Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí
Chương 80: Thức tỉnh
Vũ Sương Nhi nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh mình, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, chảy xuống gối. Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi đứng dậy.
Toàn thân nàng che kín rất nhiều yêu ngân, có tím, có xanh, tất cả đều là dấu vết Tát Hoàn lưu lại, nhưng nàng biết, người thừa nhận những dấu vết đó, không phải là nàng, mà là Lăng Nhược Nhược.
Nàng, chỉ là vật phẩm thay thế cho Lăng Nhược Nhược. Chỉ là tạm thời, thay thế.
Nàng, hận.
Hận đến tái nhợt vô lực.
Nữ nhân kia đã chạy. Chạy thoát.
Vứt lại hết thảy để bọn họ phải thừa nhận. Mọi người đều sắp điên rồi.
Vì một ả Lăng Nhược Nhược mà điên cuồng.
Nàng, đố kỵ.
Nàng, hâm mộ.
Nhưng cuối cùng, cũng không thể làm được gì.
Gắng gượng thân thể có chút đau đớn, Vũ Sương Nhi cúi người kéo xiêm y trên mặt đất, có vài món thực đã hỏng rồi, đành xộc xệch khoác lên người.
Tập tễnh đi đến cạnh cửa, nàng thật sâu hít một hơi, mạnh mẽ mở cửa ra, đón ánh mặt trời cùng sắc xuân bên ngoài. Ánh sáng thình lình chiếu vào khiến nàng có chút không thích ứng nhắm mắt lại, một lúc lâu mới khẽ mở mắt ra được.
“Vương phi." Uyển Ngữ thấy nàng đi ra, chạy lên nghênh đón đầu tiên, lại trợn mắt há hốc mồm nhìn xiêm y thoát phá của nàng, những gì định nói đều nghẹn cứng trong cổ họng.
Các thị vệ nhìn thấy thế, lập tức hiểu ra bên trong đã xảy ra chuyện gì, mỗi người đều bất giác lập tức cúi đầu, không ai dám nhìn nàng.
“Vương gia đang ngủ, chúng ta đi thôi." Vũ Sương Nhi bình tĩnh nói, dẫn đầu bước ra ngoài cửa, bước đi có chút cứng ngắc, lén lút rời biệt viện.
Uyển Ngữ chịu đựng đầy bụng nghi hoặc, nhắm mắt đi theo phía sau, thật cẩn thận đỡ Vũ Sương Nhi về tới biệt viện.
“Ta muốn tắm rửa." Vừa ngồi xuống, Vũ Sương liền ra lệnh với Uyển Ngữ, biểu tình thực đờ đẫn, giống như vừa rồi nàng không có tham dự cái gì, hoặc là không đếm xỉa đến nó.
“Vâng, Vương phi." Uyển Ngữ không dám nói gì, vội vàng làm theo phân phó của nàng, đi chuẩn bị nước tắm.
Chốc lát sau, Vũ Sương Nhi ngâm mình vào trong bồn nước bốc lên nhiệt khí, toàn thân mơ hồ có thể thấy được dấu vết của tràng nam nữ hoan ái vừa rồi.
Uyển Ngữ nhìn thấy vết tích ghê người, thật không ngờ, Vương gia và Vương phi vừa rồi cư nhiên như thế… chiến đấu kịch liệt. Dù nàng chưa qua nhân sự, nhìn cũng nhịn không được hai gò má đỏ lên, tim đập một hồi.
Không biết tắm bao lâu, nàng tùy ý Uyển Ngữ chà lau thân thể, thay quần áo sạch sẽ cho mình, sau đó đỡ nàng nằm lên giường.
“Vương phi, ngài nghỉ ngơi đi." Uyển Ngữ nhẹ giọng nói bên tai nàng.
Vũ Sương Nhi vô thức gật gật đầu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong đầu nàng, tất cả đều là một màn ban nãy.
Tát Hoàn không ngừng gọi tên Lăng Nhược Nhược, tựa như người dưới thân chính là ả, không ngừng muốn, hôn, âu yếm, đều bởi vì Lăng Nhược Nhược.
Cái này thử hỏi nàng biết làm sao a.
Nước mắt, từng viên từng viên theo khóe mắt chảy xuống, vô tận nhục nhã này, hận ý này, nàng sao có thể nuốt xuống, nàng sao có thể thừa nhận?
Nàng nhất định phải trả thù, nàng nhất định phải làm cho Lăng Nhược Nhược phải chịu đau khổ, nàng muốn đem tất cả sỉ nhục ngày hôm nay, cả vốn lẫn lãi ném cho ả ta.
…
Không biết ngủ bao lâu, Tát Hoàn đau đầu tỉnh lại, hắn mở to mắt, đập vào mắt đó là màn, thứ hai là thân thể cường tráng trần như nhộng của mình.
Hắn vừa rồi tựa hồ mơ thấy Nhược Nhi, hắn còn đem Nhược Nhi đặt dưới thân, hảo hảo, hung hăng âu yếm một phen. Loại cảm giác thỏa mãn này, thật tốt a.
“Vương gia, Vương gia." Ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng gọi, phỏng chừng là cảm thấy hắn bây giờ hẳn là đã tỉnh.
“Tiến vào." Hắn sờ sờ đầu trướng đau, hắn nhớ, hắn uống rất nhiều rượu, hình như có đến mười vò, sau đó có một nữ nhân vào.
Thị vệ trưởng đứng đầu Vương phủ nghe lệnh bước vào, thật cẩn thận đến trước giường hắn, cung kính nói: “Vương gia, ngài tỉnh, thuộc hạ đã chuẩn bị canh tỉnh rượu."
Tát Hoàn gật gật đầu, ý bảo hắn mang đến.
Thị vệ trưởng vội vàng ra ngoài cửa phất phất tay, một tỳ nữ cúi đầu mang canh vào, không cẩn thận nhìn đến thân thể hùng tráng của Vương gia, mặt bất giác đỏ lên.
Tát Hoàn cầm bát lên, nhanh như chớp liền một hơi uống hết, sau đó thản nhiên phân phó nói: “Giúp bổn vương thay quần áo."
Thị vệ trưởng cùng tỳ nữ vội vàng luống cuống tay chân thay quần áo, mặc giày cho hắn. Cuối cùng thật cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống ghế ngoài.
“Vừa rồi là ai đã tới?" Hắn biết, lúc ấy hắn say rượu, nữ nhân cùng hắn hoan hảo nhất định không phải Lăng Nhược Nhược, vì Nhược Nhi vẫn chưa trở về.
Thị vệ trưởng nhìn Tát Hoàn một cái, không dám giấu diếm, cung kính nói: “Là Vương phi đến. À, không, là Vũ Vương phi." Hắn đột nhiên nhớ tới, Lăng Nhược Nhược cũng là Vương phi, vội vàng sửa lại thành tên của Vũ Sương Nhi.
Tát Hoàn sáng tỏ gật gật đầu, hắn cư nhiên đem nàng thay thế thành Nhược Nhi. “Phân phó tổng quản, cho Vũ Sương Nhi một chén tuyệt tử canh. Bổn vương, hiện tại không cần con nối dòng."
“Vâng, Vương gia." Thị vệ trưởng nghe vậy, vội vàng ứng hạ, lui nhanh ra ngoài, phái người phân phó tổng quản đi làm chuyện này. Chốc lát sau, hắn lại quay trở lại.
Tát Hoàn ngẩn người, sau khi tỉnh lại, hắn càng thêm vẻ lo lắng, thần sắc âm tình bất định, khiến người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi, không yên bất an.
Thị vệ trưởng và tỳ nữ run sợ đứng ở hai bên, không dám ra tiếng, lại càng không dám thở, hai người cùng cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân.
“Nhược Nhi, đã tìm được chưa? Có tin tức gì không?" Một lúc lâu sau, không khí nặng nề khó thở cuối cùng bị đánh vỡ, câu hỏi một lần nữa là về Lăng Nhược Nhược.
“Khởi bẩm Vương gia, vẫn chưa tìm được Vương phi, chúng tiểu nhân đang cố gắng tìm kiếm." Thị vệ trưởng âm thầm kêu khổ, kiên trì trả lời, biết hắn vừa thanh tỉnh nhất định sẽ tìm mình hỏi như vậy.
Ngoài ý muốn, Tát Hoàn không phát hỏa, chỉ trầm mặc không nói, một lát sau mới lại hỏi: “Ở chỗ Hoàng Thượng có tin gì không, còn Tam Vương gia thì sao?"
Thị vệ trưởng như trút được gánh nặng, vội vàng đáp: “Bẩm Vương gia, Hoàng Thượng và Tam Vương gia đều không thu hoạch được gì."
Tát Hoàn gật gật đầu, tìm không thấy là chuyện tốt, tìm được rồi cũng là chuyện tốt, hắn hy vọng nhất là mình tìm được nàng.
Nhược Nhi, ngươi ở nơi nào? Vì sao phải rời khỏi? Chẳng lẽ là bởi vì cha cục cưng là Tát Nhãn sao? Cho dù cục cưng không phải của hắn, hắn sẽ vẫn yêu thương bé, đối xử tốt với bé, thương bé a.
Hắn không nghĩ ra, tưởng không rõ, cứ nghĩ mãi đến khi lòng tràn đầy buồn bực.
…
“Vương phi, tổng quản đến đây." Uyển Ngữ không muốn đánh thức Vũ Sương Nhi, nhưng khi nhìn thấy chén thuốc trong tay tổng quản, nàng cũng không dám làm gì hơn.
Vũ Sương Nhi còn trong mông lung, nghe Uyển Ngữ kêu to, nhất thời hờn giận mở to mắt, nhíu mày tức giận nhìn nàng.
Uyển Ngữ biết Vũ Sương Khí tức giận, nhưng nàng lại càng không dám cãi lời: “Vương phi, tổng quản đưa, đưa thuốc đến đây." Nàng lắp bắp nói, sợ hãi nhìn Vũ Sương Nhi.
Thuốc? Vũ Sương Nhi cảm thấy kỳ quái, tự giác bảo Uyển Ngữ đỡ mình đứng dậy, khoác áo choàng, bước từng bước nhỏ ra ngoài phòng.
“Lão nô bái kiến Vương phi." Tổng quản thấy nàng đi ra, lập tức cung kính hành lễ nói.
“Chuyện gì? Ngươi đưa thuốc gì đến?" Nàng ngồi xuống chủ vị, không kiên nhẫn hỏi.
Tổng quản thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng biết là đã quấy rầy nàng, nhưng hắn cũng không biết phải làm sao. “Vương gia cho lão nô mang thuốc đến cho Vương phi." Nói xong, ra hiệu cho nha hoàn phía sau đem lên trước mặt nàng.
Toàn thân nàng che kín rất nhiều yêu ngân, có tím, có xanh, tất cả đều là dấu vết Tát Hoàn lưu lại, nhưng nàng biết, người thừa nhận những dấu vết đó, không phải là nàng, mà là Lăng Nhược Nhược.
Nàng, chỉ là vật phẩm thay thế cho Lăng Nhược Nhược. Chỉ là tạm thời, thay thế.
Nàng, hận.
Hận đến tái nhợt vô lực.
Nữ nhân kia đã chạy. Chạy thoát.
Vứt lại hết thảy để bọn họ phải thừa nhận. Mọi người đều sắp điên rồi.
Vì một ả Lăng Nhược Nhược mà điên cuồng.
Nàng, đố kỵ.
Nàng, hâm mộ.
Nhưng cuối cùng, cũng không thể làm được gì.
Gắng gượng thân thể có chút đau đớn, Vũ Sương Nhi cúi người kéo xiêm y trên mặt đất, có vài món thực đã hỏng rồi, đành xộc xệch khoác lên người.
Tập tễnh đi đến cạnh cửa, nàng thật sâu hít một hơi, mạnh mẽ mở cửa ra, đón ánh mặt trời cùng sắc xuân bên ngoài. Ánh sáng thình lình chiếu vào khiến nàng có chút không thích ứng nhắm mắt lại, một lúc lâu mới khẽ mở mắt ra được.
“Vương phi." Uyển Ngữ thấy nàng đi ra, chạy lên nghênh đón đầu tiên, lại trợn mắt há hốc mồm nhìn xiêm y thoát phá của nàng, những gì định nói đều nghẹn cứng trong cổ họng.
Các thị vệ nhìn thấy thế, lập tức hiểu ra bên trong đã xảy ra chuyện gì, mỗi người đều bất giác lập tức cúi đầu, không ai dám nhìn nàng.
“Vương gia đang ngủ, chúng ta đi thôi." Vũ Sương Nhi bình tĩnh nói, dẫn đầu bước ra ngoài cửa, bước đi có chút cứng ngắc, lén lút rời biệt viện.
Uyển Ngữ chịu đựng đầy bụng nghi hoặc, nhắm mắt đi theo phía sau, thật cẩn thận đỡ Vũ Sương Nhi về tới biệt viện.
“Ta muốn tắm rửa." Vừa ngồi xuống, Vũ Sương liền ra lệnh với Uyển Ngữ, biểu tình thực đờ đẫn, giống như vừa rồi nàng không có tham dự cái gì, hoặc là không đếm xỉa đến nó.
“Vâng, Vương phi." Uyển Ngữ không dám nói gì, vội vàng làm theo phân phó của nàng, đi chuẩn bị nước tắm.
Chốc lát sau, Vũ Sương Nhi ngâm mình vào trong bồn nước bốc lên nhiệt khí, toàn thân mơ hồ có thể thấy được dấu vết của tràng nam nữ hoan ái vừa rồi.
Uyển Ngữ nhìn thấy vết tích ghê người, thật không ngờ, Vương gia và Vương phi vừa rồi cư nhiên như thế… chiến đấu kịch liệt. Dù nàng chưa qua nhân sự, nhìn cũng nhịn không được hai gò má đỏ lên, tim đập một hồi.
Không biết tắm bao lâu, nàng tùy ý Uyển Ngữ chà lau thân thể, thay quần áo sạch sẽ cho mình, sau đó đỡ nàng nằm lên giường.
“Vương phi, ngài nghỉ ngơi đi." Uyển Ngữ nhẹ giọng nói bên tai nàng.
Vũ Sương Nhi vô thức gật gật đầu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong đầu nàng, tất cả đều là một màn ban nãy.
Tát Hoàn không ngừng gọi tên Lăng Nhược Nhược, tựa như người dưới thân chính là ả, không ngừng muốn, hôn, âu yếm, đều bởi vì Lăng Nhược Nhược.
Cái này thử hỏi nàng biết làm sao a.
Nước mắt, từng viên từng viên theo khóe mắt chảy xuống, vô tận nhục nhã này, hận ý này, nàng sao có thể nuốt xuống, nàng sao có thể thừa nhận?
Nàng nhất định phải trả thù, nàng nhất định phải làm cho Lăng Nhược Nhược phải chịu đau khổ, nàng muốn đem tất cả sỉ nhục ngày hôm nay, cả vốn lẫn lãi ném cho ả ta.
…
Không biết ngủ bao lâu, Tát Hoàn đau đầu tỉnh lại, hắn mở to mắt, đập vào mắt đó là màn, thứ hai là thân thể cường tráng trần như nhộng của mình.
Hắn vừa rồi tựa hồ mơ thấy Nhược Nhi, hắn còn đem Nhược Nhi đặt dưới thân, hảo hảo, hung hăng âu yếm một phen. Loại cảm giác thỏa mãn này, thật tốt a.
“Vương gia, Vương gia." Ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng gọi, phỏng chừng là cảm thấy hắn bây giờ hẳn là đã tỉnh.
“Tiến vào." Hắn sờ sờ đầu trướng đau, hắn nhớ, hắn uống rất nhiều rượu, hình như có đến mười vò, sau đó có một nữ nhân vào.
Thị vệ trưởng đứng đầu Vương phủ nghe lệnh bước vào, thật cẩn thận đến trước giường hắn, cung kính nói: “Vương gia, ngài tỉnh, thuộc hạ đã chuẩn bị canh tỉnh rượu."
Tát Hoàn gật gật đầu, ý bảo hắn mang đến.
Thị vệ trưởng vội vàng ra ngoài cửa phất phất tay, một tỳ nữ cúi đầu mang canh vào, không cẩn thận nhìn đến thân thể hùng tráng của Vương gia, mặt bất giác đỏ lên.
Tát Hoàn cầm bát lên, nhanh như chớp liền một hơi uống hết, sau đó thản nhiên phân phó nói: “Giúp bổn vương thay quần áo."
Thị vệ trưởng cùng tỳ nữ vội vàng luống cuống tay chân thay quần áo, mặc giày cho hắn. Cuối cùng thật cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống ghế ngoài.
“Vừa rồi là ai đã tới?" Hắn biết, lúc ấy hắn say rượu, nữ nhân cùng hắn hoan hảo nhất định không phải Lăng Nhược Nhược, vì Nhược Nhi vẫn chưa trở về.
Thị vệ trưởng nhìn Tát Hoàn một cái, không dám giấu diếm, cung kính nói: “Là Vương phi đến. À, không, là Vũ Vương phi." Hắn đột nhiên nhớ tới, Lăng Nhược Nhược cũng là Vương phi, vội vàng sửa lại thành tên của Vũ Sương Nhi.
Tát Hoàn sáng tỏ gật gật đầu, hắn cư nhiên đem nàng thay thế thành Nhược Nhi. “Phân phó tổng quản, cho Vũ Sương Nhi một chén tuyệt tử canh. Bổn vương, hiện tại không cần con nối dòng."
“Vâng, Vương gia." Thị vệ trưởng nghe vậy, vội vàng ứng hạ, lui nhanh ra ngoài, phái người phân phó tổng quản đi làm chuyện này. Chốc lát sau, hắn lại quay trở lại.
Tát Hoàn ngẩn người, sau khi tỉnh lại, hắn càng thêm vẻ lo lắng, thần sắc âm tình bất định, khiến người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi, không yên bất an.
Thị vệ trưởng và tỳ nữ run sợ đứng ở hai bên, không dám ra tiếng, lại càng không dám thở, hai người cùng cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân.
“Nhược Nhi, đã tìm được chưa? Có tin tức gì không?" Một lúc lâu sau, không khí nặng nề khó thở cuối cùng bị đánh vỡ, câu hỏi một lần nữa là về Lăng Nhược Nhược.
“Khởi bẩm Vương gia, vẫn chưa tìm được Vương phi, chúng tiểu nhân đang cố gắng tìm kiếm." Thị vệ trưởng âm thầm kêu khổ, kiên trì trả lời, biết hắn vừa thanh tỉnh nhất định sẽ tìm mình hỏi như vậy.
Ngoài ý muốn, Tát Hoàn không phát hỏa, chỉ trầm mặc không nói, một lát sau mới lại hỏi: “Ở chỗ Hoàng Thượng có tin gì không, còn Tam Vương gia thì sao?"
Thị vệ trưởng như trút được gánh nặng, vội vàng đáp: “Bẩm Vương gia, Hoàng Thượng và Tam Vương gia đều không thu hoạch được gì."
Tát Hoàn gật gật đầu, tìm không thấy là chuyện tốt, tìm được rồi cũng là chuyện tốt, hắn hy vọng nhất là mình tìm được nàng.
Nhược Nhi, ngươi ở nơi nào? Vì sao phải rời khỏi? Chẳng lẽ là bởi vì cha cục cưng là Tát Nhãn sao? Cho dù cục cưng không phải của hắn, hắn sẽ vẫn yêu thương bé, đối xử tốt với bé, thương bé a.
Hắn không nghĩ ra, tưởng không rõ, cứ nghĩ mãi đến khi lòng tràn đầy buồn bực.
…
“Vương phi, tổng quản đến đây." Uyển Ngữ không muốn đánh thức Vũ Sương Nhi, nhưng khi nhìn thấy chén thuốc trong tay tổng quản, nàng cũng không dám làm gì hơn.
Vũ Sương Nhi còn trong mông lung, nghe Uyển Ngữ kêu to, nhất thời hờn giận mở to mắt, nhíu mày tức giận nhìn nàng.
Uyển Ngữ biết Vũ Sương Khí tức giận, nhưng nàng lại càng không dám cãi lời: “Vương phi, tổng quản đưa, đưa thuốc đến đây." Nàng lắp bắp nói, sợ hãi nhìn Vũ Sương Nhi.
Thuốc? Vũ Sương Nhi cảm thấy kỳ quái, tự giác bảo Uyển Ngữ đỡ mình đứng dậy, khoác áo choàng, bước từng bước nhỏ ra ngoài phòng.
“Lão nô bái kiến Vương phi." Tổng quản thấy nàng đi ra, lập tức cung kính hành lễ nói.
“Chuyện gì? Ngươi đưa thuốc gì đến?" Nàng ngồi xuống chủ vị, không kiên nhẫn hỏi.
Tổng quản thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng biết là đã quấy rầy nàng, nhưng hắn cũng không biết phải làm sao. “Vương gia cho lão nô mang thuốc đến cho Vương phi." Nói xong, ra hiệu cho nha hoàn phía sau đem lên trước mặt nàng.
Tác giả :
Mĩ Hải Ái