Cha Nuôi
Chương 123
CHƯƠNG 123
“Trên người ba có mang cái gì để đối phó với long huyết nhân không?"
“Có, có một khẩu súng phóng điện cao thế." Thiện Minh vỗ vào eo mình.
“Sao ba lại mang súng phóng điện cao thế?" Thẩm Trường Trạch nghi hoặc nói.
Thiện Minh không muốn nói là cha đẻ mi cho cha nuôi mi dùng để đối phó với mi, dù sao hắn cũng vốn không muốn dùng trên người Thẩm Trường Trạch, thuận miệng nói: “Để ngừa vạn nhất nên mang theo."
“Không đến lúc nguy hiểm thì đừng dùng, trữ lượng điện cao thế có hạn, dùng không được vài lần liền vô dụng."
“Ta biết, cho ta một ít đạn để đối phó long huyết nhân."
Thẩm Trường Trạch vừa chạy vừa cởi trang bị xuống, lấy băng đạn ra đưa cho Thiện Minh.
Thiện Minh nhét vào áo gilê của mình, nhất thời cảm thấy trong lòng kiên định không ít. Chỉ cần có vũ khí có thể đối phó long huyết nhân, hắn sẽ không sợ những con quái vật này.
Thẩm Trường Trạch thấp giọng nói: “Cẩn thận, con ngửi thấy mùi long huyết nhân."
Hai người đè thấp thân thể, xuyên qua cây cối, hiện giờ là ban ngày, bầu trời trong xanh như vừa được tắm rửa, tầm nhìn rất tốt, cũng không lợi cho ẩn nấp, lúc này cần cực kì cẩn thận, nếu như bị tay súng bắn tỉa trốn trong rừng nhìn thấy thì phiền.
Thiện Minh mắt sắc phát hiện phía sau một cái cây lớn hai người ôm không hết đằng trước có bóng người chợt loé, hắn ôm súng bắn vài phát về phía đó, bắn cho vỏ cây bay loạn. Bắn xong hai người đều tự ẩn nấp ra sau cái cây, Thẩm Trường Trạch ra hiệu cho hắn “yểm hộ cho con", sau đó dùng miệng đếm 1, 2, 3, tiếp theo nhảy mạnh ra ngoài, vừa xuyên qua đám cây cối theo hình chữ S vừa chạy tới cái cây kia.
Thiện Minh đồng thời quay đầu, một loạt đạn bắn cho người phía sau cái cây không dám lộ đầu, chỉ trong vài giây này, Thẩm Trường Trạch đã chạy tới trước mặt người nọ, trước khi đối phương nổ súng thì bắn một phát giải quyết hắn.
Thiện Minh chạy tới, nằm trên mặt đất là một người, thì ra Thẩm Diệu còn mang cả binh lính con người đến.
Hai người tiếp tục đi tới, cuối cùng cũng đụng phải hai long huyết nhân trên một đoạn đường dốc.
Thẩm Trường Trạch không chút suy nghĩ, nổ súng bắn luôn, Thiện Minh tránh phía sau một cái cây yểm hộ cho y.
Dưới trạng thái long huyết nhân, tay sẽ biến thành móng vuốt, không thuận tiện để kéo cò súng, nhất là súng lục loại nhỏ và súng trường, về cơ bản là không dùng được, chỉ có thể lựa chọn sử dụng vũ khí hạng nặng như súng máy loại lớn, cái này khiến cho tốc độ công kích của họ giảm xuống rõ ràng. Hơn nữa với hòm đạn dự trữ của một binh sĩ cao lớn, nếu toàn bộ hành trình không ngừng khai hoả thì với tốc độ 400600 phát một phút, chỉ khoảng hai ba phút sẽ dùng hết đạn, cho nên về mặt sử dụng vũ khí long huyết nhân bị giới hạn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Trường Trạch không đến thời khắc mấu chốt thì không biến thân. Có đôi khi với trạng thái con người, hơn nữa còn là thể chất ưu việt hơn xa con người của y có thể đánh bại long huyết nhân đang cầm vũ khí trong tay một cách hiệu quả hơn, ít nhất cũng có thể tiêu hao sạch đạn của chúng để tiến hành vật lộn, nếu không cho dù là trạng thái long huyết nhân, y cũng không thể đón đầu súng máy được.
Hai long huyết nhân kia chỉ có hai khẩu M134, bắn cho Thiện Minh tránh ở sau cái cây không có cách nào hiện thân. Thẩm Trường Trạch mạo hiểm nguy cơ bị bắn trúng, thừa dịp chúng mải bắn liền cho chúng một phát đạn, hai long huyết nhân này vẫn liều mạng bắn vào cái cây, thân cây thô to nhanh chóng bị bắn cho vẩy ra đầy vụn gỗ, càng bắn càng mỏng dần. Thiện Minh biết còn tiếp tục như vậy thì thân cây sẽ bị bắn xuyên qua, bị M134 chăm chăm bắn phá, ngay cả tường bê tông còn không chịu nổi huống chi là cái cây.
Hắn lấy trong lòng một quả lựu đạn, kéo chốt bảo hiểm ra, ném thật mạnh ra ngoài, sau đó hô lớn: “Chạy."
Hai người nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh, phía trước vừa lúc là một sườn dốc, bọn họ liền chạy vắt ngang qua sườn dốc, kiểu chạy này là một cách tránh né đạn cực hữu hiệu. Phía sau rất nhanh lại vang lên tiếng súng, Thẩm Trường Trạch ôm lấy eo hắn, hai người nhanh chóng lăn theo sườn dốc đi xuống, ngã vào một cái hố phủ đầy lá cây hư thối dính dấp. Hai người vừa rơi xuống đất, hàng vạn con trùng thân mềm màu đỏ chỉ lớn bằng cái móng tay trốn dưới lá cây đẻ trứng liền điên cuồng nhảy lên bò ra từ hai bên thân thể hai người, thật giống như một bóng ma màu đỏ đột nhiên khuếch tán về bốn phía. Dưới thân thể âm thanh xì xì do trùng bị đè nát không ngừng truyền đến, làm cho Thiện Minh ghê tởm.
Loại trùng này tuy rằng hắn không biết tên nhưng hắn đã từng nhìn thấy, sống thành đàn khổng lồ, chuyên hút máu động vật, bình thường những động vật bị chúng nó nhắm trúng cuối cùng chỉ còn lại cái xác đáng sợ như củi khô, sau đó trở thành đồ ăn cho những động vật ăn xác thối khác. Nếu không phải Thẩm Trường Trạch ở đây, hắn tuyệt đối cũng bị bọn trùng này hút máu thành xác khô.
Một tay Thẩm Trường Trạch nghiền chết thật nhiều trùng, trên tay toàn là máu me thịt nát, cũng bị ghê tởm quá mức, liên tục phủi, y nhanh chóng lôi Thiện Minh ra khỏi cái hố trùng kia.
Hai người vừa đứng lên, hai long huyết nhân liền phi tới, một lần nữa đẩy họ xuống dưới hố.
Bốn người đồng loạt rơi xuống hố trùng, đám trùng bị đè ép và không kịp chạy trốn đều va chạm nhau bay tới, có con trực tiếp rơi xuống mặt Thiện Minh, xác trùng tanh hôi dính đầy trên miệng mũi hắn.
Thiện Minh phát cuồng gào to một tiếng, nện một quyền vào thái dương tên long huyết nhân kia.
Long huyết nhân kia lắc lắc đầu, vươn tay định tóm cổ Thiện Minh.
Thiện Minh lật người lăn đến một bên, lăn cho cả người đầy máu me, sau đó mạnh mẽ bật người lên, rút mã tấu ra xông tới long huyết nhân. Tốc độ của long huyết nhân quá nhanh, một cái mũi đuôi quật tới, Thiện Minh không hề ngồi xuống tránh, hắn đã bất chấp tất cả, nắm một vốc thịt trùng nát lên ném về phía mặt long huyết nhân kia.
Long huyết nhân trở tay không kịp, mặt dính dấp, lập tức không nhìn rõ, liên tục lùi về phía sau vài bước, Thiện Minh lập tức nhảy lên trên người hắn, há mồm ngoạm lên mũi hắn!
Long huyết nhân đau đến rú lên.
Móng vuốt liều mạng chộp ra sau lưng Thiện Minh, sau lưng Thiện Minh có ba lô, hòm đạn, còn có một tầng áo chống đạn, hắn cào vài cái đã thủng hết. Mã tấu của Thiện Minh đã tìm được khe hở vảy từ cánh của long huyết nhân kia, lập tức đâm vào từ dưới lên.
Long huyết nhân kia đau đến mức cả người run lên, cuối cùng hắn cũng ý thức được sau lưng xuyên không thủng, đổi lại đi tấn công đầu Thiện Minh. Khi Thiện Minh cảm giác được ý đồ của hắn liền hung hăng xé một miếng rớt lỗ tai hắn, sau đó đầu nghiêng sang một bên, nhưng vẫn bị chậm một chút, mũ chống đạn mắc đầy cây cỏ trên đầu bị đánh vỡ một ít, móng vuốt sắc bén xẹt qua tóc, mang theo một mảnh thịt đầy máu.
Hai chân Thiện Minh kẹp thắt lưng long huyết nhân không buông, dùng sức thọc đao xuyên qua thân thể long huyết nhân. Hắn biết giờ hắn tránh được nhất thời cũng khó tránh đòn tiếp theo, giết chết tên kia mới là biện pháp duy nhất để cứu chính mình.
Móng vuốt lại ập về phía đầu hắn, Thiện Minh nhắm mắt, gào to một tiếng, lại thọc mã tấu vào sâu thêm nửa phần.
Đau đớn trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, hắn ngược lại nghe thấy tiếng xương bị bẻ gãy. Mở to mắt thì thấy Thẩm Trường Trạch đã vặt đứt cánh tay của long huyết nhân này, sau đó dùng móng vuốt xé toang yết hầu hắn.
Thiện Minh hết sức lực buông lỏng tứ chi, chậm rãi hạ xuống, Thẩm Trường Trạch ôm cổ hắn, đập cánh đưa hai người nhanh chóng rời khỏi cái hố trùng ghê tởm không chịu nổi này.
Thiện Minh lấy bình nước ra, lập tức tát nước lên mặt mình, rửa trôi thịt nát tanh hôi trên mặt, “Mẹ nó, thật ghê tởm." Hắn vừa mở miệng đã bị giọng của mình doạ sợ, lúc này hắn mới cảm giác được miệng đau như bị lửa thiêu. Hắn hé miệng, cảm thấy môi và đầu lưỡi đều đã bị bỏng , đau đến mức hắn muốn đập đầu vào tường.
Thẩm Trường Trạch đau lòng vuốt bờ môi hắn, “Sao ba lại đi cắn hắn chứ, ba đã quên ở trạng thái long huyết nhân máu của bọn con có tính axit sao, cũng may tính axit của máu thằng này không mạnh lắm, nếu không thì ngay cả thực quản của ba cũng bị thiêu sạch luôn rồi."
Thiện Minh cười khổ thè lưỡi nói: “Quên mất." Hắn cảm thụ một chút, đầu lưỡi vẫn còn, nhưng chắc chắn sẽ nổi lên một vòng lớn mụn nước, cảm giác này cũng không khác lắm so với trực tiếp uống nước sôi, điều duy nhất đáng ăn mừng là hắn không nuốt luôn máu của long huyết nhân kia nên chỉ bỏng có môi, khoang miệng và đầu lưỡi.
Thẩm Trường Trạch cũng không có cách gì giúp hắn, chỉ có thể phí công quạt gió cho hắn. Cái đuôi của y nhẹ nhàng vuốt đùi Thiện Minh, giống như đang trấn an hắn. Thiện Minh vỗ vỗ cái đuôi trơn nhẵn của y, cái đuôi kia lập tức cuốn lấy tay hắn. Thẩm Trường Trạch cau mày nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng. Thiện Minh miễn cưỡng nói, “Không việc gì."
Cánh Thẩm Trường Trạch hạ xuống, dừng ở hai bên sườn hắn, tạo thành một chướng ngại vật thiên nhiên, thật giống như bao bọc Thiện Minh như vậy là có thể bảo vệ hắn khỏi bị thương tổn.
Miệng Thiện Minh sưng tướng lên, môi cũng nứt ra, chẳng qua cái này coi như chỉ là thương nhẹ, chỉ cần không gãy tay gãy chân, còn có thể hành động được thì đều chỉ là thương nhẹ.
Thiện Minh cố gắng phân bố nước bọt để làm mình dễ chịu một chút. Hắn đứng lên khỏi mặt đất, nói chuyện rất đau, hắn chỉ có thể chỉ tay tới phía trước. Hai người cùng nhau chạy theo hướng của hai long huyết nhân lúc nãy.
Năm phút sau, bọn họ nhìn thấy bảy tám thi thể long huyết nhân và vài thi thể con người, có người của Thẩm Diệu, cũng có người của nhóm bộ đội đặc chủng.
Âm thanh pháo súng phía trước rất tập trung, bùng nổ đến mức làm cho rừng cây run rẩy, Thiện Minh biết, bọn họ đã tìm được rồi.
“Trên người ba có mang cái gì để đối phó với long huyết nhân không?"
“Có, có một khẩu súng phóng điện cao thế." Thiện Minh vỗ vào eo mình.
“Sao ba lại mang súng phóng điện cao thế?" Thẩm Trường Trạch nghi hoặc nói.
Thiện Minh không muốn nói là cha đẻ mi cho cha nuôi mi dùng để đối phó với mi, dù sao hắn cũng vốn không muốn dùng trên người Thẩm Trường Trạch, thuận miệng nói: “Để ngừa vạn nhất nên mang theo."
“Không đến lúc nguy hiểm thì đừng dùng, trữ lượng điện cao thế có hạn, dùng không được vài lần liền vô dụng."
“Ta biết, cho ta một ít đạn để đối phó long huyết nhân."
Thẩm Trường Trạch vừa chạy vừa cởi trang bị xuống, lấy băng đạn ra đưa cho Thiện Minh.
Thiện Minh nhét vào áo gilê của mình, nhất thời cảm thấy trong lòng kiên định không ít. Chỉ cần có vũ khí có thể đối phó long huyết nhân, hắn sẽ không sợ những con quái vật này.
Thẩm Trường Trạch thấp giọng nói: “Cẩn thận, con ngửi thấy mùi long huyết nhân."
Hai người đè thấp thân thể, xuyên qua cây cối, hiện giờ là ban ngày, bầu trời trong xanh như vừa được tắm rửa, tầm nhìn rất tốt, cũng không lợi cho ẩn nấp, lúc này cần cực kì cẩn thận, nếu như bị tay súng bắn tỉa trốn trong rừng nhìn thấy thì phiền.
Thiện Minh mắt sắc phát hiện phía sau một cái cây lớn hai người ôm không hết đằng trước có bóng người chợt loé, hắn ôm súng bắn vài phát về phía đó, bắn cho vỏ cây bay loạn. Bắn xong hai người đều tự ẩn nấp ra sau cái cây, Thẩm Trường Trạch ra hiệu cho hắn “yểm hộ cho con", sau đó dùng miệng đếm 1, 2, 3, tiếp theo nhảy mạnh ra ngoài, vừa xuyên qua đám cây cối theo hình chữ S vừa chạy tới cái cây kia.
Thiện Minh đồng thời quay đầu, một loạt đạn bắn cho người phía sau cái cây không dám lộ đầu, chỉ trong vài giây này, Thẩm Trường Trạch đã chạy tới trước mặt người nọ, trước khi đối phương nổ súng thì bắn một phát giải quyết hắn.
Thiện Minh chạy tới, nằm trên mặt đất là một người, thì ra Thẩm Diệu còn mang cả binh lính con người đến.
Hai người tiếp tục đi tới, cuối cùng cũng đụng phải hai long huyết nhân trên một đoạn đường dốc.
Thẩm Trường Trạch không chút suy nghĩ, nổ súng bắn luôn, Thiện Minh tránh phía sau một cái cây yểm hộ cho y.
Dưới trạng thái long huyết nhân, tay sẽ biến thành móng vuốt, không thuận tiện để kéo cò súng, nhất là súng lục loại nhỏ và súng trường, về cơ bản là không dùng được, chỉ có thể lựa chọn sử dụng vũ khí hạng nặng như súng máy loại lớn, cái này khiến cho tốc độ công kích của họ giảm xuống rõ ràng. Hơn nữa với hòm đạn dự trữ của một binh sĩ cao lớn, nếu toàn bộ hành trình không ngừng khai hoả thì với tốc độ 400600 phát một phút, chỉ khoảng hai ba phút sẽ dùng hết đạn, cho nên về mặt sử dụng vũ khí long huyết nhân bị giới hạn rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Trường Trạch không đến thời khắc mấu chốt thì không biến thân. Có đôi khi với trạng thái con người, hơn nữa còn là thể chất ưu việt hơn xa con người của y có thể đánh bại long huyết nhân đang cầm vũ khí trong tay một cách hiệu quả hơn, ít nhất cũng có thể tiêu hao sạch đạn của chúng để tiến hành vật lộn, nếu không cho dù là trạng thái long huyết nhân, y cũng không thể đón đầu súng máy được.
Hai long huyết nhân kia chỉ có hai khẩu M134, bắn cho Thiện Minh tránh ở sau cái cây không có cách nào hiện thân. Thẩm Trường Trạch mạo hiểm nguy cơ bị bắn trúng, thừa dịp chúng mải bắn liền cho chúng một phát đạn, hai long huyết nhân này vẫn liều mạng bắn vào cái cây, thân cây thô to nhanh chóng bị bắn cho vẩy ra đầy vụn gỗ, càng bắn càng mỏng dần. Thiện Minh biết còn tiếp tục như vậy thì thân cây sẽ bị bắn xuyên qua, bị M134 chăm chăm bắn phá, ngay cả tường bê tông còn không chịu nổi huống chi là cái cây.
Hắn lấy trong lòng một quả lựu đạn, kéo chốt bảo hiểm ra, ném thật mạnh ra ngoài, sau đó hô lớn: “Chạy."
Hai người nhanh chóng đứng lên chạy tới bên cạnh, phía trước vừa lúc là một sườn dốc, bọn họ liền chạy vắt ngang qua sườn dốc, kiểu chạy này là một cách tránh né đạn cực hữu hiệu. Phía sau rất nhanh lại vang lên tiếng súng, Thẩm Trường Trạch ôm lấy eo hắn, hai người nhanh chóng lăn theo sườn dốc đi xuống, ngã vào một cái hố phủ đầy lá cây hư thối dính dấp. Hai người vừa rơi xuống đất, hàng vạn con trùng thân mềm màu đỏ chỉ lớn bằng cái móng tay trốn dưới lá cây đẻ trứng liền điên cuồng nhảy lên bò ra từ hai bên thân thể hai người, thật giống như một bóng ma màu đỏ đột nhiên khuếch tán về bốn phía. Dưới thân thể âm thanh xì xì do trùng bị đè nát không ngừng truyền đến, làm cho Thiện Minh ghê tởm.
Loại trùng này tuy rằng hắn không biết tên nhưng hắn đã từng nhìn thấy, sống thành đàn khổng lồ, chuyên hút máu động vật, bình thường những động vật bị chúng nó nhắm trúng cuối cùng chỉ còn lại cái xác đáng sợ như củi khô, sau đó trở thành đồ ăn cho những động vật ăn xác thối khác. Nếu không phải Thẩm Trường Trạch ở đây, hắn tuyệt đối cũng bị bọn trùng này hút máu thành xác khô.
Một tay Thẩm Trường Trạch nghiền chết thật nhiều trùng, trên tay toàn là máu me thịt nát, cũng bị ghê tởm quá mức, liên tục phủi, y nhanh chóng lôi Thiện Minh ra khỏi cái hố trùng kia.
Hai người vừa đứng lên, hai long huyết nhân liền phi tới, một lần nữa đẩy họ xuống dưới hố.
Bốn người đồng loạt rơi xuống hố trùng, đám trùng bị đè ép và không kịp chạy trốn đều va chạm nhau bay tới, có con trực tiếp rơi xuống mặt Thiện Minh, xác trùng tanh hôi dính đầy trên miệng mũi hắn.
Thiện Minh phát cuồng gào to một tiếng, nện một quyền vào thái dương tên long huyết nhân kia.
Long huyết nhân kia lắc lắc đầu, vươn tay định tóm cổ Thiện Minh.
Thiện Minh lật người lăn đến một bên, lăn cho cả người đầy máu me, sau đó mạnh mẽ bật người lên, rút mã tấu ra xông tới long huyết nhân. Tốc độ của long huyết nhân quá nhanh, một cái mũi đuôi quật tới, Thiện Minh không hề ngồi xuống tránh, hắn đã bất chấp tất cả, nắm một vốc thịt trùng nát lên ném về phía mặt long huyết nhân kia.
Long huyết nhân trở tay không kịp, mặt dính dấp, lập tức không nhìn rõ, liên tục lùi về phía sau vài bước, Thiện Minh lập tức nhảy lên trên người hắn, há mồm ngoạm lên mũi hắn!
Long huyết nhân đau đến rú lên.
Móng vuốt liều mạng chộp ra sau lưng Thiện Minh, sau lưng Thiện Minh có ba lô, hòm đạn, còn có một tầng áo chống đạn, hắn cào vài cái đã thủng hết. Mã tấu của Thiện Minh đã tìm được khe hở vảy từ cánh của long huyết nhân kia, lập tức đâm vào từ dưới lên.
Long huyết nhân kia đau đến mức cả người run lên, cuối cùng hắn cũng ý thức được sau lưng xuyên không thủng, đổi lại đi tấn công đầu Thiện Minh. Khi Thiện Minh cảm giác được ý đồ của hắn liền hung hăng xé một miếng rớt lỗ tai hắn, sau đó đầu nghiêng sang một bên, nhưng vẫn bị chậm một chút, mũ chống đạn mắc đầy cây cỏ trên đầu bị đánh vỡ một ít, móng vuốt sắc bén xẹt qua tóc, mang theo một mảnh thịt đầy máu.
Hai chân Thiện Minh kẹp thắt lưng long huyết nhân không buông, dùng sức thọc đao xuyên qua thân thể long huyết nhân. Hắn biết giờ hắn tránh được nhất thời cũng khó tránh đòn tiếp theo, giết chết tên kia mới là biện pháp duy nhất để cứu chính mình.
Móng vuốt lại ập về phía đầu hắn, Thiện Minh nhắm mắt, gào to một tiếng, lại thọc mã tấu vào sâu thêm nửa phần.
Đau đớn trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, hắn ngược lại nghe thấy tiếng xương bị bẻ gãy. Mở to mắt thì thấy Thẩm Trường Trạch đã vặt đứt cánh tay của long huyết nhân này, sau đó dùng móng vuốt xé toang yết hầu hắn.
Thiện Minh hết sức lực buông lỏng tứ chi, chậm rãi hạ xuống, Thẩm Trường Trạch ôm cổ hắn, đập cánh đưa hai người nhanh chóng rời khỏi cái hố trùng ghê tởm không chịu nổi này.
Thiện Minh lấy bình nước ra, lập tức tát nước lên mặt mình, rửa trôi thịt nát tanh hôi trên mặt, “Mẹ nó, thật ghê tởm." Hắn vừa mở miệng đã bị giọng của mình doạ sợ, lúc này hắn mới cảm giác được miệng đau như bị lửa thiêu. Hắn hé miệng, cảm thấy môi và đầu lưỡi đều đã bị bỏng , đau đến mức hắn muốn đập đầu vào tường.
Thẩm Trường Trạch đau lòng vuốt bờ môi hắn, “Sao ba lại đi cắn hắn chứ, ba đã quên ở trạng thái long huyết nhân máu của bọn con có tính axit sao, cũng may tính axit của máu thằng này không mạnh lắm, nếu không thì ngay cả thực quản của ba cũng bị thiêu sạch luôn rồi."
Thiện Minh cười khổ thè lưỡi nói: “Quên mất." Hắn cảm thụ một chút, đầu lưỡi vẫn còn, nhưng chắc chắn sẽ nổi lên một vòng lớn mụn nước, cảm giác này cũng không khác lắm so với trực tiếp uống nước sôi, điều duy nhất đáng ăn mừng là hắn không nuốt luôn máu của long huyết nhân kia nên chỉ bỏng có môi, khoang miệng và đầu lưỡi.
Thẩm Trường Trạch cũng không có cách gì giúp hắn, chỉ có thể phí công quạt gió cho hắn. Cái đuôi của y nhẹ nhàng vuốt đùi Thiện Minh, giống như đang trấn an hắn. Thiện Minh vỗ vỗ cái đuôi trơn nhẵn của y, cái đuôi kia lập tức cuốn lấy tay hắn. Thẩm Trường Trạch cau mày nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lo lắng. Thiện Minh miễn cưỡng nói, “Không việc gì."
Cánh Thẩm Trường Trạch hạ xuống, dừng ở hai bên sườn hắn, tạo thành một chướng ngại vật thiên nhiên, thật giống như bao bọc Thiện Minh như vậy là có thể bảo vệ hắn khỏi bị thương tổn.
Miệng Thiện Minh sưng tướng lên, môi cũng nứt ra, chẳng qua cái này coi như chỉ là thương nhẹ, chỉ cần không gãy tay gãy chân, còn có thể hành động được thì đều chỉ là thương nhẹ.
Thiện Minh cố gắng phân bố nước bọt để làm mình dễ chịu một chút. Hắn đứng lên khỏi mặt đất, nói chuyện rất đau, hắn chỉ có thể chỉ tay tới phía trước. Hai người cùng nhau chạy theo hướng của hai long huyết nhân lúc nãy.
Năm phút sau, bọn họ nhìn thấy bảy tám thi thể long huyết nhân và vài thi thể con người, có người của Thẩm Diệu, cũng có người của nhóm bộ đội đặc chủng.
Âm thanh pháo súng phía trước rất tập trung, bùng nổ đến mức làm cho rừng cây run rẩy, Thiện Minh biết, bọn họ đã tìm được rồi.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa