Chạm Mặt Sở Khanh
Chương 3: Thì ra anh ta họ sở
Mạc Hân đứng im nhìn Dương Mẫn đang nằm yên lành trên giường, trong lòng hình thành đủ thứ cảm xúc hỗn độn khó tả. Sự nhanh nhạy vốn có của một Mạc Hân đang cho cô biết những điều chẳng lành sắp xảy ra.
-Vì cô mà anh ấy lại gọi tôi là Mạc Hân!
Vừa bước ra ngoài đã thấy Ngô Khanh bước ra từ căn phòng 1304. Biết rõ tính cách Mạc Hân, Ngô Khanh cuối cùng cũng độ lượng giải thích.
-Đây là khách sạn nhà Trần Hạ, mất mát gì mà không để cậu ấy ngủ ở đây luôn.
Mạc Hân chỉ đáp “ừ" như người mất hồn. Mà thực sự cô đã mất hồn thật rồi.
-Cậu có thể tự về nhà chứ? Hay ở lại đây luôn?
Mơ hồ, có thứ gì đó chạy ngang đầu óc Mạc Hân nhức nhối. Cô khẽ mỉm cười đáp lại.
-Không sao, tớ có thể tự về.
-Ừ, vậy thì cứ thế nhé!
Ngô Khanh lạnh nhạt bước qua Mạc Hân, đi về phía cửa phòng 1303. Một nỗi đau dội thẳng vào tim Mạc Hân đau nhói.
-Mạc Hân này...
Cô khẽ khàng quay lại, ngoan như một chú cún!
Ngô Khanh kéo cô lại, ép sát vào mình, một tay đưa lên nâng cằm cô, tay còn lại siết chặt vòng eo thon thả. Từ cặp môi cuốn hút lại thốt ra những câu thần chú mê hoặc.
-Hôm nay cậu rất đẹp nhưng tớ xin lỗi.
Làn môi anh mải miết trên làn môi mềm của Mạc Hân. Mỗi cử chỉ của nó, mỗi sự chà xát của nó đều được coi như một hành động dùng để xin lỗi. Mạc Hân khóc thầm trong tim: “Ngô Khanh à Ngô Khanh, cách xin lỗi của cậu thực sự quá tàn ác!!!"
Ngô Khanh bỏ lại Mạc Hân đứng bơ vơ giữa hành lang - thất thần nhìn cánh cửa phòng mang số 133 đóng kín trước mặt mình mang giấu đi hoàn toàn hình ảnh anh. Chỉ để lại một nỗi tuyệt vọng cay đắng nhất.
Ngô Khanh cậu cũng biết xin lỗi sao? Ngô Khanh cậu cũng biết là có lỗi với tớ sao? Cậu có biết rằng tớ chỉ muốn nói... tớ có thể ở lại mà cùng phòng với cậu???
Dương Mẫn nằm đó, dáng người như hút hồn nam nhân. Dáng vẻ khi chìm vào giấc ngủ có vẻ vô hại nhưng thực chất chẳng khác gì bùa chú ám ảnh thần trí con người ta. Người nằm đó không phải Dương Mẫn, cũng không phải con người, ắt hẳn đó là một ả hồ ly tinh! Ngô Khanh tặc lưỡi cau có.
Toàn thân Ngô Khanh bắt đầu nóng rực, cảm giác khó chịu khắp nơi như hàng ngàn con kiến đang thiêu đốt. Anh điều chỉnh nhiệt độ trong phòng thấp xuống hơn rồi ngồi xuống bên cạnh Dương hồ ly, miết nhẹ tay theo dải nút áo rồi đi ngang đến mạn eo véo nhẹ một cái nhưng đủ làm Dương hồ ly hơi giật giật cơ thể. Cô ta đúng là một sự quyến rũ chết người!
Ngô Khanh bắt đầu cảm thấy nhàm chán trò kiên nhẫn.
-Tôi đã chờ em quá lâu rồi!
Quá lâu? Bao lâu để đủ cho một sự chờ đợi dai dẳng?
-Ba tiếng đồng hồ với tôi khôg phải là ít!
Uầy, quả là Ngô Khanh, luôn chỉ để con gái đợi chờ.
Trong căn phòng lớn giờ chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo khiến con người ta có thể nhìn bất kể điều gì cũng thành ảo ảnh vô thực và vì vô thực nên khao khát muốn chạm tới lại càng mạnh mẽ mãnh liệt. Hồ ly tinh Dương Mẫn chính là một giấc mơ hữu hình vô thực.
Ngô Khanh kì lạ là vẫn còn đủ kiên nhẫn để cận thẩn tháo từng cái nút áo của Dương Mẫn. Sự bí hiểm mới lạ phải để dần dần hé lộ mới dễ gây hứng thú. Và quả thực chiếc áo ngực màu đen với họa tiết ren trái ngược hoàn toàn với làn da trắng mịn của Dương Mẫn đã tạo kích thích mạnh trong lòng Ngô Khanh. Cưỡng ép người không còn ý thức không phải là phong cách của anh nhưng xin thứ lỗi vì đêm nay anh sẽ phá lệ!
Dương Mẫn ngây thơ không hề biết rằng mình đã vô tình biến thành hồ ly hấp dẫn người và càng không ngờ rằng việc hít thở để sống của mình như bao người khác cũng là một hành động huyễn hoặc Ngô Khanh. Hình ảnh thân hình nóng bỏng của Dương Mẫn dần lộ ra kết hợp với sự nhấp nhô lên xuống của da thịt dưới tác dụng phụ của hoạt động hô hấp hoàn toàn làm đảo lộn thần trí Ngô Khanh đến điên cuồng. Anh thầm nghĩ mình mà còn chần chừ nữa thì đích thực không phải là đàn ông!
Giờ thì Ngô Khanh đã thực sự hóa thân thành sói hoang cuồng dại. Cả đôi môi lẫn cơ thể anh đều ập tới như cuồng phong ào ạt.
Ngô Khanh miết qua miết lại trên đôi môi Dương Mẫn, chiếc lưỡi đê tiện xông vào trong vòm miệng đối phương, cuốn lấy đồng loại đùa nghịch ghê gớm. Cùng với đó bàn tay Ngô Khanh vuốt ve khắp nơi trên làn da mịn màng của Dương Mẫn, rồi anh khẽ nâng cô lên, thành thạo thoát li cơ thể cô khỏi chiếc áo ngực đen hấp dẫn. Ẩn sau lớp áo đó có một thứ còn hấp dẫn hơn.
Dần dần mọi rào cản trên hai cơ thể đều biến mất. Môi lưỡi cuốn lấy nhau trong vô thức, da thịt tiếp xúc nhau không rời. Vấn đề nhiệt độ trong phòng dần hạ thấp dường như không còn là đáng lo ngại.
Lúc này ý thức Dương Mẫn lờ mờ quay trở lại. Còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, một cơn đau nhói đã dội tới khiến cô khổ sở kêu lên.
-Áaa...
Ngô Khanh chợt thấy tim mình xót xa hơn là lo sợ hoàn cảnh của mình. Anh vòng tay qua eo Dương Mẫn, khẽ siết lấy rồi nâng nhẹ người cô lên để phân tán sự chú ý vào nỗi đau cô vừa hứng chịu, giọng ngọt ngào đến mê người:
-Mẫn Mẫn, anh làm em đau sao?
Rõ ràng, Ngô Khanh từ sói đã hóa hồ ly!
Dương Mẫn thất thần như rơi vào mê cung tình ái, mặc nhiên quên hết mọi cảm giác đau đớn mà vòng tay ôm lấy eo Ngô Khanh - người mà cô những tưởng chính là Trần Hạ.
-Trần Hạ, em yêu anh!
Được sự chấp thuận của Dương Mẫn nhưng đối tượng được chấp nhận lại là Trần Hạ khiến Ngô Khanh thực sự phát điên. Mặc cho vết thương trước ngực đột nhiên đau nhức, anh vẫn đê tiện ào tới, bao chiếm cả đôi mỗi lẫn cơ thể yếu đuối của cô.
Hơi thở Dương Mẫn dồn dập, đột nhiên lại chỉ cảm thấy đau và khó chịu, cô rên rỉ để trông mong một sự dịu dàng từ người mình yêu.
-Hạ... Hạ... em... em... á...
Cô càng lên tiếng gọi Trần Hạ, sự đau đớn lại như càng mạnh mẽ hơn, cô siết chặt lấy lưng “Trần Hạ", cấu anh thật mạnh để trả đũa.
Ngô Khanh không nghĩ Dương Mẫn lại dám dùng vũ lực để chống đối lại mình, anh thấy lưng mình nhoi nhói, và rồi anh đã dễ dàng bị Dương Mẫn lật ngược tình thế. Toàn bộ sức nặng cơ thể Dương Mẫn đổ lên người Ngô Khanh, ngực anh đau đớn khó tả, vết thương còn chưa lành. Ngô Khanh khẽ rít.
-Aaa...
Cũng như Ngô Khanh, nghe thấy tiếng kêu của “Trần Hạ", Dương Mẫn rối rít.
-Anh sao thế?
Ngô Khanh đưa tay lên vuốt má Dương Mẫn, dưới ánh đèn mờ ảo trông cô thật sự quá xinh đẹp, tiếc là vẻ đẹp đó lại thuộc về Trần Hạ. Nhưng không sao, giờ anh đã chiếm được nó. Dương Mẫn giờ là của anh!
-Mẫn Mẫn, em là của anh!
Lăn lộn trên giường trong tình trạng thương tích đầy mình, quả là chí khí đàn ông!
Đêm nay dường như sẽ thật dài...
Ngày mai dường như sẽ thật hãi...
-Vì cô mà anh ấy lại gọi tôi là Mạc Hân!
Vừa bước ra ngoài đã thấy Ngô Khanh bước ra từ căn phòng 1304. Biết rõ tính cách Mạc Hân, Ngô Khanh cuối cùng cũng độ lượng giải thích.
-Đây là khách sạn nhà Trần Hạ, mất mát gì mà không để cậu ấy ngủ ở đây luôn.
Mạc Hân chỉ đáp “ừ" như người mất hồn. Mà thực sự cô đã mất hồn thật rồi.
-Cậu có thể tự về nhà chứ? Hay ở lại đây luôn?
Mơ hồ, có thứ gì đó chạy ngang đầu óc Mạc Hân nhức nhối. Cô khẽ mỉm cười đáp lại.
-Không sao, tớ có thể tự về.
-Ừ, vậy thì cứ thế nhé!
Ngô Khanh lạnh nhạt bước qua Mạc Hân, đi về phía cửa phòng 1303. Một nỗi đau dội thẳng vào tim Mạc Hân đau nhói.
-Mạc Hân này...
Cô khẽ khàng quay lại, ngoan như một chú cún!
Ngô Khanh kéo cô lại, ép sát vào mình, một tay đưa lên nâng cằm cô, tay còn lại siết chặt vòng eo thon thả. Từ cặp môi cuốn hút lại thốt ra những câu thần chú mê hoặc.
-Hôm nay cậu rất đẹp nhưng tớ xin lỗi.
Làn môi anh mải miết trên làn môi mềm của Mạc Hân. Mỗi cử chỉ của nó, mỗi sự chà xát của nó đều được coi như một hành động dùng để xin lỗi. Mạc Hân khóc thầm trong tim: “Ngô Khanh à Ngô Khanh, cách xin lỗi của cậu thực sự quá tàn ác!!!"
Ngô Khanh bỏ lại Mạc Hân đứng bơ vơ giữa hành lang - thất thần nhìn cánh cửa phòng mang số 133 đóng kín trước mặt mình mang giấu đi hoàn toàn hình ảnh anh. Chỉ để lại một nỗi tuyệt vọng cay đắng nhất.
Ngô Khanh cậu cũng biết xin lỗi sao? Ngô Khanh cậu cũng biết là có lỗi với tớ sao? Cậu có biết rằng tớ chỉ muốn nói... tớ có thể ở lại mà cùng phòng với cậu???
Dương Mẫn nằm đó, dáng người như hút hồn nam nhân. Dáng vẻ khi chìm vào giấc ngủ có vẻ vô hại nhưng thực chất chẳng khác gì bùa chú ám ảnh thần trí con người ta. Người nằm đó không phải Dương Mẫn, cũng không phải con người, ắt hẳn đó là một ả hồ ly tinh! Ngô Khanh tặc lưỡi cau có.
Toàn thân Ngô Khanh bắt đầu nóng rực, cảm giác khó chịu khắp nơi như hàng ngàn con kiến đang thiêu đốt. Anh điều chỉnh nhiệt độ trong phòng thấp xuống hơn rồi ngồi xuống bên cạnh Dương hồ ly, miết nhẹ tay theo dải nút áo rồi đi ngang đến mạn eo véo nhẹ một cái nhưng đủ làm Dương hồ ly hơi giật giật cơ thể. Cô ta đúng là một sự quyến rũ chết người!
Ngô Khanh bắt đầu cảm thấy nhàm chán trò kiên nhẫn.
-Tôi đã chờ em quá lâu rồi!
Quá lâu? Bao lâu để đủ cho một sự chờ đợi dai dẳng?
-Ba tiếng đồng hồ với tôi khôg phải là ít!
Uầy, quả là Ngô Khanh, luôn chỉ để con gái đợi chờ.
Trong căn phòng lớn giờ chỉ còn ánh đèn ngủ mờ ảo khiến con người ta có thể nhìn bất kể điều gì cũng thành ảo ảnh vô thực và vì vô thực nên khao khát muốn chạm tới lại càng mạnh mẽ mãnh liệt. Hồ ly tinh Dương Mẫn chính là một giấc mơ hữu hình vô thực.
Ngô Khanh kì lạ là vẫn còn đủ kiên nhẫn để cận thẩn tháo từng cái nút áo của Dương Mẫn. Sự bí hiểm mới lạ phải để dần dần hé lộ mới dễ gây hứng thú. Và quả thực chiếc áo ngực màu đen với họa tiết ren trái ngược hoàn toàn với làn da trắng mịn của Dương Mẫn đã tạo kích thích mạnh trong lòng Ngô Khanh. Cưỡng ép người không còn ý thức không phải là phong cách của anh nhưng xin thứ lỗi vì đêm nay anh sẽ phá lệ!
Dương Mẫn ngây thơ không hề biết rằng mình đã vô tình biến thành hồ ly hấp dẫn người và càng không ngờ rằng việc hít thở để sống của mình như bao người khác cũng là một hành động huyễn hoặc Ngô Khanh. Hình ảnh thân hình nóng bỏng của Dương Mẫn dần lộ ra kết hợp với sự nhấp nhô lên xuống của da thịt dưới tác dụng phụ của hoạt động hô hấp hoàn toàn làm đảo lộn thần trí Ngô Khanh đến điên cuồng. Anh thầm nghĩ mình mà còn chần chừ nữa thì đích thực không phải là đàn ông!
Giờ thì Ngô Khanh đã thực sự hóa thân thành sói hoang cuồng dại. Cả đôi môi lẫn cơ thể anh đều ập tới như cuồng phong ào ạt.
Ngô Khanh miết qua miết lại trên đôi môi Dương Mẫn, chiếc lưỡi đê tiện xông vào trong vòm miệng đối phương, cuốn lấy đồng loại đùa nghịch ghê gớm. Cùng với đó bàn tay Ngô Khanh vuốt ve khắp nơi trên làn da mịn màng của Dương Mẫn, rồi anh khẽ nâng cô lên, thành thạo thoát li cơ thể cô khỏi chiếc áo ngực đen hấp dẫn. Ẩn sau lớp áo đó có một thứ còn hấp dẫn hơn.
Dần dần mọi rào cản trên hai cơ thể đều biến mất. Môi lưỡi cuốn lấy nhau trong vô thức, da thịt tiếp xúc nhau không rời. Vấn đề nhiệt độ trong phòng dần hạ thấp dường như không còn là đáng lo ngại.
Lúc này ý thức Dương Mẫn lờ mờ quay trở lại. Còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, một cơn đau nhói đã dội tới khiến cô khổ sở kêu lên.
-Áaa...
Ngô Khanh chợt thấy tim mình xót xa hơn là lo sợ hoàn cảnh của mình. Anh vòng tay qua eo Dương Mẫn, khẽ siết lấy rồi nâng nhẹ người cô lên để phân tán sự chú ý vào nỗi đau cô vừa hứng chịu, giọng ngọt ngào đến mê người:
-Mẫn Mẫn, anh làm em đau sao?
Rõ ràng, Ngô Khanh từ sói đã hóa hồ ly!
Dương Mẫn thất thần như rơi vào mê cung tình ái, mặc nhiên quên hết mọi cảm giác đau đớn mà vòng tay ôm lấy eo Ngô Khanh - người mà cô những tưởng chính là Trần Hạ.
-Trần Hạ, em yêu anh!
Được sự chấp thuận của Dương Mẫn nhưng đối tượng được chấp nhận lại là Trần Hạ khiến Ngô Khanh thực sự phát điên. Mặc cho vết thương trước ngực đột nhiên đau nhức, anh vẫn đê tiện ào tới, bao chiếm cả đôi mỗi lẫn cơ thể yếu đuối của cô.
Hơi thở Dương Mẫn dồn dập, đột nhiên lại chỉ cảm thấy đau và khó chịu, cô rên rỉ để trông mong một sự dịu dàng từ người mình yêu.
-Hạ... Hạ... em... em... á...
Cô càng lên tiếng gọi Trần Hạ, sự đau đớn lại như càng mạnh mẽ hơn, cô siết chặt lấy lưng “Trần Hạ", cấu anh thật mạnh để trả đũa.
Ngô Khanh không nghĩ Dương Mẫn lại dám dùng vũ lực để chống đối lại mình, anh thấy lưng mình nhoi nhói, và rồi anh đã dễ dàng bị Dương Mẫn lật ngược tình thế. Toàn bộ sức nặng cơ thể Dương Mẫn đổ lên người Ngô Khanh, ngực anh đau đớn khó tả, vết thương còn chưa lành. Ngô Khanh khẽ rít.
-Aaa...
Cũng như Ngô Khanh, nghe thấy tiếng kêu của “Trần Hạ", Dương Mẫn rối rít.
-Anh sao thế?
Ngô Khanh đưa tay lên vuốt má Dương Mẫn, dưới ánh đèn mờ ảo trông cô thật sự quá xinh đẹp, tiếc là vẻ đẹp đó lại thuộc về Trần Hạ. Nhưng không sao, giờ anh đã chiếm được nó. Dương Mẫn giờ là của anh!
-Mẫn Mẫn, em là của anh!
Lăn lộn trên giường trong tình trạng thương tích đầy mình, quả là chí khí đàn ông!
Đêm nay dường như sẽ thật dài...
Ngày mai dường như sẽ thật hãi...
Tác giả :
Ngô Hoàng Dương -