Cây Thập Tự Ven Đường
Chương 42
Thậm chí cho dù không có tác động của món vang Chardonnay dùng hơi quá đà lúc ăn trưa, Donald Hawken vẫn cảm thấy lâng lâng.
Nhưng ông không quan tâm.
Ông đứng dậy khỏi sô-pha, nơi ông vừa ngồi cùng Lily và ôm lấy James Chilton, người đang bước vào phòng khách căn nhà nghỉ của ông ta tại Hollister, cầm theo thêm mấy chai vang trắng nữa.
Chilton đáp lại cử chỉ thân thiết của người bạn, chỉ hơi thoáng tỏ ra lúng túng. Lily rầy la chồng cô, “Donald."
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi," Hawken bật cười. “Nhưng anh không dừng được. Cơn ác mộng đã kết thúc. Chúa ơi, những gì vợ chồng anh đã phải trải qua thật kinh khủng."
“Những gì tất cả chúng ta đã phải trải qua," Chilton nói.
Câu chuyện về kẻ sát nhân tâm thần đã có mặt trên khắp các bản tin. Hóa ra Sát Thủ Mặt Nạ không phải là cậu thiếu niên, mà trên thực tế lại là một gã điên tìm cách trả thù một bài phóng sự Chilton đã đưa lên bản tin của ông vài năm trước.
“Hắn thực sự định bắn anh trước máy quay à?"
Chilton nhướng một bên mày lên.
“Lạy Chúa lòng lành," Lily thốt lên, trông tái nhợt - và làm Hawken không khỏi ngạc nhiên, vì cô là một người vốn luôn tự nhận mình theo thuyết bất khả tri. Song Lily, cũng giống như chồng cô, cũng đã ngà ngà say.
“Tôi thấy ái ngại cho cậu thiếu niên đó," Hawken nói. “Cậu ấy là một nạn nhân vô tội. Có lẽ là nạn nhân đáng thương nhất."
“Anh có nghĩ cậu ấy còn sống không?" Lily băn khoăn.
“Tôi ngờ lắm," Chilton u ám nói. “Schaeffer hẳn phải giết cậu ta rồi. Không để lại dấu vết. Tôi thấy thật đau khổ về chuyện này."
Hawken lấy làm mừng vì ông đã từ chối đề nghị - à phải, từ phía cô đặc vụ Dance đó, nghe nó gần như là một mệnh lệnh - yêu cầu ông quay lại San Diego. Không đời nào. Ông nhớ lại những ngày đầy phiền muộn khi Sarah qua đời và James Chilton đã ở cạnh bên ông.
Đó chính là những gì một người bạn cần làm.
Phá vỡ không khí nặng nề đang buông xuống, Lily nói, “Tôi có ý này. Chúng ta hãy lên kế hoạch đi picnic ngày mai. Pat và tôi có thể nấu ăn."
“Hay lắm," Chilton ủng hộ. “Chúng ta đều biết khu công viên tuyệt đẹp gần đây."
Nhưng Hawken vẫn chưa thôi buồn phiền. Ông nâng ly Sotronga-Cutrer[1] của mình lên. “Vì bạn bè."
[1. Tên một loại rượu vang sản xuất ở California, Mỹ.]
“Vì bạn bè."
Họ cùng nhấp rượu. Lily, khuôn mặt xinh đẹp được tôn lên giữa những lọn tóc vàng lượn sóng, hỏi, “Khi nào họ tới đây? Pat và các con anh ấy?"
Chilton nhìn đồng hồ đeo tay. “Cô ấy vừa đi mười lăm phút trước. Cô ấy sẽ tới trại hè đón bọn trẻ. Sau đó tới đây. Sẽ không lâu nữa đâu."
Hawken có vẻ thích thú. Gia đình Chilton sống kề bên một trong những dải bờ biển đẹp nhất thế giới. Thế nhưng về nhà nghỉ họ lại chọn một nơi quê mùa cũ kỹ nằm trên đồi cách bờ biển đến bốn mươi lăm phút chạy xe, những ngọn đồi đầy bụi và đất nâu. Nhưng địa điểm này đúng là tĩnh lặng, bình yên.
Y ningunos turistas[2]. Một cảm giác nhẹ nhõm nếu so với Carmel vào mùa hè, chật ních những du khách lạ mặt từ nơi khác đến.
[2. Không có du khách nào.]
“Được," Hawken tuyên bố. “Tôi không thể đợi lâu hơn nữa."
“Không thể đợi?" Chilton hỏi, trên khuôn mặt nở một nụ cười ngỡ ngàng.
“Thứ tôi đã nói với anh là tôi mang tới."
“À, bức tranh à? Quả thực, Don. Anh không cần phải làm thế."
“Đây không phải là ‘cần’. Đó là một việc tôi muốn làm."
Hawken đi vào phòng ngủ dành cho khách, nơi ông và Lily ở và quay trở ra mang theo một bức vẽ nhỏ, một bức tranh ấn tượng vẽ một con thiên nga màu xanh trên một nền xanh thẫm hơn. Người vợ quá cố của ông, Sarah, đã mua nó ở San Diego hay La Jolla. Một ngày nọ, trong khi Jim Chilton đang ở Nam California giúp ông sau cái chết của vợ, Hawken bắt gặp bạn mình đứng nhìn bức tranh chăm chú đầy ngưỡng mộ.
Hawken đã quyết định ngay khoảnh khắc đó là đến một ngày ông sẽ tặng bức tranh cho người bạn để bày tỏ lòng biết ơn những gì Chilton đã làm trong quãng thời gian khủng khiếp ấy.
Giờ đây, cả ba đang nhìn chăm chú vào con thiên nga cất cánh bay lên khỏi mặt nước.
“Đẹp quá," Chilton nói. Ông ta để bức tranh lên bệ lò sưởi. “Cảm ơn hai người."
Hawken, lúc này đã trở nên say hơn sau khi uống thêm nửa ly rượu vang, đang giơ ly lên định chúc mừng thì có tiếng cửa ra vào kêu cọt kẹt phía dưới bếp.
“Ồ," ông này mỉm cười nói. “Có phải là Pat không?"
Nhưng Chilton lại cau mày. “Cô ấy không thể tới đây nhanh vậy được."
“Nhưng tôi nghe thấy gì đó. Anh có nghe thấy không?"
Người chủ blog gật đầu. “Có, tôi có nghe thấy."
Đưa mắt nhìn ra phía cửa, Lily nói, “Có ai đó ngoài kia. Tôi dám chắc là vậy." Người phụ nữ cau mày. “Tôi nghe thấy tiếng bước chân."
“Có thể..." Chilton bắt đầu lên tiếng.
Nhưng câu nói của ông ta bị cắt ngang khi Lily kêu thét lên. Hawken quay vụt lại, buông ly rượu vang trên tay làm nó rơi xuống vỡ tan trong tiếng kêu chát chúa.
Một cậu trai sắp hết tuổi vị thành niên, mặt đầy mụn trứng cá, đứng lù lù trên ngưỡng cửa. Cậu ta như đã hóa đá, đang chớp mắt nhìn quanh như thể mất phương hướng. Trên tay cậu ta là một khẩu súng ngắn. Chết tiệt, Hawken nghĩ thầm, họ đã không khóa cửa sau lại khi tới nơi. Tên nhóc đã lần mò vào trong để đánh cướp.
Đám băng đảng trộm cướp. Chắc chắn là thế.
“Cậu muốn gì?" Hawken thì thầm. “Tiền à? Chúng tôi sẽ đưa cậu tiền!"
Cậu thiếu niên tiếp tục nghiêng nghiêng nhìn. Đôi mắt cậu ta chăm chăm hướng về Jim Chilton và nheo lại.
Thế rồi Donald Hawken kêu lên thảng thốt, “Đó là cậu nhóc trên blog! Travis Brigham!" Gầy gò xanh xao hơn so với những bức hình trên tivi. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu ta chưa chết. Tất cả chuyện này là thế nào? Nhưng có một điều ông đã hiểu: Cậu ta tới đây để bắn người bạn Jim Chilton của ông.
Lily nắm lấy cánh tay chồng cô.
“Không! Đừng làm hại ông ấy, Travis," Hawken kêu lên và cảm thấy bị thôi thúc muốn lao lên đứng chắn trước Chilton để bảo vệ ông ta. Có điều người vợ đang ghì chặt làm ông không thể hành động.
Cậu thiếu niên bước một bước lại gần Chilton, chớp chớp mắt, rồi chuyển ánh nhìn sang hướng khác - về phía Hawken và Lily. Cậu ta hỏi bằng giọng yếu ớt, “Họ là những người ông muốn tôi giết?"
Ý thằng nhóc là sao vậy?
Và James Chilton thì thầm, “Đúng thế, Travis. Hãy thực hiện điều cậu đã đồng ý. Bắn đi."
~*~
Nheo mắt vì ánh sáng gay gắt làm mắt cậu xót như xát muối, Travis Brigham nhìn chằm chằm về phía cặp vợ chồng - những người mà kẻ bắt giữ cậu đã cho biết, nửa tiếng trước dưới tầng hầm, cậu cần phải giết: Donald và Lily. Kẻ bắt cóc đã giải thích rằng không lâu nữa họ sẽ tới và có mặt tại tầng trệt - trong căn nhà này, chính nơi cậu đã bị giam dưới tầng hầm trong ba hay bốn ngày vừa qua.
Travis không hiểu vì sao kẻ bắt cóc cậu muốn họ phải chết. Song chuyện đó không quan trọng. Điều duy nhất cần thiết lúc này là giữ cho gia đình cậu được sống.
Travis, anh có mang kẹo về cho em không?
Cậu giơ súng lên, ngắm về phía họ.
Trong khi đôi vợ chồng lúng búng những lời hầu như Travis không hề nghe thấy, cậu cố gắng giữ khẩu súng không dao động. Việc này buộc cậu phải nỗ lực hết sức. Sau mấy ngày bị xích vào một cái giường, giờ đây Travis cảm thấy mình yếu ớt như một con sên. Thậm chí bước lên cầu thang cũng là một nỗ lực cực độ. Khẩu súng không ngừng chao đảo.
“Không, làm ơn đừng!" ai đó kêu lên, người đàn ông hoặc người phụ nữ. Travis không thể biết chắc. Cậu đang bối rối, mất phương hướng vì thứ ánh sáng chói lóa. Nó làm mắt cậu nhức nhối. Travis chĩa súng về phía đôi vợ chồng, nhưng cậu vẫn không ngừng tự hỏi: Họ là ai, Donald và Lily? Dưới tầng hầm, người đàn ông đã nói, “Hãy nhìn vào họ như những nhân vật trong trò chơi cậu vẫn chơi. DimensionQuest. Donald và Lily chỉ là những nhân vật, không hơn không kém."
Nhưng hai con người đang nức nở trước mặt cậu không phải là những nhân vật ảo. Họ là người thật.
Và dường như họ là bạn của kẻ bắt cóc cậu - ít nhất là trong suy nghĩ của họ. “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Làm ơn, đừng hại chúng tôi," Lily lên tiếng. “James, làm ơn!"
Nhưng người đàn ông - có vẻ ông ta tên là James - chỉ tiếp tục hướng đôi mắt của ông ta, đôi mắt thật bình thản, về phía Travis. “Làm đi. Bắn!"
“James, không! Anh đang nói gì vậy?"
Travis giữ vững khẩu súng, chĩa nó vào Donald. Cậu ta gạt chốt an toàn ra sau.
Lily kêu thét lên.
Thế rồi một sự vỡ lẽ lóe lên trong tâm trí Travis.
James?
Cậu nhóc trên blog.
Những Cây thập tự ven đường.
Travis chớp mắt, “James Chilton?" Chẳng lẽ đây là ông ta?
“Travis," kẻ bắt cóc nghiêm giọng nói, bước tới đứng sau lưng cậu thiếu niên, rút một khẩu súng nữa từ túi quần sau ra. Y chĩa súng vào đầu Travis.
“Làm đi. Tao đã bảo mày không được nói gì hết, không được hỏi gì hết. Bắn đi!"
Travis hỏi Donald, “Ông ta là James Chilton phải không?"
“Phải," người đàn ông thì thầm.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy, Travis tự hỏi?
Chilton gí khẩu súng mạnh hơn vào sát sọ Travis. Nó làm cậu thấy đau. “Làm đi. Làm ngay, không mày sẽ chết. Và cả gia đình mày cũng sẽ chết."
Cậu thiếu niên hạ súng xuống. Lắc đầu. “Ông chẳng có người bạn nào ở nhà tôi cả. Ông đã nói dối tôi. Ông làm chuyện này một mình."
“Nếu mày không bắn, tao sẽ giết mày, sau đó tới nhà mày và giết họ. Tao thề sẽ làm thế."
Hawken kêu lên, “Jim! Chẳng lẽ... vì Chúa, chuyện này là gì vậy?"
Lily khóc lóc ầm ĩ.
Giờ thì Travis Brigham đã hiểu. Dù có bắn hai người kia hay không, cậu vẫn cầm chắc cái chết. Gia đình cậu sẽ ổn cả: Chilton không quan tâm gì đến họ. Nhưng cậu sẽ chết. Một tiếng cười khẽ vang lên từ cổ họng cậu thiếu niên. Travis cảm thấy những giọt nước mắt trào ra làm xót thêm đôi mắt vốn đã cay sè vì ánh sáng.
Cậu nghĩ tới Caitlin, tới đôi mắt và nụ cười tuyệt đẹp của cô bé.
Nghĩ tới mẹ cậu.
Nghĩ tới Sammy.
Và về tất cả những điều kinh khủng người ta đã nói về cậu trên blog.
Thế nhưng cậu đã chẳng hề làm gì sai. Cuộc đời cậu chẳng có gì ngoài cố gắng học hành tử tế nhất có thể ở trường, chơi một trò chơi giúp cậu cảm thấy hạnh phúc, dành chút thời gian bên em trai và trông nom cậu bé, gặp gỡ một cô gái không bận tâm tới việc cậu là một anh chàng nhạt nhẽo với khuôn mặt đầy trứng cá. Trong đời mình, Travis chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai một cách có chủ ý, chưa bao giờ viết một lời bình luận xấu xa về những người khác.
Vậy mà cả thế giới ùa vào công kích cậu.
Ai thèm bận tâm nếu cậu giết chính mình chứ?
Chẳng ai cả.
Vậy là Travis làm điều duy nhất cậu có thể. Cậu giơ khẩu súng lên chĩa vào cằm của chính mình.
Hãy nhìn vào gã thảm hại này, cuộc đời hắn là một THẤT BẠI khổng lồ!!!
Ngón tay Travis gập lại quanh cò súng. Cậu bắt đầu siết cò.
Tiếng nổ lớn vang lên chói tai lộng óc. Các khung cửa sổ rung chuyển, làn khói cay sè bao trùm căn phòng, và một con mèo bằng sứ mong manh rơi từ bệ lò sưởi xuống vỡ tan trên sàn thành hàng chục mảnh.
Nhưng ông không quan tâm.
Ông đứng dậy khỏi sô-pha, nơi ông vừa ngồi cùng Lily và ôm lấy James Chilton, người đang bước vào phòng khách căn nhà nghỉ của ông ta tại Hollister, cầm theo thêm mấy chai vang trắng nữa.
Chilton đáp lại cử chỉ thân thiết của người bạn, chỉ hơi thoáng tỏ ra lúng túng. Lily rầy la chồng cô, “Donald."
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi," Hawken bật cười. “Nhưng anh không dừng được. Cơn ác mộng đã kết thúc. Chúa ơi, những gì vợ chồng anh đã phải trải qua thật kinh khủng."
“Những gì tất cả chúng ta đã phải trải qua," Chilton nói.
Câu chuyện về kẻ sát nhân tâm thần đã có mặt trên khắp các bản tin. Hóa ra Sát Thủ Mặt Nạ không phải là cậu thiếu niên, mà trên thực tế lại là một gã điên tìm cách trả thù một bài phóng sự Chilton đã đưa lên bản tin của ông vài năm trước.
“Hắn thực sự định bắn anh trước máy quay à?"
Chilton nhướng một bên mày lên.
“Lạy Chúa lòng lành," Lily thốt lên, trông tái nhợt - và làm Hawken không khỏi ngạc nhiên, vì cô là một người vốn luôn tự nhận mình theo thuyết bất khả tri. Song Lily, cũng giống như chồng cô, cũng đã ngà ngà say.
“Tôi thấy ái ngại cho cậu thiếu niên đó," Hawken nói. “Cậu ấy là một nạn nhân vô tội. Có lẽ là nạn nhân đáng thương nhất."
“Anh có nghĩ cậu ấy còn sống không?" Lily băn khoăn.
“Tôi ngờ lắm," Chilton u ám nói. “Schaeffer hẳn phải giết cậu ta rồi. Không để lại dấu vết. Tôi thấy thật đau khổ về chuyện này."
Hawken lấy làm mừng vì ông đã từ chối đề nghị - à phải, từ phía cô đặc vụ Dance đó, nghe nó gần như là một mệnh lệnh - yêu cầu ông quay lại San Diego. Không đời nào. Ông nhớ lại những ngày đầy phiền muộn khi Sarah qua đời và James Chilton đã ở cạnh bên ông.
Đó chính là những gì một người bạn cần làm.
Phá vỡ không khí nặng nề đang buông xuống, Lily nói, “Tôi có ý này. Chúng ta hãy lên kế hoạch đi picnic ngày mai. Pat và tôi có thể nấu ăn."
“Hay lắm," Chilton ủng hộ. “Chúng ta đều biết khu công viên tuyệt đẹp gần đây."
Nhưng Hawken vẫn chưa thôi buồn phiền. Ông nâng ly Sotronga-Cutrer[1] của mình lên. “Vì bạn bè."
[1. Tên một loại rượu vang sản xuất ở California, Mỹ.]
“Vì bạn bè."
Họ cùng nhấp rượu. Lily, khuôn mặt xinh đẹp được tôn lên giữa những lọn tóc vàng lượn sóng, hỏi, “Khi nào họ tới đây? Pat và các con anh ấy?"
Chilton nhìn đồng hồ đeo tay. “Cô ấy vừa đi mười lăm phút trước. Cô ấy sẽ tới trại hè đón bọn trẻ. Sau đó tới đây. Sẽ không lâu nữa đâu."
Hawken có vẻ thích thú. Gia đình Chilton sống kề bên một trong những dải bờ biển đẹp nhất thế giới. Thế nhưng về nhà nghỉ họ lại chọn một nơi quê mùa cũ kỹ nằm trên đồi cách bờ biển đến bốn mươi lăm phút chạy xe, những ngọn đồi đầy bụi và đất nâu. Nhưng địa điểm này đúng là tĩnh lặng, bình yên.
Y ningunos turistas[2]. Một cảm giác nhẹ nhõm nếu so với Carmel vào mùa hè, chật ních những du khách lạ mặt từ nơi khác đến.
[2. Không có du khách nào.]
“Được," Hawken tuyên bố. “Tôi không thể đợi lâu hơn nữa."
“Không thể đợi?" Chilton hỏi, trên khuôn mặt nở một nụ cười ngỡ ngàng.
“Thứ tôi đã nói với anh là tôi mang tới."
“À, bức tranh à? Quả thực, Don. Anh không cần phải làm thế."
“Đây không phải là ‘cần’. Đó là một việc tôi muốn làm."
Hawken đi vào phòng ngủ dành cho khách, nơi ông và Lily ở và quay trở ra mang theo một bức vẽ nhỏ, một bức tranh ấn tượng vẽ một con thiên nga màu xanh trên một nền xanh thẫm hơn. Người vợ quá cố của ông, Sarah, đã mua nó ở San Diego hay La Jolla. Một ngày nọ, trong khi Jim Chilton đang ở Nam California giúp ông sau cái chết của vợ, Hawken bắt gặp bạn mình đứng nhìn bức tranh chăm chú đầy ngưỡng mộ.
Hawken đã quyết định ngay khoảnh khắc đó là đến một ngày ông sẽ tặng bức tranh cho người bạn để bày tỏ lòng biết ơn những gì Chilton đã làm trong quãng thời gian khủng khiếp ấy.
Giờ đây, cả ba đang nhìn chăm chú vào con thiên nga cất cánh bay lên khỏi mặt nước.
“Đẹp quá," Chilton nói. Ông ta để bức tranh lên bệ lò sưởi. “Cảm ơn hai người."
Hawken, lúc này đã trở nên say hơn sau khi uống thêm nửa ly rượu vang, đang giơ ly lên định chúc mừng thì có tiếng cửa ra vào kêu cọt kẹt phía dưới bếp.
“Ồ," ông này mỉm cười nói. “Có phải là Pat không?"
Nhưng Chilton lại cau mày. “Cô ấy không thể tới đây nhanh vậy được."
“Nhưng tôi nghe thấy gì đó. Anh có nghe thấy không?"
Người chủ blog gật đầu. “Có, tôi có nghe thấy."
Đưa mắt nhìn ra phía cửa, Lily nói, “Có ai đó ngoài kia. Tôi dám chắc là vậy." Người phụ nữ cau mày. “Tôi nghe thấy tiếng bước chân."
“Có thể..." Chilton bắt đầu lên tiếng.
Nhưng câu nói của ông ta bị cắt ngang khi Lily kêu thét lên. Hawken quay vụt lại, buông ly rượu vang trên tay làm nó rơi xuống vỡ tan trong tiếng kêu chát chúa.
Một cậu trai sắp hết tuổi vị thành niên, mặt đầy mụn trứng cá, đứng lù lù trên ngưỡng cửa. Cậu ta như đã hóa đá, đang chớp mắt nhìn quanh như thể mất phương hướng. Trên tay cậu ta là một khẩu súng ngắn. Chết tiệt, Hawken nghĩ thầm, họ đã không khóa cửa sau lại khi tới nơi. Tên nhóc đã lần mò vào trong để đánh cướp.
Đám băng đảng trộm cướp. Chắc chắn là thế.
“Cậu muốn gì?" Hawken thì thầm. “Tiền à? Chúng tôi sẽ đưa cậu tiền!"
Cậu thiếu niên tiếp tục nghiêng nghiêng nhìn. Đôi mắt cậu ta chăm chăm hướng về Jim Chilton và nheo lại.
Thế rồi Donald Hawken kêu lên thảng thốt, “Đó là cậu nhóc trên blog! Travis Brigham!" Gầy gò xanh xao hơn so với những bức hình trên tivi. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu ta chưa chết. Tất cả chuyện này là thế nào? Nhưng có một điều ông đã hiểu: Cậu ta tới đây để bắn người bạn Jim Chilton của ông.
Lily nắm lấy cánh tay chồng cô.
“Không! Đừng làm hại ông ấy, Travis," Hawken kêu lên và cảm thấy bị thôi thúc muốn lao lên đứng chắn trước Chilton để bảo vệ ông ta. Có điều người vợ đang ghì chặt làm ông không thể hành động.
Cậu thiếu niên bước một bước lại gần Chilton, chớp chớp mắt, rồi chuyển ánh nhìn sang hướng khác - về phía Hawken và Lily. Cậu ta hỏi bằng giọng yếu ớt, “Họ là những người ông muốn tôi giết?"
Ý thằng nhóc là sao vậy?
Và James Chilton thì thầm, “Đúng thế, Travis. Hãy thực hiện điều cậu đã đồng ý. Bắn đi."
~*~
Nheo mắt vì ánh sáng gay gắt làm mắt cậu xót như xát muối, Travis Brigham nhìn chằm chằm về phía cặp vợ chồng - những người mà kẻ bắt giữ cậu đã cho biết, nửa tiếng trước dưới tầng hầm, cậu cần phải giết: Donald và Lily. Kẻ bắt cóc đã giải thích rằng không lâu nữa họ sẽ tới và có mặt tại tầng trệt - trong căn nhà này, chính nơi cậu đã bị giam dưới tầng hầm trong ba hay bốn ngày vừa qua.
Travis không hiểu vì sao kẻ bắt cóc cậu muốn họ phải chết. Song chuyện đó không quan trọng. Điều duy nhất cần thiết lúc này là giữ cho gia đình cậu được sống.
Travis, anh có mang kẹo về cho em không?
Cậu giơ súng lên, ngắm về phía họ.
Trong khi đôi vợ chồng lúng búng những lời hầu như Travis không hề nghe thấy, cậu cố gắng giữ khẩu súng không dao động. Việc này buộc cậu phải nỗ lực hết sức. Sau mấy ngày bị xích vào một cái giường, giờ đây Travis cảm thấy mình yếu ớt như một con sên. Thậm chí bước lên cầu thang cũng là một nỗ lực cực độ. Khẩu súng không ngừng chao đảo.
“Không, làm ơn đừng!" ai đó kêu lên, người đàn ông hoặc người phụ nữ. Travis không thể biết chắc. Cậu đang bối rối, mất phương hướng vì thứ ánh sáng chói lóa. Nó làm mắt cậu nhức nhối. Travis chĩa súng về phía đôi vợ chồng, nhưng cậu vẫn không ngừng tự hỏi: Họ là ai, Donald và Lily? Dưới tầng hầm, người đàn ông đã nói, “Hãy nhìn vào họ như những nhân vật trong trò chơi cậu vẫn chơi. DimensionQuest. Donald và Lily chỉ là những nhân vật, không hơn không kém."
Nhưng hai con người đang nức nở trước mặt cậu không phải là những nhân vật ảo. Họ là người thật.
Và dường như họ là bạn của kẻ bắt cóc cậu - ít nhất là trong suy nghĩ của họ. “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Làm ơn, đừng hại chúng tôi," Lily lên tiếng. “James, làm ơn!"
Nhưng người đàn ông - có vẻ ông ta tên là James - chỉ tiếp tục hướng đôi mắt của ông ta, đôi mắt thật bình thản, về phía Travis. “Làm đi. Bắn!"
“James, không! Anh đang nói gì vậy?"
Travis giữ vững khẩu súng, chĩa nó vào Donald. Cậu ta gạt chốt an toàn ra sau.
Lily kêu thét lên.
Thế rồi một sự vỡ lẽ lóe lên trong tâm trí Travis.
James?
Cậu nhóc trên blog.
Những Cây thập tự ven đường.
Travis chớp mắt, “James Chilton?" Chẳng lẽ đây là ông ta?
“Travis," kẻ bắt cóc nghiêm giọng nói, bước tới đứng sau lưng cậu thiếu niên, rút một khẩu súng nữa từ túi quần sau ra. Y chĩa súng vào đầu Travis.
“Làm đi. Tao đã bảo mày không được nói gì hết, không được hỏi gì hết. Bắn đi!"
Travis hỏi Donald, “Ông ta là James Chilton phải không?"
“Phải," người đàn ông thì thầm.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy, Travis tự hỏi?
Chilton gí khẩu súng mạnh hơn vào sát sọ Travis. Nó làm cậu thấy đau. “Làm đi. Làm ngay, không mày sẽ chết. Và cả gia đình mày cũng sẽ chết."
Cậu thiếu niên hạ súng xuống. Lắc đầu. “Ông chẳng có người bạn nào ở nhà tôi cả. Ông đã nói dối tôi. Ông làm chuyện này một mình."
“Nếu mày không bắn, tao sẽ giết mày, sau đó tới nhà mày và giết họ. Tao thề sẽ làm thế."
Hawken kêu lên, “Jim! Chẳng lẽ... vì Chúa, chuyện này là gì vậy?"
Lily khóc lóc ầm ĩ.
Giờ thì Travis Brigham đã hiểu. Dù có bắn hai người kia hay không, cậu vẫn cầm chắc cái chết. Gia đình cậu sẽ ổn cả: Chilton không quan tâm gì đến họ. Nhưng cậu sẽ chết. Một tiếng cười khẽ vang lên từ cổ họng cậu thiếu niên. Travis cảm thấy những giọt nước mắt trào ra làm xót thêm đôi mắt vốn đã cay sè vì ánh sáng.
Cậu nghĩ tới Caitlin, tới đôi mắt và nụ cười tuyệt đẹp của cô bé.
Nghĩ tới mẹ cậu.
Nghĩ tới Sammy.
Và về tất cả những điều kinh khủng người ta đã nói về cậu trên blog.
Thế nhưng cậu đã chẳng hề làm gì sai. Cuộc đời cậu chẳng có gì ngoài cố gắng học hành tử tế nhất có thể ở trường, chơi một trò chơi giúp cậu cảm thấy hạnh phúc, dành chút thời gian bên em trai và trông nom cậu bé, gặp gỡ một cô gái không bận tâm tới việc cậu là một anh chàng nhạt nhẽo với khuôn mặt đầy trứng cá. Trong đời mình, Travis chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai một cách có chủ ý, chưa bao giờ viết một lời bình luận xấu xa về những người khác.
Vậy mà cả thế giới ùa vào công kích cậu.
Ai thèm bận tâm nếu cậu giết chính mình chứ?
Chẳng ai cả.
Vậy là Travis làm điều duy nhất cậu có thể. Cậu giơ khẩu súng lên chĩa vào cằm của chính mình.
Hãy nhìn vào gã thảm hại này, cuộc đời hắn là một THẤT BẠI khổng lồ!!!
Ngón tay Travis gập lại quanh cò súng. Cậu bắt đầu siết cò.
Tiếng nổ lớn vang lên chói tai lộng óc. Các khung cửa sổ rung chuyển, làn khói cay sè bao trùm căn phòng, và một con mèo bằng sứ mong manh rơi từ bệ lò sưởi xuống vỡ tan trên sàn thành hàng chục mảnh.
Tác giả :
Jeffery Deaver