Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)
Chương 21
̉ cùng tôi.
P/s: ta báo trước mấy chương này ngất ráng chịu nhé. Ta không chịu trách nhiệm đâu:3. Nên chuẩn bị trước tâm lý đi.Mà chương trước có tức Ngạo ca vặn tay Nguyệt tỉ không *cười*
Thiên Ngạo kéo thẳng cô ra cổng trường. Thực tình cô không thể tài nào đoán được suy nghĩ của hắn. Cô vẫn biết Thiên Ngạo tiếp cận cô là có mục đích, cô cũng giống hắn. Nhưng cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc là mục đích gì.
-Cô đang tự hỏi tôi tiếp cận cô là có mục đích gì? – Thiên Ngạo dừng bước nhìn Miêu Nguyệt
Cô không trả lời hắn, con người này đúng là không thể dây vào được, nhưng phóng lao thì đành theo lao vậy.
-Nói cho cô biết, tôi tiếp cận cô bởi vì – Thiên Ngạo ghé sát vào tai - … tôi thích cô, thích từ lần đầu gặp mặt.
Miêu Nguyệt mặt nhăn nhó, hắn thích cô, lần đầu gặp mặt, lừa trẻ con sao. Nhưng hắn đã thích giả nai như vậy cô cũng không ngại đấu với hắn đâu.
- Qua bên kia mua chút đồ ăn nhanh đi, chúng ta cần đi một quảng đường dài đó. – Thiên Ngạo hất cằm sang quán bên cạnh với Miêu Nguyệt. Cô cũng không có chống đối liền qua bên đó mua đồ. Lúc cô đi khuất, Thiên Ngạo nhấn phím gọi
- Cậu chủ có gì căn dặn?
-Lập Nam, có chuyện nhờ đến cậu rồi
…..
Thiên Ngạo rời chiếc Ferrari màu đỏ từ trong gara trường, hắn dừng lại ra hiệu cho cô lên xe
….
-Đi đâu vậy? – Miêu Nguyệt lên tiếng
-Biển
-Biển…? Để làm gì.
Thiên Ngạo liếc sang nhìn cô, buông hai chữ: Có việc.
Hắn đã không muốn nói rõ cô cũng không cần hỏi, Miêu Nguyệt liền tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại.Thiên Ngạo rướn người đến sát trước mặt cô, động tác đó khiến cô vội mở mắt.
-Không sợ tôi ăn thịt cô luôn sao?- hắn cười yêu mị
Miêu Nguyệt nhìn hắn thách thức. Ăn thịt cô, cũng không biết ai ăn ai trước.
Thiên Ngạo càng sát hơn một chút nữa, nét cười càng ngày càng trở nên tà mị. Cảm giác này,… cảm giác này khiến cô hơi khó thở, theo phản xạ cô hơi ngả người về phía sau. Trông bộ dạng của cô Thiên Ngạo liền bật cười, hắn đưa tay vòng qua gài dây an toàn cho cô rồi bắt đầu điều khiển vô lăng. Miệng buông một câu
-Nghỉ ngơi đi, đường còn dài lắm!
Miêu Nguyệt cũng không nói gì thêm liền tựa lưng vào ghế ngủ. Thiên Ngạo tay điều khiển vô lăng, mắt nhìn đôi khuôn mặt Miêu Nguyệt đang ngủ qua gương chiếu hậu. Cô gái này… chỉ có thể thuộc về hắn. Vì sao ư? Còn có rất nhiều điều chờ đợi ở phía sau.
……
Miêu Nguyệt tỉnh giấc khi chuông điện thoại của cô reo ( điện thoại để liên lạc với chủ phòng trọ thôi ^_^)
Cô nhấn phím nghe, sắc mặt càng ngày càng trở nên tệ hại. Cuối cùng cuộc gọi kết thúc cô không nhịn được mà quay sang lãnh khốc nói với Thiên Ngạo
- Hoắc Thiên Ngạo! Rốt cuộc anh muốn gì?
-Có chuyện gì sao? – Hắn vẫn tỏ ra thảnh nhiên
-Anh… định chối sao? Khu nhà trọ tôi thuê bất ngờ bị mua, các khu khác trong khu vực lân cận cũng vậy? Không phải anh thì ai?
Thiên Ngạo mặt không cảm xúc, bình thảnh nói:
-Tôi làm thì sao?
-Anh…
-Nhưng mà tôi có thể cho cô thuê một căn nhà khác… với một vài điều kiện
Hắn ta không phải đang cố ý phá vỡ kế hoạch của cô sao. Cô nhất định không thể để như được.
-Đừng căng thẳng quá, đơn giản thôi mà….Chắc cô biết tập đoàn Đông Thị chứ? Đúng. Chính là tập đoàn của ba tôi. Ông ấy có việc cho nên đã để cho tôi trông coi. Một tập đoàn lớn như vậy không thể thiếu nhân tài. Miêu Nguyệt, nếu đoán không lầm chắc cô là người của tổ chức tầm cao nào đó, việc quản lí cổ phiếu chắc không khó khăn với cô.
-Thiên Ngạo… anh thật gian xảo. – Miêu Nguyệt thốt ra
-Đừng vội… tôi không yêu cầu gì đến việc cô phải rời bỏ tổ chức hay bang hội gì đó vì đó là chuyện riêng tư của cô. Cô cũng có thể đồng ý hoặc không đồng ý. Nhưng tôi e rằng… chỉ cần công bố sơ qua thân phận của cô và Hoàng vũ cũng đã đủ để hai người rời khỏi trường và làm thất bại kế hoạch. Đúng không? – Thiên Ngạo nghiêng đầu nhìn Miêu Nguyệt.
Cô chưa hề coi thường hắn, nhưng không ngờ hắn thâm cơ cao như vậy, không biết còn có chuyện gì mà cô chưa biết nữa. Nhưng mà cô cũng không quá lo lắng, ngược lại, trong lầm cười thầm, như vậy cô càng dễ tiếp cận hắn
-Hoắc Thiên Ngạo, coi như tôi thua anh lần này. Nhưng chuyện này tuyệt đối không được để Hoàng Vũ biết.
Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
-Được… vậy đưa tôi địa chỉ nhà - Miêu Nguyệt đưa tay trước mặt hắn.
-Không cần
-Anh…
-Ở cùng tôi – Hắn lãnh đạm nói, không có chút đùa nào.
Miêu Nguyệt mặt hắc tuyến, hận không thể một liều độc chết hắn.
- Vấn đề gì sao? không chỉ quản lí cổ phiếu cô còn phải làm một số việc khác nữa. Yên tâm, đều ẩn danh cô.Tôi không quan tâm việc cô đi đây đi đó đâu. Còn nữa… hắn quay sang nháy mắt với Miêu Nguyệt -… tôi thích ở gần cô
P/s: ta báo trước mấy chương này ngất ráng chịu nhé. Ta không chịu trách nhiệm đâu:3. Nên chuẩn bị trước tâm lý đi.Mà chương trước có tức Ngạo ca vặn tay Nguyệt tỉ không *cười*
Thiên Ngạo kéo thẳng cô ra cổng trường. Thực tình cô không thể tài nào đoán được suy nghĩ của hắn. Cô vẫn biết Thiên Ngạo tiếp cận cô là có mục đích, cô cũng giống hắn. Nhưng cô vẫn chưa hiểu rốt cuộc là mục đích gì.
-Cô đang tự hỏi tôi tiếp cận cô là có mục đích gì? – Thiên Ngạo dừng bước nhìn Miêu Nguyệt
Cô không trả lời hắn, con người này đúng là không thể dây vào được, nhưng phóng lao thì đành theo lao vậy.
-Nói cho cô biết, tôi tiếp cận cô bởi vì – Thiên Ngạo ghé sát vào tai - … tôi thích cô, thích từ lần đầu gặp mặt.
Miêu Nguyệt mặt nhăn nhó, hắn thích cô, lần đầu gặp mặt, lừa trẻ con sao. Nhưng hắn đã thích giả nai như vậy cô cũng không ngại đấu với hắn đâu.
- Qua bên kia mua chút đồ ăn nhanh đi, chúng ta cần đi một quảng đường dài đó. – Thiên Ngạo hất cằm sang quán bên cạnh với Miêu Nguyệt. Cô cũng không có chống đối liền qua bên đó mua đồ. Lúc cô đi khuất, Thiên Ngạo nhấn phím gọi
- Cậu chủ có gì căn dặn?
-Lập Nam, có chuyện nhờ đến cậu rồi
…..
Thiên Ngạo rời chiếc Ferrari màu đỏ từ trong gara trường, hắn dừng lại ra hiệu cho cô lên xe
….
-Đi đâu vậy? – Miêu Nguyệt lên tiếng
-Biển
-Biển…? Để làm gì.
Thiên Ngạo liếc sang nhìn cô, buông hai chữ: Có việc.
Hắn đã không muốn nói rõ cô cũng không cần hỏi, Miêu Nguyệt liền tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại.Thiên Ngạo rướn người đến sát trước mặt cô, động tác đó khiến cô vội mở mắt.
-Không sợ tôi ăn thịt cô luôn sao?- hắn cười yêu mị
Miêu Nguyệt nhìn hắn thách thức. Ăn thịt cô, cũng không biết ai ăn ai trước.
Thiên Ngạo càng sát hơn một chút nữa, nét cười càng ngày càng trở nên tà mị. Cảm giác này,… cảm giác này khiến cô hơi khó thở, theo phản xạ cô hơi ngả người về phía sau. Trông bộ dạng của cô Thiên Ngạo liền bật cười, hắn đưa tay vòng qua gài dây an toàn cho cô rồi bắt đầu điều khiển vô lăng. Miệng buông một câu
-Nghỉ ngơi đi, đường còn dài lắm!
Miêu Nguyệt cũng không nói gì thêm liền tựa lưng vào ghế ngủ. Thiên Ngạo tay điều khiển vô lăng, mắt nhìn đôi khuôn mặt Miêu Nguyệt đang ngủ qua gương chiếu hậu. Cô gái này… chỉ có thể thuộc về hắn. Vì sao ư? Còn có rất nhiều điều chờ đợi ở phía sau.
……
Miêu Nguyệt tỉnh giấc khi chuông điện thoại của cô reo ( điện thoại để liên lạc với chủ phòng trọ thôi ^_^)
Cô nhấn phím nghe, sắc mặt càng ngày càng trở nên tệ hại. Cuối cùng cuộc gọi kết thúc cô không nhịn được mà quay sang lãnh khốc nói với Thiên Ngạo
- Hoắc Thiên Ngạo! Rốt cuộc anh muốn gì?
-Có chuyện gì sao? – Hắn vẫn tỏ ra thảnh nhiên
-Anh… định chối sao? Khu nhà trọ tôi thuê bất ngờ bị mua, các khu khác trong khu vực lân cận cũng vậy? Không phải anh thì ai?
Thiên Ngạo mặt không cảm xúc, bình thảnh nói:
-Tôi làm thì sao?
-Anh…
-Nhưng mà tôi có thể cho cô thuê một căn nhà khác… với một vài điều kiện
Hắn ta không phải đang cố ý phá vỡ kế hoạch của cô sao. Cô nhất định không thể để như được.
-Đừng căng thẳng quá, đơn giản thôi mà….Chắc cô biết tập đoàn Đông Thị chứ? Đúng. Chính là tập đoàn của ba tôi. Ông ấy có việc cho nên đã để cho tôi trông coi. Một tập đoàn lớn như vậy không thể thiếu nhân tài. Miêu Nguyệt, nếu đoán không lầm chắc cô là người của tổ chức tầm cao nào đó, việc quản lí cổ phiếu chắc không khó khăn với cô.
-Thiên Ngạo… anh thật gian xảo. – Miêu Nguyệt thốt ra
-Đừng vội… tôi không yêu cầu gì đến việc cô phải rời bỏ tổ chức hay bang hội gì đó vì đó là chuyện riêng tư của cô. Cô cũng có thể đồng ý hoặc không đồng ý. Nhưng tôi e rằng… chỉ cần công bố sơ qua thân phận của cô và Hoàng vũ cũng đã đủ để hai người rời khỏi trường và làm thất bại kế hoạch. Đúng không? – Thiên Ngạo nghiêng đầu nhìn Miêu Nguyệt.
Cô chưa hề coi thường hắn, nhưng không ngờ hắn thâm cơ cao như vậy, không biết còn có chuyện gì mà cô chưa biết nữa. Nhưng mà cô cũng không quá lo lắng, ngược lại, trong lầm cười thầm, như vậy cô càng dễ tiếp cận hắn
-Hoắc Thiên Ngạo, coi như tôi thua anh lần này. Nhưng chuyện này tuyệt đối không được để Hoàng Vũ biết.
Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
-Được… vậy đưa tôi địa chỉ nhà - Miêu Nguyệt đưa tay trước mặt hắn.
-Không cần
-Anh…
-Ở cùng tôi – Hắn lãnh đạm nói, không có chút đùa nào.
Miêu Nguyệt mặt hắc tuyến, hận không thể một liều độc chết hắn.
- Vấn đề gì sao? không chỉ quản lí cổ phiếu cô còn phải làm một số việc khác nữa. Yên tâm, đều ẩn danh cô.Tôi không quan tâm việc cô đi đây đi đó đâu. Còn nữa… hắn quay sang nháy mắt với Miêu Nguyệt -… tôi thích ở gần cô
Tác giả :
Yuu