Cha Nuôi Và Các Con Nuôi
Chương 57
Ngày hai mươi tháng mười là sinh nhật Tần Trăn. Thân là nhân vật công chúng, ngày đặc biệt này hiển nhiên tránh không được một phen bận rộn. Nhưng vất vả cả ngày, tâm tình Tần Trăn vẫn rất tốt.
Buổi tối, Trần Hàm đưa Tần Trăn về biệt thự, thuận tiện đem quà tặng được nhồi nhét trong xe vào nhà.
Bận rộn một hồi, chỉ thấy Tần Trăn cầm một chiếc hộp trang sức, mở ra nhìn không chớp mắt.
“Đây là cái gì?" Trần Hàm tò mò hỏi.
Tần Trăn tự nhiên mà đem chiếc hộp cho hắn xem, bên trong là một vòng cổ bạch kim, màu sắc thực thuần khiết, ở giữa dây là một mặt dây chuyền hình ngọn lửa, ngoài rìa được khảm những viên kim cương nhỏ.
“Rất đẹp." Nhưng không quá đáng quý. Vai diễn chính trong [Vọng lâu] đem về cho Tần Trăn giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, được người ta phong là ảnh đế quốc tế, Vương Thù nhân ngày hôm nay mà cho y tấm chi phiếu một trăm vạn.
“Đương nhiên." Tần Trăn nở nụ cười, vỗ về vòng cổ, yêu thích không rời tay.
Trần Hàm lập tức hiểu ra “Là của Trịnh thiếu?"
Tần Trăn chậm rãi gật đầu, mắt xếch gợn lên chút ấm áp.
Là người đại diện của Tần Trăn, Trần Hàm biết gần một năm nay, Tần Trăn rất cố chấp đơn phương theo đuổi Trịnh Liệt. Phản ứng Trịnh Liệt lại rất lãnh đạm, hoàn toàn xa cách. Trần Hàm trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Tần Trăn, chỉ là Tần Trăn tựa hồ không cho là đúng, còn rất hưởng thụ việc này, giống như việc y quần quật làm việc để trả tiền cho Trịnh Liệt.
“Trước đây Trịnh thiếu tặng cho cậu nhiều thứ rất quý báu, cậu cũng không cao hứng tới vậy." Trần Hàm thật không hiểu y nghĩ cái gì.
“Cái đó khác." Tần Trăn nhướn mi nói.
“Khác chỗ nào?"
“Khác là khác."
Được rồi, Trần Hàm từ bỏ việc tìm hiểu Tần Trăn.
“Cậu sẽ đeo cái vòng này?"
“Vòng này rất đẹp, đeo cũng không vấn đề gì."
“Cậu là muốn nếu Trịnh thiếu nhìn thấy sẽ biết cậu luôn nhớ anh ta?" Trần Hàm suy đoán.
Tần Trăn như có chút đăm chiêu mỉm cười, ý tứ không nói cũng rõ.
Trần Hàm trợn mắt nhìn trời. Hắn an ủi chính mình, chiêu này của Tần Trăn tốt hơn việc đối đầu Trịnh Liệt rất nhiều. Bất quá gần một năm chỉ gặp Trịnh Liệt được một lần, Tần Trăn vẫn thấy buồn phiền vì việc đó.
Chần chừ một chút, Trần Hàm cảm thấy hắn vẫn nên nhắc nhở Tần Trăn một câu “A Trăn, cậu với Andre…. Thật sự không có khả năng sao?"
Tần Trăn cười nhạt “A Hàm, tôi nhớ chuyện này tôi đã nói rõ ràng với anh rồi."
Trần Hàm nhăn lại mi. Trên thực tế, không ai ngờ Andre có thể lụy tình lâu vậy. Từ năm ngoái sau khi biết Tần Trăn, Andre cứ như nhập ma, cư nhiên toàn tâm toàn ý bảo vệ Tần Trăn. Không chỉ đối Tần Trăn hỏi han ân cần, ôn nhu săn sóc, mà còn không tiếc tiền hỗ trợ cho sự nghiệp Tần Trăn. Chỉ cần Tần Trăn nhận quay quảng cáo hay quay phim, toàn bộ đoàn làm phim đều nhận được chi phiếu của Andre. Sự cố chấp của hắn với Tần Trăn hoàn toàn không thua kém sự cố chấp của Tần Trăn dành cho Trịnh Liệt.
Tần Trăn đã thử cự tuyệt Andre, nhưng tiền Andre không phải cho y, y căn bản không quản được. Trừ phi y muốn rời khỏi giới giải trí. Đến Vương Thù cũng thu được không ít lợi, khéo léo nhắc nhở y không nên quá khó khăn với Andre.
Nếu là trước đây, Trần Hàm nói không chừng sẽ khuyên Tần Trăn chấp nhận Andre cho xong chuyện. Đối phương bất quá chỉ là vì chiếm không được mà không cam lòng thôi, chiếm được rồi tự nhiên sẽ thấy không còn thú vị mà buông tay. Giới giải trí thì làm gì có cái gọi là chân tâm thực lòng?
Chỉ là Tần Trăn một lòng một dạ với Trịnh Liệt. Hơn nữa Trần Hàm càng nhìn Andre càng thấy đối phương khiến hắn cảm thấy bất bình thường. Trần Hàm nghĩ Tần Trăn không cần trêu chọc người này. Andre không có đơn giản như ngoài mặt.
Tỉ mỉ cân nhắc những người coi trọng Tần Trăn, Trịnh Liệt tuy rằng vừa vô tâm vừa lăng nhăng, nhưng cũng không phải kẻ âm u đáng sợ gì, nếu có thể vẫn che chở Tần Trăn, cũng không phải là một phương án quá tồi…
“A Trăn, sinh nhật cậu, Andre tặng cậu một chiếc du thuyền…" Trần Hàm từ trong đống quà lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có một chiếc chìa khóa. Hắn trong lòng chậc lưỡi Andre ra tay hào phóng, nghĩ nghĩ tên này quả thật cũng quá nặng tâm với Tần Trăn đi.
Tần Trăn mắt chợt lóe chút bất đắc dĩ và phiền chán. Y đã cự tuyệt Andre không chỉ một lần, nhưng đối phương cứ như không hiểu tiếng người. Tần Trăn quả thật còn chưa từng gặp người nào dai như vậy.
“Trả lại cho anh ta đi." Tần Trăn. Y một chút cũng không hứng thú với thứ đó.
“… A Trăn, tôi thấy chúng ta cần nghĩ biện pháp thoát khỏi Andre…"
“Lâu tam thiếu, đây là ý gì?" Ân Triệu Lan đem một chồng tư liệu ném lên bàn Lâu Vũ Tĩnh, sắc mặt không tốt hỏi.
Gần tới cuối năm, tập đoàn Trung Thiên tung cổ phiếu vào thị trường chứng khoán, nhưng lại bị tổn thất nghiêm trọng. Có người bịa đặt tin đồn hãm hại Trung Thiên, còn ngầm thu mua cổ phiếu công ty, tới thời điểm liền bán tống bán tháo, khiến cổ phiếu rớt giá, cổ đông hoảng loạn.
Tập đoàn Trung Thiên chỉ trong thời gian ngắn tổn thất gần mười vạn.
Ân Triệu Lan phái người điều tra, cuối cùng chỉ ra chủ mưu là Lâu Vũ Tĩnh. Trước mắt trong tay Lâu Vũ Tĩnh đã nắm 3% cổ phần của Trung Thiên.
Lâu Vũ Tĩnh đối mặt với chất vấn của Ân Triệu Lan vẫn ung dung ngồi trên ghế làm việc.
“A Lan, cậu không nên cự tuyệt tôi. Tôi vốn không muốn dùng loại phương pháp này với cậu."
Lâu Vũ Tĩnh vì muốn có được Ân Triệu Lan, đến điều kiện giúp y báo thù cũng đưa ra, nhưng Ân Triệu Lan không chút do dự cự tuyệt.
Vì thế Lâu Vũ Tĩnh không còn kiên nhẫn với Ân Triệu Lan nữa. Trịnh Liệt bất quá chỉ khiến hắn mất mặt một lần, Lâu Vũ Tĩnh đã ghi hận trong lòng, huống chi Ân Triệu Lan đã nhiều lần trái ý hắn? Nếu không phải Ân gia ngày trước cực kỳ nổi danh, đến Lâu gia cũng không thể sánh bằng, Lâu Vũ Tĩnh sẽ không để ý tiểu thiếu gia Ân Triệu Lan này. Nhưng thăm dò kỹ lưỡng, phát hiện những thứ Ân Triệu Lan có được hiện tại đều là bán thân đổi lấy, Lâu Vũ Tĩnh lập tức khinh bỉ. Nhưng khi thật sự đối mặt với Ân Triệu Lan rồi, Lâu Vũ Tĩnh lại thích năng lực xuất chúng của y, hắn nghĩ, nếu Ân Triệu Lan cam tâm tình nguyện tới giúp hắn, phần thắng cho việc tranh giành vị trí thừa kế của hắn sẽ lớn hơn một chút, dù sao so với Trịnh Liệt vô tích sự, phong lưu hoàn khố thì hắn hơn nhiều. Nhưng hắn không nghĩ tới Ân Triệu Lan bướng bỉnh như vậy, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Nhất là khi hắn nghĩ đến việc Ân Triệu Lan khăng khăng một mực ở lại Trung Thiên rất có khả năng là vì Trịnh Liệt…
Lâu Vũ Tĩnh không thể chấp nhận việc mình thua tên nhị thế tổ Trịnh Liệt, bất luận là ở phương diện nào!
(nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến, xuất phát từ Tần Nhị Thế Hồ Hợi, dùng để chỉ con cháu của những gia đình giàu có thừa hưởng của cải từ cha mẹ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, không lo lắng cho sự nghiệp gia đình)
Ân Triệu Lan khó nén tức giận hỏi “Lâu tiên sinh, đừng nói sang chuyện khác. Tôi không nghĩ tôi có giá trị với anh như vậy, đáng để anh lãng phí nhiều tâm tư đến thế!"
Lâu Vũ Tĩnh nhún nhún vai, lời nói ra khiến người ta kinh hãi “Tôi muốn tập đoàn Trung Thiên. Cậu có thể giúp tôi, hoặc cũng có thể cùng tiêu tùng với Trịnh Liệt!"
Ân Triệu Lan nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh “Anh nằm mơ! Trịnh Liệt có 45% cổ phần Trung Thiên, ai cũng không thể dao động vị trí của anh ta ở Trung Thiên."
Lâu Vũ Tĩnh cầm một văn kiện trên bàn ném cho y “Cậu xem thử xem tôi có năng lực đó không!"
Ân Triệu Lan nhanh chóng lật xem, càng xem mặt càng tái nhợt.
“Trong vòng mười ngày, hai dự án công trình cậu đang thực hiện sẽ bị cưỡng chế đình chỉ vì xử lý nước thải không đúng quy cách và tranh cãi về việc giải tỏa đất thổ cư, một ngàn vạn vốn lưu động của các người sẽ bị đóng băng. Tin tức này lan ra, cổ phiếu sẽ càng rớt giá. Không có vốn lưu động để thu mua lại cổ phiếu, tôi xem các người làm sao để cứu vãn tình hình. Cổ đông của Trung Thiên có phải giống như cậu, khăng khăng một mực trung thành với Trung Thiên, tình nguyện cùng chết chứ cũng không đem cổ phần bán lại cho tôi?" Lâu Vũ Tĩnh chậm rãi nói.
“Anh cố tình đặt bẫy hãm hại tôi!" Ân Triệu Lan gầm nhẹ. Trước khi nhận hai dự án này y đã cho người điều tra kỹ lưỡng, Lâu Vũ Tĩnh lại cấu kết với chính phủ, từ sớm đã sắp đặt bẫy chờ y nhảy vào!
Đây không phải chỉ đơn giản là nhằm vào Trung Thiên!
“Tôi đã nói, cậu rất tự tin." Lâu Vũ Tĩnh nhếch môi cười “Nhưng lại tự tin hơi quá."
“Tài sản riêng của Trịnh Liệt rất lớn, anh ta sẽ không trơ mắt nhìn tập đoàn đổi chủ." Ân Triệu Lan hận không thể đánh nát gương mặt tươi cười của Lâu Vũ Tĩnh.
“Tôi chỉ muốn tập đoàn Trung Thiên. Tốt nhất là Trịnh Liệt thức thời, nếu không, cục cảnh sát sẽ mời anh ta vào, cùng đàm đạo chuyện anh ta hối lộ quan viên cảnh sát…" Lâu Vũ Tĩnh nói.
Ân Triệu Lan sắc mặt xanh mét “Anh vì sao muốn làm vậy? Trung Thiên cũng không đắc tội với Lâu gia các người!"
“Ân Triệu Lan, không cần lí do. Đây là thương trường!" Lâu Vũ Tĩnh nói.
“Anh không được động đến Trịnh Liệt." Ân Triệu Lan yên lặng nhìn chằm chằm Lâu Vũ Tĩnh “Không được động đến anh ấy! Anh muốn tôi làm gì, tôi có thể giúp anh!"
Lâu Vũ Tĩnh bật cười “Hoạn nạn gặp chân tình? Thật khiến tôi cảm động a… Nếu anh ta biết cậu là kẻ dẫn sói vào nhà, một tay khiến Trung Thiên đổi chủ, không biết sẽ phản ứng ra sao?"
Đáy mắt Ân Triệu Lan càng âm trầm “Bớt sàm ngôn đi! Tôi là tổng giám động điều hành nội bộ tập đoàn Trung Thiên. Anh biết rõ nếu có tôi hỗ trợ, anh có thể làm chơi ăn thật! Nếu có thể thành công, vị trí thừa kế Lâu gia chỉ sợ càng gần thêm một bước đi?"
Lâu Vũ Tĩnh mặt hơi trầm xuống “Cậu thật sự thông minh. Nhưng nhớ kỹ, tôi ghét nhất là kẻ tự cho mình là thông minh! Vì có được Trung Thiên tôi đã bố trí lâu như vậy, nếu cậu giở trò, tôi không ngại cho cậu với Trịnh Liệt vào tù chung!"
Ân Triệu Lan mím môi.
Lâu Vũ Tĩnh nói “Tôi cho cậu mười ngày, lấy 10% cổ phần Trung Thiên giao cho tôi! Đây là thành ý muốn hợp tác của cậu!"
Ân Triệu Lan nắm chặt hai tay, mặt âm trầm rời khỏi Nhuận Minh điền sản.
Trở về văn phòng của mình ở tổng bộ Trung Thiên, y vào phòng vệ sinh hung hăng rửa mặt, nhìn gương mặt tái nhợt xa lạ của chính mình trong gương, y đột nhiên đánh một quyền lên mặt kính!
Nắm chặt bàn tay dính máu đi đến bàn làm việc, y trước gọi điện cho Trần Đường, thỉnh ông tới văn phòng y một chuyến, lại gọi một cú điện thoại khác “Chào, cho tôi gặp An Thế Duy… tôi là bạn của Trịnh Liệt…"
Cùng thời gian, Lý Hướng Nam hẹn gặp Trịnh Liệt, đưa hắn một tấm vé máy bay.
“Nam ca, em không hiểu?" Trịnh Liệt nhìn vé máy bay, nghi hoặc hỏi.
“Đây là Sân ca của cậu nhờ tôi đưa cho cậu. Nam Phong thị sắp tới sẽ hỗn loạn một phen, ý của chúng tôi là, cậu trước mắt rời đi một thời gian, đợi sự tình lắng xuống hãy quay về." Lý Hướng Nam ôn hòa nói.
“Các anh?" Trịnh Liệt nhướn mi.
Lý Hướng Nam gật gật đầu “A Sân nhờ tôi nói với cậu, chỉ cần cậu bình an, cho dù phát sinh chuyện gì, chúng tôi đều còn một đường lui."
Trịnh Liệt lâm vào trầm tư.
Buổi tối, Trần Hàm đưa Tần Trăn về biệt thự, thuận tiện đem quà tặng được nhồi nhét trong xe vào nhà.
Bận rộn một hồi, chỉ thấy Tần Trăn cầm một chiếc hộp trang sức, mở ra nhìn không chớp mắt.
“Đây là cái gì?" Trần Hàm tò mò hỏi.
Tần Trăn tự nhiên mà đem chiếc hộp cho hắn xem, bên trong là một vòng cổ bạch kim, màu sắc thực thuần khiết, ở giữa dây là một mặt dây chuyền hình ngọn lửa, ngoài rìa được khảm những viên kim cương nhỏ.
“Rất đẹp." Nhưng không quá đáng quý. Vai diễn chính trong [Vọng lâu] đem về cho Tần Trăn giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, được người ta phong là ảnh đế quốc tế, Vương Thù nhân ngày hôm nay mà cho y tấm chi phiếu một trăm vạn.
“Đương nhiên." Tần Trăn nở nụ cười, vỗ về vòng cổ, yêu thích không rời tay.
Trần Hàm lập tức hiểu ra “Là của Trịnh thiếu?"
Tần Trăn chậm rãi gật đầu, mắt xếch gợn lên chút ấm áp.
Là người đại diện của Tần Trăn, Trần Hàm biết gần một năm nay, Tần Trăn rất cố chấp đơn phương theo đuổi Trịnh Liệt. Phản ứng Trịnh Liệt lại rất lãnh đạm, hoàn toàn xa cách. Trần Hàm trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Tần Trăn, chỉ là Tần Trăn tựa hồ không cho là đúng, còn rất hưởng thụ việc này, giống như việc y quần quật làm việc để trả tiền cho Trịnh Liệt.
“Trước đây Trịnh thiếu tặng cho cậu nhiều thứ rất quý báu, cậu cũng không cao hứng tới vậy." Trần Hàm thật không hiểu y nghĩ cái gì.
“Cái đó khác." Tần Trăn nhướn mi nói.
“Khác chỗ nào?"
“Khác là khác."
Được rồi, Trần Hàm từ bỏ việc tìm hiểu Tần Trăn.
“Cậu sẽ đeo cái vòng này?"
“Vòng này rất đẹp, đeo cũng không vấn đề gì."
“Cậu là muốn nếu Trịnh thiếu nhìn thấy sẽ biết cậu luôn nhớ anh ta?" Trần Hàm suy đoán.
Tần Trăn như có chút đăm chiêu mỉm cười, ý tứ không nói cũng rõ.
Trần Hàm trợn mắt nhìn trời. Hắn an ủi chính mình, chiêu này của Tần Trăn tốt hơn việc đối đầu Trịnh Liệt rất nhiều. Bất quá gần một năm chỉ gặp Trịnh Liệt được một lần, Tần Trăn vẫn thấy buồn phiền vì việc đó.
Chần chừ một chút, Trần Hàm cảm thấy hắn vẫn nên nhắc nhở Tần Trăn một câu “A Trăn, cậu với Andre…. Thật sự không có khả năng sao?"
Tần Trăn cười nhạt “A Hàm, tôi nhớ chuyện này tôi đã nói rõ ràng với anh rồi."
Trần Hàm nhăn lại mi. Trên thực tế, không ai ngờ Andre có thể lụy tình lâu vậy. Từ năm ngoái sau khi biết Tần Trăn, Andre cứ như nhập ma, cư nhiên toàn tâm toàn ý bảo vệ Tần Trăn. Không chỉ đối Tần Trăn hỏi han ân cần, ôn nhu săn sóc, mà còn không tiếc tiền hỗ trợ cho sự nghiệp Tần Trăn. Chỉ cần Tần Trăn nhận quay quảng cáo hay quay phim, toàn bộ đoàn làm phim đều nhận được chi phiếu của Andre. Sự cố chấp của hắn với Tần Trăn hoàn toàn không thua kém sự cố chấp của Tần Trăn dành cho Trịnh Liệt.
Tần Trăn đã thử cự tuyệt Andre, nhưng tiền Andre không phải cho y, y căn bản không quản được. Trừ phi y muốn rời khỏi giới giải trí. Đến Vương Thù cũng thu được không ít lợi, khéo léo nhắc nhở y không nên quá khó khăn với Andre.
Nếu là trước đây, Trần Hàm nói không chừng sẽ khuyên Tần Trăn chấp nhận Andre cho xong chuyện. Đối phương bất quá chỉ là vì chiếm không được mà không cam lòng thôi, chiếm được rồi tự nhiên sẽ thấy không còn thú vị mà buông tay. Giới giải trí thì làm gì có cái gọi là chân tâm thực lòng?
Chỉ là Tần Trăn một lòng một dạ với Trịnh Liệt. Hơn nữa Trần Hàm càng nhìn Andre càng thấy đối phương khiến hắn cảm thấy bất bình thường. Trần Hàm nghĩ Tần Trăn không cần trêu chọc người này. Andre không có đơn giản như ngoài mặt.
Tỉ mỉ cân nhắc những người coi trọng Tần Trăn, Trịnh Liệt tuy rằng vừa vô tâm vừa lăng nhăng, nhưng cũng không phải kẻ âm u đáng sợ gì, nếu có thể vẫn che chở Tần Trăn, cũng không phải là một phương án quá tồi…
“A Trăn, sinh nhật cậu, Andre tặng cậu một chiếc du thuyền…" Trần Hàm từ trong đống quà lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có một chiếc chìa khóa. Hắn trong lòng chậc lưỡi Andre ra tay hào phóng, nghĩ nghĩ tên này quả thật cũng quá nặng tâm với Tần Trăn đi.
Tần Trăn mắt chợt lóe chút bất đắc dĩ và phiền chán. Y đã cự tuyệt Andre không chỉ một lần, nhưng đối phương cứ như không hiểu tiếng người. Tần Trăn quả thật còn chưa từng gặp người nào dai như vậy.
“Trả lại cho anh ta đi." Tần Trăn. Y một chút cũng không hứng thú với thứ đó.
“… A Trăn, tôi thấy chúng ta cần nghĩ biện pháp thoát khỏi Andre…"
“Lâu tam thiếu, đây là ý gì?" Ân Triệu Lan đem một chồng tư liệu ném lên bàn Lâu Vũ Tĩnh, sắc mặt không tốt hỏi.
Gần tới cuối năm, tập đoàn Trung Thiên tung cổ phiếu vào thị trường chứng khoán, nhưng lại bị tổn thất nghiêm trọng. Có người bịa đặt tin đồn hãm hại Trung Thiên, còn ngầm thu mua cổ phiếu công ty, tới thời điểm liền bán tống bán tháo, khiến cổ phiếu rớt giá, cổ đông hoảng loạn.
Tập đoàn Trung Thiên chỉ trong thời gian ngắn tổn thất gần mười vạn.
Ân Triệu Lan phái người điều tra, cuối cùng chỉ ra chủ mưu là Lâu Vũ Tĩnh. Trước mắt trong tay Lâu Vũ Tĩnh đã nắm 3% cổ phần của Trung Thiên.
Lâu Vũ Tĩnh đối mặt với chất vấn của Ân Triệu Lan vẫn ung dung ngồi trên ghế làm việc.
“A Lan, cậu không nên cự tuyệt tôi. Tôi vốn không muốn dùng loại phương pháp này với cậu."
Lâu Vũ Tĩnh vì muốn có được Ân Triệu Lan, đến điều kiện giúp y báo thù cũng đưa ra, nhưng Ân Triệu Lan không chút do dự cự tuyệt.
Vì thế Lâu Vũ Tĩnh không còn kiên nhẫn với Ân Triệu Lan nữa. Trịnh Liệt bất quá chỉ khiến hắn mất mặt một lần, Lâu Vũ Tĩnh đã ghi hận trong lòng, huống chi Ân Triệu Lan đã nhiều lần trái ý hắn? Nếu không phải Ân gia ngày trước cực kỳ nổi danh, đến Lâu gia cũng không thể sánh bằng, Lâu Vũ Tĩnh sẽ không để ý tiểu thiếu gia Ân Triệu Lan này. Nhưng thăm dò kỹ lưỡng, phát hiện những thứ Ân Triệu Lan có được hiện tại đều là bán thân đổi lấy, Lâu Vũ Tĩnh lập tức khinh bỉ. Nhưng khi thật sự đối mặt với Ân Triệu Lan rồi, Lâu Vũ Tĩnh lại thích năng lực xuất chúng của y, hắn nghĩ, nếu Ân Triệu Lan cam tâm tình nguyện tới giúp hắn, phần thắng cho việc tranh giành vị trí thừa kế của hắn sẽ lớn hơn một chút, dù sao so với Trịnh Liệt vô tích sự, phong lưu hoàn khố thì hắn hơn nhiều. Nhưng hắn không nghĩ tới Ân Triệu Lan bướng bỉnh như vậy, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Nhất là khi hắn nghĩ đến việc Ân Triệu Lan khăng khăng một mực ở lại Trung Thiên rất có khả năng là vì Trịnh Liệt…
Lâu Vũ Tĩnh không thể chấp nhận việc mình thua tên nhị thế tổ Trịnh Liệt, bất luận là ở phương diện nào!
(nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến, xuất phát từ Tần Nhị Thế Hồ Hợi, dùng để chỉ con cháu của những gia đình giàu có thừa hưởng của cải từ cha mẹ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, không lo lắng cho sự nghiệp gia đình)
Ân Triệu Lan khó nén tức giận hỏi “Lâu tiên sinh, đừng nói sang chuyện khác. Tôi không nghĩ tôi có giá trị với anh như vậy, đáng để anh lãng phí nhiều tâm tư đến thế!"
Lâu Vũ Tĩnh nhún nhún vai, lời nói ra khiến người ta kinh hãi “Tôi muốn tập đoàn Trung Thiên. Cậu có thể giúp tôi, hoặc cũng có thể cùng tiêu tùng với Trịnh Liệt!"
Ân Triệu Lan nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh “Anh nằm mơ! Trịnh Liệt có 45% cổ phần Trung Thiên, ai cũng không thể dao động vị trí của anh ta ở Trung Thiên."
Lâu Vũ Tĩnh cầm một văn kiện trên bàn ném cho y “Cậu xem thử xem tôi có năng lực đó không!"
Ân Triệu Lan nhanh chóng lật xem, càng xem mặt càng tái nhợt.
“Trong vòng mười ngày, hai dự án công trình cậu đang thực hiện sẽ bị cưỡng chế đình chỉ vì xử lý nước thải không đúng quy cách và tranh cãi về việc giải tỏa đất thổ cư, một ngàn vạn vốn lưu động của các người sẽ bị đóng băng. Tin tức này lan ra, cổ phiếu sẽ càng rớt giá. Không có vốn lưu động để thu mua lại cổ phiếu, tôi xem các người làm sao để cứu vãn tình hình. Cổ đông của Trung Thiên có phải giống như cậu, khăng khăng một mực trung thành với Trung Thiên, tình nguyện cùng chết chứ cũng không đem cổ phần bán lại cho tôi?" Lâu Vũ Tĩnh chậm rãi nói.
“Anh cố tình đặt bẫy hãm hại tôi!" Ân Triệu Lan gầm nhẹ. Trước khi nhận hai dự án này y đã cho người điều tra kỹ lưỡng, Lâu Vũ Tĩnh lại cấu kết với chính phủ, từ sớm đã sắp đặt bẫy chờ y nhảy vào!
Đây không phải chỉ đơn giản là nhằm vào Trung Thiên!
“Tôi đã nói, cậu rất tự tin." Lâu Vũ Tĩnh nhếch môi cười “Nhưng lại tự tin hơi quá."
“Tài sản riêng của Trịnh Liệt rất lớn, anh ta sẽ không trơ mắt nhìn tập đoàn đổi chủ." Ân Triệu Lan hận không thể đánh nát gương mặt tươi cười của Lâu Vũ Tĩnh.
“Tôi chỉ muốn tập đoàn Trung Thiên. Tốt nhất là Trịnh Liệt thức thời, nếu không, cục cảnh sát sẽ mời anh ta vào, cùng đàm đạo chuyện anh ta hối lộ quan viên cảnh sát…" Lâu Vũ Tĩnh nói.
Ân Triệu Lan sắc mặt xanh mét “Anh vì sao muốn làm vậy? Trung Thiên cũng không đắc tội với Lâu gia các người!"
“Ân Triệu Lan, không cần lí do. Đây là thương trường!" Lâu Vũ Tĩnh nói.
“Anh không được động đến Trịnh Liệt." Ân Triệu Lan yên lặng nhìn chằm chằm Lâu Vũ Tĩnh “Không được động đến anh ấy! Anh muốn tôi làm gì, tôi có thể giúp anh!"
Lâu Vũ Tĩnh bật cười “Hoạn nạn gặp chân tình? Thật khiến tôi cảm động a… Nếu anh ta biết cậu là kẻ dẫn sói vào nhà, một tay khiến Trung Thiên đổi chủ, không biết sẽ phản ứng ra sao?"
Đáy mắt Ân Triệu Lan càng âm trầm “Bớt sàm ngôn đi! Tôi là tổng giám động điều hành nội bộ tập đoàn Trung Thiên. Anh biết rõ nếu có tôi hỗ trợ, anh có thể làm chơi ăn thật! Nếu có thể thành công, vị trí thừa kế Lâu gia chỉ sợ càng gần thêm một bước đi?"
Lâu Vũ Tĩnh mặt hơi trầm xuống “Cậu thật sự thông minh. Nhưng nhớ kỹ, tôi ghét nhất là kẻ tự cho mình là thông minh! Vì có được Trung Thiên tôi đã bố trí lâu như vậy, nếu cậu giở trò, tôi không ngại cho cậu với Trịnh Liệt vào tù chung!"
Ân Triệu Lan mím môi.
Lâu Vũ Tĩnh nói “Tôi cho cậu mười ngày, lấy 10% cổ phần Trung Thiên giao cho tôi! Đây là thành ý muốn hợp tác của cậu!"
Ân Triệu Lan nắm chặt hai tay, mặt âm trầm rời khỏi Nhuận Minh điền sản.
Trở về văn phòng của mình ở tổng bộ Trung Thiên, y vào phòng vệ sinh hung hăng rửa mặt, nhìn gương mặt tái nhợt xa lạ của chính mình trong gương, y đột nhiên đánh một quyền lên mặt kính!
Nắm chặt bàn tay dính máu đi đến bàn làm việc, y trước gọi điện cho Trần Đường, thỉnh ông tới văn phòng y một chuyến, lại gọi một cú điện thoại khác “Chào, cho tôi gặp An Thế Duy… tôi là bạn của Trịnh Liệt…"
Cùng thời gian, Lý Hướng Nam hẹn gặp Trịnh Liệt, đưa hắn một tấm vé máy bay.
“Nam ca, em không hiểu?" Trịnh Liệt nhìn vé máy bay, nghi hoặc hỏi.
“Đây là Sân ca của cậu nhờ tôi đưa cho cậu. Nam Phong thị sắp tới sẽ hỗn loạn một phen, ý của chúng tôi là, cậu trước mắt rời đi một thời gian, đợi sự tình lắng xuống hãy quay về." Lý Hướng Nam ôn hòa nói.
“Các anh?" Trịnh Liệt nhướn mi.
Lý Hướng Nam gật gật đầu “A Sân nhờ tôi nói với cậu, chỉ cần cậu bình an, cho dù phát sinh chuyện gì, chúng tôi đều còn một đường lui."
Trịnh Liệt lâm vào trầm tư.
Tác giả :
Nhã Mị