Cha Của Con Tôi Là Cá Heo
Chương 4
Vốn là tưởng rằng Tiểu Ngũ sẽ nóng vội như hắn, bạn hãy nghĩ thử coi a, con trai ruột hắn làm sao có thể không muốn đâu? Hiện tại thái độ của Trình Tuấn cứng rắn kiên quyết tỏ vẻ sẽ không nhường quyền nuôi nấng Trình Hiểu Hải, là người làm cha sao Tiểu Ngũ có thể không sốt ruột?
Ai có thể nghĩ tới khả năng, Tiểu Ngũ lại gật gật đầu phụ họa theo lời Trình Tuấn nói, không có bất luận dị nghị gì cả: "Sẽ không mang đi."
"Anh nói cái gì? Anh sẽ không mang Trình Hiểu Hải đi?" Trình Tuấn có chút không thể tin được những gì tai mình vừa nghe được.
Phải nói là Trình Tuấn căn bản là không đem lời Tiểu Ngũ nói cho là thật. Hắn trong lòng cũng là có chút ý xấu, ngẫu nhiên cũng thích trêu đùa người khác. Cái tên Tiểu Ngũ này nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng lời nói và việc làm lại cứ giống như kẻ ngu ngốc. Trình Tuấn cũng là vì nhìn hắn không có bất cứ uy hiếp gì, hơn nữa còn là đồng hương ở vịnh người cá, mới không e ngại gì thuận miệng hỏi ý kiến của hắn một chút thôi.
Ai ngờ trải qua một hồi gặn hỏi, Trình Tuấn càng không thể nào tin được chuyện hắn là cha của Trình Hiểu Hải.
Vịnh người cá nơi đó vô cùng lạc hậu, so sánh với thành phố công nghiệp hóa hiện đại hoá như sự chênh lệch giữa trời và đất, nhưng cho dù vậy, người dân nơi đó cũng không đến mức ngay cả chuyện gội đầu, tắm rửa này cũng sẽ không làm, mà ngay cả bà ngoại chưa từng trải qua trường lớp cũng biết ý tứ của từ "chứng cớ", Tiểu Ngũ một người đàn ông tuổi còn trẻ thế mà cư nhiên lại không hiểu. Còn có mười bốn tuổi hắn đã cùng phụ nữ phát sinh một đêm tình rồi mới sinh được Trình Hiểu Hải, tuy rằng trong thực tế không thiếu những loại chuyện như thế này nhưng Trình Tuấn chưa từng gặp, cho nên nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không chân thật.
Chính bởi vì không tin hắn, cho nên mới sẽ lo lắng mười phần mà nói "không chấp nhận để hắn mang Trình Hiểu Hải đi ", kết quả Tiểu Ngũ còn không phụ lòng của Trình Tuấn, một hơi đáp ứng.
Lần này Trình Tuấn triệt để không tin tưởng hắn, nào có người làm cha nào khi biết tung tích của đứa con trai ruột thất lạc đã lâu sau đó khi tìm được rồi lại không nghĩ mang về nhà? Chuyện này dù là xảy ra với ai cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bỗng nhiên khi không xuất hiện một người, nói con trai nhà bạn chính là con ruột của hắn, bạn có thể tin hắn được sao?
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm sắc mặt Trình Tuấn vừa ngạc nhiên lại nghi ngờ trong chốc lát, cho rằng hắn còn đang lo lắng cho mình sẽ mang Tiểu Hải đi, lại cường điệu lặp lại một lần: "Sẽ không mang đi!" Nói xong, rầm một tiếng từ trong nước đứng lên, bước ra bồn tắm lớn, bọt nước lại tung tóe bắn lên người Trình Tuấn.
Trình Tuấn lau đống nước mới túa trên mặt, đứng lên nhìn thấy Tiểu Ngũ lấy quần áo từ cái móc, theo bản năng nhắc nhở hắn, "Trước khi mặc quần áo phải lau khô thân thể a."
Tiểu Ngũ không rõ lí do mà nhìn thoáng qua Trình Tuấn, nghĩ nghĩ, cởi sạch bách quần áo trên người... Đem thân thể lau khô.
Trình Tuấn: "..."
Sau khi Tiểu Ngũ mặc quần áo tử tế, hai người trở lại phòng khách.
Trình Tuấn cân nhắc một chút, quyết định không thể đùa giỡn nữa vì thế nghiêm túc nói: "Tiểu Ngũ, anh có lẽ là từ vịnh người cá tới, có lẽ có quen biết với bà ngoại tôi, có lẽ biết thân thế của Trình Hiểu Hải nhưng chỉ bằng những lời nói từ trong miệng, tôi không thể nào tin được anh chính là cha ruột của Trình Hiểu Hải. Hay là bây giờ, anh cứ trực tiếp thẳng thắn nói ra đi, rốt cuộc anh tiếp cận chúng tôi là muốn làm gì? Nếu như là vì không có tiền trở lại vịnh, tôi sẽ cho anh một số tiền, dù sao tôi cũng là người lớn lên ở nơi đó."
Tiểu Ngũ động tác tạm dừng tiện đà ngẩng đầu căm tức Trình Tuấn, thanh âm đều đề cao hai độ, nói: "Là con trai của tôi, bớt ở trên bụng, hình trăng lưỡi liềm màu đỏ." Hắn tựa hồ thực sốt ruột, hai tay múa may lung tung, "Sinh ra chỉ có lớn như vậy, hồng."
Trình Tuấn sững sờ.
Tiểu Ngũ còn đang nói cái gì rồi cái gì nữa thế nhưng hắn không thể nào chú ý, mà đứng lên nhanh như bay đứng dậy đi đến phòng Trình Hiểu Hải, đẩy cửa ra phát hiện hắn không có ở bên trong, lập tức quay đầu ra khỏi nhà.
Ngay trước thang máy vừa vặn đụng phải người từ bên trong đi ra, Trình Hiểu Hải trên tay cầm que kem pudding vui vẻ liếm mút.
"Hiểu Hải!" Trình Tuấn ngồi xổm xuống đi nắm chặt bả vai thằng nhóc, "Con với cái chú mà vừa mới mang về nhà, hắn có cởi quần áo nhìn thân thể của con hay không?"
Trình Hiểu Hải đã thành thói quen với việc ngẫu nhiên thần kinh ba hắn sẽ không được bình thường, bình tĩnh mà liếm kem, nói: "Không có a."
"Thật không có sao?"
"Không có nha."
Trình Tuấn không nói lời nào, lúc trước có cơ sở thành lập với lý do "người này kỳ thật là kẻ lừa đảo", "không đủ gây cho sợ hãi" "đùa vui với hắn một chút" những nổi lo lắng phía trên đều phù một tiếng xẹp xuống, thậm chí có chút căm tức, bởi thế một bàn tay vỗ cái mông nhỏ của nhóc con, cả giận nói: "Con khỉ này, con đem cái người xa lạ mang về nhà làm gì hả? Hả?"
Chỉ cần vừa nghĩ tới có khả năng tên đàn ông đang ở trong phòng mười phần thi có tám chín phần chính là cha ruột của Trình Hiểu Hải, Trình Tuấn không có cách nào có thể bình tĩnh nổi.
Một vỗ rơi xuống ban nãy cũng không nặng, Trình Tuấn cũng không thể nào tức giận, xuống tay cũng có chừng mực., Trình Hiểu Hải xoa xoa cái mông, không hiểu ra sao trừng ba hắn, nói: "Con chỉ là vì nhìn thấy chú đó đáng thương."
"Đáng thương đáng thương, người đáng thương nhiều như vậy, con không phải là ai cũng đều mang theo về nhà đó chứ?"
"Làm sao có thể giống nhau được? Ba không biết là cái chú kia rất bảnh hay sao?"
"Bảnh cái đầu con chứ bảnh, lúc trước hắn cả người đen thùi lùi, con từ chỗ nào nhìn ra hắn đẹp trai?"
Trình Hiểu Hải hung hăng mút một hơi kem cuối cùng nuốt xuống, nghiêng đầu nói: "Chẳng lẽ ba không phát hiện ánh mắt của hắn là màu lam sao? Jimmy lớp chúng con cũng có đôi mắt màu lam, hắn là con lai, lớn lên rất đẹp trai. Người trái đất cũng biết con lai xinh đẹp, nhìn ánh mắt cái chú kia là biết hắn khẳng định cũng rất bảnh."
Được rồi, Tiểu Ngũ đích thật là có khuôn mặt rất đẹp trai, khiến cho người đẹp trai số một viện hải dương là hắn đây bị hạ một bậc.
Con mẹ nó, đây không phải là trọng điểm.
"Chẳng lẽ chính là bởi vì loại nguyên nhân không ra gì này liền dẫn hắn trở về?"
Trình Hiểu Hải nghẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, tròng mắt quay tròn rồi nhìn thẳng trước, "Chính là cảm thấy chú ấy rất đáng thương a, dù sao con vừa nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, trong lòng đã cảm thấy quái quái, liền đặc biệt muốn nghĩ dẫn hắn trở về, không muốn nhìn thấy hắn một người cô đơn."
Trình Tuấn đỡ trán, trong lòng hò hét, này chẳng lẽ chính là sự ràng buộc huyết thống? Cho dù gặp mặt không biết nhau nhưng vẫn sẽ theo bản năng sinh ra cùng loại cảm ứng.
"Ba ba, chúng ta có thể giữ chú kia ở lại hay không?"
Nhìn nhi tử vô tội lộ ra ánh mắt chờ mong, Trình Tuấn trầm mặc không nói.
"Tiểu Ngũ, tuần sau anh đi làm giám định ADN đi."
Trình Tuấn là người không bao giờ trốn tránh hiện thực, khả năng này có lẽ là do khi còn bé cha mẹ ly dị có liên quan rất lớn. Hắn quen một mình một người, cho nên phàm là gặp phải phiền toái hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trốn tránh, mà là như thế nào giải quyết vấn đề.
Nếu Tiểu Ngũ đã ở chỗ này thì cứ như vậy làm rõ ràng mọi chuyện. Về phần kết quả sau này ra sao hay phải làm như thế nào, hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có một chuyện là hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ chính là không bao giờ để cho bất kể người nào mang Hiểu Hải đi.
Tiểu Ngũ là kẻ ngay cả chuyện tắm rửa cũng sẽ không tự bản thân làm được tự nhiên không biết giám định ADN là cái gì, chỉ cần Trình Tuấn không phủ nhận chuyện đứa nhỏ là con hắn là ổn thỏa, những việc khác cũng không hề gì.
Trình Tuấn lại buồn bực, công tình người đàn ông này lặn lội xa xôi một đường xin cơm ăn nhất quyết muốn tìm được con mình, kết quả chỉ là vì muốn hắn thừa nhận sự thật bọn họ là cha con? (anh aka ck người ta)
Không thể tưởng tượng.
Đem Trình Hiểu Hải đuổi trở về phòng chơi, Trình Tuấn nói khẽ với Tiểu Ngũ: "Nếu anh chỉ vì muốn tôi thừa nhận đứa nhỏ là của anh, như vậy sau khi có kết quả giám định ADN anh không rời đi phải không? Tôi hy vọng anh có thể rời đi."
Tiểu Ngũ trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu, đồng ý.
Trình Tuấn không nghĩ tới nam nhân này lại dễ dàng nói chuyện như vậy.
Nhưng ngay sau đó Tiểu Ngũ bỏ thêm một câu: "Tôi còn có thể nhìn hắn."
"Ý của anh là, về sau anh còn muốn đến xem nó?"
Tiểu Ngũ gật đầu.
Trình Tuấn nói: "Có thể, nếu chỉ là đơn thuần đến nhìn nó thì có thể, nhưng nếu thật sự không phải, tôi không cho phép anh tới gặp nó."
Tiểu Ngũ trả lời ngay: "Không có âm mưu."
Trình Tuấn bị nghẹn một chút, hắn cho rằng Tiểu Ngũ nghe không hiểu ý tứ của hắn đâu.
Nếu Tiểu Ngũ không có ác ý, tâm tình Trình Tuấn cũng sáng sủa chút, quyết định làm vài món ăn ngon chiêu đãi hắn.
Hôm nay là thứ sáu, vậy làm món thịt kho tàu cùng bánh tổ chiên mà thằng nhóc thích ăn, còn có cà rốt ti. Nhân tiện làm nhiều một chút đặt ở trong tủ lạnh, sau hai ngày nghỉ thì đúng lúc viện hải dương bận rộn. Hắn cả ngày không thể ở nhà, có sẵn thực phẩm chín, thằng nhóc chỉ cần bỏ vào trong lò vi ba đun nóng là có thể ăn.
Sinh hoạt vội vả, con nhà người ta gia sáu tuổi còn đang ở trong ngực ba mẹ làm nũng, Trình Hiểu Hải cũng đã có thể đứng ở trên ghế đẩu để dùng lò vi ba tự mình hâm nóng đồ ăn.
Có đôi khi nhìn khuôn mặt non nớt của thằng nhỏ, nghĩ đến để nó một người ở nhà tự mình làm nóng đồ để ăn, trong lòng Trình Tuấn nhịn không được vừa chua xót lại ngọt ngào, ngẫm lại thì cảm thấy chính mình quả thật rất thất bại, không có bản lĩnh kiếm nhiều tiền để thằng nhóc con nhà mình có được một hoàn cảnh tốt, mà ngay cả bảo mẫu cũng đều mời không nổi, chỉ có thể để cho tự mình nó tập tễnh sống cuộc sống độc lập như thế mà trưởng thành.
Bất quá đại đa số thời điểm Trình Tuấn đều tự an ủi mình, đứa nhỏ độc lập sớm một chút như vậy cũng là chuyện tốt, tương lai còn dài lớn lên nhất định sẽ có chủ kiến, nhất định sẽ trở thành người có ích.
Trong phòng khách, Trình Hiểu Hải cầm một quyển 《bách khoa toàn thư sinh vật biển》ngồi ở bên người Tiểu Ngũ, hắn chỉ vào một bức hình chỉ cho Tiểu Ngũ nhìn, hỏi hắn: "Chú con này là cá gì?"
Kỳ thật hình ảnh bên cạnh có ghép vần giới thiệu, nhưng thằng nhóc này có đôi khi chính là không muốn tự mình động não suy nghĩ, muốn làm biếng, muốn cho người lớn giúp đỡ bọn chúng xử lý vấn đề khó, loại hành vi này giống như là làm nũng.
"Cá ông (voi)." Tiểu Ngũ tuy không biết chữ nhưng hắn biết hình dạng con cá này, là cá ông dưới biển sâu, diện mạo cực kỳ xấu nhưng trên đầu con cá này có một ngọn đèn, ngược lại tương đối kỳ lạ.
Tiểu Ngũ nói chuyện không ăn khớp, thường thường chỉ nhặt những bộ phận quan trọng nói ra, mặt khác không bao giờ dùng từ ngữ phụ trợ ghép nối nhau cho nên biến thành Trình Hiểu Hải nghe được mơ mơ hồ hồ.
Trình Tuấn đem đồ ăn bưng lên bàn, gọi Trình Hiểu Hải cầm chén với lấy đũa chuẩn bị ăn cơm. Thằng nhóc thối nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn mà hắn thích ăn, hoan hô nhảy bắn vào bếp, tích cực mà chấp hành nhiệm vụ Trình Tuấn sắp xếp cho hắn.
Sau khi Trình Tuấn cùng đứa nhóc ngồi xuống, Tiểu Ngũ vẫn còn ngồi ở ghế sô pha không động đậy, Trình Tuấn hai hàng lông mày nhíu nhíu, "Tiểu Ngũ, lại đây ăn cơm a."
Tiểu Ngũ lúc này mới đứng dậy đi qua, nhưng là, tầm mắt quét mâm thức ăn trên mặt bàn liền tỏ vẻ: "Tôi không ăn cái này."
Trình Tuấn giật mình, theo bản năng nhìn về phía thức ăn trên bàn, bánh tổ chiên, thịt bò xào cà rốt, thịt kho tàu, rau câu, còn có khổ qua xào theo lý thuyết, những món này tuy không coi là đồ ăn cao cấp, nhưng cũng là những món ăn rất đầy đủ mà các gia đình đều hay dùng. Khách lễ phép tuy không muốn ăn nhưng cũng sẽ tượng trưng động đậy đũa một xíu chứ không có chuyện nói ra ngay trước mặt chủ nhân là không ăn đi.
Cái tên Tiểu Ngũ này thật đúng là...
Trình Tuấn còn không nói gì, Tiểu Ngũ lập tức lại hỏi, "Có cá sao?"
Trình Tuấn đổ mồ hôi, hắn bình thường rất ít khi chiêu đãi khách, trong nhà chỉ có hai cha con là hắn với Trình Hiểu Hải, ăn cái gì luôn luôn là do hắn làm chủ, cho nên trước giờ trong đầu hắn hoàn toàn không tồn tại khái niệm hỏi ý kiến khách muốn ăn cái gì, lần này thì tốt rồi, vốn định tiếp đãi người ta chu đáo, kết quả hắn làm đồ ăn người ta một món cũng đều không muốn ăn.
Trình Tuấn đẩy tủ lạnh, chỉ vào cái con cá ngay cả vẩy cá cũng chưa đánh nói: "Anh nếu thích ăn cá, bây giờ tôi..."
Nói còn chưa có hết, Tiểu Ngũ đã vươn tay đem cái con cá trong tủ lấy ra, một hơi cắn đi xuống.
Trình Tuấn: "..."
Sau bữa cơm chiều, Trình Tuấn ở trong phòng bếp rửa chén, Trình Hiểu Hải cùng Tiểu Ngũ xem một lát TV sau tự mình đi tắm rửa, tắm xong đi chào tạm biệt Trình Tuấn rồi lên giường đi ngủ.
Trình Tuấn dọn dẹp phòng bếp đi ra, nói với Tiểu Ngũ: "Mấy ngày nay ủy khuất anh ngủ sô pha, tôi đi lấy cái gối cho anh."
Tiểu Ngũ đang nghiêng đầu sang chỗ khác chợt nhìn về phía Trình Tuấn, "Muốn nghỉ ngơi sao?"
"Ừ, muốn thay áo ngủ sao? Tôi tìm giúp anh một bộ." Nói xong, Trình Tuấn người đã bước vào phòng ngủ.
Nhưng khi Trình Tuấn ôm gối đầu cùng áo ngủ đi ra, Tiểu Ngũ vốn đang ngồi ở trên ghế sa lông lại không thấy đâu cả. Trình Tuấn gọi hắn một tiếng, cũng không đáp lại. Hắn nghĩ, Tiểu Ngũ chắc là sẽ không chạy vào trong phòng Trình Hiểu Hải mà ngủ đi, tên kia tựa hồ đối Trình Hiểu Hải thực chấp nhất đâu. Vì thế đem gối đầu cùng áo ngủ để trên ghế sô pha, đi tới trước cửa phòng thằng nhóc đẩy cửa vào nhưng bên trong trừ bỏ Trình Hiểu Hải đang ngủ say, cũng không có ai.
"Tiểu Ngũ!" Trình Tuấn lại xuống phòng bếp rồi ra ban công nhìn thử vẫn là không thấy người, "Đi vệ sinh đi?"
Nghĩ như vậy, Trình Tuấn đi đến cửa phòng vệ sinh, quả nhiên phát hiện bên trong đèn đang mở, vừa định đưa tay gõ cửa, phát hiện cửa không có khóa, bên trong còn mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy.
Nhớ tới tình cảnh buổi chiều người đàn ông kia ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, Trình Tuấn đẩy ra cửa buồng vệ sinh ——
Quả nhiên, trong bồn tắm lớn nước tràn đầy, Tiểu Ngũ ngâm mình ở trong nằm ngủ.
Ai có thể nghĩ tới khả năng, Tiểu Ngũ lại gật gật đầu phụ họa theo lời Trình Tuấn nói, không có bất luận dị nghị gì cả: "Sẽ không mang đi."
"Anh nói cái gì? Anh sẽ không mang Trình Hiểu Hải đi?" Trình Tuấn có chút không thể tin được những gì tai mình vừa nghe được.
Phải nói là Trình Tuấn căn bản là không đem lời Tiểu Ngũ nói cho là thật. Hắn trong lòng cũng là có chút ý xấu, ngẫu nhiên cũng thích trêu đùa người khác. Cái tên Tiểu Ngũ này nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng lời nói và việc làm lại cứ giống như kẻ ngu ngốc. Trình Tuấn cũng là vì nhìn hắn không có bất cứ uy hiếp gì, hơn nữa còn là đồng hương ở vịnh người cá, mới không e ngại gì thuận miệng hỏi ý kiến của hắn một chút thôi.
Ai ngờ trải qua một hồi gặn hỏi, Trình Tuấn càng không thể nào tin được chuyện hắn là cha của Trình Hiểu Hải.
Vịnh người cá nơi đó vô cùng lạc hậu, so sánh với thành phố công nghiệp hóa hiện đại hoá như sự chênh lệch giữa trời và đất, nhưng cho dù vậy, người dân nơi đó cũng không đến mức ngay cả chuyện gội đầu, tắm rửa này cũng sẽ không làm, mà ngay cả bà ngoại chưa từng trải qua trường lớp cũng biết ý tứ của từ "chứng cớ", Tiểu Ngũ một người đàn ông tuổi còn trẻ thế mà cư nhiên lại không hiểu. Còn có mười bốn tuổi hắn đã cùng phụ nữ phát sinh một đêm tình rồi mới sinh được Trình Hiểu Hải, tuy rằng trong thực tế không thiếu những loại chuyện như thế này nhưng Trình Tuấn chưa từng gặp, cho nên nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không chân thật.
Chính bởi vì không tin hắn, cho nên mới sẽ lo lắng mười phần mà nói "không chấp nhận để hắn mang Trình Hiểu Hải đi ", kết quả Tiểu Ngũ còn không phụ lòng của Trình Tuấn, một hơi đáp ứng.
Lần này Trình Tuấn triệt để không tin tưởng hắn, nào có người làm cha nào khi biết tung tích của đứa con trai ruột thất lạc đã lâu sau đó khi tìm được rồi lại không nghĩ mang về nhà? Chuyện này dù là xảy ra với ai cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bỗng nhiên khi không xuất hiện một người, nói con trai nhà bạn chính là con ruột của hắn, bạn có thể tin hắn được sao?
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm sắc mặt Trình Tuấn vừa ngạc nhiên lại nghi ngờ trong chốc lát, cho rằng hắn còn đang lo lắng cho mình sẽ mang Tiểu Hải đi, lại cường điệu lặp lại một lần: "Sẽ không mang đi!" Nói xong, rầm một tiếng từ trong nước đứng lên, bước ra bồn tắm lớn, bọt nước lại tung tóe bắn lên người Trình Tuấn.
Trình Tuấn lau đống nước mới túa trên mặt, đứng lên nhìn thấy Tiểu Ngũ lấy quần áo từ cái móc, theo bản năng nhắc nhở hắn, "Trước khi mặc quần áo phải lau khô thân thể a."
Tiểu Ngũ không rõ lí do mà nhìn thoáng qua Trình Tuấn, nghĩ nghĩ, cởi sạch bách quần áo trên người... Đem thân thể lau khô.
Trình Tuấn: "..."
Sau khi Tiểu Ngũ mặc quần áo tử tế, hai người trở lại phòng khách.
Trình Tuấn cân nhắc một chút, quyết định không thể đùa giỡn nữa vì thế nghiêm túc nói: "Tiểu Ngũ, anh có lẽ là từ vịnh người cá tới, có lẽ có quen biết với bà ngoại tôi, có lẽ biết thân thế của Trình Hiểu Hải nhưng chỉ bằng những lời nói từ trong miệng, tôi không thể nào tin được anh chính là cha ruột của Trình Hiểu Hải. Hay là bây giờ, anh cứ trực tiếp thẳng thắn nói ra đi, rốt cuộc anh tiếp cận chúng tôi là muốn làm gì? Nếu như là vì không có tiền trở lại vịnh, tôi sẽ cho anh một số tiền, dù sao tôi cũng là người lớn lên ở nơi đó."
Tiểu Ngũ động tác tạm dừng tiện đà ngẩng đầu căm tức Trình Tuấn, thanh âm đều đề cao hai độ, nói: "Là con trai của tôi, bớt ở trên bụng, hình trăng lưỡi liềm màu đỏ." Hắn tựa hồ thực sốt ruột, hai tay múa may lung tung, "Sinh ra chỉ có lớn như vậy, hồng."
Trình Tuấn sững sờ.
Tiểu Ngũ còn đang nói cái gì rồi cái gì nữa thế nhưng hắn không thể nào chú ý, mà đứng lên nhanh như bay đứng dậy đi đến phòng Trình Hiểu Hải, đẩy cửa ra phát hiện hắn không có ở bên trong, lập tức quay đầu ra khỏi nhà.
Ngay trước thang máy vừa vặn đụng phải người từ bên trong đi ra, Trình Hiểu Hải trên tay cầm que kem pudding vui vẻ liếm mút.
"Hiểu Hải!" Trình Tuấn ngồi xổm xuống đi nắm chặt bả vai thằng nhóc, "Con với cái chú mà vừa mới mang về nhà, hắn có cởi quần áo nhìn thân thể của con hay không?"
Trình Hiểu Hải đã thành thói quen với việc ngẫu nhiên thần kinh ba hắn sẽ không được bình thường, bình tĩnh mà liếm kem, nói: "Không có a."
"Thật không có sao?"
"Không có nha."
Trình Tuấn không nói lời nào, lúc trước có cơ sở thành lập với lý do "người này kỳ thật là kẻ lừa đảo", "không đủ gây cho sợ hãi" "đùa vui với hắn một chút" những nổi lo lắng phía trên đều phù một tiếng xẹp xuống, thậm chí có chút căm tức, bởi thế một bàn tay vỗ cái mông nhỏ của nhóc con, cả giận nói: "Con khỉ này, con đem cái người xa lạ mang về nhà làm gì hả? Hả?"
Chỉ cần vừa nghĩ tới có khả năng tên đàn ông đang ở trong phòng mười phần thi có tám chín phần chính là cha ruột của Trình Hiểu Hải, Trình Tuấn không có cách nào có thể bình tĩnh nổi.
Một vỗ rơi xuống ban nãy cũng không nặng, Trình Tuấn cũng không thể nào tức giận, xuống tay cũng có chừng mực., Trình Hiểu Hải xoa xoa cái mông, không hiểu ra sao trừng ba hắn, nói: "Con chỉ là vì nhìn thấy chú đó đáng thương."
"Đáng thương đáng thương, người đáng thương nhiều như vậy, con không phải là ai cũng đều mang theo về nhà đó chứ?"
"Làm sao có thể giống nhau được? Ba không biết là cái chú kia rất bảnh hay sao?"
"Bảnh cái đầu con chứ bảnh, lúc trước hắn cả người đen thùi lùi, con từ chỗ nào nhìn ra hắn đẹp trai?"
Trình Hiểu Hải hung hăng mút một hơi kem cuối cùng nuốt xuống, nghiêng đầu nói: "Chẳng lẽ ba không phát hiện ánh mắt của hắn là màu lam sao? Jimmy lớp chúng con cũng có đôi mắt màu lam, hắn là con lai, lớn lên rất đẹp trai. Người trái đất cũng biết con lai xinh đẹp, nhìn ánh mắt cái chú kia là biết hắn khẳng định cũng rất bảnh."
Được rồi, Tiểu Ngũ đích thật là có khuôn mặt rất đẹp trai, khiến cho người đẹp trai số một viện hải dương là hắn đây bị hạ một bậc.
Con mẹ nó, đây không phải là trọng điểm.
"Chẳng lẽ chính là bởi vì loại nguyên nhân không ra gì này liền dẫn hắn trở về?"
Trình Hiểu Hải nghẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, tròng mắt quay tròn rồi nhìn thẳng trước, "Chính là cảm thấy chú ấy rất đáng thương a, dù sao con vừa nhìn thấy ánh mắt kia của hắn, trong lòng đã cảm thấy quái quái, liền đặc biệt muốn nghĩ dẫn hắn trở về, không muốn nhìn thấy hắn một người cô đơn."
Trình Tuấn đỡ trán, trong lòng hò hét, này chẳng lẽ chính là sự ràng buộc huyết thống? Cho dù gặp mặt không biết nhau nhưng vẫn sẽ theo bản năng sinh ra cùng loại cảm ứng.
"Ba ba, chúng ta có thể giữ chú kia ở lại hay không?"
Nhìn nhi tử vô tội lộ ra ánh mắt chờ mong, Trình Tuấn trầm mặc không nói.
"Tiểu Ngũ, tuần sau anh đi làm giám định ADN đi."
Trình Tuấn là người không bao giờ trốn tránh hiện thực, khả năng này có lẽ là do khi còn bé cha mẹ ly dị có liên quan rất lớn. Hắn quen một mình một người, cho nên phàm là gặp phải phiền toái hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trốn tránh, mà là như thế nào giải quyết vấn đề.
Nếu Tiểu Ngũ đã ở chỗ này thì cứ như vậy làm rõ ràng mọi chuyện. Về phần kết quả sau này ra sao hay phải làm như thế nào, hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có một chuyện là hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ chính là không bao giờ để cho bất kể người nào mang Hiểu Hải đi.
Tiểu Ngũ là kẻ ngay cả chuyện tắm rửa cũng sẽ không tự bản thân làm được tự nhiên không biết giám định ADN là cái gì, chỉ cần Trình Tuấn không phủ nhận chuyện đứa nhỏ là con hắn là ổn thỏa, những việc khác cũng không hề gì.
Trình Tuấn lại buồn bực, công tình người đàn ông này lặn lội xa xôi một đường xin cơm ăn nhất quyết muốn tìm được con mình, kết quả chỉ là vì muốn hắn thừa nhận sự thật bọn họ là cha con? (anh aka ck người ta)
Không thể tưởng tượng.
Đem Trình Hiểu Hải đuổi trở về phòng chơi, Trình Tuấn nói khẽ với Tiểu Ngũ: "Nếu anh chỉ vì muốn tôi thừa nhận đứa nhỏ là của anh, như vậy sau khi có kết quả giám định ADN anh không rời đi phải không? Tôi hy vọng anh có thể rời đi."
Tiểu Ngũ trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu, đồng ý.
Trình Tuấn không nghĩ tới nam nhân này lại dễ dàng nói chuyện như vậy.
Nhưng ngay sau đó Tiểu Ngũ bỏ thêm một câu: "Tôi còn có thể nhìn hắn."
"Ý của anh là, về sau anh còn muốn đến xem nó?"
Tiểu Ngũ gật đầu.
Trình Tuấn nói: "Có thể, nếu chỉ là đơn thuần đến nhìn nó thì có thể, nhưng nếu thật sự không phải, tôi không cho phép anh tới gặp nó."
Tiểu Ngũ trả lời ngay: "Không có âm mưu."
Trình Tuấn bị nghẹn một chút, hắn cho rằng Tiểu Ngũ nghe không hiểu ý tứ của hắn đâu.
Nếu Tiểu Ngũ không có ác ý, tâm tình Trình Tuấn cũng sáng sủa chút, quyết định làm vài món ăn ngon chiêu đãi hắn.
Hôm nay là thứ sáu, vậy làm món thịt kho tàu cùng bánh tổ chiên mà thằng nhóc thích ăn, còn có cà rốt ti. Nhân tiện làm nhiều một chút đặt ở trong tủ lạnh, sau hai ngày nghỉ thì đúng lúc viện hải dương bận rộn. Hắn cả ngày không thể ở nhà, có sẵn thực phẩm chín, thằng nhóc chỉ cần bỏ vào trong lò vi ba đun nóng là có thể ăn.
Sinh hoạt vội vả, con nhà người ta gia sáu tuổi còn đang ở trong ngực ba mẹ làm nũng, Trình Hiểu Hải cũng đã có thể đứng ở trên ghế đẩu để dùng lò vi ba tự mình hâm nóng đồ ăn.
Có đôi khi nhìn khuôn mặt non nớt của thằng nhỏ, nghĩ đến để nó một người ở nhà tự mình làm nóng đồ để ăn, trong lòng Trình Tuấn nhịn không được vừa chua xót lại ngọt ngào, ngẫm lại thì cảm thấy chính mình quả thật rất thất bại, không có bản lĩnh kiếm nhiều tiền để thằng nhóc con nhà mình có được một hoàn cảnh tốt, mà ngay cả bảo mẫu cũng đều mời không nổi, chỉ có thể để cho tự mình nó tập tễnh sống cuộc sống độc lập như thế mà trưởng thành.
Bất quá đại đa số thời điểm Trình Tuấn đều tự an ủi mình, đứa nhỏ độc lập sớm một chút như vậy cũng là chuyện tốt, tương lai còn dài lớn lên nhất định sẽ có chủ kiến, nhất định sẽ trở thành người có ích.
Trong phòng khách, Trình Hiểu Hải cầm một quyển 《bách khoa toàn thư sinh vật biển》ngồi ở bên người Tiểu Ngũ, hắn chỉ vào một bức hình chỉ cho Tiểu Ngũ nhìn, hỏi hắn: "Chú con này là cá gì?"
Kỳ thật hình ảnh bên cạnh có ghép vần giới thiệu, nhưng thằng nhóc này có đôi khi chính là không muốn tự mình động não suy nghĩ, muốn làm biếng, muốn cho người lớn giúp đỡ bọn chúng xử lý vấn đề khó, loại hành vi này giống như là làm nũng.
"Cá ông (voi)." Tiểu Ngũ tuy không biết chữ nhưng hắn biết hình dạng con cá này, là cá ông dưới biển sâu, diện mạo cực kỳ xấu nhưng trên đầu con cá này có một ngọn đèn, ngược lại tương đối kỳ lạ.
Tiểu Ngũ nói chuyện không ăn khớp, thường thường chỉ nhặt những bộ phận quan trọng nói ra, mặt khác không bao giờ dùng từ ngữ phụ trợ ghép nối nhau cho nên biến thành Trình Hiểu Hải nghe được mơ mơ hồ hồ.
Trình Tuấn đem đồ ăn bưng lên bàn, gọi Trình Hiểu Hải cầm chén với lấy đũa chuẩn bị ăn cơm. Thằng nhóc thối nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn mà hắn thích ăn, hoan hô nhảy bắn vào bếp, tích cực mà chấp hành nhiệm vụ Trình Tuấn sắp xếp cho hắn.
Sau khi Trình Tuấn cùng đứa nhóc ngồi xuống, Tiểu Ngũ vẫn còn ngồi ở ghế sô pha không động đậy, Trình Tuấn hai hàng lông mày nhíu nhíu, "Tiểu Ngũ, lại đây ăn cơm a."
Tiểu Ngũ lúc này mới đứng dậy đi qua, nhưng là, tầm mắt quét mâm thức ăn trên mặt bàn liền tỏ vẻ: "Tôi không ăn cái này."
Trình Tuấn giật mình, theo bản năng nhìn về phía thức ăn trên bàn, bánh tổ chiên, thịt bò xào cà rốt, thịt kho tàu, rau câu, còn có khổ qua xào theo lý thuyết, những món này tuy không coi là đồ ăn cao cấp, nhưng cũng là những món ăn rất đầy đủ mà các gia đình đều hay dùng. Khách lễ phép tuy không muốn ăn nhưng cũng sẽ tượng trưng động đậy đũa một xíu chứ không có chuyện nói ra ngay trước mặt chủ nhân là không ăn đi.
Cái tên Tiểu Ngũ này thật đúng là...
Trình Tuấn còn không nói gì, Tiểu Ngũ lập tức lại hỏi, "Có cá sao?"
Trình Tuấn đổ mồ hôi, hắn bình thường rất ít khi chiêu đãi khách, trong nhà chỉ có hai cha con là hắn với Trình Hiểu Hải, ăn cái gì luôn luôn là do hắn làm chủ, cho nên trước giờ trong đầu hắn hoàn toàn không tồn tại khái niệm hỏi ý kiến khách muốn ăn cái gì, lần này thì tốt rồi, vốn định tiếp đãi người ta chu đáo, kết quả hắn làm đồ ăn người ta một món cũng đều không muốn ăn.
Trình Tuấn đẩy tủ lạnh, chỉ vào cái con cá ngay cả vẩy cá cũng chưa đánh nói: "Anh nếu thích ăn cá, bây giờ tôi..."
Nói còn chưa có hết, Tiểu Ngũ đã vươn tay đem cái con cá trong tủ lấy ra, một hơi cắn đi xuống.
Trình Tuấn: "..."
Sau bữa cơm chiều, Trình Tuấn ở trong phòng bếp rửa chén, Trình Hiểu Hải cùng Tiểu Ngũ xem một lát TV sau tự mình đi tắm rửa, tắm xong đi chào tạm biệt Trình Tuấn rồi lên giường đi ngủ.
Trình Tuấn dọn dẹp phòng bếp đi ra, nói với Tiểu Ngũ: "Mấy ngày nay ủy khuất anh ngủ sô pha, tôi đi lấy cái gối cho anh."
Tiểu Ngũ đang nghiêng đầu sang chỗ khác chợt nhìn về phía Trình Tuấn, "Muốn nghỉ ngơi sao?"
"Ừ, muốn thay áo ngủ sao? Tôi tìm giúp anh một bộ." Nói xong, Trình Tuấn người đã bước vào phòng ngủ.
Nhưng khi Trình Tuấn ôm gối đầu cùng áo ngủ đi ra, Tiểu Ngũ vốn đang ngồi ở trên ghế sa lông lại không thấy đâu cả. Trình Tuấn gọi hắn một tiếng, cũng không đáp lại. Hắn nghĩ, Tiểu Ngũ chắc là sẽ không chạy vào trong phòng Trình Hiểu Hải mà ngủ đi, tên kia tựa hồ đối Trình Hiểu Hải thực chấp nhất đâu. Vì thế đem gối đầu cùng áo ngủ để trên ghế sô pha, đi tới trước cửa phòng thằng nhóc đẩy cửa vào nhưng bên trong trừ bỏ Trình Hiểu Hải đang ngủ say, cũng không có ai.
"Tiểu Ngũ!" Trình Tuấn lại xuống phòng bếp rồi ra ban công nhìn thử vẫn là không thấy người, "Đi vệ sinh đi?"
Nghĩ như vậy, Trình Tuấn đi đến cửa phòng vệ sinh, quả nhiên phát hiện bên trong đèn đang mở, vừa định đưa tay gõ cửa, phát hiện cửa không có khóa, bên trong còn mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy.
Nhớ tới tình cảnh buổi chiều người đàn ông kia ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, Trình Tuấn đẩy ra cửa buồng vệ sinh ——
Quả nhiên, trong bồn tắm lớn nước tràn đầy, Tiểu Ngũ ngâm mình ở trong nằm ngủ.
Tác giả :
Gia Ngữ