Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 277
Lục Khánh Nam giận dỗi với cô, anh biểu thị
không muốn cùng cô tham dự bữa tiệc.
Lấy thân phận gì để tham dự, nếu như bị
người khác phát hiện cô có quan hệ với nhà họ
Quách, hiện trường sẽ rất xấu hổ, Kiều Bích
Ngọc cảm thấy lời này nói rất có lý, nhưng cô vẫn
muốn đi.
Cục cưng vô địch: “Duy, tối nay cậu có rảnh không?"
Lấy điện thoại lên zalo tìm sự trợ giúp, một
mình cô đến tiệc rượu như thế này, trong lòng có
chút kỳ quái, đặc biệt là lúc trước Quách Cao
Minh không muốn cô tham dự loại tiệc rượu như thế này.
Cục cưng vô địch: “Không cần lo lễ phục
buổi tối, bây giờ mình sẽ chọn quần áo trong cửa
hàng, mình gửi cho cậu một đoạn video ngắn,
cậu chọn bộ cậu thích nhé."
Quả thật Kiều Bích Ngọc đang ở cửa hàng
nữ trang, nhìn những bộ quần áo cao cấp khác
nhau được trưng bày, cô hoa cả mắt, bản thân
cúng khó chọn, vì vậy cô trực tiếp gọi nhân viên
tìm cho mình một bộ thích hợp.
Bên kia zalo Châu Mỹ Duy nhìn thấy những
logo quần áo được gửi đến trong video, nhịp tim
lập tức tăng nhanh, vội vàng gửi tin nhắn giọng nói.
Heo muốn trở mình: “Kiều Bích Ngọc, một
bộ quần áo hàng hiệu này đủ để chúng ta ăn
trong một năm, đừng mua, quá đắt rồi.
Kiều Bích Ngọc rất bình tĩnh, liếc nhìn cậu
Lục đang tán gái ở phía bên kia.
Cục cưng vô địch: “Lục Khánh Nam trả tiền"
Nghĩ một chút, cô lại bổ sung thêm một câu:
“Tối nay đến nhà hàng Gordon, tham gia miễn phí."
Muốn ăn cái gì uống cái gì cũng được.
Hai từ “miễn phí" này, thật sự rất khơi dậy
tính người, hai mắt Châu Mỹ Duy sáng lên, đồng
ý ngay lập tức.
Miễn phí mà, người đã quen với cuộc sống
nghèo khó, sao có thể, từ chối được.
Châu Mỹ Duy giữ tâm thái ăn được chính là
kiếm được, ngay cả điểm tâm buổi chiều cũng
không ăn, lao vào thư phòng xin phép nghỉ với
ông chủ.
“Bánh quy này đã sắp hết hạn rồi, tôi đã
không thấy làm lạ nữa, trả cho anh."
Châu Mỹ Duy rất bực bội, dù sao cô cũng
tốt nghiệp một trường đại học danh giá, lại bị hạ
xuống làm bảo mẫu, càng xấu hổ hơn là, chức vụ
bảo mẫu này cô càng làm càng cảm thấy chuyên
nghiệp hơn.
“Còn có việc nhà tôi đã làm xong hết rồi, tối
nay hai bố con anh sẽ ăn món cháo gà hầm
trong nồi cơm điện, bây giờ tôi đi đây"
Bùi Hưng Nam đang viết kế hoạch cho hạng
mục trên bàn làm việc, vốn dĩ đang muốn phản
ứng lại với bảo mẫu nhà mình có điều hôm nay
thấy cô như muốn làm phản, vậy mà bắt đầu
ghét bỏ bánh quy nhà anh rồi.
“Đi đâu?"
Anh ta đến đầu cũng không ngẩng, tùy ý hỏi một câu.
Châu Mỹ Duy rất có tinh thần: “Đến nhà
hàng Gordon ăn uống sảng khoái."
Bùi Hưng Nam thâm ý gật đầu, sau đó lại hỏi
một câu: “Ai mời cô đi?"
“Kiểu Bích Ngọc."
Bản tính của Châu Mỹ Duy lương thiện thành
thật, mở miệng là nói hết luôn, có điều sau khi
dừng lại một giây, mặt cô lập tức sầm lại trừng
anh ta: “Anh có ý gì, tôi đến nhà hàng Gordon thì
phải có người mời mới đi được sao!"
Cô cũng có tiền tiết kiệm, không nghèo như
bọn họ nghĩ có được không, quá coi thường
người khác rồi!
“Nếu cô tự bỏ tiền, cô sẽ nỡ đi sao?"
Bùi Hưng Nam vẫn tao nhã nhẹ nhàng như
trước, giọng điệu bình đạm nói một câu, Châu
Mỹ Duy đang tức giận, vậy mà lại không thể
phản bác được.
Châu Mỹ Duy cay đắng bỏ đi, trong lòng
thầm mắng chửi ông chủ của mình.
Bùi Hưng Nam một tên tư văn bại hoại, đeo
một cặp kính gọng bạc, vẻ ngoài hiền lành nho
nhã, thực ra là một tên nham hiểm, miệng lưỡi
châm chọc, nói câu nào là chọc thủng lòng
người ta câu đấy.
Châu Mỹ Duy hoài khi không biết anh ta có
bệnh tâm lý đen tối nào không, bởi vì niềm vui
của anh ta là nhìn thấy người khác xui xẻo, người
nhà họ Bùi đều là biến thái.
Không hổ là phục vụ của cửa hàng hiệu,
Châu Mỹ Duy vừa về đến nhà của mình, bộ lễ
phục đã được chuyển đến phòng bảo vệ của tiểu khu.
Cái gì gọi là người đẹp vì lụa, Châu Mỹ Duy
trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy nhỏ hở vai
màu hồng đắt tiền này, thiếu nữ xinh đẹp, cũng
xem như thanh tú động lòng người.
Nhưng Châu Mỹ Duy người tràn đầy mong
đợi, đúng giờ hẹn đến nhà hàng Gordon, lại phát
hiện không liên lạc được với Kiều Bích Ngọc.
Mới bắt đầu thì cô ấy không để ý, căn hộ nơi
cô ở rất gần khu trung tâm thành phố của khách
sạn Gordon. Nhưng đợi rồi đợi, nhìn thấy nhiều
người tham dự bước vào đại sảnh, thì cô cảm
thấy có gì đó không đúng.
Hơn nữa điện thoại của Kiều Bích Ngọc cũng
không liên lạc được.
“Chào cô, chỗ chúng tôi phải có thư mời mới
được vào, xin lỗi.
Bữa tiệc lần này được tổ chức trên tầng bốn
của nhà hàng Gordon, bảo vệ đứng trước đại
sảnh, thấy cô ấy muốn vào trong tìm người cũng
không có cách nào.
Suy nghĩ một hồi, cô quyết định đợi thêm
nửa tiếng nữa, cho nên cô đứng ngốc nghếch
một bên chờ đợi.
Phía bên Kiều Bích Ngọc không hề muốn cô
ấy đợi lâu, cô đã thay lễ phục chuẩn bị ra ngoài
đến nhà hàng, nhưng trên đường, đột nhiên
nhận được một cuộc gọi.
“Cô muốn tôi đến câu lạc bộ Gorden. A ngay
bây giờ sao?"
Là người phụ nữ tên Lucy kia gọi đến, Kiều
Bích Ngọc lập tức cảnh giác: “Tại sao?"
Người phụ nữ bên kia lạnh lùng, mang theo
vẻ kiêu ngạo: “Cô Kiều, tôi không nghĩ cô có tư
cách thương lượng với tôi, tôi chỉ thông báo cho
cô thôi."
Tút tút tút!
Lucy trực tiếp cúp điện thoại.
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc nghiêm trọng, cầm
chặt điện thoại, trong lòng lo lắng.
Tài xế đang lái xe nghe thấy cuộc nói chuyện
qua điện thoại của cô, do dự nhìn qua gương
chiếu hậu, sau đó hỏi một câu: “Vậy bây giờ cô
muốn đi đến trung tâm thành phố hay là ngoại ô?"
Nhà hàng Gordon và câu lạc bộ Goden. A có
lộ trình ngược nhau, cả hai đều là địa điểm cao
cấp trong ngành dịch vụ, người bình thường
không thể vào được.
Kiều Bích Ngọc nhìn ánh đèn đêm ngoài cửa
xe, một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Phiểền anh
chuyển hướng đi đến câu lạc bộ Goden.A."
Trong đầu đều là suy nghĩ liên quan đến
Lucy, cô nhất thời quên mất Châu Mỹ Duy.
Xe đi lên đường cao tốc, thuận lợi đi đến
ngoại ô, qua một tiếng cuối cùng cũng đến trước
cửa câu lạc bộ sang trọng và lộng lẫy này.
Cô xuống xe, dùng điện thoại để thanh toán
tiền xe, lúc này cô mới ngơ ra một chút, không
có tín hiệu.
“Cái này cũng kỳ lạ, bình thường chỗ này có
chút vắng vẻ, nhưng tín hiệu luôn rất tốt, phía
trước còn có cả một khu mua sắm thương mại,
những người giàu có thích nửa đêm đưa phụ nữ
đến đây tiêu tiền."
Tài xế liếc nhìn điện thoại của cô, quả thực
không thể thanh toán được, cũng không quá để
ý: “Chắc điện tín gần đây đang bảo trì.
Ngọn đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gương
mặt Kiều Bích Ngọc, tái nhợt và căng thẳng bất an.
“Tôi đưa tiền mặt cho anh vậy"
Cô bình tĩnh nói, trả tiền, bước chân có chút
nặng bước về phía câu lạc bộ.
Trong mắt cô hiện lên tia hoang mang, câu
lạc bộ Gorden. A là sản nghiệp của nhà họ
Quách, sao lại không có tín hiệu chứ?
Mà lúc này, Kiều Bích Ngọc mới nhận ra, cô
nghe theo lời của Lucy vội vàng đến câu lạc bộ,
thậm chí có thể gặp nguy hiểm.
“Rốt cuộc cô ta là người như thế nào?"
Kiều Bích Ngọc rất tức giận, cô không biết gì
về đối phương cả, mà Lucy lại biết hết, nắm chặt
cô trong lòng bàn tay, giống như bị người khác
kẹp cổ không thể đánh trả vậy.