Cha Nuôi
Chương 1
CHƯƠNG 1
Thiện Minh thử vài lần vẫn không đốt được cây gỗ trong tay, trong rừng rậm quá ẩm thấp, diêm giống như bị nhúng nước, không tài nào châm lửa được. Hắn hổn hển ném cây gỗ bị hơi ẩm tẩm ướt đến mềm đi xuống đất, nhưng suy nghĩ một chút lại nhặt lên.
Nếu có thể đi khỏi vùng đầm lầy ẩm thấp này, nhìn thấy ánh nắng mặt trời, có lẽ hắn còn có thể dùng đến nó, hắn cũng không muốn mấy ngày tiếp theo đều phải ăn thịt sống.
Hai ngày trước bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở biên giới Myanmar – Trung Quốc, trùm ma túy lớn ở địa phương ra giá hai ngàn vạn đôla yêu cầu bọn họ bảo vệ hắn trong cuộc giao dịch thuốc phiện với một người Mỹ. Sự thật chứng minh tiền của hắn không hề phí phạm, khi giao dịch thất bại lão người Mỹ kia đánh bất ngờ làm cho bọn họ tổn thất ba người, này đối với tổ chức lính đánh thuê số một quốc tế “Du Chuẩn" mà nói đã là tổn thất nghiêm trọng. Đương nhiên, bọn họ vẫn phải bảo toàn chủ thuê, cũng là để bảo toàn danh dự của chính mình.
Trong lúc chiến đấu, ngay từ đầu Thiện Minh đã bị một báng súng đánh cho máu me đầy mặt, sau đó bị dao găm chém vào tay trái. Tuy rằng hắn đã chặt đứt đầu cái gã đánh lén mình nhưng chỉ trì hoãn một hai phút như vậy hắn và đồng đội đã bị phân tán. Một mình hắn trốn vào rừng nguyên sinh ở biên giới Myanmar – Trung Quốc, đây thực sự là một nơi ma quỷ, nhưng là hắn đã không còn đường lui. Hắn phải nhanh chóng tìm được chỗ có người, từ đó liên hệ với quân đoàn lính đánh thuê để gọi người tới đón hắn.
Vết thương trên cánh tay trái bắt đầu nhiễm trùng. Mùi máu tươi ở nơi này chỉ gọi tới tử vong nên hắn không thể không lấy quần áo bao bọc tầng tầng lớp lớp miệng vết thương chỉ mới được xử lý đơn giản. Miệng vết thương bị bọc kín sẽ thối rữa đến độ nào là có thể đoán được, nhưng hắn lại càng không dám để lộ ra. Thời gian còn lại so với hắn dự đoán còn ít hơn, hắn phải mau chóng đi ra ngoài sau đó điều trị, nếu không cho dù là loại vết thương ngày thường hắn không thèm để vào mắt như thế này cũng có thể lấy đi cánh tay quý giá của hắn. Mất một cánh tay có khi vẫn còn lạc quan lắm, ở nơi như thế này mà bị thương cũng giống như tay không đi vào hang hổ, cách cái chết cũng không xa nữa.
Ngoài việc đi từng bước cẩn thận đầm lầy dưới chân, hắn còn phải đề phòng những kẻ đi săn trong rừng.
Ở chỗ này thứ để người ăn được không nhiều lắm, nhưng thứ ăn thịt người thì đâu đâu cũng có, ngay cả con kiến lớn bằng hạt vừng cũng đang theo dõi khối thịt tươi là hắn. Hai ngày qua hắn không dám ngủ, không dám nghỉ ngơi ở một chỗ quá hai giờ, hắn biết mình chỉ cần không chịu nổi mà ngủ mất thì sẽ nhanh chóng biến thành một đám xương trắng.
Mệt nhọc trên thân thể tăng gấp đôi, cho dù là trời sinh tính cuồng vọng như Thiện Minh lúc này cũng cảm giác được cái chết đang uy hiếp.
Hắn ngồi xổm xuống quan sát độ ẩm của đất dưới chân, khác với đất trên đường hắn đi hai ngày qua, hắn biết mình sắp rời khỏi vùng ẩm thấp rồi.
Đi ra khỏi vùng ẩm thấp, hắn liền an toàn hơn một nửa, so với mấy con trùng nhỏ xíu nhưng luôn dòm ngó cái mạng hắn, hắn thà đối mặt với sói hay rắn hay mấy con dã thú to lớn linh tinh gì đó, ít nhất hắn còn nhìn thấy mục tiêu.
Mục tiêu mà Thiện Minh nhìn thấy, hắn chưa bao giờ để vào mắt.
Lại cẩn thận đi thêm mười mấy giờ, bùn đất dưới chân càng ngày càng trở nên cứng rắn, cây cối che hết ánh sáng phía trước cũng bắt đầu trở nên mỏng dần, dần dần hắn có thể cảm nhận được ánh mặt trời len lỏi qua lá cây xuống dưới.
Bụng hắn đang đói đến kêu vang, khắp quãng đường đi tới đây vẫn không phát hiện được cái gì có thể ăn được, ngược lại phải đề phòng bị ăn, tinh thần và thể xác mệt mỏi khiến thể lực hắn bắt đầu cạn kiệt, mỗi lần bước đi đều cần sức mạnh ý chí cực lớn mới có thể bước tiếp được.
Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi máu tươi. Mùi máu tươi kia cực kì ẩm ướt, phi thường nồng đậm, quả thực khiến người ta buồn nôn.
Mùi máu tươi nồng đậm như vậy, tất nhiên là động vật kích thước lớn mới có thể phát ra. Thiện Minh lúc này đã không còn biết ghê tởm nữa, trong lòng hắn chỉ nghĩ là con vật không may kia có bị ăn sạch sẽ hay không, còn sót lại chút đầu thừa đuôi thẹo nào để hắn được no bụng không.
Hắn nhét khẩu Browning M1935 trong tay vào bên hông, lấy súng tự động MP5 ở sau lưng nắm chặt trong tay, chuẩn bị nếu thấy sói hay hổ gì đó, trước bắn chết rồi nói sau.
Hắn ngừng thở, theo mùi máu tươi đi một bước tới gần lùm cây bên kia.
Hắn vểnh tai cẩn thận phân biệt từng âm thanh cực nhỏ, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm phía trước, cẩn thận dùng nòng súng đẩy ra từng tầng bụi cây, đi theo hướng mùi máu tươi phát ra đậm nhất.
Tất cả mọi thứ trước mắt làm hắn chấn động.
Trên mặt đất là ba cái xác chó sói, yết hầu đều bị cắn đứt, bụng bị cắn phá, chết thật thảm, máu tươi chảy làm lá cây trên mặt đất đều bị nhiễm một màu đỏ.
Thần kinh Thiện Minh lập tức căng lên, hắn chậm rãi quan sát một vòng. Đám sói này rõ ràng là đã bị dã thú kích thước cực lớn công kích, nhưng chúng lại chỉ bị kẻ đi săn ăn một phần nhỏ, chuyện này rất kỳ lạ. Dã thú có thể cắn chết ba con sói, sao lại không ăn hết chúng vào bụng, khả năng duy nhất Thiện Minh có thể nghĩ đến chính là dã thú vẫn còn ở gần đó, cùng với đồng bọn hoặc thú non chia sẻ bữa tối.
Thiện Minh không dám tùy tiện tới gần nữa mà lựa chọn một chỗ an toàn để giấu mình, dự định quan sát một chút.
Sau đó hắn đợi hơn hai giờ, hiện trường kẻ mạnh thịt kẻ yếu này, lúc hắn đến thấy thế nào thì giờ vẫn nguyên thế đó, không có bất cứ dã thú nào trở về.
Thiện Minh rốt cuộc không kiềm chế được, đám xác kia chính là lương thực hôm nay của hắn, nếu không ăn thịt hắn sẽ không chống nổi nữa.
Thiện Minh cẩn thận đi ra khỏi lùm cây. Hắn rút dao găm bên hông ra, chuẩn bị cắt lấy một cái chân sói sau đó nhanh chóng rời đi, cảnh tượng này quá mức quỷ dị, hắn không muốn ở lâu.
Nhưng mà khi hắn thành công tiếp cận một xác sói, nghi ngờ trong lòng hắn lại càng sâu .
Vừa rồi vội vàng nhìn một lần, không cẩn thận xem xét, giờ đến gần mới phát hiện mấy con sói này bị xé rách miệng vết thương, không giống như do động vật lớn làm.
Miệng vết thương không sâu, mức độ xé rách quá nhỏ, nếu là loại động vật như hổ hay gấu, lực cắn tuyệt đối không chỉ thế này. Hổ cắn một ngụm đã có thể cắn đứt cổ sói, nói trắng ra là, miệng chúng không nhỏ như vậy. Con sói bị cắn thành như vậy không phải do bị cắn một ngụm tạo thành. Miệng nhỏ như vậy, so với miệng con người cũng không khác lắm, nhưng lực cắn của con người chỉ có bốn mươi kg, không ai có khả năng chỉ dùng miệng mà cắn chết được ba con sói như vậy.
Thiện Minh tiếp tục xem xét, phát hiện bụng của chúng bị vật sắc nhọn xé rách, hắn nhìn một vòng dọc theo miệng vết thương ở bụng sói cũng không phát hiện dấu hiệu nào của dã thú đáng sợ trên đó.
Thiện Minh sắp bị những điều quái đản này làm cho mơ hồ. Dựa theo phán đoán của hắn, mấy con sói này đã chịu một lực tấn công cực lớn của một con vật miệng chỉ lớn ngang với miệng người nhưng lực cắn lớn ít nhất gấp ba của người. Có thể kết luận đây là một con thú lớn có móng vuốt sắc bén, mà xung quanh móng vuốt lại không có lông, hơn nữa sau khi giết chết con mồi chỉ ăn một chút thịt của chúng, dạ dày loài động vật này hình như còn chưa đủ lớn.
Rốt cuộc là thứ gì? Thiện Minh lần tìm trong đầu óc mình, cảm thấy thứ này không nằm trong phạm vi hiểu biết của mình.
Tuy hắn cảm thấy lạnh sống lưng nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng sự cảnh giác, hắn đứng lên từ mặt đất, chuẩn bị đi xung quanh xem một chút. Xung quanh chỗ đám sói chết đều là lá cây, không hề có dấu chân dấu vết đánh nhau, có lẽ xung quanh có thể tìm được dấu vết con vật kia để lại.
Chỉ mới đi khoảng 7, 8 mét, hắn phát hiện một thứ còn quỷ dị hơn cảnh tượng săn bắt đẫm máu vừa rồi. Hắn tìm thấy một cái chân ở trong bụi rậm, chính xác mà nói là một cái chân người, hơn nữa dựa theo độ lớn, đây là của một đứa trẻ!
Trán Thiện Minh đổ mồ hôi, này con mẹ nó là cái gì với cái gì vậy? Sói thì bị động vật không biết tên cắn chết, sau đó ở cách đó không xa lại có chân của một đứa bé?
Thiện Minh cúi người đẩy lùm cây ra, nhìn dọc theo cái chân bẩn thỉu kia hướng lên trên, không ngoài ý muốn nhìn thấy một đứa nhỏ. Càng khiến Thiện Minh vạn phần không tin được là mặc dù cả người đứa nhỏ kia là máu và bùn đất đến mức không nhìn rõ hình dạng thật, nhưng hắn thấy ngực nó vẫn phập phồng, dù mỏng manh nhưng ổn định.
Đứa nhỏ này còn sống !
Nếu không phải ý chí Thiện Minh rất mạnh, hắn thật sự nghi ngờ có phải mình vì quá mệt mỏi và đau đớn mà đã ngủ, tất cả mọi thứ trước mắt đều là mơ không.
Lính đánh thuê cao cấp kinh nghiệm phong phú như hắn mà còn bị khu rừng nguyên sinh này tra tấn đến chật vật không chịu nổi, một đứa nhỏ năm sáu tuổi lại có thể sống sót mà bình yên ngủ ở đây. Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều đã vượt qua tưởng tượng của Thiện Minh, hắn đã thấy lười phải suy nghĩ vì sao.
Hắn cầm lấy chân đứa nhỏ kéo từ trong lùm cây ra. Thân thể nó trần trụi, giống như đống thịt bị kéo đi, trên người đầy bùn, máu và thịt nát, vừa bẩn vừa thối.
Thiện Minh dùng bàn tay nhem nhuốc của mình lau đi vết bẩn trên mặt đứa nhỏ, hắn thấy đó là một đứa bé trai có nét của người châu Á, nhưng mà gầy khủng khiếp, hơn nữa trên người còn đeo một đoạn ruột sói, nhìn qua ghê tởm phát sợ. Hắn kiểm tra hơi thở của đứa nhỏ, quả thật hô hấp rất ổn định, sau đó lại sờ sờ thân thể nó, không phát hiện có vết thương nào nghiêm trọng.
Thiện Minh quả thực ghen tị với đứa nhỏ.
Ở chỗ ngu ngốc này cái gì cũng thiếu, chỉ có nước là không thiếu. Thiện Minh xách một chân đứa nhỏ lên đi ra ngoài một đoạn ngắn, khi thấy một vũng nước lớn thì hắn vung tay ném thằng bé xuống.
Đứa nhỏ chìm xuống rất nhanh, thấy vậy hắn lại đi vào vũng nước kéo thằng bé lên.
“Khụ khụ!" Đứa nhỏ tỉnh lại, ho khan dữ dội.
Thiện Minh thô bạo hắt nước rửa mặt cho nó, đứa nhỏ kia ho xong thì bắt đầu liều mạng giãy dụa tay chân, vừa vẩy nước vừa dùng chân đá đùi Thiện Minh, hoảng sợ hét toáng lên giống như đã phát điên.
Thiện Minh chịu nổi sự phiền toái này, cũng sợ nó gọi dã thú tới nên quăng một cái tát lên mặt nó.
Đứa nhỏ kia lập tức ngây ra, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn hắn.
Mặt Thiện Minh không chút thay đổi nhìn thằng bé, “Nghe hiểu tiếng Trung Quốc không?"
Thiện Minh thử vài lần vẫn không đốt được cây gỗ trong tay, trong rừng rậm quá ẩm thấp, diêm giống như bị nhúng nước, không tài nào châm lửa được. Hắn hổn hển ném cây gỗ bị hơi ẩm tẩm ướt đến mềm đi xuống đất, nhưng suy nghĩ một chút lại nhặt lên.
Nếu có thể đi khỏi vùng đầm lầy ẩm thấp này, nhìn thấy ánh nắng mặt trời, có lẽ hắn còn có thể dùng đến nó, hắn cũng không muốn mấy ngày tiếp theo đều phải ăn thịt sống.
Hai ngày trước bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở biên giới Myanmar – Trung Quốc, trùm ma túy lớn ở địa phương ra giá hai ngàn vạn đôla yêu cầu bọn họ bảo vệ hắn trong cuộc giao dịch thuốc phiện với một người Mỹ. Sự thật chứng minh tiền của hắn không hề phí phạm, khi giao dịch thất bại lão người Mỹ kia đánh bất ngờ làm cho bọn họ tổn thất ba người, này đối với tổ chức lính đánh thuê số một quốc tế “Du Chuẩn" mà nói đã là tổn thất nghiêm trọng. Đương nhiên, bọn họ vẫn phải bảo toàn chủ thuê, cũng là để bảo toàn danh dự của chính mình.
Trong lúc chiến đấu, ngay từ đầu Thiện Minh đã bị một báng súng đánh cho máu me đầy mặt, sau đó bị dao găm chém vào tay trái. Tuy rằng hắn đã chặt đứt đầu cái gã đánh lén mình nhưng chỉ trì hoãn một hai phút như vậy hắn và đồng đội đã bị phân tán. Một mình hắn trốn vào rừng nguyên sinh ở biên giới Myanmar – Trung Quốc, đây thực sự là một nơi ma quỷ, nhưng là hắn đã không còn đường lui. Hắn phải nhanh chóng tìm được chỗ có người, từ đó liên hệ với quân đoàn lính đánh thuê để gọi người tới đón hắn.
Vết thương trên cánh tay trái bắt đầu nhiễm trùng. Mùi máu tươi ở nơi này chỉ gọi tới tử vong nên hắn không thể không lấy quần áo bao bọc tầng tầng lớp lớp miệng vết thương chỉ mới được xử lý đơn giản. Miệng vết thương bị bọc kín sẽ thối rữa đến độ nào là có thể đoán được, nhưng hắn lại càng không dám để lộ ra. Thời gian còn lại so với hắn dự đoán còn ít hơn, hắn phải mau chóng đi ra ngoài sau đó điều trị, nếu không cho dù là loại vết thương ngày thường hắn không thèm để vào mắt như thế này cũng có thể lấy đi cánh tay quý giá của hắn. Mất một cánh tay có khi vẫn còn lạc quan lắm, ở nơi như thế này mà bị thương cũng giống như tay không đi vào hang hổ, cách cái chết cũng không xa nữa.
Ngoài việc đi từng bước cẩn thận đầm lầy dưới chân, hắn còn phải đề phòng những kẻ đi săn trong rừng.
Ở chỗ này thứ để người ăn được không nhiều lắm, nhưng thứ ăn thịt người thì đâu đâu cũng có, ngay cả con kiến lớn bằng hạt vừng cũng đang theo dõi khối thịt tươi là hắn. Hai ngày qua hắn không dám ngủ, không dám nghỉ ngơi ở một chỗ quá hai giờ, hắn biết mình chỉ cần không chịu nổi mà ngủ mất thì sẽ nhanh chóng biến thành một đám xương trắng.
Mệt nhọc trên thân thể tăng gấp đôi, cho dù là trời sinh tính cuồng vọng như Thiện Minh lúc này cũng cảm giác được cái chết đang uy hiếp.
Hắn ngồi xổm xuống quan sát độ ẩm của đất dưới chân, khác với đất trên đường hắn đi hai ngày qua, hắn biết mình sắp rời khỏi vùng ẩm thấp rồi.
Đi ra khỏi vùng ẩm thấp, hắn liền an toàn hơn một nửa, so với mấy con trùng nhỏ xíu nhưng luôn dòm ngó cái mạng hắn, hắn thà đối mặt với sói hay rắn hay mấy con dã thú to lớn linh tinh gì đó, ít nhất hắn còn nhìn thấy mục tiêu.
Mục tiêu mà Thiện Minh nhìn thấy, hắn chưa bao giờ để vào mắt.
Lại cẩn thận đi thêm mười mấy giờ, bùn đất dưới chân càng ngày càng trở nên cứng rắn, cây cối che hết ánh sáng phía trước cũng bắt đầu trở nên mỏng dần, dần dần hắn có thể cảm nhận được ánh mặt trời len lỏi qua lá cây xuống dưới.
Bụng hắn đang đói đến kêu vang, khắp quãng đường đi tới đây vẫn không phát hiện được cái gì có thể ăn được, ngược lại phải đề phòng bị ăn, tinh thần và thể xác mệt mỏi khiến thể lực hắn bắt đầu cạn kiệt, mỗi lần bước đi đều cần sức mạnh ý chí cực lớn mới có thể bước tiếp được.
Đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi máu tươi. Mùi máu tươi kia cực kì ẩm ướt, phi thường nồng đậm, quả thực khiến người ta buồn nôn.
Mùi máu tươi nồng đậm như vậy, tất nhiên là động vật kích thước lớn mới có thể phát ra. Thiện Minh lúc này đã không còn biết ghê tởm nữa, trong lòng hắn chỉ nghĩ là con vật không may kia có bị ăn sạch sẽ hay không, còn sót lại chút đầu thừa đuôi thẹo nào để hắn được no bụng không.
Hắn nhét khẩu Browning M1935 trong tay vào bên hông, lấy súng tự động MP5 ở sau lưng nắm chặt trong tay, chuẩn bị nếu thấy sói hay hổ gì đó, trước bắn chết rồi nói sau.
Hắn ngừng thở, theo mùi máu tươi đi một bước tới gần lùm cây bên kia.
Hắn vểnh tai cẩn thận phân biệt từng âm thanh cực nhỏ, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm phía trước, cẩn thận dùng nòng súng đẩy ra từng tầng bụi cây, đi theo hướng mùi máu tươi phát ra đậm nhất.
Tất cả mọi thứ trước mắt làm hắn chấn động.
Trên mặt đất là ba cái xác chó sói, yết hầu đều bị cắn đứt, bụng bị cắn phá, chết thật thảm, máu tươi chảy làm lá cây trên mặt đất đều bị nhiễm một màu đỏ.
Thần kinh Thiện Minh lập tức căng lên, hắn chậm rãi quan sát một vòng. Đám sói này rõ ràng là đã bị dã thú kích thước cực lớn công kích, nhưng chúng lại chỉ bị kẻ đi săn ăn một phần nhỏ, chuyện này rất kỳ lạ. Dã thú có thể cắn chết ba con sói, sao lại không ăn hết chúng vào bụng, khả năng duy nhất Thiện Minh có thể nghĩ đến chính là dã thú vẫn còn ở gần đó, cùng với đồng bọn hoặc thú non chia sẻ bữa tối.
Thiện Minh không dám tùy tiện tới gần nữa mà lựa chọn một chỗ an toàn để giấu mình, dự định quan sát một chút.
Sau đó hắn đợi hơn hai giờ, hiện trường kẻ mạnh thịt kẻ yếu này, lúc hắn đến thấy thế nào thì giờ vẫn nguyên thế đó, không có bất cứ dã thú nào trở về.
Thiện Minh rốt cuộc không kiềm chế được, đám xác kia chính là lương thực hôm nay của hắn, nếu không ăn thịt hắn sẽ không chống nổi nữa.
Thiện Minh cẩn thận đi ra khỏi lùm cây. Hắn rút dao găm bên hông ra, chuẩn bị cắt lấy một cái chân sói sau đó nhanh chóng rời đi, cảnh tượng này quá mức quỷ dị, hắn không muốn ở lâu.
Nhưng mà khi hắn thành công tiếp cận một xác sói, nghi ngờ trong lòng hắn lại càng sâu .
Vừa rồi vội vàng nhìn một lần, không cẩn thận xem xét, giờ đến gần mới phát hiện mấy con sói này bị xé rách miệng vết thương, không giống như do động vật lớn làm.
Miệng vết thương không sâu, mức độ xé rách quá nhỏ, nếu là loại động vật như hổ hay gấu, lực cắn tuyệt đối không chỉ thế này. Hổ cắn một ngụm đã có thể cắn đứt cổ sói, nói trắng ra là, miệng chúng không nhỏ như vậy. Con sói bị cắn thành như vậy không phải do bị cắn một ngụm tạo thành. Miệng nhỏ như vậy, so với miệng con người cũng không khác lắm, nhưng lực cắn của con người chỉ có bốn mươi kg, không ai có khả năng chỉ dùng miệng mà cắn chết được ba con sói như vậy.
Thiện Minh tiếp tục xem xét, phát hiện bụng của chúng bị vật sắc nhọn xé rách, hắn nhìn một vòng dọc theo miệng vết thương ở bụng sói cũng không phát hiện dấu hiệu nào của dã thú đáng sợ trên đó.
Thiện Minh sắp bị những điều quái đản này làm cho mơ hồ. Dựa theo phán đoán của hắn, mấy con sói này đã chịu một lực tấn công cực lớn của một con vật miệng chỉ lớn ngang với miệng người nhưng lực cắn lớn ít nhất gấp ba của người. Có thể kết luận đây là một con thú lớn có móng vuốt sắc bén, mà xung quanh móng vuốt lại không có lông, hơn nữa sau khi giết chết con mồi chỉ ăn một chút thịt của chúng, dạ dày loài động vật này hình như còn chưa đủ lớn.
Rốt cuộc là thứ gì? Thiện Minh lần tìm trong đầu óc mình, cảm thấy thứ này không nằm trong phạm vi hiểu biết của mình.
Tuy hắn cảm thấy lạnh sống lưng nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng sự cảnh giác, hắn đứng lên từ mặt đất, chuẩn bị đi xung quanh xem một chút. Xung quanh chỗ đám sói chết đều là lá cây, không hề có dấu chân dấu vết đánh nhau, có lẽ xung quanh có thể tìm được dấu vết con vật kia để lại.
Chỉ mới đi khoảng 7, 8 mét, hắn phát hiện một thứ còn quỷ dị hơn cảnh tượng săn bắt đẫm máu vừa rồi. Hắn tìm thấy một cái chân ở trong bụi rậm, chính xác mà nói là một cái chân người, hơn nữa dựa theo độ lớn, đây là của một đứa trẻ!
Trán Thiện Minh đổ mồ hôi, này con mẹ nó là cái gì với cái gì vậy? Sói thì bị động vật không biết tên cắn chết, sau đó ở cách đó không xa lại có chân của một đứa bé?
Thiện Minh cúi người đẩy lùm cây ra, nhìn dọc theo cái chân bẩn thỉu kia hướng lên trên, không ngoài ý muốn nhìn thấy một đứa nhỏ. Càng khiến Thiện Minh vạn phần không tin được là mặc dù cả người đứa nhỏ kia là máu và bùn đất đến mức không nhìn rõ hình dạng thật, nhưng hắn thấy ngực nó vẫn phập phồng, dù mỏng manh nhưng ổn định.
Đứa nhỏ này còn sống !
Nếu không phải ý chí Thiện Minh rất mạnh, hắn thật sự nghi ngờ có phải mình vì quá mệt mỏi và đau đớn mà đã ngủ, tất cả mọi thứ trước mắt đều là mơ không.
Lính đánh thuê cao cấp kinh nghiệm phong phú như hắn mà còn bị khu rừng nguyên sinh này tra tấn đến chật vật không chịu nổi, một đứa nhỏ năm sáu tuổi lại có thể sống sót mà bình yên ngủ ở đây. Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều đã vượt qua tưởng tượng của Thiện Minh, hắn đã thấy lười phải suy nghĩ vì sao.
Hắn cầm lấy chân đứa nhỏ kéo từ trong lùm cây ra. Thân thể nó trần trụi, giống như đống thịt bị kéo đi, trên người đầy bùn, máu và thịt nát, vừa bẩn vừa thối.
Thiện Minh dùng bàn tay nhem nhuốc của mình lau đi vết bẩn trên mặt đứa nhỏ, hắn thấy đó là một đứa bé trai có nét của người châu Á, nhưng mà gầy khủng khiếp, hơn nữa trên người còn đeo một đoạn ruột sói, nhìn qua ghê tởm phát sợ. Hắn kiểm tra hơi thở của đứa nhỏ, quả thật hô hấp rất ổn định, sau đó lại sờ sờ thân thể nó, không phát hiện có vết thương nào nghiêm trọng.
Thiện Minh quả thực ghen tị với đứa nhỏ.
Ở chỗ ngu ngốc này cái gì cũng thiếu, chỉ có nước là không thiếu. Thiện Minh xách một chân đứa nhỏ lên đi ra ngoài một đoạn ngắn, khi thấy một vũng nước lớn thì hắn vung tay ném thằng bé xuống.
Đứa nhỏ chìm xuống rất nhanh, thấy vậy hắn lại đi vào vũng nước kéo thằng bé lên.
“Khụ khụ!" Đứa nhỏ tỉnh lại, ho khan dữ dội.
Thiện Minh thô bạo hắt nước rửa mặt cho nó, đứa nhỏ kia ho xong thì bắt đầu liều mạng giãy dụa tay chân, vừa vẩy nước vừa dùng chân đá đùi Thiện Minh, hoảng sợ hét toáng lên giống như đã phát điên.
Thiện Minh chịu nổi sự phiền toái này, cũng sợ nó gọi dã thú tới nên quăng một cái tát lên mặt nó.
Đứa nhỏ kia lập tức ngây ra, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn hắn.
Mặt Thiện Minh không chút thay đổi nhìn thằng bé, “Nghe hiểu tiếng Trung Quốc không?"
Tác giả :
Thủy Thiên Thừa