Chân Ái Vĩnh Hằng
Chương 32-2: Âm mưu (2)
Editor: Thủy Nhược Lam
Cái đồng hồ kia không phải do tôi trộm, mà nó móc phải tóc tôi chứ.
"Thân thủ em thật linh hoạt, chẳng lẽ là em đến xưởng đóng tàu Belfast trộm tài liệu mà nghe được." Anh kỳ quái thấp giọng nghi ngờ, tay theo thói quen vuốt đá quý ở trên chiếc nhẫn trên ngón tay út, sau đó lại tự mình phản bác, "Loại tin tức mấu chốt này không có khả năng chảy ra."
Cái tin tức gì chứ?
Có thể là ánh mắt tôi quá cho rõ ràng, Cal rốt cục chú ý tới tôi, sắc mặt anh ngưng trọng đứng lên."RMS Titanic sẽ chìm, tin tức này em nghe được từ đâu."
Tôi rốt cục cảm thấy anh có cái gì đó không thích hợp, anh vô cùng để ý đến tin tức RMS Titanic sẽ chìm. Nhưng tôi không rõ vì cái gì anh lại kinh ngạc đến thế, anh chẳng lẽ cũng giống như những người khác tin con thuyền này sẽ vĩnh viễn không chìm?
"Anh cũng cảm thấy RMS Titanic sẽ chìm sao?" Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có tin tức này là chân thật, anh mới có khả năng nhắc đi nhắc lại như vậy. Nhưng là nói xong lại trầm tư một chút, lại cảm thấy không có khả năng, nếu anh biết con thuyền sẽ chìm, như vậy còn mang người nhà lên thuyền, chẳng lẽ định tự sát?
Tôi nhớ được kết cục của bộ phim, vì khả năng sống sót mà anh trở thành nhân sĩ hung tàn đi cướp thuyền cứu nạn đấy thôi.
"Nó sẽ chìm, ha ha..." Anh cười lạnh vài tiếng, đột nhiên lại không nể mặt, đè nén thanh âm âm lãnh nói, "Em trả lời, RMS Titanic vốn nên chìm nghỉm. Ismay từng đề cập với thượng tầng công ty White Star Line một hội nghị như vậy, bởi vì khi con tàu Olympic thử xuống nước đã xảy ra một cuộc va chạm mạnh, công ty White Star Line liền mang trở về, kiến tạo lại như mới, dùng nó làm thuyền chở khách định kì để thu lại lợi nhuận. Nhưng tai nạn lần đó làm cho bọn họ họa vô đơn chí, hơn nữa công ty bảo hiểm cự tuyệt bồi thường, rất nhanh, Ismay có thể sẽ phá sản rồi biến thành quỷ nghèo."
Cái từ quỷ nghèo này, anh nói đúng thật là đủ khắc nghiệt cùng khinh thường.
Nhưng vì sao chúng tôi lại phải thảo luận với nhau về cuộc mua bán này chứ, tôi không hiểu nhìn anh.
Anh nói đến mấy chuyện mua bán này không còn giống như trước là tên cặn bã nữa, anh nghiêm túc mà tự tin, thậm chí không tự giác mà còn lộ ra đắc chí, giống như anh đã ở quá lâu trong cái vòng âm mưu quỷ kế này rồi, có vẻ đặc biệt tự tại thoải mái.
"Anh có thể làm thuyền của hắn rất nhanh có thể thu lại lợi nhuận, nhưng chỉ dựa vào việc dùng RMS Titanic để chở khách cũng không thể kiếm lại số tiền kia nhanh chóng như vậy được, thậm chí ngay cả vé tàu RMS Titanic cũng không bán hết, cho dù nó là con thuyền xa hoa nhất thì nó cũng không cứu được công ty White Star Line." Cal vừa nói vừa đứng lên, anh đi đến bên cạnh cái bàn, nhấc chai rượu trong thùng băng lên, rót một ly rượu. Anh dùng động tác quen thuộc lay động cái ly chân dài, sau đó cúi đầu ngửi một chút, rồi lập tức đem giơ cái ly lên, nhìn rượu trong ly rồi chậm rãi nói.
"Cho nên hắn tính toán thực thi một cái kế hoạch rất lớn mật, chính là để cho con thuyền RMS Titanic này chở hàng vài lần rồi va vào núi băng, để cho con thuyền mộng ảo vĩnh viễn không chìm này triệt để xong đời."
Nói tới đây, Cal bỗng nhiên tạm dừng một chút, tiếp đó anh lộ ra một nụ cười hưng phấn, "Anh thích kế hoạch này, muốn làm thương nhân thành công thì phải có đảm lượng." Nói xong, anh như muốn cụng ly uống mừng mà chạm ly vào trong không khí rồi một hơi uống sạch.
"Hắn cố ý, muốn va vào núi băng?" Tôi nghe được cái gì? Một người điên biến thái phản xã hội? Chỉ là phá sản cũng không cần cố ý lôi kéo thêm hơn hai nghìn người đi tìm chết chứ.
"Đúng, chỉ cần làm con thuyền chìm, có thể tống tiền một khoản lớn từ công ty bảo hiểm. Mà kế hoạch thiên tài này là do ông chủ của công ty vận tải White Star Line lập ra, chỉ cần đụng hư Olympic rồi coi nó là RMS Titanic, như vậy bọn họ có thể không cần sửa chữa Olympic mà trực tiếp cho nó va vào núi băng, kế hoạch liền thành công mĩ mãn."
Tôi sát, đây là cái gì kế hoạch shit gì vậy.
Đánh tráo RMS Titanic với Olympic rồi cho va vào núi băng, sau đó để khách nhân mua vé RMS Titanic rồi lên Olympic, dùng số người bị chết trong vụ va chạm để lừa tiền bảo hiểm?
Toàn bộ cao thấp trong công ty White Star Line có lẽ đầu đều bị va phải núi băng tới mức bị liệt não luôn rồi, chỉ số thông minh chạy đi đâu rồi?
Còn có, nếu đây là Olympic, như vậy cái tên sợ chết trước mắt này sao có thể lên thuyền chứ, còn lạnh nhạt như vậy. Chẳng lẽ tôi trách nhầm anh, anh kì thực một chút cũng không sợ chết mà còn rất dũng cảm.
"Vì kế hoạch lần này, công ty White Star Line còn cho California đuổi theo đằng sau, lúc con thuyền chìm, nó sẽ phát huy công dụng, tiếp đón khách nhân."
Cal tựa vào cái bàn bên cạnh, anh đứng đối diện tôi, cầm cái ly rượu rỗng, tóc ngắn màu đen dán lên trán, một mặt thích ý tươi cười. Giống như cái kế hoạch cho con thuyền va vào núi băng rồi lấy nó để lừa tiền bảo hiểm là một chuyện rất đáng để ăn mừng.
Tôi đột nhiên nhìn thấy một đám chủ nghĩa tư bản ăn xương uống máu người khác, vì tiền có thể đánh đổi mạng sống của thường dân, không hề có trái tim đồng cảm, sao mà giống mấy tên chuyên đi ăn thịt người quá vậy.
Mà Caledon Hockley, lúc nói đến kế hoạch này, còn cầm sâm banh uống ra vẻ chúc mừng.
Thật sự là cái thế giới điên cuồng, so với lúc tôi xa vào trong nghệ thuật múa để sáng tạo cái mới còn điên cuồng không chịu nói lí hơn.
Tôi nhẹ giọng nói: "Nó không có đón được người, nó không có đón được... thậm chí một người hành khách." Chậm rãi, thanh âm của tôi nhạt xuống, chiếc thuyền này chết rất nhiều người, rất nhiều, nhiều tới mức không thể tin được.
"Em nói đúng." Cal khoái trá để lại chai rượu vào thùng đá, tươi cười không thay đổi nói, "California sẽ không nhận một người hành khách nào, bởi vì đây là RMS Titanic, mà không là Olympic. Kế hoạch lớn mật này bị sanh non, vốn nó có thể thực thi, nhưng anh cho công ty White Star Line một khoản tài chính lớn, nó có thể giải trừ nguy cơ phá sản."
Tôi không còn biết mình nên dùng biểu cảm nào mới thích hợp, người trước mắt này căn bản đắc ý lên tận trời rồi, anh giống như mới làm xong một vụ làm ăn lớn, nóng lòng cùng người khác chia sẻ hơn nữa khát vọng được người khác tán thưởng.
"Tiền của anh cứu lại công ty White Star Line, bây giờ trên tay anh giữ một số lượng cổ phiếu rất lớn của White Star Line. Anh nhìn thấy được tiềm lực của nó, chỉ cần RMS Titanic thông hành thuận lợi, như vậy bằng vào quyết đoán của thượng tầng công ty, White Star Line sẽ luôn luôn huy hoàng, mà số cổ phiếu trong tay anh cũng có thể biến thành từng núi tiền."
Cal một lần nữa đi đến trước giường, anh hơi dồn dập lấy tay chạm vào môi xong sau đó nụ cười biến mất, tiếp đó không được tự nhiên đút tay vào túi quần. Anh hình như muốn nói cái gì đó nhưng không được tự nhiên, so với người tràn đầy tự tin vừa rồi như hai người hoàn toàn khác nhau.
Giống như một tên thương nhân cả trái tim biến thành màu đen và một học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên.
"Cho nên, thuyền sẽ không chìm. Đây chân chính là RMS Titanic, Ismay cũng ở trên thuyền, hắn sẽ không mệnh lệnh thuyền trưởng đi va vào núi băng. Anh đã cho rất nhiều tiền, cho nên bọn họ sẽ không đổi RMS Titanic thành Olympic, em có thể nhìn xem bốn phía, nơi này rất mới, cái giường này chỉ có chúng ta nằm qua, em không cần sợ hãi." (lam: ôi CHỈ CÓ chúng ta nằm qua =)))
Tôi cũng rất muốn đắc ý giống như anh, có thể cười nói, thuyền cũng không bị đổi, cho nên sẽ không chìm, nhưng...
Cal khom người, lông mí dày của anh xuất hiện trước mắt tôi, màu mắt anh vốn nhạt màu lại đậm hơn, thâm thúy giống như mới được tắm dưới ánh mặt trời ban mai. Anh thấp giọng nói: "Em không có đăng ký lên thuyền, nhớ rõ, sau này không được nói với bất cứ một người nào về đề tài con thuyền này sẽ chìm, bởi vì bên White Star Line sẽ không thể để tin tức này rò rỉ ra bên ngoài, nếu để bọn họ biết em biết chuyện này thì họ sẽ tìm cách bịt miệng em lại. Một cô nhi không có chứng nhận thân phận, nếu biến mất cũng sẽ không có ai biết."
Tôi yên lặng nhìn anh, ngón tay bị trói chặt không nhịn được run lên.
Cal bây giờ, ôn nhu mà đáng sợ.
Anh thong thả vươn tay, trấn an sờ soạng gương mặt tôi, lại lặp lại cùng một câu nói, "Đây là RMS Titanic, anh sẽ làm nó vĩnh viễn không chìm, cho nên em không cần sợ hãi, tin tưởng anh, Emily."
Tôi rốt cuộc không nhịn được lộ ra biểu cảm cười khổ, nhưng chiếc thuyền đáng chết này sẽ chìm, nó cuối cùng cũng sẽ chìm.
Nó va vào núi băng, rồi chìm.
Tác giả có chuyện muốn nói: Âm mưu này tôi vốn xem phim kí sự về RMS Titanic mà biết được, nghe nói có người hoài nghi con thuyền nằm dưới đáy đại tây dương vốn không phải là RMS Titanic mà là con thuyền thua kém nó Olympic, White Star Line cố ý muốn lừa bịp tống tiền công ty bảo hiểm mà cho thuyền đi va vào núi băng, nhưng thuyền tiếp ứng chạy sai địa điểm làm hơn một nghìn năm trăm người chết, đương nhiên công ty White Star Line rốt cục chiếm được một khoản bồi thường cực lớn.
Nói đến cùng đầu óc tôi lúc này chỉ còn đoạn phim phóng sự kia, chậm rì rì chẳng biết gì cả
Cái đồng hồ kia không phải do tôi trộm, mà nó móc phải tóc tôi chứ.
"Thân thủ em thật linh hoạt, chẳng lẽ là em đến xưởng đóng tàu Belfast trộm tài liệu mà nghe được." Anh kỳ quái thấp giọng nghi ngờ, tay theo thói quen vuốt đá quý ở trên chiếc nhẫn trên ngón tay út, sau đó lại tự mình phản bác, "Loại tin tức mấu chốt này không có khả năng chảy ra."
Cái tin tức gì chứ?
Có thể là ánh mắt tôi quá cho rõ ràng, Cal rốt cục chú ý tới tôi, sắc mặt anh ngưng trọng đứng lên."RMS Titanic sẽ chìm, tin tức này em nghe được từ đâu."
Tôi rốt cục cảm thấy anh có cái gì đó không thích hợp, anh vô cùng để ý đến tin tức RMS Titanic sẽ chìm. Nhưng tôi không rõ vì cái gì anh lại kinh ngạc đến thế, anh chẳng lẽ cũng giống như những người khác tin con thuyền này sẽ vĩnh viễn không chìm?
"Anh cũng cảm thấy RMS Titanic sẽ chìm sao?" Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có tin tức này là chân thật, anh mới có khả năng nhắc đi nhắc lại như vậy. Nhưng là nói xong lại trầm tư một chút, lại cảm thấy không có khả năng, nếu anh biết con thuyền sẽ chìm, như vậy còn mang người nhà lên thuyền, chẳng lẽ định tự sát?
Tôi nhớ được kết cục của bộ phim, vì khả năng sống sót mà anh trở thành nhân sĩ hung tàn đi cướp thuyền cứu nạn đấy thôi.
"Nó sẽ chìm, ha ha..." Anh cười lạnh vài tiếng, đột nhiên lại không nể mặt, đè nén thanh âm âm lãnh nói, "Em trả lời, RMS Titanic vốn nên chìm nghỉm. Ismay từng đề cập với thượng tầng công ty White Star Line một hội nghị như vậy, bởi vì khi con tàu Olympic thử xuống nước đã xảy ra một cuộc va chạm mạnh, công ty White Star Line liền mang trở về, kiến tạo lại như mới, dùng nó làm thuyền chở khách định kì để thu lại lợi nhuận. Nhưng tai nạn lần đó làm cho bọn họ họa vô đơn chí, hơn nữa công ty bảo hiểm cự tuyệt bồi thường, rất nhanh, Ismay có thể sẽ phá sản rồi biến thành quỷ nghèo."
Cái từ quỷ nghèo này, anh nói đúng thật là đủ khắc nghiệt cùng khinh thường.
Nhưng vì sao chúng tôi lại phải thảo luận với nhau về cuộc mua bán này chứ, tôi không hiểu nhìn anh.
Anh nói đến mấy chuyện mua bán này không còn giống như trước là tên cặn bã nữa, anh nghiêm túc mà tự tin, thậm chí không tự giác mà còn lộ ra đắc chí, giống như anh đã ở quá lâu trong cái vòng âm mưu quỷ kế này rồi, có vẻ đặc biệt tự tại thoải mái.
"Anh có thể làm thuyền của hắn rất nhanh có thể thu lại lợi nhuận, nhưng chỉ dựa vào việc dùng RMS Titanic để chở khách cũng không thể kiếm lại số tiền kia nhanh chóng như vậy được, thậm chí ngay cả vé tàu RMS Titanic cũng không bán hết, cho dù nó là con thuyền xa hoa nhất thì nó cũng không cứu được công ty White Star Line." Cal vừa nói vừa đứng lên, anh đi đến bên cạnh cái bàn, nhấc chai rượu trong thùng băng lên, rót một ly rượu. Anh dùng động tác quen thuộc lay động cái ly chân dài, sau đó cúi đầu ngửi một chút, rồi lập tức đem giơ cái ly lên, nhìn rượu trong ly rồi chậm rãi nói.
"Cho nên hắn tính toán thực thi một cái kế hoạch rất lớn mật, chính là để cho con thuyền RMS Titanic này chở hàng vài lần rồi va vào núi băng, để cho con thuyền mộng ảo vĩnh viễn không chìm này triệt để xong đời."
Nói tới đây, Cal bỗng nhiên tạm dừng một chút, tiếp đó anh lộ ra một nụ cười hưng phấn, "Anh thích kế hoạch này, muốn làm thương nhân thành công thì phải có đảm lượng." Nói xong, anh như muốn cụng ly uống mừng mà chạm ly vào trong không khí rồi một hơi uống sạch.
"Hắn cố ý, muốn va vào núi băng?" Tôi nghe được cái gì? Một người điên biến thái phản xã hội? Chỉ là phá sản cũng không cần cố ý lôi kéo thêm hơn hai nghìn người đi tìm chết chứ.
"Đúng, chỉ cần làm con thuyền chìm, có thể tống tiền một khoản lớn từ công ty bảo hiểm. Mà kế hoạch thiên tài này là do ông chủ của công ty vận tải White Star Line lập ra, chỉ cần đụng hư Olympic rồi coi nó là RMS Titanic, như vậy bọn họ có thể không cần sửa chữa Olympic mà trực tiếp cho nó va vào núi băng, kế hoạch liền thành công mĩ mãn."
Tôi sát, đây là cái gì kế hoạch shit gì vậy.
Đánh tráo RMS Titanic với Olympic rồi cho va vào núi băng, sau đó để khách nhân mua vé RMS Titanic rồi lên Olympic, dùng số người bị chết trong vụ va chạm để lừa tiền bảo hiểm?
Toàn bộ cao thấp trong công ty White Star Line có lẽ đầu đều bị va phải núi băng tới mức bị liệt não luôn rồi, chỉ số thông minh chạy đi đâu rồi?
Còn có, nếu đây là Olympic, như vậy cái tên sợ chết trước mắt này sao có thể lên thuyền chứ, còn lạnh nhạt như vậy. Chẳng lẽ tôi trách nhầm anh, anh kì thực một chút cũng không sợ chết mà còn rất dũng cảm.
"Vì kế hoạch lần này, công ty White Star Line còn cho California đuổi theo đằng sau, lúc con thuyền chìm, nó sẽ phát huy công dụng, tiếp đón khách nhân."
Cal tựa vào cái bàn bên cạnh, anh đứng đối diện tôi, cầm cái ly rượu rỗng, tóc ngắn màu đen dán lên trán, một mặt thích ý tươi cười. Giống như cái kế hoạch cho con thuyền va vào núi băng rồi lấy nó để lừa tiền bảo hiểm là một chuyện rất đáng để ăn mừng.
Tôi đột nhiên nhìn thấy một đám chủ nghĩa tư bản ăn xương uống máu người khác, vì tiền có thể đánh đổi mạng sống của thường dân, không hề có trái tim đồng cảm, sao mà giống mấy tên chuyên đi ăn thịt người quá vậy.
Mà Caledon Hockley, lúc nói đến kế hoạch này, còn cầm sâm banh uống ra vẻ chúc mừng.
Thật sự là cái thế giới điên cuồng, so với lúc tôi xa vào trong nghệ thuật múa để sáng tạo cái mới còn điên cuồng không chịu nói lí hơn.
Tôi nhẹ giọng nói: "Nó không có đón được người, nó không có đón được... thậm chí một người hành khách." Chậm rãi, thanh âm của tôi nhạt xuống, chiếc thuyền này chết rất nhiều người, rất nhiều, nhiều tới mức không thể tin được.
"Em nói đúng." Cal khoái trá để lại chai rượu vào thùng đá, tươi cười không thay đổi nói, "California sẽ không nhận một người hành khách nào, bởi vì đây là RMS Titanic, mà không là Olympic. Kế hoạch lớn mật này bị sanh non, vốn nó có thể thực thi, nhưng anh cho công ty White Star Line một khoản tài chính lớn, nó có thể giải trừ nguy cơ phá sản."
Tôi không còn biết mình nên dùng biểu cảm nào mới thích hợp, người trước mắt này căn bản đắc ý lên tận trời rồi, anh giống như mới làm xong một vụ làm ăn lớn, nóng lòng cùng người khác chia sẻ hơn nữa khát vọng được người khác tán thưởng.
"Tiền của anh cứu lại công ty White Star Line, bây giờ trên tay anh giữ một số lượng cổ phiếu rất lớn của White Star Line. Anh nhìn thấy được tiềm lực của nó, chỉ cần RMS Titanic thông hành thuận lợi, như vậy bằng vào quyết đoán của thượng tầng công ty, White Star Line sẽ luôn luôn huy hoàng, mà số cổ phiếu trong tay anh cũng có thể biến thành từng núi tiền."
Cal một lần nữa đi đến trước giường, anh hơi dồn dập lấy tay chạm vào môi xong sau đó nụ cười biến mất, tiếp đó không được tự nhiên đút tay vào túi quần. Anh hình như muốn nói cái gì đó nhưng không được tự nhiên, so với người tràn đầy tự tin vừa rồi như hai người hoàn toàn khác nhau.
Giống như một tên thương nhân cả trái tim biến thành màu đen và một học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên.
"Cho nên, thuyền sẽ không chìm. Đây chân chính là RMS Titanic, Ismay cũng ở trên thuyền, hắn sẽ không mệnh lệnh thuyền trưởng đi va vào núi băng. Anh đã cho rất nhiều tiền, cho nên bọn họ sẽ không đổi RMS Titanic thành Olympic, em có thể nhìn xem bốn phía, nơi này rất mới, cái giường này chỉ có chúng ta nằm qua, em không cần sợ hãi." (lam: ôi CHỈ CÓ chúng ta nằm qua =)))
Tôi cũng rất muốn đắc ý giống như anh, có thể cười nói, thuyền cũng không bị đổi, cho nên sẽ không chìm, nhưng...
Cal khom người, lông mí dày của anh xuất hiện trước mắt tôi, màu mắt anh vốn nhạt màu lại đậm hơn, thâm thúy giống như mới được tắm dưới ánh mặt trời ban mai. Anh thấp giọng nói: "Em không có đăng ký lên thuyền, nhớ rõ, sau này không được nói với bất cứ một người nào về đề tài con thuyền này sẽ chìm, bởi vì bên White Star Line sẽ không thể để tin tức này rò rỉ ra bên ngoài, nếu để bọn họ biết em biết chuyện này thì họ sẽ tìm cách bịt miệng em lại. Một cô nhi không có chứng nhận thân phận, nếu biến mất cũng sẽ không có ai biết."
Tôi yên lặng nhìn anh, ngón tay bị trói chặt không nhịn được run lên.
Cal bây giờ, ôn nhu mà đáng sợ.
Anh thong thả vươn tay, trấn an sờ soạng gương mặt tôi, lại lặp lại cùng một câu nói, "Đây là RMS Titanic, anh sẽ làm nó vĩnh viễn không chìm, cho nên em không cần sợ hãi, tin tưởng anh, Emily."
Tôi rốt cuộc không nhịn được lộ ra biểu cảm cười khổ, nhưng chiếc thuyền đáng chết này sẽ chìm, nó cuối cùng cũng sẽ chìm.
Nó va vào núi băng, rồi chìm.
Tác giả có chuyện muốn nói: Âm mưu này tôi vốn xem phim kí sự về RMS Titanic mà biết được, nghe nói có người hoài nghi con thuyền nằm dưới đáy đại tây dương vốn không phải là RMS Titanic mà là con thuyền thua kém nó Olympic, White Star Line cố ý muốn lừa bịp tống tiền công ty bảo hiểm mà cho thuyền đi va vào núi băng, nhưng thuyền tiếp ứng chạy sai địa điểm làm hơn một nghìn năm trăm người chết, đương nhiên công ty White Star Line rốt cục chiếm được một khoản bồi thường cực lớn.
Nói đến cùng đầu óc tôi lúc này chỉ còn đoạn phim phóng sự kia, chậm rì rì chẳng biết gì cả
Tác giả :
Mạn Không