Cẩu Tiên
Chương 8: Phược Liên Hoa
“Theo đuổi đam mê chủ nợ sẽ đuổi theo bạn" ^^~
//
“Tới có chuyện gì mau phóng, ta còn phải bế quan tu luyện không có thơi gian với yêu khuyển nhà ngươi."nhìn nhau một lúc Tiêu Bắc cũng rút đi linh áp mở miệng nói ra.
“Đành thử một chút xem sao."Tùng không có cách gì đành thử dùng thú ngữ nói với Tiêu Bắc một câu chào hỏi xem có hiệu quả không.
“Thú ngữ ta không biết, muốn gì mau nói." Tiêu Bắc có chút nhíu nhẹ chân mày nói.
…
“Ngươi không có cách nào truyền âm cho ta được sao?" một hồi lâu không thấy Tùng có chút phản ứng gì Tiêu Bắc lên tiếng hỏi.
“Gật…gật."Tùng gật mạnh cái đầu sợ Tiêu Bắc không hiểu.
“Nuốt nó xuống, ngươi sẽ nói được tiếng người trong nửa canh giờ." Tiêu Bắc khoát tay ngay lập tức có một viên tròn màu đen có chút mùi thơm hẳn là đan dược lơ lửng ngay trước mặt Tùng.
“Liệu cái này có độc không? Nuốt vào rồi chết thì sao!" Tùng do dự không dám nuốt đan dược Tiêu Bắc nèm ra.
“Bảo ngươi nuốt thì liền nuốt, ngươi đã không còn tu vi ta há phải dùng độc đan tính kế ngươi sao." Tiêu Bắc bực mình gằn dọng ý ra lệnh cho Tùng.
“Hắn nói đúng, tu vi thông thần khoát tay một cái ta liền tiêu cần gì phải dùng độc."nghe thấy Tiêu Bắc nói Tùng vẫn còn thoáng do dự nhưng suy xét thì cũng chấp nhận nuốt xuống đan dược.
Đan dược này rất kỳ lạ, chỉ có chút mùi thơm nuốt vào hoàn toàn không có vị vừa chạm đầu lưỡi liền tan thành nước trôi xuống. Nuốt vào đan dược liền là một trận ngứa họng nổi lên khiên tùng khó chịu không thôi. Sau khoảng một phút thì cơn ngứa nơi cổ họng cũng dịu xuống, Tùng cảm thấy cổ họng có chút khác thường bèn thử mắng vài câu.
“Tổ cha, cái thối đan dược này thật ngứa! Ồ thế mà nói được tiếng nhân tộc thật này."Tùng thế mà nói được tiếng người thật hắn cảm thấy thật vui trong lòng vì kế hoạch của mình sẽ thực hiện được nhờ cái viên đan dược đã nuốt xuống kia.
“Hừ! Lão già khọm kia ngươi tỏ vẻ ra oai cả ngày thế không mệt à? Thả ra hàn khí rồi còn phát ra linh áp làm ta mệt chết, ngươi tưởng ta dễ bắt nạt à? Có tin hay không ta đem ngươi nhai nát?" Tùng nghĩ lại kế hoạch rồi tỏ ra chút phách lối với Tiêu Bắc.
“Nói ta già, còn chưa biết ai già hơn ai đâu lão quái!" Tiêu Bắc không chút thay đổi biểu cảm nhẹ nhàng đáp trả Tùng.
“Ngươi!..." Tùng tức tối vô cùng, hai hàm răng nanh sắc nhọn lộ ra khí thế muốn cắn người. Nghe một lão già hơn 500 tuổi nói mình còn gia hơn hắn khiến Tùng thiếu chút không kiềm chế được mà lao lên cắn người.
“Khỏi diễn trò, muốn gì thì nói mau đi ta không có thời gian diễn trò với ngươi đâu."
“Ta muốn mượn ngươi một chút bảo vật."Tùng nghĩ đến kế hoạch liền kiềm chế lại.
“Ngươi là muốn mượn thứ gì cứ nói thẳng không phải lắm lời." Tiêu Bắc lời nói có chút thiếu kiên nhẫn.
“Ta muốn mượn một món pháp bảo có thể khống chế thấp cấp yêu thú luyện khí kỳ cảnh giới. Ngày sau sẽ mang linh thạch bí tịch tới trả!"câu sau Tùng cố gắng lớn tiếng nói.
“Phược Liên Hoa, nhỏ máu nhận chủ. Liên hoa vừa ra liền trói thần hồn, dưới Trúc Cơ cảnh giới không cách nào thoát." Tiêu Bắc nói xong, một chấm sáng nhỏ từ chiếc nhẫn hắn đeo bay ra rồi dần to lên thành một bông hoa đào năm cánh bằng ngọc rơi xuống dưới chân Tùng.
“Giúp ta làm nó giống lệnh bài ta đang đeo đi."nhìn Phược Liên Hoa một hồi suy nghĩ Tùng lên tiếng.
Tiêu Bắc có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều liên vung tay thu lại Phược Liên Hoa rồi lấy ra thêm một khúc khỗ. Không biết hắn làm như thế nào khúc gỗ trong giây lát liên bị vô hình đẽo gọt giống lệnh bài Tùng đeo như đúc. Sau đó hắn chỉ tay một cái Phược Liên Hoa và lệnh bài mới tạo kia liền xoay tròn trên không trung, chúng càng xoay tốc độ càng nhanh cũng càng tiến đến gần nhau hơn.
Khi tốc độ xoay lên tới đỉnh điểm, hai thứ đến sát nhau không còn nhìn rõ được đâu là Phược Liên Hoa đâu là lệnh bài thì một tia sáng đột nhiên lóe lên rồi vụt tắt. Chớp đôi mắt một cái vì tia sáng Tùng mở mắt ra thì chỉ thấy còn lại mỗi lệnh bài không còn thấy Phược Liên Hoa đâu.
“Thần kỳ thật!"lệnh bài nhẹ bay tới trước mặt Tùng, hắn há mồm kinh ngạc quan sát.
Há miệng vài giây miệng lưỡi hơi khô khiến Tùng giật mình trở lại, nhìn về phía Tiêu Bắc thấy hắn vẫn biểu tình bình thường như cũ Tùng mới thẩm thở phào một cái.
“Vừa rồi quá sơ ý! May mà ta là cẩu không thì bị lộ rồi."Tùng tiếp tục há mồm lè lưỡi ra thở, hắn cố che giấu đi sự thất thố lúc nãy tránh Tiêu Bắc nghi ngờ.
“Rất tốt, quả là không có gì khác so với cái ta đang đeo."Tùng nói ra giọng điệu kiểu tạm hài lòng.
“Gượm đã!"
Nhìn nhìn thêm vài cái Tùng tiến tới định cắp lấy Phược Liên Hoa đã ngụy trang thành lệnh bài kia rời đi nhưng nó liền bay lùi lại một đoạn, cùng lúc là tiếng của Tiêu Bắc.
“Ngươi là ý gì? Ta nói rồi, giờ mượn tạm dùng ngày sau phụng bồi bí tịch cùng linh thạch. Mượn một trả mười! "Tùng khó chịu lên tiếng biểu lộ một chút không vừa ý.
“Phược Liên Hoa, ta có thể cho ngươi! Không cần ngày sau trả linh thạch cũng chẳng cần bí tịch gì hết." Tiêu Bắc nhẹ nhàng hơi ý khinh thường nói ra.
“Hừ! Muốn gì mau nói chớ có lắm lời, ta cũng rất bận!"Tùng bắt chước y hệt Tiêu Bắc lúc nãy nói ra.
“Ngươi thì có cái gì bận? Không ăn thì ngủ, không làm cái gì thì lấy gì bận đây?" Tiêu Bắc tiếu phi tiếu đáp.
“Ngươi là theo giõi ta!"Tùng đã đoán trước nên không có ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ vẻ một chút nói.
“Khỏi diễn trò, nếu một lão quái sống hơn ngàn tuổi đến tông môn ngươi ở liệu ngươi có theo giõi không?" Tiêu Bắc nghiêm mặt lại nói.
“Không nói chuyện phiếm nữa, ngươi là muốn như thế nào mới chịu cho ta mượn đồ?"Tùng cũng học Tiêu Bắc biểu hiện nói.
“Ta không cần gì từ ngươi, ta là muốn ngươi một lời hứa."
"Ngươi thứ nhất là không được làm điều hại đến Bách Hoa Sơn, càng là không được tổn thương tới Tuyết Mai. Nếu ngươi dám, ta dù có phải trả giá nào cũng đem ngươi nghiền thành thị vụn lấy hồn phách ngươi luyện hóa thành quỷ hồn khiến ngươi mãi mãi không vào được luân hồi!"Tiêu Bắc gằn giọng uy hiếp không chút nhân nhượng.
“Thứ hai, ta là muốn ngươi khi ta không thể bảo hộ Tuyết Mai thì ngươi phải thay ta bảo vệ nó, hộ đạo cho nó đến cảnh giới Kết Đan kỳ mới thôi!
Ta không cần ngươi làm gì khác chỉ cần ngươi bảo vệ che chở cho nó không để nó tổn thương hay bị ức hiếp là đủ rồi. Tu tiên giới tuy mạnh được yếu thua không nói đạo lý, nhưng ngươi là Tuyết Mai cứu ta mong ngươi đừng quên phần ân tình nay!"nói tới, Tiêu Bắc ngày một nhẹ giọng ý hòa hoãn trở lại.
“Được! Ta hứa với ngươi!"Tùng nghe xong không cần suy nghĩ liền kiên quyết đáp.
“Hứa suông vô ích, lời nói gió bay. Lấy thiên đạo ra thề đi, ngươi không dám liền không cần vay mượn gì nữa, ta và ngươi chẳng còn gì để nói."Tiêu Bắc nghiêm nghị nói ra không chút mặc cả, biểu hiện ý bảo Tùng không lấy thiên đạo ra hứa sẽ bị hắn đuổi đi.
“Ta hôm nay tại đây, lấy thiên đạo làm chứng thề với trời đất.
Thứ nhất, tuyệt không làm hại đến tông môn Bách Hoa Sơn cũng như Hứa Tuyết Mai cháu gái Tiêu Bắc.
Thứ hai, khi Tiêu Bắc không thể ta sẽ thay hắn bảo vệ chăm sóc và hộ đạo cho Hứa Tuyết Mai đến khi nàng đạt tới Kết Đan kỳ mới thôi.
Thứ ba, trong khi làm hộ đạo cho Hứa Tuyết Mai tuyệt sẽ không để nàng bị thương tổn cũng như không để ai được phép ức hiếp nàng.
Nếu ta không thực hiện những gì đã nói thì sẽ bị thiên đạo buông xuống thiên kiếp đánh chết, trời tru đất diệt mãi không siêu sinh!" Tùng chân thành hô to từng chữ một.
“Nhưng nếu ta cố hết sức mà không đủ năng lực thì không được phép trách ta nhé!"cảm thấy có chút thiếu Tùng bổ sung thêm một câu trong lòng mà không nói ra.
“Nếu ngươi cần giúp gì có thể tìm ta, chỉ cần ta giúp được liền giúp. Nếu còn gì thì mau nói, không thì cầm lấy thứ ngươi muốn rồi mau đi. Ta còn phải tu luyện!" đạt được lời hứa từ Tùng, Tiêu Bắc liên muốn đuổi hắn đi.
“Thứ đồ rác rưởi này dùng như thế nào, ta hiện tại không có tu vi có dùng được không?"Tùng trong lòng rất mê mẩn Phược Liên Hoa nhưng vẫn phải giả bộ không thèm.
“Hừ! Thứ này nhỏ máu nhận chủ rồi chỉ một ý niệm liền dễ dàng thao túng, công dụng thì chỉ có một là khống chế thần hồn tu sĩ hay yêu thú dưới Trúc Cơ kỳ. Còn tình hình của ngươi ta biết rõ nên đã phong ấn linh lực của ta vào đó, đủ cho ngươi thao túng khoảng độ hơn mười lần."Tiêu Bắc chán ghét nói xong khoát tay một cái cuốn Tùng ra ngoài động phủ.
“Hahaha, có thứ này kế hoạch của ta liền dễ dàng rất nhiều!"Tùng trong lòng cực kỳ vui sướng ngậm lấy Phược Liên Hoa không đển ý tới việc bị ném ra ngoài, hắn từ từ đi về chỗ của mình cố gắng không để lộ ra điều gì khác thường.
…
“Haizz.. Đại nạn sắp buông xuống, chỉ hi vọng hắn có thể bảo vệ được tiểu Mai…"Tiêu Bắc mắt nhìn thẳng xuyên qua động phủ rơi lên thân ảnh Tùng đang rời đi thở dài lẩm bẩm một câu rồi nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
//
“Tới có chuyện gì mau phóng, ta còn phải bế quan tu luyện không có thơi gian với yêu khuyển nhà ngươi."nhìn nhau một lúc Tiêu Bắc cũng rút đi linh áp mở miệng nói ra.
“Đành thử một chút xem sao."Tùng không có cách gì đành thử dùng thú ngữ nói với Tiêu Bắc một câu chào hỏi xem có hiệu quả không.
“Thú ngữ ta không biết, muốn gì mau nói." Tiêu Bắc có chút nhíu nhẹ chân mày nói.
…
“Ngươi không có cách nào truyền âm cho ta được sao?" một hồi lâu không thấy Tùng có chút phản ứng gì Tiêu Bắc lên tiếng hỏi.
“Gật…gật."Tùng gật mạnh cái đầu sợ Tiêu Bắc không hiểu.
“Nuốt nó xuống, ngươi sẽ nói được tiếng người trong nửa canh giờ." Tiêu Bắc khoát tay ngay lập tức có một viên tròn màu đen có chút mùi thơm hẳn là đan dược lơ lửng ngay trước mặt Tùng.
“Liệu cái này có độc không? Nuốt vào rồi chết thì sao!" Tùng do dự không dám nuốt đan dược Tiêu Bắc nèm ra.
“Bảo ngươi nuốt thì liền nuốt, ngươi đã không còn tu vi ta há phải dùng độc đan tính kế ngươi sao." Tiêu Bắc bực mình gằn dọng ý ra lệnh cho Tùng.
“Hắn nói đúng, tu vi thông thần khoát tay một cái ta liền tiêu cần gì phải dùng độc."nghe thấy Tiêu Bắc nói Tùng vẫn còn thoáng do dự nhưng suy xét thì cũng chấp nhận nuốt xuống đan dược.
Đan dược này rất kỳ lạ, chỉ có chút mùi thơm nuốt vào hoàn toàn không có vị vừa chạm đầu lưỡi liền tan thành nước trôi xuống. Nuốt vào đan dược liền là một trận ngứa họng nổi lên khiên tùng khó chịu không thôi. Sau khoảng một phút thì cơn ngứa nơi cổ họng cũng dịu xuống, Tùng cảm thấy cổ họng có chút khác thường bèn thử mắng vài câu.
“Tổ cha, cái thối đan dược này thật ngứa! Ồ thế mà nói được tiếng nhân tộc thật này."Tùng thế mà nói được tiếng người thật hắn cảm thấy thật vui trong lòng vì kế hoạch của mình sẽ thực hiện được nhờ cái viên đan dược đã nuốt xuống kia.
“Hừ! Lão già khọm kia ngươi tỏ vẻ ra oai cả ngày thế không mệt à? Thả ra hàn khí rồi còn phát ra linh áp làm ta mệt chết, ngươi tưởng ta dễ bắt nạt à? Có tin hay không ta đem ngươi nhai nát?" Tùng nghĩ lại kế hoạch rồi tỏ ra chút phách lối với Tiêu Bắc.
“Nói ta già, còn chưa biết ai già hơn ai đâu lão quái!" Tiêu Bắc không chút thay đổi biểu cảm nhẹ nhàng đáp trả Tùng.
“Ngươi!..." Tùng tức tối vô cùng, hai hàm răng nanh sắc nhọn lộ ra khí thế muốn cắn người. Nghe một lão già hơn 500 tuổi nói mình còn gia hơn hắn khiến Tùng thiếu chút không kiềm chế được mà lao lên cắn người.
“Khỏi diễn trò, muốn gì thì nói mau đi ta không có thời gian diễn trò với ngươi đâu."
“Ta muốn mượn ngươi một chút bảo vật."Tùng nghĩ đến kế hoạch liền kiềm chế lại.
“Ngươi là muốn mượn thứ gì cứ nói thẳng không phải lắm lời." Tiêu Bắc lời nói có chút thiếu kiên nhẫn.
“Ta muốn mượn một món pháp bảo có thể khống chế thấp cấp yêu thú luyện khí kỳ cảnh giới. Ngày sau sẽ mang linh thạch bí tịch tới trả!"câu sau Tùng cố gắng lớn tiếng nói.
“Phược Liên Hoa, nhỏ máu nhận chủ. Liên hoa vừa ra liền trói thần hồn, dưới Trúc Cơ cảnh giới không cách nào thoát." Tiêu Bắc nói xong, một chấm sáng nhỏ từ chiếc nhẫn hắn đeo bay ra rồi dần to lên thành một bông hoa đào năm cánh bằng ngọc rơi xuống dưới chân Tùng.
“Giúp ta làm nó giống lệnh bài ta đang đeo đi."nhìn Phược Liên Hoa một hồi suy nghĩ Tùng lên tiếng.
Tiêu Bắc có chút nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều liên vung tay thu lại Phược Liên Hoa rồi lấy ra thêm một khúc khỗ. Không biết hắn làm như thế nào khúc gỗ trong giây lát liên bị vô hình đẽo gọt giống lệnh bài Tùng đeo như đúc. Sau đó hắn chỉ tay một cái Phược Liên Hoa và lệnh bài mới tạo kia liền xoay tròn trên không trung, chúng càng xoay tốc độ càng nhanh cũng càng tiến đến gần nhau hơn.
Khi tốc độ xoay lên tới đỉnh điểm, hai thứ đến sát nhau không còn nhìn rõ được đâu là Phược Liên Hoa đâu là lệnh bài thì một tia sáng đột nhiên lóe lên rồi vụt tắt. Chớp đôi mắt một cái vì tia sáng Tùng mở mắt ra thì chỉ thấy còn lại mỗi lệnh bài không còn thấy Phược Liên Hoa đâu.
“Thần kỳ thật!"lệnh bài nhẹ bay tới trước mặt Tùng, hắn há mồm kinh ngạc quan sát.
Há miệng vài giây miệng lưỡi hơi khô khiến Tùng giật mình trở lại, nhìn về phía Tiêu Bắc thấy hắn vẫn biểu tình bình thường như cũ Tùng mới thẩm thở phào một cái.
“Vừa rồi quá sơ ý! May mà ta là cẩu không thì bị lộ rồi."Tùng tiếp tục há mồm lè lưỡi ra thở, hắn cố che giấu đi sự thất thố lúc nãy tránh Tiêu Bắc nghi ngờ.
“Rất tốt, quả là không có gì khác so với cái ta đang đeo."Tùng nói ra giọng điệu kiểu tạm hài lòng.
“Gượm đã!"
Nhìn nhìn thêm vài cái Tùng tiến tới định cắp lấy Phược Liên Hoa đã ngụy trang thành lệnh bài kia rời đi nhưng nó liền bay lùi lại một đoạn, cùng lúc là tiếng của Tiêu Bắc.
“Ngươi là ý gì? Ta nói rồi, giờ mượn tạm dùng ngày sau phụng bồi bí tịch cùng linh thạch. Mượn một trả mười! "Tùng khó chịu lên tiếng biểu lộ một chút không vừa ý.
“Phược Liên Hoa, ta có thể cho ngươi! Không cần ngày sau trả linh thạch cũng chẳng cần bí tịch gì hết." Tiêu Bắc nhẹ nhàng hơi ý khinh thường nói ra.
“Hừ! Muốn gì mau nói chớ có lắm lời, ta cũng rất bận!"Tùng bắt chước y hệt Tiêu Bắc lúc nãy nói ra.
“Ngươi thì có cái gì bận? Không ăn thì ngủ, không làm cái gì thì lấy gì bận đây?" Tiêu Bắc tiếu phi tiếu đáp.
“Ngươi là theo giõi ta!"Tùng đã đoán trước nên không có ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ vẻ một chút nói.
“Khỏi diễn trò, nếu một lão quái sống hơn ngàn tuổi đến tông môn ngươi ở liệu ngươi có theo giõi không?" Tiêu Bắc nghiêm mặt lại nói.
“Không nói chuyện phiếm nữa, ngươi là muốn như thế nào mới chịu cho ta mượn đồ?"Tùng cũng học Tiêu Bắc biểu hiện nói.
“Ta không cần gì từ ngươi, ta là muốn ngươi một lời hứa."
"Ngươi thứ nhất là không được làm điều hại đến Bách Hoa Sơn, càng là không được tổn thương tới Tuyết Mai. Nếu ngươi dám, ta dù có phải trả giá nào cũng đem ngươi nghiền thành thị vụn lấy hồn phách ngươi luyện hóa thành quỷ hồn khiến ngươi mãi mãi không vào được luân hồi!"Tiêu Bắc gằn giọng uy hiếp không chút nhân nhượng.
“Thứ hai, ta là muốn ngươi khi ta không thể bảo hộ Tuyết Mai thì ngươi phải thay ta bảo vệ nó, hộ đạo cho nó đến cảnh giới Kết Đan kỳ mới thôi!
Ta không cần ngươi làm gì khác chỉ cần ngươi bảo vệ che chở cho nó không để nó tổn thương hay bị ức hiếp là đủ rồi. Tu tiên giới tuy mạnh được yếu thua không nói đạo lý, nhưng ngươi là Tuyết Mai cứu ta mong ngươi đừng quên phần ân tình nay!"nói tới, Tiêu Bắc ngày một nhẹ giọng ý hòa hoãn trở lại.
“Được! Ta hứa với ngươi!"Tùng nghe xong không cần suy nghĩ liền kiên quyết đáp.
“Hứa suông vô ích, lời nói gió bay. Lấy thiên đạo ra thề đi, ngươi không dám liền không cần vay mượn gì nữa, ta và ngươi chẳng còn gì để nói."Tiêu Bắc nghiêm nghị nói ra không chút mặc cả, biểu hiện ý bảo Tùng không lấy thiên đạo ra hứa sẽ bị hắn đuổi đi.
“Ta hôm nay tại đây, lấy thiên đạo làm chứng thề với trời đất.
Thứ nhất, tuyệt không làm hại đến tông môn Bách Hoa Sơn cũng như Hứa Tuyết Mai cháu gái Tiêu Bắc.
Thứ hai, khi Tiêu Bắc không thể ta sẽ thay hắn bảo vệ chăm sóc và hộ đạo cho Hứa Tuyết Mai đến khi nàng đạt tới Kết Đan kỳ mới thôi.
Thứ ba, trong khi làm hộ đạo cho Hứa Tuyết Mai tuyệt sẽ không để nàng bị thương tổn cũng như không để ai được phép ức hiếp nàng.
Nếu ta không thực hiện những gì đã nói thì sẽ bị thiên đạo buông xuống thiên kiếp đánh chết, trời tru đất diệt mãi không siêu sinh!" Tùng chân thành hô to từng chữ một.
“Nhưng nếu ta cố hết sức mà không đủ năng lực thì không được phép trách ta nhé!"cảm thấy có chút thiếu Tùng bổ sung thêm một câu trong lòng mà không nói ra.
“Nếu ngươi cần giúp gì có thể tìm ta, chỉ cần ta giúp được liền giúp. Nếu còn gì thì mau nói, không thì cầm lấy thứ ngươi muốn rồi mau đi. Ta còn phải tu luyện!" đạt được lời hứa từ Tùng, Tiêu Bắc liên muốn đuổi hắn đi.
“Thứ đồ rác rưởi này dùng như thế nào, ta hiện tại không có tu vi có dùng được không?"Tùng trong lòng rất mê mẩn Phược Liên Hoa nhưng vẫn phải giả bộ không thèm.
“Hừ! Thứ này nhỏ máu nhận chủ rồi chỉ một ý niệm liền dễ dàng thao túng, công dụng thì chỉ có một là khống chế thần hồn tu sĩ hay yêu thú dưới Trúc Cơ kỳ. Còn tình hình của ngươi ta biết rõ nên đã phong ấn linh lực của ta vào đó, đủ cho ngươi thao túng khoảng độ hơn mười lần."Tiêu Bắc chán ghét nói xong khoát tay một cái cuốn Tùng ra ngoài động phủ.
“Hahaha, có thứ này kế hoạch của ta liền dễ dàng rất nhiều!"Tùng trong lòng cực kỳ vui sướng ngậm lấy Phược Liên Hoa không đển ý tới việc bị ném ra ngoài, hắn từ từ đi về chỗ của mình cố gắng không để lộ ra điều gì khác thường.
…
“Haizz.. Đại nạn sắp buông xuống, chỉ hi vọng hắn có thể bảo vệ được tiểu Mai…"Tiêu Bắc mắt nhìn thẳng xuyên qua động phủ rơi lên thân ảnh Tùng đang rời đi thở dài lẩm bẩm một câu rồi nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Tác giả :
Bát Lão Ca