Cầu Ma
Chương 95: Thức tỉnh!
Tất Đồ cường đại, Man thuật biến thành Nguyệt Dực vốn đủ khiến người trông thấy lộ ra sợ hãi, dù sao người sinh hoạt tại đây cực kỳ quen thuộc Nguyệt Dực.
Nhưng bây giờ Tất Đồ tràn ngập sát khí, lấy tu vi Khai Trần cảnh, ngay cả A Công đều bị đánh lui, ai có thể kháng cự nữa!
Nguyệt Dực đuổi theo đằng sau A Công, bộ dáng hung dữ tới ngày càng gần, không đợi A Công rơi vào trong vòng ánh sáng Man Tượng thì sẽ bị đuổi kịp.
Trong giây phút này, tất cả tộc nhân Ô Sơn bộ lạc đều lộ ra điên cuồng bi thương, nhưng họ không thể làm được gì. Giờ đây, ngay cả tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc cũng khó thể trợ giúp A Công.
Nam Tùng mạnh vỗ trán, khe hở giữa trán lại xuất hiện, bóng xanh mờ ảo bay nhanh muốn giúp A Công thoát gian nguy. Nhưng khoảng cách khá xa, dù bóng xanh có tốc độ cực nhanh, nhưng bây giờ Nguyệt Dực đã cách A Công không đến ba mét!
Đầu óc Tô Minh trống rỗng. Người thân nhất của hắn đang đối mặt sự sống và cái chết, mà hắn không thể làm được gì. Mắt thấy Nguyệt Dực không ngừng tới gần, mở ra cái mồm đầy răng nanh muốn nuốt lấy, Tô Minh luôn câm lặng bỗng phát ra tiếng gào thê lương.
Tiếng hét thảm thiết bùng phát tất cả sức mạnh hiện tại của Tô Minh. Vết thương lần nữa vỡ ra, máu chảy ào ạt, nhưng hắn hoàn toàn không để ý. Trong mắt hắn chỉ có hình ảnh Nguyệt Dực sắp nuốt A Công.
Thân thể hắn giống như không bị khống chế, điên cuồng xông lên. Tiếng hét thê lương quanh quẩn trời đất, rơi vào tai A Công, cũng rơi vào tai Nguyệt Dực há to mồm.
Hai mắt Tô Minh, bóng dáng huyết nguyệt ngay giây phút này như bốc cháy lên, cảm giác huyết hóa trùng trùng lại tràn ngập, như muốn thiêu cháy toàn thân. Theo tiếng gào này, đầu óc Tô Minh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là không cho Nguyệt Dực thương tổn A Công!
Ý chí này khiến não hắn nổ tung, trước mắt mông lung, miệng mũi trào máu. Hắn cảm giác như mình đang bay lên, lướt qua mặt đất, tốc độ khó tin tới gần A Công sắp rơi xuống, tới gần Nguyệt Dực đang há to miệng, nhập vào cơ thể Nguyệt Dực!
Hình ảnh quái dị đột nhiên xuất hiện!
Thân thể khổng lồ của Nguyệt Dực bỗng chấn động, vẻ mặt giãy dụa. Nhưng biểu tình đó bỗng chốc biến mất, còn lại là tỉnh táo. Nó nhìn A Công ở gần đó, mạnh vỗ cánh điều chỉnh phương hướng, bay thẳng tới Tất Đồ ở phía sau.
A Công rung động, mới nãy ông nhìn mắt Nguyệt Dực, bên trong có tia quen thuộc.
Giờ phút này Tô Minh chẳng biết vì sao cảm giác mình chính là Nguyệt Dực, xoay người bay thẳng tới Tất Đồ, đụng vào người lão.
Tất Đồ không biết xảy ra chuyện gì, Nguyệt Dực do lão lấy khí huyết Man thuật biến thành lại không bị mình khống chế. Mắt lão chợt lóe, nhanh chóng lùi ra sau, như muốn đánh tan Nguyệt Dực do Man thuật biến thành. Nhưng lão hoảng sợ phát hiện, Man thuật không có chút tác dụng.
Nguyệt Dực lao đến, sau khi va chạm thì tan vỡ, hóa thành mưa máu nổ tung. Tất Đồ hộc máu, cơ thể liên tục lùi hơn mười mét, vẻ mặt rung động.
Khi Nguyệt Dực nổ thì Tô Minh cảm giác mình bị bắn ngược ra, nhanh chóng rơi xuống trở về thân thể. Hắn rùng mình, hồi phục tinh thần.
Bây giờ A Công đã an toàn rơi vào đám người, khoanh chân trong ánh sáng Man Tượng, tay phải nâng lên lấy ra bảy cây cốt châm đâm vào người.
Cùng lúc đó, Tất Đồ trên trời đầu tóc rối xù, lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm A Công bên trong Man Tượng. Dù biến hóa quái dị mới nãy khiến lão chấn kinh, nhưng hiện tại không thèm để ý. Lão phải giết Man Tượng, giết tất cả người Ô Sơn bộ lạc.
Thân thể chợt lóe, trong thời gian ngắn lao nhanh xuống, đảo mắt lão đã tới gần. Bây giờ có ba cây cốt châm đâm vào người A Công.
"Mặc Tang, cho dù hiện giờ ngươi hiến tế sinh mệnh cũng không phải đối thủ của ta!" Tất Đồ đến gần, nâng lên tay phải muốn đánh vào Man Tượng bềnh bồng trên đầu đám người. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng lúc này giữa trán Nam Tùng bay ra bóng xanh, chớp mắt thẳng tới chỗ Tất Đồ.
"Nam Tùng, Thanh Tác Man, chiêu này ngươi học không sai nhưng chưa lĩnh ngộ được tinh túy!" Tất Đồ cuồng cười,vung tay áo, lập tức luồng sáng xanh chui ra khỏi cánh tay, không ngờ cũng hình thành bóng ảo bay tới cái bóng của Nam Tùng.
Va chạm mạnh, bóng ảo Nam Tùng trực tiếp tan vỡ, chỉ có một luồng khí trở lại cơ thể, cả người Nam Tùng lập tức héo tàn, như da bọc xương hộc ra máu đen.
Từ trong đám người truyền ra tiếng rống. Chỉ thấy tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc, người đàn ông như sắt nhảy vọt tới Tất Đồ. Gã không cho phép Tất Đồ phá hủy Man Tượng, đánh gãy A Công hiến tế.
Bây giờ trên người A Công đã đâm năm cốt châm, toàn thân run rẩy, khí thế mạnh mẽ từ người ông bùng phát. Khí thế này lập tức khiến Tất Đồ chấn kinh.
"Cút cho ta!" Tất Đồ không để ý cái khác, bay thẳng tới Man Tượng. Đối với tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc lao đến thì lão đánh một đấm. Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc rùng mình, hộc máu lăn một vòng, cơ thể chớp mắt khô héo tựa như Nam Tùng.
Nhưng gã lùi chứ không phải tộc nhân Ô Sơn bộ lạc lùi. Chỉ thấy Man Sĩ bảo vệ bộ lạc đứng đằng trước lúc nãy không đi cùng đám Tô Minh bây giờ không thèm để ý điều gì, dùng máu thịt chặn đường Tất Đồ. Nhưng Tất Đồ vung tay lên, người này liền thành tro bụi bay mất.
Sơn Ngân ở trong đám người ánh mắt lộ ra giãy dụa, thân thể gã rướn lên định lao ra nhưng ngừng lại, hai tay siết chặt.
Tô Minh cũng xông lên, sau lưng hắn là Lôi Thần, nhưng hai người cách nhau rất xa. Lúc xông tới, Bắc Lăng cách Tất Đồ rất gần, bởi vì trọng thương trước đó bị Trần Hân đưa vào đám người cho phàm y chữa trị, không biết khi nào y đã tỉnh, bây giờ rống lên đẩy Trần Hân ra, nhảy lên.
Nhưng chưa để y tiếp cận, lập tức bị Tất Đồ nâng tay phải chỉ một cái, cánh tay bỗng hóa thành máu loãng đang lan tràn. Y hét thảm lại ngã xuống đất.
Hiện giờ cơ thể A Công run rẩy, đâm xuống cốt châm thứ sáu, nâng lên cây thứ bảy. Tô Minh và Lôi Thần cách hơn mười mét, hai người như phát điên lao tới.
Nhưng Tất Đồ đã tới gần, tay phải mạnh đánh về phía Man Tượng Ô Sơn. Một chưởng này giáng xuống, Man Tượng Ô Sơn phát ra ánh sáng chói mắt, bên ngoài xuất hiện nhiều vết nứt, nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn bay tứ tán.
Man Tượng Ô Sơn tượng trưng Ô Sơn bộ lạc. Bây giờ nó tan vỡ trước mặt tộc nhân Ô Sơn bộ lạc, tan vỡ theo nó còn có ý chí Ô Sơn bộ lạc.
Lúc Man Tượng nổ, Tất Đồ dữ tợn xông tới A Công đang định đâm cốt châm thứ bảy vào đỉnh đầu. Bỗng nhiên trong đám người đi ra cô gái khuôn mặt nát bấy. Cô gái này là Ô Lạp.
Trong mắt cô có lưu luyến, bi thương. Cô cách A Công gần nhất, giờ đây lao ra, dùng mạng sống đứng ở trước mặt A Công, ánh mắt kiên quyết.
Tất Đồ hừ lạnh, tới gần giơ lên bàn tay to quét mạnh tới trước. Lực lượng cường đại đánh vào người Ô Lạp, cô hộc ra máu, cơ thể bị đánh văng hướng chỗ Tô Minh.
Giờ phút này, cây châm thứ bảy của A Công đã hoàn chỉnh đâm vào đỉnh đâu. Nếu không phải từng tộc nhân không để ý sống chết tranh thủ thời gian cho ông, ông sẽ không thể hoàn thành hiến tế.
Mạnh mở mắt ra, A Công phát ra tiếng rống kinh người. Tiếng rống này có sự phẫn nộ vì tộc nhân đã chết, còn có sát khí ngập trời. Cả người lao lên bay thẳng lên trời đánh với Tất Đồ.
Tất cả xảy ra chỉ trong giây lát, nhanh khiến người khó tin. Má phải Tô Minh đau đớn, là do mảnh vỡ Man Tượng bắn tới rạch một vệt máu, máu chảy nhưng Tô Minh không thấy đau. Hắn nhìn thấy Ô Lạp, thân hình cô mau chóng khô héo, chưa rơi xuống mà chỉ còn da bọc xương.
Tô Minh đầu óc trống rỗng, tiến lên ôm lấy Ô Lạp đã rơi xuống. Khuôn mặt Ô Lạp bị hủy, bây giờ còn da bọc xương, miệng không ngừng chảy máu. Cô nhìn Tô Minh ôm mình, lộ ra nụ cười.
"Ngươi là Mặc Tô đúng không?" Cô giãy dụa muốn nâng tay lên sờ mặt Tô Minh, nhưng không có sức lực.
Vẻ mặt cô bi thương, nhẹ nói.
"Ngươi không phải." Ô Lạp thì thào, mắt mất đi tia sáng trở nên trống rỗng, tay cũng rũ xuống, lắc lư rồi dần cứng đơ.
Ngay lúc này, trên trời A Công tử chiến với Tất Đồ phát ra tiếng rống.
"Tô Minh, dẫn tộc nhân đi!!!"
Theo tiếng rống, một luồng sáng cực chói mắt từ trên trời rơi xuống. Luồng sáng tựa như lưỡi dao vô cùng to lớn, khi rơi xuống thì chém phía bên ngoài đám người, động đất, tiếng két két rung trời. Chỉ thấy một khe rãnh to lớn rộng mười mét tách ra, dài nhìn không thấy tận cùng, như muốn tách ra tộc nhân bộ lạc và truy binh Hắc Sơn bộ lạc tùy thời sẽ xuất hiện. Bên trong khe rãnh một tầng sáng phóng lên cao.
Mắt Tô Minh không còn giọt lệ, tĩnh lặng đến đáng sợ. Lôi Thần ở bên cạnh hắn muốn nói cái gì, nhưng thấy hai mắt Tô Minh thì cứng rắn nuốt xuống. Tô Minh hiện giờ khiến gã thấy sợ hãi.
Trong mắt trống rỗng như người chết, nhưng tận đáy trống rỗng lấp lóe bóng trăng.
Nhẹ nhàng đặt thi thể Ô Lạp xuống, Tô Minh nhặt lên một mảnh vỡ Man Tượng Ô Sơn trên mặt đất, quý trọng bỏ vào ngực.
Trên mặt hắn, vết thương bị mảnh vỡ Man Tượng rạch trông ghê rợn, hắn không lau đi vết máu mà là nhìn tộc nhân.
"Đi!" Tô Minh chỉ nói một chữ, nâng dậy Nam Tùng, dìu tộc trưởng đang hấp hối giao cho đám Lôi Thần, đi đằng trước hàng người.
Bắc Lăng không chết. Y mất một cánh tay, giờ đang giãy dụa đứng lên, im lặng nhìn bóng lưng Tô Minh đằng trước. Y cảm giác hiện tại Tô Minh biến đổi làm y thấy xa lạ.
Biến hóa này khiến y sợ, giống như có khí thế nào đó thức tỉnh trong người Tô Minh. Có lẽ khí thế này không nên thức tỉnh, cũng sẽ không xuất hiện, nhưng bây giờ nó đã thức dậy.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn học được chịu đựng thống khổ, chịu đựng bi thương. Bước chân hắn ổn định, từng bước một, tựa như tộc trưởng, mang theo tộc nhân tiến lên!
Nhưng bây giờ Tất Đồ tràn ngập sát khí, lấy tu vi Khai Trần cảnh, ngay cả A Công đều bị đánh lui, ai có thể kháng cự nữa!
Nguyệt Dực đuổi theo đằng sau A Công, bộ dáng hung dữ tới ngày càng gần, không đợi A Công rơi vào trong vòng ánh sáng Man Tượng thì sẽ bị đuổi kịp.
Trong giây phút này, tất cả tộc nhân Ô Sơn bộ lạc đều lộ ra điên cuồng bi thương, nhưng họ không thể làm được gì. Giờ đây, ngay cả tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc cũng khó thể trợ giúp A Công.
Nam Tùng mạnh vỗ trán, khe hở giữa trán lại xuất hiện, bóng xanh mờ ảo bay nhanh muốn giúp A Công thoát gian nguy. Nhưng khoảng cách khá xa, dù bóng xanh có tốc độ cực nhanh, nhưng bây giờ Nguyệt Dực đã cách A Công không đến ba mét!
Đầu óc Tô Minh trống rỗng. Người thân nhất của hắn đang đối mặt sự sống và cái chết, mà hắn không thể làm được gì. Mắt thấy Nguyệt Dực không ngừng tới gần, mở ra cái mồm đầy răng nanh muốn nuốt lấy, Tô Minh luôn câm lặng bỗng phát ra tiếng gào thê lương.
Tiếng hét thảm thiết bùng phát tất cả sức mạnh hiện tại của Tô Minh. Vết thương lần nữa vỡ ra, máu chảy ào ạt, nhưng hắn hoàn toàn không để ý. Trong mắt hắn chỉ có hình ảnh Nguyệt Dực sắp nuốt A Công.
Thân thể hắn giống như không bị khống chế, điên cuồng xông lên. Tiếng hét thê lương quanh quẩn trời đất, rơi vào tai A Công, cũng rơi vào tai Nguyệt Dực há to mồm.
Hai mắt Tô Minh, bóng dáng huyết nguyệt ngay giây phút này như bốc cháy lên, cảm giác huyết hóa trùng trùng lại tràn ngập, như muốn thiêu cháy toàn thân. Theo tiếng gào này, đầu óc Tô Minh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là không cho Nguyệt Dực thương tổn A Công!
Ý chí này khiến não hắn nổ tung, trước mắt mông lung, miệng mũi trào máu. Hắn cảm giác như mình đang bay lên, lướt qua mặt đất, tốc độ khó tin tới gần A Công sắp rơi xuống, tới gần Nguyệt Dực đang há to miệng, nhập vào cơ thể Nguyệt Dực!
Hình ảnh quái dị đột nhiên xuất hiện!
Thân thể khổng lồ của Nguyệt Dực bỗng chấn động, vẻ mặt giãy dụa. Nhưng biểu tình đó bỗng chốc biến mất, còn lại là tỉnh táo. Nó nhìn A Công ở gần đó, mạnh vỗ cánh điều chỉnh phương hướng, bay thẳng tới Tất Đồ ở phía sau.
A Công rung động, mới nãy ông nhìn mắt Nguyệt Dực, bên trong có tia quen thuộc.
Giờ phút này Tô Minh chẳng biết vì sao cảm giác mình chính là Nguyệt Dực, xoay người bay thẳng tới Tất Đồ, đụng vào người lão.
Tất Đồ không biết xảy ra chuyện gì, Nguyệt Dực do lão lấy khí huyết Man thuật biến thành lại không bị mình khống chế. Mắt lão chợt lóe, nhanh chóng lùi ra sau, như muốn đánh tan Nguyệt Dực do Man thuật biến thành. Nhưng lão hoảng sợ phát hiện, Man thuật không có chút tác dụng.
Nguyệt Dực lao đến, sau khi va chạm thì tan vỡ, hóa thành mưa máu nổ tung. Tất Đồ hộc máu, cơ thể liên tục lùi hơn mười mét, vẻ mặt rung động.
Khi Nguyệt Dực nổ thì Tô Minh cảm giác mình bị bắn ngược ra, nhanh chóng rơi xuống trở về thân thể. Hắn rùng mình, hồi phục tinh thần.
Bây giờ A Công đã an toàn rơi vào đám người, khoanh chân trong ánh sáng Man Tượng, tay phải nâng lên lấy ra bảy cây cốt châm đâm vào người.
Cùng lúc đó, Tất Đồ trên trời đầu tóc rối xù, lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm A Công bên trong Man Tượng. Dù biến hóa quái dị mới nãy khiến lão chấn kinh, nhưng hiện tại không thèm để ý. Lão phải giết Man Tượng, giết tất cả người Ô Sơn bộ lạc.
Thân thể chợt lóe, trong thời gian ngắn lao nhanh xuống, đảo mắt lão đã tới gần. Bây giờ có ba cây cốt châm đâm vào người A Công.
"Mặc Tang, cho dù hiện giờ ngươi hiến tế sinh mệnh cũng không phải đối thủ của ta!" Tất Đồ đến gần, nâng lên tay phải muốn đánh vào Man Tượng bềnh bồng trên đầu đám người. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng lúc này giữa trán Nam Tùng bay ra bóng xanh, chớp mắt thẳng tới chỗ Tất Đồ.
"Nam Tùng, Thanh Tác Man, chiêu này ngươi học không sai nhưng chưa lĩnh ngộ được tinh túy!" Tất Đồ cuồng cười,vung tay áo, lập tức luồng sáng xanh chui ra khỏi cánh tay, không ngờ cũng hình thành bóng ảo bay tới cái bóng của Nam Tùng.
Va chạm mạnh, bóng ảo Nam Tùng trực tiếp tan vỡ, chỉ có một luồng khí trở lại cơ thể, cả người Nam Tùng lập tức héo tàn, như da bọc xương hộc ra máu đen.
Từ trong đám người truyền ra tiếng rống. Chỉ thấy tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc, người đàn ông như sắt nhảy vọt tới Tất Đồ. Gã không cho phép Tất Đồ phá hủy Man Tượng, đánh gãy A Công hiến tế.
Bây giờ trên người A Công đã đâm năm cốt châm, toàn thân run rẩy, khí thế mạnh mẽ từ người ông bùng phát. Khí thế này lập tức khiến Tất Đồ chấn kinh.
"Cút cho ta!" Tất Đồ không để ý cái khác, bay thẳng tới Man Tượng. Đối với tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc lao đến thì lão đánh một đấm. Tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc rùng mình, hộc máu lăn một vòng, cơ thể chớp mắt khô héo tựa như Nam Tùng.
Nhưng gã lùi chứ không phải tộc nhân Ô Sơn bộ lạc lùi. Chỉ thấy Man Sĩ bảo vệ bộ lạc đứng đằng trước lúc nãy không đi cùng đám Tô Minh bây giờ không thèm để ý điều gì, dùng máu thịt chặn đường Tất Đồ. Nhưng Tất Đồ vung tay lên, người này liền thành tro bụi bay mất.
Sơn Ngân ở trong đám người ánh mắt lộ ra giãy dụa, thân thể gã rướn lên định lao ra nhưng ngừng lại, hai tay siết chặt.
Tô Minh cũng xông lên, sau lưng hắn là Lôi Thần, nhưng hai người cách nhau rất xa. Lúc xông tới, Bắc Lăng cách Tất Đồ rất gần, bởi vì trọng thương trước đó bị Trần Hân đưa vào đám người cho phàm y chữa trị, không biết khi nào y đã tỉnh, bây giờ rống lên đẩy Trần Hân ra, nhảy lên.
Nhưng chưa để y tiếp cận, lập tức bị Tất Đồ nâng tay phải chỉ một cái, cánh tay bỗng hóa thành máu loãng đang lan tràn. Y hét thảm lại ngã xuống đất.
Hiện giờ cơ thể A Công run rẩy, đâm xuống cốt châm thứ sáu, nâng lên cây thứ bảy. Tô Minh và Lôi Thần cách hơn mười mét, hai người như phát điên lao tới.
Nhưng Tất Đồ đã tới gần, tay phải mạnh đánh về phía Man Tượng Ô Sơn. Một chưởng này giáng xuống, Man Tượng Ô Sơn phát ra ánh sáng chói mắt, bên ngoài xuất hiện nhiều vết nứt, nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn bay tứ tán.
Man Tượng Ô Sơn tượng trưng Ô Sơn bộ lạc. Bây giờ nó tan vỡ trước mặt tộc nhân Ô Sơn bộ lạc, tan vỡ theo nó còn có ý chí Ô Sơn bộ lạc.
Lúc Man Tượng nổ, Tất Đồ dữ tợn xông tới A Công đang định đâm cốt châm thứ bảy vào đỉnh đầu. Bỗng nhiên trong đám người đi ra cô gái khuôn mặt nát bấy. Cô gái này là Ô Lạp.
Trong mắt cô có lưu luyến, bi thương. Cô cách A Công gần nhất, giờ đây lao ra, dùng mạng sống đứng ở trước mặt A Công, ánh mắt kiên quyết.
Tất Đồ hừ lạnh, tới gần giơ lên bàn tay to quét mạnh tới trước. Lực lượng cường đại đánh vào người Ô Lạp, cô hộc ra máu, cơ thể bị đánh văng hướng chỗ Tô Minh.
Giờ phút này, cây châm thứ bảy của A Công đã hoàn chỉnh đâm vào đỉnh đâu. Nếu không phải từng tộc nhân không để ý sống chết tranh thủ thời gian cho ông, ông sẽ không thể hoàn thành hiến tế.
Mạnh mở mắt ra, A Công phát ra tiếng rống kinh người. Tiếng rống này có sự phẫn nộ vì tộc nhân đã chết, còn có sát khí ngập trời. Cả người lao lên bay thẳng lên trời đánh với Tất Đồ.
Tất cả xảy ra chỉ trong giây lát, nhanh khiến người khó tin. Má phải Tô Minh đau đớn, là do mảnh vỡ Man Tượng bắn tới rạch một vệt máu, máu chảy nhưng Tô Minh không thấy đau. Hắn nhìn thấy Ô Lạp, thân hình cô mau chóng khô héo, chưa rơi xuống mà chỉ còn da bọc xương.
Tô Minh đầu óc trống rỗng, tiến lên ôm lấy Ô Lạp đã rơi xuống. Khuôn mặt Ô Lạp bị hủy, bây giờ còn da bọc xương, miệng không ngừng chảy máu. Cô nhìn Tô Minh ôm mình, lộ ra nụ cười.
"Ngươi là Mặc Tô đúng không?" Cô giãy dụa muốn nâng tay lên sờ mặt Tô Minh, nhưng không có sức lực.
Vẻ mặt cô bi thương, nhẹ nói.
"Ngươi không phải." Ô Lạp thì thào, mắt mất đi tia sáng trở nên trống rỗng, tay cũng rũ xuống, lắc lư rồi dần cứng đơ.
Ngay lúc này, trên trời A Công tử chiến với Tất Đồ phát ra tiếng rống.
"Tô Minh, dẫn tộc nhân đi!!!"
Theo tiếng rống, một luồng sáng cực chói mắt từ trên trời rơi xuống. Luồng sáng tựa như lưỡi dao vô cùng to lớn, khi rơi xuống thì chém phía bên ngoài đám người, động đất, tiếng két két rung trời. Chỉ thấy một khe rãnh to lớn rộng mười mét tách ra, dài nhìn không thấy tận cùng, như muốn tách ra tộc nhân bộ lạc và truy binh Hắc Sơn bộ lạc tùy thời sẽ xuất hiện. Bên trong khe rãnh một tầng sáng phóng lên cao.
Mắt Tô Minh không còn giọt lệ, tĩnh lặng đến đáng sợ. Lôi Thần ở bên cạnh hắn muốn nói cái gì, nhưng thấy hai mắt Tô Minh thì cứng rắn nuốt xuống. Tô Minh hiện giờ khiến gã thấy sợ hãi.
Trong mắt trống rỗng như người chết, nhưng tận đáy trống rỗng lấp lóe bóng trăng.
Nhẹ nhàng đặt thi thể Ô Lạp xuống, Tô Minh nhặt lên một mảnh vỡ Man Tượng Ô Sơn trên mặt đất, quý trọng bỏ vào ngực.
Trên mặt hắn, vết thương bị mảnh vỡ Man Tượng rạch trông ghê rợn, hắn không lau đi vết máu mà là nhìn tộc nhân.
"Đi!" Tô Minh chỉ nói một chữ, nâng dậy Nam Tùng, dìu tộc trưởng đang hấp hối giao cho đám Lôi Thần, đi đằng trước hàng người.
Bắc Lăng không chết. Y mất một cánh tay, giờ đang giãy dụa đứng lên, im lặng nhìn bóng lưng Tô Minh đằng trước. Y cảm giác hiện tại Tô Minh biến đổi làm y thấy xa lạ.
Biến hóa này khiến y sợ, giống như có khí thế nào đó thức tỉnh trong người Tô Minh. Có lẽ khí thế này không nên thức tỉnh, cũng sẽ không xuất hiện, nhưng bây giờ nó đã thức dậy.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn học được chịu đựng thống khổ, chịu đựng bi thương. Bước chân hắn ổn định, từng bước một, tựa như tộc trưởng, mang theo tộc nhân tiến lên!
Tác giả :
Nhĩ Căn