Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!
Chương 1: Đêm mưa

Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 1: Đêm mưa

Thẩm Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, xung quanh có mùi ẩm mốc và mùi bùn khi mưa xuống làm cô hơi khó chịu, nước mưa táp vào mặt cô có chút lạnh lẽo, nhưng cô thấy trong cơ thể rất nóng và kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi khiến cô không được tỉnh táo. Khi cô nhận thức được điều gì đang diễn ra, cô trở nên hoảng loạn. Ai đó đang sờ soạng người cô! Bàn tay của người đàn ông kia mang theo nhiệt độ nóng bỏng vuốt ve bắp đùi, sau đó trượt vào trong váy cô.

Dừng lại! Dừng lại đi! Thẩm Nguyệt quá sợ hãi, cô muốn chống cự nhưng không được, anh ta kéo quần lót của cô xuống trong khi cô cố gắng cựa quậy. Khuôn mặt của người nọ dính đầy bùn đất, tóc tai rối bù như người điên, thậm chí còn chẳng nhìn rõ mặt mũi. Tại sao cô lại ở chỗ này chứ? Người đàn ông đang sàm sỡ cô là ai?

“Buông tôi ra!" Thẩm Nguyệt mặc kệ những câu hỏi đang xuất hiện trong đầu mà hét lên, nhưng vừa mở miệng thì đã bị người đàn ông kia bò lên hôn.

Cho dù cô cố gắng đến mấy cũng không thể thoát khỏi vòng tay của người nọ, dưới thân cảm giác được có thứ gì đó nóng bỏng chạm vào, cô liều mạng muốn bò đi nơi khác, nhưng đã muộn rồi!

“Aaaaa! Đau quá! Buông tôi ra… Ư…"

Thứ cứng rắn ghê tởm kia đâm lủng lớp màng dưới thân Thẩm Nguyệt, không có bôi trơn, không có màn dạo đầu, cứ như vậy trực tiếp đâm tới. Cơn đau như bị chẻ đôi kia kéo đến làm cô tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng cơ thể không có quá nhiều sức. Khốn kiếp!

“Cứu tôi với!"

Cô liều mạng kêu gào, giãy giụa, bò, trườn trên nền đất, quần áo đã bị người đàn ông xé rách quá nửa.

Anh ta không ngừng đè cô xuống mà ra vào nơi tư mật của cô, giống như mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, muốn đem thứ kia cắm vào càng sâu hơn để đạt được khoái cảm.

Thẩm Nguyệt buồn nôn khi bị xâm hại, cô dùng móng tay cào lên cổ người đàn ông kia, cắn anh ta, nhưng tất cả đều không có tác dụng gì. Cô run rẩy kêu khóc, kết quả chỉ đổi lại những lần ra vào mãnh liệt hơn. Không biết qua bao lâu, dưới thân gần như tê dại mất cảm giác, cô cảm giác được người đàn ông kia khẽ rùng mình, dưới thân giần giật. Đây là cơ hội! Vơ lấy một cục đá gần người, cô dùng hết chút sức lực còn sót lại đập mạnh vào đầu người đàn ông.

Âm thanh va đập làm người ta nghe mà sởn da gà, tay của cô cũng bị phản chấn đau đến nỗi run rẩy.

“Cô…"

Người nọ dường như đã thanh tỉnh hơn một chút sau khi bị đập trúng, anh ta phát ra một tiếng kêu đau, máu tươi lập tức phun ra và chảy xuống mặt Thẩm Nguyệt, nhuộm đỏ cả mặt cô.

Cố nén cơn đau dữ dội dưới thân, Thẩm Nguyệt run rẩy bò dậy. Lần đầu tiên của cô lại xảy ra ở một chỗ dơ bẩn không rõ thế này, cô tuyệt vọng đến mức muốn chết.

Thẩm Nguyệt nhặt điện thoại của bản thân lên, nhân lúc người đàn ông kia còn đang ôm đầu, cô giữ chặt bộ váy đã rách nát chạy khỏi nơi đó.

Cách đây mấy tiếng, Thẩm Nguyệt đang ở trong sảnh của một khách sạn xa hoa đón sinh nhật mười tám tuổi cùng người yêu.

Khi đó Dương Lâm đã chuẩn bị cho cô một món quà bất ngờ, dưới ánh đèn rực rỡ và ánh nhìn chăm chú của bạn bè, anh đã cầu hôn cô.

Dương Lâm mặc tây trang đẹp mắt, trên tay cầm bó hoa hồng rực rỡ đắt tiền, còn chuẩn bị cả nhẫn cưới đặt riêng cho cô. Anh quỳ một chân xuống đất, ánh mắt tha thiết nhìn cô và nói:

“Thẩm Nguyệt, anh yêu em, hãy gả cho anh!"

Thẩm Nguyệt vỡ òa trong hạnh phúc, đưa tay về phía người mình yêu. Sau khi đeo nhẫn cưới cho cô, Dương Lâm nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô và hứa hẹn:

“Cả đời này anh sẽ yêu thương em, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa anh vẫn ở bên cạnh bảo vệ, che chở cho em."

“Dù cho xảy ra bất kỳ chuyện gì?" Thẩm Nguyệt cười trêu. “Anh nói thật không đó?"

“Tất nhiên, bởi vì anh yêu em mà."

...

Thẩm Nguyệt ngã xuống bên vệ đường, dưới làn mưa dày đặc, cô khóc nức nở:

“Tại sao lại như vậy!"

Cảm giác từ thiên đường ngã xuống địa ngục không gì hơn cảm giác này. Cô ôm chặt lấy cơ thể chật vật của mình, cố gắng nhớ lại hết thảy. Sau khi được cầu hôn thì bọn họ tiếp tục ở lại khách sạn để ăn mừng, một người trong đó đi đến nói chuyện với cô:

“Thẩm Nguyệt, chúc mừng cậu! Uống với tớ một ly nào!"

Phải rồi, chỉ có vậy thôi, cô đã uống rượu cùng bạn mình, chỉ một ly, kế tiếp thì cô không còn nhớ gì nữa. Chờ đến khi cô tỉnh dậy, bàng hoàng phát hiện mình đang nằm ở một nơi bẩn thỉu, bị người đàn ông không rõ danh tính làm nhục. Chẳng lẽ trong ly rượu kia có vấn đề sao? Ai đã hại cô chứ? Ở bữa tiệc ấy có nhiều người như vậy, nhưng tất cả đều là người quen kia mà?

Thẩm Nguyệt cảm giác cả người lạnh ngắt, dưới cơn mưa dày đặc, tóc tai cô rũ rượi như một bà điên. Đúng lúc cô vừa đứng lên đi được mấy bước, điện thoại vang lên âm thanh có tin nhắn đến.

Mở điện thoại ra, Thẩm Nguyệt sững sờ khi nhìn thấy bạn trai đang liên tục gửi tin mắng mình.

“Thẩm Nguyệt!"

“Thứ con gái dơ bẩn! Sao cô dám làm chuyện kinh tởm này?"

“Tôi không ngờ mình lại cầu hôn con nhỏ ghê tởm như cô!"

“Cút đi!"

“Con mẹ nó uổng công tôi chuẩn bị món quà sinh nhật đầy ý nghĩa cho cô, cô lại cắm sừng tôi, còn chơi ngoài trời nữa?"

Thẩm Nguyệt cắn chặt môi, cô muốn gọi cho Dương Lâm để nói chuyện, nhưng có gọi bao nhiêu cuộc anh cũng không bắt máy. Cô hoang mang cực độ, kế tiếp, anh lại gửi cho cô một loạt hình ảnh khi cô bị người đàn ông lạ mặt đè xuống làm chuyện đồi bại, tuy rằng trông cô vô cùng bẩn, nhưng nếu là người quen thì vẫn có thể nhìn ra cô.

Bàn tay Thẩm Nguyệt run lẩy bẩy, cô thở không nổi mà nhìn những bức ảnh đó, ngực đau nhức, đầu óc như ngừng hoạt động. Tại sao anh lại có những bức ảnh này? Trời ơi, vậy là chuyện xấu hổ, ghê tởm mà cô vừa trải qua đã bị anh phát hiện rồi sao?

Sao ông trời lại có thể đối xử với cô như vậy? Trong cơn tuyệt vọng, Thẩm Nguyệt đi một cách vô định về phía trước, cứ như thế quay cuồng giữa cơn mưa tầm tã, cô thật sự có ý nghĩ muốn chết đi ngay tức khắc! Cô đã bẩn rồi, bẩn đến nỗi người yêu cũng không cần cô nữa!

Lúc này, có tiếng động cơ xe vang lên bên tai Thẩm Nguyệt, cô quay đầu, ánh sáng chói mắt từ đèn xe chiếu rọi cơ thể chật vật của cô. Còn chưa kịp phản ứng, cô đã cảm giác được đau đớn điên cuồng kéo đến.

Chiếc xe tải điên cuồng lao về phía Thẩm Nguyệt, trực tiếp đâm vào cô.

Rầm.

Cơ thể nhỏ bé bị đụng bay ra xa, lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại, Thẩm Nguyệt toàn thân đau đớn, nhiều chỗ bị tổn thương nặng, cô cố nâng mí mắt lên. Máu tươi từ thân thể cô hòa vào nước mưa mà chảy thành dòng, trông vô cùng đáng sợ.

Cô thở một cách khó khăn, khi hé mắt ra, cô lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ đang bước từ trên xe tải xuống và đi về phía mình, giày cao gót màu đỏ chói mắt di chuyển rất chậm rãi.

Người phụ nữ dùng một tay cầm ô để che mưa, sau khi lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Nguyệt đang thoi thóp, khóe môi cong lên vui vẻ.

“Thẩm Nguyệt, tôi nguyền rủa cô có chết cũng không yên! Ha ha, mau chóng xuống địa ngục đi!"

Người nọ cất tiếng cười rồi xoay người rời khỏi hiện trường, để lại Thẩm Nguyệt trong vũng máu lớn.
Tác giả : Nhược Mộng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại