Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ
Chương 71 Cậu Nhất Định Phải Làm Ra Lựa Chọn
Bùi Thanh Phi chợt nhận ra, cho tới bây giờ, hóa ra trong thế giới của mình đều là do Tề Tranh chủ động hòa nhập.
Một khi Tề Tranh không còn tiếp tục áp sát mình nữa, dường như hết thảy liền sẽ biến thành không còn được như trước.
Cái ngày vừa mới nhập học ấy, Tề Tranh luôn gọi điện thoại tới hỏi thăm.
Khi đó Bùi Thanh Phi còn cảm thấy người này rất nhàm chuyện, lúc nào cũng chỉ lặp đi lặp lại trong một vài chủ đề: có ăn được hay không, có ngủ ngon hay không, có kết giao với bằng hữu mới hay không.
Những lúc đó Bùi Thanh Phi lại cảm thấy những ngày mình và cậu ấy còn ở bên nhau, mình vẫn luôn là người bao dung Tề Tranh nhiều hơn một chút.
Đến bây giờ cô mới thật sự nghiêm túc nghĩ lại: không có Tề Tranh ở bên, cuộc sống của mình sẽ còn biến thành cái dạng gì nữa đây?
Hôm nay lại vẫn không có tin tức của Tề Tranh, Bùi Thanh Phi có cảm giác toàn bộ thế giới của mình bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Tề Tranh đi rồi, cho tới chạng vạng tối ngày thứ ba, rút cuộc Bùi Thanh Phi cũng nhận được điện thoại của Tề Tranh.
"Này, Tề Tranh." Lúc này đây không còn là đối phương chủ động mở miệng nữa, mà Bùi Thanh Phi lại là người tỏ ra nhiệt tình hơn chút ít.
Nhưng phía bên kia trầm mặc thật lâu.
Sau một lúc lâu, Tề Tranh mới hỏi: "Thanh Phi, chúng ta sẽ cả đời đều là bạn tốt hay sao?"
Giọng của cậu ấy rất nặng nề, không còn là cái giọng vui sướng của thường ngày nữa.
Ngay khi lời kia vừa ra khỏi miệng, Bùi Thanh Phi liền biết ngay, Tề Tranh hẳn đã hiểu ra rất nhiều chuyện! Cô không biết Tề Tranh đã thông qua con đường nào, hay đã có người nào đó đã chỉ ra cho cậu ấy cái chỗ then chốt, nhưng hiện tại người này đã bày ở trước mặt cô vấn đề này, chờ đợi ở cô câu trả lời.
Lại thêm một khoảng thời gian cực kỳ yên tĩnh nữa.
Bùi Thanh Phi nói khẽ: "Thật xin lỗi, Tề Tranh! Mình không có cách nào cả đời này lại chỉ cùng với cậu làm bạn thân."
Tề Tranh vội vàng nói: "Mình, nhưng mình..."
Bùi Thanh Phi kiên quyết không giữ lại đường lui: "Cậu nhất định phải làm ra lựa chọn."
Nói xong, Bùi Thanh Phi ngay lập tức cúp điện thoại, để mặc Tề Tranh một mình nằm ở trên giường mà ngẩn người ra.
Có được cậu ấy! Mất đi cậu ấy! Cho tới tận bây giờ những chữ như thế này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời Tề Tranh.
Cô cùng Bùi Thanh Phi, đây vốn là vấn đề đơn giản nhất trên thế giới này.
Mặc kệ chuyện này biến thành vấn đề phức tạp như vậy là bắt đầu từ lúc nào, cô tự mình lần lại sự việc đã xảy ra trong ba ngày trước đó, sau khi cô từ thành phố S trở về.
Ngày hôm sau, sau khi Tề Tranh trở lại Thanh Bắc, theo lẽ thường thì cô cần phải đến gặp người phụ trách để trả phép.
Không đi thì thôi, vừa vào văn phòng, chỉ thiếu chút nữa cô đã bị người phụ trách đem màn ảnh máy vi tính dí thẳng vào mặt.
Giống như mấy người Điền Tiểu Điềm đã nói trước đó, xác thực là Tề Tranh cần phải giải thích thế nào cho hợp lý.
Cô cần phải làm thế nào giải thích cho được từ chỗ trở về Lăng Giang chăm sóc em trai bị gãy chân, lại vô duyên vô cớ chạy đến trường Hãn Văn của người ta, làm ầm ĩ lên cả cái trường Hãn Văn.
Tề Tranh đầy vẻ đau xót: "Thưa cô, xin cô hãy nghe em giải thích đã.
Chuyện là như thế này."
Sau đó, Tề Tranh đem những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày này, đầu đuôi gốc ngọn như thế nào, đều kể hết một lượt cho người phụ trách nghe.
Chuyện lần theo dấu vết Bùi Thanh Phi bị lời đồn công kích Tề Tranh không cần phải nói dối, bất quá cô vẫn luôn là cái kẻ cái lòng dạ hẹp hòi, trình tự sự việc xảy ra như thế nào thì lại bị cô đảo trộn hết thảy.
"Cô thử nghĩ xem, em gái em gặp phải chuyện như vậy, bái thiếp trên diễn đàn của đại học Hãn Văn nói khó nghe như vậy, lẽ nào em lại không nóng vội được đây? Lẽ nào em lại có thể không tức giận hay sao? Đương nhiên là em muốn đi đòi lại công bằng cho em ấy rồi." Tề Tranh đầy cái vẻ ngôn từ chính nghĩa, đầy mặt chính khí.
Người phụ trách ngẫm nghĩ một lúc về những lời Tề Tranh vừa nói.
Cũng đúng a! Nếu như đổi lại là chính mình, khẳng định cũng sẽ không thể nén giận, để mặc cho người khác bắt nạt em gái của mình như vậy được.
Đương nhiên là người phụ trách cho rằng Tề Tranh thấy em gái phải chịu ấm ức, do đó là người làm chị, chẳng qua trong cơn nóng giận mới chạy tới Hãn Văn ra mặt mà thôi.
Nhưng cô không hề biết vấn đề mấu chốt là: Bùi Thanh Phi bị ném vào cảnh dầu sôi lửa bỏng như vậy, trên thực tế đều là do Tề Tranh ban tặng! Nếu không phải vì người này sớm chạy tới thành phố S, một hai phải kéo Bùi Thanh Phi đến ở căn phòng dành cho tình lữ của khách sạn Vườn hoa kia, hết thảy những chuyện này cũng sẽ không phát sinh.
Người phụ trách đồng ý cho Tề Tranh trả phép, cô vung tay lên lập tức thả người này đi.
Sau khi ra khỏi cửa, cái người lanh lợi, thông minh là Tề Tranh mọi nơi nhìn nhìn, khi thấy không có người rồi mới thở phào một cái, sau đó tự thưởng cho mình cái động tác chiến thắng.
Buổi tối, sau khi trở lại ký túc xá, Tô Nhã và mấy người kia đều phải lên lớp, trong phòng chỉ còn lại hai người Tề Tranh và Điền Tiểu Điềm.
Tề Tranh mặt mày hớn hở theo sát Điền Tiểu Điềm kể về những ngày mình đã ở tại thành phố S.
"Cậu không biết đó thôi, trong căn phòng kia của khách sạn Vườn hoa, có một cái bồn tắm lớn như thế này này bày ở giữa phòng.
Hai đứa bọn tớ cùng nhau tắm ở bên trong vậy mà vẫn thừa ra không gian rất lớn."
"Trường đại học Hãn Văn thật là đẹp, nhất là giáo khu Tĩnh Hải.
Ngồi ở trong phòng học mà vẫn có thể nhìn thấy biển trời tiếp giáp với nhau.
Vào những lúc chạng vạng tối, khi mặt trời xuống núi, phía chân trời giáp mặt biển toàn là những rặng mây đỏ."
"Mình cùng Thanh Phi, chỉ có hai đứa bọn mình, tay trong tay có thể đi chơi trong sân trường cả ngày được."
"Nếu sớm biết được đại học Hãn Văn lại là cái dạng như vậy, ngay từ lúc đầu chắc chắn mình sẽ để cho Thanh Phi theo mình đến Thanh Bắc rồi.
Cậu ấy mà ở bên cạnh mình thì mình sẽ cẩn thận trông coi cậu ấy, không để cho người ta khi dễ cậu ấy được.
Đúng rồi, nếu như cậu ấy thật sự đến học tại Thanh Bắc này, hai người các cậu sẽ là đồng học đấy.
Tiểu Điềm, nhất định là cậu cũng sẽ thích cậu ấy, bởi vì Thanh Phi là một cô gái rất dịu dàng, là một người rất tốt."
Cứ như thế, cái miệng của Tề Tranh nói không ngừng, bắt Điền Tiểu Điềm phải nghe cô nói thật lâu.
Phải biết rằng nếu có cơ hội khen ngợi Bùi Thanh Phi, người này có thể không ngủ không nghỉ nói liền tù tì trong ba ngày ba đêm.
Cuối cùng, khi Điền Tiểu Điềm đã thật sự không nhịn được nữa, cô cắt ngang lời Tề Tranh bằng một câu hỏi: "Tề Tranh, cậu đã bao giờ cảm thấy quan hệ giữa cậu cùng Tiểu thanh mai nhà cậu kỳ thật rất không bình thường hay không?"
"Hả?" Tề Tranh sửng sốt: "Giữa bạn thân với nhau còn không phải đều là thế này hay sao?"
Điền Tiểu Điềm thở dài một cái.
Cô chưa từng gặp qua Bùi Thanh Phi, nhưng cô tin tưởng những lời Tề Tranh nói, rằng người này rất dịu dàng, rất tốt, tất cả đều là sự thật.
Bởi vì nhìn qua cách người kia đối xử với Tề Tranh là có thể nhận ra được, xác thực đây là một người rất có kiên nhẫn.
Nếu đã như vậy thì hãy để cho mình giúp người này một chút đi!
"Tề Tranh, bạn thân với nhau không phải giống như giữa hai người các cậu.
Mình cũng có một người bạn rất thân, thế nhưng mình sẽ không làm cái việc mỗi ngày đánh đến sáu, bảy cú điện thoại cho người ta.
Cũng sẽ không vì muốn được gần người bạn của mình mà buông tha mộng tưởng đã từng theo đuổi trong một thời gian rất dài của chính mình.
Cũng sẽ không vì muốn cho người ta nói lời xin lỗi mà phải bay qua hàng ngàn km.
Mình cũng đã từng cùng bạn thân của mình cùng nhau tắm chung, nhưng mà, là hành vi của người trưởng thành, hiện tại bọn mình tuyệt sẽ không nằm chung trong một cái bồn tắm." Điền Tiểu Điềm đáp lời Tề Tranh bằng một đoạn văn rất dài.
Cuối cùng, cô cảm thấy mình cần thiết phải bổ sung thêm một chút nữa: "Cho dù đó có là bạn trai của mình thì mình cũng sẽ không làm như vậy.
Trừ phi mình rất yêu, rất thương người ấy."
"Mình...! Mình..." Tề Tranh bỗng trở nên bối rối, cô không biết mình nên nói cái gì bây giờ: "Mình, hai đứa bọn mình vốn là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, so với người bên cạnh thân mật hơn một chút không phải là điều rất bình thường hay sao?"
Điền Tiểu Điềm gật gật đầu: "Cậu nói vậy cũng không sai, xác thực là rất bình thường.
Nhưng mà Tề Tranh, cậu hãy thử suy nghĩ kỹ hơn một chút a, đừng cho đây đều là những thứ tập mãi thành thói quen để rồi che lấp rất nhiều...!Rất nhiều những thứ khác...!A!..."
Không biết là vì cái gì mà Tô Nhã lại trở về, cũng không biết người này đã nghe được bao nhiêu.
Hiện tại cô đang bịt chặt cái miệng của Điền Tiểu Điềm lại, dù thế nào cũng dứt khoát không để cho người này đem mấy cái chữ cảm tình a, tình yêu a...!nói thẳng ra.
Tô Nhã mang theo Điền Tiểu Điềm đi ra cửa.
Tề Tranh không biết hai người này khi nào thì đi, cũng không biết là lúc nào lại trở về.
Phạm Vi đã hết giờ lên lớp, khi cô đẩy cửa tiến vào liền bị cái tư thế ngồi thẳng tắp của Tề Tranh làm cho sợ hết hồn.
"Làm cái gì vậy hả? Lẽ nào làm thần giữ cửa a?" Phạm Vi thả quyển sách giáo khoa trong tay xuống, cô đưa bàn tay lên trước cặp mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía trước của Tề Tranh lắc qua lắc lại.
"Mấy giờ rồi?" Tề Tranh rút cuộc đã có được phản ứng cần có.
"8:30." Phạm Vi nói.
"À ha! Mình phải gọi điện thoại." Tề Tranh đứng dậy, cô đi lấy chiếc điện thoại di động của mình.
Ngày hôm qua phải rất muộn cô mới tới được thành phố B.
Sáng sớm hôm nay sau khi ngủ dậy, ngoại trừ việc lên lớp, thời gian còn lại của cô chính là lên phòng Quản lý trả phép, giải thích chuyện đã xảy ra, vậy là hết một ngày.
Trong thời gian đó cô không có thời gian rảnh rỗi để cùng Bùi Thanh Phi liên hệ.
Bây giờ đã là 8:30, bên phía cậu ấy hẳn là không vội, đúng lúc hai người có thể cùng trò chuyện.
Sau khi mở ra danh bạ điện thoại, tìm thấy cái chữ Bảo Bảo trong danh sách rồi, ngón tay Tề Tranh lại dừng lại trước bàn phím.
Ban nãy Điền Tiểu Điềm có nói với cô, cho dù là bạn thân cũng không có chuyện mỗi ngày gọi đến năm sáu cú điện thoại.
Nhưng còn cô thì sao? Cô gọi điện thoại cho Bùi Thanh Phi như thể là cái đồng hồ sinh học vậy.
Vào những khoảng thời gian đặc biệt trong ngày, mặc kệ là đang làm cái gì, cô đều luôn nhớ tới Bùi Thanh Phi.
Phạm Vi bỗng cảm thấy hôm nay Tề Tranh quá mức kì quái.
Ban nãy thì ngồi như hóa đá, bây giờ lại là đứng như hóa đá.
Chẳng lẽ là do mình ở trong phòng, nên người này mới cảm thấy bất tiện gọi điện thoại?
"Thế này nha, mình sẽ ra ngoài đi loanh quanh một chút.
Cũng không biết hai người kia đã chạy đi nơi nào rồi không biết.
Cậu cứ yên tâm gọi điện thoại cho Tiểu thanh mai đi.
Cứ yên tâm nhá!" Nói xong Phạm Vi đẩy cửa đi ra ngoài.
Chẳng qua mình chỉ là gọi điện thoại cho bạn thân mà thôi, mọi người cũng không cần phải đến mức như là tránh hiểm như vậy chứ?
Nếu như là trước đây, hẳn là Tề Tranh đã tỏ ra rất khoái chí khi trong ký túc xá không có ai.
Những lúc đó cô sẽ không biết xấu hổ mà cùng Bùi Thanh Phi chơi xấu: Bảo Bảo, vợ, Tiểu Phi Phi...!cô sẽ không thèm kiêng nể gì mà gọi ra những cái tên buồn nôn như vậy.
Nhưng mà hiện tại, sau khi đã nghe mấy lời kia của Điền Tiểu Điềm, Tề Tranh mới phát hiện ra được, quả thực giữa các cô có gì đó rất không bình thường.
Thật ra thì Tô Nhã kéo Điền Tiểu Điềm đi ra bên ngoài cũng không quá xa.
"Mẫu thân đại nhân, hiện tại đã là niên đại nào rồi hả? Con gái được phép tự do yêu đương, đâu còn cái chuyện cha mẹ nhúng tay vào nữa.
Cậu cùng Tề Tranh nói nhiều về những cái đó là để làm cái gì vậy chứ!" Tô Nhã chọt chọt cái trán của Điền Tiểu Điềm.
Điền Tiểu Điềm khục khục hai tiếng trong cổ: "Còn không phải là do mình sốt ruột thay cho hai người ấy hay sao.
Nào là phòng dành cho tình lữ của khách sạn Vườn hoa, lại còn ngâm chung trong một bồn tắm nữa.
Mới đây lại còn dám náo loạn cả cái trường đại học Hãn Văn người ta để mà cho hả giận.
Như vậy thì còn cái gì mà không rõ ràng nữa đây? Như vậy mà là bình thường hay sao?"
Với hai tay chống nạnh, lông mày nhíu lại Tô Nhã nói: "Cậu không sợ là chỉ vì sự tốt bụng của mình mà cậu sẽ biến thành chuyện xấu hay sao? Người ta hai người từ nhỏ đến lớn, trải qua nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa làm rõ được, ngược lại, cậu lại trực tiếp mang đến cho người ta một cú bạo kích, lẽ nào cậu lại không sợ hai người bọn họ đến làm bạn thôi cũng không làm được hay sao? Cho nên mới nói thích bạn thân là điều phiền toái nhất trên đời.
Mất đi một đoạn cảm tình còn chưa tính, phút cuối cùng còn muốn mất đi cả một người bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Thiệt thòi chết đi được!"
"Không đến mức như vậy a..." Điền Tiểu Điềm bỗng nhiên cũng có chút không chắc chắn lắm.
"Vạn nhất điều này trở thành sự thật thì nghiệp chướng của cậu sẽ rất nặng nề a." Tô Nhã đầy vẻ đau xót.
Đúng vào cái lúc hai người đang mỗi người một câu như vậy, Phạm Vi bỗng nhiên thò đầu tới đây: "Hai người các cậu đang nói cái gì đó?"
Điền Tiểu Điềm cùng Tô Nhã giật nảy mình: "Cậu từ đâu xuất hiện vậy hả?"
Phạm Vi chỉ chỉ lên trên lầu: "Vừa xuống tới.
Mình thấy bộ dáng ấy là muốn gọi điện thoại, nên mới đi ra tránh một chút."
Ba người rỉ tai thì thầm cả buổi, cuối cùng mới quyết định trộm đi lên xem một chút tình huống thế nào.
Nếu là những buổi tối trước đây, cú điện thoại này của Tề Tranh có thể kéo dài tới nửa tiếng đồng hồ, ấy vậy mà lúc này bon họ mới đi không đến mười phút trong ký túc xá đã hoàn toàn yên tĩnh.
Ba người rón ra rón rén đi vào, họ thấy Tề Tranh đứng lẻ loi ở trước cửa sổ.
Tô Nhã thân cao, con mắt cũng lại tinh tường, sau khi nhìn thấy cái bóng trên cửa sổ của Tề Tranh, không một tiếng động cô làm động tác khẩu hình với hai người sau lưng: "Khóc!"
Điền Tiểu Điềm đầy vẻ ảo não.
Quả nhiên, đúng như Tô Nhã đã nói vậy, dường như lòng tốt của mình đã biến thành chuyện xấu mất rồi.
Tề Tranh chìm đắm trong suy nghĩ của mình đến hai ngày.
Cô có cảm giác như suy nghĩ của mình không thật rõ ràng.
Tại sao cái tình bạn trong nhận thức của mình suốt vài chục năm nay lại bỗng nhiên biến thành khác thường trong mắt người ngoài như vậy đây? Cô vẫn không rõ, lúc trước, có phải cái khi mình đối với Bùi Thanh Phi sinh ra tình cảm khác thường thì Bùi Thanh Phi cũng là như thế này hay chăng?
Vấn đề này quấy nhiễu Tề Tranh ròng rã suốt hai ngày.
Cuối cùng vì không nhịn được cô quyết định gọi điện thoại cho người ta.
"Thanh Phi, cả đời này chúng ta sẽ luôn là bạn thân đấy chứ?"
"Thật xin lỗi, Tề Tranh.
Mình không có cách nào cả đời chỉ làm bạn thân với cậu được."
Tề Tranh không biết từ lúc nào Bùi Thanh Phi lại có ý nghĩ như vậy, nhưng thái độ của cậu ấy thì lại là phi thường rõ ràng.
Chuyện xảy ra chỉ ngắn ngủi trong mấy ngày, nhưng nó đã lật đổ hoàn toàn nhận thức trong nhiều năm qua của Tề Tranh.
Điều cô không biết là, từ thành phố S ngàn dặm xa xôi kia, có một người đã mua xong vé máy bay bay về thành phố B.
Lưu Mộc Dương tặc lưỡi: "Còn không phải vừa mới gặp nhau hay sao?"
Bùi Thanh Phi cười khẽ:"Mình phải đi một chuyến mới được!".