Cha Nuôi - Ngôn Tình
Chương 7: Ninh Ngọc
"Ninh Ngọc, cô quậy đủ chưa?"
Cha nuôi tôi đứng dựa vào cửa, phóng ánh mắt sắc bén về phía Ninh Ngọc. Cô ta đột nhiên dẹp hẳn cái bộ mặt xấu xí ban nãy, thay vào đó là một vẻ nhu mì như nước. Ninh Ngọc đi tới, ưỡn ẹo đứng trước mắt cha nuôi:
"Diệp Sở, anh về rồi à? Em chỉ là trò chuyện với bé con thôi mà!"
Tôi nhìn thấy người phụ nữ này, cảm tưởng thật buồn nôn. Đúng là loại đàn bà mưu kế, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Cha nuôi tôi không nói gì, ông ấy nheo mắt lại nhìn Ninh Ngọc. Rồi đưa một bàn tay ra trước mặt cô ta:
"Lại đây"
Nhanh như chớp, Ninh Ngọc lao vào lòng cha nuôi. Tôi tự nhiên lại thấy sao cô ta có thể vô sỉ như vậy? Cảm giác có cái gì đó cứ bực bội âm ỉ trong lòng.
Nhưng cha nuôi tôi hất tay Ninh Ngọc ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi:
"Lưu Ly, lại đây cha xem"
Bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Ninh Ngọc khựng lại, tôi có thể cảm nhận được, cô ta đang giận run người. Haha, đáng... đáng đời lắm!
Sự bức tức khi nãy tiêu tan hết, tôi bước đến. Cha nuôi vén những lọn tóc con bên tai của tôi, giọng nói ôn nhu dịu dàng:
"Con đã khỏe hẳn chưa?"
"Dạ rồi"
Sau đó ông ấy nhìn bà quản gia bằng cặp mắt băng lạnh:
"Quản gia, nếu sau này tôi còn thấy những kẻ điên này xông vào nhà làm ảnh hưởng tới Lưu Ly, thì bà cũng không cần ở lại đây nữa!"
Bà quản gia khúm núm, im lặng cúi đầu không dám nói gì. Ninh Ngọc lúc này bất mãn, cô ta gào lên:
"Diệp Sở, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"
Cha nuôi tôi bảo tôi về phòng, ông ấy muốn giải quyết một chút. Tôi đứng trong phòng len lén nhìn ra ngoài cửa, thấy quản gia và người hầu đã lui đi hết. Chỉ còn lại Ninh Ngọc và cha nuôi.
Ninh Ngọc với ánh mắt oán giận nhìn ông ấy:
"Diệp Sở, anh nói đi. Em đã làm gì sai để anh đối xử với em như vậy chứ?"
Cha nuôi tôi ngồi dựa vào sofa dáng vẻ mệt mỏi:
"Tôi không nói nhiều lần. Năm đó cô làm như vậy, tôi đã bỏ qua cho cô, từ đó về sau chúng ta không còn quan hệ nữa. Cô còn muốn gì ở tôi?"
Ninh Ngọc không cam lòng, cô ta một lần nữa gào lên:
"Anh chỉ vì một Tần Yên mà cắt đứt quan hệ với Diệp gia và Ninh gia, anh có biết anh đã đánh mất những gì không?"
"Tôi đánh mất những gì? Cô còn dám hỏi tôi câu đó? Cô có tin từ bây giờ đến sáng mai Ninh gia của cô sẽ chỉ còn lại bộ xương không?"
Ninh Ngọc câm nín, cô ta không nói gì nữa vội vã rời khỏi. Tôi nghĩ giữa họ có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện, chưa bao giờ tôi nhìn thấy cha nuôi đáng sợ như vậy, có vẻ như đây mới chính là ông ấy: Tàn nhẫn và lạnh lẽo vô cùng.
Tôi hôm nay khá mệt mỏi, muốn khuây khỏa một chút. Nên gọi điện thoại cho Thùy Vân rủ nó đi chơi. Thùy Vân mặt mày hớn hở nói với tôi:
"Ly à, hôm nay có ca sĩ Martin về diễn đó. Nhưng mà chỉ diễn ở bar Depas thôi, hay tao với mày đi thử cho biết"
Nó biết rõ Martin là thần tượng trong lòng tôi, nó nói như vậy làm tôi có chút động lòng. Nhưng tôi lại không dám đi, cha nuôi tôi dặn rồi, tôi không được đến những nơi như thế.
"Thôi, cha nuôi tao mà biết ông ấy sẽ rất giận"
Thùy Vân lại không cam tâm, nó nói với điệu bộ tiếc rẻ:
"Mày không đi, phí lắm nha con. Martin chỉ diễn lần này ở đây nữa thôi, sau này chắc phải lâu lắm mới quay lại. Ôi, Martin yêu dấu!"
Tôi không kìm lòng được nữa, nghĩ nghĩ cha nuôi cũng không có nhà, đi một chút chắc là không sao. Tôi đành giơ hai tay đầu hàng với nó:
"Ừ... đi đi được chưa"
Thế là hai đứa hồ hởi đi vào quán bar Depas mà không biết rằng... buổi tối hôm đó thứ mà tôi nhìn thấy lại khiến tôi không thể chấp nhận được...
Cha nuôi tôi đứng dựa vào cửa, phóng ánh mắt sắc bén về phía Ninh Ngọc. Cô ta đột nhiên dẹp hẳn cái bộ mặt xấu xí ban nãy, thay vào đó là một vẻ nhu mì như nước. Ninh Ngọc đi tới, ưỡn ẹo đứng trước mắt cha nuôi:
"Diệp Sở, anh về rồi à? Em chỉ là trò chuyện với bé con thôi mà!"
Tôi nhìn thấy người phụ nữ này, cảm tưởng thật buồn nôn. Đúng là loại đàn bà mưu kế, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Cha nuôi tôi không nói gì, ông ấy nheo mắt lại nhìn Ninh Ngọc. Rồi đưa một bàn tay ra trước mặt cô ta:
"Lại đây"
Nhanh như chớp, Ninh Ngọc lao vào lòng cha nuôi. Tôi tự nhiên lại thấy sao cô ta có thể vô sỉ như vậy? Cảm giác có cái gì đó cứ bực bội âm ỉ trong lòng.
Nhưng cha nuôi tôi hất tay Ninh Ngọc ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi:
"Lưu Ly, lại đây cha xem"
Bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Ninh Ngọc khựng lại, tôi có thể cảm nhận được, cô ta đang giận run người. Haha, đáng... đáng đời lắm!
Sự bức tức khi nãy tiêu tan hết, tôi bước đến. Cha nuôi vén những lọn tóc con bên tai của tôi, giọng nói ôn nhu dịu dàng:
"Con đã khỏe hẳn chưa?"
"Dạ rồi"
Sau đó ông ấy nhìn bà quản gia bằng cặp mắt băng lạnh:
"Quản gia, nếu sau này tôi còn thấy những kẻ điên này xông vào nhà làm ảnh hưởng tới Lưu Ly, thì bà cũng không cần ở lại đây nữa!"
Bà quản gia khúm núm, im lặng cúi đầu không dám nói gì. Ninh Ngọc lúc này bất mãn, cô ta gào lên:
"Diệp Sở, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"
Cha nuôi tôi bảo tôi về phòng, ông ấy muốn giải quyết một chút. Tôi đứng trong phòng len lén nhìn ra ngoài cửa, thấy quản gia và người hầu đã lui đi hết. Chỉ còn lại Ninh Ngọc và cha nuôi.
Ninh Ngọc với ánh mắt oán giận nhìn ông ấy:
"Diệp Sở, anh nói đi. Em đã làm gì sai để anh đối xử với em như vậy chứ?"
Cha nuôi tôi ngồi dựa vào sofa dáng vẻ mệt mỏi:
"Tôi không nói nhiều lần. Năm đó cô làm như vậy, tôi đã bỏ qua cho cô, từ đó về sau chúng ta không còn quan hệ nữa. Cô còn muốn gì ở tôi?"
Ninh Ngọc không cam lòng, cô ta một lần nữa gào lên:
"Anh chỉ vì một Tần Yên mà cắt đứt quan hệ với Diệp gia và Ninh gia, anh có biết anh đã đánh mất những gì không?"
"Tôi đánh mất những gì? Cô còn dám hỏi tôi câu đó? Cô có tin từ bây giờ đến sáng mai Ninh gia của cô sẽ chỉ còn lại bộ xương không?"
Ninh Ngọc câm nín, cô ta không nói gì nữa vội vã rời khỏi. Tôi nghĩ giữa họ có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện, chưa bao giờ tôi nhìn thấy cha nuôi đáng sợ như vậy, có vẻ như đây mới chính là ông ấy: Tàn nhẫn và lạnh lẽo vô cùng.
Tôi hôm nay khá mệt mỏi, muốn khuây khỏa một chút. Nên gọi điện thoại cho Thùy Vân rủ nó đi chơi. Thùy Vân mặt mày hớn hở nói với tôi:
"Ly à, hôm nay có ca sĩ Martin về diễn đó. Nhưng mà chỉ diễn ở bar Depas thôi, hay tao với mày đi thử cho biết"
Nó biết rõ Martin là thần tượng trong lòng tôi, nó nói như vậy làm tôi có chút động lòng. Nhưng tôi lại không dám đi, cha nuôi tôi dặn rồi, tôi không được đến những nơi như thế.
"Thôi, cha nuôi tao mà biết ông ấy sẽ rất giận"
Thùy Vân lại không cam tâm, nó nói với điệu bộ tiếc rẻ:
"Mày không đi, phí lắm nha con. Martin chỉ diễn lần này ở đây nữa thôi, sau này chắc phải lâu lắm mới quay lại. Ôi, Martin yêu dấu!"
Tôi không kìm lòng được nữa, nghĩ nghĩ cha nuôi cũng không có nhà, đi một chút chắc là không sao. Tôi đành giơ hai tay đầu hàng với nó:
"Ừ... đi đi được chưa"
Thế là hai đứa hồ hởi đi vào quán bar Depas mà không biết rằng... buổi tối hôm đó thứ mà tôi nhìn thấy lại khiến tôi không thể chấp nhận được...
Tác giả :
Diệp Hy