Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 47
“Cửa không khóa!" Giọng nói thô kệch mang theo chút bực bội
vang lên.
“Người đâu?"
Lê Yến Nhi chỉnh quần áo của mình cẩn thận xong, sắc mặt cũng
rất khó coi, lập tức chạy tới.
Trên hành lang trống rỗng, không có một bóng người.
“Hình như vừa rồi tôi thấy có bóng đen đi về bên này?“ Một
người trong đó hoài nghi.
“Có thể là nhìn nhầm rồi, Civilize rất chú trọng riêng tư của khách
hàng, hơn nữa tầng 35 của chúng ta còn có bảo vệ riêng…"
“Hành lang và thang máy hẳn là có camera, quán Civilize này là
ai mở, tôi đi tìm ông chủ!" Vẻ mặt Lê Yến Nhi kiêu ngạo, cô ta luôn có
chút lo lắng.
Những người khác nghe đến đó, đều lộ ra biểu cảm phức tạp:
“Yến Nhi, ông chủ của quán bar này có khả năng là… Tôi nghe nói,
nghe nói là cậu chủ của nhà họ Quách…"
Quách Cao Minh.
Không thể để anh biết, tuyệt đối không thể!
Lê Yến Nhi lập tức mở to mắt, trong đôi mắt cô ta hiện lên vẻ kinh
hoảng, vẻ mặt nhanh chóng lạnh lùng hơn, lớn tiếng nói với đám diễn
viên: “Hôm nay tôi bị ép tới đây…"
Mấy người còn lại cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy Lê Yến Nhi
khẩn trương như vậy, lập tức nghĩ tới chuyện gì đó?
Chẳng lẽ kim chủ thần bí đứng sau lưng cô ta, nâng đỡ cô ta
chính là…
“Mấy người còn đứng ngốc ở đây làm gì, đi tìm cho tôi! Nhìn xem
vừa rồi có người ở ngoài nghe lén hay không…“ Trong lòng Lê Yến Nhi
rất bất an, gào to với bọn họ.
“Này buông ra, tôi không biết anh!"
Đúng lúc này, trong toilet nam ở bên trái hành lang tầng 35 của
quán bar Civilize, Kiều Bích Ngọc đang ra sức vùng vẫy thoát khỏi
một người đàn ông xa lạ.
Vừa rồi cô đứng ở cửa phòng Lê Yến Nhi nghe lén, thấy người ở
bên trong lao ra muốn bắt cô, cô bị dọa sợ gần chết, phía sau lại đột
nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ, kéo cô đi vào trong toilet
nam.
“Lê Yến Nhi!“
Sức lực của người đàn ông kia rất mạnh, giọng nói của anh ta
khàn khàn, toàn thân đầy mùi rượu, gương mặt không rõ lắm, tay phải
nắm chặt lấy cổ cô, dùng lực đẩy, lưng Kiều Bích Ngọc dựa sát vào
vách tường.
“Tôi, tôi không phải Lê Yến Nhi…"
Cả người Kiều Bích Ngọc bị anh ta đẩy mạnh vào trong toilet,
không gian nhỏ hẹp, bị người đàn ông này đè cô rất khó phản kháng.
Cô ra sức đẩy ngực anh ta, nhưng cảm xúc của người đàn ông
kia rất kích động, đôi mắt anh ta tràn ngập tia máu, hung dữ trừng
cô, Kiều Bích Ngọc bị anh ta nhìn, sau lưng hơi lạnh lẽo.
“Lê Yến Nhi, con đàn bà đê tiện này…"
Anh ta khàn giọng chửi một câu, tay phải vươn ra, đóng mạnh
cửa toilet lại.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt đầy cừu hận kìm nén dục
vọng của anh ta, trong lòng vô cùng sợ hãi, cô vội vã kêu cứu với
ngoài cửa, nhưng mà vô dụng, đến Civilize đều là “người chơi", bọn
họ đều không can thiệp vào việc riêng của người khác.
Á „
Cô vươn tay ra muốn ngăn cửa đóng lại, nhưng bị cánh cửa kẹp
vào ngón tay, đau tới mức cô kêu to.
Cuối cùng cạch một tiếng, ván cửa thật dày đóng lại rồi.
Kiểu Bích Ngọc bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp, tay bị kẹp đau
xót, ngón tay đau tới mức mặt cô trắng bệch.
Mà lúc này đứng sóng đôi trước người cô là người đàn ông xa lạ
toàn thân đầy mùi rượu, vẻ mặt cô kinh hoảng, đôi mắt khẩn trương
nhìn bốn phía, nhưng trong lúc hoảng hốt không nghĩ ra được biện
pháp.
“Tôi, tôi thật sự không phải Lê Yến Nhi.“ Cô lại một lần nữa lên
tiếng, hy vọng người đàn ông này có thể tỉnh táo một chút.
Có khả năng là cảm xúc của đối phương quá kích động, cho nên
không nghe lọt những lời cô nói, sức lực nắm chặt cổ cô không
ngừng lớn hơn: “Lê Yến Nhi, phần diễn của tôi bị cắt mất, là cô ở sau
lưng xúi giục đúng không?"
Ánh mắt anh ta nhìn cô càng lúc càng nóng rực, giống như cơ
thể bị kích thích:
Bỗng nhiên anh ta ghìm Kiều Bích Ngọc ngồi lên trên bồn cầu:
“Con đàn bà đê tiện này, cô đừng quên, sáu năm trước lúc cô mới gia
nhập giới giải trí, cô còn phải quỳ xuống liếm chân tôi…“
Kiểu Bích Ngọc trợn to mắt nhìn anh ta cởi quần… Động tác ghê
tởm đó, cô hoảng sợ nắm lấy giấy vệ sinh và cái giá ở bên cạnh đập
về phía người đàn ông.
Nhưng đối phương thấy cô phản kháng, cảm xúc càng kích động
hơn, cơ thể nam tính đè nặng lên người cô, Kiều Bích Ngọc ngồi trên
bồn cầu nghiêng về sau, kìm nén sợ hãi trong lòng.
“Anh nói tôi cắt mất phần diễn của anh, vậy tôi nhận lỗi với anh,
anh muốn gì, tôi đều có thể thỏa mãn anh."
Kiều Bích Ngọc nhanh chóng nói, giả vờ mình là Lê Yến Nhi đàm
phán với người đàn ông này.
“Lê Yến Nhi, bây giờ cô giỏi rồi, trong giới giải trí này ai mà không
nể mặt cô, cô muốn vai diễn quảng cáo gì đều có thể tới tay, đúng
không?"
Anh ta nhìn về phía cô, giọng nói càng lúc càng kích động: “Tiện
nhân!"
Bốp một tiếng, người đàn ông tát mạnh vào mặt Kiều Bích Ngọc.
“Cô đừng nghĩ rằng tôi không biết, cô đã bám được cậu chủ của
nhà họ Quách, cô ÿỷ vào Quách Cao Minh, cho nên mới muốn làm gì
thì làm.“ Bỗng nhiên anh ta cười phá lên, cười hung dữ đáng sợ.
“Cô nghe cho rõ đây, bây giờ không phải là tôi cầu xin cô! Mà là
cô nhất định phải nghe lời tôi… Nếu, nếu cô không ngoan ngoãn nghe
lời, tôi sẽ nói chuyện cô phẫu thuật thẩm mỹ, phẫu thuật thẩm mỹ
cho Quách Cao Minh…"
Kiều Bích Ngọc bị anh ta tát nên đôi má đau đớn nóng rát, người
đàn ông say rượu này nói rất mơ hồ, khi cô nghe thấy mấy chữ “phẫu
thuật thẩm mỹ", trong lòng tràn ngập khiếp sợ.
Người đàn ông trên đỉnh đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô,
trong người anh ta lập tức trở nên khô nóng, trong mắt tràn ngập đói
khát, cúi đầu muốn hôn lên môi cô.
“Cút ngay…"
Kiều Bích Ngọc nghiêng đầu, hai tay đẩy anh ta ra.
“Lê Yến Nhi, cô dám từ chối tôi, tôi sẽ lập tức đi tìm Quách Cao
Minh nói rõ, cô không phải là người anh ta luôn tìm kiếm…"
Những lời uy hiếp sau đó của người đàn ông không thể nói ra
miệng, bởi vì Kiều Bích Ngọc dùng khuỷu tay đánh mạnh vào sườn
anh ta, anh ta lập tức hôn mê.
Kiểu Bích Ngọc ra sức đẩy anh ta ra, người đàn ông đang hôn mê
ngã mạnh xuống sàn toilet, cô đứng dậy, lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm một hơi.
“Tên khốn nạn, anh đi chết đi cho tôi!"
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc vô cùng giận dữ, nhấc chân phải lên, đạp
mạnh vào bụng người đàn ông này mấy cái.
Nếu không phải không gian trong toilet quá hẹp, người đàn ông
này đã không tới gần được cô: “Vậy mà con lợn chết này dám động
vào mình…" Nghĩ lại vừa rồi suýt bị anh ta hôn, cô đã cảm thấy ghê
tởm.
Nhưng Kiều Bích Ngọc nhìn kỹ người đàn ông xa lạ dưới chân,
trong mắt hiện lên ý nghĩ sâu xa: “Vừa rồi anh ta nói Lê Yến Nhi phẫu
thuật thẩm mỹ sao?"
Sáu năm trước Lê Yến Nhi không có bộ dạng này à?
Trong giới giải trí phẫu thuật thẩm mỹ rất bình thường, nhưng
mà… Vì sao cô ta phẫu thuật thẩm mỹ giống mình như vậy?
Kiều Bích Ngọc không nghĩ nhiều, quán bar Civilize này quá hỗn
loạn, cô mở cửa, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng mà Kiểu Bích Ngọc vừa chạy ra khỏi toilet, thì nghe thấy
một số âm thanh âm ï, giống như xảy ra chuyện lớn gì đó.
Chỗ hành lang, chỗ thang máy, trong phòng, mọi người đều chạy
ra, giống như đang dọn sân, biểu cảm của khách hàng đều hơi mờ
mịt.
“Xảy ra chuyện gì thế?"
“Có phải có hỏa hoạn hay không?" Khách quý ở quán bar mơ hồ
hỏi.
“Thật xin lỗi, tầng 35 xảy ra chút chuyện, mời mọi người xếp
ngay ngắn rời đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ có bồi thường, mời đi
bên này…"
Nhân viên quán bar lễ phép giải thích với mọi người, đôi mắt nhìn
về phía đám khách quý, giống như đang tìm gì đó.
Kiểu Bích Ngọc chưa từng gặp tình huống như vậy, có cảm giác
nhân viên phục vụ vô cùng lo lắng.
Cô nghĩ tới Lục Khánh Nam trước tiên, nhưng cô không mang
theo di động bên người, cô bước nhỏ tiến lên, trong lòng nghĩ thầm,
tốt xấu gì Lục Khánh Nam cũng là khách quen ở đây, có lẽ những
nhân viên phục vụ ở đây biết anh ta.
Nhưng mà cô chưa tới gần, đã bị người phía sau túm chặt.
Bỗng nhiên cô bị người ta nắm chặt cổ tay phải, cả người bị đè
lên trên tường, cô hoảng sợ còn chưa kịp phản ứng.
“Vì sao cô lại ở chỗ này?"
Trước mặt cô là gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đọng lại cảm
xúc tức giận không kìm nén được, sẵng giọng khiển trách cô.
Kiều Bích Ngọc ngơ ngẩn nhìn Quách Cao Minh đột nhiên xuất
hiện trước mắt, đầu óc cô hơi ngây ngốc.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ và khách ở hành lang đều nhìn
về phía bọn họ, liếc mắt một cái đã nhận ra Quách Cao Minh, cả hành
lang vô cùng yên tĩnh, không có ai dám nói chuyện.
“Tôi đang hỏi cô, vì sao cô lại chạy tới đây, không phải là tôi đã
nói không cho phép cô ra ngoài sao?“ Quách Cao Minh giống như vô
cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi lặp lại một câu.
Bàn tay nắm lấy cổ tay cô không ngừng tăng thêm sức lực, nắm
chặt cô đau nên hoàn hồn lại.
“Rất đau, buông ra!"
Kiểu Bích Ngọc nghe anh lạnh lùng chất vấn, cảm thấy hơi ấm
ức, người này lại mắng cô một cách khó hiểu rồi.
Anh nhìn gương mặt cô nhăn lại vì đau, bên má phải của cô có
dấu tay, cùng với tay phải bị thương tụ đầy máu, sắc mặt Quách Cao
Minh càng âm trầm đáng sợ.
Anh sẵng giọng khiển trách cô: “Kiểu Bích Ngọc, cô thích chọc
giận tôi đúng không? Cô cứ thích gây phiền phức cho tôi, cô không
bận tâm…"
“Đứa bé không sao.“ Cô cắn môi phản bác một câu.
Quách Cao Minh lập tức im miệng, đứa bé sao? Cô cho rằng chỉ
là đứa bé…
Đôi mắt sắc bén của anh trừng cô: “Bây giờ cô lập tức cút về cho
tôi! Từ hôm nay trở đi, không được phép rời khỏi nhà họ Quách nửa
bước!" Giọng nói âm trầm lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt rét lạnh âm trầm của anh,
trái tim lập tức lạnh lễo.
“Cao Minh, là tôi đưa cô ấy tới đây.“
Lục Khánh Nam vội vàng chạy tới, anh ta ở bên thang máy nghe
được Quách Cao Minh dạy dỗ cô, không nhịn được nữa nên đi qua.
Anh ta cảm thấy Quách Cao Minh quá nghiêm khắc và… Khẩn
trương đối với Kiều Bích Ngọc.
“Cậu!" Quách Cao Minh thấy được Lục Khánh Nam, vẻ mặt anh
không được tốt nói: “Ai cho cậu dẫn cô ấy ra ngoài? Tôi đã đồng ý
cho cô ấy ra ngoài chưa?"
Lục Khánh Nam nghe anh nói với giọng điệu lạnh như băng,anh
ta rất kinh ngạc, anh thật sự rất tức giận.
“Tôi muốn Lục Khánh Nam dẫn tôi ra ngoài…“ Kiều Bích Ngọc kìm
nén lửa giận trong lòng, lập tức che chở trước người Lục Khánh Nam,
quật cường nhìn thẳng anh: “Tôi muốn ra ngoài, vì sao còn phải xin
phép anh?"
Quách Cao Minh thấy bộ dạng này của cô, biểu cảm càng lúc
càng âm u.
Kiểu Bích Ngọc nghiêng đầu, thấy một bóng dáng quen thuộc ở
chỗ rẽ, cô xoay người chủ động kéo Lục Khánh Nam: “Chúng ta đi!"
Lục Khánh Nam kinh ngạc, đâu dám đi cùng cô, Quách Cao Minh
chắc chắn sẽ làm thịt anh ta.
Kiều Bích Ngọc cao giọng nói, giận dữ hét: “Người ta đến tìm cô
Lê, chúng ta ở đây chướng mắt làm gì?"
Quách Cao Minh thấy được Lê Yến Nhi ở chỗ rẽ, anh hung dữ
trừng Kiểu Bích Ngọc một cái, nâng bước đi thẳng về phía Lê Yến
Nhi.
Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam cứng đờ đứng tại chỗ, tất cả
mọi người đều nhường đường cho Quách Cao Minh.
Cứ như vậy, Quách Cao Minh thân mật ôm Lê Yến Nhi, sau đó
bọn họ nhìn thấy hai người rời đi…