Cây Kéo Của Lý Thợ May
Chương 3
Editor: Con Dê Bay
Lý thợ may nghiêm trang hỏi: “Bộ đầu đến là muốn may đồ mới sao?"
“Không phải." Ánh mắt bộ đầu quái dị nhìn hắn một hồi rồi lên tiếng: “Ngươi có biết bà mối Triệu chết rồi không?"
Lý thợ may kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Có người chết trong thành sao?"
“Trong thành có người chết cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, chúng ta vẫn không có đầu mối, bất quá… ngươi biết ta vì sao đến tìm người không?"
“A." Lý thợ may nhíu nhíu mi, bộ đầu cảm giác bầu không khí quỷ dị khó hiểu, hắn quan sát Lý thợ may từ trên xuống dưới, lại không phát hiện ra chỗ nào không ổn, thật sự kỳ quái.
Một lát sau, Lý thợ may mới nhíu mày: “Ngươi hoài nghi ta có liên quan."
“Không sai. Ngươi không biết?" Bộ đầu nhìn chằm chặp hắn, “Bà ta trước khi chết, vừa vặn chính là đến chỗ ngươi làm mai."
Lý thợ may cười một tiếng: “Người đến chỗ ta mỗi ngày đều không ít."
Bộ đầu không vui mà trở về.
Lý thợ may lúc này mới cúi đầu sờ soạng một chút, mỹ nhân nước mắt giàn giụa mà quỳ trên mặt đất, sắc mặt ửng đỏ, trên mặt đất có một bãi nước ướt, nguyên lai đã phát tiết. hắn đem người ôm đến trên bàn, nhẹ nhàng ấn ấn đầu gối y, “Có đau hay không?"
Mỹ nhân cắn môi lườm hắn một cái, không lên tiếng.
Lý thợ may cúi người hôn lên đầu gối y, giương mắt nhìn y đầy thâm ý: “Thời điểm nói đến bà mối Triệu, ngươi làm sao lại nuốt lợi hại hơn?"
Mỹ nhân cả người cứng đờ, con ngươi u ám không rõ, y yên lặng nhìn Lý thợ may, hỏi: “Vậy ngươi chịu hỏi tên ta sao?"
“Điều này rất quan trọng sao?" Lý thợ may một bên thay y lau chùi thân thể, một bên cười đến nhẹ như mây gió, “Ta còn tưởng ngươi là con mèo nhỏ từ nơi nào đến không tên không tuổi. Ta nhớ lần đầu thấy ngươi là ngày mưa, người ngươi ướt nhẹp, còn mang theo mùi vị rỉ đồng khó hiểu, ngươi mỗi ngày trốn trong góc bên cạnh cho rằng ta không thấy, kỳ thực ta đều nhìn thấy, mãi đến ngày ngươi phát hiện ra chuyện này, đỏ mặt chạy đến trước mặt ta, hỏi ta có muốn chạm thử vào ngươi không."
Mỹ nhân cúi đầu lộp bộp nói: “Ngươi sao còn nhớ…"
Lý thợ may buồn cười nắm cằm y, “Ta đương nhiên nhớ, thời điểm ta gặp ngươi cảm thấy rất kỳ quái, công tử nhà ai lại rảnh rỗi như vậy, thấy ta nhìn hắn không phản ứng gì, lại kéo tay ta với vào trong quần áo mình, thế nhưng là dọa ta, thế này mà là chạm thử thôi?"
“Ngươi, ngươi bị giật mình sao…" Gương mặt lạnh như băng của mỹ nhân không còn, cả khuôn mặt đỏ như ráng đỏ mây chiều.
“Bất quá…" Lý thợ may dừng một chút, mỹ nhân nhìn hắn, hắn lúc này mới cuối đầu ghé vai y cắn nhẹ một cái, nói: “Sau khi xong ngươi tựa hồ rất mất mác, làm sao, không hài lòng sao?"
Mỹ nhân cuối cùng từ lời đùa của hắn mà khôi phục tinh thần, nhìn chằm chằm hắn nói: “Vì sao ngươi không chịu hỏi tên ta!"
Lúc này Lý thợ may đã mặc quần áo mới vào cho mỹ nhân, hắn nhét lại vạt áo của y, khuôn mặt ôn hòa, con ngươi lại mang theo mấy phần lãnh đạm.
“Hỏi thì thế nào, không hỏi thì thế nào, quan hệ giữa chúng ta chỉ như vậy mà thôi."
Dù mỹ nhân đã sớm bị hắn rèn thành một trái tim sắt đá, cũng không khỏi bị lời nói của hắn làm tổn thương.
Y lạnh mặt quay đầu, “Vậy ngươi hỏi, ta cần gì phải trả lời ngươi."
Dứt lời y liền giận đùng đùng bỏ đi.
Lý thợ may nhìn theo bóng lưng y, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Cần gì phải thâm giao.
Sớm muộn cũng phải sinh ly tử biệt.
Lý thợ may mở cửa sổ, trong lòng suy nghĩ bộ đầu có lẽ sẽ lại tìm đến hắn, cũng không có ý nghĩ gì khác, hắn xoay người, đem hộp gỗ đàn hương bên trong lấy ra, sau đó dùng một mảnh gấm tinh tế lau chùi hai cạnh kéo sắc bén.
Chỉ thấy đoạn gấm trắng nhiễm một mảnh huyết sắc.
Lý thợ may nghiêm trang hỏi: “Bộ đầu đến là muốn may đồ mới sao?"
“Không phải." Ánh mắt bộ đầu quái dị nhìn hắn một hồi rồi lên tiếng: “Ngươi có biết bà mối Triệu chết rồi không?"
Lý thợ may kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Có người chết trong thành sao?"
“Trong thành có người chết cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, chúng ta vẫn không có đầu mối, bất quá… ngươi biết ta vì sao đến tìm người không?"
“A." Lý thợ may nhíu nhíu mi, bộ đầu cảm giác bầu không khí quỷ dị khó hiểu, hắn quan sát Lý thợ may từ trên xuống dưới, lại không phát hiện ra chỗ nào không ổn, thật sự kỳ quái.
Một lát sau, Lý thợ may mới nhíu mày: “Ngươi hoài nghi ta có liên quan."
“Không sai. Ngươi không biết?" Bộ đầu nhìn chằm chặp hắn, “Bà ta trước khi chết, vừa vặn chính là đến chỗ ngươi làm mai."
Lý thợ may cười một tiếng: “Người đến chỗ ta mỗi ngày đều không ít."
Bộ đầu không vui mà trở về.
Lý thợ may lúc này mới cúi đầu sờ soạng một chút, mỹ nhân nước mắt giàn giụa mà quỳ trên mặt đất, sắc mặt ửng đỏ, trên mặt đất có một bãi nước ướt, nguyên lai đã phát tiết. hắn đem người ôm đến trên bàn, nhẹ nhàng ấn ấn đầu gối y, “Có đau hay không?"
Mỹ nhân cắn môi lườm hắn một cái, không lên tiếng.
Lý thợ may cúi người hôn lên đầu gối y, giương mắt nhìn y đầy thâm ý: “Thời điểm nói đến bà mối Triệu, ngươi làm sao lại nuốt lợi hại hơn?"
Mỹ nhân cả người cứng đờ, con ngươi u ám không rõ, y yên lặng nhìn Lý thợ may, hỏi: “Vậy ngươi chịu hỏi tên ta sao?"
“Điều này rất quan trọng sao?" Lý thợ may một bên thay y lau chùi thân thể, một bên cười đến nhẹ như mây gió, “Ta còn tưởng ngươi là con mèo nhỏ từ nơi nào đến không tên không tuổi. Ta nhớ lần đầu thấy ngươi là ngày mưa, người ngươi ướt nhẹp, còn mang theo mùi vị rỉ đồng khó hiểu, ngươi mỗi ngày trốn trong góc bên cạnh cho rằng ta không thấy, kỳ thực ta đều nhìn thấy, mãi đến ngày ngươi phát hiện ra chuyện này, đỏ mặt chạy đến trước mặt ta, hỏi ta có muốn chạm thử vào ngươi không."
Mỹ nhân cúi đầu lộp bộp nói: “Ngươi sao còn nhớ…"
Lý thợ may buồn cười nắm cằm y, “Ta đương nhiên nhớ, thời điểm ta gặp ngươi cảm thấy rất kỳ quái, công tử nhà ai lại rảnh rỗi như vậy, thấy ta nhìn hắn không phản ứng gì, lại kéo tay ta với vào trong quần áo mình, thế nhưng là dọa ta, thế này mà là chạm thử thôi?"
“Ngươi, ngươi bị giật mình sao…" Gương mặt lạnh như băng của mỹ nhân không còn, cả khuôn mặt đỏ như ráng đỏ mây chiều.
“Bất quá…" Lý thợ may dừng một chút, mỹ nhân nhìn hắn, hắn lúc này mới cuối đầu ghé vai y cắn nhẹ một cái, nói: “Sau khi xong ngươi tựa hồ rất mất mác, làm sao, không hài lòng sao?"
Mỹ nhân cuối cùng từ lời đùa của hắn mà khôi phục tinh thần, nhìn chằm chằm hắn nói: “Vì sao ngươi không chịu hỏi tên ta!"
Lúc này Lý thợ may đã mặc quần áo mới vào cho mỹ nhân, hắn nhét lại vạt áo của y, khuôn mặt ôn hòa, con ngươi lại mang theo mấy phần lãnh đạm.
“Hỏi thì thế nào, không hỏi thì thế nào, quan hệ giữa chúng ta chỉ như vậy mà thôi."
Dù mỹ nhân đã sớm bị hắn rèn thành một trái tim sắt đá, cũng không khỏi bị lời nói của hắn làm tổn thương.
Y lạnh mặt quay đầu, “Vậy ngươi hỏi, ta cần gì phải trả lời ngươi."
Dứt lời y liền giận đùng đùng bỏ đi.
Lý thợ may nhìn theo bóng lưng y, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Cần gì phải thâm giao.
Sớm muộn cũng phải sinh ly tử biệt.
Lý thợ may mở cửa sổ, trong lòng suy nghĩ bộ đầu có lẽ sẽ lại tìm đến hắn, cũng không có ý nghĩ gì khác, hắn xoay người, đem hộp gỗ đàn hương bên trong lấy ra, sau đó dùng một mảnh gấm tinh tế lau chùi hai cạnh kéo sắc bén.
Chỉ thấy đoạn gấm trắng nhiễm một mảnh huyết sắc.
Tác giả :
Sơn U Quân