Chán Đời Sống Lại

Chương 95: Trại tập trung

Biển động. Ám Dạ khi ẩn khi hiện oằn mình chống chọi với những con sóng dữ tợn giữa đại dương mênh mông. Trên boong tàu, Lệ Thiên và Vĩnh An người trước người sau dõi mắt về nơi xa xăm. Lẽ dĩ nhiên là cậu đứng phía trước, thân người lọt thỏm trong lòng anh nhà. Hai tay vòng chéo qua eo, đan với mười ngón tay còn lại. Cậu rất thích tư thế được anh ôm từ phía sau thế này. Lúc đó, cả tấm lưng sẽ dán vào lồng ngực ấm áp, hai trái tim nằm về một phía, đồng điệu với nhau cùng một nhịp. 

Cách đó năm hải lý là đảo Thiên Thai nổi lên chơ vơ giữa biển. Bao quanh toàn đá là đá, những cột đá lởm chởm đủ mọi hình thù, trên thân bám đầy rêu xanh và vỏ ốc nhọn hoắt. Có tảng nhô lên khỏi mặt nước, có tảng chìm nghỉm dưới đáy. Những con sóng dựng thẳng đứng mạnh mẽ lao vào để rồi bị hàng rào đá xé tan thành những bọt nước li ti, như lời cảnh cáo đanh thép gửi đến thuyền bè có ý định xâm nhập trái phép. 

Môi trường trên đảo vô cùng khắc nghiệt, không có nước ngọt, khắp nơi phủ cát trắng xóa, xương rồng mọc lác đác vài cụm. Người bình thường bị quăng vào nơi này chỉ có hai lựa chọn, chết ngay lập tức hoặc chết từ từ. Và đa số sẽ chọn vế thứ hai. 

Điều kiện tự nhiên thế này thật quá quá lý tưởng để thành lập nhà tù nội bất xuất, ngoại bất nhập. Lục Hoa Nam nhìn ra ưu điểm và cho xây dựng một trại tập trung quy mô lớn. Sau đó dồn hàng triệu người có phản ứng với dẫn ma vào đây, cuộc sống chẳng khác nào trại nuôi nhốt gia súc và chờ ngày bị làm thịt. Giờ đây, có chút gen Lai Tiên trong người đều biến thành dược liệu. Bọn họ chỉ ăn những gì được cho phép và một tháng hai lần bị lấy máu và dịch mật. 

Vĩnh An quan sát hồi lâu rồi quay lại nói với anh nhà: 

- Căn phòng quá bất cẩn. Em lo họ có bố trí gì đó. 

Ma quân được thể dụ dỗ: 

- Ừ, hay là em ở ngoài đây để anh vào tóm bạn em ra? 

- Không!!! - Cậu kịch liệt phản đối, quay lại ôm eo ma quân cứng ngắc, còn vận dụng thêm tơ hồng quấn mấy vòng nữa cho chắc ăn. - Anh đi đâu em theo đó, đừng hòng bỏ em lại một mình. 

Sống cùng sống, chết cùng chết, năm năm qua là quá đủ, bản thân không muốn nếm trải cảm giác đau khổ vì nhớ người thêm lần nào nữa. 

Ma quân cúi xuống nhìn con chim non sợ cành cong trong lòng mình mà lắc đầu hết cách. Trước kia chỉ lì thôi, giờ vừa lì vừa dính như kẹo kéo, lại chỉ dính có chọn lọc, chỗ nào nguy hiểm là nằng nặc đòi đi theo. 

- An...

Định dỗ ngọt chứ gì? Còn lâu đây mới nghe. Vĩnh An tung đòn quyết định: 

- Dạ Ca yêu dấu... 

Mặt không quên dụi dụi vào ngực ăn vạ. 

Lệ Thiên khựng lại bẹo má em nhà. Mồm miệng học ai mà vừa lanh vừa ngọt như mía lùi thế này thì... anh chỉ còn nước chịu thua. Công sức thuyết phục từ sáng đến giờ coi như đổ sông đổ bể. 

Ít phút sau, bộ đôi âm thầm xuất hiện bên trong phòng thí nghiệm chứa đầy trang thiết bị hiện đại. Trên kệ xếp lớp lớp ống nghiệm chứa máu và dịch mật. Phía dưới gầm nhốt tầm chục con dẫn ma như làn khói đen trôi nổi trong lồng kính. Thiếu chủ Lục gia ngụp lặn trong đống dược liệu cao quá bụng, tâm trí tập trung mười phần vào công việc, nên không biết hai vị khách không mời đã đứng lù lù sau lưng từ khi nào. Chỉ khi đám dẫn ma đột nhiên hưng phấn một cách bất thường, Hào Nhân mới nghi hoặc từ từ quay lại nhìn đằng sau... 

"Hả!", anh chàng giật nảy mình, đánh rơi ống nghiệm trên tay, âm thanh loảng xoảng vang lên rồi tắt lịm, mùi hóa chất thum thủm lan tràn ra không khí.

Vĩnh An khó chịu phong bế khứu giác, hai tay đút vào túi quần, thong thả lại gần: 

- Khỏe chứ? 

Anh chàng vuốt vuốt lồng ngực, đảo con mắt bên phải, liếc con mắt bên trái, ánh nhìn có điều bất thường, đầu lắc quầy quậy, ngữ điệu vẫn chậm rì rì như mọi lần:

- Không khỏe tí nào... Vĩnh An, cậu vào đây làm gì? 

Cậu bước thêm một bước, tay vừa tầm nắm cổ đối phương:

- Hỏi tội chứ làm gì. Đang làm trò khốn nạn gì ở đây? Đè người khác ra cướp máu và dịch mật. Hào Nhân, cậu hay lắm, muốn nếm thử một lần trong đời hay không? 

Vừa dứt lời, vị khách đè ngửa chủ nhà ra bàn. Mấy ống thí nghiệm thi nhau rớt loảng xoảng xuống đất. Máu, dịch mật và thảo dược quyện vào nhau, tạo ra thứ mùi ngái ngái tanh rình. Tay còn lại dí một kim tiêm to dài xuống ngay ngực thằng bạn, trầm giọng thị uy: 

- Nói, tại sao cậu biến chất như vậy? 

Hào Nhân mở to hai mắt nhìn người Lai Tiên thuần chủng trước mặt. Trong bụng vừa sợ vừa hưng phấn. Không ngờ lại đụng độ trong tình huống tréo ngoe thế này. Bạn cũng không còn là bạn như lúc xưa: 

- Lai Tiên thuần chủng... Muốn chết hay sao mà còn đến đây? 

Vĩnh An gầm gừ trong miệng: 

- Lo mạng mình trước đi.

Anh chàng không biết lấy đâu ra can đảm bẻ ngược lại: 

- Tớ làm gì sai? Không nhờ có Lục gia thì bọn họ đang bị khóa hai tay hai chân, trên người đeo hai ống thông suốt đời. Đâu chỉ là một tháng lấy máu hai lần. Lại còn được cho ăn uống tử tế, thời gian còn lại muốn làm gì thì làm. 

Cậu mát mẻ đáp lại: 

- Vâng! Cậu đúng là tốt bụng. Nhìn lại xem bọn họ khác gì thú bị nuôi nhốt. 

- Xu hướng ở đây là vậy, mạnh được yếu thua. Ai bảo bọn họ không có sức tự vệ. Tớ không làm thì người khác cũng làm, nhiều khi chuyện còn tệ hại hơn. 

- Nói hay lắm. - Cậu gằn giọng. - Để tớ cho cậu nếm mùi của kẻ yếu.

Gần như cùng lúc, ống tiêm cứ thế đâm thẳng vào ngực Hào Nhân. Anh chàng hét toáng lên đau đớn. Âm thanh lại chẳng lọt ra nổi bốn bức tường. Vĩnh An vẫn tiếp tục thực hiện màn tra tấn của mình, sau tim đến mật. Ánh mắt lạnh lùng, hành động dứt khoát. 

Lệ Thiên hứng thú nhìn con cún nhõng nhẽo hồi nãy, thoắt cái đã hóa thành sinh vật máu lạnh. Anh có cảm giác mình rất may mắn khi không phải đứng bên kia chiến tuyến với em nhà. Bằng không, ai thịt ai còn chưa thể nói trước được đâu. 

Nhác thấy thằng bạn đã hết chịu nổi, mồ hôi mồ kê bê bết, nước mắt nước mũi dàn dụa, thân người run như cầy sấy. Vĩnh An thả tay ra, thản nhiên đe dọa: 

- Lần này là cảnh cáo, lần sau gặp lại mà cậu vẫn không thay đổi, thì đừng trách tớ không niệm tình cũ. 

Bàn tay đồng thời phóng ra linh lực hệ hỏa thiêu rụi tất cả kết quả thí nghiệm. 

Hào Nhân đỏ mắt nhìn công trình khổ tâm nghiên cứu bao năm bị hủy trong chớp mắt, giọng nói nấc nghẹn thều thào: 

- Khốn nạn, mày dựa vào cái gì hủy đi tâm huyết của người khác? 

Đổi cách xưng hô coi như là muốn đoạn tuyệt tình bạn. Hừ! Cậu nhếch mép khinh thường, dùng một tay nhấc thiếu chủ Lục gia lên cao:

- Tao dựa vào một tay vẫn có thể bóp chết mày. Sao nào? Mày quên tao là Lai Tiên thuần chủng nhưng có sức mạnh rồi hả? 

Và thẳng tay vứt chủ nhà xuống đất. 

- Một tháng sau nơi này vẫn còn hoạt động thì tao sẽ tính sổ Lục gia. 

Hào Nhân nhếch mép khinh thường:

- Lật đổ Lục gia, mày đừng tưởng bở mình tài giỏi như vậy. 

- Vậy hả? Cảm ơn đã nhắc nhở. Nhưng để tao nói cho mày nghe, giết một vài người vẫn nằm trong tầm tay... Ví dụ như Lục Hoa Nam chẳng hạn.

Hào Nhân vừa nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ. Vung tay hất vỡ mấy cái lồng kính, dẫn ma tràn ra. Vĩnh An liền lệnh cho Bích Liên Tâm xử đẹp màn sương đen nguy hiểm. Sau đó cúi sát mặt xuống chỗ thiếu chủ Lục gia đang nằm: 

- Mày có thả thêm ngàn con dẫn ma nữa cũng chẳng đụng nổi sợi lông của tao. Giờ thì mày biết đụng phải thứ gì rồi chứ? 

Đột nhiên, Lệ Thiên nói vội: 

- Đi!!!

Song song đó ôm eo nhấc Vĩnh An tháo chạy. Nào ngờ, anh chưa kịp thực hiện thuật pháp dịch chuyển tức thời thì đã cảm nhận lực hút mạnh mẽ. Coi như không gian không thể nào tách ra được nữa. 

Ánh mắt Vĩnh An co lại, chúng nó dùng luôn hố Tỳ Hưu ra vây bắt thì quả là đã chơi tất tay. Cũng may cả hai đã lường trước việc này. Tranh thủ lúc nó chưa mở ra hoàn toàn, lực hút còn yếu, bộ đôi ăn ý song kiếm hợp bích. Tơ hồng và băng lạnh đan xen với nhau tạo tấm lưới cực bền lấp ngay miệng hố. Kình lực bị ngắt quãng tạm thời. Lệ Thiên dùng hết sức đưa cả hai thoát khỏi pháp khí được mệnh danh là nhà giam không có lối thoát. 

Vừa thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của hố Tỳ Hưu, cả hai liền bị một nguồn ma lực tấn công. Vĩnh An lập tức phản đòn, vung tơ hồng quất thẳng vào kẻ đánh lén. Đồng thời tranh thủ thời gian bỏ chạy. 

Mạc Thành Đông đứng ở đằng xa, gương mặt bủng beo như xác ướp, con ngươi đen kịt, thần thái hung ác. Đem so với vẻ hiền hòa của mấy bức tượng thì đúng là lời nói dối bẩn thỉu. Có khi người dân gặp phải trên đường cũng nhận không ra, tưởng đâu là thằng trộm chó mất dạy nào đó. Lão ta phát hiện kẻ thù tìm đường trốn chạy nên rú lên the thé: 

- Chạy đâu cho thoát. 

Lại một luồng ma lực từ hướng khác đánh úp lại đây. Hố Tỳ Hưu cũng mở ra hoàn toàn. Lệ Thiên buộc phải dồn toàn lực chống lại lực hút, chuyện còn lại khoán trắng cho em nhà. 

Vĩnh An một mình tả xung hữu đột giữa vòng vây của hai tu sĩ phân hồn, ba ngưng hồn, đám loi nhoi thì nhiều vô số kể. Thế nhưng cậu vẫn không hề nao núng. Mặc kệ Gió biển mặt chát quất thẳng vào mặt. Mặc kệ ma khí đen kịt từ bốn phương tám hướng bủa vây. Tơ hồng vĩnh sinh không nhanh không chậm uốn éo chuyển mình. Màu vàng rực rỡ biến mất, thay vào đó là màu đỏ lửa. Hàng ngàn sợi tơ có lõi được gia cố từ linh khí hệ kim, vừa dẻo vừa dai, quanh thân hừng hực lửa cháy, cộng thêm gai tua tủa như những lưỡi dao sáng choang, nhìn vô cùng dọa người. Lúc công là kiếm vững vàng sắc bén, lúc thủ thành dây bền bỉ chắc chắn, lại có thể lén lút ám toán đối thủ. Sau vài phút giao đấu, cậu vẫn ngoan cường chống trả, bản thân vẫn chưa rơi vào thế yếu. 

Lần này đến lượt Mạc Thành Đông run sợ. Thằng oách này nếu không chết ở đây hôm nay, tương lai sẽ đạp cả tu chân giới dưới chân. Hắn ra lệnh lanh lảnh: 

- Tất cả cùng lên. 

Một màn quần đấu bùng nổ, ma khí và linh lực choảng nhau đôm đốp. Thời gian kéo dài, Vĩnh An dần hụt linh lực. Mười đánh một không chột cũng què, huống hồ ở đây còn có hai tu sĩ trên cấp. Chủ nhân của tơ hồng vĩnh sinh lo tập trung đối phó với những đòn tấn công trước mặt, vô tình lơ là đằng sau. 

Lão quốc trưởng nhìn ra sơ hở, tức tốc điều khiển luồng ma khí lặng lẽ như con rắn trườn lại sau lưng đối thủ.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại