Chậm Rãi Tiên Đồ
Chương 20: Mục đích
Nửa ngày bốn phía vẫn không chút động tĩnh, giống như hắn tự nói với không khí.
Trương Phàm cười lạnh một tiếng, sát ý lộ cả ra ngoài
“Nếu hai vị đạo hữu vẫn che che dấu dấu, chớ trách Trương mỗ không khách khí, mời hai vị hiện thân!."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dao thấy một biểu cảm khác ngoài mặt than của hắn, cái này gọi là “cười". Chỉ là hai khóe miệng khẽ nhếch khiến hắn nhìn qua càng thêm âm trầm không thể nắm bắt.
Sát ý sắc bén phối hợp với tiếng cười âm lãnh khiến hai người đang nấp trong bụi cây không thể không đi ra.
“Hai vị đồng môn chớ có hiểu lầm, hai người chúng ta chỉ trùng hợp ở chỗ này, không có ác ý gì cả. Tại hạ Trầm Đại Thành, bên cạnh ta là đệ tử Ma Môn Tông Trịnh Ưng."
Người mở miệng là một lão giả tuổi khoảng hơn năm mươi, dáng người trung đẳng, mặc ngoại bào đệ tử Tiên Vũ Môn, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng bảy, vẻ mặt cười cười xin lỗi nhưng lúc nói chuyện hai con ngươi luôn luôn xoay chuyển, khiến người ta cảm thấy dối trá.
Người còn lại tên Trịnh Ưng, mặc ngoại bào đệ tử Ma Môn Tông, cũng cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng bảy, trên mặt che một mảnh vải đen, chỉ lộ ra hai mắt âm trầm khiến người ta không thấy được tướng mạo, đứng ở bên cạnh lão giả không nói lời nào cũng không nhìn ai.
“Trùng hợp?" Trương Phàm tùy ý đánh giá hai người, lạnh lùng nói “ Từ khi tại hạ nhập cốc, hai vị đã đi theo, trùng hợp đến mức này thì đạo hữu cũng nên đưa ra một lời giải thích nhỉ?"
Lúc Trương Phàm nói chuyện, tuy rằng vẫn khách khí lạnh như băng nhưng sát khí quanh thân càng sâu hơn vừa nãy. Khiến trong lòng Trầm Đại Thành kêu khổ không ngừng, trước khi nhập môn phái lão ta và Trịnh Ưng đã là bằng hữu, từng tham gia lịch lãm Khê Giản Cốc vài lần, dựa vào thuật nín thở liễm khí đặc thù mà tập kích các tu sĩ lạc đội kiếm chút tiền tài.
Tu sĩ trong Khê Giản Cốc bị bọn họ hại nhiều không kể xiết. Trước hết, bọn họ không tập kích tu sĩ cảnh giới cao hơn mình, cũng không động đến tinh anh các phái các gia, hai nữa là bọn họ chỉ tập kích các tu sĩ lạc đội. Đầu tiên là liễm khí theo dõi, sau đó chờ thời cơ chín muồi hai người sẽ cùng đánh bất ngờ, những tu sĩ này hơn phân nửa là bị giết trong tình huống bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Lại nói lần này bọn chúng đúng là xui xẻo, vừa thấy Trương Phàm một mình nhập cốc, tu vi lại dưới bọn chúng, không có đồng bạn ở bên liền chọn hắn làm mục tiêu, định đợi khi hắn tìm được bảo vật rồi thì ra tay. Ai ngờ đợi nửa ngày mới phát hiện hắn không lẻ loi một mình mà còn một đồng bạn tu vi cao hơn hai người bọn họ! Phải biết rằng dưới tình huống cấp bậc và pháp bảo như nhau, chênh lệch một cảnh giới không phải là nhỏ, nếu cứ đấu pháp lên, chỉ sợ chịu thiệt là bọn họ.
Trầm Đại Thành nghĩ thầm, vụng trộm liếc mắt nhìn Tiêu Dao mặt mang ý cười bên cạnh, trong lòng có quyết định:
“Kỳ thật ta và Trịnh huynh thấy đạo hữu một thân một mình nên muốn mời đạo hữu đồng hành, dù sao thì thêm người cũng thêm một phần lực, cho nên mới đi theo muốn tìm cơ hội mở miệng. Nhưng vừa rồi đang chuẩn bị đi ra thì có yêu thú lại đây, cho nên chúng ta cũng không dám ảnh hưởng đến đạo hữu, cứ thế mãi cho đến khi bị đạo hữu phát hiện. Thật sự không phải cố ý theo dõi đâu!."
Nghe thì có vẻ chân thực đấy, nhưng trong giới tu tiên tu sĩ vì bảo vật mà tranh cường háo thắng, ngươi lừa ta gạt, sao có chuyện hảo tâm mời người lạ cùng tầm bảo? Trương Phàm và Tiêu Dao cũng chẳng phải tu sĩ khổ tu không hiểu thế sự đương nhiên biết hắn chỉ lấy cớ nhưng nếu khai chiến cùng bọn họ tất sẽ lãng phí không ít thời gian. Huống hồ hai người bọn họ cũng chưa kịp bày trò gì, cứ giết thì cũng hơi vô lý lại lãng phí thời gian.
“Sư đệ, nếu là trùng hợp thì cũng không cần khó xử hai vị đạo hữu này. Chúng ta vẫn nên đi thôi!."
Tiêu Dao nháy mắt với Trương Phàm một cái, Trương Phàm hiểu ý hơi vuốt cằm nói
“Nếu đạo hữu đã nói là trùng hợp, thì tại hạ và sư tỷ cũng không so đo. Các người đi đi, chớ tiếp tục theo đuôi chúng ta, nếu không"
Ánh mắt Trương Phàm lạnh như băng đảo qua hai người
“...chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu! Sư tỷ, chúng ta đi."
Hai người đang định rời đi, thì con ngươi Trầm Đại Thành đảo một vòng, lên tiếng giữ lại
“Ôi, hai vị đạo hữu, xin dừng bước. Nếu hiểu lầm đã cởi, gặp nhau tức là có duyên, không bằng chúng ta kết bạn mà đi, thế nào?"
Trương phàm cũng không quay đầu lại đã cự tuyệt
“Không có hứng!"
Thấy hai người sắp bay đi, Trầm Đại Thành cắn răng một cái, hô lớn
“Hai vị muốn đi nội cốc đúng không? Ta biết một con đường gần đây có thể tiết kiệm một nửa thời gian đến nội cốc!."
Tiêu Dao và Trương Phàm hơi dừng lại, Trương Phàm xoay người nghi ngờ nhìn lão.
“Ngươi biết đường vào nội cốc?"
Thấy hai người rốt cục dừng lại, ông ta vội vàng nở nụ cười nói:
“Đương nhiên, mọi người đều là đồng môn, sao ta dám lừa gạt hai vị?"
“Hừ? Nếu ngươi biết thì cần gì phải báo với chúng ta? Tự các ngươi đi vào không tốt sao? Ít nhất cũng bớt một người tranh bảo vật."
“Đạo hữu nói đùa! Thẳng thắn mà nói nếu hai chúng ta có thể theo con đường kia tiến vào nội cốc thì nhất định sẽ không nói cho hai vị.N hưng nơi này có chút phiền toái nhỏ, chỉ hai người chúng ta căn bản không thể đi qua nhưng nếu có hai vị gia nhập, nói không chừng còn có thể. Không biết hai vị có muốn thử một lần? Hơn nữa nơi này giáp giữa nội cốc và ngoại cốc, nếu như không qua được chúng ta vẫn có thể theo đường cũ chạy tới nội cốc, cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian."
Nghe xong Trương Phàm cũng không có biểu tình gì còn Tiêu Dao vẫn cứ mang ý cười bình tĩnh nhìn Trầm Đại Thành.
Thấy hai người không kích động như dự đoán, Trầm Đại Thành không hiểu thế nào, vừa rồi không phải lão nghe rõ hai người bọn họ đang vội vã muốn vào cốc hay sao? Bọn họ không tỏ thái độ thì mình làm sao nói tiếp chuyện chia bảo vật được?
Thấy không khí có chút xấu hổ, Trịnh Ưng chưa bao giờ lên tiếng, đứng lên trước Trầm Đại Thành, hai mắt u ám như xà nhìn chằm chằm hai người Trương Phàm và Tiêu Dao, mở miệng nói:
“Chúng ta cũng không muốn thù lao gì, chỉ là muốn bồi tội vì vừa nãy vô ý đắc tội hai vị. Đợi đến nội cốc chúng ta mỗi người một ngả. Mà bản đồ cũng có thể đưa hai vị nghiệm chứng trước. Hai vị thấy sao?"
Mục đích đã đạt được thì cũng không cần làm ra vẻ nữa, Tiêu Dao đưa tay cười nói
“Vẫn là Trịnh đạo hữu thành ý hơn."
Trịnh Ưng cũng không giận, trực tiếp lấy một cái ngọc giản từ trong túi trữ vật ra, ném đến tay Tiêu Dao.
“Đây là tuyến đường. Năm mươi năm trước bọn ta tìm được trong hài cốt một tu sĩ thượng cổ, có lẽ hiện nay đã hơi khác đi nhưng đường thì khẳng định là đúng, nơi đó có truyền tống trận thông đến nội cốc."
Tiêu Dao dùng thần thức xem xét một lần, tạm thời không phát hiện điều gì dị thường, lộ tuyến quả thật hướng về nội cốc, gật đầu với Trương Phàm, đem ngọc giản trả lại cho Trịnh Ưng, nói:
“Được, chúng ta lập tức khởi hành."
Ngay khi bốn người Tiêu Dao bắt đầu chạy về nội cốc, tại một nơi cằn cỗi sỏi đá phía Bắc Khê Giản Cốc, có một nam tử và hai nữ tử dừng đó.
Trên vùng đất khô nứt xám xịt này có một cây cổ thụ đã chết héo, dưới tàng cây là một thân xác tu sĩ bị tàn phá, máu không ngừng nhuộm đỏ mặt đất, có thể thấy rằng mới chết không lâu, thi thể vẫn còn nóng. Mà ba người này không chút cố kỵ đứng bên cạnh thi thể.
“Túi trữ vật này thì có thể có cái gì tốt?"
Nam tử tuấn lãng cầm đầu ngắm nhìn khoảng không hắc ám bao phủ nội cốc cách đó không xa,không chút để ý hỏi:
Cô gái áo xanh đang xem xét túi trữ vật lập tức cung kính nói:
“Bẩm công tử, ngoại trừ linh thạch thì đều là mấy thứ không lên được mặt bàn."
Nam tử vẻ mặt như đã đoán được từ lâu, cười lạnh
“Ta đã nói rồi, thứ tu sĩ nghèo kiết như vậy sao có thể có thứ gì tốt? Mấy tên đệ tử đại phái này so ra còn không bằng đám tán tu muốn thông qua chúng ta đả thông quan hệ với Cơ gia. Thế mà Tử Y cứ không tin, lần này thì sao?"
Cô gái áo tím kia chỉ rũ mắt, từ từ nói:
“Thà rằng thêm một chuyện cũng không thể bỏ qua một phần xác suất có bảo vật. Chúng ta đều là những người làm việc thay thiếu chủ, trừ phi thiếu chủ nói không cần, nếu không toàn bộ đều phải kiểm kê."
Nam tử ngả ngớn lấy tay nâng cằm cô gái tên Tử Y, đôi môi kề sát làn da tuyết trắng của nàng, cả giận nói:
“Giờ đã kiểm tra xong, Tử Y đã vừa lòng chưa?"
Tử Y cũng không thèm nhìn hắn chỉ nghiêng đầu tránh bị đùa giỡn
“Công tử, ta là người của thiếu chủ."
Biểu tình của nam tử trở nên cực kì khó coi, ngoan ý lộ ra từ trong xương khiến dung nhan tuấn lãng trở nên vặn vẹo. Hình tượng công tử vốn có cũng theo đó mà biến mất, hắn nói với cô gái áo xanh:
“Lục Liễu, tra xong thì xử lý thi thể!."
Lập tức hắn quay đầu lại, cười gằn với Tử Y:
“Giả vờ thanh cao cái gì? Chờ lần phân chia cấp bậc này chấm dứt, thiếu chủ sẽ ban ngươi cho ta, đến lúc đó, xem ta tra tấn ngươi thế nào!."
Tử Y vẫn rũ làn mi dài không nhúc nhích, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiếp đó, Cơ Hạo Nhiên cũng không dây dưa với nàng ta, đi đến bên cạnh Lục Liễu ra lệnh
“Lục Liễu, mở bản đồ ra xem chúng ta còn cách đó bao xa?"
“Vâng,công tử." Lục Liễu nhu thuận lấy ra một khối da thú, từ từ mở ra, một bản đồ hiện ra trước mắt hai người.
“Từ hướng này đi qua, đại khái khoảng sáu trăm dặm là có thể tới nội cốc, mà tới nơi đó thì cần một ngàn lý."
Chỉ thấy trên bản đồ Lục Liễu cầm có một dấu hiệu màu đỏ tươi, bên cạnh ghi chú: Pháp bảo thượng giới. Mà nơi này đúng là trung tâm nội cốc của Khê Giản Cốc.
“Tốt! Tốt! Tốt!" Cơ Hạo Nhiên vỗ tay nói liền một lúc ba chữ tốt, hiện giờ tâm trạng hắn rất tốt, nhiệt huyết trong cơ thể cuồn cuộn “Các ngươi chờ mà xem, pháp bảo thượng giới tuyệt đối không trốn khỏi lòng bàn tay Cơ Hạo Nhiên ta. Đi!."
Theo dòng chảy thời gian, màn đêm buông xuống, tranh đoạt, hỗn chiến trong cốc càng ngày càng gay cấn, tối nay chính là đợt cao điểm đầu tiên. Bên ngoài cốc, bảy vị dẫn đội đều chăm chú quan sát động tĩnh bên trong Khê Giản Cốc.
“Lần này vẫn như cũ sao?" Tả Bất Vi lười biếng hỏi.
“Đương nhiên, đây là lệ cũ. Để ta trước đi!"Mộ Dung Từ cười tao nhã, lật tay lấy ra một cái hộp “Một đoạn Đông Kim Mộc, cược cho Mộ Dung gia ta!"
Đông Kim Mộc là tài liệu tốt nhất để luyện chế pháp bảo bản mạng thuộc tính Mộc, số lượng cực kì thưa thớt, không ngờ hắn nỡ bỏ ra đánh cược!
Thấy mấy người khác đều ngưng thần nín thở, Mộ Dung Từ không khỏi thầm đắc ý.
“Nếu Mộ Dung đạo hữu đã ra tay hào phóng như vậy, ta đương nhiên không thể lấy ra mấy thứ không lên được mặt bàn gì đó. Đây là hai viên Duyên Thọ Đan, có thể gia tăng trăm năm nguyên thọ. Đương nhiên, đặt Yên Thủy Các thắng."
Người thứ hai là Vưu Tiệp, nàng cười quyến rũ, cũng lấy ra một hộp nhỏ ném về phía trung tâm.
Kế tiếp Ma Môn Tông, Tú Sơn Phái, Tiên Vũ Môn đều lần lượt lấy ra tiền cược. Trong đó, Phương Ức Dao lấy ra một món đạo khí trung phẩm thuộc tính Hỏa vô cùng quý giá.
Bảy món dị bảo trong giới tu tiên cứ lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, bọn chúng đều đang chờ đợi chủ nhân mới xuất hiện, chờ đợi kết quả cuối cùng bảy ngày sau.
Mà trên tầng trời cao vạn thước, cũng đang có hai nhân vật cường đại nhìn chăm chú vào một màn phía dưới.
Một vị đầu chim thân người trong đó nhìn về phía vị đầu thú thân người đuôi dài nói:
“Bạch Trạch huynh, nếu thấy đám nhân tu phía dưới vướng bận, không bằng chúng ta."
Hắn ra dấu một cái thủ thế mất đầu.
Mà yêu thú tên Bạch Trạch kia lại lắc đầu
“Tất Phương lão đệ chớ có xúc động, nơi này là nhân tu giới, đám tiểu bối Kim Đan kỳ này tuy rằng chúng ta muốn giết bao nhiêu thì giết, nhưng thực lực tứ phái tam gia phía sau bọn chúng không thể khinh thường, ngộ nhớ đánh động đến mấy lão quái Nguyên Anh sau lưng thì Phượng Hỏa này chúng ta đừng mơ lấy."
Nhưng Tất Phương vẫn có chút lo lắng, tiếp tục mở miệng nói:
“Nhưng mà cấm chế này."
Bạch Trạch lắc tay ra hiệu nó không cần nói nữa
“Yên tâm. Một phần của Phượng Hỏa đã bị chúng ta thức tỉnh, chẳng lẽ Tất Phương lão đệ không cảm nhận được hơi thở bạo ngược trong nội cốc sao? Kế tiếp, không tới mấy ngày hỏa diễm bạo ngược của Phượng Hỏa sẽ bùng nổ, đè ép kết giới khiến cấm chế bị nới lỏng cuối cùng biến mất không còn. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta cướp lấy Phượng Hỏa."
Nghe xong, Tất Phương dùng thần thức dò xét một phen, quả nhiên phát hiện đúng như những gì hắn nói, mời vừa lòng gật đầu.
“Nếu Bạch Tranh huynh đã khẳng định như vậy thì ta cũng không cần nhọc lòng thêm nữa. Kế tiếp còn chút thời gian, không biết Bạch Trạch huynh có muốn đến phụ cận uống với ta hai chén rượu? Mấy ngày gần đây vừa vặn chiếm được một bình linh rượu hảo hạng."
Bạch Trạch gật đầu cười to nói
“Đúng lúc ta đang định tìm chút việc vui giết thời gian, đến đây, chúng ta uống chút rượu ngon, cầu chúc cho lần hành động này thành công mĩ mãn."
Trương Phàm cười lạnh một tiếng, sát ý lộ cả ra ngoài
“Nếu hai vị đạo hữu vẫn che che dấu dấu, chớ trách Trương mỗ không khách khí, mời hai vị hiện thân!."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dao thấy một biểu cảm khác ngoài mặt than của hắn, cái này gọi là “cười". Chỉ là hai khóe miệng khẽ nhếch khiến hắn nhìn qua càng thêm âm trầm không thể nắm bắt.
Sát ý sắc bén phối hợp với tiếng cười âm lãnh khiến hai người đang nấp trong bụi cây không thể không đi ra.
“Hai vị đồng môn chớ có hiểu lầm, hai người chúng ta chỉ trùng hợp ở chỗ này, không có ác ý gì cả. Tại hạ Trầm Đại Thành, bên cạnh ta là đệ tử Ma Môn Tông Trịnh Ưng."
Người mở miệng là một lão giả tuổi khoảng hơn năm mươi, dáng người trung đẳng, mặc ngoại bào đệ tử Tiên Vũ Môn, tu vi Trúc Cơ kỳ tầng bảy, vẻ mặt cười cười xin lỗi nhưng lúc nói chuyện hai con ngươi luôn luôn xoay chuyển, khiến người ta cảm thấy dối trá.
Người còn lại tên Trịnh Ưng, mặc ngoại bào đệ tử Ma Môn Tông, cũng cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng bảy, trên mặt che một mảnh vải đen, chỉ lộ ra hai mắt âm trầm khiến người ta không thấy được tướng mạo, đứng ở bên cạnh lão giả không nói lời nào cũng không nhìn ai.
“Trùng hợp?" Trương Phàm tùy ý đánh giá hai người, lạnh lùng nói “ Từ khi tại hạ nhập cốc, hai vị đã đi theo, trùng hợp đến mức này thì đạo hữu cũng nên đưa ra một lời giải thích nhỉ?"
Lúc Trương Phàm nói chuyện, tuy rằng vẫn khách khí lạnh như băng nhưng sát khí quanh thân càng sâu hơn vừa nãy. Khiến trong lòng Trầm Đại Thành kêu khổ không ngừng, trước khi nhập môn phái lão ta và Trịnh Ưng đã là bằng hữu, từng tham gia lịch lãm Khê Giản Cốc vài lần, dựa vào thuật nín thở liễm khí đặc thù mà tập kích các tu sĩ lạc đội kiếm chút tiền tài.
Tu sĩ trong Khê Giản Cốc bị bọn họ hại nhiều không kể xiết. Trước hết, bọn họ không tập kích tu sĩ cảnh giới cao hơn mình, cũng không động đến tinh anh các phái các gia, hai nữa là bọn họ chỉ tập kích các tu sĩ lạc đội. Đầu tiên là liễm khí theo dõi, sau đó chờ thời cơ chín muồi hai người sẽ cùng đánh bất ngờ, những tu sĩ này hơn phân nửa là bị giết trong tình huống bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Lại nói lần này bọn chúng đúng là xui xẻo, vừa thấy Trương Phàm một mình nhập cốc, tu vi lại dưới bọn chúng, không có đồng bạn ở bên liền chọn hắn làm mục tiêu, định đợi khi hắn tìm được bảo vật rồi thì ra tay. Ai ngờ đợi nửa ngày mới phát hiện hắn không lẻ loi một mình mà còn một đồng bạn tu vi cao hơn hai người bọn họ! Phải biết rằng dưới tình huống cấp bậc và pháp bảo như nhau, chênh lệch một cảnh giới không phải là nhỏ, nếu cứ đấu pháp lên, chỉ sợ chịu thiệt là bọn họ.
Trầm Đại Thành nghĩ thầm, vụng trộm liếc mắt nhìn Tiêu Dao mặt mang ý cười bên cạnh, trong lòng có quyết định:
“Kỳ thật ta và Trịnh huynh thấy đạo hữu một thân một mình nên muốn mời đạo hữu đồng hành, dù sao thì thêm người cũng thêm một phần lực, cho nên mới đi theo muốn tìm cơ hội mở miệng. Nhưng vừa rồi đang chuẩn bị đi ra thì có yêu thú lại đây, cho nên chúng ta cũng không dám ảnh hưởng đến đạo hữu, cứ thế mãi cho đến khi bị đạo hữu phát hiện. Thật sự không phải cố ý theo dõi đâu!."
Nghe thì có vẻ chân thực đấy, nhưng trong giới tu tiên tu sĩ vì bảo vật mà tranh cường háo thắng, ngươi lừa ta gạt, sao có chuyện hảo tâm mời người lạ cùng tầm bảo? Trương Phàm và Tiêu Dao cũng chẳng phải tu sĩ khổ tu không hiểu thế sự đương nhiên biết hắn chỉ lấy cớ nhưng nếu khai chiến cùng bọn họ tất sẽ lãng phí không ít thời gian. Huống hồ hai người bọn họ cũng chưa kịp bày trò gì, cứ giết thì cũng hơi vô lý lại lãng phí thời gian.
“Sư đệ, nếu là trùng hợp thì cũng không cần khó xử hai vị đạo hữu này. Chúng ta vẫn nên đi thôi!."
Tiêu Dao nháy mắt với Trương Phàm một cái, Trương Phàm hiểu ý hơi vuốt cằm nói
“Nếu đạo hữu đã nói là trùng hợp, thì tại hạ và sư tỷ cũng không so đo. Các người đi đi, chớ tiếp tục theo đuôi chúng ta, nếu không"
Ánh mắt Trương Phàm lạnh như băng đảo qua hai người
“...chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu! Sư tỷ, chúng ta đi."
Hai người đang định rời đi, thì con ngươi Trầm Đại Thành đảo một vòng, lên tiếng giữ lại
“Ôi, hai vị đạo hữu, xin dừng bước. Nếu hiểu lầm đã cởi, gặp nhau tức là có duyên, không bằng chúng ta kết bạn mà đi, thế nào?"
Trương phàm cũng không quay đầu lại đã cự tuyệt
“Không có hứng!"
Thấy hai người sắp bay đi, Trầm Đại Thành cắn răng một cái, hô lớn
“Hai vị muốn đi nội cốc đúng không? Ta biết một con đường gần đây có thể tiết kiệm một nửa thời gian đến nội cốc!."
Tiêu Dao và Trương Phàm hơi dừng lại, Trương Phàm xoay người nghi ngờ nhìn lão.
“Ngươi biết đường vào nội cốc?"
Thấy hai người rốt cục dừng lại, ông ta vội vàng nở nụ cười nói:
“Đương nhiên, mọi người đều là đồng môn, sao ta dám lừa gạt hai vị?"
“Hừ? Nếu ngươi biết thì cần gì phải báo với chúng ta? Tự các ngươi đi vào không tốt sao? Ít nhất cũng bớt một người tranh bảo vật."
“Đạo hữu nói đùa! Thẳng thắn mà nói nếu hai chúng ta có thể theo con đường kia tiến vào nội cốc thì nhất định sẽ không nói cho hai vị.N hưng nơi này có chút phiền toái nhỏ, chỉ hai người chúng ta căn bản không thể đi qua nhưng nếu có hai vị gia nhập, nói không chừng còn có thể. Không biết hai vị có muốn thử một lần? Hơn nữa nơi này giáp giữa nội cốc và ngoại cốc, nếu như không qua được chúng ta vẫn có thể theo đường cũ chạy tới nội cốc, cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian."
Nghe xong Trương Phàm cũng không có biểu tình gì còn Tiêu Dao vẫn cứ mang ý cười bình tĩnh nhìn Trầm Đại Thành.
Thấy hai người không kích động như dự đoán, Trầm Đại Thành không hiểu thế nào, vừa rồi không phải lão nghe rõ hai người bọn họ đang vội vã muốn vào cốc hay sao? Bọn họ không tỏ thái độ thì mình làm sao nói tiếp chuyện chia bảo vật được?
Thấy không khí có chút xấu hổ, Trịnh Ưng chưa bao giờ lên tiếng, đứng lên trước Trầm Đại Thành, hai mắt u ám như xà nhìn chằm chằm hai người Trương Phàm và Tiêu Dao, mở miệng nói:
“Chúng ta cũng không muốn thù lao gì, chỉ là muốn bồi tội vì vừa nãy vô ý đắc tội hai vị. Đợi đến nội cốc chúng ta mỗi người một ngả. Mà bản đồ cũng có thể đưa hai vị nghiệm chứng trước. Hai vị thấy sao?"
Mục đích đã đạt được thì cũng không cần làm ra vẻ nữa, Tiêu Dao đưa tay cười nói
“Vẫn là Trịnh đạo hữu thành ý hơn."
Trịnh Ưng cũng không giận, trực tiếp lấy một cái ngọc giản từ trong túi trữ vật ra, ném đến tay Tiêu Dao.
“Đây là tuyến đường. Năm mươi năm trước bọn ta tìm được trong hài cốt một tu sĩ thượng cổ, có lẽ hiện nay đã hơi khác đi nhưng đường thì khẳng định là đúng, nơi đó có truyền tống trận thông đến nội cốc."
Tiêu Dao dùng thần thức xem xét một lần, tạm thời không phát hiện điều gì dị thường, lộ tuyến quả thật hướng về nội cốc, gật đầu với Trương Phàm, đem ngọc giản trả lại cho Trịnh Ưng, nói:
“Được, chúng ta lập tức khởi hành."
Ngay khi bốn người Tiêu Dao bắt đầu chạy về nội cốc, tại một nơi cằn cỗi sỏi đá phía Bắc Khê Giản Cốc, có một nam tử và hai nữ tử dừng đó.
Trên vùng đất khô nứt xám xịt này có một cây cổ thụ đã chết héo, dưới tàng cây là một thân xác tu sĩ bị tàn phá, máu không ngừng nhuộm đỏ mặt đất, có thể thấy rằng mới chết không lâu, thi thể vẫn còn nóng. Mà ba người này không chút cố kỵ đứng bên cạnh thi thể.
“Túi trữ vật này thì có thể có cái gì tốt?"
Nam tử tuấn lãng cầm đầu ngắm nhìn khoảng không hắc ám bao phủ nội cốc cách đó không xa,không chút để ý hỏi:
Cô gái áo xanh đang xem xét túi trữ vật lập tức cung kính nói:
“Bẩm công tử, ngoại trừ linh thạch thì đều là mấy thứ không lên được mặt bàn."
Nam tử vẻ mặt như đã đoán được từ lâu, cười lạnh
“Ta đã nói rồi, thứ tu sĩ nghèo kiết như vậy sao có thể có thứ gì tốt? Mấy tên đệ tử đại phái này so ra còn không bằng đám tán tu muốn thông qua chúng ta đả thông quan hệ với Cơ gia. Thế mà Tử Y cứ không tin, lần này thì sao?"
Cô gái áo tím kia chỉ rũ mắt, từ từ nói:
“Thà rằng thêm một chuyện cũng không thể bỏ qua một phần xác suất có bảo vật. Chúng ta đều là những người làm việc thay thiếu chủ, trừ phi thiếu chủ nói không cần, nếu không toàn bộ đều phải kiểm kê."
Nam tử ngả ngớn lấy tay nâng cằm cô gái tên Tử Y, đôi môi kề sát làn da tuyết trắng của nàng, cả giận nói:
“Giờ đã kiểm tra xong, Tử Y đã vừa lòng chưa?"
Tử Y cũng không thèm nhìn hắn chỉ nghiêng đầu tránh bị đùa giỡn
“Công tử, ta là người của thiếu chủ."
Biểu tình của nam tử trở nên cực kì khó coi, ngoan ý lộ ra từ trong xương khiến dung nhan tuấn lãng trở nên vặn vẹo. Hình tượng công tử vốn có cũng theo đó mà biến mất, hắn nói với cô gái áo xanh:
“Lục Liễu, tra xong thì xử lý thi thể!."
Lập tức hắn quay đầu lại, cười gằn với Tử Y:
“Giả vờ thanh cao cái gì? Chờ lần phân chia cấp bậc này chấm dứt, thiếu chủ sẽ ban ngươi cho ta, đến lúc đó, xem ta tra tấn ngươi thế nào!."
Tử Y vẫn rũ làn mi dài không nhúc nhích, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiếp đó, Cơ Hạo Nhiên cũng không dây dưa với nàng ta, đi đến bên cạnh Lục Liễu ra lệnh
“Lục Liễu, mở bản đồ ra xem chúng ta còn cách đó bao xa?"
“Vâng,công tử." Lục Liễu nhu thuận lấy ra một khối da thú, từ từ mở ra, một bản đồ hiện ra trước mắt hai người.
“Từ hướng này đi qua, đại khái khoảng sáu trăm dặm là có thể tới nội cốc, mà tới nơi đó thì cần một ngàn lý."
Chỉ thấy trên bản đồ Lục Liễu cầm có một dấu hiệu màu đỏ tươi, bên cạnh ghi chú: Pháp bảo thượng giới. Mà nơi này đúng là trung tâm nội cốc của Khê Giản Cốc.
“Tốt! Tốt! Tốt!" Cơ Hạo Nhiên vỗ tay nói liền một lúc ba chữ tốt, hiện giờ tâm trạng hắn rất tốt, nhiệt huyết trong cơ thể cuồn cuộn “Các ngươi chờ mà xem, pháp bảo thượng giới tuyệt đối không trốn khỏi lòng bàn tay Cơ Hạo Nhiên ta. Đi!."
Theo dòng chảy thời gian, màn đêm buông xuống, tranh đoạt, hỗn chiến trong cốc càng ngày càng gay cấn, tối nay chính là đợt cao điểm đầu tiên. Bên ngoài cốc, bảy vị dẫn đội đều chăm chú quan sát động tĩnh bên trong Khê Giản Cốc.
“Lần này vẫn như cũ sao?" Tả Bất Vi lười biếng hỏi.
“Đương nhiên, đây là lệ cũ. Để ta trước đi!"Mộ Dung Từ cười tao nhã, lật tay lấy ra một cái hộp “Một đoạn Đông Kim Mộc, cược cho Mộ Dung gia ta!"
Đông Kim Mộc là tài liệu tốt nhất để luyện chế pháp bảo bản mạng thuộc tính Mộc, số lượng cực kì thưa thớt, không ngờ hắn nỡ bỏ ra đánh cược!
Thấy mấy người khác đều ngưng thần nín thở, Mộ Dung Từ không khỏi thầm đắc ý.
“Nếu Mộ Dung đạo hữu đã ra tay hào phóng như vậy, ta đương nhiên không thể lấy ra mấy thứ không lên được mặt bàn gì đó. Đây là hai viên Duyên Thọ Đan, có thể gia tăng trăm năm nguyên thọ. Đương nhiên, đặt Yên Thủy Các thắng."
Người thứ hai là Vưu Tiệp, nàng cười quyến rũ, cũng lấy ra một hộp nhỏ ném về phía trung tâm.
Kế tiếp Ma Môn Tông, Tú Sơn Phái, Tiên Vũ Môn đều lần lượt lấy ra tiền cược. Trong đó, Phương Ức Dao lấy ra một món đạo khí trung phẩm thuộc tính Hỏa vô cùng quý giá.
Bảy món dị bảo trong giới tu tiên cứ lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, bọn chúng đều đang chờ đợi chủ nhân mới xuất hiện, chờ đợi kết quả cuối cùng bảy ngày sau.
Mà trên tầng trời cao vạn thước, cũng đang có hai nhân vật cường đại nhìn chăm chú vào một màn phía dưới.
Một vị đầu chim thân người trong đó nhìn về phía vị đầu thú thân người đuôi dài nói:
“Bạch Trạch huynh, nếu thấy đám nhân tu phía dưới vướng bận, không bằng chúng ta."
Hắn ra dấu một cái thủ thế mất đầu.
Mà yêu thú tên Bạch Trạch kia lại lắc đầu
“Tất Phương lão đệ chớ có xúc động, nơi này là nhân tu giới, đám tiểu bối Kim Đan kỳ này tuy rằng chúng ta muốn giết bao nhiêu thì giết, nhưng thực lực tứ phái tam gia phía sau bọn chúng không thể khinh thường, ngộ nhớ đánh động đến mấy lão quái Nguyên Anh sau lưng thì Phượng Hỏa này chúng ta đừng mơ lấy."
Nhưng Tất Phương vẫn có chút lo lắng, tiếp tục mở miệng nói:
“Nhưng mà cấm chế này."
Bạch Trạch lắc tay ra hiệu nó không cần nói nữa
“Yên tâm. Một phần của Phượng Hỏa đã bị chúng ta thức tỉnh, chẳng lẽ Tất Phương lão đệ không cảm nhận được hơi thở bạo ngược trong nội cốc sao? Kế tiếp, không tới mấy ngày hỏa diễm bạo ngược của Phượng Hỏa sẽ bùng nổ, đè ép kết giới khiến cấm chế bị nới lỏng cuối cùng biến mất không còn. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta cướp lấy Phượng Hỏa."
Nghe xong, Tất Phương dùng thần thức dò xét một phen, quả nhiên phát hiện đúng như những gì hắn nói, mời vừa lòng gật đầu.
“Nếu Bạch Tranh huynh đã khẳng định như vậy thì ta cũng không cần nhọc lòng thêm nữa. Kế tiếp còn chút thời gian, không biết Bạch Trạch huynh có muốn đến phụ cận uống với ta hai chén rượu? Mấy ngày gần đây vừa vặn chiếm được một bình linh rượu hảo hạng."
Bạch Trạch gật đầu cười to nói
“Đúng lúc ta đang định tìm chút việc vui giết thời gian, đến đây, chúng ta uống chút rượu ngon, cầu chúc cho lần hành động này thành công mĩ mãn."
Tác giả :
Tuyệt Thế Tiểu Bạch