Cẩu Nô Cung Đình Sinh Hoạt
Chương 81
CHƯƠNG 81 PN1
Một vương hầu quý tộc, thời điểm mười ba tuổi đã có thể làm trượng phu, thậm chí có thể trở thành cha của một đứa nhỏ.
Nhưng ta – An Lạc Hầu Từ Húc, so với người đứng đầu Nam Đường tiểu quốc Lý Dục vận mệnh càng thêm nhấp nhô. Một khi hết được tin dùng, cũng có thể sẽ chết đi, nhưng vẫn được phong công hầu. Cuộc sống quá hậu đãi, lại có Tiểu Chu ở bên làm bạn, hơn nữa có thể còn bị giết hại, mặc dù tình trạng cực thống khổ, cũng còn hơn mỗi ngày đều bị tra tấn.
Mà ta thì bị phế thành thứ nhân sau hai năm, bị chủ nhân áp giải về kinh giam cầm trong mật tù nguyên bản là Trường Lạc cung Phu Hoa điện, cảnh vật vẫn như trước, nhưng vắng lặng không còn một bóng người.
Ba năm, ta ở trong này nhận hết tra tấn, chẳng những thân thể thương tổn, tâm hồn còn bị vũ nhục nặng nề.
Ngày hôm qua, chủ nhân nói cho ta biết, từ ngài mai, ta phải được huấn luyện thành một tính nô, phải dùng miệng và tiểu huyệt của ta để thỏa mãn hắn. Ta hận hắn, hắn làm bẩn sự trong sạch của ta, lại không cho ta chết.
Lý tổng quản vừa mới đem một phân thân làm bằng đá sáp nhập vào cơ thể ta, rất đau, tiểu huyệt như bị xé rách, hắn nói long căn của chủ nhân càng thô to hơn, cái này chỉ là để cho ta thích ứng trước mà thôi.
Ta đã hạ quyết tâm, ta nhất định phải chạy trốn, ta không muốn làm tính nô.
Nơi này hiện tại chỉ có một ít cung nhân điếc ách, bọn họ bởi vì tham lam mà gây ra chuyện, làm cho Ngự lâm quân phải vào canh giữ, khiến cơ hội chạy trốn của ta giảm đi rất nhiều.
Ta quyết định trốn ở trong hương dũng (thùng chứa phân) để chạy ra khỏi Trường Lạc cung, mỗi ngày cung nhân đều giao hương dũng cho Ngự lâm quân, sau đó đưa nội vụ phủ xử lý, đến lúc đó chỉ còn việc chạy ra khỏi hoàng cung.
Nếu có phát hiện ta mất tích, chủ nhân nhất định sẽ lùng sục khắp Trường Lạc cung, ai lại mở hương dũng ra xem xét.
Nhưng là ta đã đoán sai, Lý tổng quản nổi giận đùng đùng dẫn năm mươi ngự lâm quân lùng sục cả cung điện, cuối cùng ta bị ngự lâm quân lôi ra từ hương dũng, cả người hôi thối bị lôi đến trước mặt chủ nhân.
Chủ nhân lãnh khốc ra lệnh cho Lý tổng quản rửa sạch sẽ cho ta. Ta biết mình sẽ xong đời.
Cung nhân không ngừng dùng nước lạnh xối lên người ta, mãi đến khi Lý tổng quản thấy được mới thôi.
Khi ta bị lôi về đại điện, thì thấy dụng cụ hành hình đã đặt trên giá gỗ, bên cạnh còn có hình côn, trúc bản và roi.
Cung nhân cởi bỏ y phục trên người ta, trói ta lên giá, mông vểnh lên.
Chủ nhân cầm lấy trúc bản dùng sức đánh xuống mông ta, nổi giận quát hỏi ta vì sao chạy trốn, ta quật cường không trả lời, chỉ thống khổ rên rỉ.
Lý tổng quản ở bên giám sát, xong hai mươi bản, chủ nhân bỏ xuống trúc bản dính đầy máu.
Tiếp đó chủ nhân cầm lấy hình côn, không ngừng đánh lên hai chân ta, hắn lãnh khốc nói với ta: “Đừng tưởng rằng không trả lời thì trẫm không làm gì được ngươi, trẫm chỉ cần thân thể ngươi, không cần tay chân ngươi". Sau đó một kích đánh xuống chân phải ta, ba một tiếng, hình côn gãy thành hai đoạn, xương đùi đương nhiên đã gãy, đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc sau, roi như bão táp không ngừng đánh vào lưng ta, ta phỏng chừng bị ít nhất một trăm tiên, rất nhanh ta mất đi ý thức.
“Tử Đồng, làm sao vậy, gặp ác mộng à?". Tư Mã Ngung thấy hắn không ngừng thét lớn, đầu đầy mồ hôi, vì thế lay tỉnh hắn.
“Ngung, không có việc gì, chỉ là nhớ lại chuyện trước kia". Hắn đã lâu không mơ thấy việc này.
“Mọi chuyện đều đã là quá khứ, quan trọng nhất là bây giờ chúng ta rất hạnh phúc, Húc Nhi của trẫm, nếu đã tỉnh, chúng ta làm chuyện khác đi". Tư Mã Ngung vội vã cởi y phục hắn, tiếng thét lúc trước đã thay thế bằng tiếng rên rỉ.
Một vương hầu quý tộc, thời điểm mười ba tuổi đã có thể làm trượng phu, thậm chí có thể trở thành cha của một đứa nhỏ.
Nhưng ta – An Lạc Hầu Từ Húc, so với người đứng đầu Nam Đường tiểu quốc Lý Dục vận mệnh càng thêm nhấp nhô. Một khi hết được tin dùng, cũng có thể sẽ chết đi, nhưng vẫn được phong công hầu. Cuộc sống quá hậu đãi, lại có Tiểu Chu ở bên làm bạn, hơn nữa có thể còn bị giết hại, mặc dù tình trạng cực thống khổ, cũng còn hơn mỗi ngày đều bị tra tấn.
Mà ta thì bị phế thành thứ nhân sau hai năm, bị chủ nhân áp giải về kinh giam cầm trong mật tù nguyên bản là Trường Lạc cung Phu Hoa điện, cảnh vật vẫn như trước, nhưng vắng lặng không còn một bóng người.
Ba năm, ta ở trong này nhận hết tra tấn, chẳng những thân thể thương tổn, tâm hồn còn bị vũ nhục nặng nề.
Ngày hôm qua, chủ nhân nói cho ta biết, từ ngài mai, ta phải được huấn luyện thành một tính nô, phải dùng miệng và tiểu huyệt của ta để thỏa mãn hắn. Ta hận hắn, hắn làm bẩn sự trong sạch của ta, lại không cho ta chết.
Lý tổng quản vừa mới đem một phân thân làm bằng đá sáp nhập vào cơ thể ta, rất đau, tiểu huyệt như bị xé rách, hắn nói long căn của chủ nhân càng thô to hơn, cái này chỉ là để cho ta thích ứng trước mà thôi.
Ta đã hạ quyết tâm, ta nhất định phải chạy trốn, ta không muốn làm tính nô.
Nơi này hiện tại chỉ có một ít cung nhân điếc ách, bọn họ bởi vì tham lam mà gây ra chuyện, làm cho Ngự lâm quân phải vào canh giữ, khiến cơ hội chạy trốn của ta giảm đi rất nhiều.
Ta quyết định trốn ở trong hương dũng (thùng chứa phân) để chạy ra khỏi Trường Lạc cung, mỗi ngày cung nhân đều giao hương dũng cho Ngự lâm quân, sau đó đưa nội vụ phủ xử lý, đến lúc đó chỉ còn việc chạy ra khỏi hoàng cung.
Nếu có phát hiện ta mất tích, chủ nhân nhất định sẽ lùng sục khắp Trường Lạc cung, ai lại mở hương dũng ra xem xét.
Nhưng là ta đã đoán sai, Lý tổng quản nổi giận đùng đùng dẫn năm mươi ngự lâm quân lùng sục cả cung điện, cuối cùng ta bị ngự lâm quân lôi ra từ hương dũng, cả người hôi thối bị lôi đến trước mặt chủ nhân.
Chủ nhân lãnh khốc ra lệnh cho Lý tổng quản rửa sạch sẽ cho ta. Ta biết mình sẽ xong đời.
Cung nhân không ngừng dùng nước lạnh xối lên người ta, mãi đến khi Lý tổng quản thấy được mới thôi.
Khi ta bị lôi về đại điện, thì thấy dụng cụ hành hình đã đặt trên giá gỗ, bên cạnh còn có hình côn, trúc bản và roi.
Cung nhân cởi bỏ y phục trên người ta, trói ta lên giá, mông vểnh lên.
Chủ nhân cầm lấy trúc bản dùng sức đánh xuống mông ta, nổi giận quát hỏi ta vì sao chạy trốn, ta quật cường không trả lời, chỉ thống khổ rên rỉ.
Lý tổng quản ở bên giám sát, xong hai mươi bản, chủ nhân bỏ xuống trúc bản dính đầy máu.
Tiếp đó chủ nhân cầm lấy hình côn, không ngừng đánh lên hai chân ta, hắn lãnh khốc nói với ta: “Đừng tưởng rằng không trả lời thì trẫm không làm gì được ngươi, trẫm chỉ cần thân thể ngươi, không cần tay chân ngươi". Sau đó một kích đánh xuống chân phải ta, ba một tiếng, hình côn gãy thành hai đoạn, xương đùi đương nhiên đã gãy, đau đến tê tâm liệt phế.
Lúc sau, roi như bão táp không ngừng đánh vào lưng ta, ta phỏng chừng bị ít nhất một trăm tiên, rất nhanh ta mất đi ý thức.
“Tử Đồng, làm sao vậy, gặp ác mộng à?". Tư Mã Ngung thấy hắn không ngừng thét lớn, đầu đầy mồ hôi, vì thế lay tỉnh hắn.
“Ngung, không có việc gì, chỉ là nhớ lại chuyện trước kia". Hắn đã lâu không mơ thấy việc này.
“Mọi chuyện đều đã là quá khứ, quan trọng nhất là bây giờ chúng ta rất hạnh phúc, Húc Nhi của trẫm, nếu đã tỉnh, chúng ta làm chuyện khác đi". Tư Mã Ngung vội vã cởi y phục hắn, tiếng thét lúc trước đã thay thế bằng tiếng rên rỉ.
Tác giả :
DailyOwl