Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài
Chương 190
Kiều Bích Ngọc nghiêng người, nhàm chán
nhìn về phía cửa nhà hàng.
Một giây sau cô trợn tròn mắt, thật sự bị dọa sợ.
“Thì ra cô ở chỗ này." Một bóng dáng mảnh
mai đi về phía bên này, thở hổn hển, lúc nói
chuyện còn có phần đứt quãng.
Kiều Bích Ngọc không hiểu nổi, Hà Thủy
Tiên này người ướt đẫm, quần áo, tóc, ngón tay
của cô ta còn đang không ngừng chảy nước,
dáng vẻ rất chật vật.
“Cô làm gì thế?"
“Kiểu Bích Ngọc, tôi rất xin lỗi, tôi mượn điện
thoại di động của Cao Minh, tôi… Vừa rồi tôi
không nên trực tiếp nghe điện thoại của cô." Hà
Thủy Tiên bị mưa to xối xuống, sắc mặt cô ta
trắng bệch, vừa thở hổn hển vừa giải thích cho
cô: “Chúng tôi rất lo lắng cho cô, cô đừng giận
dỗi với Cao Minh, rất xin lỗi."r
Rất xin lỗi.
Cần gì phải xin lỗi tôi chứ?
“Kiều Bích Ngọc, cô lại chơi trò tùy hứng!"
Chỗ cửa của nhà hàng lại xuất hiện một
bóng dáng người đàn ông, anh ta nhanh chân đi
đến, giọng nói cắn răng nghiến lợi.
“Trời mưa to, cô chạy đi mất, còn tắt máy,
Kiều Bích Ngọc, cô đang cố ý tìm cảm giác tồn
tại à?“
Lục Khánh Nam nổi giận đùng đùng, nhìn
thấy cô thế mà bình tĩnh ngồi ăn cơm tối, so
sánh với Hà Thủy Tiên cả người chật vật, anh ta
thật sự không nhịn được muốn mắng cô.
Anh ta đã nhắc nhở Quách Cao Minh rất
nhiều lần, không thể nuông chiều người phụ nữ
này, đơn giản chính là được sủng sinh hư.
Nhà hàng này rộng chưa đến một trăm mét
vuông, bởi vì mấy người này mà bầu không khí
trở nên căng thẳng.
Ngay cả mấy nhân viên phục vụ đều co lại
một góc, nếu như bọn họ không nhớ lầm, người
đàn ông tóc nâu kia là người được phái nữ trong
thành phố này hoan nghênh nhất – Cậu chủ nhà
họ Lục, mà một người khác… Tuy bọn họ không
biết, nhưng xem ra càng thêm không dễ trêu
chọc.
Ở đâu ra nhiều nhân vật lớn như thế?
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc không thay đổi,
không có động tác gì, vẫn ngồi ở trên ghế.
Cô hoàn toàn không để ý đến những lời
trách mắng của Lục Khánh Nam, cũng không trả
lời anh ta, hơn nữa cô còn biết, tuy Quách Cao
Minh không lên tiếng mắng cô, nhưng ánh mắt
thâm trầm kia lại hung dữ nhìn chằm chằm cô.
Cô đã làm sai chuyện gì chứ?
Vẻ mặt cô không cảm xúc, sau cùng ánh
mắt của cô dừng ở trên người Hà Thủy Tiên cả
người ẩm ướt.
Đầu thu, nhất là đêm nay Hà Thủy Tiên mặc
một bộ lễ phục hơi mỏng trên người, hơn nữa
còn là chất liệu màu trắng có tính xuyên thấu,
trang phục ẩm ướt dính chặt lên người, lộ ra bả
vai trắng nõn và đôi chân dài, dưới ánh đèn trong
nhà hàng không tính là thấy rõ bên trong, nhưng
có thể thấy rõ được cô ta mặc áo ngực màu đỏ.
Rất hiếm khi Kiều Bích Ngọc thế mà không
phản bác.
Nói gì thì nói, nhà hàng là nơi công chúng,
hơn nữa đúng là lúc ăn cơm tối, cho nên lượng
khách tương đối nhiều, mấy người yên lặng đứng
dậy.
“Cao Minh, một lát nữa mấy người trở về,
đừng mắng cô ấy, đều là do em không tốt."
Dáng vẻ chật vật ướt đẫm này của Hà Thủy
Tiên, khẳng định phải nhanh chóng rời đi, không
biết đôi nam nữ ở bên ngoài nói gì, chỉ thấy trên
mặt người phụ nữ tràn ngập áy náy, mà người
đàn ông đứng đối diện cô ta không nói gì, chỉ cởi
áo khoác đưa cho cô ta.
Hà Thủy Tiên rất tự nhiên phủ thêm áo
khoác của anh, cười với anh một tiếng, dứt khoát
xoay người ngồi lên xe.
Xe đi vào trong màn đêm mưa gió, người
phụ nữ ngồi trong xe liên tiếp quay đầu lại,
quyến luyến…
Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, cẩn thận
đặt một bát cháo xuống, Kiều Bích Ngọc thu hồi
tầm mắt, không nhìn cảnh “tình ý miên man" bên
ngoài cửa sổ nữa, thật đúng là phiền.
“Khẩu vị của cô thật đúng là tốt.“ Lục Khánh
Nam ngồi ở đối diện cô, quái gở nói.
Kiều Bích Ngọc không tức giận, cô rất bình
tĩnh cầm thìa lên ăn.
Trực tiếp coi anh ta như không khí.
Lục Khánh Nam càng thêm tức giận: “Này,
Kiều Bích Ngọc, tốt xấu gì cô cũng nên tỉnh lại,
Thủy Tiên cô ấy rất khẩn trương, lo lắng cô ghen
khóa máy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cô ấy áy
náy nên mới xông vào trong mưa, cuống quýt tìm
cô, cô thế mà chẳng có chút lương tâm nào"
Kiều Bích Ngọc vẫn không để ý đến anh ta.
“Cô cảm thấy tôi nói oan cho cô à?“ Lục
Khánh Nam nghĩ, cảm thấy tối hôm nay Kiều Bích
Ngọc có hơi khác thường.
“Không phải."
Cô ăn nửa bát, cảm giác bát cháo này có
mùi vị khá nhạt, cô không muốn ăn nữa, đặt thìa
xuống, giọng điệu bình tĩnh trả lời một câu: “Đầu
là lỗi của tôi." Nói xong, vẻ mặt cô không cảm
xúc, đứng dậy rời đì.
Lục Khánh Nam trừng to mắt, nhìn sống
lưng thẳng tắp của cô từng bước đi về phía cửa,
trong lòng anh ta dâng lên cảm xúc khác
thường, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ quát
to một câu “Đầu là lỗi của tôi" như vậy nhất định
là đang nói lẫy, nhưng lần này cô lại bình tĩnh
như vậy.
Cô sao thế?
Về đến nhà họ Quách, dì Phương đã sớm
chờ ở cửa chính của biệt thự Uyển Như, chờ bọn
họ đi xuống xe, bà ấy vội vàng chạy chậm đến.
“Mợ chủ, cô không sao chứ?"
Giọng điệu của dì Phương rất khẩn trương,
nhưng người phụ nữ từ trong xe bước xuống lại
giống như không có chuyện gì xảy ra, vừa xuống
xe đã nói muốn ăn: “Tôi muốn ăn cháo ốc nấu với
thịt, làm phiền dì nấu giúp tôi một bát"
Dì Phương nghe thấy cô nói thế thì giật
mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một
người đàn ông từ trong xe đi ra: “Cậu chủ Cao
Minh, vừa rồi ở trong điện thoại cậu nói… Nói
Kiểu Bích Ngọc không đến khách sạn, không
nhìn thấy cô.
Quách Cao Minh không nói gì, nhanh chân
vượt qua người Kiều Bích Ngọc, đi thẳng đến
phòng làm việc trên tầng hai.
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc không cảm xúc,
nhìn bước chân nặng nề của người đàn ông kia,
rõ ràng anh đang tức giận.
Trước kia lúc bọn họ cãi nhau, anh nhất định
sẽ lên tiếng dạy dỗ cô, nhưng bây giờ không biết
bắt đầu từ khi nào, giống như vừa rồi trên đường
bọn họ về nhà, ngồi ở trong xe, chỉ còn lại trầm mặc.
Đối với khi cãi nhau, trầm mặc lại càng lạnh lùng.
Dì Phương nhìn thoáng qua bọn họ, trong
lòng run lên, bọn họ cáu kỉnh ư? Bà ấy vội vàng
khuyên nhủ: “Mợ chủ, thật ra cậu chủ rất lo lắng
cho cô."
“Ai cần anh ta lo lắng chứ?"
Tối hôm nay Kiều Bích Ngọc nhịn một bụng
lửa giận, vừa về đến nhà đã bùng nổ, cô không
nhịn được nữa, mắng một câu, tức giận đi lên
lầu, đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, có bản
lĩnh thì cả đời này đừng nói chuyện với em.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất phiền, cầm
theo áo ngủ đi đến phòng tắm để ngâm mình, cả
người nằm trong bồn tắm, nước ấm làm cho cảm
xúc của cô bình tĩnh hơn.
Cô nhàm chán vốc nước trong bồn tắm lên,
bọt nước bắn văng tung tóe lên mặt và tóc cô.
Phòng tắm này rất rộng, bốn phía đều trang
bị hệ thống thông gió, cô thoải mái ngâm mình,
đầu óc trống rỗng.
Cũng không biết cô đã ngâm mình trong bao
lâu, chiếc gương bên tay phải đã bị hơi nước phủ
lên, toàn bộ không gian là hơi nước trắng xóa.
“Ừ, không thể để con trai mình bị đói.
Đầu óc cô mơ mơ màng màng nhớ đến cơm
tối mình còn chưa ăn no, tranh thủ đứng lên.
Đúng lúc này cửa phòng tắm “Rầm" một
tiếng mở ra, dọa cho người nào đó sợ hãi, dưới
chân trượt đi, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ngâm
quá lâu, đứng vững."
Kiều Bích Ngọc hoảng hốt giữ lấy người đàn
ông ở trước mặt, đại khái là quá bất ngờ, cô
không nghĩ đến Quách Cao Minh lại đột nhiên
xông đến, bị anh mắng như thế, cô quên mất
phải mạnh miệng.
Quách Cao Minh thuần thục lấy khăn tắm
phủ lên người cô, bế cô đi ra.
Lực của tay anh rất tốt, ôm ba mẹ con cô rất
nhẹ nhàng, gương mặt Kiều Bích Ngọc dán lên
ngực anh, không cách nào xem nhẹ nhịp tỉm
mạnh mẽ hữu lực của anh, khiến cho người phụ
nữ an tâm, đại khái là bởi vì có cảm giác an toàn.
Dường như anh vẫn luôn rất lợi hại, rất bá
đạo, giống như không chuyện gì làm khó được
anh.
“Quách Cao Minh, anh sao thế?"
Kiều Bích Ngọc cũng không biết sao vậy, cô
đột nhiên kêu lên một tiếng, hoảng sợ, vội vàng
dùng tay ôm lấy cổ anh.
Quách Cao Minh thế mà đi tới đi lui va vào
bàn trà, cơ thể lảo đảo, trong nháy mắt anh hơi
luống cuống, thiếu chút nữa đã bế cô cùng ngã
xuống.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô
giật mình, cả người ngây ngẩn.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trong mắt
anh hiện lên cảm xúc sợ hãi, sợ hãi? Từ này
không thuộc về Quách Cao Minh.
Giống như vừa rồi đột nhiên ánh mắt của
anh không nhìn thấy, trong lòng Kiều Bích Ngọc
lập tức lo lắng.
Rốt cuộc là như thế nào.
“Quách Cao Minh." Cô nhỏ giọng gọi anh một câu.
Kiểu Bích Ngọc chưa từng nhìn thấy anh
luống cuống như thế, cô rất bối rối, cô cảm giác
được anh đang cố gắng điều chỉnh hô hấp, cố
gắng đứng vững, giống như đang liều mạng giả
bộ.
Vành mắt cô đỏ lên: “Quách Cao Minh, anh
thả em xuống." Cô đẩy lồng ngực của anh, muốn
tự mình đứng vững, bởi vì tình hình hiện tại, cô
chính là một vướng víu của anh.
Cô vẫn luôn chán ghét chính mình là gánh
nặng cho anh.
“Anh không sao?"
Sức lực của anh rất lớn, rất cố chấp.
Anh vẫn đứng thẳng người, từng bước đi rất
vững vàng, an toàn bế cô đặt lên giường mới
bằng lòng buông tay.
Kiều Bích Ngọc không nói nữa, giống như
vừa rồi chỉ là ảo giác.