Chán Ghét Cô Đơn Mới Yêu Anh!
Chương 20
Thấy mắt cô lại đỏ, nước mắt đã xuất hiện ở hốc mắt, Thiệu Chí Dương lại sốt ruột.
Tuệ của anh không phải là một cô gái yếu ớt như vậy, cô không hay khóc, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, cô cũng sẽ cắn chặt răng mà xông qua, sẽ không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng vì anh, cô đã rơi nước mắt rất nhiều lần....
"Tuệ, thật xin lỗi, là anh sai, anh không đúng, anh phải tin tưởng em, không nên ghen tỵ với Lăng Khấu mà nói ra những lời tổn thương đến em." Anh ôm chặt cô vào lòng, lại một lần nữa cầu xin sự tha thứ của cô: "Anh biết rõ rằng, anh không có tư cách để nói ra em phải tin tưởng anh, là anh có lỗi trước, nhưng anh xin thề, anh sẽ luôn tin tưởng em, không nghi ngờ em nữa, cho nên xin em, tha thứ cho anh,...... Tuệ, tha thứ cho anh, được không?"
"Anh....". Nghe những lời như vậy, cô ngây ngẩn: "Anh... Đang nói xin lỗi vớ em." Cô từ từ nói, giống như nghe không hiểu anh đang nói gì.
"Tuệ, xin em tha thứ cho anh, còn có lấy anh có được không? Để cho cuộc sống sau này của anh, có thể cùng em chia sẻ vui buồn, em mệt đã có anh chăm sóc cho em, em tức giận anh sẽ để em trút giận, anh tạo điều kiện cho em trút giận, hơn nữa khi ngủ anh còn là cái gối để em ôm, mùa đông anh ôm em làm ấm giường, bảo đảm sẽ ấm áp, em tuyệt đối sẽ không bị cảm lạnh." Anh bắt đầu phát huy tài ăn nói, dùng sức bán mình.
Lời của anh, khiến cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Tình hình tiến triển sao dâng cao ồ ạt như sóng vậy, một lúc anh lên án cô là kẻ lừa đảo, không cần cô nữa, một lúc lại cầu xin cô tha thứ, thậm chí cầu hôn với cô.
Chuyển biến lớn như vậy, khiến cô thật khó chấp nhận.
Giống như lúc đầu,a nh thình lình nói yêu cô, muốn cô ở chung một chỗ, cũng khiến cô không thể nào tiếp nhận được, chỉ có thể một thâm một mình hiểu lầm.
"Không..." Cô lắc đầu, đầu óc rối loạn không cách nào có thể suy ngĩ, nếu như anh không phải là bạn cùng lớn lên với cô, cô thật sự cho rằng, mình đang gặp gỡ người nào khác.
"Tại sao? Chẳng lẽ em còn không tha thứ cho anh sao?" Anh cho rằng, chỉ cần anh nói xin lỗi, Văn Thanh Tuệ sẽ tha thứ cho anh, sau đó đồng ý lời cầu hôn của anh, bởi vì cô yêu anh, hơn nữa lại yêu thật lâu rồi, cho đến nay cũng chỉ yêu mình anh.
Nếu như cô thật yêu anh như lời cô nói, anh nói những lời dó, cô sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh chứ, đồng ý cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc, thay anh sinh con dưỡng cái, chứ không phải là cự tuyệt anh.
Chỉ có một khả năng duy nhất chính là, cô vẫn chưa tha thứ cho anh.
"Tuệ nói cho anh biết, anh phải làm sao em mới đồng ý tha thứ cho anh? Anh làm cái gì cũng được, chỉ cần em tha thứ cho anh." Anh sốt ruột, không muốn mất đi người quan trọng nhất chính là cô.
"Em không phải không tha thứ cho anh, em đã tha thứ cho anh..." Khi anh nói lời xin lỗi thì lòng của cô đã sớm mềm lại mà tha thứ cho anh, cô yêu anh như vậy, yêu đến không có biện pháp nào ngừng yêu.
Cô tất nhiên là muốn làm vợ anh rất nhiều, cô yêu anh lâu như vậy, dường như đã quên mình yêu anh từ khi nào, yêu anh vô cùng.
Cô vẫn cho rằng, đời này cô không thể nào kết hôn cùng với anh, không thể nào ở cùng với anh xây dựng một gia đình nhỏ, sinh cho anh một bé trai cùng một bé gái... Anh sẽ cùng với cô lo lắng, cùng chăm sóc hai đứa con, anh cho con ăn, cô cho con bú sữa, cùng nhau thay tã cho con, anh sẽ cùng với cô hàng ngày đưa con đi học, sau đó cùng nhau lo lắng cho con rằng con có nghịch ngợm ở trường học hay không.
Nếu đứa bé phạm lỗi, sẽ để anh làm mặt lạnh mà mắng con, còn cô sẽ dịu dàng nhẹ nhàng an ủi con, sau đó cô sẽ nói con ngoan ngoãn, không được tái phạm lần nữa, phải ngoan ngoãn vâng lời là một đứa bé ngoan.
Cô vô cùng muốn những thứ trong mơ này biến thành sự thật, vô cùng muốn trở thành vợ của anh.
Nhưng mà, cô không thể đồng ý kết hôn với anh.
Ít nhất cũng phải để cô chấp nhận sự thật, cũng phải xác định anh không phải là nhất thời xúc động, mà là đã suy nghĩ kỹ mới cầu hôn cô, cô mới đồng ý lấy anh.
Nghĩ như vậy, Văn Thanh Tuệ không tin tưởng anh lúc này, cô cần một không gian yên tĩnh, cho nên đẩy anh ra, muốn vào phòng tắm, từ từ mà hiểu cho rõ.
Nhưng mà, Thiệu Chí Dương lại ôm lấy cô, không để cho cô chạy trốn trước mặt anh một lần nữa.
"Anh buông em ra trước..." Cô xoay người, nhưng đôi tay ôm cô vô cùng rắn chắc, sức của cô mà chống với anh cứ như bọ ngựa đá xe, căn bản là không cách nào làm xê dịch cánh tay của anh.
"Tuệ, em có nghĩ hay không, trong khoảng thời gian này chúng ta hoàn toàn không dùng một biện pháp ngừa thai nào, em có thể mang thai." Thiệu Chí Dương không hề buông tay, ngược lại ôm cô càng chặt hơn. "Em muốn con của chúng ta sau khi ra đời làm con riêng sao?" Nói anh hèn hạ cũng được, nói anh có âm mưu từ trước cũng được, anh chính là cố ý không dùng biện pháp tránh thai để khiến cô mang thai…
Đầu tiên, anh không muốn có bất kỳ đồ nào ngăn cách anh và cô tiếp xúc, sau đó anh thật sự muốn cô có thai, muốn cô có con của anh, khi đó, anh mới lớn tiếng nói với cả thế giới này: cô Văn Thanh Tuệ chính là vợ của anh, những người đàn ông khác đừng có ý đồ gì với cô hết.
Không ngờ rằng, hôm nay nó chính là lý do buộc cô kết hôn với anh.
Cô im lặng một chút, chợt nhớ tới kinh nguyệt của mình tháng trước mới đến, quay đầu lại nói với anh: "Không, em không có mang thai."
Thiệu Chí Dương dĩ nhiên biết nguyên nhân mà cô có thể nói thẳng thừng mình không mang thai, trong đầu anh nhanh chóng tính toán ngày, kỳ sinh lý của cô luôn chính xác, cho nên mấy ngày này là giai đoạn nguy hiểm.
Anh làm việc vô cùng quyết liệt và chính xác, không phải là quyết định thiếu suy nghĩ mà làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời. Hôm nay cô đẩy anh ra một lần nữa, còn cự tuyệt lời cầu hôn của anh, có một cỗ khí ngăn trong người của anh, khiến anh vô cùng rối loạn.
"Nếu không có mang thai, thì làm cho mang thai mới được." Đã có quyết định, anh bỗng chốc ôm ngang cô lên, vứt cô xốc xếch lên giường, cô cản bản không thể nào giãy giụa.
"Tóm lại, em phải gả cho anh! Nếu thật sự nó chưa xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau chế tạo." Anh nói từng chữ, từng chữ, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô, nói cho cô, chuyện gì đến cứ đến.
Cô không thể tin được những lời mình mới nghe.
"Anh,..anh.... Không được…" Cô đẩy lồng ngực của anh, bị ý niệm đáng sợ của anh hù sợ.
"Không thể?" Bàn tay lấy xé, đem thứ đồ con sót lại trên người cô xé ra thành nhiều mảnh nhỏ: "Tại sao lại không thể?"
Tuệ của anh không phải là một cô gái yếu ớt như vậy, cô không hay khóc, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, cô cũng sẽ cắn chặt răng mà xông qua, sẽ không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng vì anh, cô đã rơi nước mắt rất nhiều lần....
"Tuệ, thật xin lỗi, là anh sai, anh không đúng, anh phải tin tưởng em, không nên ghen tỵ với Lăng Khấu mà nói ra những lời tổn thương đến em." Anh ôm chặt cô vào lòng, lại một lần nữa cầu xin sự tha thứ của cô: "Anh biết rõ rằng, anh không có tư cách để nói ra em phải tin tưởng anh, là anh có lỗi trước, nhưng anh xin thề, anh sẽ luôn tin tưởng em, không nghi ngờ em nữa, cho nên xin em, tha thứ cho anh,...... Tuệ, tha thứ cho anh, được không?"
"Anh....". Nghe những lời như vậy, cô ngây ngẩn: "Anh... Đang nói xin lỗi vớ em." Cô từ từ nói, giống như nghe không hiểu anh đang nói gì.
"Tuệ, xin em tha thứ cho anh, còn có lấy anh có được không? Để cho cuộc sống sau này của anh, có thể cùng em chia sẻ vui buồn, em mệt đã có anh chăm sóc cho em, em tức giận anh sẽ để em trút giận, anh tạo điều kiện cho em trút giận, hơn nữa khi ngủ anh còn là cái gối để em ôm, mùa đông anh ôm em làm ấm giường, bảo đảm sẽ ấm áp, em tuyệt đối sẽ không bị cảm lạnh." Anh bắt đầu phát huy tài ăn nói, dùng sức bán mình.
Lời của anh, khiến cô hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Tình hình tiến triển sao dâng cao ồ ạt như sóng vậy, một lúc anh lên án cô là kẻ lừa đảo, không cần cô nữa, một lúc lại cầu xin cô tha thứ, thậm chí cầu hôn với cô.
Chuyển biến lớn như vậy, khiến cô thật khó chấp nhận.
Giống như lúc đầu,a nh thình lình nói yêu cô, muốn cô ở chung một chỗ, cũng khiến cô không thể nào tiếp nhận được, chỉ có thể một thâm một mình hiểu lầm.
"Không..." Cô lắc đầu, đầu óc rối loạn không cách nào có thể suy ngĩ, nếu như anh không phải là bạn cùng lớn lên với cô, cô thật sự cho rằng, mình đang gặp gỡ người nào khác.
"Tại sao? Chẳng lẽ em còn không tha thứ cho anh sao?" Anh cho rằng, chỉ cần anh nói xin lỗi, Văn Thanh Tuệ sẽ tha thứ cho anh, sau đó đồng ý lời cầu hôn của anh, bởi vì cô yêu anh, hơn nữa lại yêu thật lâu rồi, cho đến nay cũng chỉ yêu mình anh.
Nếu như cô thật yêu anh như lời cô nói, anh nói những lời dó, cô sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh chứ, đồng ý cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc, thay anh sinh con dưỡng cái, chứ không phải là cự tuyệt anh.
Chỉ có một khả năng duy nhất chính là, cô vẫn chưa tha thứ cho anh.
"Tuệ nói cho anh biết, anh phải làm sao em mới đồng ý tha thứ cho anh? Anh làm cái gì cũng được, chỉ cần em tha thứ cho anh." Anh sốt ruột, không muốn mất đi người quan trọng nhất chính là cô.
"Em không phải không tha thứ cho anh, em đã tha thứ cho anh..." Khi anh nói lời xin lỗi thì lòng của cô đã sớm mềm lại mà tha thứ cho anh, cô yêu anh như vậy, yêu đến không có biện pháp nào ngừng yêu.
Cô tất nhiên là muốn làm vợ anh rất nhiều, cô yêu anh lâu như vậy, dường như đã quên mình yêu anh từ khi nào, yêu anh vô cùng.
Cô vẫn cho rằng, đời này cô không thể nào kết hôn cùng với anh, không thể nào ở cùng với anh xây dựng một gia đình nhỏ, sinh cho anh một bé trai cùng một bé gái... Anh sẽ cùng với cô lo lắng, cùng chăm sóc hai đứa con, anh cho con ăn, cô cho con bú sữa, cùng nhau thay tã cho con, anh sẽ cùng với cô hàng ngày đưa con đi học, sau đó cùng nhau lo lắng cho con rằng con có nghịch ngợm ở trường học hay không.
Nếu đứa bé phạm lỗi, sẽ để anh làm mặt lạnh mà mắng con, còn cô sẽ dịu dàng nhẹ nhàng an ủi con, sau đó cô sẽ nói con ngoan ngoãn, không được tái phạm lần nữa, phải ngoan ngoãn vâng lời là một đứa bé ngoan.
Cô vô cùng muốn những thứ trong mơ này biến thành sự thật, vô cùng muốn trở thành vợ của anh.
Nhưng mà, cô không thể đồng ý kết hôn với anh.
Ít nhất cũng phải để cô chấp nhận sự thật, cũng phải xác định anh không phải là nhất thời xúc động, mà là đã suy nghĩ kỹ mới cầu hôn cô, cô mới đồng ý lấy anh.
Nghĩ như vậy, Văn Thanh Tuệ không tin tưởng anh lúc này, cô cần một không gian yên tĩnh, cho nên đẩy anh ra, muốn vào phòng tắm, từ từ mà hiểu cho rõ.
Nhưng mà, Thiệu Chí Dương lại ôm lấy cô, không để cho cô chạy trốn trước mặt anh một lần nữa.
"Anh buông em ra trước..." Cô xoay người, nhưng đôi tay ôm cô vô cùng rắn chắc, sức của cô mà chống với anh cứ như bọ ngựa đá xe, căn bản là không cách nào làm xê dịch cánh tay của anh.
"Tuệ, em có nghĩ hay không, trong khoảng thời gian này chúng ta hoàn toàn không dùng một biện pháp ngừa thai nào, em có thể mang thai." Thiệu Chí Dương không hề buông tay, ngược lại ôm cô càng chặt hơn. "Em muốn con của chúng ta sau khi ra đời làm con riêng sao?" Nói anh hèn hạ cũng được, nói anh có âm mưu từ trước cũng được, anh chính là cố ý không dùng biện pháp tránh thai để khiến cô mang thai…
Đầu tiên, anh không muốn có bất kỳ đồ nào ngăn cách anh và cô tiếp xúc, sau đó anh thật sự muốn cô có thai, muốn cô có con của anh, khi đó, anh mới lớn tiếng nói với cả thế giới này: cô Văn Thanh Tuệ chính là vợ của anh, những người đàn ông khác đừng có ý đồ gì với cô hết.
Không ngờ rằng, hôm nay nó chính là lý do buộc cô kết hôn với anh.
Cô im lặng một chút, chợt nhớ tới kinh nguyệt của mình tháng trước mới đến, quay đầu lại nói với anh: "Không, em không có mang thai."
Thiệu Chí Dương dĩ nhiên biết nguyên nhân mà cô có thể nói thẳng thừng mình không mang thai, trong đầu anh nhanh chóng tính toán ngày, kỳ sinh lý của cô luôn chính xác, cho nên mấy ngày này là giai đoạn nguy hiểm.
Anh làm việc vô cùng quyết liệt và chính xác, không phải là quyết định thiếu suy nghĩ mà làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời. Hôm nay cô đẩy anh ra một lần nữa, còn cự tuyệt lời cầu hôn của anh, có một cỗ khí ngăn trong người của anh, khiến anh vô cùng rối loạn.
"Nếu không có mang thai, thì làm cho mang thai mới được." Đã có quyết định, anh bỗng chốc ôm ngang cô lên, vứt cô xốc xếch lên giường, cô cản bản không thể nào giãy giụa.
"Tóm lại, em phải gả cho anh! Nếu thật sự nó chưa xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau chế tạo." Anh nói từng chữ, từng chữ, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô, nói cho cô, chuyện gì đến cứ đến.
Cô không thể tin được những lời mình mới nghe.
"Anh,..anh.... Không được…" Cô đẩy lồng ngực của anh, bị ý niệm đáng sợ của anh hù sợ.
"Không thể?" Bàn tay lấy xé, đem thứ đồ con sót lại trên người cô xé ra thành nhiều mảnh nhỏ: "Tại sao lại không thể?"
Tác giả :
An Tĩnh