Chán Đời Sống Lại
Chương 27: Thiên thần sa đọa
Giáo sư Xuân Trường đặt chân lên bậc thềm đá cũ kỹ, đi đến giữa hai đấu thủ, ông ngước mặt lên nhìn khắp khán đài một lượt. Đấu trường này mọc lên cùng lúc với học viện Bạch Vân, đến nay đã ngoài hai trăm tuổi. Những viên gạch nâu đỏ nhuộm màu thời gian là nhân chứng cho biết bao thế hệ học trò tài năng so găng. Từ trên cao nhìn xuống, nó giống như vương miện khổng lồ, với những dãy ghế trải dài từ cao xuống thấp. Ông đang đứng ngay trên võ đài, cũng là tâm điểm của đấu trường, ngăn cách với khu vực khán giả bằng trận pháp phòng hộ, nhằm đảm bảo an toàn cho người xem.
Giáo sư giơ cao tay để tất cả chú ý đến mình, sau đó mời Đại Dương và Vĩnh An bước lại gần. Ông bắt đầu nhắc lại lần nữa luật lệ thi đấu. m thanh được rót vào linh lực truyền đến mọi ngóc ngách của đấu trường.
- Trận đấu kéo dài trong hai tiếng. Người bị đẩy xuống khỏi võ đài trước sẽ thua cuộc. Nếu hết thời gian, vẫn không có ai ngã khỏi vòng thi đấu, kết quả sẽ dựa vào điểm số để quyết định người chiến thắng.
Ông dừng lại một chút để tất cả nắm bắt thông tin rồi mới tiếp tục.
- Quy tắc tính điểm như sau: Một lần đánh trúng đối thủ cộng mười. Người trúng đòn bị trừ năm. Đến cuối cùng ai nhiều điểm hơn sẽ thắng cuộc.
- Trong thi đấu chỉ chấp nhận đấu pháp và đấu kiếm. Sử dụng phù chú trừ mười điểm mỗi lần. Sử dụng trận pháp hoặc pháp khí có ẩn trận pháp trừ hai mươi điểm mỗi lần.
Khi giáo sư nói đến phần quan trọng nhất, ông nhấn giọng, nhìn thẳng vào hai đấu thủ nói rành mạch:
- Nghiêm cấm ra sát chiêu. Nếu phát hiện sẽ ngay lập tức bị xử thua. Tuy nhiên, đao kiếm vô tình, không thể nào tránh khỏi tổn thương.
Xuân Trường nhìn chằm chằm vào Vĩnh An, như muốn nhắn nhủ riêng với học trò. - Vì an toàn của chính mình, nếu cảm thấy bản thân không thể chống trả, hai trò có quyền nhận thua.
- Hai trò nắm rõ chưa?
- Dạ rõ! - Cả hai đồng thanh trả lời.
- Tốt! - Ông đưa tay lên cao rồi phất xuống. Trận đấu được bắt đầu.
Khán giả phấn khích hò reo cuồng nhiệt. Kèn trống bừng bừng khí thế tiếp sức cho đấu sĩ, âm thanh vang vọng dội ầm ầm vào vách tường. Làn sóng người nhấp nhô nhịp nhàng, khuấy động không khí trên sân hừng hực như trong chảo lửa. Hàng ngàn con mắt đổ dồn xuống võ đài, trông chờ một trận đấu pháp đẹp mắt.
Bên trong võ đài, thiên thần và ác quỷ vẫn lặng lẽ nhìn nhau không chớp mắt. Ngay khi trọng tài lùi lại phía sau, Vĩnh An nhìn về phía ba đứa bạn khẽ gật đầu, Đại Dương lợi dụng thời cơ nhẩm nhanh pháp quyết, chín vòi rồng xuất hiện trong tích tắc.
Khán giả phấn khích ồ lên đồng loạt, giây đầu tiên đã giáng đòn dằn mặt, tốn tiền mua vé quả thật không uổng.
Từng vòi rồng to cỡ cột nhà xoắn tít từ trời cao đâm thẳng xuống đất. Sức gió giật mạnh, mấy lá cờ bay phần phật rồi rách bươm thê thảm. Tiếng gió rít gào bên tai Vĩnh An, cậu nghiến răng dùng linh lực hộ thể, tránh cho bản thân bị ác phong thổi bay. Chúng nó quét tới đâu gạch đá rên siết đến đó, oằn mình ra gánh chịu áp lực đè nén, đến cuối cùng vẫn buông tay chịu thua, sàn đấu bị lật tung lở lói lởm chởm.
Hai bàn tay của Đại Dương di chuyển gần lại, tiếp đó xoay tròn quanh nhau. Chín mũi tấn công lập tức theo lệnh bao vây Vĩnh An. Sức gió như ánh đao, từ từ khép chặt vòng vây, biến thành lồng giam chết chóc, xay nát bất cứ con mồi nào bị kẹt trong đó. Hắn ngự kiếm bay lên cao, tà áo trắng uốn lượn nhẹ nhàng trong gió, tựa như cuồng phong cách đó nửa mét chỉ là ảo giác.
Khán giả câm nín theo dõi, tấm tắc khen ngợi tài năng. Điều khiển gió đến bậc này, quả thật là tinh thông nhuần nhuyễn.
Vĩnh An nheo mắt, sức gió quá hung tợn cản trở tầm nhìn vô cùng khó chịu. Mùi hận thù lẩn quẩn trong cuồng phong ngày càng nồng đậm. Lưỡi đao gió đã kề sát ngay cổ. Đường thoát duy nhất là nhảy xuống võ đài.
Đại Dương bay là là trên cao, nhìn xuống đối thủ đang chật vật tìm đường thoát thân bên dưới. Hắn cười, nụ cười của một vị thiên thần nắm trong tay sức mạnh vô biên, thừa sức bóp chết ác quỷ xấu xí hèn mọn trong chớp mắt.
Thế trận nghiêng hẳn về phía Đại Dương. Khán giả ủng hộ hắn vỗ tay vang dội. Phe Vĩnh An thì xoắn xít lo lắng cho thần tượng của mình. Giáo sư Xuân Trường dự đoán trận đấu sắp kết thúc, chuẩn bị đi lên võ đài tuyên bố người chiến thắng.
Đột nhiên dị biến xuất hiện.
Hàng triệu sợi tơ mỏng manh từ dưới đất chui lên. Chúng nó mềm mại xoắn theo chiều gió, bao bọc bên ngoài vòi rồng, đồng thời thuần thục bện lại với nhau tạo thành tấm lưới kín mít không một khe hở. Tất cả khán giả đồng loạt há hốc miệng. Bắt giam chín vòi rồng, ý tưởng quá điên rồ. Chỉ trong chớp mắt cán cân đã thay đổi, kẻ bị giam lật ngược thế cờ biến thành cai ngục đáng sợ. Hàn Phong nhấc bổng Vĩnh An lên cao, quần áo mặc trên người rách bươm, mái tóc rối bù vương theo bụi đất, gương mặt thâm trầm.
Thời khắc của ác quỷ đã điểm.
Những người cổ vũ Vĩnh An hú hét điên cuồng.
Chỉ còn chút nữa là thành công. Vậy mà… Đời hắn luôn thiếu một chút như thế. Đại Dương nắm chặt hai tay, đôi mắt long lên sòng sọc, quyết tâm dâng cao ngùn ngụt, phải đạp kẻ này dưới chân bằng mọi giá.
Mây đen từ phía chân trời cuồn cuộn kéo đến, sấm sét ầm ầm đinh tai nhức óc, gió giật điên đảo. Khu vực khán giả cũng bị ảnh hưởng, hàng ghế già cỗi run lên bần bật. Mọi người im bặt theo dõi kỳ biến.
Linh lực ngũ sắc từ trong tay Đại Dương tuôn trào vào trong lốc xoáy. Ngay tức khắc, lưới tơ hồng vỡ tung. Cơn mưa xối xả dội xuống ào ào. Gió dữ xoáy vỡ lồng linh lực bảo vệ của cậu. Làn da trơ ra trong nước mưa sắc bén lạnh lẽo. Một cơn lốc khác chộp lấy Hàn Phong, bẻ gãy nó ra làm hai. Vĩnh An mất đà lao mình xuống vũng nước bên dưới. Cả người trầm luân trong bùn lầy nhớp nhúa.
Đại Dương chưa dừng lại ở đó, hắn sáp nhập chín cơn lốc vào nhau, từ trên cao đâm thẳng xuống chỗ Vĩnh An đang nằm. Áp suất của nó cực lớn, có thể nghiền vụn bất kỳ thứ gì trên đường đi. Nó hạ xuống từ từ như lưỡi đao sắc bén chặt cổ nạn nhân.
Giáo sư Mạnh Nguyên nhíu mày lo lắng, ông dự định ra tay cản đòn. Nào ngờ Xuân Trường ngăn lại và nói:
- Vĩnh An chưa chịu thua, chúng ta không có quyền can thiệp. Thượng tôn luật lệ.
Mạnh Nguyên buộc phải thu tay lại thế nhưng vết nhăn trên trán vẫn còn nguyên đó.
Hào Nhân ủ dột cúi mặt, cậu không có gan nhìn cảnh tượng này.
Hải Vân phóng xuống hỗ trợ đồng đội. Hiền Minh vội vàng lao theo ôm cô lại. Bọn họ đâu đủ sức phá vỡ trận pháp, làm thế chỉ khiến tình hình thêm rối.
Tâm trạng khán giả trên sân cũng chia làm hai nửa. Nửa khoái trá, nửa hoang mang. Nửa ồn ào, nửa thinh lặng.
Lốc xoáy áp sát, nước bùn văng tung tóe, nó vẫn đào sâu xuống, cho đến khi thành một cái hố sâu hoắm mới ngừng lại. Đại Dương dừng tay, nghe ngóng động tĩnh bên dưới truyền lên.
Cả đấu trường cũng dõi mắt theo.
Chẳng có gì xảy ra.
Trò chơi kết thúc.
Đại Dương mỉm cười thỏa mãn. Linh lực dưới tay hình thành một con dao nhọn, chuẩn bị hạ chiêu cuối cùng.
Bỗng chốc từ trong hư không đột ngột xuất hiện sợi thừng rắn chắc, trên thân chi chít gai nhọn. Nó cuốn lấy chân Đại Dương, giật mạnh xuống đất. Bộ võ phục trắng tinh lấm lem bùn đất. Vĩnh An chui ra từ lồng bảo vệ của tơ hồng, bật nhảy khỏi hố.
Khán giả gào thét hô to "đánh, đánh, đánh…"
Cậu liên tục tung ra phản đòn, thêm hai ba sợi thừng quật mạnh vào thân thể Đại Dương, xé rách màng linh lực hộ thể, gai nhọn cào cấu vào da thịt. Cảm giác nhức nhối truyền trực tiếp vào não của hắn.
Đại Dương vận linh lực giật tung dây thừng. Hắn đứng dậy khỏi vũng bùn. Cơ thể gồng lên giận dữ, máu trong người sôi lên sùng sục, hai mắt hằn lên tia máu đỏ cạch. Vĩnh An đã xé rách giới hạn cuối cùng của hắn. Ác quỷ là cái thá gì! Thiên thần sa đọa mới là thứ đáng sợ nhất.
Linh lực ngũ sắc cuồn cuồn bổ sung vào trung tâm lốc xoáy. Gió dữ giật đùng đùng, cây cối xung quanh đổ rạp xuống đất, sấm sét kinh thiên động địa đua nhau rạch ngang bầu trời. Hắn dùng tới sát chiêu. Cuồng phong biến thành hàng trăm lưỡi đao sắc bén lia đến đối thủ. Mùi vị hoang mang lan rộng trong khu vực khán giả.
Mạnh Nguyên lao lên ngăn lại. Xuân Trường mạnh mẽ cản bước. Hai vị giáo sư bỗng chốc xông vào ẩu đả.
Các tu sinh hết nhìn bên này đến nhìn bên kia, trận nào bỏ lỡ cũng rất đáng tiếc. Không ngờ học viện lại có chính sách xem một tặng một.
Lốc xoáy tiếp tục áp sát vào người Vĩnh An. Cậu triệu tập tất cả tơ vàng đến trước mặt nhằm cản lại đòn tấn công. Nhưng chênh lệch về thực lực đã phá vỡ mọi kế hoạch trước đó. Lớp bảo vệ bị nghiền nát trong tích tắc.
Hải Vân hét toáng lên "KHÔNG!!!" Đồng thời vung kiếm chém vào trận pháp phòng hộ. Màng linh lực chẳng mảy may suy giảm. Cô suy sụp khóc ngất tại chỗ.
Hiền Minh cắn răng đến bật máu. Chàng ta có thể làm gì đây? Không quyền, không thế, năng lực yếu kém thì chỉ là đồ vô dụng. Nước mắt trực trào lăn dài trên má.
Hào Nhân chỉ nhận được cái lắc đầu từ chính người cha của mình. Thiếu gia giàu có bỗng dưng nhận ra tiền không mua được tất cả, ít nhất là mạng sống của thằng bạn nối khố.
Vĩnh An bị cơn lốc hất tung lên trời, sau đó lại quật mạnh xuống đất, văng ra khỏi võ đài, thân thể mềm nhũn, miệng trào máu ồng ộc.
Đại Dương cười khằng khặc đầy thỏa mãn. Hắn ngước lên nhìn khán đài. Một số người kích động hò hét "giết, giết, giết…"
Thiên thần sa đọa bước từng bước vững vàng đến bên cạnh kẻ thua cuộc. Một khi đối thủ đã bị rớt xuống khỏi võ đài, trận đấu xem như kết thúc. Nhưng đâu còn ai cản lại, cơ hội tốt thế này tại sao phải dừng tay? Hắn sẵn sàng phạm luật, dùng chút thủ thuật nhỏ để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Sau đó triệt tiêu con đường tu tiên của đối thủ. Ra sát chiêu sẽ bị xử thua ư? Thật nực cười! Hắn sẽ nhường cho tên này làm kẻ thắng cuộc nhục nhã. Xem như là quà tặng trước khi chia tay.
Đại Dương bước lại gần thân thể nằm bẹp dí dưới đất, nâng cao đối thủ lên khỏi đầu, xoay tròn để tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ. Hắn kiêu ngạo khoe khoang thành tích của mình, chẳng khác gì một con thú săn mồi khát máu, đang thị uy trước mặt quần hùng. Tay chân của cậu buông thõng vô lực, chứng tỏ sức sống đang dần trôi đi.
Một luồng ánh sáng đỏ từ tay Đại Dương lặng lẽ qua mặt tất cả những người có mặt tại đây tiến vào cơ thể của Vĩnh An.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây…
Đại Dương chưa thấy nó quay lại, hắn vội vã nhìn xuống cơ thể trong tay mình. Lồng ngực của đối phương đã thôi không còn phập phồng lên xuống. Đôi mắt xinh đẹp mãi mãi chẳng thể nào mở ra.
Chết rồi sao?
- KH… KHÔNG!!! - Đại Dương hét lên đau đớn.
Hắn đã bị người ta lừa.
Giáo sư giơ cao tay để tất cả chú ý đến mình, sau đó mời Đại Dương và Vĩnh An bước lại gần. Ông bắt đầu nhắc lại lần nữa luật lệ thi đấu. m thanh được rót vào linh lực truyền đến mọi ngóc ngách của đấu trường.
- Trận đấu kéo dài trong hai tiếng. Người bị đẩy xuống khỏi võ đài trước sẽ thua cuộc. Nếu hết thời gian, vẫn không có ai ngã khỏi vòng thi đấu, kết quả sẽ dựa vào điểm số để quyết định người chiến thắng.
Ông dừng lại một chút để tất cả nắm bắt thông tin rồi mới tiếp tục.
- Quy tắc tính điểm như sau: Một lần đánh trúng đối thủ cộng mười. Người trúng đòn bị trừ năm. Đến cuối cùng ai nhiều điểm hơn sẽ thắng cuộc.
- Trong thi đấu chỉ chấp nhận đấu pháp và đấu kiếm. Sử dụng phù chú trừ mười điểm mỗi lần. Sử dụng trận pháp hoặc pháp khí có ẩn trận pháp trừ hai mươi điểm mỗi lần.
Khi giáo sư nói đến phần quan trọng nhất, ông nhấn giọng, nhìn thẳng vào hai đấu thủ nói rành mạch:
- Nghiêm cấm ra sát chiêu. Nếu phát hiện sẽ ngay lập tức bị xử thua. Tuy nhiên, đao kiếm vô tình, không thể nào tránh khỏi tổn thương.
Xuân Trường nhìn chằm chằm vào Vĩnh An, như muốn nhắn nhủ riêng với học trò. - Vì an toàn của chính mình, nếu cảm thấy bản thân không thể chống trả, hai trò có quyền nhận thua.
- Hai trò nắm rõ chưa?
- Dạ rõ! - Cả hai đồng thanh trả lời.
- Tốt! - Ông đưa tay lên cao rồi phất xuống. Trận đấu được bắt đầu.
Khán giả phấn khích hò reo cuồng nhiệt. Kèn trống bừng bừng khí thế tiếp sức cho đấu sĩ, âm thanh vang vọng dội ầm ầm vào vách tường. Làn sóng người nhấp nhô nhịp nhàng, khuấy động không khí trên sân hừng hực như trong chảo lửa. Hàng ngàn con mắt đổ dồn xuống võ đài, trông chờ một trận đấu pháp đẹp mắt.
Bên trong võ đài, thiên thần và ác quỷ vẫn lặng lẽ nhìn nhau không chớp mắt. Ngay khi trọng tài lùi lại phía sau, Vĩnh An nhìn về phía ba đứa bạn khẽ gật đầu, Đại Dương lợi dụng thời cơ nhẩm nhanh pháp quyết, chín vòi rồng xuất hiện trong tích tắc.
Khán giả phấn khích ồ lên đồng loạt, giây đầu tiên đã giáng đòn dằn mặt, tốn tiền mua vé quả thật không uổng.
Từng vòi rồng to cỡ cột nhà xoắn tít từ trời cao đâm thẳng xuống đất. Sức gió giật mạnh, mấy lá cờ bay phần phật rồi rách bươm thê thảm. Tiếng gió rít gào bên tai Vĩnh An, cậu nghiến răng dùng linh lực hộ thể, tránh cho bản thân bị ác phong thổi bay. Chúng nó quét tới đâu gạch đá rên siết đến đó, oằn mình ra gánh chịu áp lực đè nén, đến cuối cùng vẫn buông tay chịu thua, sàn đấu bị lật tung lở lói lởm chởm.
Hai bàn tay của Đại Dương di chuyển gần lại, tiếp đó xoay tròn quanh nhau. Chín mũi tấn công lập tức theo lệnh bao vây Vĩnh An. Sức gió như ánh đao, từ từ khép chặt vòng vây, biến thành lồng giam chết chóc, xay nát bất cứ con mồi nào bị kẹt trong đó. Hắn ngự kiếm bay lên cao, tà áo trắng uốn lượn nhẹ nhàng trong gió, tựa như cuồng phong cách đó nửa mét chỉ là ảo giác.
Khán giả câm nín theo dõi, tấm tắc khen ngợi tài năng. Điều khiển gió đến bậc này, quả thật là tinh thông nhuần nhuyễn.
Vĩnh An nheo mắt, sức gió quá hung tợn cản trở tầm nhìn vô cùng khó chịu. Mùi hận thù lẩn quẩn trong cuồng phong ngày càng nồng đậm. Lưỡi đao gió đã kề sát ngay cổ. Đường thoát duy nhất là nhảy xuống võ đài.
Đại Dương bay là là trên cao, nhìn xuống đối thủ đang chật vật tìm đường thoát thân bên dưới. Hắn cười, nụ cười của một vị thiên thần nắm trong tay sức mạnh vô biên, thừa sức bóp chết ác quỷ xấu xí hèn mọn trong chớp mắt.
Thế trận nghiêng hẳn về phía Đại Dương. Khán giả ủng hộ hắn vỗ tay vang dội. Phe Vĩnh An thì xoắn xít lo lắng cho thần tượng của mình. Giáo sư Xuân Trường dự đoán trận đấu sắp kết thúc, chuẩn bị đi lên võ đài tuyên bố người chiến thắng.
Đột nhiên dị biến xuất hiện.
Hàng triệu sợi tơ mỏng manh từ dưới đất chui lên. Chúng nó mềm mại xoắn theo chiều gió, bao bọc bên ngoài vòi rồng, đồng thời thuần thục bện lại với nhau tạo thành tấm lưới kín mít không một khe hở. Tất cả khán giả đồng loạt há hốc miệng. Bắt giam chín vòi rồng, ý tưởng quá điên rồ. Chỉ trong chớp mắt cán cân đã thay đổi, kẻ bị giam lật ngược thế cờ biến thành cai ngục đáng sợ. Hàn Phong nhấc bổng Vĩnh An lên cao, quần áo mặc trên người rách bươm, mái tóc rối bù vương theo bụi đất, gương mặt thâm trầm.
Thời khắc của ác quỷ đã điểm.
Những người cổ vũ Vĩnh An hú hét điên cuồng.
Chỉ còn chút nữa là thành công. Vậy mà… Đời hắn luôn thiếu một chút như thế. Đại Dương nắm chặt hai tay, đôi mắt long lên sòng sọc, quyết tâm dâng cao ngùn ngụt, phải đạp kẻ này dưới chân bằng mọi giá.
Mây đen từ phía chân trời cuồn cuộn kéo đến, sấm sét ầm ầm đinh tai nhức óc, gió giật điên đảo. Khu vực khán giả cũng bị ảnh hưởng, hàng ghế già cỗi run lên bần bật. Mọi người im bặt theo dõi kỳ biến.
Linh lực ngũ sắc từ trong tay Đại Dương tuôn trào vào trong lốc xoáy. Ngay tức khắc, lưới tơ hồng vỡ tung. Cơn mưa xối xả dội xuống ào ào. Gió dữ xoáy vỡ lồng linh lực bảo vệ của cậu. Làn da trơ ra trong nước mưa sắc bén lạnh lẽo. Một cơn lốc khác chộp lấy Hàn Phong, bẻ gãy nó ra làm hai. Vĩnh An mất đà lao mình xuống vũng nước bên dưới. Cả người trầm luân trong bùn lầy nhớp nhúa.
Đại Dương chưa dừng lại ở đó, hắn sáp nhập chín cơn lốc vào nhau, từ trên cao đâm thẳng xuống chỗ Vĩnh An đang nằm. Áp suất của nó cực lớn, có thể nghiền vụn bất kỳ thứ gì trên đường đi. Nó hạ xuống từ từ như lưỡi đao sắc bén chặt cổ nạn nhân.
Giáo sư Mạnh Nguyên nhíu mày lo lắng, ông dự định ra tay cản đòn. Nào ngờ Xuân Trường ngăn lại và nói:
- Vĩnh An chưa chịu thua, chúng ta không có quyền can thiệp. Thượng tôn luật lệ.
Mạnh Nguyên buộc phải thu tay lại thế nhưng vết nhăn trên trán vẫn còn nguyên đó.
Hào Nhân ủ dột cúi mặt, cậu không có gan nhìn cảnh tượng này.
Hải Vân phóng xuống hỗ trợ đồng đội. Hiền Minh vội vàng lao theo ôm cô lại. Bọn họ đâu đủ sức phá vỡ trận pháp, làm thế chỉ khiến tình hình thêm rối.
Tâm trạng khán giả trên sân cũng chia làm hai nửa. Nửa khoái trá, nửa hoang mang. Nửa ồn ào, nửa thinh lặng.
Lốc xoáy áp sát, nước bùn văng tung tóe, nó vẫn đào sâu xuống, cho đến khi thành một cái hố sâu hoắm mới ngừng lại. Đại Dương dừng tay, nghe ngóng động tĩnh bên dưới truyền lên.
Cả đấu trường cũng dõi mắt theo.
Chẳng có gì xảy ra.
Trò chơi kết thúc.
Đại Dương mỉm cười thỏa mãn. Linh lực dưới tay hình thành một con dao nhọn, chuẩn bị hạ chiêu cuối cùng.
Bỗng chốc từ trong hư không đột ngột xuất hiện sợi thừng rắn chắc, trên thân chi chít gai nhọn. Nó cuốn lấy chân Đại Dương, giật mạnh xuống đất. Bộ võ phục trắng tinh lấm lem bùn đất. Vĩnh An chui ra từ lồng bảo vệ của tơ hồng, bật nhảy khỏi hố.
Khán giả gào thét hô to "đánh, đánh, đánh…"
Cậu liên tục tung ra phản đòn, thêm hai ba sợi thừng quật mạnh vào thân thể Đại Dương, xé rách màng linh lực hộ thể, gai nhọn cào cấu vào da thịt. Cảm giác nhức nhối truyền trực tiếp vào não của hắn.
Đại Dương vận linh lực giật tung dây thừng. Hắn đứng dậy khỏi vũng bùn. Cơ thể gồng lên giận dữ, máu trong người sôi lên sùng sục, hai mắt hằn lên tia máu đỏ cạch. Vĩnh An đã xé rách giới hạn cuối cùng của hắn. Ác quỷ là cái thá gì! Thiên thần sa đọa mới là thứ đáng sợ nhất.
Linh lực ngũ sắc cuồn cuồn bổ sung vào trung tâm lốc xoáy. Gió dữ giật đùng đùng, cây cối xung quanh đổ rạp xuống đất, sấm sét kinh thiên động địa đua nhau rạch ngang bầu trời. Hắn dùng tới sát chiêu. Cuồng phong biến thành hàng trăm lưỡi đao sắc bén lia đến đối thủ. Mùi vị hoang mang lan rộng trong khu vực khán giả.
Mạnh Nguyên lao lên ngăn lại. Xuân Trường mạnh mẽ cản bước. Hai vị giáo sư bỗng chốc xông vào ẩu đả.
Các tu sinh hết nhìn bên này đến nhìn bên kia, trận nào bỏ lỡ cũng rất đáng tiếc. Không ngờ học viện lại có chính sách xem một tặng một.
Lốc xoáy tiếp tục áp sát vào người Vĩnh An. Cậu triệu tập tất cả tơ vàng đến trước mặt nhằm cản lại đòn tấn công. Nhưng chênh lệch về thực lực đã phá vỡ mọi kế hoạch trước đó. Lớp bảo vệ bị nghiền nát trong tích tắc.
Hải Vân hét toáng lên "KHÔNG!!!" Đồng thời vung kiếm chém vào trận pháp phòng hộ. Màng linh lực chẳng mảy may suy giảm. Cô suy sụp khóc ngất tại chỗ.
Hiền Minh cắn răng đến bật máu. Chàng ta có thể làm gì đây? Không quyền, không thế, năng lực yếu kém thì chỉ là đồ vô dụng. Nước mắt trực trào lăn dài trên má.
Hào Nhân chỉ nhận được cái lắc đầu từ chính người cha của mình. Thiếu gia giàu có bỗng dưng nhận ra tiền không mua được tất cả, ít nhất là mạng sống của thằng bạn nối khố.
Vĩnh An bị cơn lốc hất tung lên trời, sau đó lại quật mạnh xuống đất, văng ra khỏi võ đài, thân thể mềm nhũn, miệng trào máu ồng ộc.
Đại Dương cười khằng khặc đầy thỏa mãn. Hắn ngước lên nhìn khán đài. Một số người kích động hò hét "giết, giết, giết…"
Thiên thần sa đọa bước từng bước vững vàng đến bên cạnh kẻ thua cuộc. Một khi đối thủ đã bị rớt xuống khỏi võ đài, trận đấu xem như kết thúc. Nhưng đâu còn ai cản lại, cơ hội tốt thế này tại sao phải dừng tay? Hắn sẵn sàng phạm luật, dùng chút thủ thuật nhỏ để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Sau đó triệt tiêu con đường tu tiên của đối thủ. Ra sát chiêu sẽ bị xử thua ư? Thật nực cười! Hắn sẽ nhường cho tên này làm kẻ thắng cuộc nhục nhã. Xem như là quà tặng trước khi chia tay.
Đại Dương bước lại gần thân thể nằm bẹp dí dưới đất, nâng cao đối thủ lên khỏi đầu, xoay tròn để tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ. Hắn kiêu ngạo khoe khoang thành tích của mình, chẳng khác gì một con thú săn mồi khát máu, đang thị uy trước mặt quần hùng. Tay chân của cậu buông thõng vô lực, chứng tỏ sức sống đang dần trôi đi.
Một luồng ánh sáng đỏ từ tay Đại Dương lặng lẽ qua mặt tất cả những người có mặt tại đây tiến vào cơ thể của Vĩnh An.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây…
Đại Dương chưa thấy nó quay lại, hắn vội vã nhìn xuống cơ thể trong tay mình. Lồng ngực của đối phương đã thôi không còn phập phồng lên xuống. Đôi mắt xinh đẹp mãi mãi chẳng thể nào mở ra.
Chết rồi sao?
- KH… KHÔNG!!! - Đại Dương hét lên đau đớn.
Hắn đã bị người ta lừa.
Tác giả :
Thiên Sứ Hà Đông