Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu
Chương 61: Thế giới rộng lớn nhưng bà xã lớn hơn
Edit: Sun520
Lúc Hoan Hoan tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã không còn sớm, gần đến giờ cơm tối.
“Mẹ, hôm nay ăn món gì vậy ạ? Hoan Hoan rất đói bụng nha." Chu môi bày tỏ sự không hài của mình.
“Mẹ làm xong rồi, con tới ăn đi!" Hạ Thiên Vũ bưng ra thức ăn làm xong, để lên bàn.
Tại sao hôm nay cảm thấy là lạ, mẹ làm sao vậy nhỉ? Bình thường mẹ chắc chắn sẽ cười nói, ai cho con ngủ lâu như vậy, nhưng hôm nay lại không có hứng thú.
Ánh mắt nhìn thấy ân nhân cứu mình đang ngồi trước bàn cơm, có thể là bởi vì hôm nay có khách đi! Hoan Hoan tìm lý do kì lạ cho hôm nay, sau đó bé ngồi thoải mái và chờ bữa ăn tối.
Thiển Hề giúp Hạ Thiên Vũ đặt thức ăn lên bàn, sau đó mọi người cùng nhau ngồi ở trước bàn ăn cơm, đợi đến lúc mọi người ăn không sai biệt lắm, Hạ Thiên Vũ đang định nói cho Hoan Hoan một tin không tính là “Tin tức tốt", nhưng không nghĩ Hoan Hoan lại trách móc trước rồi.
“Mẹ, chú này, hôm nay là ở lại nhà dì Thiển sao ạ?" Nói xong, tay nhỏ bé Hoan Hoan cũng không có dừng lại động tác gắp thức ăn.
“Hoan Hoan, con nên gọi chú là cha!" Người đàn ông mở miệng sửa đúng, cũng làm cho Hoan Hoan giật mình.
Dường như mẹ và chú này không thích hợp cho lắm, cha của Hoan Hoan tốt hơn hết là phải cao to đẹp trai, tại sao có thể như bây giờ chứ, mặc dù chú này cũng rất đẹp trai, nhưng không có trẻ tuổi và không có xứng đối với mẹ chút nào.
“Mẹ, khi nào thì mẹ cho Hoan Hoan tìm cha vậy, Hoan Hoan cũng không có đồng ý chứ, chú Dương Dịch đâu rồi? Thầy giáo Đinh đâu rồi? Hoan Hoan không cần chú ấy làm cha." Nói Hoan Hoan chu miệng lên nói, sau đó để chiếc đũa gắp thức ăn xuống, ngồi im lặng trước bàn ăn.
Nghe được Hoan Hoan nói như vậy, Hạ Thiên Vũ thật sự không biết rốt cuộc là nên khóc hay nên cười nưa! Hoan Hoan nghĩ rằng đây là bạn trai của cô sao!
Người đàn ông cũng không có nghĩ đến Hoan Hoan lại nghĩ như vậy, sững sờ một chút, lúc này mới dịu dàng giải thích.
“Hoan Hoan, chú là cha ruột của con! Cha là tới đón con cùng nhau trở về." Không có nói tới vợ của mình, bởi vì anh không muốn mình đau lòng cũng không muốn Hoan Hoan buồn, hôm nay nhận Hoan Hoan là một ngày vui mừng, mà vợ anh chắc chắn cũng sẽ không hi vọng trong ngày hạnh phúc lại đầy nỗi buồn!
“Cha ruột sao? Hoan Hoan chỉ có mẹ à! Cha từ đâu đến đây vậy ạ?" Nghe được lời người đàn ông giải thích, Hoan Hoan cũng không tiếp nhận tình cảm tốt đẹp, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, đúng vậy thật ra thì cô bé nghe hiểu, nhưng mẹ mới là người thân nhất của bé, cha cũng chỉ có thể là mẹ tìm cha cho bé, Hoan Hoan mới không cần người cha này đâu.
Nếu cha thật sự yêu Hoan Hoan, thì sẽ không để cho Hoan Hoan và mẹ cùng nhau thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ mới đến nhận Hoan Hoan, Hoan Hoan mới không cần người cha không có lương tâm như vậy.
Nghĩ như vậy, trong mắt Hoan Hoan nhấp nháy tinh thể, cả người làm bộ đáng thương giống như đứa bé không ai cần, khiến Hạ Thiên Vũ không khỏi cảm thấy đau lòng, càng lúc càng đau lòng hơn.
“Hoan Hoan" theo lý thuyết thì Hạ Thiên Vũ là nên giúp khuyên Hoan Hoan đi cùng với cha của bé, nhưng Hạ Thiên Vũ không thể nói ra được, dù sao hai người ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói cắt đứt thì cắt đứt chứ? Nhưng, dù sao người đàn ông này cũng là cha ruột của Hoan Hoan, thế nào cũng quan trong hơn so với mình, mình hoàn toàn cũng không có tư cách khiến Hoan Hoan ở lại.
Thiển Hề nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng là từ từ thương cảm, làm sao tình tiết như phim truyền hình lại sẽ xảy ra ở nơi này của cô chứ! Hoan Hoan, Tiểu Vũ, nếu hôm nay không có đi công viên chơi thì sẽ không xuất hiện cảnh tượng như bây giờ phải không?
Dù sao Thiển Hề cũng là người ngoài, cho nên không tiện nói gì, chỉ có thể lo lắng trong lòng nhìn mấy người trên bàn ăn.
“Hoan Hoan, chú thật sự là cha ruột của con, lúc trước chưa có tới tìm con, là vì cha muốn con và mẹ con có thể sống một cuộc sống tốt sau này, nhưng cha không có nghĩ đến, mẹ con." Người đàn ông nhìn thấy Hạ Thiên Vũ muốn nói gì đó nhưng nói không được thì biết trong lòng cô chắc chắn không dễ chịu rồi, nhưng Hoan Hoan là máu mủ của mình, bây giờ vợ đã chết anh muốn dẫn bé Hoan Hoan trở về, vốn là không muốn nói tới vợ nhưng bây giờ vì để cho Hoan Hoan có thể đi cùng mình cho nên anh không thể không nói.
“Không muốn không muốn, lúc trước ông không cần Hoan Hoan, bây giờ Hoan Hoan cũng không cần ông, Hoan Hoan là của mẹ ai giành cũng không đi, Hoan Hoan muốn mẹ, Hoan Hoan muốn mẹ!" Mang theo giọng khóc lóc kể lể đánh tới trái tim Hạ Thiên Vũ.
“Nếu lúc đầu anh không có thời gian trở lại mang Hoan Hoan đi, tại sao bây giờ anh lại muốn mang con bé đi chứ, tôi cũng không hy vọng Hoan Hoan biến mất trong thế giới của tôi." Hạ Thiên Vũ không nhịn được, cho dù anh và Hoan Hoan là cha và con gái, nhưng Hạ Thiên Vũ thật sự không bỏ được, trong giọng nói biểu lộ thái độ của mình và Hoan Hoan, nếu như cuối cùng anh vẫn đưa Hoan Hoan đi.
Hạ Thiên Vũ nhìn về phía Hoan Hoan, trong ánh mắt vô cùng lưu luyến và không nỡ, không, Hoan Hoan sẽ không đi.
“Đúng vậy, Hoan Hoan và Tiểu Vũ hai người đã sinh ra tình cảm, nếu như anh phải chia rẽ hai người bọn họ, so sánh với đến lúc đó hai người cũng sẽ không tốt hơn." Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ phản kháng, trong lòng Thiển Hề tràn đầy vui mừng, cô cũng không hy vọng nhìn thấy Hoan Hoan và Hạ Thiên Vũ chia lìa, cô không thể làm gì được nhưng cô vẫn có thể hóng gió một chút.
Người đàn ông im lặng, đưa mắt nhìn Hoan Hoan một lúc, trong mắt buồn bã, nhẹ nhàng thở dài.
“Hoan Hoan, con thật sự không muốn rời đi ở cùng một chỗ với cha haysao? Cha biết rõ lúc trước là ba có lỗi, không có quan tâm đến con và mẹ con, nếu lúc trước lòng của cha có thể hung ác một chút, sớm một chút thoát khỏi trói buộc gia tộc, mà không phải như bây giờ một để cho bọn họ mới đồng ý mẹ của con, có lẽ bây giờ chúng ta vẫn là một gia đình hạnh phúc." Trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy khát khao, ánh mắt nhìn Hoan Hoan rất dịu dàng.
“Không cần, Hoan Hoan muốn mẹ." Có lẽ là bị ánh mắt của người đàn ông này làm cho “Lung lay" rồi, Hoan Hoan dừng lại một chút, lúc này mới kiên định đáp lại nói, khiến lòng của Hạ Thiên Vũ và Thiển Hề hồi hộp.
“Được rồi! Thay vì con ở cùng cha thì không bằng con và mẹ con bây giờ ở cùng nhau, cha đã làm tổn thương mẹ con một lần, không muốn làm tổn thương con lần nữa. Chỉ là, Hạ Thiên Vũ, xin em nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Hoan Hoan, tốt nhất là có thể cho bé có một gia đình hoàn chỉnh, nếu Hoan Hoan đi theo anh, có lẽ gia đình này cũng sẽ không đầy đủ."
Anh có chút tự giễu, buông tay dễ dàng như vậy nhưng thật ra thì anh cũng là suy nghĩ đến gia đình riêng của mình, nếu Hoan Hoan bị người trong gia đình ức hiếp thì làm thế nào? Dù sao từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình như vậy thì đứa bé đều không phải là đèn đã cạn dầu, nếu Hoan Hoan đi theo mình, mình chính là có rất nhiều chuyện phải bận rộn, hoàn toàn không thể chăm sóc thật tốt cho Hoan Hoan được.
“Dạ, mẹ, Hoan Hoan có thể cùng với mẹ rồi." Hoan Hoan vui mừng níu váy Hạ Thiên Vũ, mặc dù trong lời nói của người đàn ông đầy đau buồn làm cho Hoan Hoan cũng bị lây nhiễm, nhưng mà đối với Hoan Hoan mà nói thì chuyện vẫn có thể ở cùng với mẹ là điều tuyệt vời hơn.
Trên mặt Hạ Thiên Vũ mang theo nụ cười, chỉ là ánh mắt lại đồng tình nhìn người đàn ông, đổi lấy là nụ cười của người đàn ông.
“Nếu đã giải quyết, vậy hãy nhanh lên, còn chưa có ăn no mà, tiếp tục ăn, ăn no rồi rời đi, về phần anh, ở lại đây thêm mấy ngày đi, cùng chơi đùa với Hoan Hoan, tôi nghĩ Hoan Hoan rất vui đấy." Thiển Hề nhìn về phía người đàn ông nói, trong giọng nói là vì Hạ Thiên Vũ và Hoan Hoan lại có thể được hạnh phúc bên nhau.
Kết quả như thế quả nhiên là vui nhất, nhưng Thiển Hề không thể không thừa nhận mình vẫn còn có chút thông cảm với người đàn ông này, không có vợ, bây giờ đứa bé cũng đi, nhưng đối với tình hình như bây giờ Thiển Hề vẫn tương đối hài ḷòng, dù sao cô vẫn tương đối nghiêng về bạn bè hơn, hy sinh người đàn ông một có thể thành toàn hai, kết quả như thế coi như là vui mừng lớn nhất, nhưng người đàn ông thật sự không có kết quả tốt!
Và đối với người đàn ông này mà nói có lẽ đây mới là kết quả tốt nhất, nếu thật sự đưa Hoan Hoan đi, có thể đổi lại chính là sự ghét bỏ đối với anh, hơn nữa Hoan Hoan còn có thể biểu hiện ra sự bất mãn của mình, đến lúc đó anh bận rộn hai bên, chắc chắn cũng sẽ phiền lòng, mà bây giờ nhìn thấy Hoan Hoan vui vẻ anh cũng thỏa mãn, tối thiểu, đây là một khởi đầu tốt và anh có thể tranh thủ tới xem một chút.
Hạ Thiên Vũ còn trẻ nhất định có thể tìm ông xã tốt, anh cũng có nghĩ đến Hạ Thiên Vũ mang theo Hoan Hoan có thể sẽ không tốt nói yêu thương, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hoan Hoan ưa thích như vậy, anh cũng không nhẫn tâm dội nước lạnh được, Hạ Thiên Vũ chắc chắn cũng không ngại Hoan Hoan liên lụy, đến lúc đó Hoan Hoan sẽ có gia đình hạnh phúc thôi.
“Cha" đang suy nghĩ, người đàn ông chỉ nghe thấy Hoan Hoan gọi to một tiếng, tiếng gọi khiến trong lòng người đàn ông đầy vui mừng, trực giác được mình quan tâm đối với Hoan Hoan cũng có hồi báo, nước mắt thấm ướt hốc mắt nhưng không có rớt xuống.
“Hoan Hoan, con là con gái tốt của cha." Trên mặt của mọi người tràn đầy nụ cười, đã không còn sự cảm thông trước đó nữa, hình như lúc này trong phòng ăn không có bất kỳ dấu vết của nổi buồn nữa.
Mấy người thật vui vẻ cơm nước xong, liên tục mấy ngày một đường cười vui đến nơi chơi, có lúc điên cuồng lên cha của Hoan Hoan và bọn họ cùng nhau cười to, không cố kỵ chút nào, cũng làm cho anh càng thêm chắc chắn Hoan Hoan đi theo Hạ Thiên Vũ chính là một lựa chọn rất tốt, ít nhất sinh hoạt của anh cũng không ó muôn màu muôn vẻ như vậy.
“Mẹ, hôm nay chong chóng thật đẹp! Hoan Hoan rất thích!" Nhìn chong chóng quay, vẻ mặt Hoan Hoan cười rất hài lòng.
“Đúng vậy, Hoan Hoan chọn chong chóng nhìn rất đẹp!" Người đàn ông cười đáp lại.
“Đúng vậy, đúng vậy, cha vẫn là nhất, mẹ làm tổn thương trái tim của Hoan Hoan nha, đều vẫn không trả lời." Hoan Hoan phàn nàn.
Hạ Thiên Vũ im lặng nhìn người đàn ông phụ họa, thật là, đây là muốn cưng chiều Hoan Hoan thành cái dạng gì, tại sao cô cảm thấy gần đây Hoan Hoan càng ngày càng kiêu ngạo rồi, đều do người cha ruột này cưng chiều quá rồi.
“Hoan Hoan" vừa kêu tên Hoan Hoan, ánh mắt Hạ Thiên Vũ nhìn về phái trước im lặng.
Người đàn ông, Thiển Hề và Hoan Hoan nhìn thấy vẻ mặt Hạ Thiên Vũ như thế theo ánh mắt của cô nhìn sang
Lúc này, Dương Dịch đứng dưới ánh mặt trời, rõ ràng nên nhìn qua rất là ấm áp, cả người cũng là tản ra áp suất thấp, giống như ánh mặt trời ấm áp khiến anh càng thêm ảm đạm.
“Dương Dịch, sao anh lại tới đây?" Thiển Hề mừng rỡ kêu lên, dĩ nhiên là không cảm thấy được sự khác thường giữa Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch, cũng quên Hạ Thiên Vũ là vì cái gì mới đến nhà của cô.
Giờ phút này trong lòng Dương Dịch tràn đầy mùi dấm, nếu trước không có nghe lầm lời thì Hoan Hoan gọi người đàn ông kia là cha, chẳng lẽ Tiểu Vũ không cần anh nữa?
Chỉ là bởi vì Lãnh Thần sao? Cô cũng không cần anh rồi sao?
Nhớ tới Lãnh Thần, lúc đầu Dương Dịch tìm đến Hạ Thiên Vũ chính là muốn nói tin tức tốt này với Hạ Thiên Vũ, dưới sự thúc đẩy của anh nên Lãnh Thần đã kết hôn với Tử Hân Bình, hơn nữa anh đã phá hủy sự nghiệp của Lãnh Thần rồi, để cho một nhà bọn họ đến sống ở nước ngoài, Lãnh Thần không còn cách nào tới dây dưa Tiểu Vũ được nữa.
Mặc dù chuyện này khiến Dương Dịch hao tổn không ít tài lực, nhưng Dương Dịch nhìn rất thoáng, số tiền này chính là kiếm vì bà xã, bây giờ dĩ nhiên là phải giải quyết phiền toái của bà xã rồi.
Chẳng qua là sau khi anh đuổi Lãnh Thần đi, nhìn thấy tình hình như bây giờ, ban đầu Hạ Thiên Vũ chỉ là vào một trò chơi, người gởi tin trên kênh nói chuyện riêng chính là Dương Dịch, cho nên mới đến tìm cô muộn như vậy.
“Tiểu Vũ, trong khoảng thời gian này em sống thật vui vẻ nhỉ!" Trong giọng của Dương Dịch không tự chủ mang theo chút châm chọc, suy nghĩ một chút mình vì giúp cô giải quyết phiền toái một ngày chỉ có thể ngủ được mấy tiếng, vì muốn chạy tới gặp cô, anh đặc biệt trang điểm cho mình một lần, chỉ sợ cô nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của anh rồi cô sẽ tự trách mình, nhưng bây giờ không chỉ nh́ìn thấy cô mà còn có một người đàn ông khác, đáng hận hơn chính là người đàn ông kia còn già hơn so với anh.
Thật ra thì dáng vẻ của cha Hoan Hoan cũng không phải rất già, so với Dương Dịch thì cũng chỉ là anh trai của anh mà thôi, dĩ nhiên nguyên nhân trong này là bởi vì Dương Dịch vất vả nhiều ngày cho nên có chút tiều tụy, dù sao trang điểm như vậy cũng không thể che giấu toàn bộ dáng vẻ tiều tụy được.
Lúc này, Hạ Thiên Vũ nhìn thấy Dương Dịch lại nhớ tới chuyện lúc trước, dĩ nhiên là càng không muốn đối mặt với Dương Dịch, ánh mắt không nhìn anh, miệng mím thật chặt không nói lời nào, trong lòng rất thấp thỏm dĩ nhiên cũng không có chú ý tới giọng cùa Dương Dịch, càng thêm không có nhìn dáng vẻ của Dương Dịch.
Bộ dáng này khiến Dương Dịch cảm thấy trong lòng cô chột dạ, là bởi vì cô làm sai, cho nên mới phải nói theo mình, vì thế là anh tức giận nhiều hơn.
“Tiểu Vũ, có phải em cũng không có nghĩ trở lại với đến anh phải không? Ha ha" Cười nhưng đầy tức giận chính là nói đến dáng vẻ của Dương Dịch lúc này, tất cả nụ cười thật ra thì đều là đang chế giễu mình, chế giễu anh ngốc nghếch.
Hoan Hoan nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Dịch, cẩn thận tránh ra sau lưng của Hạ Thiên Vũ và cha của bé, lúc này bé cảm thấy chú Dương Dịch thật sự đáng sợ.
Hạ Thiên Vũ đang nghe những lời này của Dương Dịch, trong lòng cô phát hiện có chỗ không đúng cho lắm, lời này của Dương Dịch là thế nào?
Chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ Dương Dịch có chút tiều tụy, cô rất đau lòng, vì cô nên anh mới gầy sao?
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ của Dương Dịch thì trong lòng vui vẻ, bởi vì không bao lâu nữa Hoan Hoan sẽ có gia đình hạnh phúc rồi, nhìn dáng dấp người này vẫn là biết rõ Hạ Thiên Vũ có Hoan Hoan, nếu anh không ngại Hoan Hoan, sau này chắc chắn cũng có thể đối xử thật tốt với Hoan Hoan.
Không thể trách người đàn ông này khi thấy đôi người yêu này cãi nhau mà vẫn nghĩ đến lợi ích của Hoan Hoan, dù sao Hoan Hoan cũng là máu mủ của anh, thế nào anh cũng phải suy nghĩ cho Hoan Hoan chứ.
Bây giờ nhìn thấy Hoan Hoan có chút sợ Dương Dịch, trong lòng người đàn ông lại do dự, ngay sau đó mở miệng giải thích.
“Tiên sinh, có lẽ anh hiểu lầm rồi? Tôi chỉ là cha của Hoan Hoan mà thôi."
“Anh là cha của Hoan Hoan.." Nói đến một nửa, Dương Dịch ngừng nói, anh nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới tiêu hóa hết lời của người đàn ông này, dù sao người đàn ông nỳ không nói thẳng ra, nhưng nếu thần kinh thô thì có lẽ sẽ hết hiểu lầm ngay.
Nhưng đó là cha của Hoan Hoan? Đó là cha nuôi Hoan Hoan? Lại là cha ruột? Vậy quan hệ của anh và Hạ Thiên Vũ không phải như mối quan hệ kia... Quan hệ, hóa ra là mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Lúc này, sự tức giận trong lòng anh bị dập tắt sạch sẽ, lập tức tới là áy náy, anh không nên chỉ nghe lời từ một phía mà vội kết luận như vậy, cho dù thế nào thì anh cũng phải nghe Tiểu Vũ nói chứ, tại sao có thể vừa nghe một tiếng xưng hô mà anh đã hiểu lầm Tiểu Vũ rồi, anh thật sự là đáng chết mà.
Giờ phút này trong đầu Dương Dịch toàn là suy nghĩ có lỗi với Hạ Thiên Vũ, về phần những người chung quanh bêu xấu cái gì anh hoàn toàn không có chú ý đến, cũng không có nghĩ gì nữa, giờ phút này quan trọng nhất chính là Hạ Thiên Vũ.
Cẩn thận nhìn vẻ mặt Hạ Thiên Vũ, sau khi Dương Dịch chắc chắn cô không có tức giận, lúc này trong lòng anh mới buông lỏng.
“Tiểu Vũ, thật xin lỗi!" Thế giới rộng lớn nhưng bà xã là lớn hơn, Dương Dịch không phải là người làm sai ở trước mặt phụ nữ vì lòng tự trọng mà không xin lỗi, ở trước mặt bà xã mà anh làm sai thì phải cúi đầu, khi ấm áp mới có thể giúp đỡ lâu dài được, cho nên giọng nói xin lỗi của Dương Dịch là gọn gàng linh hoạt, không dài dòng dây dưa chút nào.
Hạ Thiên Vũ nghe được lời nói xin lỗi của Dương Dịch sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng cũng sớm đã không có bóng dáng uất ức nữa, cô thật sự không có nhìn lầm người, người mà Dương Dịch thương yêu nhất chính là cô, anh có thể chịu trách nhiệm khi mà suy nghĩ sai, sau đó nhớ tới biểu hiện của Dương Dịch trước đó, Hạ Thiên Vũ không khỏi bật cười.
Trước đó cô lúng túng khi nhìn thấy Dương Dịch, giờ phút này cũng sớm đã không biết bị Hạ Thiên Vũ quẳng mất đến nơi hẻo lánh nào rồi, lúc này Dương Dịch cũng có thể coi như là trong họa được phúc.
Người đàn ông nhìn thấy thái độ của Dương Dịch thì trong lòng cũng không cầm được thưởng thức, không ngờ người đàn ông này lại là người kiên quyết như vậy, có thể lập tức nói xin lỗi, lúc anh nghe thấy tiếng cười của Hạ Thiên Vũ truyền tới, người đàn ông biết chắc là đôi người yêu này đã giải hòa rồi.
Thiển Hề nhìn thấy tình hình như vậy, phản ứng của cô khi thấy Dương Dương cũng đã biến mất trước đó rồi, bây giờ trong lòng cô chỉ có hâm mộ, hâm mộ Hạ Thiên Vũ có thể có được bạn trai tốt như vậy.
“Tiểu Vũ, em tha thứ cho anh sao?" Dương Dịch tự nhiên biết Hạ Thiên Vũ chịu cười chứng tỏ cô đã tha thứ anh, nhưng anh vẫn muốn chắc chắn, như vậy mới có thể thật yên lòng.
“Anh đó! Lần tới nếu lại như vậy cũng đừng nghĩ em sẽ tha thứ cho anh!" Hạ Thiên Vũ mang theo sự nũng nịu đi tới trước mặt Dương Dịch, trong giọng nói dĩ nhiên là hoàn toàn tha thứ cho Dương Dịch, hai người bèn nhìn nhau cười, hình như những người khác bị lây tại chỗ vậy, nên trên mặt mọi người đều mỉm cười.
“Mẹ, đây là mẹ tìm cha mới cho Hoan Hoan sao?" Hoan Hoan chẳng biết lúc nào đã không còn phía sau hai người rồi, đứng ở trước mặt hai người hỏi.
“Không phải, mẹ làm sao sẽ tìm cha mới cho Hoan Hoan!" Hạ Thiên Vũ nói, khiến cho mọi người nghe được mà hồi hộp trong lòng, Hạ Thiên Vũ muốn trở quẻ sao? Không phải nói tha thứ Dương Dịch rồi sao, vì sao bây giờ cô lại nói với Hoan Hoan như vậy chứ?
Mà Dương Dịch chỉ nhìn Hạ Thiên Vũ, vẻ mặt bình tĩnh, anh tin chắc chỉ cần Tiểu Vũ tha thứ cho anh thì tất cả sẽ không có chuyện gì, Tiểu Vũ nói như vậy nhất định là chưa nói hết lời mà thôi.
Lúc Hoan Hoan tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã không còn sớm, gần đến giờ cơm tối.
“Mẹ, hôm nay ăn món gì vậy ạ? Hoan Hoan rất đói bụng nha." Chu môi bày tỏ sự không hài của mình.
“Mẹ làm xong rồi, con tới ăn đi!" Hạ Thiên Vũ bưng ra thức ăn làm xong, để lên bàn.
Tại sao hôm nay cảm thấy là lạ, mẹ làm sao vậy nhỉ? Bình thường mẹ chắc chắn sẽ cười nói, ai cho con ngủ lâu như vậy, nhưng hôm nay lại không có hứng thú.
Ánh mắt nhìn thấy ân nhân cứu mình đang ngồi trước bàn cơm, có thể là bởi vì hôm nay có khách đi! Hoan Hoan tìm lý do kì lạ cho hôm nay, sau đó bé ngồi thoải mái và chờ bữa ăn tối.
Thiển Hề giúp Hạ Thiên Vũ đặt thức ăn lên bàn, sau đó mọi người cùng nhau ngồi ở trước bàn ăn cơm, đợi đến lúc mọi người ăn không sai biệt lắm, Hạ Thiên Vũ đang định nói cho Hoan Hoan một tin không tính là “Tin tức tốt", nhưng không nghĩ Hoan Hoan lại trách móc trước rồi.
“Mẹ, chú này, hôm nay là ở lại nhà dì Thiển sao ạ?" Nói xong, tay nhỏ bé Hoan Hoan cũng không có dừng lại động tác gắp thức ăn.
“Hoan Hoan, con nên gọi chú là cha!" Người đàn ông mở miệng sửa đúng, cũng làm cho Hoan Hoan giật mình.
Dường như mẹ và chú này không thích hợp cho lắm, cha của Hoan Hoan tốt hơn hết là phải cao to đẹp trai, tại sao có thể như bây giờ chứ, mặc dù chú này cũng rất đẹp trai, nhưng không có trẻ tuổi và không có xứng đối với mẹ chút nào.
“Mẹ, khi nào thì mẹ cho Hoan Hoan tìm cha vậy, Hoan Hoan cũng không có đồng ý chứ, chú Dương Dịch đâu rồi? Thầy giáo Đinh đâu rồi? Hoan Hoan không cần chú ấy làm cha." Nói Hoan Hoan chu miệng lên nói, sau đó để chiếc đũa gắp thức ăn xuống, ngồi im lặng trước bàn ăn.
Nghe được Hoan Hoan nói như vậy, Hạ Thiên Vũ thật sự không biết rốt cuộc là nên khóc hay nên cười nưa! Hoan Hoan nghĩ rằng đây là bạn trai của cô sao!
Người đàn ông cũng không có nghĩ đến Hoan Hoan lại nghĩ như vậy, sững sờ một chút, lúc này mới dịu dàng giải thích.
“Hoan Hoan, chú là cha ruột của con! Cha là tới đón con cùng nhau trở về." Không có nói tới vợ của mình, bởi vì anh không muốn mình đau lòng cũng không muốn Hoan Hoan buồn, hôm nay nhận Hoan Hoan là một ngày vui mừng, mà vợ anh chắc chắn cũng sẽ không hi vọng trong ngày hạnh phúc lại đầy nỗi buồn!
“Cha ruột sao? Hoan Hoan chỉ có mẹ à! Cha từ đâu đến đây vậy ạ?" Nghe được lời người đàn ông giải thích, Hoan Hoan cũng không tiếp nhận tình cảm tốt đẹp, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, đúng vậy thật ra thì cô bé nghe hiểu, nhưng mẹ mới là người thân nhất của bé, cha cũng chỉ có thể là mẹ tìm cha cho bé, Hoan Hoan mới không cần người cha này đâu.
Nếu cha thật sự yêu Hoan Hoan, thì sẽ không để cho Hoan Hoan và mẹ cùng nhau thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ mới đến nhận Hoan Hoan, Hoan Hoan mới không cần người cha không có lương tâm như vậy.
Nghĩ như vậy, trong mắt Hoan Hoan nhấp nháy tinh thể, cả người làm bộ đáng thương giống như đứa bé không ai cần, khiến Hạ Thiên Vũ không khỏi cảm thấy đau lòng, càng lúc càng đau lòng hơn.
“Hoan Hoan" theo lý thuyết thì Hạ Thiên Vũ là nên giúp khuyên Hoan Hoan đi cùng với cha của bé, nhưng Hạ Thiên Vũ không thể nói ra được, dù sao hai người ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói cắt đứt thì cắt đứt chứ? Nhưng, dù sao người đàn ông này cũng là cha ruột của Hoan Hoan, thế nào cũng quan trong hơn so với mình, mình hoàn toàn cũng không có tư cách khiến Hoan Hoan ở lại.
Thiển Hề nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng là từ từ thương cảm, làm sao tình tiết như phim truyền hình lại sẽ xảy ra ở nơi này của cô chứ! Hoan Hoan, Tiểu Vũ, nếu hôm nay không có đi công viên chơi thì sẽ không xuất hiện cảnh tượng như bây giờ phải không?
Dù sao Thiển Hề cũng là người ngoài, cho nên không tiện nói gì, chỉ có thể lo lắng trong lòng nhìn mấy người trên bàn ăn.
“Hoan Hoan, chú thật sự là cha ruột của con, lúc trước chưa có tới tìm con, là vì cha muốn con và mẹ con có thể sống một cuộc sống tốt sau này, nhưng cha không có nghĩ đến, mẹ con." Người đàn ông nhìn thấy Hạ Thiên Vũ muốn nói gì đó nhưng nói không được thì biết trong lòng cô chắc chắn không dễ chịu rồi, nhưng Hoan Hoan là máu mủ của mình, bây giờ vợ đã chết anh muốn dẫn bé Hoan Hoan trở về, vốn là không muốn nói tới vợ nhưng bây giờ vì để cho Hoan Hoan có thể đi cùng mình cho nên anh không thể không nói.
“Không muốn không muốn, lúc trước ông không cần Hoan Hoan, bây giờ Hoan Hoan cũng không cần ông, Hoan Hoan là của mẹ ai giành cũng không đi, Hoan Hoan muốn mẹ, Hoan Hoan muốn mẹ!" Mang theo giọng khóc lóc kể lể đánh tới trái tim Hạ Thiên Vũ.
“Nếu lúc đầu anh không có thời gian trở lại mang Hoan Hoan đi, tại sao bây giờ anh lại muốn mang con bé đi chứ, tôi cũng không hy vọng Hoan Hoan biến mất trong thế giới của tôi." Hạ Thiên Vũ không nhịn được, cho dù anh và Hoan Hoan là cha và con gái, nhưng Hạ Thiên Vũ thật sự không bỏ được, trong giọng nói biểu lộ thái độ của mình và Hoan Hoan, nếu như cuối cùng anh vẫn đưa Hoan Hoan đi.
Hạ Thiên Vũ nhìn về phía Hoan Hoan, trong ánh mắt vô cùng lưu luyến và không nỡ, không, Hoan Hoan sẽ không đi.
“Đúng vậy, Hoan Hoan và Tiểu Vũ hai người đã sinh ra tình cảm, nếu như anh phải chia rẽ hai người bọn họ, so sánh với đến lúc đó hai người cũng sẽ không tốt hơn." Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ phản kháng, trong lòng Thiển Hề tràn đầy vui mừng, cô cũng không hy vọng nhìn thấy Hoan Hoan và Hạ Thiên Vũ chia lìa, cô không thể làm gì được nhưng cô vẫn có thể hóng gió một chút.
Người đàn ông im lặng, đưa mắt nhìn Hoan Hoan một lúc, trong mắt buồn bã, nhẹ nhàng thở dài.
“Hoan Hoan, con thật sự không muốn rời đi ở cùng một chỗ với cha haysao? Cha biết rõ lúc trước là ba có lỗi, không có quan tâm đến con và mẹ con, nếu lúc trước lòng của cha có thể hung ác một chút, sớm một chút thoát khỏi trói buộc gia tộc, mà không phải như bây giờ một để cho bọn họ mới đồng ý mẹ của con, có lẽ bây giờ chúng ta vẫn là một gia đình hạnh phúc." Trong ánh mắt người đàn ông tràn đầy khát khao, ánh mắt nhìn Hoan Hoan rất dịu dàng.
“Không cần, Hoan Hoan muốn mẹ." Có lẽ là bị ánh mắt của người đàn ông này làm cho “Lung lay" rồi, Hoan Hoan dừng lại một chút, lúc này mới kiên định đáp lại nói, khiến lòng của Hạ Thiên Vũ và Thiển Hề hồi hộp.
“Được rồi! Thay vì con ở cùng cha thì không bằng con và mẹ con bây giờ ở cùng nhau, cha đã làm tổn thương mẹ con một lần, không muốn làm tổn thương con lần nữa. Chỉ là, Hạ Thiên Vũ, xin em nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Hoan Hoan, tốt nhất là có thể cho bé có một gia đình hoàn chỉnh, nếu Hoan Hoan đi theo anh, có lẽ gia đình này cũng sẽ không đầy đủ."
Anh có chút tự giễu, buông tay dễ dàng như vậy nhưng thật ra thì anh cũng là suy nghĩ đến gia đình riêng của mình, nếu Hoan Hoan bị người trong gia đình ức hiếp thì làm thế nào? Dù sao từ nhỏ sinh trưởng trong gia đình như vậy thì đứa bé đều không phải là đèn đã cạn dầu, nếu Hoan Hoan đi theo mình, mình chính là có rất nhiều chuyện phải bận rộn, hoàn toàn không thể chăm sóc thật tốt cho Hoan Hoan được.
“Dạ, mẹ, Hoan Hoan có thể cùng với mẹ rồi." Hoan Hoan vui mừng níu váy Hạ Thiên Vũ, mặc dù trong lời nói của người đàn ông đầy đau buồn làm cho Hoan Hoan cũng bị lây nhiễm, nhưng mà đối với Hoan Hoan mà nói thì chuyện vẫn có thể ở cùng với mẹ là điều tuyệt vời hơn.
Trên mặt Hạ Thiên Vũ mang theo nụ cười, chỉ là ánh mắt lại đồng tình nhìn người đàn ông, đổi lấy là nụ cười của người đàn ông.
“Nếu đã giải quyết, vậy hãy nhanh lên, còn chưa có ăn no mà, tiếp tục ăn, ăn no rồi rời đi, về phần anh, ở lại đây thêm mấy ngày đi, cùng chơi đùa với Hoan Hoan, tôi nghĩ Hoan Hoan rất vui đấy." Thiển Hề nhìn về phía người đàn ông nói, trong giọng nói là vì Hạ Thiên Vũ và Hoan Hoan lại có thể được hạnh phúc bên nhau.
Kết quả như thế quả nhiên là vui nhất, nhưng Thiển Hề không thể không thừa nhận mình vẫn còn có chút thông cảm với người đàn ông này, không có vợ, bây giờ đứa bé cũng đi, nhưng đối với tình hình như bây giờ Thiển Hề vẫn tương đối hài ḷòng, dù sao cô vẫn tương đối nghiêng về bạn bè hơn, hy sinh người đàn ông một có thể thành toàn hai, kết quả như thế coi như là vui mừng lớn nhất, nhưng người đàn ông thật sự không có kết quả tốt!
Và đối với người đàn ông này mà nói có lẽ đây mới là kết quả tốt nhất, nếu thật sự đưa Hoan Hoan đi, có thể đổi lại chính là sự ghét bỏ đối với anh, hơn nữa Hoan Hoan còn có thể biểu hiện ra sự bất mãn của mình, đến lúc đó anh bận rộn hai bên, chắc chắn cũng sẽ phiền lòng, mà bây giờ nhìn thấy Hoan Hoan vui vẻ anh cũng thỏa mãn, tối thiểu, đây là một khởi đầu tốt và anh có thể tranh thủ tới xem một chút.
Hạ Thiên Vũ còn trẻ nhất định có thể tìm ông xã tốt, anh cũng có nghĩ đến Hạ Thiên Vũ mang theo Hoan Hoan có thể sẽ không tốt nói yêu thương, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hoan Hoan ưa thích như vậy, anh cũng không nhẫn tâm dội nước lạnh được, Hạ Thiên Vũ chắc chắn cũng không ngại Hoan Hoan liên lụy, đến lúc đó Hoan Hoan sẽ có gia đình hạnh phúc thôi.
“Cha" đang suy nghĩ, người đàn ông chỉ nghe thấy Hoan Hoan gọi to một tiếng, tiếng gọi khiến trong lòng người đàn ông đầy vui mừng, trực giác được mình quan tâm đối với Hoan Hoan cũng có hồi báo, nước mắt thấm ướt hốc mắt nhưng không có rớt xuống.
“Hoan Hoan, con là con gái tốt của cha." Trên mặt của mọi người tràn đầy nụ cười, đã không còn sự cảm thông trước đó nữa, hình như lúc này trong phòng ăn không có bất kỳ dấu vết của nổi buồn nữa.
Mấy người thật vui vẻ cơm nước xong, liên tục mấy ngày một đường cười vui đến nơi chơi, có lúc điên cuồng lên cha của Hoan Hoan và bọn họ cùng nhau cười to, không cố kỵ chút nào, cũng làm cho anh càng thêm chắc chắn Hoan Hoan đi theo Hạ Thiên Vũ chính là một lựa chọn rất tốt, ít nhất sinh hoạt của anh cũng không ó muôn màu muôn vẻ như vậy.
“Mẹ, hôm nay chong chóng thật đẹp! Hoan Hoan rất thích!" Nhìn chong chóng quay, vẻ mặt Hoan Hoan cười rất hài lòng.
“Đúng vậy, Hoan Hoan chọn chong chóng nhìn rất đẹp!" Người đàn ông cười đáp lại.
“Đúng vậy, đúng vậy, cha vẫn là nhất, mẹ làm tổn thương trái tim của Hoan Hoan nha, đều vẫn không trả lời." Hoan Hoan phàn nàn.
Hạ Thiên Vũ im lặng nhìn người đàn ông phụ họa, thật là, đây là muốn cưng chiều Hoan Hoan thành cái dạng gì, tại sao cô cảm thấy gần đây Hoan Hoan càng ngày càng kiêu ngạo rồi, đều do người cha ruột này cưng chiều quá rồi.
“Hoan Hoan" vừa kêu tên Hoan Hoan, ánh mắt Hạ Thiên Vũ nhìn về phái trước im lặng.
Người đàn ông, Thiển Hề và Hoan Hoan nhìn thấy vẻ mặt Hạ Thiên Vũ như thế theo ánh mắt của cô nhìn sang
Lúc này, Dương Dịch đứng dưới ánh mặt trời, rõ ràng nên nhìn qua rất là ấm áp, cả người cũng là tản ra áp suất thấp, giống như ánh mặt trời ấm áp khiến anh càng thêm ảm đạm.
“Dương Dịch, sao anh lại tới đây?" Thiển Hề mừng rỡ kêu lên, dĩ nhiên là không cảm thấy được sự khác thường giữa Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch, cũng quên Hạ Thiên Vũ là vì cái gì mới đến nhà của cô.
Giờ phút này trong lòng Dương Dịch tràn đầy mùi dấm, nếu trước không có nghe lầm lời thì Hoan Hoan gọi người đàn ông kia là cha, chẳng lẽ Tiểu Vũ không cần anh nữa?
Chỉ là bởi vì Lãnh Thần sao? Cô cũng không cần anh rồi sao?
Nhớ tới Lãnh Thần, lúc đầu Dương Dịch tìm đến Hạ Thiên Vũ chính là muốn nói tin tức tốt này với Hạ Thiên Vũ, dưới sự thúc đẩy của anh nên Lãnh Thần đã kết hôn với Tử Hân Bình, hơn nữa anh đã phá hủy sự nghiệp của Lãnh Thần rồi, để cho một nhà bọn họ đến sống ở nước ngoài, Lãnh Thần không còn cách nào tới dây dưa Tiểu Vũ được nữa.
Mặc dù chuyện này khiến Dương Dịch hao tổn không ít tài lực, nhưng Dương Dịch nhìn rất thoáng, số tiền này chính là kiếm vì bà xã, bây giờ dĩ nhiên là phải giải quyết phiền toái của bà xã rồi.
Chẳng qua là sau khi anh đuổi Lãnh Thần đi, nhìn thấy tình hình như bây giờ, ban đầu Hạ Thiên Vũ chỉ là vào một trò chơi, người gởi tin trên kênh nói chuyện riêng chính là Dương Dịch, cho nên mới đến tìm cô muộn như vậy.
“Tiểu Vũ, trong khoảng thời gian này em sống thật vui vẻ nhỉ!" Trong giọng của Dương Dịch không tự chủ mang theo chút châm chọc, suy nghĩ một chút mình vì giúp cô giải quyết phiền toái một ngày chỉ có thể ngủ được mấy tiếng, vì muốn chạy tới gặp cô, anh đặc biệt trang điểm cho mình một lần, chỉ sợ cô nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của anh rồi cô sẽ tự trách mình, nhưng bây giờ không chỉ nh́ìn thấy cô mà còn có một người đàn ông khác, đáng hận hơn chính là người đàn ông kia còn già hơn so với anh.
Thật ra thì dáng vẻ của cha Hoan Hoan cũng không phải rất già, so với Dương Dịch thì cũng chỉ là anh trai của anh mà thôi, dĩ nhiên nguyên nhân trong này là bởi vì Dương Dịch vất vả nhiều ngày cho nên có chút tiều tụy, dù sao trang điểm như vậy cũng không thể che giấu toàn bộ dáng vẻ tiều tụy được.
Lúc này, Hạ Thiên Vũ nhìn thấy Dương Dịch lại nhớ tới chuyện lúc trước, dĩ nhiên là càng không muốn đối mặt với Dương Dịch, ánh mắt không nhìn anh, miệng mím thật chặt không nói lời nào, trong lòng rất thấp thỏm dĩ nhiên cũng không có chú ý tới giọng cùa Dương Dịch, càng thêm không có nhìn dáng vẻ của Dương Dịch.
Bộ dáng này khiến Dương Dịch cảm thấy trong lòng cô chột dạ, là bởi vì cô làm sai, cho nên mới phải nói theo mình, vì thế là anh tức giận nhiều hơn.
“Tiểu Vũ, có phải em cũng không có nghĩ trở lại với đến anh phải không? Ha ha" Cười nhưng đầy tức giận chính là nói đến dáng vẻ của Dương Dịch lúc này, tất cả nụ cười thật ra thì đều là đang chế giễu mình, chế giễu anh ngốc nghếch.
Hoan Hoan nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Dịch, cẩn thận tránh ra sau lưng của Hạ Thiên Vũ và cha của bé, lúc này bé cảm thấy chú Dương Dịch thật sự đáng sợ.
Hạ Thiên Vũ đang nghe những lời này của Dương Dịch, trong lòng cô phát hiện có chỗ không đúng cho lắm, lời này của Dương Dịch là thế nào?
Chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ Dương Dịch có chút tiều tụy, cô rất đau lòng, vì cô nên anh mới gầy sao?
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ của Dương Dịch thì trong lòng vui vẻ, bởi vì không bao lâu nữa Hoan Hoan sẽ có gia đình hạnh phúc rồi, nhìn dáng dấp người này vẫn là biết rõ Hạ Thiên Vũ có Hoan Hoan, nếu anh không ngại Hoan Hoan, sau này chắc chắn cũng có thể đối xử thật tốt với Hoan Hoan.
Không thể trách người đàn ông này khi thấy đôi người yêu này cãi nhau mà vẫn nghĩ đến lợi ích của Hoan Hoan, dù sao Hoan Hoan cũng là máu mủ của anh, thế nào anh cũng phải suy nghĩ cho Hoan Hoan chứ.
Bây giờ nhìn thấy Hoan Hoan có chút sợ Dương Dịch, trong lòng người đàn ông lại do dự, ngay sau đó mở miệng giải thích.
“Tiên sinh, có lẽ anh hiểu lầm rồi? Tôi chỉ là cha của Hoan Hoan mà thôi."
“Anh là cha của Hoan Hoan.." Nói đến một nửa, Dương Dịch ngừng nói, anh nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới tiêu hóa hết lời của người đàn ông này, dù sao người đàn ông nỳ không nói thẳng ra, nhưng nếu thần kinh thô thì có lẽ sẽ hết hiểu lầm ngay.
Nhưng đó là cha của Hoan Hoan? Đó là cha nuôi Hoan Hoan? Lại là cha ruột? Vậy quan hệ của anh và Hạ Thiên Vũ không phải như mối quan hệ kia... Quan hệ, hóa ra là mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Lúc này, sự tức giận trong lòng anh bị dập tắt sạch sẽ, lập tức tới là áy náy, anh không nên chỉ nghe lời từ một phía mà vội kết luận như vậy, cho dù thế nào thì anh cũng phải nghe Tiểu Vũ nói chứ, tại sao có thể vừa nghe một tiếng xưng hô mà anh đã hiểu lầm Tiểu Vũ rồi, anh thật sự là đáng chết mà.
Giờ phút này trong đầu Dương Dịch toàn là suy nghĩ có lỗi với Hạ Thiên Vũ, về phần những người chung quanh bêu xấu cái gì anh hoàn toàn không có chú ý đến, cũng không có nghĩ gì nữa, giờ phút này quan trọng nhất chính là Hạ Thiên Vũ.
Cẩn thận nhìn vẻ mặt Hạ Thiên Vũ, sau khi Dương Dịch chắc chắn cô không có tức giận, lúc này trong lòng anh mới buông lỏng.
“Tiểu Vũ, thật xin lỗi!" Thế giới rộng lớn nhưng bà xã là lớn hơn, Dương Dịch không phải là người làm sai ở trước mặt phụ nữ vì lòng tự trọng mà không xin lỗi, ở trước mặt bà xã mà anh làm sai thì phải cúi đầu, khi ấm áp mới có thể giúp đỡ lâu dài được, cho nên giọng nói xin lỗi của Dương Dịch là gọn gàng linh hoạt, không dài dòng dây dưa chút nào.
Hạ Thiên Vũ nghe được lời nói xin lỗi của Dương Dịch sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng cũng sớm đã không có bóng dáng uất ức nữa, cô thật sự không có nhìn lầm người, người mà Dương Dịch thương yêu nhất chính là cô, anh có thể chịu trách nhiệm khi mà suy nghĩ sai, sau đó nhớ tới biểu hiện của Dương Dịch trước đó, Hạ Thiên Vũ không khỏi bật cười.
Trước đó cô lúng túng khi nhìn thấy Dương Dịch, giờ phút này cũng sớm đã không biết bị Hạ Thiên Vũ quẳng mất đến nơi hẻo lánh nào rồi, lúc này Dương Dịch cũng có thể coi như là trong họa được phúc.
Người đàn ông nhìn thấy thái độ của Dương Dịch thì trong lòng cũng không cầm được thưởng thức, không ngờ người đàn ông này lại là người kiên quyết như vậy, có thể lập tức nói xin lỗi, lúc anh nghe thấy tiếng cười của Hạ Thiên Vũ truyền tới, người đàn ông biết chắc là đôi người yêu này đã giải hòa rồi.
Thiển Hề nhìn thấy tình hình như vậy, phản ứng của cô khi thấy Dương Dương cũng đã biến mất trước đó rồi, bây giờ trong lòng cô chỉ có hâm mộ, hâm mộ Hạ Thiên Vũ có thể có được bạn trai tốt như vậy.
“Tiểu Vũ, em tha thứ cho anh sao?" Dương Dịch tự nhiên biết Hạ Thiên Vũ chịu cười chứng tỏ cô đã tha thứ anh, nhưng anh vẫn muốn chắc chắn, như vậy mới có thể thật yên lòng.
“Anh đó! Lần tới nếu lại như vậy cũng đừng nghĩ em sẽ tha thứ cho anh!" Hạ Thiên Vũ mang theo sự nũng nịu đi tới trước mặt Dương Dịch, trong giọng nói dĩ nhiên là hoàn toàn tha thứ cho Dương Dịch, hai người bèn nhìn nhau cười, hình như những người khác bị lây tại chỗ vậy, nên trên mặt mọi người đều mỉm cười.
“Mẹ, đây là mẹ tìm cha mới cho Hoan Hoan sao?" Hoan Hoan chẳng biết lúc nào đã không còn phía sau hai người rồi, đứng ở trước mặt hai người hỏi.
“Không phải, mẹ làm sao sẽ tìm cha mới cho Hoan Hoan!" Hạ Thiên Vũ nói, khiến cho mọi người nghe được mà hồi hộp trong lòng, Hạ Thiên Vũ muốn trở quẻ sao? Không phải nói tha thứ Dương Dịch rồi sao, vì sao bây giờ cô lại nói với Hoan Hoan như vậy chứ?
Mà Dương Dịch chỉ nhìn Hạ Thiên Vũ, vẻ mặt bình tĩnh, anh tin chắc chỉ cần Tiểu Vũ tha thứ cho anh thì tất cả sẽ không có chuyện gì, Tiểu Vũ nói như vậy nhất định là chưa nói hết lời mà thôi.
Tác giả :
Khinh Linh Nhiễu Chỉ Nhu