Cây Kim Sợi Chỉ
Chương 7
- Nói như mợ thì chắc hẳn mợ phải là cụ tổ của bọn sao chổi. Ai kêu ba năm trước rước mợ về buổi sáng, buổi chiều cậu Lộc liền toi đời?
Ông Tài mỉa mai, mợ Phượng ngậm ngùi bảo:
- À con cũng chỉ nói chơi chơi vậy thôi chứ nào có ý gì. Cơ mà bây giờ nhà mình có tang thì còn cưới hỏi làm sao được nữa hả thầy?
- Nhà nào là nhà mình? Thằng đó là người nhà tôi lúc nào? Rõ ràng là người bu mợ đem sang cho mợ mà! Mợ biết điều thì xử lý cho nó ổn thoả, chứ mà để ảnh hưởng tới ngày vui của cậu thì tôi tống cổ ra khỏi nhà.
Phần vì sợ cái uy của thầy Tài, phần vì mợ Phượng phải trở về nhà quán xuyến cỗ bàn nên mợ gọi điện cho bu ruột của mợ nhờ vả. Bà Phương đồng ý giải quyết mớ rắc rối cho con gái, sau khi cúp máy, bà ra chợ lao động tìm người. Bữa nay tuy có nhiều thanh niên trai tráng đứng đợi việc nhưng chỉ có duy nhất một thằng tên Tiến là cao to vạm vỡ, bà hất hàm hỏi nó:
- Nom cái mặt hơi lạ nhỉ? Quê ở đâu?
- Dạ, bẩm bà, con là người thôn Mộc.
Thằng Tiến đáp, thấy bà Phương kêu nó đi theo bà nó liền ngoan ngoãn vâng lời. Chẳng cần bà nói nó cũng biết nó sẽ cùng bà đưa thằng Gù về quê an nghỉ. Nửa tháng trước, nhận được mẩu giấy nhỏ chỉ thị mình phải thay thế vị trí của thằng Gù bên cạnh mợ Phượng, Tiến bắt đầu canh những lúc thằng Gù phê thuốc lào để doạ ma nó. Ban đầu Tiến chỉ tính khiến thằng Gù phát điên, tống cổ nó vào trại tâm thần thôi, nào ngờ chỉ một trận cảm đã tiễn nó đi luôn. Âu cũng tại nó làm lắm việc ác, đến lúc nghiệp quật đỡ không nổi. Bước tiếp theo Tiến cần làm là lấy lòng bà Phương. Chuyện này đối với nó không khó, tại nó rất dẻo mép, chỉ nịnh nọt dăm ba câu đã khiến bà mê tít. Bà đề nghị từ mai nó về làm cho mợ Phượng, sợ bị nghi ngờ nên ban đầu nó còn chối khéo, bà phải nài nỉ mãi nó mới chịu ưng thuận. Mợ Phượng thấy bu nhắn tin đã tìm được cho mợ một thằng đầy tớ đắc lực giúp mợ xử lý công chuyện thì mừng khủng khiếp. Nghe đâu thằng này hồi học cấp ba điểm Toán cũng cao ghê lắm, cả mợ và nó hợp lại thì chả ăn đứt cậu Hoan chứ còn gì nữa? Mợ vui đáo để, vừa rót trà cho khách mợ vừa cười phớ lớ. Khách thấy mợ tươi roi rói liền tò mò hỏi:
- Xe hoa sắp về à mà mặt mợ phởn thế?
- Dạ, còn lâu ông ạ, đón dâu mãi trên thành phố cơ mà. Con mời ông uống chén trà cho ngọt miệng.
Mợ Phượng lễ phép đáp. Vừa là con dâu đại gia, vừa là con gái của gia đình quyền thế nên đám cưới của Diệu Hân hoành tráng không thua kém bất kỳ thiên kim tiểu thư nào. Hội chị em trong họ ngưỡng mộ Hân, gia đình, bạn bè, ai gặp cũng chúc Hân một đời bình an vui vẻ. Thế nhưng, Hân vui không nổi. Mặc dù Hân rất muốn giấu nhẹm chuyện đáng xấu hổ đó đi, nhưng giấu ai thì giấu cũng chẳng thể giấu được chồng mình. Bởi vậy nên cô dự định đêm nay sẽ thú nhận với cậu Hoan. Tuy nhiên Hân vẫn chưa nghĩ được sẽ mở lời như thế nào? Thái độ cậu khi tiếp nhận chuyện đó sẽ ra sao? Hiển nhiên cậu sẽ khinh Hân rồi, nhưng liệu cậu có tha thứ cho cô không? Những lo âu dồn dập khiến Hân căng thẳng cực độ, ngồi trong xe hoa mà tay chân cô không ngừng run rẩy. Cậu Hoan dường như phát hiện ra điều đó, cậu chau mày mắng mỏ:
- Gì mà run dữ vậy? Đêm qua mày đập đá hay sao mà sáng nay nom như con ngáo thế?
Cậu trêu cho vui vậy thôi chứ cậu vẫn cầm tay Hân. Cậu mở cúc áo vest, nhét tay cô vào giữa lớp áo sơ mi và áo vest của cậu rồi thản nhiên bảo:
- Để cậu bố thí cho mày ít hơi ấm nhá!
- Dạ, em cảm ơn ạ.
- Vợ chồng rồi mà sao mày khách sáo thế?
- Dạ, em xin lỗi.
- Mày không còn gì khác để nói ngoài lời xin lỗi và câu cảm ơn hả? Cái con hâm này nữa, nhạt nhẽo dễ sợ!
- Nhà mình có cậu mặn là được rồi mà.
- Cũng phải, thầy tao kêu vợ chồng thì nên bù trừ cho nhau mới đúng. Kiểu như tao mặn mày nhạt, tao cao mày lùn, tao đẹp mày xấu, tao thơm mày…
Cậu Hoan đang định nói từ “thối", nhưng mà thấy không đúng lắm nên cậu sửa:
- Cậu thơm ít, mày thơm nhiều.
Đoạn, cậu ghé mũi vào cổ Hân ngửi ngửi, người chi mà thơm dữ tợn, khiến cậu không thể kiềm được thốt lên:
- Nấm lùn! Mày chính là minh chứng rõ ràng nhất của câu nói ông trời không bao giờ lấy của ai tất cả.
- Sao lại thế ạ?
- Thì đó! Mày ý… nhạt nhá… xấu nhá… lùn nhá… nhưng lại được cái rất thơm nhá.
Hân phì cười, kể cả khi Hân buồn nhất thì cậu vẫn luôn có những phát ngôn bá đạo làm Hân cười. Ở hàng ghế bên trên, lái xe cũng cười cười bảo:
- Cậu cứ nói quá, con thấy mợ Hân đẹp mà, mặt tròn trịa phúc hậu, mắt bồ câu long lanh, lông mi cong vút, da mịn màng không tì vết. Con gái như mợ ai chả mê.
Ghê! Ai cũng mê thì nghĩa là nó cũng mê rồi còn gì nữa? Cái thằng lái xe mắc dịch, người của cậu mà nó dám lén liếc mắt đưa tình qua gương chiếu hậu. Người của cậu thì xấu hay đẹp cũng không đến lượt nó nhìn, nó càng không có quyền nhận xét. Cậu bực bội kéo khăn voan che mặt cho cô dâu rồi hắng giọng quát:
- Tập trung lái đi! Nhìn với chả ngó! Sốt cả ruột! Láo nháo cậu lại đạp cho một phát chết bà mày bây giờ!
Ông Tài mỉa mai, mợ Phượng ngậm ngùi bảo:
- À con cũng chỉ nói chơi chơi vậy thôi chứ nào có ý gì. Cơ mà bây giờ nhà mình có tang thì còn cưới hỏi làm sao được nữa hả thầy?
- Nhà nào là nhà mình? Thằng đó là người nhà tôi lúc nào? Rõ ràng là người bu mợ đem sang cho mợ mà! Mợ biết điều thì xử lý cho nó ổn thoả, chứ mà để ảnh hưởng tới ngày vui của cậu thì tôi tống cổ ra khỏi nhà.
Phần vì sợ cái uy của thầy Tài, phần vì mợ Phượng phải trở về nhà quán xuyến cỗ bàn nên mợ gọi điện cho bu ruột của mợ nhờ vả. Bà Phương đồng ý giải quyết mớ rắc rối cho con gái, sau khi cúp máy, bà ra chợ lao động tìm người. Bữa nay tuy có nhiều thanh niên trai tráng đứng đợi việc nhưng chỉ có duy nhất một thằng tên Tiến là cao to vạm vỡ, bà hất hàm hỏi nó:
- Nom cái mặt hơi lạ nhỉ? Quê ở đâu?
- Dạ, bẩm bà, con là người thôn Mộc.
Thằng Tiến đáp, thấy bà Phương kêu nó đi theo bà nó liền ngoan ngoãn vâng lời. Chẳng cần bà nói nó cũng biết nó sẽ cùng bà đưa thằng Gù về quê an nghỉ. Nửa tháng trước, nhận được mẩu giấy nhỏ chỉ thị mình phải thay thế vị trí của thằng Gù bên cạnh mợ Phượng, Tiến bắt đầu canh những lúc thằng Gù phê thuốc lào để doạ ma nó. Ban đầu Tiến chỉ tính khiến thằng Gù phát điên, tống cổ nó vào trại tâm thần thôi, nào ngờ chỉ một trận cảm đã tiễn nó đi luôn. Âu cũng tại nó làm lắm việc ác, đến lúc nghiệp quật đỡ không nổi. Bước tiếp theo Tiến cần làm là lấy lòng bà Phương. Chuyện này đối với nó không khó, tại nó rất dẻo mép, chỉ nịnh nọt dăm ba câu đã khiến bà mê tít. Bà đề nghị từ mai nó về làm cho mợ Phượng, sợ bị nghi ngờ nên ban đầu nó còn chối khéo, bà phải nài nỉ mãi nó mới chịu ưng thuận. Mợ Phượng thấy bu nhắn tin đã tìm được cho mợ một thằng đầy tớ đắc lực giúp mợ xử lý công chuyện thì mừng khủng khiếp. Nghe đâu thằng này hồi học cấp ba điểm Toán cũng cao ghê lắm, cả mợ và nó hợp lại thì chả ăn đứt cậu Hoan chứ còn gì nữa? Mợ vui đáo để, vừa rót trà cho khách mợ vừa cười phớ lớ. Khách thấy mợ tươi roi rói liền tò mò hỏi:
- Xe hoa sắp về à mà mặt mợ phởn thế?
- Dạ, còn lâu ông ạ, đón dâu mãi trên thành phố cơ mà. Con mời ông uống chén trà cho ngọt miệng.
Mợ Phượng lễ phép đáp. Vừa là con dâu đại gia, vừa là con gái của gia đình quyền thế nên đám cưới của Diệu Hân hoành tráng không thua kém bất kỳ thiên kim tiểu thư nào. Hội chị em trong họ ngưỡng mộ Hân, gia đình, bạn bè, ai gặp cũng chúc Hân một đời bình an vui vẻ. Thế nhưng, Hân vui không nổi. Mặc dù Hân rất muốn giấu nhẹm chuyện đáng xấu hổ đó đi, nhưng giấu ai thì giấu cũng chẳng thể giấu được chồng mình. Bởi vậy nên cô dự định đêm nay sẽ thú nhận với cậu Hoan. Tuy nhiên Hân vẫn chưa nghĩ được sẽ mở lời như thế nào? Thái độ cậu khi tiếp nhận chuyện đó sẽ ra sao? Hiển nhiên cậu sẽ khinh Hân rồi, nhưng liệu cậu có tha thứ cho cô không? Những lo âu dồn dập khiến Hân căng thẳng cực độ, ngồi trong xe hoa mà tay chân cô không ngừng run rẩy. Cậu Hoan dường như phát hiện ra điều đó, cậu chau mày mắng mỏ:
- Gì mà run dữ vậy? Đêm qua mày đập đá hay sao mà sáng nay nom như con ngáo thế?
Cậu trêu cho vui vậy thôi chứ cậu vẫn cầm tay Hân. Cậu mở cúc áo vest, nhét tay cô vào giữa lớp áo sơ mi và áo vest của cậu rồi thản nhiên bảo:
- Để cậu bố thí cho mày ít hơi ấm nhá!
- Dạ, em cảm ơn ạ.
- Vợ chồng rồi mà sao mày khách sáo thế?
- Dạ, em xin lỗi.
- Mày không còn gì khác để nói ngoài lời xin lỗi và câu cảm ơn hả? Cái con hâm này nữa, nhạt nhẽo dễ sợ!
- Nhà mình có cậu mặn là được rồi mà.
- Cũng phải, thầy tao kêu vợ chồng thì nên bù trừ cho nhau mới đúng. Kiểu như tao mặn mày nhạt, tao cao mày lùn, tao đẹp mày xấu, tao thơm mày…
Cậu Hoan đang định nói từ “thối", nhưng mà thấy không đúng lắm nên cậu sửa:
- Cậu thơm ít, mày thơm nhiều.
Đoạn, cậu ghé mũi vào cổ Hân ngửi ngửi, người chi mà thơm dữ tợn, khiến cậu không thể kiềm được thốt lên:
- Nấm lùn! Mày chính là minh chứng rõ ràng nhất của câu nói ông trời không bao giờ lấy của ai tất cả.
- Sao lại thế ạ?
- Thì đó! Mày ý… nhạt nhá… xấu nhá… lùn nhá… nhưng lại được cái rất thơm nhá.
Hân phì cười, kể cả khi Hân buồn nhất thì cậu vẫn luôn có những phát ngôn bá đạo làm Hân cười. Ở hàng ghế bên trên, lái xe cũng cười cười bảo:
- Cậu cứ nói quá, con thấy mợ Hân đẹp mà, mặt tròn trịa phúc hậu, mắt bồ câu long lanh, lông mi cong vút, da mịn màng không tì vết. Con gái như mợ ai chả mê.
Ghê! Ai cũng mê thì nghĩa là nó cũng mê rồi còn gì nữa? Cái thằng lái xe mắc dịch, người của cậu mà nó dám lén liếc mắt đưa tình qua gương chiếu hậu. Người của cậu thì xấu hay đẹp cũng không đến lượt nó nhìn, nó càng không có quyền nhận xét. Cậu bực bội kéo khăn voan che mặt cho cô dâu rồi hắng giọng quát:
- Tập trung lái đi! Nhìn với chả ngó! Sốt cả ruột! Láo nháo cậu lại đạp cho một phát chết bà mày bây giờ!
Tác giả :
Lan Rùa