương, người múa chính là người cầm hoa mẫu đơn, những người khác đều chỉ là làm nền.
An Dương không thích như vậy, lúc đầu còn nói chuyện, sau đó dứt khoát dịch người đến bên cạnh bàn A Đoàn, hai người thân mật ngồi gần nhau. Mắt phượng khẽ nhếch, rất ít hứng thú “Mẫu hậu cũng thậtsự là để tâm." An Dương cũng chỉ là thở dài, không cần A Đoàn trả lời.
“Hôm nay ngươi chỉ định ngồi như vậy thôi sao?"
Nghe được An Dương có ý riêng, A Đoàn lại nhìn bốn phía một lần nữa, tầm mắt hơi dừng trên người vài người sau đó thu hồi lại. Bộ dáng phục tùng nhẹ giọng “Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm gì?" An Dương liếc mắt trừng A Đoàn một cái, tức giận vì A Đoàn không có tính tranh giành. Ánh mắt tối lại, cũng nhỏ giọng nói “Nếu ta là ngươi, hôm nay cô nàng kia đừng hòng đi ra được khỏi đây!"
“Đương nhiên, Tiêu Nhiên của ta cũng không có khả năng đối với ta như vậy."
Khẽ nhếch cằm, nói không đắc ý.
A Đoàn liếc trắng mắt nhìn An Dương một cái “Bát tự còn chưa xem đâu, ngươi cũng nên rụt rè mộtchút chứ."
“Nếu ta rụt rè, ta cùng với Đại ca của ngươi thật sự sẽ không là gì cả!"
Tay chống cằm nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt theo tiếng nhạc từ nhẹ, hiển nhiên là nghĩ đến Hứa Tiêu Nhiên. A Đoàn cũng không quấy rầy nàng, cũng không coi trọng việc này, trước mắt cũng không có cơ hội tốt hơn để nói rõ. Hơn nữa, với tính tình của An Dương, có nói cũng vô dụng.
Người khác thì đụng vào tường sẽ quay đầu, còn nàng cho dù đụng vỡ nhất định cũng sẽ không quay đầu.
Nếu như lời nói có tác dụng, nàng sẽ không phải là An Dương nữa.
Tầm mắt tùy ý quét qua, đúng lúc đụng phải một vị cô nương đang nhìn mình. Tầm mắt giao nhau, cônương kia cũng thấy xấu hổ, cười cười với A Đoàn, giơ chén rượu trong tay về phía A Đoàn, nụ cười thỏa đáng làm cho người ta cảm thấy khiêm tốn lại tự nhiên hào phóng.
Đấy là con gái của Lý thái phó, Lý Thu Phù.
Khuôn mặt trái xoan, mày lá liễu, một đôi con ngươi như làn sóng nước lăn tăn. Sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, toàn thân cũng toát lên khí chất thư hương, cũng không làm mất đi vẻ tự tin thanh cao, giống như giờ khắc này, như gió xuân làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Cho dù trong lòng đang cảm thấy như thế nào, ít nhất trên mặt là vẻ điềm đạm nhã nhặn. A Đoàn cũng cười, cầm chén rượu trước mặt giơ lên.
Tầm mắt lại chuyển, nhìn về một vị cô nương quần áo xanh lá từ đầu đến cuối đều cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Đó là Lan Diên, con gái của thế gia vọng tộc mấy trăm năm về hoa lan, nguồn gốc ban đầu của gia tộc nhà nàng mình cũng không biết, dù sao lịch sử mấy trăm năm đến bây giờ khôngphải Đại Sơ mới thành lập có thể so sánh được. Trừ hoa lan, còn có rất nhiều gia tộc lớn khác, lấy hoa lan làm đầu.
Những người trong các gia tộc lớn đó không theo đường làm quan, chỉ chiếm cứ một phương.
đã từng nghe Đại ca giảng qua, lúc trước khi đi du học hắn có đi qua Lan châu, người nắm quyền nơi đó là bộ trưởng Lan tộc. Người ở đó sinh ra đã hình thành một quy định bất thành văn, trong lòng những người đó chỉ có Lan gia, không có Hoàng tộc, Hoàng quyền ở nơi đo chỉ là để trang trí. Các chức quan triều đình, Tri Phủ huyện nha ở nơi đó hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì.
Dân chúng có chuyện bất bình gì, chưa bao giờ đi gõ cửa huyện nha, mà trực tiếp đến công đường của Lan gia để xử lý. Lúc ấy Đại ca còn than một tiếng, nói trước cửa huyện nha cỏ dại đã mọc cao ngang người, thậm chí ngay cả hình dáng của cái trống ban đầu cũng không thấy rõ, cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa vang lên tiếng nào.
Ngón tay động đậy, ké tâm hồn đang bay xa trở lại, lại đem tầm mắt dừng ở trên người Lan Diên. Lan Diên là cháu gái của tộc trưởng Lan thị đương nhiệm, bây giờ ngồi ở đây, thái độ đã vô cùng rõ rệt. Ngồi ngay ngắn ở vị trí, sắc mặt lạnh lùng, đối với sự náo nhiệt xung quanh làm như không nghe thấy, không buồn không vui.
Lý Thu Phù, Lan Diên, chính là hai vị trắc phi mình với Hoàng Hậu nương nương đã thông qua.
Dung mạo đều hơn người, nhân phẩm thì không biết như thế nào, thân phận này đã được xem xét kỹ lưỡng. một người là Hoàng Thượng tự tay cất nhắc, một người là con gái của gia tộc lớn trước đây. Trong lòng tràn ra chua sót, miễn cưỡng đè nén xuống, uống một hơi sạch rượu trong chén, lại quét mắt nhìn về phía mọi người một lần nữa.
Hoa cúc mềm mại, Hải Đường kiều diễm, Đỗ Quyên thanh tú, hoa Ly thanh lãnh, hoa Lan một đời… Các cô nương là các loại hoa khác nhau, không phải là ít.
Quả nhiên là…
Muôn hoa khoe sắc.
nói với An Dương một câu, lại đứng dậy nói thầm vào tai Hoàng Hậu mấy câu, nói đi ra phía sau rửa mặt chải đầu một chút, nhân tiện sửa sang lại quần áo. yêu cầu này trong tiệc rượu trong thời gian dài là rất bình thường, hơn nữa quần áo thêu Mẫu đơn trên người Trương Bảo Châu quả thật làm cho Hoàng Hậu chán ghét, nghe được A Đoàn nói như vậy, gật đầu.
“Bích Sơ đã chuẩn bị mấy bộ quần áo dự phòng, ngươi chọn một bộ rồi thay đi."
A Đoàn gật đầum không tiếng động rời khỏi tiệc rượu.
Thuở nhỏ ở trong cung chơi với An Dương ở mọi ngóc ngách, ngay cả lãnh cung cũng đã từng đi vào, hoàng cung tu lớn nhưng đối với A Đoàn, không bao giờ có khả năng nàng bị lạc đường. đi theo cung nữ lui xuống dưới, không đi trên đường lớn mà đi theo lối đường mòn trong vườn hoa. Mặc dù lúc này có nắng ấm chiếu xuống nhưng trên đoạn đường đi của A Đoàn đủ loại mùi thơm của cây gỗ.
Cây gỗ chỉ có mùi hương ngăn cản ánh nắng, đường đá xanh dưới chân nhẹ nhàng phát ra những tiếng động, gió mát thổi làn váy hơi bay lên, làm cho lòng A Đoàn có chút rộn ràng dần ổn định lại. Bước chân vốn có chút dồn dập cũng chậm lại, trở nên thanh thản, hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.
Tâm tư phiền muộn, không phải buồn phiền những bông hoa kia mà là bản thân mình.
Hận bản thân, rõ ràng không muốn nhìn thấy những người đó, ngay cả liếc mắt một cái cũng khôngmuốn, nhưng lại không muốn chủ động ra tay. Tâm tc của An Dương không phải mình không rõ, thậm chí ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng đã mập mờ ám chỉ, những người đó chẳng qua chỉ là công cụ lôi kéo, ngoài mặt có thể cho qua, âm thầm làm cái gì đó hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.
không quên tấm lòng ban đầu, cố gằn giữ lấy trái tim vốn có.
Những lời này bản thân vẫn nhớ rõ, hơn nữa còn thường xuyên nhắc nhở chính mình.
Ngàn vạn lần không nên chủ động hại người.
Nhưng mà tình huống hiện tại, đúng là ngoài khả năng của mình rồi. Những việc mình có thể làm vẫn chỉ là phòng bị, tuyệt đối không cần cũng không nên chủ động hại người, nguyên tắc tự mình đặt ra phải nhất định phải tuân thủ. không cần biết xảy ra chuyện gì, không cần biết bị dồn đến tình huống nào, trừ khi làm hại đến những người quan trọng, nếu không thì tuyệt đối không thể chủ động hại người.
Chậm trễ quá lâu cũng không tốt, sắp xếp lại lòng mình một chút liền đi về phía tẩm điện của Hoàng Hậu, vẫn không đi đường lớn như lúc đi mà vẫn đi ngang qua đường nhỏ bên trong. Bích Sơ đã sớm sai một đám người chờ ở đó, bê bước, cầm quần áo, chuẩn bị hộp trang điểm.
Nhìn thoáng qua quần áo kia rồi dừng một chút, vậy mà lại là một bộ quần áo vàng đen lộng lẫy, toàn thân màu đen, chỉ có ở chỗ cổ tay áo, cổ áo được thêu hoa văn màu vàng phức tạp rườm rà, ngoài ra cũng không có hoa văn khác. Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương bị bộ quần áo Mẫu đơn kia kích thích, cho nên dứt khoát không cần hoa nữa?
Bộ quần áo này đẹp thì có đẹp nhưng không hợp với tuổi của mình.
Bích Sơ nhìn rõ ràng nghi ngờ trong mắt A Đoàn, nhưng mà không nói cái gì cả, chỉ kéo A Đoàn ngồi xuống, vừa tẩy đi lớp trang điểm vừa rồi của nàng vừa nói “Tiểu thư chỉ cần nhắm mắt lại nghi ngơi mộtlúc thật tốt là được, tất cả mọi chuyện cứ giao cho nô tỳ." Nghe vậy, A Đoàn cũng không hỏi nữa, để tùy Bích Sơ làm.
Bản thân cũng nhân dịp này mà thả lỏng, cho dù chỉ ngồi không cũng rất mệt mỏi.
Vườn trăm hoa bên kia lúc này lại náo nhiệt một cách không bình thường, bởi vì Thái Tử điện ha đến!
Mặc dù A Đoàn rời khỏi chỗ ngồi không gây ra tiếng động gì nhưng tất cả mọi người đều chú ý nàng, lúc nàng đứng dậy mọi người đều phát hiện. Nhưng Hoàng Hậu nương nương với An Dương công chúa vẫn chưa có biểu hiện gì khác thường, nghĩ chắc là không phải có chuyện gì xảy ra mà chỉ là đứng dậy rời đimột lát tôi. Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, nhìn Trương Bảo Châu vẫn đứng ngồi không yên cũng hiểu ra.
Nhất định là đi thay quần áo.
Hôm nay Hoàng Hậu nương nương bị Trương Bảo Châu làm mất mặt không chút che giấu, không thể nào không phát tác được, không biết lần này Hứa Tam tiểu thư sẽ mặc bộ quần áo lộng lẫy như thế nào ra sân đây? Nhưng mà những suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong giây lát thì đã bị đánh gãy, vì Thái Tử điện hạ đến đây! Những người ở đây hoặc là to gan hoặc là cẩn thận đánh giá vị Thái Tử điện hạ truyền kỳ kia.
Là truyền kỳ thật sự.
Lúc trước Thái Tử điện hạ nói đi du học, mấy năm nay chưa từng xuất hiện, gần như tất cả mọi người đều quên mất sự hiện hữu cua hắn, thậm chí có một số lão thần cũng không nhớ dung mạo của Thái Tử. Thái Tử của một nước, mà cảm giác tồn tại thấp đến như vậy, ở trong mắt một số người đã là tình cảnh vô cùng vô cùng xấu.
Mặc dù được làm Thái Tử từ nhỏ, nhưng cũng không tránh khỏi làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Nhưng chính vào lúc mọi người còn chưa bùng phát, hắn đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại lấy thân phân Đại tướng quân ở biên cương chiến công hiển hách mà xuất hiện! Ngày Vệ Trường Hận trở về kinh thành cảnh tượng náo nhiệt bao nhiêu thì ngày biết hắn là Thái Tử có bấy nhiêu khiếp sợ! Thái Tử của một quốc gia lại ngây ngốc ở biên cương rét lạnh bao nhiêu năm như vậy!
hắn còn chưa để thua trận đánh nào!
một người như vậy, còn ai dám nói hắn không có năng lực làm Thái Tử? Những lời nói Thái Tử mộtquốc gia chưa bao giờ biết quan tâm việc triều chính chỉ lo vui đùa lúc trước đã biến mất hầu như khôngcòn! hiện tại uy danh của Thái Tử đã cao đến mức người bên ngoài không thể nào với tới, chỉ có thể ngước nhìn!
Dáng người cao ngất thon dài chậm rãi từ cửa tiến vào, một thân áo bào đen nhưng lại làm cho người khác cảm thấy thâm trầm, rất xứng với dung mạo tuấn tú của hắn, làm cho người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Khuôn mặt tuấn tú với những đường nét rõ ràng, mắt đen thâm thúy, hai mày sắc bén, nhìn một cái làm cho người ta cảm thấy rất khó ở chung, có chút hung ác.
Nhưng mà lại không có ai sợ, thậm chí coi đó là chuyện đương nhiên.
Lời đồn về Vệ Trường Hận không phải là mọi người chưa từng nghe qua, nói hẵn khát máu cũng có, nóihắn không có tình người cũng có. Nhưng như vậy thì như thế nào? Những người bị giết phần lớn là những người muốn xấm chiếm đất nước ta, những người đó đáng giết! Bây giờ Vệ Trường Hận đổi thành Thái Tử, càng cảm thấy đương nhiên!
Thái Tử điện hạ dùng cách của hắn bảo vệ đất nước, những người các ngươi còn nói nhảm!
Có bản lĩnh thì ngươi làm thử đi! không có bản lĩnh thì ngươi nên ngậm miệng lại!
Mắt Ngô Đồng nhìn thẳng Hoàng Hậu đang ngồi trên vị trí chủ nhân, không có chút phản ứng nào với những tầm mắt xung quanh đang nhắm vào mình. Sau khi thỉnh an Hoàng Hậu trực tiếp đi đến bên cạnh Hoàng Hậu ngồi xuống, Hoàng Hậu buồn cười nhìn thoáng qua đứa con trai lễ nghi hoàn mỹ không có khuyết điểm của mình, có tâm tư xấu nhìn về phía mọi người, quả nhiên, khuôn mặt cảu các cô nương đều biến sắc!
Đó là vị trí của Hứa Tam tiểu thư! Vốn An Dương công chúa còn ngồi ở chỗ kia, nhưng sau khi Hứa Tam tiểu thư rời đi An Dương công chúa cũng đi theo!
Thái Tử điện hạ không do dự ngồi xuống, không có điểm nào không thoải mái. Điều này có nghĩa là gì? Điều này chứng tỏ lúc Thái Tử điện hạ thân thiết với Hứa Tam tiểu thư cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau được! Ngô Đồng như không nghe thấy, trực tiếp cầm lấy chén rượu của A Đoàn tự rót một chén, sau đó hướng về Hoàng Hậu kính rượu.
Hoàng Hậu suýt chút nữa không kiềm chế được sắc mặt, miễn cưỡng đáp lại, cúi đầu uống rượu, quét mắt nhìn về phía mọi người. Quả nhiên! Đa số nét mặt của mọi người đều có chút dữ tợn, không biết dới bàn có bao nhiêu bàn tay đang xé khăn gấm rồi! Ngửa đầu uống một hơi cạnh sạch rượu với con trai mình, càng thêm hung ác rồi!
Ha, thật là thiếu sự nhẫn nại. Mới chỉ như này đã không chịu được, nếu biết Thái Tử làm tất cả vì A Đoàn, chẳng lẽ có thể ăn tươi nuốt sống A Đoàn?
Ngô Đồng muốn làm A Đoàn được vẻ vang, Hoàng Hậu đương nhiên sẽ khoog ngăn cản. Muốn lôi kéo những người này là sự thật, cũng hy vọng ngày sau các nàng có thể sinh con nối dõi, nhưng mà cũng chỉ có thể như vậy mà thôi! Con dâu trong lòng vẫn luôn là A Đoàn, điều ấy chưa bao giờ thay đổi! Nếu không phải vì triều chính, nếu không phải vì kéo dài hương khói, bữa tiệc rượu cũng sẽ không tồn tại!
đang lúc Hoàng Hậu ngồi xem kịch vui vẻ, người ngoài cửa có động tĩnh.
“Hứa Tam tiểu thư đến ~"
Nghĩ đền vừa rồi Bích Sơ phái người truyền lời lại cho mình, lần này Hoàng Hậu thật sự không khống chế được vẻ mặt của mình, khóe miệng vẫn nhếch lên, ý cười trong mắt không ngừng hiện lên. Bây giờ không ai chú ý đến Hoàng Hậu, lúc trước bị Ngô Đồng kích thích, bây giờ chủ nhân lại đến! Tâm tư vội xoay chuyển, thu lại sắc mặt.
Nhưng cho dù tâm tư các nàng thâm trầm như thế nào cũng không chịu nổi sự kích thích này!
Thái Tử điện hạ đứng dậy! hắn cử động, hắn muốn tự mình đi đón Hứa Tam tiểu thư kia!
A Đoàn đi đến cửa còn có chút kinh ngạc, sao không có một chút âm thanh nào cả? Thời gian mình rời khỏi đây cũng không lâu, sao ngay cả tiếng nhạc cũng không có? Tâm tư khẽ động, động tác dưới chân cũng không ngừng lại, đưa tay nhẹ nâng vạt váy bước qua bậc thềm, sau đò liền nhìn thấy Ngô Đồng đang đứng khoanh tay.
Ngô Đồng mặt vẫn không thay đổi nhìn A Đoàn, khóe miệng nhếch lên rất nhiều, sủng nịnh trong mắt cũng tràn đầy ra. Động tác của A Đoàn dừng một chút, sau đó cũng cười theo “Sao huynh lại đến đây?" A Đoàn cũng phát hiện ra trong giọng nói của mình hàm chứa vui vẻ cùng thoải mái.
Ngô Đồng đương nhiên nghe ra được, ngay cả sự lạnh lẽo cứng rắn ở đuôi lông mày cũng yếu đi vài phần. “Tới thăm nàng." Sau đó không ngừng quan sát quần áo trên người A Đoàn, hài lòng gật đầu. Qua loa khen “Tay nghề của BÍch Sơ cô cô quả nhiên người thường khó có thể so sánh được, hôm nay nàng rất đẹp." không phải lần đầu tiên được Ngô Đồng khen, nhưng lại là lần đầu tiên được khen ở trước mặt mọi người."
A Đoàn bộ dạng phục tùng cười nhẹ, sau đó khóe mắt trừng lên, nhìn Ngô Đồng lại nhìn mình.
không trách được Bích Sơ cô cô không cho hỏi, hóa ra quần áo trên người mình với quần áo trên người Thái Tử ca ca không khác nhau nhiều lắm!
Ngô Đồng tiến lên hai bước lôi kéo A Đoàn, nghiêng đầu cươờ nhìn A Đoàn “đi thôi, chúng ta cùng đithỉnh an mẫu hậu." A Đoàn gật đầu, cùng Ngô Đồng tay trong tay hướng về phía Hoàng Hậu đang ở trên cười vui vẻ. Hoàng Hậu thậm chí còn nhướn nhướn mày với A Đoàn, giống như đang hỏi A Đoàn, săsp xếp như vậy có hài lòng không?
Đương nhiên là hài lòng, nụ cười bên môi căn bản là không ngừng lại được!
Nam tuấn tú nữ tươi cười, hai người lại là thanh mai trúc ãm, mọi người đều biết tình cảm của bọn họ rất tốt! Mặc quần áo giống nhau song vai đi lại, ngồi ở phía trên vẫn là Hoàng Hậu nương nương! Đâu còn là tiệc rượu tuyển trắc phi, tìm tiểu thiếp nữa chứ, rõ ràng là cảnh tượng tân hôn hai người bái kiến cha mẹ mà!
Mấy chiếc khăn gấm này thật sự bị xé rách rồi!
Nếu là tiệc rượu, đương nhiên phải có tiết mục góp vui, cung nhân đúng lúc dẫn một nhóm vũ công ra. Vũ công mặc quần áo tơ lụa, tay nâng đủ loại hoa cỏ mùa xuân, múa đoạn muôn hoa đua nở. Lại cảm nhận được dụng tâm lương khổ (hết sức để tâm) của Hoàng Hậu nương nương, người múa chính là người cầm hoa mẫu đơn, những người khác đều chỉ là làm nền.
An Dương không thích như vậy, lúc đầu còn nói chuyện, sau đó dứt khoát dịch người đến bên cạnh bàn A Đoàn, hai người thân mật ngồi gần nhau. Mắt phượng khẽ nhếch, rất ít hứng thú “Mẫu hậu cũng thậtsự là để tâm." An Dương cũng chỉ là thở dài, không cần A Đoàn trả lời.
“Hôm nay ngươi chỉ định ngồi như vậy thôi sao?"
Nghe được An Dương có ý riêng, A Đoàn lại nhìn bốn phía một lần nữa, tầm mắt hơi dừng trên người vài người sau đó thu hồi lại. Bộ dáng phục tùng nhẹ giọng “Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm gì?" An Dương liếc mắt trừng A Đoàn một cái, tức giận vì A Đoàn không có tính tranh giành. Ánh mắt tối lại, cũng nhỏ giọng nói “Nếu ta là ngươi, hôm nay cô nàng kia đừng hòng đi ra được khỏi đây!"
“Đương nhiên, Tiêu Nhiên của ta cũng không có khả năng đối với ta như vậy."
Khẽ nhếch cằm, nói không đắc ý.
A Đoàn liếc trắng mắt nhìn An Dương một cái “Bát tự còn chưa xem đâu, ngươi cũng nên rụt rè mộtchút chứ."
“Nếu ta rụt rè, ta cùng với Đại ca của ngươi thật sự sẽ không là gì cả!"
Tay chống cằm nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt theo tiếng nhạc từ nhẹ, hiển nhiên là nghĩ đến Hứa Tiêu Nhiên. A Đoàn cũng không quấy rầy nàng, cũng không coi trọng việc này, trước mắt cũng không có cơ hội tốt hơn để nói rõ. Hơn nữa, với tính tình của An Dương, có nói cũng vô dụng.
Người khác thì đụng vào tường sẽ quay đầu, còn nàng cho dù đụng vỡ nhất định cũng sẽ không quay đầu.
Nếu như lời nói có tác dụng, nàng sẽ không phải là An Dương nữa.
Tầm mắt tùy ý quét qua, đúng lúc đụng phải một vị cô nương đang nhìn mình. Tầm mắt giao nhau, cônương kia cũng thấy xấu hổ, cười cười với A Đoàn, giơ chén rượu trong tay về phía A Đoàn, nụ cười thỏa đáng làm cho người ta cảm thấy khiêm tốn lại tự nhiên hào phóng.
Đấy là con gái của Lý thái phó, Lý Thu Phù.
Khuôn mặt trái xoan, mày lá liễu, một đôi con ngươi như làn sóng nước lăn tăn. Sinh ra trong gia đình thư hương thế gia, toàn thân cũng toát lên khí chất thư hương, cũng không làm mất đi vẻ tự tin thanh cao, giống như giờ khắc này, như gió xuân làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Cho dù trong lòng đang cảm thấy như thế nào, ít nhất trên mặt là vẻ điềm đạm nhã nhặn. A Đoàn cũng cười, cầm chén rượu trước mặt giơ lên.
Tầm mắt lại chuyển, nhìn về một vị cô nương quần áo xanh lá từ đầu đến cuối đều cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Đó là Lan Diên, con gái của thế gia vọng tộc mấy trăm năm về hoa lan, nguồn gốc ban đầu của gia tộc nhà nàng mình cũng không biết, dù sao lịch sử mấy trăm năm đến bây giờ khôngphải Đại Sơ mới thành lập có thể so sánh được. Trừ hoa lan, còn có rất nhiều gia tộc lớn khác, lấy hoa lan làm đầu.
Những người trong các gia tộc lớn đó không theo đường làm quan, chỉ chiếm cứ một phương.
đã từng nghe Đại ca giảng qua, lúc trước khi đi du học hắn có đi qua Lan châu, người nắm quyền nơi đó là bộ trưởng Lan tộc. Người ở đó sinh ra đã hình thành một quy định bất thành văn, trong lòng những người đó chỉ có Lan gia, không có Hoàng tộc, Hoàng quyền ở nơi đo chỉ là để trang trí. Các chức quan triều đình, Tri Phủ huyện nha ở nơi đó hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì.
Dân chúng có chuyện bất bình gì, chưa bao giờ đi gõ cửa huyện nha, mà trực tiếp đến công đường của Lan gia để xử lý. Lúc ấy Đại ca còn than một tiếng, nói trước cửa huyện nha cỏ dại đã mọc cao ngang người, thậm chí ngay cả hình dáng của cái trống ban đầu cũng không thấy rõ, cũng không biết bao nhiêu năm rồi chưa vang lên tiếng nào.
Ngón tay động đậy, ké tâm hồn đang bay xa trở lại, lại đem tầm mắt dừng ở trên người Lan Diên. Lan Diên là cháu gái của tộc trưởng Lan thị đương nhiệm, bây giờ ngồi ở đây, thái độ đã vô cùng rõ rệt. Ngồi ngay ngắn ở vị trí, sắc mặt lạnh lùng, đối với sự náo nhiệt xung quanh làm như không nghe thấy, không buồn không vui.
Lý Thu Phù, Lan Diên, chính là hai vị trắc phi mình với Hoàng Hậu nương nương đã thông qua.
Dung mạo đều hơn người, nhân phẩm thì không biết như thế nào, thân phận này đã được xem xét kỹ lưỡng. một người là Hoàng Thượng tự tay cất nhắc, một người là con gái của gia tộc lớn trước đây. Trong lòng tràn ra chua sót, miễn cưỡng đè nén xuống, uống một hơi sạch rượu trong chén, lại quét mắt nhìn về phía mọi người một lần nữa.
Hoa cúc mềm mại, Hải Đường kiều diễm, Đỗ Quyên thanh tú, hoa Ly thanh lãnh, hoa Lan một đời… Các cô nương là các loại hoa khác nhau, không phải là ít.
Quả nhiên là…
Muôn hoa khoe sắc.
nói với An Dương một câu, lại đứng dậy nói thầm vào tai Hoàng Hậu mấy câu, nói đi ra phía sau rửa mặt chải đầu một chút, nhân tiện sửa sang lại quần áo. yêu cầu này trong tiệc rượu trong thời gian dài là rất bình thường, hơn nữa quần áo thêu Mẫu đơn trên người Trương Bảo Châu quả thật làm cho Hoàng Hậu chán ghét, nghe được A Đoàn nói như vậy, gật đầu.
“Bích Sơ đã chuẩn bị mấy bộ quần áo dự phòng, ngươi chọn một bộ rồi thay đi."
A Đoàn gật đầum không tiếng động rời khỏi tiệc rượu.
Thuở nhỏ ở trong cung chơi với An Dương ở mọi ngóc ngách, ngay cả lãnh cung cũng đã từng đi vào, hoàng cung tu lớn nhưng đối với A Đoàn, không bao giờ có khả năng nàng bị lạc đường. đi theo cung nữ lui xuống dưới, không đi trên đường lớn mà đi theo lối đường mòn trong vườn hoa. Mặc dù lúc này có nắng ấm chiếu xuống nhưng trên đoạn đường đi của A Đoàn đủ loại mùi thơm của cây gỗ.
Cây gỗ chỉ có mùi hương ngăn cản ánh nắng, đường đá xanh dưới chân nhẹ nhàng phát ra những tiếng động, gió mát thổi làn váy hơi bay lên, làm cho lòng A Đoàn có chút rộn ràng dần ổn định lại. Bước chân vốn có chút dồn dập cũng chậm lại, trở nên thanh thản, hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh.
Tâm tư phiền muộn, không phải buồn phiền những bông hoa kia mà là bản thân mình.
Hận bản thân, rõ ràng không muốn nhìn thấy những người đó, ngay cả liếc mắt một cái cũng khôngmuốn, nhưng lại không muốn chủ động ra tay. Tâm tc của An Dương không phải mình không rõ, thậm chí ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng đã mập mờ ám chỉ, những người đó chẳng qua chỉ là công cụ lôi kéo, ngoài mặt có thể cho qua, âm thầm làm cái gì đó hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình.
không quên tấm lòng ban đầu, cố gằn giữ lấy trái tim vốn có.
Những lời này bản thân vẫn nhớ rõ, hơn nữa còn thường xuyên nhắc nhở chính mình.
Ngàn vạn lần không nên chủ động hại người.
Nhưng mà tình huống hiện tại, đúng là ngoài khả năng của mình rồi. Những việc mình có thể làm vẫn chỉ là phòng bị, tuyệt đối không cần cũng không nên chủ động hại người, nguyên tắc tự mình đặt ra phải nhất định phải tuân thủ. không cần biết xảy ra chuyện gì, không cần biết bị dồn đến tình huống nào, trừ khi làm hại đến những người quan trọng, nếu không thì tuyệt đối không thể chủ động hại người.
Chậm trễ quá lâu cũng không tốt, sắp xếp lại lòng mình một chút liền đi về phía tẩm điện của Hoàng Hậu, vẫn không đi đường lớn như lúc đi mà vẫn đi ngang qua đường nhỏ bên trong. Bích Sơ đã sớm sai một đám người chờ ở đó, bê bước, cầm quần áo, chuẩn bị hộp trang điểm.
Nhìn thoáng qua quần áo kia rồi dừng một chút, vậy mà lại là một bộ quần áo vàng đen lộng lẫy, toàn thân màu đen, chỉ có ở chỗ cổ tay áo, cổ áo được thêu hoa văn màu vàng phức tạp rườm rà, ngoài ra cũng không có hoa văn khác. Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương bị bộ quần áo Mẫu đơn kia kích thích, cho nên dứt khoát không cần hoa nữa?
Bộ quần áo này đẹp thì có đẹp nhưng không hợp với tuổi của mình.
Bích Sơ nhìn rõ ràng nghi ngờ trong mắt A Đoàn, nhưng mà không nói cái gì cả, chỉ kéo A Đoàn ngồi xuống, vừa tẩy đi lớp trang điểm vừa rồi của nàng vừa nói “Tiểu thư chỉ cần nhắm mắt lại nghi ngơi mộtlúc thật tốt là được, tất cả mọi chuyện cứ giao cho nô tỳ." Nghe vậy, A Đoàn cũng không hỏi nữa, để tùy Bích Sơ làm.
Bản thân cũng nhân dịp này mà thả lỏng, cho dù chỉ ngồi không cũng rất mệt mỏi.
Vườn trăm hoa bên kia lúc này lại náo nhiệt một cách không bình thường, bởi vì Thái Tử điện ha đến!
Mặc dù A Đoàn rời khỏi chỗ ngồi không gây ra tiếng động gì nhưng tất cả mọi người đều chú ý nàng, lúc nàng đứng dậy mọi người đều phát hiện. Nhưng Hoàng Hậu nương nương với An Dương công chúa vẫn chưa có biểu hiện gì khác thường, nghĩ chắc là không phải có chuyện gì xảy ra mà chỉ là đứng dậy rời đimột lát tôi. Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, nhìn Trương Bảo Châu vẫn đứng ngồi không yên cũng hiểu ra.
Nhất định là đi thay quần áo.
Hôm nay Hoàng Hậu nương nương bị Trương Bảo Châu làm mất mặt không chút che giấu, không thể nào không phát tác được, không biết lần này Hứa Tam tiểu thư sẽ mặc bộ quần áo lộng lẫy như thế nào ra sân đây? Nhưng mà những suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong giây lát thì đã bị đánh gãy, vì Thái Tử điện hạ đến đây! Những người ở đây hoặc là to gan hoặc là cẩn thận đánh giá vị Thái Tử điện hạ truyền kỳ kia.
Là truyền kỳ thật sự.
Lúc trước Thái Tử điện hạ nói đi du học, mấy năm nay chưa từng xuất hiện, gần như tất cả mọi người đều quên mất sự hiện hữu cua hắn, thậm chí có một số lão thần cũng không nhớ dung mạo của Thái Tử. Thái Tử của một nước, mà cảm giác tồn tại thấp đến như vậy, ở trong mắt một số người đã là tình cảnh vô cùng vô cùng xấu.
Mặc dù được làm Thái Tử từ nhỏ, nhưng cũng không tránh khỏi làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Nhưng chính vào lúc mọi người còn chưa bùng phát, hắn đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại lấy thân phân Đại tướng quân ở biên cương chiến công hiển hách mà xuất hiện! Ngày Vệ Trường Hận trở về kinh thành cảnh tượng náo nhiệt bao nhiêu thì ngày biết hắn là Thái Tử có bấy nhiêu khiếp sợ! Thái Tử của một quốc gia lại ngây ngốc ở biên cương rét lạnh bao nhiêu năm như vậy!
hắn còn chưa để thua trận đánh nào!
một người như vậy, còn ai dám nói hắn không có năng lực làm Thái Tử? Những lời nói Thái Tử mộtquốc gia chưa bao giờ biết quan tâm việc triều chính chỉ lo vui đùa lúc trước đã biến mất hầu như khôngcòn! hiện tại uy danh của Thái Tử đã cao đến mức người bên ngoài không thể nào với tới, chỉ có thể ngước nhìn!
Dáng người cao ngất thon dài chậm rãi từ cửa tiến vào, một thân áo bào đen nhưng lại làm cho người khác cảm thấy thâm trầm, rất xứng với dung mạo tuấn tú của hắn, làm cho người ta cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Khuôn mặt tuấn tú với những đường nét rõ ràng, mắt đen thâm thúy, hai mày sắc bén, nhìn một cái làm cho người ta cảm thấy rất khó ở chung, có chút hung ác.
Nhưng mà lại không có ai sợ, thậm chí coi đó là chuyện đương nhiên.
Lời đồn về Vệ Trường Hận không phải là mọi người chưa từng nghe qua, nói hẵn khát máu cũng có, nóihắn không có tình người cũng có. Nhưng như vậy thì như thế nào? Những người bị giết phần lớn là những người muốn xấm chiếm đất nước ta, những người đó đáng giết! Bây giờ Vệ Trường Hận đổi thành Thái Tử, càng cảm thấy đương nhiên!
Thái Tử điện hạ dùng cách của hắn bảo vệ đất nước, những người các ngươi còn nói nhảm!
Có bản lĩnh thì ngươi làm thử đi! không có bản lĩnh thì ngươi nên ngậm miệng lại!
Mắt Ngô Đồng nhìn thẳng Hoàng Hậu đang ngồi trên vị trí chủ nhân, không có chút phản ứng nào với những tầm mắt xung quanh đang nhắm vào mình. Sau khi thỉnh an Hoàng Hậu trực tiếp đi đến bên cạnh Hoàng Hậu ngồi xuống, Hoàng Hậu buồn cười nhìn thoáng qua đứa con trai lễ nghi hoàn mỹ không có khuyết điểm của mình, có tâm tư xấu nhìn về phía mọi người, quả nhiên, khuôn mặt cảu các cô nương đều biến sắc!
Đó là vị trí của Hứa Tam tiểu thư! Vốn An Dương công chúa còn ngồi ở chỗ kia, nhưng sau khi Hứa Tam tiểu thư rời đi An Dương công chúa cũng đi theo!
Thái Tử điện hạ không do dự ngồi xuống, không có điểm nào không thoải mái. Điều này có nghĩa là gì? Điều này chứng tỏ lúc Thái Tử điện hạ thân thiết với Hứa Tam tiểu thư cái gì cũng có thể chia sẻ với nhau được! Ngô Đồng như không nghe thấy, trực tiếp cầm lấy chén rượu của A Đoàn tự rót một chén, sau đó hướng về Hoàng Hậu kính rượu.
Hoàng Hậu suýt chút nữa không kiềm chế được sắc mặt, miễn cưỡng đáp lại, cúi đầu uống rượu, quét mắt nhìn về phía mọi người. Quả nhiên! Đa số nét mặt của mọi người đều có chút dữ tợn, không biết dới bàn có bao nhiêu bàn tay đang xé khăn gấm rồi! Ngửa đầu uống một hơi cạnh sạch rượu với con trai mình, càng thêm hung ác rồi!
Ha, thật là thiếu sự nhẫn nại. Mới chỉ như này đã không chịu được, nếu biết Thái Tử làm tất cả vì A Đoàn, chẳng lẽ có thể ăn tươi nuốt sống A Đoàn?
Ngô Đồng muốn làm A Đoàn được vẻ vang, Hoàng Hậu đương nhiên sẽ khoog ngăn cản. Muốn lôi kéo những người này là sự thật, cũng hy vọng ngày sau các nàng có thể sinh con nối dõi, nhưng mà cũng chỉ có thể như vậy mà thôi! Con dâu trong lòng vẫn luôn là A Đoàn, điều ấy chưa bao giờ thay đổi! Nếu không phải vì triều chính, nếu không phải vì kéo dài hương khói, bữa tiệc rượu cũng sẽ không tồn tại!
đang lúc Hoàng Hậu ngồi xem kịch vui vẻ, người ngoài cửa có động tĩnh.
“Hứa Tam tiểu thư đến ~"
Nghĩ đền vừa rồi Bích Sơ phái người truyền lời lại cho mình, lần này Hoàng Hậu thật sự không khống chế được vẻ mặt của mình, khóe miệng vẫn nhếch lên, ý cười trong mắt không ngừng hiện lên. Bây giờ không ai chú ý đến Hoàng Hậu, lúc trước bị Ngô Đồng kích thích, bây giờ chủ nhân lại đến! Tâm tư vội xoay chuyển, thu lại sắc mặt.
Nhưng cho dù tâm tư các nàng thâm trầm như thế nào cũng không chịu nổi sự kích thích này!
Thái Tử điện hạ đứng dậy! hắn cử động, hắn muốn tự mình đi đón Hứa Tam tiểu thư kia!
A Đoàn đi đến cửa còn có chút kinh ngạc, sao không có một chút âm thanh nào cả? Thời gian mình rời khỏi đây cũng không lâu, sao ngay cả tiếng nhạc cũng không có? Tâm tư khẽ động, động tác dưới chân cũng không ngừng lại, đưa tay nhẹ nâng vạt váy bước qua bậc thềm, sau đò liền nhìn thấy Ngô Đồng đang đứng khoanh tay.
Ngô Đồng mặt vẫn không thay đổi nhìn A Đoàn, khóe miệng nhếch lên rất nhiều, sủng nịnh trong mắt cũng tràn đầy ra. Động tác của A Đoàn dừng một chút, sau đó cũng cười theo “Sao huynh lại đến đây?" A Đoàn cũng phát hiện ra trong giọng nói của mình hàm chứa vui vẻ cùng thoải mái.
Ngô Đồng đương nhiên nghe ra được, ngay cả sự lạnh lẽo cứng rắn ở đuôi lông mày cũng yếu đi vài phần. “Tới thăm nàng." Sau đó không ngừng quan sát quần áo trên người A Đoàn, hài lòng gật đầu. Qua loa khen “Tay nghề của BÍch Sơ cô cô quả nhiên người thường khó có thể so sánh được, hôm nay nàng rất đẹp." không phải lần đầu tiên được Ngô Đồng khen, nhưng lại là lần đầu tiên được khen ở trước mặt mọi người."
A Đoàn bộ dạng phục tùng cười nhẹ, sau đó khóe mắt trừng lên, nhìn Ngô Đồng lại nhìn mình.
không trách được Bích Sơ cô cô không cho hỏi, hóa ra quần áo trên người mình với quần áo trên người Thái Tử ca ca không khác nhau nhiều lắm!
Ngô Đồng tiến lên hai bước lôi kéo A Đoàn, nghiêng đầu cươờ nhìn A Đoàn “đi thôi, chúng ta cùng đithỉnh an mẫu hậu." A Đoàn gật đầu, cùng Ngô Đồng tay trong tay hướng về phía Hoàng Hậu đang ở trên cười vui vẻ. Hoàng Hậu thậm chí còn nhướn nhướn mày với A Đoàn, giống như đang hỏi A Đoàn, săsp xếp như vậy có hài lòng không?
Đương nhiên là hài lòng, nụ cười bên môi căn bản là không ngừng lại được!
Nam tuấn tú nữ tươi cười, hai người lại là thanh mai trúc ãm, mọi người đều biết tình cảm của bọn họ rất tốt! Mặc quần áo giống nhau song vai đi lại, ngồi ở phía trên vẫn là Hoàng Hậu nương nương! Đâu còn là tiệc rượu tuyển trắc phi, tìm tiểu thiếp nữa chứ, rõ ràng là cảnh tượng tân hôn hai người bái kiến cha mẹ mà!
Mấy chiếc khăn gấm này thật sự bị xé rách rồi!
Tác giả :
Đậu Đậu Ma Ma