Cha Nuôi
Chương 113
CHƯƠNG 113
Thiện Minh tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã bày bốn món ăn, hắn đi qua thì thấy đều là đồ ăn thường gặp trên bàn cơm ở Tô Châu, còn có hai món ăn vặt và một món canh. Có thể chuẩn bị được nhiều thứ như vậy trong khoảng thời gian ngắn, hiệu suất của người ở đây thật là cao.
Thẩm Trường Trạch lấy cho hắn nửa bát canh, “Trước đến uống ngụm canh đã."
Thiện Minh lắc lắc cái đầu ướt sũng đi tới, thuận tay giảm điều hòa thấp đi vài độ.
Thẩm Trường Trạch tự giác lấy khăn mặt lau tóc cho hắn, “Cái tật xấu này của ba sao vẫn không sửa được vậy, tắm rửa xong không chịu lau tóc."
“Phiền toái." Thiện Minh uống một ngụm canh đầu cá nấu đậu hũ màu trắng sữa, vị rất ngon, hương thơm quấn quít. Dạ dày của hắn đã lâu không được ăn đồ ăn được nấu nướng tỉ mỉ như vậy, hương vị xa xỉ này tác động lên vị giác thật sự làm người ta muốn ngừng mà không được, hắn uống mấy ngụm liền uống hết bát canh.
Thẩm Trường Trạch dùng khăn mặt lau khô hầu hết nước trên tóc hắn, đang định đi lấy máy sấy.
Thiện Minh giữ y ngồi xuống, “Ăn cơm ăn cơm, như vậy mát mẻ hơn."
Thẩm Trường Trạch vuốt mái tóc ẩm ướt của hắn, “Ba như vậy dễ bị cảm lắm."
“Đạn cũng không làm ta chết được, cảm thì đã là gì, mau tới cùng ta ăn cơm, canh này thật con mẹ nó uống ngon." Thiện Minh gắp một miếng thịt đầy nước sốt đỏ au mê người nhét vào miệng, ngọt mà không ngấy, vào miệng liền tan, lập tức làm cho Thiện Minh ăn đến vui vẻ. Hắn ôm bát cơm thơm ngào ngạt bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
Thẩm Trường Trạch nhìn hắn hăng hái như vậy, bản thân cũng ngồi xuống cao hứng ăn.
Thiện Minh gõ gõ bàn, “Sao ở đây lại có cá bạc Thái Hồ?"
“Vận chuyển hàng không tới."
Thiện Minh ngẩn người, “Làm sao mi biết ta muốn ăn?"
Thẩm Trường Trạch ôn nhu nhìn hắn, “Đương nhiên là cố ý chuẩn bị cho ba."
Thiện Minh cười, “Nuôi mi đúng là không vô ích."
Thẩm Trường Trạch nhìn hắn ăn đến mỹ mãn, cảm thấy tim mình như được lấp đầy. Y thích mọi biểu cảm của ba, cho dù là hung ác kiêu ngạo hay là vô lại bốc đồng, mỗi dáng vẻ đều gợi cảm như vậy, phấn khích như vậy. Vừa nghĩ đến việc có thể có được hắn, hai người ngồi quanh bàn ăn vui vẻ ăn bữa cơm nóng hầm hập, y liền cảm thấy nhân sinh không còn gì tiếc nuối.
Ăn xong, Thiện Minh bỏ đũa xuống lau miệng, cái gì cũng không quản nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới giường Thẩm Trường Trạch nằm lăn ra, vuốt cái bụng no căng, cảm giác từ thân đến tâm đều thật thả lỏng.
Căn cứ được che giấu cho hắn biết mình rất an toàn, hơn nữa có Thẩm Trường Trạch trông cửa rồi, tính cảnh giác của hắn cũng đã hạ xuống thấp nhất, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ mất.
Thẩm Trường Trạch tìm người thu dọn xong cơm chiều, trở lại phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiện Minh quấn khăn tắm nằm ngửa trên giường, đến chăn cũng không đắp, dường như đã ngủ.
Thẩm Trường Trạch nhìn gương mặt hơi ửng hồng của hắn, một cơn khát vọng khó tả nảy lên trong lòng. Y xoay người vọt vào phòng tắm tắm rửa, làn nước lạnh lẽo cũng không thể tiêu diệt dục vọng của y. Khi y đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc Thiện Minh trở mình, cái eo không có một tấc thịt thừa xoay thành một độ cong mềm dẻo xinh đẹp, sau đó kéo toàn bộ thân thể lật lại, đường cong kia hiện lên gợi cảm đến không nói nên lời.
Đầu óc Thẩm Trường Trạch nóng lên, thân thể trần trụi bước tới, sau đó chậm rãi lên giường.
Y vừa tới gần, Thiện Minh theo bản năng liền tỉnh. Mặc dù hắn biết nơi này rất an toàn nhưng kiếp sống lính đánh thuê nhiều năm làm hắn ở bất cứ đâu vào bất kì lúc nào cũng đều không thể trăm phần trăm đi vào giấc ngủ, đang ngủ chỉ vừa có người tới gần hắn sẽ lập tức tỉnh lại, sau đó theo thói quen định đi sờ vũ khí.
Chẳng qua lúc này hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, dục vọng trong mắt đàn ông hắn tuyệt không xa lạ, huống chi dục vọng cuồng nhiệt trong mắt người đàn ông này đã in sâu vào trí óc hắn từ một đêm kia.
Thẩm Trường Trạch đè lên người Thiện Minh, cúi xuống hít vào mùi sữa tắm thơm ngát trên người hắn, nhịn không được hôn dọc theo trán hắn xuống chóp mũi, từ chóp mũi lại hôn đến môi.
Thiện Minh ôm cổ hắn, “Lần trước mi hỏi ta thích hay khó chịu, hình như ta còn chưa kịp hỏi lại mi nhỉ?"
Thẩm Trường Trạch hôn từng cái lên đôi môi mềm mại của hắn, “Làm tình với ba là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này."
Thiện Minh ha ha cười hai tiếng, “Đi cửa sau thích đến như vậy sao?"
Thẩm Trường Trạch chớp mắt, “Nếu ba muốn thử xem, con tuyệt đối không phản kháng."
Thiện Minh bĩu môi, “Ta không có chút hứng thú nào với mông của đàn ông đâu."
Thẩm Trường Trạch cười, “Cho nên để con làm ba đi." Y cúi đầu, dùng sức hôn môi Thiện Minh, đầu lưỡi linh hoạt bá đạo luồn vào miệng hắn, liếm từng tấc khoang miệng hắn. Nước bọt trong suốt chảy xuống theo khoé miệng không thể khép lại của Thiện Minh.
Thẩm Trường Trạch giơ tay kéo rớt khăn tắm trên người Thiện Minh, lấy tay vuốt ve ngực và eo Thiện Minh. Mỗi tấc cơ bắp dưới bàn tay đều mạnh mẽ đàn hồi, ngay cả vết sẹo trên người cũng đều tràn ngập hơi thở nam tính quyến rũ. Y mê luyến người này, hận không thể hôn lên từng tấc trên khối thân thể này.
Hai tay Thiện Minh cắm vào giữa mái tóc hắn, đảo khách thành chủ dùng đầu lưỡi khiêu khích Thẩm Trường Trạch, thỉnh thoảng nâng thân thể dùng cơ ngực cọ xát ngực Thẩm Trường Trạch.
Làm tình là một chuyện thật thích, hắn thích làm tình.
Thẩm Trường Trạch bị Thiện Minh trêu ghẹo đến mức cả người nóng lên, y cúi đầu cắn viên thịt nhỏ trước ngực Thiện Minh, không nhẹ không nặng liếm cắn, liếm đến mức viên thịt mềm nho nhỏ trở nên sưng đỏ cứng rắn. Một tay y thò vào trong quần Thiện Minh, ngón tay thon dài cầm lấy cậu nhỏ của Thiện Minh bắt đầu tận tình khiêu khích. Đàn ông mới càng thêm quen thuộc thân thể đàn ông, mới biết làm như thế nào có thể mang đến cho đối phương khoái cảm mãnh liệt nhất.
Thiện Minh khẽ thở dài một tiếng, ngẩng cổ, hưởng thụ khoái cảm đến run rẩy.
Thẩm Trường Trạch giữ lấy eo Thiện Minh, đột nhiên lật thân thể của hắn lại, để hắn quỳ gối trên giường.
Thiện Minh cảm thấy cái tư thế này không được tự nhiên, hắn vừa định mở miệng nói cái gì, Thẩm Trường Trạch lại mở rộng khe mông hắn, vươn đầu lưỡi đi liếm huyệt động chặt chẽ kia.
Thân thể Thiện Minh run lên, hít sâu một hơi, “Cái đệt, mi……" Hắn không thoải mái lắc thân thể muốn rời khỏi, Thẩm Trường Trạch bắt lấy đùi hắn không để hắn động đậy, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu liếm cửa huyệt non mềm, lướt qua vùng đất mẫn cảm, làm cho toàn thân Thiện Minh đều run rẩy.
Thiện Minh mở to hai mắt nhìn, vô ý thức nắm chặt drap giường, tình cảnh này rất phóng đãng, cảm giác này rất kích thích.
Thẩm Trường Trạch chậm rãi liếm cho cửa huyệt chặt chẽ trở nên mềm mại, nước bọt trơn bóng thấm vào cửa huyệt khép kín, làm cho nó mềm nhẹ mở ra, Thẩm Trường Trạch càng thêm làm càn ý đồ đâm cả đầu lưỡi vào.
“Ưm a……" Thiện Minh giống như con mèo cong thân thể lên, phần eo cong thành một đường hoàn mỹ, trước ngực gần như dán xuống giường, hắn hổn hển nói: “Đủ rồi…… Quá không bình thường ……"
Hai tay Thẩm Trường Trạch vẫn giữ chặt đùi Thiện Minh ngăn cản hắn nhúc nhích, ngón tay thon dài cắm sâu vào thịt, làm cho làn da mềm mại nơi bắp đùi đỏ lên. Y chẳng những tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với kháng cự của Thiện Minh, ngược lại càng thêm dùng đầu lưỡi nhanh chóng liếm láp huyệt động nhạy cảm kia, thậm chí đẩy cả đầu lưỡi vào, mô phỏng động tác của phân thân mà nhợt nhạt ra vào .
Từ miệng Thiện Minh không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ áp lực, vừa nghĩ đến cửa sau đang bị con trai của mình dùng đầu lưỡi liếm, hắn liền cảm thấy cả người mềm yếu, hắn không nhịn được cầm lấy cây gậy đã cứng rắn của mình, cử động lên xuống liên tục.
Trước sau khoái cảm chồng chất, gia tăng gấp bội, làm cho đùi Thiện Minh cũng phải run rẩy.
Thẩm Trường Trạch lấy ngón tay kéo cái miệng nhỏ nhắn đã hơi hé mở ra, dùng đầu lưỡi phối hợp ngón tay, từng bước mở ra cánh cửa kia, cho đến khi nó có thể cất chứa hai ngón tay tùy ý ra vào.
Thiện Minh cảm thấy y rút ngón tay ra, thay thế là một thứ cứng rắn nóng bỏng đang đâm vào mông hắn.
Hắn xoay người lại, thấy Thẩm Trường Trạch đang đổ dầu bôi trơn lên quái vật lớn của y, vuốt vuốt hai cái, ôm lấy mông Thiện Minh định cắm vào.
Thiện Minh lắc mông, nói với giọng khàn khàn: “Con mẹ mi, mau mang mũ vào."
Thẩm Trường Trạch cố định cái eo muốn trốn tránh của hắn, đỡ lấy cây gậy thịt của mình đâm nhẹ vào cửa huyệt kia, thấp giọng nói: “Không mang." Nói xong y đẩy người một cái, đầu thịt mềm yếu trượt một cái rồi chen vào trong.
Thiện Minh khẽ kêu một tiếng, cứ cho là hắn đã từng bị thứ kia đâm cả đêm, nhưng cái cảm giác quái dị có dị vật xâm nhập này, hắn vẫn không thể thản nhiên thừa nhận, hắn có thể nhẫn nại đau đớn, nhưng cái này lại thấm sâu hơn đau đớn nhiều.
Thẩm Trường Trạch thở dài một hơi, chậm rãi đưa toàn bộ cây gậy cắm vào trong cơ thể Thiện Minh, ngực y dán lên lưng Thiện Minh, thở phì phò nói, “Con không mang mũ. Ba, bên trong ba nóng quá, thật chặt, con muốn cảm thụ nó thật cẩn thận. Ba là của con, con không muốn phải qua một vật ngăn trở giữ lấy ba, con muốn triệt để có được ba." Y giữ chặt cái eo gầy mạnh mẽ của Thiện Minh, bắt đầu thong thả rung động.
Thiện Minh vừa vuốt vật nam tính của mình, vừa cảm thụ khoái cảm tuyến tiền liệt bị đè ép, cơn khoái cảm hoà lẫn với đau đớn và khó chịu này so với bất cứ cơn chấn động *** nào cũng đều mãnh liệt hơn, phảng phất như châm lửa trên mọi tế bào trong cơ thể hắn, làm cả người hắn nóng lên, làm tứ chi hắn như nhũn ra.
Tư thế quỳ sấp càng thuận tiện cho ra vào, sau khi Thẩm Trường Trạch va chạm hung ác vài cái để hoàn toàn mở ra lối vào nóng ướt kia thì bắt đầu cắm rút như mưa rền gió dữ. Vòng eo rắn chắc khống chế động tác thân thể, tốc độ và lực độ tiến lùi làm cho cái mông của Thiện Minh bị đâm đỏ lên, cửa huyệt đóng chặt bị mở ra thành một cái động lớn. Mỗi lần Thẩm Trường Trạch thoáng rút phân thân ra đều có thể nhìn thấy thịt động mềm mịn quyến rũ bên trong, cây gậy của Thẩm Trường Trạch hung hăng đâm chọc tới cùng, đâm cho Thiện Minh khẽ kêu một tiếng, đổi lấy thân thể kịch liệt run rẩy.
Âm thanh cơ thể va chạm phành phạch vang không ngừng, bắp thịt trên đùi Thẩm Trường Trạch run run theo từng động tác tiến lùi, thân thể thon dài kiện mỹ áp phía trên người mà y luôn miệng gọi là “ba", thực hiện cuộc chinh phạt nguyên thủy nhất khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng.
“Ba, bên trong ba thật chặt…… ưm…… thật chặt, thật thoải mái."
Dương vật của Thẩm Trường Trạch hoàn toàn có kích thước của người Âu Mĩ, vừa dài vừa thô. Mỗi lần cắm rễ vào, Thiện Minh đều có ảo giác bị y xuyên thủng, mông trướng đến tràn đầy, thân thể không ngừng run rẩy theo mỗi lần đánh sâu vào.
Thiện Minh căn bản không có sức đáp lại ngôn từ đùa giỡn của y, hắn đã bị dục vọng cuộn trào mãnh liệt xông cho tối tăm đầu óc.
Sau khi Thẩm Trường Trạch rút gậy thịt của mình ra, y lật người Thiện Minh lại, để hắn nằm ngửa trên giường, mở rộng đùi hắn, tiến vào hắn từ phía trước.
Biểu cảm Thiện Minh có vài phần mê loạn, đã triệt để sa vào cơn *** mang đến khoái cảm mãnh liệt cho hắn, hai chân mở rộng thừa nhận đứa con trai hắn nuôi mười năm đâm chọc.
Thẩm Trường Trạch điên cuồng tiến lên trong cơ thể hắn, mỗi lần va chạm đều tiến vào chiều sâu không thể tin nổi. Hai người đều ra một thân mồ hôi, cả một phòng khí lạnh cũng không thể làm giảm nhiệt độ của họ.
Thẩm Trường Trạch biến hóa nhiều tư thế cắm rút suốt hơn nửa giờ, cho đến khi Thiện Minh đau eo đau lưng, cảm giác thân dưới cũng sưng lên, kêu to vài tiếng, Thẩm Trường Trạch mới không tình nguyện bắn ra.
Thiện Minh không ngờ thằng ranh này dám bắn vào trong thân thể hắn, nâng tay hung hăng đánh vào đùi y, hung ác nói: “Con mẹ mi, dám bắn ở bên trong à!"
Thẩm Trường Trạch không quan tâm, trút toàn bộ dịch thể nóng rực một giọt không sót vào trong cơ thể Thiện Minh, sau đó ôm eo Thiện Minh nằm xuống, để vật nam tính đã mềm xuống kẹt trong người Thiện Minh không chịu rút ra.
Thiện Minh bị y làm đến toàn thân hết sức, hắn cắn răng nói: “Mi…… Đi ra ngoài……"
Thẩm Trường Trạch chẳng những không rút ra lại còn dùng hai chân cuốn lấy chân Thiện Minh, một tay từ sau lưng vươn tới xoa nắn cơ ngực hắn, vừa liếm mồ hôi trên cổ hắn vừa khàn khàn nói: “Ba, sau này con đều sẽ bắn ở bên trong. Nếu ba là phụ nữ thì có thể sinh con cho con rồi."
Thiện Minh thật sự là bị y làm đến không có sức lực, nếu không hắn thật muốn xoay người sang chỗ khác bóp chết y. Hắn miễn cưỡng phun ra hai chữ qua hàm răng, “Thối lắm."
Tay Thẩm Trường Trạch tùy ý vuốt ve eo Thiện Minh, tiếng cười nhẹ bay vào tai Thiện Minh, “Ba, thân thể của ba sờ thật là thoải mái, bên trong ba thật nóng, thật chặt, con muốn cả đời cắm ở bên trong…… Ba đừng giận, ba phải làm quen, ba phải nhận tất cả của con, cảm giác bắn ở trong thân thể ba thật tốt……"
Thiện Minh thật sự nhịn không được, tà tính của Thẩm Trường Trạch làm hắn có chút không thể quen. Hắn dùng lực lấy khuỷu tay chọc vào eo Thẩm Trường Trạch, lần này bị đâm không nhẹ, Thẩm Trường Trạch kêu rên một tiếng, gậy thịt cắm trong cơ thể Thiện Minh trượt một cái ra ngoài. Thiện Minh cảm thấy mông nóng lên, dịch thể bị đổ vào trong lối vào lập tức chảy ra.
Cảm giác này vừa bối rối lại vừa quyến rũ, sắc mặt Thiện Minh lúc xanh lúc trắng, quay đầu căm tức nhìn Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch xoa xoa cái eo bị hắn đâm cho phát đau, trấn an lau mồ hôi cho Thiện Minh, “Ba, đừng nóng giận ."
“Mấy thứ này mi học với ai hả? Ta phát hiện mi càng ngày càng không bình thường ."
Thẩm Trường Trạch giải thích: “Trừ ba ra, con tuyệt không chạm tới bất kì kẻ nào, con chỉ là…… chỉ là vì khi khống chế ham muốn ***, ở phòng thí nghiệm có từng mô phỏng với người khác, nhưng con chỉ làm với ba. Ba, ngoài ba ra con sẽ không chạm tới ai hết."
Vốn trong lòng Thiện Minh còn đang khó chịu, nghe được lời thông báo “ngây thơ" này của y thì đột nhiên lại muốn cười.
Thẩm Trường Trạch nhìn sắc mặt hắn không còn khó coi như vậy nữa, gắt gao ôm eo Thiện Minh, nỉ non nói: “Ba, con yêu ba, ba phải chấp nhận mọi thứ của con, ba phải trở thành hoàn toàn thuộc về con."
Dục vọng chiếm hữu của Thẩm Trường Trạch làm Thiện Minh cảm thấy một tia bất an. Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy người nào có ham muốn khống chế người khác mãnh liệt như vậy, phảng phất đến một sợi tóc của đối phương y cũng phải nắm trong lòng bàn tay.
Hắn còn không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Trường Trạch đã lại một lần nữa quấn lấy, phân thân vừa mới mềm xuống không bao lâu thế nhưng lại cứng lên, thể lực của long huyết nhân thật sự khiến người ta giật mình.
Từ lần đó Thiện Minh đã được lĩnh giáo sự xâm lược không biết mệt mỏi của Thẩm Trường Trạch, một đêm kia y nằm trên người hắn không ngừng chinh phạt, khiến bây giờ khi hắn hồi tưởng lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thẩm Trường Trạch nhận ra Thiện Minh muốn lùi bước, y ôn nhu hôn lên mắt Thiện Minh, “Ba, con sẽ cho ba sung sướng, đừng cự tuyệt con, ba không thể cự tuyệt con."
Lưỡi dao thịt cứng rắn nóng bỏng lại một lần nữa thẳng tiến vào cửa huyệt bị đâm chọc đến không thể khép lại, một lần nữa đưa hai người lên đỉnh cao dục vọng.
Thẩm Trường Trạch không ngoài ý muốn đè nặng Thiện Minh làm một đêm, về sau y có chút hối hận, bởi vì Thiện Minh bị tiêu hao thể lực quá lớn, chỗ kia sưng hết lên, buổi sáng căn bản không rời giường nổi. Thẩm Trường Trạch tràn ngập áy náy, liên tục mát xa eo và chân bị đau nhức cho hắn, Thiện Minh ngoài tát y hai cái, cảnh cáo y về sau không được làm như vậy nữa thì cũng không có phương thức gì chống cự, chỉ có thể tùy ý y đùa nghịch, ngay cả đầu ngón tay cũng lười không muốn động đậy.
Thẩm Trường Trạch bưng bữa sáng đến đầu giường xúc cho hắn từng miếng một.
Kỳ thật ở trên chiến trường bị thương nặng hơn lúc này cũng không biết bao nhiêu lần, dù bị đạn bắn xuyên qua thân thể thì Thiện Minh cũng đều sẽ tiếp tục đi tới phía trước, nhưng hiện tại nhìn Thẩm Trường Trạch trước sau đều hầu hạ hắn, hắn liền càng muốn nằm trên giường, nghe con trai mềm mại dịu dàng gọi hắn là ba, sau đó mát xa cho hắn thả lỏng.
Cái gọi là ăn no ấm bụng nhớ *** dục, quả nhiên không sai.
Sau khi hắn tỉnh dậy buổi sáng thì lại ngủ, rồi lại tỉnh lại, đã là hơn mười một giờ, hắn nhìn đồng hồ sau đó hỏi Thẩm Trường Trạch, “Bọn họ đâu?"
“Đường Đinh Chi đưa họ tới phòng thí nghiệm, yên tâm đi, bọn họ đều rất ổn."
Thiện Minh không phải lo lắng người ở đây làm gì với Du Chuẩn, chỉ riêng nhìn mặt mũi Thẩm Trường Trạch, bọn họ đều sẽ hoàn chỉnh không tổn hao gì ra khỏi đây, chỉ cần Du Chuẩn đừng làm gì khác người, thành thành thật thật yên phận, phối hợp với quân đội hoàn thành thu thập số liệu và thí nghiệm là bọn họ có thể thoải mái lấy tiền rời đi.
Chỉ là, Thiện Minh nhìn Thẩm Trường Trạch, hắn hoài nghi Thẩm Trường Trạch sẽ không để hắn đi. Nhưng mà Thiện Minh đã quyết định một chuyện, chính là giết chết hắn cũng phải làm cho y thỏa hiệp. Hắn tuyệt đối sẽ không ở lại chỗ này, hắn chỉ biết ra chiến trường, sẽ không chịu sống ngày nào yên ổn.
Thiện Minh khởi động thân mình, “Vậy ta cũng đi."
Thẩm Trường Trạch đỡ lấy eo hắn, “Không cần, ba, ba nghỉ ngơi một chút đi, không cần vội, ba đi lúc nào cũng được."
Thiện Minh nghĩ một lúc, lại trở về nằm trên giường, eo hắn thật đau, cũng thật sự không muốn động đậy.
Thẩm Trường Trạch tiếp tục xoa ấn eo cho hắn, Thiện Minh nhắm mắt lại mơ màng trong chốc lát, đột nhiên nói, “Đưa cho ta xem mấy tư liệu mi tra được về nhà cũ của ta."
Tay Thẩm Trường Trạch dừng lại, “Ba thật sự muốn xem?"
“Đừng vô nghĩa, lấy đến đây."
Thẩm Trường Trạch mở máy tính đưa tới trước mặt Thiện Minh, lấy một tập tài liệu ra đưa cho hắn.
Bên trong là một ít ảnh chụp, là một khu nhà nhỏ cực kì cũ kĩ ở Tô Châu. Vào hơn hai mươi năm trước, mới đầu mọc lên một đống nhà lầu, thời điểm đó có thể ở bên trong thật sự khiến cho biết bao người hâm mộ, chỉ là hiện tại đã cũ nát không chịu nổi. Thiện Minh có chút ngoài ý muốn, Trung Quốc phát triển nhanh như vậy, vậy mà nơi này lại không bị phá bỏ và di dời.
Dường như Thẩm Trường Trạch biết hắn nghĩ cái gì, “Cũng nhanh thôi, bây giờ Tô Châu đang được kiến thiết, nơi này đã được liệt vào phạm vi phá dỡ di dời, cuối năm hẳn là sẽ không còn nữa."
Thiện Minh nhìn căn nhà cũ nát, kí ức phủ đầy bụi nhiều năm lần lượt bị mở ra, cảm giác chỉ cần ngửi là sẽ thấy một luồng hương vị ẩm ướt hôi hám.
“Mi biết vì sao ta lại đi làm lính đánh thuê không?"
“Đại khái biết."
“Nói ta nghe một chút tin tức mi điều tra được đi."
“Tư liệu điều tra ở địa phương nói mẹ và cha dượng của ba đánh nhau, hai người đều bị đối phương đâm chết, đứa trẻ sợ hãi chạy mất, không rõ tung tích."
Thiện Minh cười lạnh một tiếng, “Mẹ ta quả thật là bị hắn đâm chết, lúc ấy gã khốn đó rất có bản lĩnh, mẹ ta vốn nghĩ rằng gả cho hắn có thể sống tốt, kết quả ăn mặc tuy rằng không lo nhưng lại không ngờ rằng gả cho mặt người dạ thú, thường xuyên đánh mẹ ta. Lần đó mẹ ta phản kháng, hắn uống rượu liền sờ tới dao. Sau khi mẹ ta chết, ta sợ hắn giết ta, ta liền giết hắn sau đó bỏ đi." Thiện Minh nói rất bình thản, thật giống như đang kể lại một câu chuyện mà không phải chính mình trải qua.
“Lúc đó hình như ta bảy tuổi thì phải, lưu lạc ở ngoài mấy tháng thì gặp Lâm Cường, ông ấy liền mang ta đi. Ta nghĩ mi cũng đoán được việc này, quá khứ của ta chỉ đơn giản như vậy." Hắn bắn súng vào tấm ảnh chụp khu nhà cũ nát, “Thật không nghĩ tới, nơi này vẫn còn tồn tại…… Nhà hiện tại là của ai?"
“Qua tay vài lần, nhưng không ai dám ở."
“Chắc chắn rồi, đầy phòng đều là máu, trên mặt đất, trên tường, trên cửa, trên cửa sổ." Thiện Minh có chút đăm chiêu lật ra từng tấm ảnh, “Còn có cái gì khác?"
Thẩm Trường Trạch nói: “Có." Y lật ra vài trang ảnh, trên ảnh chụp xuất hiện rõ ràng một bà cụ tóc trắng xoá, nhìn tuổi tác ít nhất cũng phải bảy tám mươi .
Tim Thiện Minh lập tức thắt lại, kỳ thật hắn gần như đã không còn ấn tượng với người trong nhà, dù sao hắn rời nhà cũng đã hai mươi lăm năm, khi đó hắn mới bảy tuổi, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là bà ngoại hắn.
Có lẽ bà ngoại hắn là người duy nhất trong thời thơ ấu của hắn đã cho hắn một tình thương chất phác, cũng là người duy nhất không chê hắn là gánh nặng mà đối tốt với hắn.
Thiện Minh gắt gao nhìn chằm chằm ảnh chụp, trong lòng nảy lên chua xót khó tả.
Thẩm Trường Trạch vuốt ve lưng hắn, “Nếu ba muốn trở về nhìn xem, bây giờ con sẽ cùng ba trở về."
“Bây giờ bà sống thế nào?"
“Vẫn tốt, vẫn còn ba người con, thân thể không có bệnh tật gì lớn."
“Vậy được rồi, hai mươi lăm năm trước ta đã biến mất, bây giờ cũng không nên xuất hiện." Thiện Minh lật người nằm ngửa trên giường, “Mỗi tháng cho bà một ít tiền, tìm danh nghĩa hợp lý đấy."
“Con đã làm rồi."
Thiện Minh nhắm hai mắt lại, thở dài nói: “Không ngờ căn nhà đó vẫn còn, không ngờ bà ngoại vẫn còn sống……" Cảnh tượng đó hắn vẫn nghĩ rằng chỉ còn lại trong trí nhớ xa xăm của hắn, nhưng khi bọn họ chân chính xuất hiện trước mắt, hắn lại cảm thấy không hề chân thật. Thật giống như trong khoảng thời gian ngắn, Thiện Minh hắn không phải vô duyên vô cớ xuất hiện trên thế giới này, hắn có thể tìm hiểu, hắn đã từng có quá khứ, hắn cũng từng giống rất nhiều đứa trẻ trên thế giới này, ra đời bình thường, lớn lên bình thường, chẳng qua tại một thời điểm trọng yếu, vận mệnh của hắn đã triệt để thay đổi.
Hắn không phải trời sinh lính đánh thuê, không phải trời sinh sát thủ, hắn cũng từng chỉ là một đứa trẻ rất bình thường.
Kia quả thực là một hắn khác, ngoài cái tên của mình, hắn còn có những minh chứng khác chứng tỏ mình đã từng xuất hiện đúng lý hợp tình trên thế giới này.
Thẩm Trường Trạch mềm nhẹ vuốt ve hắn, “Ba, ba nghĩ gì trong lòng thì cứ nói với con."
Thiện Minh nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy thực kỳ diệu."
“Ba, ba phải nhớ kỹ, con là người thân, người yêu của ba, ba vĩnh viễn cũng không cô đơn, ba có con."
Thiện Minh chậm rãi mở to mắt, nhìn sự chân thành và tình cảm không hề che giấu trong mắt Thẩm Trường Trạch, cảm thấy thân thể ấm áp dào dạt. Hắn ôm lấy cổ Thẩm Trường Trạch, hôn lên hai phiến môi mềm mại kia.
Thiện Minh tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã bày bốn món ăn, hắn đi qua thì thấy đều là đồ ăn thường gặp trên bàn cơm ở Tô Châu, còn có hai món ăn vặt và một món canh. Có thể chuẩn bị được nhiều thứ như vậy trong khoảng thời gian ngắn, hiệu suất của người ở đây thật là cao.
Thẩm Trường Trạch lấy cho hắn nửa bát canh, “Trước đến uống ngụm canh đã."
Thiện Minh lắc lắc cái đầu ướt sũng đi tới, thuận tay giảm điều hòa thấp đi vài độ.
Thẩm Trường Trạch tự giác lấy khăn mặt lau tóc cho hắn, “Cái tật xấu này của ba sao vẫn không sửa được vậy, tắm rửa xong không chịu lau tóc."
“Phiền toái." Thiện Minh uống một ngụm canh đầu cá nấu đậu hũ màu trắng sữa, vị rất ngon, hương thơm quấn quít. Dạ dày của hắn đã lâu không được ăn đồ ăn được nấu nướng tỉ mỉ như vậy, hương vị xa xỉ này tác động lên vị giác thật sự làm người ta muốn ngừng mà không được, hắn uống mấy ngụm liền uống hết bát canh.
Thẩm Trường Trạch dùng khăn mặt lau khô hầu hết nước trên tóc hắn, đang định đi lấy máy sấy.
Thiện Minh giữ y ngồi xuống, “Ăn cơm ăn cơm, như vậy mát mẻ hơn."
Thẩm Trường Trạch vuốt mái tóc ẩm ướt của hắn, “Ba như vậy dễ bị cảm lắm."
“Đạn cũng không làm ta chết được, cảm thì đã là gì, mau tới cùng ta ăn cơm, canh này thật con mẹ nó uống ngon." Thiện Minh gắp một miếng thịt đầy nước sốt đỏ au mê người nhét vào miệng, ngọt mà không ngấy, vào miệng liền tan, lập tức làm cho Thiện Minh ăn đến vui vẻ. Hắn ôm bát cơm thơm ngào ngạt bắt đầu ăn từng ngụm lớn.
Thẩm Trường Trạch nhìn hắn hăng hái như vậy, bản thân cũng ngồi xuống cao hứng ăn.
Thiện Minh gõ gõ bàn, “Sao ở đây lại có cá bạc Thái Hồ?"
“Vận chuyển hàng không tới."
Thiện Minh ngẩn người, “Làm sao mi biết ta muốn ăn?"
Thẩm Trường Trạch ôn nhu nhìn hắn, “Đương nhiên là cố ý chuẩn bị cho ba."
Thiện Minh cười, “Nuôi mi đúng là không vô ích."
Thẩm Trường Trạch nhìn hắn ăn đến mỹ mãn, cảm thấy tim mình như được lấp đầy. Y thích mọi biểu cảm của ba, cho dù là hung ác kiêu ngạo hay là vô lại bốc đồng, mỗi dáng vẻ đều gợi cảm như vậy, phấn khích như vậy. Vừa nghĩ đến việc có thể có được hắn, hai người ngồi quanh bàn ăn vui vẻ ăn bữa cơm nóng hầm hập, y liền cảm thấy nhân sinh không còn gì tiếc nuối.
Ăn xong, Thiện Minh bỏ đũa xuống lau miệng, cái gì cũng không quản nữa, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới giường Thẩm Trường Trạch nằm lăn ra, vuốt cái bụng no căng, cảm giác từ thân đến tâm đều thật thả lỏng.
Căn cứ được che giấu cho hắn biết mình rất an toàn, hơn nữa có Thẩm Trường Trạch trông cửa rồi, tính cảnh giác của hắn cũng đã hạ xuống thấp nhất, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ mất.
Thẩm Trường Trạch tìm người thu dọn xong cơm chiều, trở lại phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thiện Minh quấn khăn tắm nằm ngửa trên giường, đến chăn cũng không đắp, dường như đã ngủ.
Thẩm Trường Trạch nhìn gương mặt hơi ửng hồng của hắn, một cơn khát vọng khó tả nảy lên trong lòng. Y xoay người vọt vào phòng tắm tắm rửa, làn nước lạnh lẽo cũng không thể tiêu diệt dục vọng của y. Khi y đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc Thiện Minh trở mình, cái eo không có một tấc thịt thừa xoay thành một độ cong mềm dẻo xinh đẹp, sau đó kéo toàn bộ thân thể lật lại, đường cong kia hiện lên gợi cảm đến không nói nên lời.
Đầu óc Thẩm Trường Trạch nóng lên, thân thể trần trụi bước tới, sau đó chậm rãi lên giường.
Y vừa tới gần, Thiện Minh theo bản năng liền tỉnh. Mặc dù hắn biết nơi này rất an toàn nhưng kiếp sống lính đánh thuê nhiều năm làm hắn ở bất cứ đâu vào bất kì lúc nào cũng đều không thể trăm phần trăm đi vào giấc ngủ, đang ngủ chỉ vừa có người tới gần hắn sẽ lập tức tỉnh lại, sau đó theo thói quen định đi sờ vũ khí.
Chẳng qua lúc này hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, dục vọng trong mắt đàn ông hắn tuyệt không xa lạ, huống chi dục vọng cuồng nhiệt trong mắt người đàn ông này đã in sâu vào trí óc hắn từ một đêm kia.
Thẩm Trường Trạch đè lên người Thiện Minh, cúi xuống hít vào mùi sữa tắm thơm ngát trên người hắn, nhịn không được hôn dọc theo trán hắn xuống chóp mũi, từ chóp mũi lại hôn đến môi.
Thiện Minh ôm cổ hắn, “Lần trước mi hỏi ta thích hay khó chịu, hình như ta còn chưa kịp hỏi lại mi nhỉ?"
Thẩm Trường Trạch hôn từng cái lên đôi môi mềm mại của hắn, “Làm tình với ba là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này."
Thiện Minh ha ha cười hai tiếng, “Đi cửa sau thích đến như vậy sao?"
Thẩm Trường Trạch chớp mắt, “Nếu ba muốn thử xem, con tuyệt đối không phản kháng."
Thiện Minh bĩu môi, “Ta không có chút hứng thú nào với mông của đàn ông đâu."
Thẩm Trường Trạch cười, “Cho nên để con làm ba đi." Y cúi đầu, dùng sức hôn môi Thiện Minh, đầu lưỡi linh hoạt bá đạo luồn vào miệng hắn, liếm từng tấc khoang miệng hắn. Nước bọt trong suốt chảy xuống theo khoé miệng không thể khép lại của Thiện Minh.
Thẩm Trường Trạch giơ tay kéo rớt khăn tắm trên người Thiện Minh, lấy tay vuốt ve ngực và eo Thiện Minh. Mỗi tấc cơ bắp dưới bàn tay đều mạnh mẽ đàn hồi, ngay cả vết sẹo trên người cũng đều tràn ngập hơi thở nam tính quyến rũ. Y mê luyến người này, hận không thể hôn lên từng tấc trên khối thân thể này.
Hai tay Thiện Minh cắm vào giữa mái tóc hắn, đảo khách thành chủ dùng đầu lưỡi khiêu khích Thẩm Trường Trạch, thỉnh thoảng nâng thân thể dùng cơ ngực cọ xát ngực Thẩm Trường Trạch.
Làm tình là một chuyện thật thích, hắn thích làm tình.
Thẩm Trường Trạch bị Thiện Minh trêu ghẹo đến mức cả người nóng lên, y cúi đầu cắn viên thịt nhỏ trước ngực Thiện Minh, không nhẹ không nặng liếm cắn, liếm đến mức viên thịt mềm nho nhỏ trở nên sưng đỏ cứng rắn. Một tay y thò vào trong quần Thiện Minh, ngón tay thon dài cầm lấy cậu nhỏ của Thiện Minh bắt đầu tận tình khiêu khích. Đàn ông mới càng thêm quen thuộc thân thể đàn ông, mới biết làm như thế nào có thể mang đến cho đối phương khoái cảm mãnh liệt nhất.
Thiện Minh khẽ thở dài một tiếng, ngẩng cổ, hưởng thụ khoái cảm đến run rẩy.
Thẩm Trường Trạch giữ lấy eo Thiện Minh, đột nhiên lật thân thể của hắn lại, để hắn quỳ gối trên giường.
Thiện Minh cảm thấy cái tư thế này không được tự nhiên, hắn vừa định mở miệng nói cái gì, Thẩm Trường Trạch lại mở rộng khe mông hắn, vươn đầu lưỡi đi liếm huyệt động chặt chẽ kia.
Thân thể Thiện Minh run lên, hít sâu một hơi, “Cái đệt, mi……" Hắn không thoải mái lắc thân thể muốn rời khỏi, Thẩm Trường Trạch bắt lấy đùi hắn không để hắn động đậy, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu liếm cửa huyệt non mềm, lướt qua vùng đất mẫn cảm, làm cho toàn thân Thiện Minh đều run rẩy.
Thiện Minh mở to hai mắt nhìn, vô ý thức nắm chặt drap giường, tình cảnh này rất phóng đãng, cảm giác này rất kích thích.
Thẩm Trường Trạch chậm rãi liếm cho cửa huyệt chặt chẽ trở nên mềm mại, nước bọt trơn bóng thấm vào cửa huyệt khép kín, làm cho nó mềm nhẹ mở ra, Thẩm Trường Trạch càng thêm làm càn ý đồ đâm cả đầu lưỡi vào.
“Ưm a……" Thiện Minh giống như con mèo cong thân thể lên, phần eo cong thành một đường hoàn mỹ, trước ngực gần như dán xuống giường, hắn hổn hển nói: “Đủ rồi…… Quá không bình thường ……"
Hai tay Thẩm Trường Trạch vẫn giữ chặt đùi Thiện Minh ngăn cản hắn nhúc nhích, ngón tay thon dài cắm sâu vào thịt, làm cho làn da mềm mại nơi bắp đùi đỏ lên. Y chẳng những tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với kháng cự của Thiện Minh, ngược lại càng thêm dùng đầu lưỡi nhanh chóng liếm láp huyệt động nhạy cảm kia, thậm chí đẩy cả đầu lưỡi vào, mô phỏng động tác của phân thân mà nhợt nhạt ra vào .
Từ miệng Thiện Minh không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ áp lực, vừa nghĩ đến cửa sau đang bị con trai của mình dùng đầu lưỡi liếm, hắn liền cảm thấy cả người mềm yếu, hắn không nhịn được cầm lấy cây gậy đã cứng rắn của mình, cử động lên xuống liên tục.
Trước sau khoái cảm chồng chất, gia tăng gấp bội, làm cho đùi Thiện Minh cũng phải run rẩy.
Thẩm Trường Trạch lấy ngón tay kéo cái miệng nhỏ nhắn đã hơi hé mở ra, dùng đầu lưỡi phối hợp ngón tay, từng bước mở ra cánh cửa kia, cho đến khi nó có thể cất chứa hai ngón tay tùy ý ra vào.
Thiện Minh cảm thấy y rút ngón tay ra, thay thế là một thứ cứng rắn nóng bỏng đang đâm vào mông hắn.
Hắn xoay người lại, thấy Thẩm Trường Trạch đang đổ dầu bôi trơn lên quái vật lớn của y, vuốt vuốt hai cái, ôm lấy mông Thiện Minh định cắm vào.
Thiện Minh lắc mông, nói với giọng khàn khàn: “Con mẹ mi, mau mang mũ vào."
Thẩm Trường Trạch cố định cái eo muốn trốn tránh của hắn, đỡ lấy cây gậy thịt của mình đâm nhẹ vào cửa huyệt kia, thấp giọng nói: “Không mang." Nói xong y đẩy người một cái, đầu thịt mềm yếu trượt một cái rồi chen vào trong.
Thiện Minh khẽ kêu một tiếng, cứ cho là hắn đã từng bị thứ kia đâm cả đêm, nhưng cái cảm giác quái dị có dị vật xâm nhập này, hắn vẫn không thể thản nhiên thừa nhận, hắn có thể nhẫn nại đau đớn, nhưng cái này lại thấm sâu hơn đau đớn nhiều.
Thẩm Trường Trạch thở dài một hơi, chậm rãi đưa toàn bộ cây gậy cắm vào trong cơ thể Thiện Minh, ngực y dán lên lưng Thiện Minh, thở phì phò nói, “Con không mang mũ. Ba, bên trong ba nóng quá, thật chặt, con muốn cảm thụ nó thật cẩn thận. Ba là của con, con không muốn phải qua một vật ngăn trở giữ lấy ba, con muốn triệt để có được ba." Y giữ chặt cái eo gầy mạnh mẽ của Thiện Minh, bắt đầu thong thả rung động.
Thiện Minh vừa vuốt vật nam tính của mình, vừa cảm thụ khoái cảm tuyến tiền liệt bị đè ép, cơn khoái cảm hoà lẫn với đau đớn và khó chịu này so với bất cứ cơn chấn động *** nào cũng đều mãnh liệt hơn, phảng phất như châm lửa trên mọi tế bào trong cơ thể hắn, làm cả người hắn nóng lên, làm tứ chi hắn như nhũn ra.
Tư thế quỳ sấp càng thuận tiện cho ra vào, sau khi Thẩm Trường Trạch va chạm hung ác vài cái để hoàn toàn mở ra lối vào nóng ướt kia thì bắt đầu cắm rút như mưa rền gió dữ. Vòng eo rắn chắc khống chế động tác thân thể, tốc độ và lực độ tiến lùi làm cho cái mông của Thiện Minh bị đâm đỏ lên, cửa huyệt đóng chặt bị mở ra thành một cái động lớn. Mỗi lần Thẩm Trường Trạch thoáng rút phân thân ra đều có thể nhìn thấy thịt động mềm mịn quyến rũ bên trong, cây gậy của Thẩm Trường Trạch hung hăng đâm chọc tới cùng, đâm cho Thiện Minh khẽ kêu một tiếng, đổi lấy thân thể kịch liệt run rẩy.
Âm thanh cơ thể va chạm phành phạch vang không ngừng, bắp thịt trên đùi Thẩm Trường Trạch run run theo từng động tác tiến lùi, thân thể thon dài kiện mỹ áp phía trên người mà y luôn miệng gọi là “ba", thực hiện cuộc chinh phạt nguyên thủy nhất khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng.
“Ba, bên trong ba thật chặt…… ưm…… thật chặt, thật thoải mái."
Dương vật của Thẩm Trường Trạch hoàn toàn có kích thước của người Âu Mĩ, vừa dài vừa thô. Mỗi lần cắm rễ vào, Thiện Minh đều có ảo giác bị y xuyên thủng, mông trướng đến tràn đầy, thân thể không ngừng run rẩy theo mỗi lần đánh sâu vào.
Thiện Minh căn bản không có sức đáp lại ngôn từ đùa giỡn của y, hắn đã bị dục vọng cuộn trào mãnh liệt xông cho tối tăm đầu óc.
Sau khi Thẩm Trường Trạch rút gậy thịt của mình ra, y lật người Thiện Minh lại, để hắn nằm ngửa trên giường, mở rộng đùi hắn, tiến vào hắn từ phía trước.
Biểu cảm Thiện Minh có vài phần mê loạn, đã triệt để sa vào cơn *** mang đến khoái cảm mãnh liệt cho hắn, hai chân mở rộng thừa nhận đứa con trai hắn nuôi mười năm đâm chọc.
Thẩm Trường Trạch điên cuồng tiến lên trong cơ thể hắn, mỗi lần va chạm đều tiến vào chiều sâu không thể tin nổi. Hai người đều ra một thân mồ hôi, cả một phòng khí lạnh cũng không thể làm giảm nhiệt độ của họ.
Thẩm Trường Trạch biến hóa nhiều tư thế cắm rút suốt hơn nửa giờ, cho đến khi Thiện Minh đau eo đau lưng, cảm giác thân dưới cũng sưng lên, kêu to vài tiếng, Thẩm Trường Trạch mới không tình nguyện bắn ra.
Thiện Minh không ngờ thằng ranh này dám bắn vào trong thân thể hắn, nâng tay hung hăng đánh vào đùi y, hung ác nói: “Con mẹ mi, dám bắn ở bên trong à!"
Thẩm Trường Trạch không quan tâm, trút toàn bộ dịch thể nóng rực một giọt không sót vào trong cơ thể Thiện Minh, sau đó ôm eo Thiện Minh nằm xuống, để vật nam tính đã mềm xuống kẹt trong người Thiện Minh không chịu rút ra.
Thiện Minh bị y làm đến toàn thân hết sức, hắn cắn răng nói: “Mi…… Đi ra ngoài……"
Thẩm Trường Trạch chẳng những không rút ra lại còn dùng hai chân cuốn lấy chân Thiện Minh, một tay từ sau lưng vươn tới xoa nắn cơ ngực hắn, vừa liếm mồ hôi trên cổ hắn vừa khàn khàn nói: “Ba, sau này con đều sẽ bắn ở bên trong. Nếu ba là phụ nữ thì có thể sinh con cho con rồi."
Thiện Minh thật sự là bị y làm đến không có sức lực, nếu không hắn thật muốn xoay người sang chỗ khác bóp chết y. Hắn miễn cưỡng phun ra hai chữ qua hàm răng, “Thối lắm."
Tay Thẩm Trường Trạch tùy ý vuốt ve eo Thiện Minh, tiếng cười nhẹ bay vào tai Thiện Minh, “Ba, thân thể của ba sờ thật là thoải mái, bên trong ba thật nóng, thật chặt, con muốn cả đời cắm ở bên trong…… Ba đừng giận, ba phải làm quen, ba phải nhận tất cả của con, cảm giác bắn ở trong thân thể ba thật tốt……"
Thiện Minh thật sự nhịn không được, tà tính của Thẩm Trường Trạch làm hắn có chút không thể quen. Hắn dùng lực lấy khuỷu tay chọc vào eo Thẩm Trường Trạch, lần này bị đâm không nhẹ, Thẩm Trường Trạch kêu rên một tiếng, gậy thịt cắm trong cơ thể Thiện Minh trượt một cái ra ngoài. Thiện Minh cảm thấy mông nóng lên, dịch thể bị đổ vào trong lối vào lập tức chảy ra.
Cảm giác này vừa bối rối lại vừa quyến rũ, sắc mặt Thiện Minh lúc xanh lúc trắng, quay đầu căm tức nhìn Thẩm Trường Trạch.
Thẩm Trường Trạch xoa xoa cái eo bị hắn đâm cho phát đau, trấn an lau mồ hôi cho Thiện Minh, “Ba, đừng nóng giận ."
“Mấy thứ này mi học với ai hả? Ta phát hiện mi càng ngày càng không bình thường ."
Thẩm Trường Trạch giải thích: “Trừ ba ra, con tuyệt không chạm tới bất kì kẻ nào, con chỉ là…… chỉ là vì khi khống chế ham muốn ***, ở phòng thí nghiệm có từng mô phỏng với người khác, nhưng con chỉ làm với ba. Ba, ngoài ba ra con sẽ không chạm tới ai hết."
Vốn trong lòng Thiện Minh còn đang khó chịu, nghe được lời thông báo “ngây thơ" này của y thì đột nhiên lại muốn cười.
Thẩm Trường Trạch nhìn sắc mặt hắn không còn khó coi như vậy nữa, gắt gao ôm eo Thiện Minh, nỉ non nói: “Ba, con yêu ba, ba phải chấp nhận mọi thứ của con, ba phải trở thành hoàn toàn thuộc về con."
Dục vọng chiếm hữu của Thẩm Trường Trạch làm Thiện Minh cảm thấy một tia bất an. Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy người nào có ham muốn khống chế người khác mãnh liệt như vậy, phảng phất đến một sợi tóc của đối phương y cũng phải nắm trong lòng bàn tay.
Hắn còn không kịp nghĩ nhiều, Thẩm Trường Trạch đã lại một lần nữa quấn lấy, phân thân vừa mới mềm xuống không bao lâu thế nhưng lại cứng lên, thể lực của long huyết nhân thật sự khiến người ta giật mình.
Từ lần đó Thiện Minh đã được lĩnh giáo sự xâm lược không biết mệt mỏi của Thẩm Trường Trạch, một đêm kia y nằm trên người hắn không ngừng chinh phạt, khiến bây giờ khi hắn hồi tưởng lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thẩm Trường Trạch nhận ra Thiện Minh muốn lùi bước, y ôn nhu hôn lên mắt Thiện Minh, “Ba, con sẽ cho ba sung sướng, đừng cự tuyệt con, ba không thể cự tuyệt con."
Lưỡi dao thịt cứng rắn nóng bỏng lại một lần nữa thẳng tiến vào cửa huyệt bị đâm chọc đến không thể khép lại, một lần nữa đưa hai người lên đỉnh cao dục vọng.
Thẩm Trường Trạch không ngoài ý muốn đè nặng Thiện Minh làm một đêm, về sau y có chút hối hận, bởi vì Thiện Minh bị tiêu hao thể lực quá lớn, chỗ kia sưng hết lên, buổi sáng căn bản không rời giường nổi. Thẩm Trường Trạch tràn ngập áy náy, liên tục mát xa eo và chân bị đau nhức cho hắn, Thiện Minh ngoài tát y hai cái, cảnh cáo y về sau không được làm như vậy nữa thì cũng không có phương thức gì chống cự, chỉ có thể tùy ý y đùa nghịch, ngay cả đầu ngón tay cũng lười không muốn động đậy.
Thẩm Trường Trạch bưng bữa sáng đến đầu giường xúc cho hắn từng miếng một.
Kỳ thật ở trên chiến trường bị thương nặng hơn lúc này cũng không biết bao nhiêu lần, dù bị đạn bắn xuyên qua thân thể thì Thiện Minh cũng đều sẽ tiếp tục đi tới phía trước, nhưng hiện tại nhìn Thẩm Trường Trạch trước sau đều hầu hạ hắn, hắn liền càng muốn nằm trên giường, nghe con trai mềm mại dịu dàng gọi hắn là ba, sau đó mát xa cho hắn thả lỏng.
Cái gọi là ăn no ấm bụng nhớ *** dục, quả nhiên không sai.
Sau khi hắn tỉnh dậy buổi sáng thì lại ngủ, rồi lại tỉnh lại, đã là hơn mười một giờ, hắn nhìn đồng hồ sau đó hỏi Thẩm Trường Trạch, “Bọn họ đâu?"
“Đường Đinh Chi đưa họ tới phòng thí nghiệm, yên tâm đi, bọn họ đều rất ổn."
Thiện Minh không phải lo lắng người ở đây làm gì với Du Chuẩn, chỉ riêng nhìn mặt mũi Thẩm Trường Trạch, bọn họ đều sẽ hoàn chỉnh không tổn hao gì ra khỏi đây, chỉ cần Du Chuẩn đừng làm gì khác người, thành thành thật thật yên phận, phối hợp với quân đội hoàn thành thu thập số liệu và thí nghiệm là bọn họ có thể thoải mái lấy tiền rời đi.
Chỉ là, Thiện Minh nhìn Thẩm Trường Trạch, hắn hoài nghi Thẩm Trường Trạch sẽ không để hắn đi. Nhưng mà Thiện Minh đã quyết định một chuyện, chính là giết chết hắn cũng phải làm cho y thỏa hiệp. Hắn tuyệt đối sẽ không ở lại chỗ này, hắn chỉ biết ra chiến trường, sẽ không chịu sống ngày nào yên ổn.
Thiện Minh khởi động thân mình, “Vậy ta cũng đi."
Thẩm Trường Trạch đỡ lấy eo hắn, “Không cần, ba, ba nghỉ ngơi một chút đi, không cần vội, ba đi lúc nào cũng được."
Thiện Minh nghĩ một lúc, lại trở về nằm trên giường, eo hắn thật đau, cũng thật sự không muốn động đậy.
Thẩm Trường Trạch tiếp tục xoa ấn eo cho hắn, Thiện Minh nhắm mắt lại mơ màng trong chốc lát, đột nhiên nói, “Đưa cho ta xem mấy tư liệu mi tra được về nhà cũ của ta."
Tay Thẩm Trường Trạch dừng lại, “Ba thật sự muốn xem?"
“Đừng vô nghĩa, lấy đến đây."
Thẩm Trường Trạch mở máy tính đưa tới trước mặt Thiện Minh, lấy một tập tài liệu ra đưa cho hắn.
Bên trong là một ít ảnh chụp, là một khu nhà nhỏ cực kì cũ kĩ ở Tô Châu. Vào hơn hai mươi năm trước, mới đầu mọc lên một đống nhà lầu, thời điểm đó có thể ở bên trong thật sự khiến cho biết bao người hâm mộ, chỉ là hiện tại đã cũ nát không chịu nổi. Thiện Minh có chút ngoài ý muốn, Trung Quốc phát triển nhanh như vậy, vậy mà nơi này lại không bị phá bỏ và di dời.
Dường như Thẩm Trường Trạch biết hắn nghĩ cái gì, “Cũng nhanh thôi, bây giờ Tô Châu đang được kiến thiết, nơi này đã được liệt vào phạm vi phá dỡ di dời, cuối năm hẳn là sẽ không còn nữa."
Thiện Minh nhìn căn nhà cũ nát, kí ức phủ đầy bụi nhiều năm lần lượt bị mở ra, cảm giác chỉ cần ngửi là sẽ thấy một luồng hương vị ẩm ướt hôi hám.
“Mi biết vì sao ta lại đi làm lính đánh thuê không?"
“Đại khái biết."
“Nói ta nghe một chút tin tức mi điều tra được đi."
“Tư liệu điều tra ở địa phương nói mẹ và cha dượng của ba đánh nhau, hai người đều bị đối phương đâm chết, đứa trẻ sợ hãi chạy mất, không rõ tung tích."
Thiện Minh cười lạnh một tiếng, “Mẹ ta quả thật là bị hắn đâm chết, lúc ấy gã khốn đó rất có bản lĩnh, mẹ ta vốn nghĩ rằng gả cho hắn có thể sống tốt, kết quả ăn mặc tuy rằng không lo nhưng lại không ngờ rằng gả cho mặt người dạ thú, thường xuyên đánh mẹ ta. Lần đó mẹ ta phản kháng, hắn uống rượu liền sờ tới dao. Sau khi mẹ ta chết, ta sợ hắn giết ta, ta liền giết hắn sau đó bỏ đi." Thiện Minh nói rất bình thản, thật giống như đang kể lại một câu chuyện mà không phải chính mình trải qua.
“Lúc đó hình như ta bảy tuổi thì phải, lưu lạc ở ngoài mấy tháng thì gặp Lâm Cường, ông ấy liền mang ta đi. Ta nghĩ mi cũng đoán được việc này, quá khứ của ta chỉ đơn giản như vậy." Hắn bắn súng vào tấm ảnh chụp khu nhà cũ nát, “Thật không nghĩ tới, nơi này vẫn còn tồn tại…… Nhà hiện tại là của ai?"
“Qua tay vài lần, nhưng không ai dám ở."
“Chắc chắn rồi, đầy phòng đều là máu, trên mặt đất, trên tường, trên cửa, trên cửa sổ." Thiện Minh có chút đăm chiêu lật ra từng tấm ảnh, “Còn có cái gì khác?"
Thẩm Trường Trạch nói: “Có." Y lật ra vài trang ảnh, trên ảnh chụp xuất hiện rõ ràng một bà cụ tóc trắng xoá, nhìn tuổi tác ít nhất cũng phải bảy tám mươi .
Tim Thiện Minh lập tức thắt lại, kỳ thật hắn gần như đã không còn ấn tượng với người trong nhà, dù sao hắn rời nhà cũng đã hai mươi lăm năm, khi đó hắn mới bảy tuổi, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là bà ngoại hắn.
Có lẽ bà ngoại hắn là người duy nhất trong thời thơ ấu của hắn đã cho hắn một tình thương chất phác, cũng là người duy nhất không chê hắn là gánh nặng mà đối tốt với hắn.
Thiện Minh gắt gao nhìn chằm chằm ảnh chụp, trong lòng nảy lên chua xót khó tả.
Thẩm Trường Trạch vuốt ve lưng hắn, “Nếu ba muốn trở về nhìn xem, bây giờ con sẽ cùng ba trở về."
“Bây giờ bà sống thế nào?"
“Vẫn tốt, vẫn còn ba người con, thân thể không có bệnh tật gì lớn."
“Vậy được rồi, hai mươi lăm năm trước ta đã biến mất, bây giờ cũng không nên xuất hiện." Thiện Minh lật người nằm ngửa trên giường, “Mỗi tháng cho bà một ít tiền, tìm danh nghĩa hợp lý đấy."
“Con đã làm rồi."
Thiện Minh nhắm hai mắt lại, thở dài nói: “Không ngờ căn nhà đó vẫn còn, không ngờ bà ngoại vẫn còn sống……" Cảnh tượng đó hắn vẫn nghĩ rằng chỉ còn lại trong trí nhớ xa xăm của hắn, nhưng khi bọn họ chân chính xuất hiện trước mắt, hắn lại cảm thấy không hề chân thật. Thật giống như trong khoảng thời gian ngắn, Thiện Minh hắn không phải vô duyên vô cớ xuất hiện trên thế giới này, hắn có thể tìm hiểu, hắn đã từng có quá khứ, hắn cũng từng giống rất nhiều đứa trẻ trên thế giới này, ra đời bình thường, lớn lên bình thường, chẳng qua tại một thời điểm trọng yếu, vận mệnh của hắn đã triệt để thay đổi.
Hắn không phải trời sinh lính đánh thuê, không phải trời sinh sát thủ, hắn cũng từng chỉ là một đứa trẻ rất bình thường.
Kia quả thực là một hắn khác, ngoài cái tên của mình, hắn còn có những minh chứng khác chứng tỏ mình đã từng xuất hiện đúng lý hợp tình trên thế giới này.
Thẩm Trường Trạch mềm nhẹ vuốt ve hắn, “Ba, ba nghĩ gì trong lòng thì cứ nói với con."
Thiện Minh nhẹ giọng nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy thực kỳ diệu."
“Ba, ba phải nhớ kỹ, con là người thân, người yêu của ba, ba vĩnh viễn cũng không cô đơn, ba có con."
Thiện Minh chậm rãi mở to mắt, nhìn sự chân thành và tình cảm không hề che giấu trong mắt Thẩm Trường Trạch, cảm thấy thân thể ấm áp dào dạt. Hắn ôm lấy cổ Thẩm Trường Trạch, hôn lên hai phiến môi mềm mại kia.
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa